Đọc truyện Phượng Gáy Trời Nam – Chương 2: Nhân vật cự phách là Kim Cửu Linh
Khổ Qua đại sư cả cười nói :
– Hòa thượng quả có lòng thiên lệch, nhưng cũng chỉ có lòng thiên lệch với một người mà thôi, các vị có tức tối cũng vô ích.
Mộc đạo nhân hỏi :
– Tại sao đạo huynh có dạ thiên tư với y?
Khổ Qua đại sư đáp :
– Vì gặp phải con người này, bần tăng đành bó tay.
Mộc đạo nhân cười nói :
– Bần đạo không trách đại sư đâu. Chuyến trước y ăn cắp của bần đạo hai vò rượu Nữ Nhi Hồng để lâu năm chục năm. Bần đạo đành dương mắt lên nhìn y.
Hoa Mãn Lâu nhăn nhó cười nói :
– Gặp phải hạng người này, e rằng đức Bồ Tát cũng chịu phép.
Người mới đến dĩ nhiên là Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng ăn hết một đĩa Hỏa Thoái, một bát đậu hũ mới dừng lại. Chàng nhìn ba người kia cười nói :
– Các vị thóa mạ thì cứ việc thóa mạ. Tại hạ ăn là ăn. Các vị thóa mạ cho sướng miệng thì tại hạ ăn cho thích khẩu.
Mộc đạo nhân cười rộ nói :
– Ai mắc bẫy công tử thì mặc ai, chứ bần đạo không mắc đâu.
Đạo nhân cũng ngồi xuống. Ba miếng Tố Áp Tử chỉ chớp mắt đã nuốt hết vào bụng.
Hoa Mãn Lâu ngồi bên Lục Tiểu Phụng. Bỗng gã chau mày hỏi :
– Bình thời công tử không hôi thối mà sao bữa nay khó ngửi thế?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Vì mười bữa nay tại hạ chưa tắm rửa.
Hoa Mãn Lâu giật mình hỏi :
– Mấy bữa không tắm?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Mười bữa.
Hoa Mãn Lâu chau mày hỏi :
– Trong những ngày đó công tử làm gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Tại hạ mắc công chuyện nhiều quá!
Hoa Mãn Lâu hỏi :
– Công tử bận việc gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Bận làm việc trả nợ, nợ đánh cuộc.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
– Công tử thiếu nợ ai?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
– Ngoài tên chó chết Tư Không Trích Tinh thì còn ai nữa?
Hoa Mãn Lâu hỏi :
– Tại sao công tử lại thua gã?
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười hỏi lại :
– Chuyến trước tại hạ tỷ thí lộn nhào được gã một phen. Lần này gã tìm đến đòi tỷ thí lần nữa thì huynh đài có chối từ được không?
Hoa Mãn Lâu đáp :
– Dĩ nhiên phải nhận lời.
Lục Tiểu Phụng nói :
– Ngờ đâu thằng lỏi con ít lâu nay chẳng làm gì, chỉ chuyên nghề lộn nhào. Gã lộn một hơi liền sáu trăm tám chục cái có chết cha người ta không?
Hoa Mãn Lâu hỏi :
– Công tử thua gã phải làm gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Hai bên đã ước hẹn với nhau. Tại hạ mà thắng thì từ nay gặp ở đâu gã cũng phải khấu đầu và kêu tại hạ bằng đại thúc. Bằng tại hạ mà thua thì phải trả gã bằng giun, mỗi cái nhào lộn một con. Trong vòng mười mấy ngày phải đào tìm cho gã sáu trăm tám chục con giun.
Hoa Mãn Lâu cười nói :
– Trách nào bữa nay công tử chẳng khác nào con giun.
Mộc đạo nhân không nhịn được cũng cười hỏi :
– Công tử phải đào trả gã sáu trăm tám chục con giun thật ư?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
– Mấy ngày đầu kiếm giun còn dễ, nhưng những ngày sau kiếm giun còn khó hơn cả kiếm vợ.
Cổ Tùng cư sĩ hỏi xen vào :
– Ông vua ăn cắp đó lấy giun nhiều về làm gì?
Lục Tiểu Phụng hậm hực đáp :
– Gã có cần lấy giun đâu, chỉ muốn coi tại hạ đào giun mà thôi.
Mộc đạo nhân cả cười nói :
– Không ngờ Lục công tử cũng có ngày nay thì thú thật!
Lục Tiểu Phụng đảo mắt nhìn lão hỏi :
– Đạo trưởng có muốn đánh cuộc với tại hạ không?
Mộc đạo nhân hỏi lại :
– Đánh cuộc cách nào?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Đánh cuộc uống rượu!
Mộc đạo nhân cười nói :
– Bần đạo không chịu mắc bẫy công tử đâu.
Lục Tiểu Phụng nhìn lão bằng góc con mắt hỏi :
– Chẳng lẽ đạo trưởng chưa đánh đã chịu thua?
Mộc đạo nhân đáp :
– Bần đạo đành chịu thua cho sớm. Uống rượu không nhiều bằng công tử, kiếm pháp còn thua cả Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành. Công tử muốn đua cuộc thì đua cờ vây với bần đạo.
Lục Tiểu Phụng cả cười nói :
– Mộc đạo trưởng tưởng tại hạ mắc bẫy đạo trưởng sao?
Mộc đạo nhân ngạo nghễ cười nói :
– Ai cũng biết, bần đạo là vi kỳ đệ nhất thiên hạ, nhưng ngoài món cờ vây, bần đạo còn thứ khác không ai bì kịp.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Thứ gì?
Mộc đạo nhân đáp :
– Ăn cơm, công tử có dám thi ăn cơm với bần đạo không?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
– Tại hạ rất muốn thi đua, nhưng đáng tiếc bụng mình không phải là cái thùng chứa cơm.
Mộc đạo nhân thở dài nói :
– Ai ngờ nhân vật lừng lẫy tiếng tăm như Lục Tiểu Phụng mà cũng chịu nhận thua thì thật là quái dị.
Khổ Qua đại sư chen vào :
– Thực ra nhân vật hách nhất trên chốn giang hồ mới đây không phải là y nữa.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Không phải tại hạ thì là ai?
Khổ Qua đại sư nói :
– Công tử đoán thử xem?
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Phải chăng là Tây Môn Xuy Tuyết?
Hoa Mãn Lâu đáp :
– Người ta đồn gần đây y bận bồi tiếp Tôn cô nương trong bọn Nga Mi Tứ Tú, đã lâu không xuất hiện trên chốn giang hồ.
Lục Tiểu Phụng cười nói :
– Không ngờ y cũng có ngày nay. Tại hạ vẫn tưởng chẳng sớm thì muộn y cũng làm hòa thượng.
Khổ Qua đại sư nói :
– Nơi cửa phật không muốn có những hạng sư như vậy.
Lục Tiểu Phụng nói :
– Nếu không phải Tây Môn Xuy Tuyết, chẳng lẽ là Diệp Cô Thành?
Khổ Qua đại sư đáp :
– Cũng không phải.
Mộc đạo nhân nói :
– Gần đây Diệp Cô Thành mắc bệnh nặng.
Lục Tiểu Phụng ngạc nhiên hỏi :
– Y cũng mắc bệnh ư? Bệnh gì?
Mộc đạo nhân cười đáp :
– Giống như bệnh bần đạo tức là bệnh lười. Bất cứ ai đã mắc bệnh này đều chẳng muốn làm gì nữa.
Lục Tiểu Phụng ngẫm nghĩ rồi hỏi :
– Chẳng lẽ lại là lão bản và lão bản nương?
Hoa Mãn Lâu cười đáp :
– Bệnh lười của lão bản lại càng trầm trọng.
Lục Tiểu Phụng nói :
– Lão Thực hòa thượng thì cũng chẳng có gì hiển hách ở đời. Đại Bi thiền sư lại càng….
Chàng trầm ngâm hỏi :
– Chẳng lẽ lại là mấy mụ lão hổ kia?
Khổ Qua đại sư nói :
– Không phải đâu. Người này chẳng những công tử không quen biết mà còn chưa từng nghe nói tới.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Vậy y là nhân vật thế nào?
Khổ Qua đại sư đáp :
– Y là một người đàn ông thêu hoa.
Lục Tiểu Phụng sửng sốt một chút rồi cười nói :
– Thực ra đàn ông thêu hoa cũng không phải ít. Tại hạ có quen biết mấy tay rất giỏi trong bọn tài phúng.
Khổ Qua đại sư nói :
– Nhưng người này chẳng những biết thêu hoa mà còn thêu cả người mù nữa.
Lục Tiểu Phụng sửng sốt hỏi :
– Thêu người đui mù ư?
Khổ Qua đại sư đáp :
– Nghe nói mới đây y thêu bảy tám người mù.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Thêu người mù thì làm thế nào?
Khổ Qua đại sư đáp :
– Y cũng thêu bằng kim, chỉ hai mũi là thành một người mù.
Lục Tiểu Phụng đã hơi hiểu rõ hỏi :
– Những người mù nào bị y thêu?
Khổ Qua đại sư đáp :
– Trong đám này ít ra công tử cũng quen được bốn năm tên.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Những ai?
Khổ Qua đại sư đáp :
– Thường Mạn Thiên, Hoa Nhất Phàm, Giang Trọng Uy…
Lão chưa nói hết, Lục Tiểu Phụng đã động dung ngắt lời :
– Có phải Giang Trọng Uy ở Bình Nam Vương phủ không?
Khổ Qua đại sư đáp :
– Ngoài y chẳng lẽ còn Giang Trọng Uy nào khác?
Lục Tiểu Phụng chau mày hỏi :
– Nhưng từ khi Giang Trọng Uy vào phục vụ trong Vương Phủ rồi, y tuyệt không can thiệp đến việc ngoài giang hồ nữa mà sao lại dây với nhân vật này?
Khổ Qua đại sư đáp :
– Không phải y dây với người đó mà là mười tám hộp minh châu trong Vương phủ.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Người đó chẳng những đâm mù mắt Giang Trọng Uy mà còn lấy cắp mười tám hộp minh châu ở trong vương phủ ư?
Khổ Qua đại sư đáp :
– Ngoài ra còn bảy chục cuốn tự họa đáng giá liên thành của Hoa Ngọc Hiên, tám chục vạn lạng tiêu ngân của Trấn Viễn tiêu cuộc, một mớ hàng hóa của Trấn Đông, chín vạn lạng vàng lá của Kim Sa Hà.
Lão thở dài nói tiếp :
– Nghe nói trong vòng một tháng y đã gây ra sáu bảy vụ án. Y chỉ có một mình đơn thương độc mã mà làm nên chuyện, công tử bảo y có gớm không?
Lục Tiểu Phụng bất giác thở dài nói :
– Tại sao tại hạ chưa nghe ai nói tới những vụ này?
Khổ Qua đại sư đáp :
– Gần đây công tử đóng đô ở mặt Tây Bắc mà những vụ này lại xảy ra ở miệt Đông Nam. Bần tăng mới nghe đồn trước đây mấy bữa. Trong thời gian này công tử bận việc đào giun.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Những tin tức mới gần đây mà đại sư cũng biết ư?
Khổ Qua đại sư “ồ” lên một tiếng.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Đại sư nẩy ra nguồn tin thông thạo hồi nào vậy?
Khổ Qua đại sư đáp :
– Đừng quên bần tăng có nguồn tin rất mau lẹ ở nơi sư đệ.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Kim Cửu Linh phải không?
Khổ Qua đại sư cười đáp :
– May mà bần tăng có một tên sư đệ như vậy.
Lục Tiểu Phụng thở phào một cái nói :
– Tại hạ hiểu rồi!
Khổ Qua đại sư hỏi :
– Công tử hiểu cái gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Kim Cửu Linh là bạn thân của Giang Trọng Uy mà lại là tay đệ nhất bộ đầu trong thiên hạ. Tuy y đã rửa tay không làm gì nữa, nhưng chẳng thể không can thiệp vào những vụ này.
Khổ Qua đại sư không phủ nhận điều đó.
Bất luận là ai đã ăn chén cơm của công môn, thì đừng hòng thoát ra ngoài vòng cương tỏa.
Khổ Qua đại sư thở dài nói :
– Cho đến bây giờ bần tăng vẫn chưa hiểu tại sao y lâm vào hoàn cảnh này.
Mộc đạo nhân hỏi :
– Chẳng lẽ đại sư chỉ muốn cho y làm hòa thượng?
Khổ Qua đại sư đáp :
– Làm hòa thượng ít ra cũng đỡ nhiều chuyện phiền phức.
Mộc đạo nhân cười nói :
– Nhưng làm hòa thượng không được lấy vợ.
Khổ Qua đại sư không nói nữa.
Mọi người trên chốn giang hồ đều biết Kim Cửu Linh mắc phải cái bệnh thích phong lưu đàng điếm. Năm y đưa mình vào cửa công nghe nói cũng vì một nữ nhân.
Lục Tiểu Phụng nói :
– Kim Cửu Linh nổi danh là tay cao thủ đệ nhất trong vòng ba trăm năm nay về việc phá án. Bất luận những vụ án lớn hay nhỏ đã đến tay y là y nhất định khám phá ra.
Khổ Qua đại sư thở dài nói :
– Bần tăng nhận thấy Kim Cửu Linh mắc phải chứng bệnh ỷ mình tài năng và thông minh thái quá.
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Nhưng đã là người thông minh chẳng sớm thì muộn cũng có ngày gặp vấn đề khó giải quyết.
Khổ Qua đại sư đồng ý.
Lục Tiểu Phụng nói :
– Có khi y không giải quyết nổi vụ án này mà phải tìm tay trợ thủ giúp y.
Chàng thở dài nhăn nhó cười nói tiếp :
– Xui ở chỗ tại hạ là một tay trợ thủ rất lý tưởng. Bất luận ai gặp phải vấn đề gì khó giải quyết cũng tìm đến tại hạ, nên…
Khổ Qua đại sư hỏi :
– Nên làm sao?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
– Nên đại sư mời tại hạ ăn bữa cơm này, e rằng đại sư cũng chẳng tử tế gì….
Khổ Qua đại sư ngắt lời :
– Đừng quên rằng đây là công tử tự đưa mình đến chứ không phải bần tăng mời mọc.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :
– Thế thì tại hạ xui vận nên mới bổ nhào tới đây.
Mộc đạo nhân cười nói :
– Gần đây công tử dường như chuyện gì cũng xui xẻo.
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Nhưng lần này tại hạ nhất định không làm gì nữa. Dù hắn thêu hoa cũng mặc kệ hắn, mà hắn vá quần cũng mặc kệ hắn. Bất luận trường hợp nào tại hạ cũng chẳng dây vào.
Khổ Qua đại sư hững hờ đáp :
– Y có cầu công tử can thiệp vào vụ này đâu mà công tử phải băn khoăn.
Lục Tiểu Phụng sửng sốt hỏi :
– Y không…
Bỗng nghe tiếng người cười nói :
– Tại hạ thật không có chuyện đó.
Dĩ nhiên người này là Kim Cửu Linh.
Rất nhiều người giang hồ đã biết trong mình Kim Cửu Linh có hai cái ít ai bì kịp là quần áo và đôi mắt.
Mắt Kim Cửu Linh chẳng to lớn đặc biệt, cũng không sáng láng khác thường, nhưng bất cứ ai đã lọt qua mắt y là suốt đời y không quên nữa.
Về y phục, Kim Cửu Linh vận toàn thứ cao quí, bao giờ cũng tân thời mà lúc nào cũng diêm dúa.
Cây quạt trong tay y cũng là phẩm vật đáng giá ngàn vàng. Khi cần đến có thể dùng làm võ khí.
Kim Cửu Linh còn là tay đệ nhất về điểm huyệt, nhận huyệt. Sự thực bất luận cái gì y cũng chiếm bậc nhất.
Nếu không phải là rượu hạng nhất là y không uống. Không phải nữ nhân bậc nhất, y chẳng để mắt vào. Không phải việc đệ nhất y chẳng thèm làm.
Có điều y chẳng phải tay đệ nhất lắm tiền nhiều bạc, may mà y đầy đủ bản lãnh để kiếm tiền.
Kim Cửu Linh thông nghề phân biệt các thư tự họa cổ kính, coi ngựa cũng rất rành. Nguyên hai bản lãnh này là đủ khiến cho y vĩnh viễn là tay cự phách vào bậc nhất.
Kim Cửu Linh còn là một trai anh tuấn đầy sức hấp dẫn. Tuổi y cũng chưa nhiều. Cái đó là một điều kiện khiến y khỏi dùng nhiều tiền để làm việc. Tỷ như người ta mất ngàn vàng mua lấy trận cười của mỹ nhân thì y chẳng mất đồng nào.
Cách sinh hoạt của Kim Cửu Linh rất ung dung, chứ không phải như hạng cao thủ võ lâm trong phe hắc đạo khiến người ta nghe danh đã táng đởm kinh hồn. Y giống như một chàng mã thượng phong lưu công tử chốn Chương Đài.
Cổ Tùng cư sĩ thấy y tiến vào liền hỏi :
– Gần đây ông bạn có tìm được phẩm vật gì quí báu không?
Cổ Tùng cư sĩ bình sinh rất thích sưu tầm những cổ tự họa. Đồ trân quí của lão chẳng kém gì chủ nhân Hoa Ngọc Hiên.
Kim Cửu Linh mỉm cười đáp :
– Bao nhiêu đồ trân quí trong thiên hạ đều bị cư sĩ đem lên Hoàng Sơn hết rồi, tại hạ còn kiếm đâu ra được?
Cổ Tùng cư sĩ hỏi :
– Cả một bức họa hay cũng không có ư?
Kim Cửu Linh trầm ngâm cười đáp :
– Trong mình tại hạ có đem theo một bức hoa thảo rất tinh thần.
Cổ Tùng cư sĩ giục :
– Mau lấy cho lão phu coi.
Kim Cửu Linh lại mỉm cười lấy ra một tấm đoạn màu hồng tươi thêu bông mẫu đơn đen.
Cổ Tùng cư sĩ ngơ ngác hỏi :
– Cái này thì ăn thua gì?
Kim Cửu Linh cười đáp :
– Nó là một bức thêu của tay sành sõi hiện nay.
Cổ Tùng cư sĩ hỏi :
– Chẳng lẽ đây là chân tích của Thần Châm Tiết phu nhân.
Kim Cửu Linh đáp :
– Không phải đâu, bức thêu này của nam nhân.
Cổ Tùng cư sĩ động dung hỏi :
– Của người đàn ông thêu hoa đó phải không?
Kim Cửu Linh gật đầu đáp :
– Lúc Giang Trọng Uy mở cửa tiến vào, y đang ngồi trong kho thêu đóa hoa này.
Lục Tiểu Phụng chau mày hỏi :
– Bảo khố trong Vương phủ là nơi phòng bị rất sâm nghiêm, sao y tiến vào được?
Kim Cửu Linh nhăn nhó cười đáp :
– Chẳng một ai biết y tiến vào lúc nào mà cũng chẳng một ai đoán ra được.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Y không để lại một vết tích gì ư?
Kim Cửu Linh đáp :
– Không.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Hình dạng y thế nào?
Kim Cửu Linh đáp :
– Y có hàm râu quai nón, trời nóng cũng mặc áo bông to sù.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Còn gì nữa?
Kim Cửu Linh đáp :
– Y là nam nhân, không những chỉ biết thêu hoa mà còn thêu rất đẹp.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Các hạ biết có vậy thôi ư?
Kim Cửu Linh đáp :
– Tại hạ chỉ biết được bấy nhiêu. Người khác cũng vậy, chẳng ai biết nhiều hơn tại hạ.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Võ công của y thuộc lộ số nào?
Kim Cửu Linh đáp :
– Tại hạ không rõ.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Cả Giang Trọng Uy cũng không nhận ra ư?
Kim Cửu Linh thở dài đáp :
– Đến Thường Mạn Thiên, một tay lão luyện giang hồ, còn chưa ngó thấy y động thủ thế nào, huống chi Giang Trọng Uy.
Lục Tiểu Phụng nói :
– Thiết chưởng của Giang Trọng Uy đáng liệt vào bậc nhất ở miền Đông Nam.
Kim Cửu Linh thở dài đáp :
– Thế mà y cũng không có cơ hội để phản kích.
Lục Tiểu Phụng chau mày hỏi :
– Nếu vậy y là một nhân vật rất lợi hại mà sao bây giờ tự nhiên mọc ra? Khổ Qua đại sư lạnh lùng hỏi :
– Công tử đã không muốn can thiệp vào việc này thì còn hỏi làm chi?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Tại hạ muốn hỏi chơi cho biết thì có hề gì?
Kim Cửu Linh nhăn nhó cười nói :
– Dĩ nhiên chẳng quan hệ gì, nhưng những cái gì mà bọn tại hạ biết thì bây giờ công tử cũng đã biết rồi.
Lục Tiểu Phụng nhìn Kim Cửu Linh hỏi :
– Tại sao các hạ đem toàn bộ vụ này nói cho tại hạ hay?
Kim Cửu Linh đáp :
– Vì công tử cật vấn nên tại hạ phải nói rõ.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Không có nguyên nhân nào khác ư?
Kim Cửu Linh đáp :
– Không có.
Lục Tiểu Phụng lại hỏi :
-Phải chăng các hạ cố ý chờ tại hạ ở đây?
Kim Cửu Linh bật cười đáp :
– Tại hạ làm gì mà biết được công tử tới đây?
Lục Tiểu Phụng lại hỏi :
– Các hạ không có ý định kiếm tại hạ chứ?
Kim Cửu Linh đáp :
– Không có.