Đọc truyện Phương Đường Tiên Sinh Thân Ái – Chương 63: PN: Lạc Nhạn- Tu Trúc
Chuyển ngữ: Mic
“Lâm Tu Trúc, tối nay về nhà chứ?” Một giọng nữ hơi lạnh nhạt, khi cất lên mang theo sắc thái trong trẻo lành lạnh tự nhiên, tựa như thấm nhuần suối mát trong núi.
“Ừ.” Lâm Tu Trúc đáp, sau đó lại nói: “Có chuyện gì à?”
Giang Lạc Nhạn ngập ngừng: “Chúng ta bàn chuyện ly hôn.”
Rốt cuộc vẫn đi đến bước này sao, Lâm Tu Trúc cười khổ, một lúc lâu sau mới cất tiếng đáp lại với di động vẫn im ắng: “Được.” Anh biết, cô vẫn chưa cúp máy, chỉ là không muốn nhiều lời, chờ anh đáp lại.
Người hay lải nhải đến độ ai cũng biết nhưng vào giây phút này lại không dông dài chút nào, bởi vì anh cũng không muốn nói gì cả, anh còn có thể nói gì? Xin cô ấy đừng ly hôn với anh? Haha….
Giang Lạc Nhạn là người thế nào không ai rõ hơn anh, giữa hai người không có tình yêu, chỉ là một giao dịch công bằng, hiện giờ giao dịch đã hoàn tất. Anh làm việc đó, cô đề xuất ly hôn, cũng đều nằm trong dự kiến, tóm lại, là anh có lỗi với cô.
Giang Lạc Nhạn, hiện nay đang là diễn viên hot nhất trong giới giải trí, vừa ra nghề đã có được điều kiện tốt nhất cho tân binh, ba năm liên tiếp được đề cử nữ diễn viên xuất sắc nhất, hai năm đạt được vinh quang này.
Trong bối cảnh sự nghiệp hết sức tốt đẹp, lượng fan trên weibo dùng đơn vị hàng chục triệu để tính, thì chút ít scandal của cô trong giới giải trí cũng được xem như một vụ chấn động, bởi vì đời sống riêng tư của cô quá mức đơn giản, một năm ba trăm sáu mươi ngày đều ở phim trường, khoảng thời gian khác chính là trên đường đến phim trường, thực tế chả có gì hay ho để viết.
Người ngoài không biết, tam nương liều mạng Giang Lạc Nhạn đã kết hôn, còn đã kết hôn được ba năm, vào nghề chưa bao lâu thì kết hôn, đối tượng chính là đạo diễn sản xuất nổi danh Lâm Tu Trúc.
Việc này nếu bị lộ ra, chắc chắn sẽ là scandal cực lớn, đủ để lật đổ vị trí hiện tại của Giang Lạc Nhạn. Lâm Tu Trúc vốn tuềnh toàng, anh là đàn ông, cũng không cần dựa vào nhan sắc hay diễn xuất để kiếm cơm, nhưng anh vẫn cẩn thận xử lý, bảo vệ Giang Lạc Nhạn để sau khi ly hôn cũng không bị ảnh hưởng gì.
Nhưng làm thế nào thì đây lại là vấn đề hóc búa, đám ký giả hiện thời đều hau háu mắt quan sát cô, muốn khai quật góc tối của cô.
Lâm Tu Trúc bóp trán, suy nghĩ thoáng trở lại ba năm trước, nếu như lúc đó anh không làm thế thì tốt rồi.
Nhưng đã muộn, tất cả đều đã muộn rồi.
“Lâm tiên sinh, xin hỏi ở đây còn cần tôi phối hợp việc gì với anh không?” Giang Lạc Nhạn bình thản hỏi.
Lâm Tu Trúc sửng sốt, sao đột nhiên cô lại gọi anh là Lâm tiên sinh, là bực mình tiệc cưới hôm nay quá mệt, quả thực anh đáng trách, nếu cô tức giận cũng là điều đương nhiên.
Vì thế anh nở nụ cười bước tới: “Đương nhiên còn việc cần em nhất định phải phối hợp rồi, chuyện này một mình anh không làm được đâu, em muốn hiện giờ làm hay là nghỉ ngơi một chút rồi làm, dù gì anh không để ý, lúc nào cũng được, nhưng nếu anh có thể chọn, anh khẳng định hi vọng càng sớm càng tốt, tốt nhất chính là bây giờ.”
Giang Lạc Nhạn khẽ mỉm cười tránh đi động tác của anh: “Chuyện kia sợ rằng tôi không cách nào phối hợp với anh được, nếu như anh muốn, xin chọn người khác.”
“Gì cơ?” Ngay cả Lâm Tu Trúc vào thời khắc này cũng kinh ngạc đến sững sờ, liệu có phải cô không hiểu ý tứ trong lời anh nói không nhỉ?
“Chúng ta đã ký kết hợp đồng hôn nhân, chiếu theo quy định tôi chỉ cần phụ trách ký tên vào giấy hôn thú, cùng ứng phó với người nhà của anh và tôi, những nhiệm vụ khác tôi thực hiện cũng được không thực hiện cũng không sao, không phải ư?” Giang Lạc Nhạn vẫn khẽ mỉm cười như trước, hết sức có tình có lý giải thích rõ ràng từng chút.
Lâm Tu Trúc đờ người, nói ra có chút mất mặt, anh yêu thầm Giang Lạc Nhạn bảy năm. Hồi cấp ba lần đầu tiên gặp cô thì đã thích cô rồi, sau đó cô ra nước ngoài, hai người mất liên lạc.
Lần đầu gặp cô tại phim trường, anh vui sướng rộn ràng, âm thầm ký hợp đồng với người lúc đó vẫn là tân binh nữ số n.
Đúng lúc công ty có phim mới, chuyển thể từ tiểu thuyết nổi tiếng, Lâm Tu Trúc dũng cảm để cô đóng vai nữ số 1 (nữ chính). Lúc đó trong giới còn có rất nhiều người châm biếm cô liệu có phải là người yêu của anh hay không, trao tài nguyên lớn như thế cho một tân binh còn chưa biết tên.
Với kẻ lắm lời như Lâm Tu Trúc, đụng phải loại chất vấn này, đương nhiên là phải giải thích: “Tôi nói này mấy người đây là đang ghen tỵ, thấy tôi ký được hợp đồng với tân binh giỏi như thế nên trong lòng muốn phá hỏng, có phải muốn cướp cô ấy không, không có cửa nhé, chờ chúng tôi phát sóng nghiền nát mặt mấy người, sao nào, sợ chưa, liệu có phải hiện giờ trước tiên nên cùng với Tiểu Giang của nhà chúng tôi trao vai nữ chính này cho mấy người không, thế nào hả.”
Đối với mấy lời nhảm nhí của Lâm Tu Trúc, ai nấy đều hết sức đau đầu, hơn nữa lời anh nói đa phần cũng không có gì quan trọng, dần dà cũng chẳng ai để ý.
Lại nói Giang Lạc Nhạn xem ra là người vô cùng nghiêm túc thành thật, hẳn là cũng sẽ không thích cái kẻ lắm mồm này đâu.
Diễn xong vai nữ chính đầu tiên, cô đạt được danh hiệu nữ diễn viên mới xuất sắc, sau đó một đường thuận buồm thuận gió, mãi đến khi anh đề nghị qua lại, ấy thế mà cô không chút chần chừ liền đồng ý, sau này anh mới biết Giang Lạc Nhạn bị gia đình ép hôn không còn cách nào, đúng lúc anh ngỏ lời, thế là đồng ý thôi.
Cô không yêu anh, nhưng có thể bảo đảm sự trung thành tuyệt đối. Hơn nữa nếu như Lâm Tu Trúc có cô gái nào bên ngoài, cô cũng tuyệt đối không ngăn cản, ngược lại có thể che giấu giúp anh, giao dịch này kể ra anh còn được lợi nhiều hơn.
Lâm Tu Trúc cười khổ: “Anh có quyền từ chối không?”
“Không có.” Giang Lạc Nhạn bình thản đáp.
“Được, anh để lại nhà cho em, anh sẽ nói với ba mẹ sức khỏe em không tốt cần tĩnh dưỡng, nếu như có bất cứ chuyện gì thì gọi điện cho anh.” Lâm Tu Trúc nói xong thì đẩy cửa bước ra.
Anh cũng được xem như là một nửa nhân vật của công chúng, ra cửa về nhà cũng phải cẩn cẩn thận thận, nhưng may mắn đây là nước ngoài, không có nhiều chó săn có mặt mọi lúc mọi nơi như ở trong nước.
Tựa vào ngạch cửa, Lâm Tu Trúc bật cười: “Lạc Nhạn, em sẽ thích anh…. tóm lại sẽ có một ngày như vậy. Chỉ cần anh luôn đối tốt với em, em nhất định sẽ phát hiện, thực ra anh không tệ, có thể thử cùng nhau bước hết cuộc đời này.”
Nhưng vì sao? Vì sao cô không thích anh, đối với sự đụng chạm của anh chán ghét vô cùng, nhưng lại đồng ý lời cầu hôn của anh cơ chứ?
Cô không chút e dè từ chối sống chung với anh, cũng không chút e dè trực tiếp nói thẳng lý do với anh, ha ha………….Quả nhiên vẫn thẳng thắn thành thật như trước.
Giang Lạc Nhạn nhìn căn phòng tràn ngập không khí vui mừng cũng mỉm cười châm biếm. Cô quá hiểu người đàn ông này, ngoài mặt anh hay càm ràm dễ nổi nóng, thậm chí lúc đi cùng với Cận Tây Trầm thì giờ giờ phút phút càng có thể bị họ Cận chọc tức đến giậm chân.
Nhưng trên thực tế, người đàn ông này rất kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức đối diện với sự cự tuyệt của cô cũng không chịu vứt thể diện hỏi cô vì sao.
Ba tháng sau.
Sau khi kết hôn Giang Lạc Nhạn vẫn luôn sống trên một hòn đảo nhỏ ở nước ngoài. Người trên đảo không nhiều, tính tới tính lui cũng chỉ mười mấy, nhưng lại vô cùng tốt bụng, cô sống một mình ở đây rất vui vẻ.
Hơn nữa cô bé cách vách kia thật sự vô cùng dễ thương, cũng sống ở đây một mình, nhưng chồng cô ấy lại thường xuyên trở về bầu bạn cùng cô. Người đàn ông đó trông tuấn tú lạnh lùng, toàn thân từ chân cho tới ánh mắt đều toát ra khí lạnh.
Giang Lạc Nhạn chưa thấy anh ta nói chuyện với người khác bao giờ, còn nghĩ người này lúc nói chuyện với bà xã của mình không phải cũng là gương mặt như tảng băng ấy chứ, nhưng sau này cô đã biết, người đó lúc đối diện với vợ mình vô cùng yêu thương chiều chuộng, phần lớn thời gian đều tùy theo ý cô bé, anh ta ở phía sau nhìn, đuôi mắt ánh lên chút ý cười.
Có một lần lúc họ trồng cây, cô bé trét bùn lên mũi anh ta, kết quả là bị hôn mãnh liệt, cô bé mặt mày đỏ bừng đẩy anh ra, kế đấy hai người họ mãi không ra khỏi phòng.
Ông chú tuấn tú lạnh lùng cực yêu chiều một cô bé, cp (couple cặp đôi) như thế này trong giới giải trí viết thành kịch bản cũng sẽ ăn khách, Giang Lạc Nhạn đứng ở cửa sổ nhà mình quan sát hai người.
Ở chung như vậy, thật sự khiến người khác ghen tỵ, ghen tỵ đến độ muốn cho người đập phá.
Giang Lạc Nhạn bĩu môi, chân trần quay về phòng, mở máy tính tìm QQ của người nào đó, sau đó gửi hai bức hình.
Rất nhanh đối phương gửi lại một bức: “Cái này đi, làm nền cho em.”
Giang Lạc Nhạn nhìn bức ảnh, hết nửa ngày mới bắt đầu lạch tạch gõ bàn phím đánh chữ: “Tôi làm cá chua ngọt, anh muốn về ăn không?”
Lâm Tu Trúc sửng sốt, kế đó trả lời rất nhanh: “Có chuyện gì sao?”
“Nếu không về thì thôi.”
“Anh về, cá để anh về làm, em không biết nấu cơm cẩn thận đừng để bị thương, muốn ăn cái gì nói chị Trương làm, an tâm ở nhà chờ anh. Anh rất nhanh sẽ về.” Lâm Tu Trúc sợ cô không kiên nhẫn, bàn tay tốc tốc nhanh chóng căn dặn.
Khóe môi Giang Lạc Nhạn khẽ cong. Từ trong nước đến đây cho dù có thể lập tức mua vé máy bay thì đến nơi cũng là rạng sáng ngày mai. Có điều gian khổ như vậy cũng là anh tình nguyện, dù gì chính anh nói có việc thì gọi điện cho anh, cô chỉ theo đó mà làm thôi, huống chi cô cũng tính làm cá chua ngọt.
Trên thực tế, trong suốt ba tháng này cô không ít lần gọi điện thoại làm phiền Lâm Tu Trúc. Lạc đường gọi điện cho anh, tìm đồ không thấy gọi điện cho anh, không biết ăn gì gọi điện cho anh…Chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi gì cũng gọi điện cho anh.
Về phía Lâm Tu Trúc ấy hả, hoàn toàn không biết một câu căn dặn của anh đã rước nhiều phiền phức cho mình đến như vậy, nhưng trái lại anh hoàn toàn không cảm thấy đó là phiền phức, thậm chí anh còn thấy vui nữa là.
Anh vui mừng vì được Giang Lạc Nhạn ỷ lại đến như thế, tựa như anh đích thực là điều cô cần.
Hiện giờ Lâm Tu Trúc đang ở nước ngoài quay phim, cách cô không xa, muốn tới đây chỉ mất khoảng hai tiếng, chỉ là anh biết Giang Lạc Nhạn đối với sự xa cách lạnh nhạt của anh liền lùi bước, hơn nữa một khi anh đến nơi ở của cô thì sợ lại một lần nữa bộc bạch, suy đi nghĩ lại chỉ còn có thể cố gắng nhịn xuống kích động muốn gặp cô.
Thân là vợ của Lâm Tu Trúc, ảnh hậu từng nhận vô số giải thưởng Giang Lạc Nhạn, ấy thế mà cuộc sống hàng ngày lại nhàm chán, chỉ nhìn cp cách vách chìm trong ân ái.
Tắt qq, Giang Lạc Nhạn thay giày chạy qua hàng xóm, bấm chuông.
Rất nhanh, người đàn ông đó ra mở cửa, ngữ khí đương nhiên không mấy ôn hòa, có điều vẫn lịch sự hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Giang Lạc Nhạn mỉm cười: “Tôi muốn qua nhà hai người mượn một con cá, một chút giấm, một chút đường, còn có bà xã của anh.”