Đọc truyện Phương Đường Tiên Sinh Thân Ái – Chương 3: Một bụng xấu xa
Chuyển ngữ: Mic
Đường núi vừa dốc vừa trơn, xe chạy cực chậm.
Thợ hóa trang lật tờ lịch trình: “Coi như quay xong rồi, có quay nữa thì cũng không đủ cho tôi xem.”
Diêu Lộ vốn đang hí hoáy móng tay, nghe vậy không biết sao lại trở nên kích động, chỉ vào mũi thợ hóa trang nói: “Cô có gì thì nói trắng ra đi, đừng có mà nói cạnh nói khóe, người như cô xứng à.”
Thợ hóa trang bị mắng thì sửng sốt: “Tôi nói cạnh nói khóe cô khi nào, cô nghĩ nhiều rồi đó Diêu tiểu thư.”
“Cô không phải muốn nói tôi quay cảnh này mất ba ngày, Ôn Đồng chỉ mười phút thì đã quay xong sao, đừng có mà quanh co lòng vòng. Ha ha, có giỏi có hay thì cũng chỉ là thế thân, dốc hết sức kiếm chút lợi lộc mà thôi.” Dứt lời còn ngạo mạn búng đầu ngón tay.
Bầu không khí thoáng chốc tụt xuống âm độ, Diêu Lộ cũng cảm thấy mình lỡ lời, nhưng vẫn gân cổ lên không chịu nhận lỗi, thợ hóa trang khẽ nhéo lòng bàn tay Ôn Đồng một cái.
“Nói không sai.” Ôn Đồng gật đầu.
Cô thản nhiên thừa nhận như vậy, hai người vốn dĩ giương cung bạt kiếm trái lại đều không biết nên nói gì bây giờ, ai nấy đều hừ một tiếng quay đi, nghĩ xem câu này của cô là có ý gì?
Chắc là không có ngụ ý sâu xa gì đâu nhỉ? Nhưng rốt cuộc cô muốn nói gì chứ, châm chọc cô nàng còn không bằng thế thân? Không biết, Ôn Đồng thuận miệng nói một câu, vốn không có suy nghĩ nhiều như vậy.
“Ha ha, có dạng như Uông Dịch Thiến xưng bá bên ngoài, giới giải trí hiện giờ có một vài bình hoa chả ra làm sao, cũng chẳng có gì kỳ quái.” Thợ hóa trang nói.
Diêu Lộ quay phắt sang, nửa ly cà phê cứ thế hắt thẳng lên mặt thợ hóa trang, tí tích rỏ xuống, chiếc áo lông màu trắng thuần nháy mắt bị hủy.
Thợ hóa trang cũng nổi điên, “á” một tiếng liền bắt đầu mắng, không chút kiêng dè thân phận đang là nữ diễn viên mới nổi tiếng, cùng cô nàng cự cãi.
Tài xế có lẽ đã nhìn quen mấy cảnh này, vô cùng yên lặng không chút động tĩnh cứ thế lái xe, trên con đường núi trơn dốc, lái vô cùng vững vàng.
Lúc về tới khách sạn thì đã gần năm giờ, điện thoại tự động tắt máy. Ôn Đồng lấy ra cục sạc, vừa mở máy thì đã nghe âm thanh vang lên liên hồi, mở ra thì có tới hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ, còn có mấy tin nhắn cùng message trên weibo.
Oanh tạc điện thoại cùng tin nhắn chẳng ai khác chính là Lâm Tu Trúc, tin nhắn weibo cô chưa xem, đoán chừng đều là fan cuồng của cô.
Tìm ra số của Lâm Tu Trúc rồi gọi lại, Ôn Đồng biết rõ mình hiện giờ nếu như không gọi cho anh ta, đợi tới khi anh ta gọi tới, tuyệt đối sẽ lại là một tràng điên cuồng bắn phá.
Chỉ reo hai tiếng, đối phương đã nhận máy: “Cháu gái lớn cháu gái lớn cháu quay xong chưa? Chú nói với cháu một tin tốt, chuyện này cháu không được nói với người khác.”
“Nói.” Ôn Đồng đáp.
“Chú nói với cháu chú đây đáng thương đáng thương đáng thương vô cùng, doanh thu hôm nay mười lăm tỷ.”
“Mười lăm tỷ còn chưa thỏa mãn? Nhà tư bản quả nhiên là quỷ hút máu.” Ôn Đồng nói.
“Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là chú vừa biết doanh thu mười lăm tỷ, thì đã bị ông chú của cháu gài bẫy hết hai trăm, là người sao là người sao là người sao? Cháu nói gã đó có còn là người à? Hắn chắc chắn không phải người đâu.” Lâm Tu Trúc nói.
“Lời này cháu đề nghị chú nói trước mặt chú ấy đi.” Ôn Đồng nói.
Lâm Tu Trúc xoa xoa mũi, cười hề hề nói: “Chú không dám, lỡ như tâm tình hắn không tốt tiếp tục giăng bẫy chú thì sao? À đúng rồi, chuyện của Diêu Lộ chú cũng không ngờ lại có thể mất nhiều ngày như vậy, chú sẽ thay cô ta bồi thường cho cháu, về sẽ mời cháu ăn cơm. Có điều chú nghe đạo diễn nói cháu đòi tăng tiền à? Cận Tây Trầm gài chú thuốc thang kinh phí, mục đích là để cứu người, chú có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng cháu nói thử lý do của cháu coi.”
“Ừ, diễn thay cô ta một cảnh.” Với Lâm Tu Trúc, cô không cần giấu giếm chuyện đóng thế thân, dù gì anh ta tóm lại cũng sẽ biết, dứt khoát thẳng thắn thừa nhận.
“Tiền Cận Tây Trầm cho cháu tiêu bộ không đủ à? Cứ như trong mắt chỉ có tiền thôi ấy.” Lâm Tu Trúc nói: “Chú không hiểu, người bình thường chơi môn thể thao mạo hiểm hẳn là coi tiền như rác mới đúng, cháu sao lại coi rác như vàng thế?”
Nghe thấy cái tên quen thuộc kia, bàn tay Ôn Đồng luồn trong váy kéo khóa bất giác thoáng chững lại, suýt nữa thì móc vào thịt. Đã rất lâu rồi không nghe thấy tên người này, vừa nhắc đến, lực ảnh hưởng vẫn như năm đó, không chút thuyên giảm.
Phải, Cận Tây Trầm thực ra cho cô sự chăm sóc tốt nhất, không chỉ cơm áo không lo, thậm chí có thể tùy ý mua những đồ trang bị cao cấp của môn thể thao mạo hiểm.
Nhưng thế thì sao chứ?
Lâm Tu Trúc chưa từng bị vứt bỏ, không biết bốn chữ thiên trường địa cửu có bao nhiêu khó khăn khó. Bởi vì chưa từng nếm trải mới không cảm giác được sự trân quý, nhưng cô thì hiểu.
Loại cảm giác đó rất khó chịu, cô vĩnh viễn không muốn trải nghiệm thêm một lần nào nữa. Cho nên không hề ký thác hi vọng cùng tình cảm, không có bắt đầu thì sẽ không có kết thúc, không hi vọng sẽ không thất vọng.
Tiền tốt nhất, nằm trong ngân hàng, mãi mãi không thay đổi.
Huống chi, đây là cái cô nên có, dựa vào đâu lại không thể muốn. Lẽ nào bởi vì để lộ bản thân một chút mà phải quay thế thân miễn phí? Làm gì có đạo lý này.
“Cháu thích.” Ôn Đồng nói.
Bên đó dường như có đến mấy giây thinh lặng, với người bình thường mà nói rất đỗi bình thường, nhưng với Lâm Tu Trúc mà nói thì dứt khoát quá mức bất bình thường.
Quả nhiên, đợi tới lúc anh lại mở miệng: “Chú nói cháu cũng thật là to gan lớn mật! Mười bốn tuổi leo núi, mười lăm tuổi nhảy dù, mười sáu tuổi thì một mình đi nhảy Bungee, Cận Tây Trầm mặc dù không giải thích, nhưng cháu cũng không phải không biết sức khỏe của mình……….”
“Chú tìm cháu không phải là muốn nói chuyện phiếm đấy chứ.” Ôn Đồng ngắt lời.
Lâm Tu Trúc nghẹn họng, giống như cho một đấm vào bông vải, ngột ngạt đến mức muốn mắng người. Mỗi lần chỉ cần nhắc tới vấn đề sức khỏe thì cô lại như vậy. Mặc kệ luôn, anh đây mới không thèm quản mày nữa, để chú mày tự đi mà quản.
Thằng nhãi đầy bụng xấu xa đó, chạy đi hai năm, nên ngoan ngoãn gánh vác trách nhiệm dạy dỗ con bé rồi.
Lâm Tu Trúc vuốt ngực một cái, đem những trù tính trong bụng ép xuống, bộ phim này nhất định rất đáng xem, nói không chừng còn là đề tài điện ảnh siêu hot ấy chứ.
“Cho chú ba giây, không nói là con cúp máy đấy.” Ôn Đồng nói.
Lâm Tu Trúc sợ cô ngắt máy, vội vàng không ngừng nói vào chính đề: “Đương nhiên không phải tìm cháu tán dóc, cháu biết một phút của chú có thể kiếm bao nhiêu tiền không? Tìm cháu tán gẫu trước tiên chẳng phải cần đốt hương một tháng mà nghênh đón chú ấy à. Nói cháu nghe nè, bên chỗ chú có một hạng mục ở Kenya, phim phóng sự liên quan đến thể thao mạo hiểm, thế nào, có hứng thú chứ?”
“Không có.” Ôn Đồng nói.
“Cháu trước tiên đừng có từ chối thế chứ, bộ phim tài liệu này dự định quay tám hạng mục có tính thách thức như nhảy dù trên không, river tracing, lái xe địa hình, leo núi..v..v…Mục đích là để quảng bá văn hóa thể thao mạo hiểm, để càng nhiều người hiểu biết về nó hơn. Cháu không thấy vô cùng có ý nghĩa à?”
“Cảm thấy, vậy cúp máy được chứ?” Ôn Đồng vẫn chẳng chút hào hứng.
Lâm Tu Trúc thở dài tiếc nuối: “Nếu như cháu không muốn đi thì chú cũng không miễn cưỡng cháu, nhưng có thể cháu không biết, bộ phim này có một nhà đầu tư khác, nếu như quay phim phóng sự thành công, đạo diễn chỉ đạo sẽ mang tới một cái găng tay của anh ta, loại đích thân ký tên ấy.”
“?” Ôn Đồng kinh ngạc, cái gã ồn ào này vậy mà lại có bản lĩnh lớn như vậy?
“Hừm hừm.” Lâm Tu Trúc im lìm, thong thả chờ câu trả lời của cô.
“Được, cháu đi.”
Chà!
Người duy nhất trên thế giới hoàn thành mười một hạng mục mang tính thách thức!
Có thể có được bao tay cùng chữ ý của anh ấy, đừng nói một bộ phim phóng sự, cho dù quay một trăm phim cô cũng đi.
Lâm Tu Trúc ở đầu kia nhìn màn hình di động nở nụ cười xấu xa, miệng không ngừng lảm nhảm: “Hãy đợi đấy Cận Tây Trầm, chú mày muốn trốn con bé à, anh đây nhất quyết đem con bé gửi đến trước mặt chú mày. Cho chú mày gài bẫy anh cho chú mày gài bẫy anh, lấy hình tượng bác sĩ không biên giới của chú mày thu phí bản quyền hai trăm triệu của anh đây, có mất mặt không hả có mất mặt không hả mất mặt không hả.”
**
Khi cô đặt chân lên mảnh đất này, chiếc xe việt dã xóc nảy không ngừng cùng phong cảnh bên đường hoàn toàn đập nát tưởng tượng của Ôn Đồng về châu Phi, không có đàn voi đi thành từng đàn, cũng không có hồng hạc cúi đầu rỉa cánh, càng không có quần chúng nhiệt tình hát ca suốt đoạn đường.
Còn về ánh tà dương như trải một lớp bụi vàng cùng với bụi cây thấp lay động không ngừng, tất cả đều chỉ tồn tại trong ống kính của nhà làm phim.
Thứ nơi đây có, chính là sa mạc mênh mông vô tận cùng tín đồ tôn giáo ăn mặc kín mít.
Cuồng phong thổi tung cát vàng, lay động những bụi cây thấp duy nhất nơi đây, nơi nơi đều là đất đai nứt nẻ khô cằn cùng những đứa trẻ gầy như que củi nhưng bụng lại trương phình lên như tụ khí.
Nếu nói điều duy nhất có thể cảm giác được sức sống trào dâng của sinh mạng, chỉ có kền kền đậu trên ngọn cây chực chờ thịt thối.
Người dân Kenya đen nhẻm mặc kanga(1), nhìn từ xa giống như khoác miếng vải bông hình chữ nhật chi chít hoa văn, trên lỗ tai đeo khoen tai to sụ bằng xương thú.
(1): Trang phục truyền thống của Đông Phi, nhìn từ bên ngoài là một miếng vải bông lớn, bốn mép vải xung quanh khá rộng, chính giữa là đủ loại hoa văn như hoa cỏ, núi non, cây cối, chim cá…rất đa dạng.
Ánh mắt họ bám theo chiếc xe hơi chạy vào trong, trong lớp lớp bụi mù tung lên, vài đứa trẻ nhét ngón tay đầy bùn đất vào trong miệng, chóp cha chóp chép.
“Nhìn tới nghệch ra à? Chưa từng thấy nơi nào như vậy đấy nhỉ.” Lâm Tu Trúc quả thực là có bản lĩnh, ở bất kỳ đâu bất kỳ chuyện gì cũng thể hiện bản chất lải nhải của anh ta.
Ôn Đồng vẫy tay về phía một bé gái nhỏ đứng ngoài cửa xe, khẽ mỉm cười: “Đừng nói như thể chú từng gặp qua, ai nấy đều là lần đầu tiên, giả bộ cái gì chứ bác tài già(2).”
(2): Người giày dặn kinh nghiệm, hiện nay ám chỉ người thường xuyên xem phim đen J
Thân xe xóc nảy tròng trành một lúc, Lâm Tu Trúc hoảng hồn dặn dò: “Lời này cháu tuyệt đối đừng có để cho Cận Tây Trầm nghe thấy.”
Ôn Đồng hừ một tiếng: “Chú lo lắng quá rồi, chú ấy sao biết bác tài già nghĩa gì chứ, chú ấy ngay cả weibo cũng không có.”
Lâm Tu Trúc gật đầu: “Nói cũng đúng. Có điều chú thực sự không phải lần đầu tiên tới đây, lần đầu là tới gửi vật tư cho Cận Tây Trầm, ở Nam Sudan. Đợt đó Cận Tây Trầm cũng vừa đi không lâu, ngoại xâm cộng với nội loạn, thuốc men cực kỳ thiếu thốn. Lúc ấy chú đúng lúc quay xong một bộ phim nên đi theo tặng thuốc, đợi tới khi tới đó mới biết, hoàn toàn không hề nhẹ nhàng bâng quơ như trong thư tên đó nói.”
Bàn tay Ôn Đồng đang vẫy vẫy bất chợt dừng lại, ý cười nơi khóe môi nháy mắt cứng đờ, còn cho rằng anh ta sẽ tiếp tục nói, kết quả đợi một lúc anh ta lại đột nhiên nhiên nhếch mép cười: “Sao vậy? Đau lòng vì chú Cận rồi à?”
“Đi chết đi.” Xì một tiếng, không thèm đếm xỉa anh ta nữa.
“Chú thật sự rất khâm phục Cận Tây Trầm, ngày ngày đối mặt với chết chóc tuyệt vọng nhiều đến vậy, nhưng lại không hề từ bỏ, hắn có thể kiên trì những hai năm.”
Ôn Đồng không lên tiếng, lơ đễnh vẽ một vòng tròn trên cửa kính, chấm hai chấm kỳ quái.