Đọc truyện Phượng Hí Cửu Thiên – Chương 124: Thẩm Kỳ chết lặng
Mấy ngày sau, khi Lăng Vân nhận được túi trữ vật có chứa một vạn thi thể từ Phượng Minh, gã lập tức giao cho thuộc hạ bên dưới kiểm tra lại xem có gì mờ ám không.
Mất một ngày ròng rã, cuối cùng thuộc hạ báo lên rằng không có gì bất thường, toàn bộ một vạn thi thể này đều có phẩm chất rất tốt, nụ cười mới hiện lên môi gã:
– Quả nhiên hắn không dám giở trò gì… Lập tức giao đến phủ của Thẩm đại nguyên soái. Ngày mai đã là thịnh yến, có được ông ta làm chỗ dựa, ta không cần phải lo tên Ngũ Âm kia giở trò gì.
Trong thịnh yến sẽ có sự xuất hiện của toàn bộ thế lực tầm trung trở lên ở Vô Nhật vương triều, Tam Tần đại diện cho Thanh Thiên tông đến. Ngũ Âm với tư cách thủ lĩnh Quang Minh hội cũng có mặt.
Phía Nhất Niệm tông mặc dù đang trong thời gian sơn chiến ồn ào nhưng cũng cắt cử đủ những gương mặt nổi trội nhất. Phượng Minh vì vừa trở thành chân truyền đệ tử của Tùng Âm ma tôn, lại thêm danh hiệu đệ nhất nhân ba ải của Mộng Thai nên danh tiếng ở Đế đô đang nổi như cồn, nhận được sự chú ý của rất nhiều thế lực.
Để chuẩn bị cho thịnh yến, Phượng Minh tạm thời gác lại việc nghiên cứu hai cuốn sách Thanh Thiên tử vừa đưa, tập trung liên lạc với Tam Tần, Minh Quá Long để sắp xếp những điều sẽ diễn ra ở thịnh yến.
Dưới tác động của Thanh Thiên tử, Tam Tần rốt cuộc đã nhân nhượng, nhưng gã chỉ đồng ý hợp tác chứ không muốn trở thành người Hắc Thủ như xưa. Phượng Minh không hề lăn tăn về điều này, bất kỳ ai cũng có tham vọng riêng, thứ hắn muốn chính là sự tương trợ của Tam Tần trong kế hoạch chứ không cần gã cúi đầu với mình.
———————————————
Tại Vãng Sinh động, Phượng Minh đang chuẩn bị y phục để đi dự thịnh yến.
Vì Tùng Âm ma tôn thường xuyên lui tới Vãng Sinh động nên ông không muốn Tạ Tranh sống luôn ở đây, bèn cấp cho nàng ta một động phủ nhỏ gần đó.
Suốt một tháng qua Tùng Âm ma tôn như phát cuồng trước sự xuất hiện của hai nữ thi, không ngừng đem đại lượng tài nguyên bảo vật tới bồi dưỡng cho chúng. Tu vi chúng ngày một tăng nhanh đến mức khó tin, thậm chí Cơ Nhi – nữ thi thông minh nhất còn bắt đầu bập bẹ tập nói. Nha Nhi lép vế hơn một chút, nhưng sự yêu thương của Tùng Âm dành cho nó lớn hơn Cơ Nhi. Điều này khiến Cơ Nhi bất mãn gầm gừ tìm cách bắt nạt Nha Nhi song đều bị Tùng Âm ngăn cản.
Nhìn một người trung niên và hai “cô gái” liên tục vờn và trêu đùa nhau, Phượng Minh chỉ biết thở dài, thấy mình chẳng khác gì kẻ vô hình. Cũng không rõ Tùng Âm nhận hai nữ thi làm đệ tử chân truyền hay là nhận mình nữa.
– Trong yến tiệc phải để tâm tới Thất Sát tông, tông phái này từ lâu đã mang tiếng đối nghịch với chính sách cai trị của Vô Nhật đế, ngấm ngầm ủng hộ Thái tử. Trong số các thế lực thuộc phe Thái tử thì Thẩm đại nguyên soái, Thất Sát tông và Minh Duẫn thượng thư đáng gờm nhất, không nên đắc tội với họ, chú ý lời ăn tiếng nói…
Phượng Minh đeo thắt lưng vào:
– Mấy điều này sư phụ nên nói với thiếu chủ mới đúng, ta chỉ đi ké, đến tư cách tiếp chuyện sợ rằng còn không có!
– Hừ, đệ tử chân truyền của Tùng Âm ta mà không có tư cách thì ai mới có? Chuyện ngươi đại náo Nhất Niệm tông đã đến tai rất nhiều thế lực. Các tông phái khác một là muốn lôi kéo, hai là muốn hãm hại ngươi. Ta nhắc trước để ngươi để phòng.
Rốt cuộc cũng đã chuẩn bị xong, Phượng Minh nhìn bản thân trong gương, cảm thấy ngoại hình mình không tệ. Chỉ là mặt nạ “Độc Cô Minh” này không được anh tuấn như mặt thật “Phượng Minh” của hắn.
– Ta lên đường đây, Cơ Nhi, Nha Nhi, sư phụ, người bảo trọng!
Thấy hắn vẫy vẫy tay, Tùng Âm ma tôn hừ nhẹ:
– Có phải đi chết đâu mà tạm biệt. Đi rồi quay về, nhớ đừng đẩy tông môn vào chỗ diệt vong là ta đã cảm tạ ân đức của ngươi rồi!
Phượng Minh xưng vâng, có một vị sư phụ quan tâm đến mình như vậy, từ tận đáy lòng hắn cảm thấy rất vui. Chuyến đi lần này sẽ khiến Nhất Niệm tông rơi vào tình thế hung hiểm một chút, nhưng chỉ cần thành công chắc chắn sẽ như cá chép vượt long môn, thay thế Thất Sát tông trở thành đệ nhất tông môn ở Vô Nhật vương triều.
Vì vinh quang mà mạo hiểm, hắn tin tưởng về sau Tùng Âm sẽ thông cảm cho hắn.
—————————————————————
Thẩm Kỳ là đại nguyên soái thống lĩnh gần như toàn bộ quân đội của Vô Nhật vương triều, theo hầu Vô Nhật đế từ lúc cả hai chỉ là những đứa trẻ vào chín ngàn năm trước… Họ từng là bằng hữu sinh tử, là quân thần thân thiết, nhưng nay khi thọ nguyên cả hai không còn nhiều thì Thẩm Kỳ lại chuyển sang ủng hộ Thái tử.
Cá nhân ông ta cảm thấy Vô Nhật đế càng ngày càng mất đi khí chất quân vương. Với đà phát triển của Nam Thiệm, con đường tu linh đã quá lạc hậu, Thẩm Kỳ chủ trương cho rằng Vô Nhật vương triều nên cải tổ như Linh Tiên tông, tiến hành Nghịch Huyết toàn bộ quốc gia để thoát khỏi sự ràng buộc của huyết mạch Hoang Thần.
Chính vì huyết mạch này ngày càng nhạt đi nên quá trình tu luyện của mọi người mới trở nên khó khăn, cộng thêm điều kiện linh khí tồi tệ, muốn đạt tới cảnh giới cao quá dễ thất bại và phí thời gian.
Thái Miếu sắp xây dựng tổng đàn ở Thanh Vân sơn Cửu Thiên vương triều, đồng thời công bố cho phép tu sĩ Nam Thiệm được tự do đột phá Phong Vị cảnh. Trước sự kiện này, tất cả Sinh Tử cảnh ở Nam Thiệm đều rục rịch muốn nghịch huyết. Không ngẫu nhiên Sinh Tử cảnh có kèm theo hai chữ Sinh Tử, vì một khi đột phá chẳng khác nào đặt chân vào quỷ môn quan, cửu tử nhất sinh. Nếu thành công, tiến vào phong vị tự phong tiên yêu ma thần, mà chết thì thân tử đạo vong, hồn đọa hoàng tuyền.
Huyết mạch Chân Tổ mạnh hơn Hoang Thần rất nhiều. Những người nghịch huyết ở Linh Tiên tông tu luyện rất dễ dàng và nhanh chóng chứ không như Vô Nhật vương triều. Khả năng thành công đột phá Sinh Tử cảnh cũng lớn gấp đôi, điều này khiến tất cả những cường giả Sinh Tử cảnh phải đắn đo suy nghĩ cho tương lai.
Nhưng Vô Nhật đế dường như vẫn lưu luyến đế vị, nhất quyết coi tu chân pháp là ngoại đạo, bất kỳ kẻ nào tàng trữ tu chân pháp hay lưu truyền nó đều sẽ bị tru di cửu tộc. Chính vì vậy Thẩm Kỳ quyết định từ bỏ Vô Nhật đế, đi theo Thái tử, người mà ông cho rằng hợp thời hơn, suy nghĩ tân tiến hơn.
Thái tử hoàn toàn không lưu luyến dòng máu hoàng tộc này, thậm chí còn khinh bỉ nó, thường xuyên ca ngợi tu chân giả. Nếu Thái tử lên ngôi, Vô Nhật vương triều sẽ tiếp bước Linh Tiên tông, với tiềm lực sẵn có, không chừng còn mạnh mẽ hơn Linh Tiên tông hiện tại. Vì một tương lai tốt đẹp, Vô Nhật đế bắt buộc phải làm vật hy sinh.
Mặc chiến giáp vào, Thẩm Kỳ hỏi thuộc hạ:
– Đã gọi tiểu thư về chưa?
– Bẩm nguyên soái, nghe những người ở Thi sơn nói rằng thấy tiểu thư cùng Điệu Vong Vô Nguyệt ra ngoài chơi, đến giờ còn chưa thấy về…
– Ồ, đứa nhỏ này ham mê luyện thi, có lẽ đã bị tiểu tử kia mê hoặc rồi. Không sao, Điệu Vong Vô Nguyệt cũng là nhân tài đáng được bồi dưỡng. Còn một vạn thi thể kia đã lọc ra những bộ Khai Nguyên và Hóa Hình chưa? Chờ Tư Thanh trở về, nhìn thấy đống tài nguyên này hẳn sẽ rất vui!
Thẩm Kỳ chỉnh sửa vạt áo, hoàn tất trang phục của mình. Đúng lúc này hạ nhân hét thất thanh chạy lên:
– Nguyên soái, nguyên soái…
– Chuyện gì?
Thẩm Kỳ cau mày, nhìn tên hạ nhân đang ngồi bệch dưới đất, mặt cắt không còn giọt máu, không hiểu nổi vì sao y lại tỏ ra sợ hãi đến vậy.
– Trong số thi thể, thi thể… có… có…
Thấy tên này cứ lắp bắp mãi, Thẩm Kỳ nổi cáu đá một cước khiến y chết tươi tại chỗ.
Đi thẳng tới khu đang kiểm kê thi thể, nhìn một lượt vẫn không thấy phát sinh chuyện gì bất thường, nhưng đến khi ánh mắt Thẩm Kỳ dừng lại trên một bộ nữ thi trẻ tuổi thì mọi biểu cảm khuôn mặt bỗng cứng đơ lại.
Đám hạ nhân xung quanh quỳ mọp xuống, ái nữ độc nhất mà phải tới cuối đời Thẩm Kỳ mới sinh ra được bây giờ lại đứng trong đám thi thể lạnh ngắt kia.
Thẩm Kỳ nói không nên lời, sự đau thương đến mức tận cùng bóp nghẹt trái tim ông ta. Mặc dù là đại năng Sinh Tử cảnh nhưng giờ đây toàn thân ông bủn rủn vô lực, chỉ biết gục xuống khóc nức nở. Cả phủ đại nguyên soái chìm trong bầu không khí tang thương u oán.
Nửa ngày sau, cả Đế đô gần như rung chuyển sau một tiếng gầm dữ tợn bắt nguồn từ đây:
– Lăng Vân, Điệu Vong Vô Nguyệt! Ta giết các ngươi!