Đọc truyện Phương Đường Tiên Sinh Thân Ái – Chương 54: Thẳng thắn đối mặt
Chuyển ngữ: Mic
Lâm Tu Trúc đi rồi, phòng bệnh nháy mắt trở nên yên tĩnh, thiếu đi cái người nhốn nháo ấy thì nghĩ có muốn không yên ắng cũng không được. Ôn Đồng cười nhìn về phía cánh cửa đã được khép lại, kết quả vừa quay đầu thì đã bị siết chặt vào vòng ôm của anh, cô thở dài, Cận Tây Trầm sao mà càng ngày càng…. Cái kia ấy, ngoại trừ ôm ra thì chính là hôn, kế đó chính là muốn…
Bên dưới vẻ ngoài cấm dục của ai kia thật ra chính là trái tim một chút cũng không dính dáng gì đến chữ cấm dục, thời thời khắc khắc đều nghĩ tới mấy chuyện đó. Trước đây lúc chưa xa nhau, sẽ bị ăn lăn qua lăn lại các kiểu, đến ngày hôm sau lên lớp quả thực không chút tinh thần nào. Chỉ là nghĩ tới đây, Ôn Đồng cảm giác được mặt mình lại nóng rực lên, vì thế đưa tay đẩy anh một cái, không nhúc nhích.
“Đồng Đồng.” Cận Tây Trầm khẽ nói.
“……….Em ở đây.” Cô thoáng sửng sốt, đáp lại.
“Đồng Đồng.” Hửm?
“Em đây.”
“Đồng Đồng.”
“Em đây.”
Lần này Ôn Đồng cuối cùng phát hiện điểm bất thường, Cận Tây Trầm tuyệt đối trong não không phải chỉ nghĩ đến mấy chuyện kia, cánh tay anh ôm siết cô rất chặt, sức lớn tới mức gần như muốn đem cô bóp vụn, hòa nhập vào xương cốt của mình, hai tay ghì chặt lưng khiến toàn thân cô có chút thở không nổi.
Anh đang sợ hãi! Trong khoảnh khắc dường như Ôn Đồng đã cảm giác được điều đó, với mức độ thân thuộc của anh với cô, không có khả năng ngay cả điểm này cũng không cảm nhận được.
“Anh đang sợ điều gì, em cảm giác được anh đang run rẩy, sợ em lần nữa rời xa anh ư? Không có đâu, anh đã tìm được em rồi, vậy em sẽ không thể nào lại rời xa anh lần nữa, huống chi anh cũng đã biết bệnh tình của em, em có rời đi cũng không có ý nghĩa gì, có phải không?” Ôn Đồng ngẫm nghĩ rồi nói.
“Ừm.” Cận Tây Trầm đáp.
“Thực ra hiện giờ em cũng không phải ở vào thời điểm dầu cạn đèn tắt, nếu em phối hợp tốt với phương pháp trị liệu của anh rồi thì có thể sống thêm mấy năm nữa không chừng. Anh là chuyên gia đầu ngành trong giới y học, phải tin tưởng ở bản thân mình chứ, em tin anh.”
“Ừm.”
“Vậy mà anh vẫn còn sợ hãi gì chứ? Anh có chuyện gì lại không thể nói với em được ư, hay là bệnh của em có phải đã nghiêm trọng hơn rồi? Sống….không tới một năm?” Ôn Đồng cảm giác được cơ thể anh cứng lại, giọng nói cũng có chút thay đổi, vì vậy càng trở nên căng thẳng hơn. Cẩn thận dè dặt hỏi.
“Thật ra,….từ hôm trước cho đến bây giờ, anh vẫn luôn nằm mơ, cho tới bây giờ anh cũng không biết bản thân đã tỉnh mộng hay chưa. Tóm lại, anh cho rằng tất cả mọi chuyện đều như một giấc mơ, rất có thể giây tiếp theo sẽ có ai đó đánh thức anh dậy.” Cuối cùng, Cận Tây Trầm chậm rãi mở miệng, lời nói có chút chần chừ.
“Anh cho rằng anh đã mang em về, cướp em từ tay của tử thần, nhưng có thể sự thật không phải như vậy. Thật ra anh đã mất em trong Deep Blue Hole, nhưng trong tiềm thức của anh có thể vẫn không chấp nhận được kết cục này, vì vậy anh sợ em lên tiếng, luôn ngắt lời em, đuổi Lâm Tu Trúc đi, không muốn gặp bất cứ ai, chính là sợ…sợ họ nói với anh rằng, đây chỉ là anh đang nằm mơ mà thôi, em ở trước mắt anh chính là ảo giác của anh.” Không đợi Ôn Đồng trả lời, Cận Tây Trầm lại lên tiếng, lời này khiến cô sững sờ.
Từ lúc cô tỉnh lại anh vẫn luôn ôm cô, khiến cô hiểu lầm là Cận Tây Trầm muốn…làm chuyện đó với cô. Nhưng bất luận thế nào cô cũng không ngờ được rằng, một Cận Tây Trầm bá đạo ung dung vậy mà lại sợ hãi! Sợ đến mức không dám gặp bất cứ ai, chỉ để trốn tránh. Chóp mũi cô chợt chua sót, cố nhịn để nước mắt đừng rơi, dùng hết sức mình ôm lấy vai anh.
“Nếu như em là giả thì cũng đừng đánh thức anh. Em đừng làm gì hết, đừng kinh động giấc mộng đẹp của anh, đừng tỉnh lại, không cần tỉnh lại.” Giọng Cận Tây Trầm rất trầm, nếu không phải tựa sát vào bên tai anh thì cô cũng không nghe rõ.
Ngữ khí mang theo chua sót cầu khẩn, lập tức đánh động trái tim Ôn Đồng, cô vỗ vỗ lưng anh: “Cận Tây Trầm, không phải mộng.”
Cứ thế ôm nhau hồi lâu, không ai nói lời nào, Ôn Đồng cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể mặc anh ôm, đồng thời cũng ôm chặt lấy anh.
Rất lâu sau, cô cuối cùng vẫn nhịn không được lên tiếng, những câu hỏi này thật ra đã lởn quởn trong cô rất lâu rồi, từ lúc biết được tin tức kia thì cô vẫn luôn đứng ngồi không yên muốn hỏi anh, nhưng mấy lần đều bị anh ngắt lời.
“Chúng ta đã chia tay rồi, vì sao anh còn muốn tìm em cơ chứ.” Ôn Đồng đẩy anh ra một chút, Cận Tây Trầm thuận thế cũng thoáng buông cô ra.
Nửa năm trôi qua tựa như chớp mắt, thậm chí so với trước khi cô rời đi, ngoại trừ việc anh gầy hơn một chút thì hết thảy đều không có gì thay đổi. Ôn Đồng ngẫm nghĩ, bản thân mình sau này nói không chừng còn bị rụng tóc, da bọc lấy xương, nếu như anh cứ đẹp trai mãi như vậy, liệu có phải sẽ ghét bỏ cô không đây.
“Thế thì sao?” Cận Tây Trầm nói, một tay vẫn ôm vai cô, chậm rãi thong dong hôn lên đỉnh đầu cô.
“Gì mà thế thì sao, anh biết hết không phải ư? Nếu không anh sẽ không thay em thực hiện mười một hạng mục thử thách kia, anh làm vậy làm gì cơ chứ, đó là những việc em thích chứ không phải anh thích, anh cần gì liều mạng như vậy.” Ôn Đồng có hơi bực mình, thể thao mạo hiểm nguy hiểm như thế, mà anh lại chả có lấy một chút kinh nghiệm gì, nếu có sai sót gì…Cô không dám nghĩ.
“Anh biết gì chứ?” Cận Tây Trầm hỏi ngược lại.
Ôn Đồng lập tức có muốn giận cũng không được, đau lòng cũng không xong. Cái người này cứ như thế, bất luận là chuyện gì, cho dù anh đã biết rõ cũng không bao giờ chủ động vạch trần, nhất định phải để người khác ngứa ngáy khó chịu tự mình thú nhận mới được. Lấy ngón tay quệt quệt mũi, cô cúi đầu nói: “Bệnh của em á, anh lợi hại như vậy chắc chắn biết em bị bệnh gì rồi đúng không? Sao anh lại không hiểu nỗi khổ tâm của em chứ?”
“Em muốn anh cảm ơn em sao?” Cận Tây Trầm tiếp tục hỏi.
“Vì sao anh vẫn muốn tìm em chứ? Rõ ràng e đã ở cạnh người khác rồi, còn không chút lưu tình tổn thương anh như vậy, anh vì sao còn muốn tìm em làm chi!” Ôn Đồng hỏi.
Cận Tây Trầm hơi sững người, nói: “Anh không tìm em, anh chỉ hoàn thành nguyện vọng của em mà thôi. Lúc ở Deep Blue Hole gặp em là việc ngoài ý muốn, nhưng cũng không phải ngoài dự định, anh cho rằng sẽ có thể gặp em ở một thế giới khác. Kết quả….ông trời đối với anh không tệ, tự tay cứu được em. Còn lý do vì sao, anh nghĩ em sẽ rất vui, đây cũng là cách duy nhất anh có thể cảm nhận được em, làm những việc em muốn thực hiện, bước trên con đường em từng đi, nhưng người mà em từng yêu, anh thật sự không làm được. Chu Ngôn Thành cướp em từ tay anh, anh ghen đến muốn giết người, sau đó mới biết hết thảy đều là kế hoạch của em, mà cậu ta thì chỉ phối hợp với em mà thôi.”
“…………….Vậy anh không cảm thấy em rất ích kỷ sao, em biết anh nhất định sẽ rất hận em thao túng cuộc đời của anh, anh kiêu ngạo như vậy nên em cũng biết anh chắc chắn rất giận em, nhưng em cũng không còn cách nào, dù thế nào thì em cũng sẽ chết, em không muốn chết trước mặt anh, sau đó khiến anh khổ sở trong những tháng năm còn lại, đây đã là cách tốt nhất mà em có thể nghĩ ra rồi.” Ôn Đồng cúi đầu, chuyện đến nước này, cô cũng không mong trong lòng Cận Tây Trầm còn vướng mắc gì, chuyện Chu Ngôn Thành cũng nhất định phải giải thích rõ ràng.
Cô vẫn luôn như vậy, làm chuyện gì cũng sẽ đồng nhất một lòng, nếu đã không chia cách nữa, vậy thì phải loại trừ tất cả những khả năng có thể tạo thành hiểu lầm. Cô trước nay không bao giờ mong muống vì hiểu lầm mà ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai người, còn chuyện trước đây, vì để rời đi mà dùng phương pháp không bình thường, cô cũng chỉ là hết cách mà thôi.
“Cho nên em nói tặng cho anh món quà cuối cùng, chính là chuyện này? Bảo Chu Ngôn Thành đóng kịch với em, giả vờ em đã thay lòng đổi dạ ư?” Cận Tây Trầm vẫn như cũ lạnh lùng từng câu từng chữ truy vấn.
“Chuyện đó….chuyện đó, cho dù em có cùng với Chu Ngôn Thành đóng kịch lừa anh, không phải anh cũng bảo Khương Lệ đến phòng thí nghiệm của anh đó sao? Chúng ta huề nhau.” Ôn Đồng cãi bướng.
“Cho nên lúc bắt gặp Khương Lệ đi tới phòng thí nghiệm của anh em mới không có chút phản ứng nào?” Anh cười khổ.
Cô có hơi bối rối, trước đây trăm phương nghìn kế muốn anh ghét mình, kết quả tới bây giờ, điều cô sợ nhất chính là bị anh chán ghét, vì thế khẩn trương kéo tay áo anh nói: “Chú Cận, không phải em cố ý làm vậy, chỉ cần em nghĩ tới cảnh tượng anh và người khác ở bên nhau thì em cũng đã ghen đến muốn đánh người rồi, nhưng không còn cách nào, chúng ta không có duyên phận.”
Ôn Đồng lúc nói chuyện có hơi căng thẳng, nước mắt bỗng nhiên từng giọt từng giọt lăn dài, căn bản không thể ngừng được. Lúc đầu là cô muốn tính sổ với anh, sao nói rồi nói rồi nói một hồi thành ra anh tính sổ với cô, cô giải thích vậy.
Nửa năm nay cô và Lạc Kiều ở cùng nhau, có lúc phát bệnh ở sa mạc Gobi, cơn đau dữ dội khiến cô không cất bước nổi, chỉ có thể cuộn mình trên đất, móng tay bám chặt vào đá cuội sa mạc, có khi mười ngón tay đầy máu, nhưng một giọt nước mắt cũng chưa từng rơi.
Kể cả trước đây khi đối diện với Chu Ngôn Thành, Đại Mông hay thậm chí là Lạc Kiều, cô vĩnh viễn đều có thể giữ dáng vẻ tươi cười, nhưng hiện giờ tựa vào lòng Cận Tây Trầm, cô chỉ muốn khóc, muốn cởi bỏ tất cả ngụy trang, giao tất cả mọi việc cho anh giải quyết.
“Anh cứ như vậy em rất khó rời bỏ anh, anh biết không?” Ôn Đồng vừa khóc vừa nói, bị Cận Tây Trầm nâng cằm lên đặt xuống nụ hôn, một tay thế nhưng vẫn có thể cầm khăn tay lau nước mắt nước mũi cô.
Ôn Đồng dở khóc dở cười đẩy anh ra: “Anh đáng ghét!”
Cận Tây Trầm nói: “Anh biết em làm tất cả chỉ vì yêu anh, tình yêu của em không hề non nớt đơn thuần, trái lại còn sâu đậm hơn rất nhiều người. Em là cô bé vô cùng hiểu chuyện lại phóng khoáng, không ai có thể hiểu em hơn anh. Còn về việc em nói không có thuốc chữa, cũng không phải thật sự là không có thuốc, em còn nhớ tòa nhà mà lúc em đi gặp bố mình không?”
Ôn Đồng ngơ ngác gật gật đầu.
“Bọn anh nghiên cứu phát minh một loại thuốc mới, chỉ là vẫn đang trong giai đoạn thực nghiệm. Mọi chuyện đều sẽ có phương pháp giải quyết, chính em cũng từng nói bất kể việc gì đi nữa, khi vào tay anh thì đều có thể dễ dàng hóa giải, cho nên, tin tưởng anh, để anh giải quyết, được không?” Ngữ điệu Cận Tây Trầm trầm thấp, mang theo chút dụ dỗ, ngón tay nhè nhẹ ve vuốt đôi mắt cô.
Ôn Đồng nhìn anh, cảm giác trong đôi mắt kia có gì đó như sắp nhảy ra, ngay sau đó liền hạ cánh trong trái tim cô. Cô không cách nào trả lời, chỉ theo bản năng ngơ ngác gật đầu.
“Còn có một chuyện, anh phải nói với em.” Cận Tây Trầm ngừng lại, biểu cảm có hơi nghiêm trọng.
“Ừm.”
“Ung thư xương rất dễ dẫn tới gãy xương, tỷ như chạy nhảy mạnh, té ngã đều có thể dẫn tới gãy xương nghiêm trọng, mà hai chân em lúc ở Deep Blue Hole, bởi vì áp lực nước quá lớn nên đã dẫn tới việc tạm thời mất năng lực cử động. Nói một cách đơn giản, trong một khoảng thời gian, em sẽ không thể đi lại.” Cận Tây Trầm xoa chân cô, chậm rãi nói.
Ôn Đồng sững người, sau đó cười: “Em biết rồi. Lúc vừa tỉnh dậy em đã cảm nhận được.”
Cận Tây Trầm nói: “Đừng sợ, sau này anh sẽ là chân của em, em muốn đi đâu anh sẽ đưa em đi, được không? Huống chi anh đảm bảo với em, không lâu đâu, anh nhất định sẽ chữa trị tốt cho em, ngay cả căn bệnh ung thư nữa.”
Dứt lời, biểu cảm của anh vẫn nghiêm trọng như thế, sức lực trên ngón tay cũng mạnh hơn. Ôn Đồng biết anh lo lắng cô khó mà chấp nhận, sẽ sợ hãi. Nhưng cô cũng không giống người bình thường, trở nên kích động khi biết bản thân có thể sẽ không đi lại được nữa, trái lại cười nói: “Được.”
Không phải cô không sợ, chỉ là cô muốn dùng dáng vẻ kiên cường nhất để đối mặt với căn bệnh quái ác, yếu ớt chống lại, bị ốm đau tra tấn thân thể, tóm lại cũng không thể để nó ảnh hưởng đến tâm tình của mình.
Ai từng chết đi sống lại cũng phải trải qua bóng tối thăm thẳm mà không ai biết, lúc cô xuyên qua màn đêm dài dẵng kia, bỗng nhiên ở khúc rẽ lại gặp được Cận Tây Trầm, thời khắc đó cô biết đấy chính là sinh mạng mới của mình, hiện giờ bất luận là ai cũng không thể khiến cô rời xa anh. Ôn Đồng nắm tay anh, đặt trên ngực mình.
“Tốt, Đồng Đồng của anh là kiên cường nhất.” Cận Tây Trầm nắm ngược trở lại tay cô, ngón tay đan vào nhau chặt chẽ.