Phượng Hí Đông Cung

Q.4 - Chương 20


Bạn đang đọc Phượng Hí Đông Cung: Q.4 – Chương 20


“Được, Thất thiếu quả nhiên là người biết lý lẽ!” Vương bộ đầu vung tay lên, nói: “Bắt hắn .”
“Vâng.” bọn nha dịch lại muốn động thủ.
“Khoan.” Phượng Triêu Hoa nói: “Nếu muốn hợp tác, đương nhiên phải thể hiện chút thành ý .”
“Yd Thất thiếu là . . . .” Vương bộ đầu tươi cười biết rõ còn hỏi.
“Giao hắn cho ta.” Vừa nói, Phượng Triêu Hoa vừa chuyển cho Long Liễm Thần một ánh mắt chỉ hai người bọn họ mới hiểu được.
Long Liễm Thần rũ mắt thu lại nụ cười, giả vờ tức giận nói, “Ngươi là đồ bội bạc, ta thật sự bị mù mới coi ngươi là bằng hữu.”
“Vậy thì bỏ đôi mắt vô dụng ấy đi.” Dứt lời, Phượng Triêu Hoa đã ra chiêu.
Độc nhất lòng dạ đàn bà, giả vờ mà cũng nhẫn tâm quá. Long Liễm Thần vừa tiếp chiêu vừa dùng truyền âm nhập thất đại pháp nói chuyện cùng với nàng, “Phu nhân, mặc dù gặp dịp thì chơi, nhưng nàng cũng đừng độc ác thế chứ.”
“Diễn trò nên làm cho đến cùng, bằng không sẽ phụ lòng người xem trò vui.” Phượng Triêu Hoa ra chiêu càng ngày càng hiểm.

“Ý nàng là làm thật hả?”
“Chàng không phải rất muốn tỷ thí với ta một trận sao?”
Tỷ võ? Đây cũng là ý kiến hay. Long Liễm Thần cong môi, vội vàng dùng mười thành công lực đấu cùng nàng, không dám chủ quan chút nào. Nếu thua, tương lai phải ăn nói thế nào với đứa con gái chưa thấy mặt?
Lên trời xuống đất đao quang kiếm ảnh, Long Phượng hai người đánh đến chấn động lòng người. Đám người đứng xem nhìn không chớp mắt, chỉ sợ chớp mắt một cái liền có một bên thua trận.
Thấy sắc trời dần tối, Long Phượng hai người vẫn không phân cao thấp thắng bại khó phân, mặt bọn họ vẫn không đỏ hơi thở không gấp, chỉ khổ người đang xem cuộc chiến. Thần kinh căng lên, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, tứ chi cứng ngắc, trong bụng trống trơn.
Lúc đó, Long Liễm Thần chợt sử dụng kiếm quấn chặt dải lụa của Phượng Triêu Hoa, dựa thế đụng vào chóp mũi nàng, nhỏ giọng nói, “Tiếp tục như vậy không phải biện pháp, tỷ võ để sau rồi so, chánh sự quan trọng hơn.”
“Được.” Vừa dứt lời, dải lụa của Phượng Triêu Hoa đã quấn lấy hông của Long Liễm Thần, mà nhuyễn kiếm của hắn cũng thuận thế trở lại trên người hắn, chỉ có miếng bảo thạch trên chuôi kiếm lộ ở bên ngoài làm trang sức, giấu không chê vào đâu được.
“Hay!” Long Liễm Thần nhỏ giọng khen.
Phượng Triêu Hoa khẽ mỉm cười với hắn, sau đó xoay người hạ xuống đất, phủi bụi trên tay, nói với Vương bộ đầu, “Mất thật nhiều công sức! Vương đại nhân nhất định phải thay ta nói đỡ mấy lời với bề trên đấy nhé. Danh hiệu thiên hạ đệ nhất bộ đẩu có hay không ta không thèm để ý, nhưng cái ghế Tổng Bộ Đầu Lục Phiến Môn, Phượng thất ta chắc chắn phải có được.”
Nghe vậy, thân thể Vương bộ đầu chợt run lên mấy cái, ngay sau đó khôi phục bình thường, giả mù sa mưa cười nói, “Có Thất thiếu ở đây, còn ai dám tranh vị trí kia với ngài.”
Thì ra đây chính là lợi ích bề trên cho hắn. Phượng Triêu Hoa cười giả tạo, trong mắt mang vẻ đùa giỡn liếc Long Liễm Thần một cái, sau đó nói với Vương bộ đầu, “Ta muốn tự mình dẫn hắn đi lãnh thưởng.”
Vương bộ đầu nghe vậy biến sắc, “Chuyện này . . .Chuyện này . . . .Không cần phải phiền phức như thế. Ta đi là được.”
Phượng Triêu Hoa hếch mày, đôi môi khẽ cong lên có vẻ cuồng vọng không kiềm chế được, trong giọng nói lạnh lùng mang theo khí phách, “Phượng thất ta từ trước đến giờ chỉ giành công người khác, chưa bao giờ để người khác giành với ta. Đại nhân cho là ta sẽ thay đổi tiền lệ này sao?”
Trong nháy mắt sắc mặt Vương bộ đầu biến thành trắng bệch, khóe miệng khẽ run, đáy mắt mang theo không cam lòng, “Dĩ nhiên sẽ không, ai dám giành công lao của Thất thiếu.”
Phượng Triêu Hoa cười lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói, “Luôn sẽ có mấy kẻ không có mắt vì ích lợi mà ăn nhầm tim gấu mật hổ.”
Rõ ràng là châm chọc, nhưng người nghe thấy lại giận mà không dám nói gì.
Sắc mặt Vương bộ đầu từ trắng chuyển xanh, cắn răng nghiến lợi, “Để Thất thiếu tự mình áp tải cũng tốt, tránh cho hắn trên đường chạy trốn.” Võ công không bằng người, ngoại trừ im lặng, hắn còn có thể làm được gì?

“Ta cũng nghĩ vậy.” Phượng Triêu Hoa nói.
Thôi, dẫn hắn đi đi. Mặc dù không thể giành công, nhưng dầu gì cũng sẽ không bị trừng phạt. Vương bộ đầu tự an ủi mình.
Nhưng đúng như Phượng Triêu Hoa từng nói, luôn có mấy kẻ không biết sống chết.
“Người này thân phận không rõ, không thể để tùy tiện dẫn hắn đi gặp Chủ Công.” Một nha dịch cấp khá cao nói.
Phượng Triêu Hoa nhìn sang, không khỏi nhăn mày, gương mặt thật xa lạ. Từ vẻ mặt cùng giọng điệu của người này xem ra không phải nha dịch bình thường. Chẳng lẽ là nhân tài ẩn dật ai đó nói?
Nghĩ đến đây, Phượng Triêu Hoa nghiêng đầu nhìn về phía Long Liễm Thần, truyền âm: “Hắn là ai?”
Long Liễm Thần giương mắt nhìn nha dịch này một cái, khóe miệng nở nụ cười lạnh, đáp: “Thuộc hạ của nhị ca, trước kia là Tướng Quân trấn thủ Mạc Bắc.”
Phượng Triêu Hoa khẽ gật đầu, liếc người nọ một cái, môi mỏng khẽ mở, giọng nói ngạo mạn trước sau như một, “Ngươi ở trong nha môn lại không biết Phượng mỗ là ai, thật không biết là ngươi thất trách, hay là ta thất bại.”
Phút chốc, khóe miệng người kia giật giật mấy cái, sắc mặt tái xanh, “Cũng chỉ là tên giang hồ lỗ mãng, lại dám phách lối trước mặt lão phu?”
Phượng Triêu Hoa cười lạnh, nói: “Không sai. Thật sự ta chỉ là tên giang hồ lỗ mãng. Nhưng người giang hồ có quy củ của người giang hồ, võ công ai cao thì kẻ đó có tư cách phách lối. Nếu như ngươi không phục, có thể ra chiêu, chỉ cần ngươi có thể đánh bại ta, ngươi muốn thế nào đều được. Kể cả giẫm ta dưới lòng bàn chân.”
Câu cuối lại khiến người nghe như ‘bị ta giẫm ở dưới lòng bàn chân’. Dù sao, xem cuộc tỷ thí vừa rồi, mọi người đã sớm biết võ công của mình ở trước mặt hắn chỉ có thể coi là mèo ba chân, chứ đừng nói đến đấu một trận.
Mặc dù trong lòng biết tài nghệ không bằng người, người nọ vẫn vênh váo lớn tiếng, “Thiên hạ này là của triều đình, quy củ đều là triều đình đặt, ai quan tâm quy củ giang hồ của ngươi.”
Phượng Triêu Hoa nghe vậy cười to, vỗ tay nói, “Nói rất hay! Thật không nhìn ra ngươi cũng biết thiên hạ này là của triều đình. Dựa vào câu này của ngươi, ta quyết định tha cho ngươi một mạng, giữ lại cái mạng già của ngươi nhìn ta thăng quan phát tài như thế nào.”

“Ngươi. . . .” Người nọ tức run cả người, vẻmặt phẫn hận.
Lúc này, Vương bộ đầu vội vàng lên tiếng khuyên giải, “Thất thiếu, ngài đừng nói nữa, hắn cũng không phải nha dịch bình thường.”
Phượng Triêu Hoa cố ra vẻ kinh hãi, “Không phải nha dịch? Chẳng lẽ là nhân vật quan trọng?”
“Hừ!” Người nọ hừ lạnh một tiếng, bày ra dáng vẻ ‘coi như ngươi thức thời’.
“Thì ra là đại nhân vật!” Phượng Triêu Hoa thay bằng vẻ mặt nịnh hót, nói: “Phượng mỗ có mắt như mù, vừa rồi đã đắc tội, mong rằng đại nhân ngài đại lượng, không nên so đo!”
Người nọ hừ lạnh lần nữa, không tỏ thái độ.
Vương bộ đầu kéo người nọ sang một bên nhỏ giọng nói, “Tào đại nhân, Phượng thất này là nhân vật lợi hại nổi danh trên giang hồ, nếu có thể kéo hắn về phe mình, nhất định có thể giúp Chủ Công hoàn thành nghiệp lớn.”
“Ngươi không sợ hắn giành vị trí của ngươi?”
“Tạm thời để tùy hắn, một ngày nào đó ta sẽ cho hắn biết sự lợi hại của ta!” Vương bộ đầu oán hận nói.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.