Bạn đang đọc Phượng Hí Đông Cung: Chương Q.1 – Chương 39: Trước Lúc Rời Đi
Sau buổi trưa, Phượng Triêu Hoa đi tới một nơi cuối cùng trước khi nàng rời kinh, đó là Vân Nghê lâu.
“Thất thiếu, cuối cùng ngài cũng tới rồi.” Vân nương thấy Phượng Triêu Hoa bước vào cửa, giống như gặp được Quan Thế Âm tái thế, xuýt chút nữa bật khóc vì vui mừng.
Phượng Triêu Hoa cười khẽ, “Xảy ra chuyện gì à?”
Vân nương gật đầu liên tục, nhỏ giọng nói, “Có người đã đợi ngài ở chỗ này hơn nửa tháng. Nhưng nàng ta cứ một mực không cho phép chúng tôi đi thông báo cho ngài, cả ngày trốn ở đây, không biết giở trò quỷ gì.”
Phượng Triêu Hoa nhướng mày, lạnh nhạt nói, “Kiếm được không ít bạc rồi phải không?”
Vân nương quýnh lên, “Cái đó….Phải….Đúng vậy.” Nếu không phải nể mặt số bạc kia, thì bà đã mời nha đầu kia ra khỏi Vân Nghê từ lâu rồi. Rõ ràng chỉ là một tiểu nha đầu, mặc nam trang vào thì tưởng rằng mình biến thành tiểu tử hay sao, cả ngày ở trong sương phòng gọi các cô nương vào, đùa giỡn trêu ghẹo khiến cho cả đám con gái đều mắc cỡ thẹn thùng, ầm ĩ không thôi.
“Dẫn ta đi gặp nàng ấy.”
***
“Thất thiếu!” Long Hiểu Vân cực kỳ vui mừng, trông mong nửa tháng, cuối cùng cũng gặp được y rồi.
Phượng Triêu Hoa có chút kinh ngạc, “Sao ngươi vẫn còn ở Kinh Thành?” Không phải Long Kiếm Hi đã đi Nam Lăng rồi sao? Tại sao để muội muội ở lại Kinh Thành?
Long Hiểu Vân chu cái miệng nhỏ xinh lên nói: “Tam ca vứt bỏ người ta rồi.”
Phượng Triêu Hoa thấy thế không khỏi cười thành tiếng, trêu ghẹo nói, “Y bỏ rơi ngươi thì ngươi đuổi theo chẳng phải là được rồi sao.”
Long Hiểu Vân không đồng ý, bày ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, lời lẽ chính nghĩa nói, “Giang hồ hiểm ác, lòng người khó lường, ta lại không biết miếng võ công nào, làm sao có thể một mình lưu lạc giang hồ đây?”
“Còn nhỏ tuổi mà mở miệng ra là nói đến giang hồ, ngươi biết giang hồ ở nơi nào không?” Phượng Triêu Hoa hỏi.
Long Hiểu Vân hếch cằm lên, nói: “Tất nhiên ta biết.”
“Vậy ngươi nói ta nghe một chút xem.”
“Nơi có người thì có ân oán, có ân oán thì có giang hồ. Cho nên mới nói, cuộc sống khắp nơi đều là giang hồ.” Bộ dạng Long Hiểu Vân khi nói lời này rất lão luyện thành thục, thật sự có vài phần giống với người từng trải.
Phượng Triêu Hoa lại không chú ý đến thần thái của nàng, cả người cứng ngắc tại chỗ, còn nhỏ giọng lẩm bẩm lại câu ‘cuộc sống khắp nơi đều là giang hồ’.
“Thất thiếu? Huynh làm sao vậy?” Long Hiểu Vân nháy mắt mấy cái, đối với biểu hiện trầm trọng bất ngờ này của y thì nghi hoặc không thôi.
Phượng Triêu Hoa hoàn hồn, khẽ lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là bỗng nhiên nhớ tới một người quen cũ thôi.” Nàng còn nhớ rõ, vào một buổi trưa nào đó, khi mấy ca ca xúm lại bàn luận viễn vông, nhị ca cũng đã nói giống như vậy.
Long Hiểu Vân ngây thơ hỏi, “Là bằng hữu của huynh à?”
Phượng Triêu Hoa lắc đầu, “Người thân.” Trong giọng nói còn mang theo chút run run.
Long Hiểu Vân mơ hồ cảm nhận được sự bi thương trong lời nói của y, vì vậy thận trọng hỏi, “Người đó không còn sao?”
Phượng Triêu Hoa nhếch môi cười nhẹ, “Không phải, huynh ấy vẫn còn sống.” Vẫn luôn sống ở trong trái tim nàng.
“Vậy là người yêu của huynh sao?”
Người yêu? Phượng Triêu Hoa lắc lắc đầu nói: “Là người nhà.”
Long Hiểu Vân đột nhiên hiểu ra, lè lè lưỡi nói: “Chừng nào chúng ta lên đường?”
“Đi đâu?”
“Nam Lăng! Tam ca của ta đi Nam Lăng, tất nhiên chúng ta cũng phải đi Nam Lăng.”
Phượng Triêu Hoa nhướng đôi mày đen, “Là ‘ngươi’, không phải ‘chúng ta’.” Lần này nàng đến Vân Nghê lâu là để cáo biệt Minh Nguyệt, chứ không phải đến để kiếm con riêng ình.
“Không phải huynh muốn về Nam Lăng sao?”
“Ai nói?”
“Nếu không về Nam Lăng vậy huynh tới Vân Nghê lâu làm gì?”
Phượng Triêu Hoa nhíu mày, “Lời ngươi nói chuyện không rõ ràng đấy.”
“Ờ thì, tại người ta đợi hơn nửa tháng trời mới gặp được huynh, cho nên mới có hơi kích động thôi.” Long Hiểu Vân nói.
“Sao ngươi biết ta nhất định sẽ đến?”
“Cảm giác.” Long Hiểu Vân nói: “Nam Lăng xảy ra chuyện lớn, nhà của huynh ở Nam Lăng, huynh nhất định sẽ trở về chứ sao. Minh Nguyệt gì đó ái mộ huynh đã lâu, nhưng là ‘hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình’, mặc dù vậy, chắc chắn trước khi đi huynh sẽ tới từ giã nàng ta.”
Khá lắm, nha đầu thông minh! Phượng Triêu Hoa âm thầm khen.
“Việc đó…..Thất thiếu…..” Long Hiểu Vân gọi với vẻ mặt khẩn cầu, “Huynh và tam ca là ‘bạn tốt’, chắc sẽ không bỏ mặc ta, sống chết cũng không thèm để ý chứ?” Nàng đặc biệt cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘bạn tốt’.
Phượng Triêu Hoa cười khẽ, “Ta và tam ca ngươi quan hệ ra sao, không phải ngươi rất rõ ràng sao?”
“Nhưng…..Nhưng trước khi tam ca đi có để lại thư cho huynh mà. Huynh nhất định có thể tìm được huynh ấy, có phải không?” Đôi mắt trong suốt của Long Hiểu Vân nhìn chằm chằm Phượng Triêu Hoa với vẻ đáng thương.
Mặc dù Phượng Triêu Hoa không đành lòng, nhưng vẫn uyển chuyển cự tuyệt nói, “Ta đã quen hành tẩu một mình.”
Long Hiểu Vân ngỡ ngàng nhìn y trừng trừng, vành mắt bắt đầu ướt, rồi bỗng dưng, “Ô ô oa oa….Con người huynh tại sao lại vô tình như vậy! Một chút sự thông cảm cũng không có. Người ta bị tam ca bỏ rơi rồi…..Huynh….Huynh….Còn ghét bỏ người ta….”
“Nam hài tử không nên khóc như vậy.”
“Ai nói ta là nam hài tử! Nếu ta là một nam hài tử, tam ca đã không bỏ ta lại.” Long Hiểu Vân nói xong không khỏi cảm thấy đau buồn, sự đau thương mơ hồ hiện lên trên mặt không hề giống với việc nàng giả bộ đáng thương ban nãy.
Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ nói: “Tam ca của ngươi gọi ngươi là Tiểu Cửu phải không?”
Long Hiểu Vân mở to hai mắt ngây ngốc gật đầu.
“Tiểu Cửu, tạm thời ngươi dùng thân phận thư đồng để đi theo ta.”
“Thật không?” Đáy mắt Long Hiểu Vân rực sáng.
Phượng Triêu Hoa mím nhẹ môi, hờ hững nói, “Ta cũng đang định đổi ý đây.”
“Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, không được đổi ý!” Hai tay Long Hiểu Vân chống nạnh, bộ dáng ấy thật là dã man.
Phượng Triêu Hoa cười cười nói: “Có ba điều quy ước.”
“Được.”
“Thứ nhất, không cho phép gây chuyện thị phi.”
“Huynh thấy bộ dạng ta giống như kẻ thích gây chuyện thị phi lắm sao?” Long Hiểu Vân đau lòng hỏi.
Phượng Triêu Hoa nhíu mày từ chối cho ý kiến, nói tiếp, “Thứ hai, không cho phép tự ý làm bậy.”
“Yên tâm đi, tính tình ta rất ngoan hiền, sẽ không gây rắc rối cho huynh đâu.”
Phượng Triêu Hoa cười khẽ, tính tình ngoan hiền? Sao mình lại không nhận ra nhỉ?
Long Hiểu Vân chột dạ sờ mũi nói: “Thứ ba thế nào?”
“Ta nói một, không được nói hai.”
“Hả? Thật bá đạo!” Long Hiểu Vân nháy mắt mấy cái, có khi nào mình đã lên nhầm thuyền tặc rồi không?
“Ngươi có thể không đáp ứng.” Vẻ mặt Phượng Triêu Hoa rất rộng lượng.
“Được rồi. Nhưng đổi điều thứ ba nhé.”
Phượng Triêu Hoa khẽ nhếch môi, cười như không cười nói, “Ký khế ước bán thân một tháng, đổi lại nữ trang làm tỳ nữ của ta.”
“Vậy so với việc huynh nói gì nghe nấy có gì khác biệt đâu chứ.” Long Hiểu Vân bĩu bĩu môi nói: “Tỳ nữ bán thân rồi toàn bộ đều phải nghe theo công tử.”
Phượng Triêu Hoa tặng cho nàng ánh mắt tán thưởng, “Ta thích làm việc với người thông minh.”