Đọc truyện Phượng Hí Cửu Thiên – Chương 8: Ai dám tranh phong?
– Thì ra huynh ấy muốn mượn chúng ta kích phát kiếm ý của mình tới cực hạn. Được, huynh hào tình vạn trượng một kiếm áp quần hùng, ta cũng sẽ đóng một vai để thành toàn cho huynh.
Lăng Vân cười ha hả, dùng hết tốc độ phát huy kiếm pháp sở trường của mình. Kiếm pháp nào cũng có thể phá, chỉ có “nhanh” là không thể phá.
– Cuồng ngạo, bất quá người như Phượng huynh ta rất thích. Kiếm ý thường chỉ là vật phụ trong việc phát huy sức mạnh của linh lực, không ngờ trong tay Phượng huynh lại có uy lực của Khai Nguyên sơ kỳ. Ta cũng muốn học hỏi đôi chút. Kiếm ý của ta là cuồng! Trên trời dưới đất, ai đỡ được một kiếm của ta!
Trương Cuồng đệ tử Vi Thanh Thanh cũng tham chiến. Cuồng kiếm cung xưa nay đề cao sức mạnh. Kiếm không cần sắc bén chỉ cần thật nặng, một kiếm của Cuồng nhân không chém ngươi ra thành hai đoạn mà sẽ đập người thành một đống thịt vụn.
Bạch Vô Thường cười nhạt, bàn tay xoay tròn trên chuôi kiếm:
– Ngươi muốn chết, bản công tử sẽ cho ngươi chết! Kiếm của ta lấy ý cảnh là vô thường. Đời người như mộng, thoáng hợp thoáng tan, nay sinh mai tử, không gì vĩnh cửu, đó chính là vô thường. Đệ đệ rót cho ta một chén trà, chờ chém xong tên này huynh sẽ quay về uống.
Người duy nhất im lặng nãy giờ, chỉ theo dõi cuộc chiến ngoài Bạch Vô Thiên đang rót trà thì còn có một thiếu niên gầy gò, ánh mắt lấm lét.
– Các vị chơi vui vẻ, ta còn có đại sự phải làm, tạm biệt!
– Khốn khiếp Phương Úc Khanh, hôm nay ngươi dám chạy ngày mai chúng ta sẽ tới thư phòng ngươi đào xuống mười tấc đất!
Thiếu niên ba chân bốn cẳng định bỏ trốn thì nghe thấy tất cả nhìn mình quát. Mặt gã trắng bệch không còn giọt máu, đành phải nghiến răng hét lớn:
– Phượng huynh! Cha ta là bang chủ Kim Tiền bang ở Linh Tiên tông. Cha ta ngoài tiền ra thì có rất nhiều tiền…
Mặt Phượng Minh không khỏi nghệch ra:
– Liên quan tới ta sao?
Hắn vừa thoáng ngừng lại thì đàn của Liễu Phi Yến, kiếm của Lăng Vân, Từ Vi, Trương Cuồng, Bạch Vô Thường, Tào Phi, Phụng Hiếu cùng lúc đánh tới. Phun ra một ngụm máu tươi, Phượng Minh tức giận công về phía Phương Úc Khanh:
– Ngươi gài hàng ta!
– Ta không có!
Bị ép tới mức luống cuống tay chân, Phương Úc Khanh mắt mũi chảy ròng ròng. Hiếm ai có thể tưởng tượng đây là Cầu Sinh kiếm danh chấn Thanh Vân môn, nằm trong thập cường.
Chỉ thấy Mộc Tiểu Nhu nở nụ cười tinh ranh, nhìn Phượng Minh không chớp mắt, cũng không liên thủ với mấy người kia.
Một mình Phượng Minh đối chiêu với tám người, trong mỗi chiêu thức đều ẩn chứa kiếm đạo và ý cảnh của bản thân họ. Nhất thời hắn không tìm được phương pháp đối chiêu, cũng cảm nhận được ý cảnh của bản thân đang tới giới hạn.
– Chính là như vậy, không đủ kích thích, ta không thể hoàn thiện ý cảnh của ta!
Phượng Minh cười ha hả, trên người hắn xuất hiện đủ mọi loại vết thương, máu nhuộm tà áo trắng thành màu đỏ. Du Long được uống máu chính chủ nhân càng ánh lên từng tia sáng kia dị.
– Phàm Kiếm đi từ phàm nhân đến thánh nhân, lại từ thánh nhân trở về phàm nhân. Nhưng đó là thân ta. Còn ta sinh ra thiên tư đã siêu việt mọi người, tâm ta không có những âm mưu quỷ kế đê hèn. Ta chính là đi từ thánh đến phàm. Vậy thứ ta còn thiếu trong một kiếm thứ hai này là hoàn thành từ phàm kết thúc ở thánh.
Khí thế của Phượng Minh mỗi lúc một tăng, kiếm của hắn càng nhanh càng mạnh. Tám người đang ở thế thượng phong thì bỗng phát hiện chính bản thân đang bị áp chế lại.
– Cảm ơn các vị, kiếm đầu tiên là Phàm Nhân Kiếm đại diện cho thân ta, vậy kiếm thứ hai ta sẽ gọi nó là Thánh Nhân Kiếm, đại diện cho tâm ta, siêu việt quần hùng!
Phượng Minh quát lớn, hắn chém xuống một kiếm, cả tám người đều phun máu tươi ngã xuống đất.
– Khai Nguyên trung kỳ!
Lăng Vân lau đi vết máu nơi miệng, khẽ cười.
– Hắn thật sự đã tìm được đường của mình sao?
Ánh mắt Từ Vi trở nên phức tạp.
– Người này quyết không thể sống! Nếu hắn sống, ta vĩnh viễn bị ám ảnh bởi hình bóng hắn!
Bạch Vô Thường nổi lên sát khí. Thanh Kiếm của gã toát ra ánh sáng màu xanh, hiển nhiên là vì đã có linh lực truyền vào trong nó. Bạch Vô Thường lên tiếng:
– Hắn đã có thể so với Khai Nguyên trung kỳ, chúng ta nếu còn phong ấn linh lực chính là tự tìm đường chết!
– Nhưng làm vậy đạo tâm của ta sẽ có vết nứt!
Trương Cuồng khàn giọng, gã vẫn chưa muốn chấp nhận sự thật mình bị đánh bại.
– Thua thì chính là thua, Lăng Vân ta chấp nhận thất bại!
Lăng Vân cười lớn, chống kiếm đứng dậy đi ra một bên.
Từ Vi cũng hừ lạnh:
– Ngươi thắng rồi! Ta không tham gia nữa. Đồ tên ngốc khốn khiếp, món nợ này ta nhớ kỹ!
– Phượng đại ca uy vũ, vừa rồi tiểu muội biết khó không tham gia. Nay tất nhiên cũng không theo Bạch huynh làm ra chuyện dùng linh lực đánh một phàm nhân được!
Mộc Tiểu Nhu nhìn Phượng Minh cười tươi, đối diện ánh mắt của nàng, hắn vẫn thấy không được tự nhiên cho lắm.
Mấy lời của Mộc Tiểu Nhu khiến trán Bạch Vô Thường nổi gân xanh. Gã chủ động dùng linh lực, cho dù chưa đánh nhau thì cũng chẳng khác gì đã đánh. Đạo tâm đã có vết nứt, gã chỉ mong mượn cớ giết được Phượng Minh. Dù sao đây là Thanh Vân sơn, gã lại là đệ tử có tư chất cao nhất ngàn năm qua, các kiếm chủ ắt sẽ không để Phong Vô Kiếm Ma giết gã.
– Tinh Hà nước biếc còn chảy, thảo nguyên trên Cửu Thiên còn xanh, thời gian ta và Phượng huynh gặp nhau sẽ còn dài.
Bạch Vô Thường lạnh lùng thu kiếm xoay người bước đi. Bạch Vô Thiên bỏ ấm trà xuống luống cuống theo sau.
Trương Cuồng ôm quyền nói:
– Phượng Minh huynh kinh tài tuyệt diễm. Tiếc chúng ta không phải đồng đạo. Sau này gặp lại chính tà lưỡng lập, ta sẽ dùng linh lực giết huynh.
Phượng Minh ôm quyền cười trả lễ:
– Vậy ta ngửa cổ chờ đến ngày đó!
Trương Cuồng cười ha hả cất bước rời đi.
Tào Phi nhìn Phượng Minh hừ lạnh:
– Phong Kiếm thiếu chủ, ông nội ngươi!
Nói xong liền đi theo Trương Cuồng để lại Phượng Minh đang nghệch mặt ra. Hắn gãi gãi mũi lầm bầm:
– Thẹn quá chửi ta sao? Bất quá ông nội ta là ai? Ông bị hắt xì một cái biết đâu sẽ nhớ tới đứa cháu tội nghiệp này!
Đến lượt Liễu Phi Yến, cô nàng không chào hắn mà cầm đàn tỳ bà ngâm nga gì đó, tiếng ca đến não lòng người.
Phụng Hiếu tiến đến nhìn Phượng Minh thật sâu. Hồi lâu mới nói:
– Không thể tin được huynh lại tìm ra cách để tu luyện.
Phượng Minh không hiểu:
– Chẳng lẽ huynh từng gặp trường hợp nào như ta sao?
– Chưa từng! Chỉ là đạo lý từ trước đến nay, một người bình thường thì không cách nào lưỡng toàn thập mỹ. Phượng Minh huynh phá vỡ quy tắc của ông trời, sẽ bị trời phạt…
Phụng Hiếu chưa kịp nói xong thì sắc mặt đã trắng bệch, ho khan mấy tiếng. Thân thể gã từ nhỏ đã suy nhược, bệnh tật triền miên, giao chiến một lúc đã thấm mệt nên cũng không muốn nói thêm, bèn chào Phượng Minh rồi đi.
Thiếu niên Phương Úc Khanh run rẩy khi thấy những người bên cạnh đều đi hết. Phượng Minh đi tới gần vừa mới ôm quyền lên định chào thì gã ta đã vắt giò lên cổ chạy mất.
– Thật là một kẻ kỳ lạ!
Phượng Minh tỏ ra khó hiểu.
– Phương Úc Khanh trời sinh nhát gan. Kiếm đạo của hắn là cầu sinh. Chỉ có thúc ép hắn tới bờ vực sinh tử hắn mới bộc phát hết thực lực của mình. Khi đó chỉ e hắn còn đáng sợ hơn Bạch Vô Thường.
Phượng Minh quay đầu lại thì thấy Mộc Tiểu Nhu đang nhìn mình cười tươi. Mặt hắn bất giác nghệch ra.
– Đại ca ngốc, tạm biệt! Lần sau đừng nhìn tiểu muội bằng ánh mắt ấy nữa. Nếu không muội sẽ yêu đại ca mất đấy!
Ánh mắt Mộc Tiểu Nhu tràn đầy thần thái. Nàng xoay người ung dung rời đi. Phượng Minh thì cứ ngẩn ngơ nhìn theo lúc lâu.
– Tới lượt ta rồi!
Lăng Vân vẫn giữ một nụ cười đầy hào sảng.
– Đêm nay đúng là một đêm luận anh hùng. Trong đó Phượng huynh là nhân vật chính chiếm hết ánh hào quang. Bất quá… hy vọng huynh sẽ giữ lời gia nhập Hắc Thủ!
Mới gặp Lăng Vân chưa được mấy canh giờ nhưng hắn lại cảm giác Lăng Vân rất hiểu mình. Từ tận đáy lòng hắn cũng rất tín nhiệm gã. Có lẽ “tìm được tri âm” chính là để mô tả cảm xúc lúc này của hắn.
– Như huynh mong muốn!
Phượng Minh đưa tay ra, Lăng Vân đưa tay bắt lại. Cả hai đều nở nụ cười vui vẻ.
Lăng Vân đi rồi chỉ còn lại Từ Vi.
Khuôn mặt Từ Vi tuy vô cùng xấu xí nhưng nàng lại không ít lần nhắc nhở hắn thoát khỏi nguy hiểm. Có kẻ mặt người dạ thú, cũng có kẻ mặt thú nhưng tấm lòng lại đẹp không cách nào hình dung được.
– Nữ quỷ! Cô muốn dùng câu gì chia tay ta đây?
– Bốp!
Trả lời Phượng Minh là một cái tát tai trời giáng.
– Cô…
– Cái tát này là vì ngươi không những ngốc mà còn mù. Tinh Hà nước biếc còn chảy, thảo nguyên Cửu Thiên còn xanh, ngươi còn ăn tát của Từ Vi ta dài dài…
Từ Vi cười đắc ý rồi xoay người chạy đi. Không hiểu sao nụ cười của nàng rơi vào mắt hắn lại là một nụ cười thẹn thùng.