Bạn đang đọc Phượng Hí Đông Cung: Chương Q.1 – Chương 18: Thiên Kim Quận Thủ
Đến hoàng hôn, ba người cùng tới đúng hẹn, không biết là trùng hợp hay còn nguyên nhân nào khác, Long Liễm Thần cùng Phượng Triêu Hoa đều lựa chọn trường bào màu trắng vạt áo có thêu Mặc Lan*. Gió đêm phất nhẹ tay áo bồng bềnh, cả hai vốn đã tuấn mỹ, hình ảnh này lại càng khiến cho họ giống như tiên giáng trần, tô điểm thêm cho Kinh Hồ không ít. (* Một loại hoa Lan bên TQ, hình ảnh đc đăng cuối truyện)
“Thật là trùng hợp, Phượng huynh.” Long Liễm Thần quan sát y phục của Phượng Triêu Hoa, mở miệng trước.
Ban ngày còn gọi Thất thiếu…Thất thiếu, bây giờ đã chuyển sang Phượng huynh rồi. Hắn quả thật hứng thú xưng huynh gọi đệ với người khác. Nếu tiếp tục xưng Long công tử với hắn, thì ra vẻ mình quá kiểu cách. Nghĩ đến đây, Phượng Triêu Hoa cười một tiếng, “Long huynh rất thích hợp với bộ y phục này.” Mặc dù hai chữ Long huynh gọi rất trống rỗng, nhưng trong thâm tâm nàng thật sự khen ngợi dáng người của hắn.
Long Liễm Thần nhướng mày, “Phượng huynh cũng không kém chút nào.”
“Xem ra, Minh Nguyệt nên tránh sang một bên rồi.” Minh Nguyệt mỉm cười bước đến gần, nhưng trong giọng điệu khó giấu vẻ ghen tuông.
Long Liễm Thần nghiêng đầu nhìn, mày kiếm chau lên, ca ngợi nói, “Đêm nay cô nương vô cùng xinh đẹp.”
“Chỉ sợ làm mất nhã hứng của hai vị công tử.” Minh Nguyệt khiêm tốn nói.
“Có cô nương làm bạn, làm sao có thể mất hứng được?” Long Liễm Thần cười như không cười nói.
Phượng Triêu Hoa nhíu mày, sao nàng cảm thấy lời của hắn có thâm ý khác?
Lúc này, Trần Minh Hiên cập thuyền đến gần, nói: “Long huynh.”
Long Liễm Thần quay đầu lại, cách nói chuyện như người hành tẩu giang hồ, “Trần huynh, từ khi chia tay đến nay vẫn khỏe chứ.” Sau đó giới thiệu, “Vị này chính là Phượng thất thiếu ở Nam Lăng, còn vị này chắc không cần ta giới thiệu rồi.”
“Đương nhiên. Kinh Thành có ai mà không biết Minh Nguyệt cô nương của Vân Nghê lâu chứ?” Trần Minh Hiên giương mắt nhìn Phượng Triêu Hoa, nói: “Phượng thất thiếu, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Không dám nhận.” Phượng Triêu Hoa mỉm cười thản nhiên nói.
“Thì ra Long công tử cùng Trần nhị công tử là chỗ quen biết cũ.” Minh Nguyệt nói với vẻ đăm chiêu.
Nghe vậy, Phượng Triêu Hoa nhướng mày, Kinh Thành thật nhỏ đến đáng thương. Nếu nàng nhớ không lầm, Kinh Thành chỉ có một Trần nhị công tử, đó là Nhị công tử của phủ Thái phó, em ruột Trần Thanh Phi.
Nghĩ đến đây, Phượng Triêu Hoa không khỏi nhíu mày, âm thầm bất đắc dĩ, tại sao đi tới đâu cũng không tránh được người dính dáng đến phủ Thái phó?
Tựa hồ đã nhận ra Phượng Triêu Hoa không vui, Long Liễm Thần thản nhiên liếc mắt nhìn Minh Nguyệt, cười nói, “Xem ra mọi người đều là chỗ quen biết cũ, tại hạ cũng không cần giới thiệu nữa.” Mặt mỉm cười nhưng mắt không cười.
Trần Minh Hiên nói: “Ở đây gió lớn, lên thuyền rồi hàn huyên tiếp.” Làm thư đồng của thái tử thêm đệ nhất mưu thần, xưa nay hắn luôn rất an phận. Đi thanh lâu cũng chưa từng dùng tên của mình làm chiêu bài, nhưng Minh Nguyệt có thể nhận ra hắn. Xem ra, điều tra người khác đồng thời mình cũng bị người khác điều tra.
Để Phượng Triêu Hoa với Minh Nguyệt đi phía trước, Trần Minh Hiên với Long Liễm Thần nhìn nhau ăn ý gật đầu một cái.
“Phong cảnh không tệ.” Sau khi lên thuyền, Phượng Triêu Hoa chuyên tâm ngắm cảnh.
“Lần đầu tiên Phượng huynh tới Kinh Thành sao?” Long Liễm Thần hỏi.
“Lần đầu tiên du ngoạn Kinh Hồ ban đêm.” Phượng Triêu Hoa không có đối mặt trả lời.
“Cảnh đêm hồ Yên Vũ ở Nam Lăng so với nơi này đẹp gấp trăm lần.” Minh Nguyệt nói.
Nghe vậy, Phượng Triêu Hoa thở dài một tiếng, nói: “Long huynh có thể tránh đi một lát không?”
“Hai người từ từ hàn huyên, ta ra đuôi thuyền với Trần huynh ôn chuyện.” Đã sớm nhận ra điểm kỳ lạ giữa hai người, Long Liễm Thần sảng khoái đồng ý.
Phượng Triêu Hoa nhìn y khẽ gật đầu, xem như lời cảm tạ. Một lúc sau, xác định y đã rời đi mới từ từ mở miệng, “Cô nương có gì đừng ngại nói thẳng.”
Minh Nguyệt nhếch miệng, nói: “Ta là con gái quận thủ Lý Đức Thiên ở tại Nam Lăng trước kia.”
Phượng Triêu Hoa kinh ngạc, hóa ra là nàng ta.
“Thất thiếu thật sự không nhớ một chút gì sao?” Minh Nguyệt cười thê lương.
Phượng Triêu Hoa vội vàng lắc đầu, “Đương nhiên nhớ. Lý quận thủ là người công bằng liêm minh, cương trực công chính, ta rất bội phục người.”
“Chỉ có những thứ này sao?”
“Ta…” Phượng Triêu Hoa im lặng. Một năm trước, Lý Đức Thiên bị giết hại, lúc lâm chung đem nữ nhi giao cho nàng, lúc ấy vì để cho ông an tâm xuống cửu tuyền, nên đồng ý. Vốn định sau khi mọi chuyện chấm dứt tìm cho Minh Nguyệt một mối lương duyên tốt, ai ngờ Minh Nguyệt chết sống không chịu, sau đó lại rời nhà ra đi. Đi một lần tới nửa năm.
Bây giờ nghĩ lại, nguyên nhân lúc ấy nàng ta không chịu lập gia đình, bây giờ thì đã rõ ràng. Có điều, quả thật là rất khó xử.
Phượng Triêu Hoa trầm ngâm hồi lâu, nói: “Ta sẽ thực hiện lời cam kết với cha cô nương.”
“Thực hiện như thế nào?”
“Trừ cưới cô nương, như thế nào cũng được.”
“Trừ công tử ra, ai ta cũng không gả.” Minh Nguyệt quật cường nói.
Phượng Triêu Hoa thở dài, “Đừng quyết tuyệt như vậy, làm thế là chôn vùi hạnh phúc của cô nương. Nếu như có thể cưới cô nương, một năm trước ta đã lấy rồi.”
“Tại sao không thể?”
“Bởi vì…” Phượng Triêu Hoa rũ mắt, thản nhiên ngưng mắt nhìn khay trà, mặt không chút thay đổi, rất thâm trầm. Cho dù ai cũng nhìn không ra rằng nàng đang vắt hết óc để tìm kiếm một cái cớ.
Trong ánh mắt của Minh Nguyệt tăng thêm mấy phần si mê, nàng thích y. Lần đầu tiên khi nghe nói Thất thiếu Nam Lăng là người anh tuấn tiêu sái, phong độ lịch lãm, nho nhã khiêm tốn thì nàng đã yêu mến cái người tên Phượng thất thiếu như thần thoại kia rồi.
Nghe nói y là lãng tử giang hồ, nghe nói y là diệu thủ thần y, nghe nói y là thợ săn được treo thưởng, nghe nói rất nhiều về y nhưng chỉ gặp qua y mấy lần. Lần đầu tiên gặp mặt, không như trong tưởng tượng mừng rỡ vui sướng, thay vào đó là bi thương muốn chết, cả nhà bị diệt, chỉ có một mình nàng may mắn còn sống sót. Là y đã cứu nàng.
***
Tại đuôi thuyền, gió rất lớn, Long Liễm Thần cùng Trần Minh Hiên đứng đón gió, cực kỳ phiêu dật.
“Sớm muộn gì Phượng thất cũng đoán được thân phận của huynh.” Trần Minh Hiên nói.
Long Liễm Thần nhìn mặt hồ, lời nói cũng bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, “Ta không có ý định lừa dối hắn quá lâu.”
“Thu hắn về trướng, sợ rằng không dễ dàng. Phượng thất rất thờ ơ với những chuyện không liên quan đến mình.” Trần Minh Hiên nói.
Long Liễm Thần khẽ gật đầu, đây chính là điều khiến hắn đau đầu.
“Hơn nữa, dường như hắn cũng không thích lui tới cùng quan lại.” Dựa vào điểm này cũng có thể đoán được biểu hiện của Phượng thất khi biết được thân phận của mình.
Trầm ngâm hồi lâu, Long Liễm Thần ung dung lên tiếng, “Trong Quận Vương, công tử nhà ai có tuổi xấp xỉ với ta?”
“Bình Tây vương.” Dường như Trần Minh Hiên đã sớm thay hắn nghĩ ra thân phận tốt rồi.
Long Liễm Thần gật đầu, đột nhiên nhíu nhíu mày, đáy mắt thoáng hiện tia sát khí, xoay chuyển lời nói: “Xem ra, tối nay không phải thời cơ tốt cùng nàng ta đàm phán.” Hắn ám chỉ là Minh Nguyệt.
Trần Minh Hiên cũng âm thầm đề cao cảnh giác, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm, tiếp tục tán gẫu, “Hình như nàng ta biết rất nhiều.”