Phượng Hí Cửu Thiên

Chương 31: Kiếp!


Đọc truyện Phượng Hí Cửu Thiên – Chương 31: Kiếp!

Thấy Phượng Minh dần lép vế, Lăng Vân thầm hô không ổn. Gã bèn nói lớn:

– Phượng huynh, những gì trong cuốn sách ta đưa cho huynh huynh quên rồi sao? Chú ý thân thể cô ta!

Phượng Minh như người trong mộng bừng tỉnh lại. Trong cuốn sách viết về sở trường sở đoản của Ngũ kiệt, Lăng Vân có ghi rõ điểm yếu của Tống Thanh Loan nằm ở việc khi thi triển pháp lực thì cơ thể không thể di chuyển. Những người giao chiến với nàng ta vì bị thần thông kỳ dị doạ cho sợ hãi nên chỉ có thể chôn chân một chỗ, mặc cho sinh cơ bị hút cạn.

Phượng Minh lạnh lùng chém về phía Tống Thanh Loan một chiêu Thánh kiếm. Kiếm quang như ánh sao băng lướt qua xé tan màn đêm. Chỉ thấy khoé môi Tống Thanh Loan nở nụ cười nhạt, một loại ý cảnh hắc ám bỗng xuất hiện trong đêm tối đối kháng với ý cảnh thánh nhân.

Phượng Minh biến sắc, biểu tình không thể tin nổi.

Ở phía xa quan chiến Vương Hy Quân nói:

– Ngộ tính của Thanh Loan quá cao, vừa rồi khi nghe thiếu chủ giảng qua con đường tu tâm thì nó đã ngay lập tức ngộ ra ý cảnh của riêng mình. Tuy nhìn thể hiện thì chỉ mới nằm ở mức Lô Hoả Thuần Thanh sơ kỳ nhưng cũng rất kinh diễm rồi.

Tất nhiên ý cảnh vừa thành hình không thể chống nổi Phượng Minh mà chỉ khiến thế kiếm yếu đi. Kiếm quang nhanh chóng chém đến thân thể Tống Thanh Loan. Mặt nàng ta vẫn như thường giống như mọi thứ đềuđã nằm trong tính toán.

– Thanh Loan Đệ Tam Thức, Loan Hành Thiên Hạ!

Một loại khí tức duy ngã độc tôn chợt toả ra từ con chim loan trên trời, khí tức này khiến máu huyết trong người Phượng Minh đều bị đè nén. Tống Thanh Loan bay người lên không trung lạnh lùng nhìn xuống Phượng Minh, linh thể chim loan cũng nhìn xuống, ánh mắt giống hệt Tống Thanh Loan, giờ phút này người và loan như hoà làm một với nhau.

Phượng Minh có chút hốt hoảng khi cảm nhận được khí thế duy ngã độc tôn này. Đây chính là loại khí thế mà hắn từng ao ước ngộ ra được. Lúc trước hắn chỉ có ý niệm mà chưa từng đủ xúc động để tạo thành ý cảnh như vậy. Hiện tại Tống Thanh Loan chỉ thi triển được rất mờ nhạt nhưng đích thực là nó.


Trong ánh mắt ngơ ngẩn của Phượng Minh, Tống Thanh Loan bước đi trên không trung một bước, ngay lập tức áp lực toả ra từ chim loan tăng gấp đôi, Phượng Minh phun ra một ngụm máu tươi.

Cổ Thương Sinh trầm giọng:

– Thanh Loan sư điệt, thiếu chủ thua rồi, ngươi mau dừng lại đi!

Nhưng Tống Thanh Loan làm như không nghe, đi tiếp bước thứ hai. Một bước chân này hạ xuống, xương cốt Phượng Minh kêu lên rôm rốp, toàn thân đau đớn nhức mỏi vô cùng.

Ngụy Tác định đứng dậy song bị Vương Hy Quân kéo tay lại:

– Tin tưởng ta, Thanh Loan sẽ không quá phận, tranh đấu giữa lớp trẻ chúng ta không nên xen vào. Vả lại thiếu chủ cũng chưa nhận thua, chứng tỏ ngài ấy vẫn còn hậu chiêu.

Chỉ thấy ánh mắt Phượng Minh lộ vẻ suy tư, hắn không quan tâm mấy đến thương thế trên người mà chỉ dụng tâm cảm nhận tia khí tức duy ngã độc tôn vô cùng mờ nhạt kia.

Phía trên cao, Tống Thanh Loan lạnh lùng lên tiếng:

– Mở miệng chịu thua, miễn cho ngươi một mạng!

Nhưng Phượng Minh đáp một câu khiến tất cả sững sờ:

– Đi tiếp!


– Ngươi muốn chết?

Tống Thanh Loan bật cười như nghe thấy chuyện hài hước nhất trên đời.

– Một kẻ sắp chết đến nơi mà còn muốn ra vẻ. Thiếu chủ, ngươi rất thích làm màu để mọi người chú ý phải không?

Giọng Phượng Minh khàn khàn:

– Ta muốn ngươi đi tiếp!

– Vậy ta chiều lòng ngươi!

Tống Thanh Loan bước xuống bước thứ ba, lần này chịu áp lực không phải chỉ có Phượng Minh mà là toàn bộ những đệ tử đang đứng trong phạm vi mười trượng. Bọn họ phun ra một ngụm máu tươi biểu tình kinh sợ. Tống Thanh Loan dù là người thi triển thần thông nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu. Một ngụm máu ứa ra khỏi miệng nhưng bị nàng nuốt vào lại.

Thức thần thông thứ ba này không phải là để một Hoá Hình hậu kỳ thi triển, cực hạn của nàng ta chỉ có thể bước được hai bước thì đã như nỏ căng hết đà. Có thể bước được bước thứ ba đều là dựa vào sự ngoan cường ương ngạnh từ tận trong tính cách của nàng.

Phượng Minh là người chịu tổn thương nặng nề nhất, một chân hắn khụy xuống đất, xương cốt toàn thân như muốn vỡ nát, tinh thần sụp đổ hoàn toàn. Thứ duy nhất tồn tại trong đầu hắn hiện giờ là tiếc nuối. Một tia khí thế kia quá mỏng, dù cho thiên tư của hắn nghịch thiên cỡ nào cũng không thể biến thành ý cảnh được. Sự tiếc nuối biến thành tiếng thở dài thườn thượt của mấy vị sư phụ. Phượng Minh ngất đi không còn biết gì nữa.

– ——–

Đêm Hồng Yến qua đi chóng vánh, trận đấu giữa Tống Thanh Loan và Phượng Minh được bốn vị sư phụ phân định là hoà vì Tống Thanh Toan thậm chí còn bất tỉnh trước Phượng Minh.


Lăng Vân lấy thân phận hậu nhân Lăng Cảnh sư phụ công khai tuyên bố thành lập Hắc Thủ, nêu rõ tôn chỉ Phò Từ Diệt Kinh trước mặt chúng đệ tử Phong Kiếm học viện. Bốn vị sư phụ sau khi chứng kiến tài năng của Phượng Minh và lòng nhiệt huyết của Lăng Vân thì chẳng còn lý do gì mà không đồng ý. Không có sự góp mặt của Phượng Minh nên Lăng Vân thay thế cắt máu ăn thề với bốn vị sư phụ Ngụy Cổ Long Vương, chúng đệ tử Phong Kiếm học viện reo hò tán dương, thề chết trung thành.

Lăng Vân đi dạo trong hoa viên, bên cạnh là Từ Vi sắc mặt buồn bã.

– Lăng Vân, nhất thiết phải như vậy sao? Phượng Minh là bạn của chúng ta, còn là người được Phong lão phó thác trọng trách…

– Còn là người mà đại công chúa yêu phải không?

Lăng Vân cười tươi như mọi khi. Gã chắp tay sau lưng đi mấy bước rồi nói:

– Ấu chúa còn quá nhỏ, thế lực Phong Kiếm học viện lại quá lớn. Nếu không phải ta cử sứ giả trong lúc mời bốn vị sư phụ thì phải tìm cách khiến họ có ý nghĩ không tốt về Phượng Minh thì e rằng họ cũng sẽ như Đường Nguyên, một lòng đưa Phượng Minh lên vị trí cao hơn ấu chúa. Đại công chúa, muốn thao túng quyền lực vào tay cần một vài thủ đoạn. Ta không làm hại Phượng Minh, chỉ là muốn tương lai tổ chức của chúng ta không bị lầm đường như hội Phục Hoang.

– Không hại? Ngươi rõ ràng biết thức cuối cùng Loan Hành Thiên Hạ kia từng giết chết thiếu chủ của Thắng Thiên ma tông, vì sao không ghi vào cuốn sách đã đưa cho Phượng Minh? Thu hết quyền lực vào người, ta cảm thấy ngươi còn nguy hiểm hơn Phượng Minh đấy?

Từ Vi tức giận nói lớn. Lăng Vân thở dài quỳ một chân xuống, dâng lên một chiếc hộp gỗ.

– Bên trong có chứa bản mệnh tinh hồn huyết của ta, đại công chúa có thể đưa cho ấu chúa hoặc tự mình giữ. Sinh tử của Lăng Vân trong tay hai người, chỉ cần có lòng tư lợi nguyện chết không toàn thây!

– Được rồi đứng dậy! Hộp này ta thu, nhưng ngươi không nên cứ nhắm vào Phượng Minh nữa. Hắn coi ngươi là huynh đệ tốt, ngươi không nên tính kế hắn.

Từ Vi lắc đầu buồn bã rồi bước đi xa.

Lăng Vân đứng một mình trong hoa viên, cơn gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc hắn bay bay.


– Hắc Thủ tuy mới thành lập nhưng lực lượng nòng cốt đã quá mục nát. Tâm không trung thành, lòng nhiều suy nghĩ. Nếu không thanh lọc dần dần thì đại nghiệp bao giờ mới thành. Phượng huynh là bằng hữu tốt của ta, ta không bao giờ hại huynh ấy. Nhưng huynh ấy phải trở thành một phần của bàn cờ này. Vô Diện công tử, ngươi tưởng ta không biết ngươi đang tính toán gì sao?

– ——-

Phượng Minh có một giấc mơ rất đáng sợ.

Hắn mơ thấy mình đang nằm trên một chiếc giường êm mềm mại thì đột nhiên có người xông vào phòng muốn giết hắn. Khi hắn mở mắt ra thì không ngờ người đó lại là Phong lão.

Phượng Minh đứng bật dậy chạy ra khỏi căn phòng thì được Từ Vi và Lăng Vân kéo tay trốn đi nhưng chưa được mấy bước thì lại nghe Lăng Vân phía sau lưng cười khặc khặc, rút dao đâm hắn một nhát. Từ Vi thấy nhát đao Lăng Vân chưa đủ sâu nên đưa tay ghì vào khiến lưỡi dao xuyên thẳng từ sau lưng tới phía trước tim hắn. Đúng lúc này Trần Ngọc Kỳ bỗng xuất hiện kéo hắn ra khỏi Từ Vi và Lăng Vân, nhưng Phong lão lao đến bắt tay vớii Từ Vi, Lăng Vân truy sát phía sau hai người như hình với bóng. Cuối cùng Trần Ngọc Kỳ vì cứu hắn mà bị Phong lão một kiếm chém chết.

– Đừng!

Phượng Minh choàng tỉnh dậy, mồ hôi vã ra từng đợt. Hắn nhìn ra cửa sổ thì phát hiện trời đang đổ mưa to, sấm chớp đì đùng.

– Chủ công, người tỉnh rồi…

Giọng của Thạch Trư vang lên. Khi Phượng Minh tưởng bản thân đang chỉ còn một mình thì lại phát hiện Thạch Trư vẫn luôn bên cạnh, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng ấm áp.

– Thạch Trư, chẳng hiểu sao mấy ngày nay ta cứ cảm giác có đại hoạ sắp ập xuống đầu. Bất giác ta nhớ lại lời của Phụng Hiếu, người quá nghịch thiên, trời cũng muốn diệt. Chẳng lẽ ta sắp phải chết rồi sao?

– Có Thạch Trư ở đây, chủ công sẽ không chết. Đại hoạ được gọi là kiếp. Đời một người có rất nhiều kiếp, kiếp sắc, kiếp tình, kiếp nạn, kiếp bại, kiếp tán… Nhưng kiếp cũng là một loại sinh cơ từ trong tử lộ, là cầu vồng sau cơn mưa rào. Nếu không đối diện nó, người vĩnh viễn không biết được thế nào là lòng người, đâu thật đâu giả, đâu bạn đâu thù…

Thạch Trư nhẹ nhàng nói tiếp:

– Chủ công, con đường phía trước của người còn rất nhiều kiếp. Có một câu chuyện cổ xưa rằng có một vị đại năng biết tính tương lai, ông ta biết rằng dân làng cùa mình sắp gặp phải kiếp tai, toàn bộ phải chết dưới thiên tai. Ông ta bèn thu tất cả bọn họ vào trong pháp bảo của mình. Pháp bảo của ông ta kiên cố bền vững nhất tam giới, làm gì có thiên tai nào phá nổi? Nhưng một tháng sau khi ông ta thả dân làng của mình ra thì chỉ thấy từng vũng máu tươi. Dân làng không phải chết bởi thiên tai, nhưng vẫn chết bởi kiếp theo một cách khác. Hiện tại chủ công cũng như vậy, Thạch Trư can dự có thể giúp người tránh được một kiếp, nhưng kết quả vẫn sẽ xuất hiện thêm kiếp khác tương tự. Vậy nên ta chỉ có thể bảo vệ tính mạng người, còn kiếp người phải tự vượt qua.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.