Đọc truyện Phương Đường Tiên Sinh Thân Ái – Chương 13: Con cái nhà ai
Chuyển ngữ: Mic
“Vậy là coi như xong?” Ôn Đồng hỏi.
Mọi người đều quay qua nhìn cô, ai nấy mặt mày biến sắc, người đàn ông vũ trang đầy đủ cảnh giác đưa tay sờ súng.
Gã đàn ông cầm súng trước đó giơ tay ngăn lại, đi tới trước mặt Ôn Đồng: “Cô có lời gì, chờ bác sĩ Cận cứu người xong lại nói.”
“Cứu người xong? Mạng của Yita thì thế nào. Chỉ có người của mấy người mới là mạng, còn Yita đang sống sờ sờ lại bị mấy người làm như ra oai phủ đầu lấy mất!” Ôn Đồng siết chặt nắm đấm, ánh mặt trời gay gắt chiếu vào đôi mắt, trong đó tràn đầy oán hận.
Người đàn ông cầm súng nói: “Vậy cô muốn thế nào?”
“Đền mạng.” Ôn Đồng nói.
Câu này vừa thốt ra, hiện trường lặng ngắt như tờ, tiếng hít vào hết đợt này đến đợt khác.
Tiểu Hầu ngay cả sức lực lau mồ hôi lạnh cũng không có, thầm nghĩ: Tiểu Đồng Đồng ngoan của tôi ơi, lá gan của chị cũng quá lớn, đây là bọn xã hội đen được chính phủ ngầm bảo kê của Kenya đó! Chị ngay cả bọn chúng cũng dám chống đối, không muốn sống à, ai cho chị lá gan đó vậy, đi theo lão đại, nhất định là thế rồi.
Cận Tây Trầm lúc này nhìn không ra cảm xúc, môi mím chặt không rõ là đang nghĩ gì, lúc nghe thấy câu ấy cái gì cũng không nói, đầu cũng chẳng hề ngẩng lên.
Ôn Đồng nói: “Một mạng đền một mạng,, ông chắc không phải chưa từng nghe qua câu này đâu nhỉ. Mặc kệ mấy người là ai, sinh mạng quý giá nhường nào, trong mắt các bác sĩ không biên giới, chúng sinh đều bình đẳng, không chính trị không kỳ thị, ai nấy đều có tư cách được giúp đỡ.”
Người đàn ông cầm súng nói: “Không được, người của tôi có thể chết trận, nhưng không thể đền mạng.”
“Hay cho một từ có thể chết trận, không thể đền mạng. Lúc ông giết người có từng nghĩ rằng nó là một đứa trẻ tay không chút sức lực không? Nó chết bởi đạn của đồng bọn ông.” Ôn Đồng cười lạnh quét mắt qua khuôn mặt của từng người.
Bọn họ, ai nấy đều có thể là hung thủ đã nổ súng vào ngực Yita, xuyên qua trái tim thằng bé, hiện giờ thế mà lại nghiễm nhiên chối bỏ!
Xã hội đen chính phủ ngầm bảo kê? Người ở dưới mái hiên? Ôn Đồng không quan tâm nhiều như vậy, cô chỉ biết Yita mới sáng nay hãy còn vẽ cho cô một bức tranh, vui mừng hí hửng đợi cô đưa chocolate cho nó, nhưng bây giờ đã hoàn toàn không còn cơ hội ăn nữa rôi!
Mạng của thằng bé, ai sẽ quý trọng!
Mẹ nó mới thoát ra từ trong bóng ma của căn bệnh AIDS thì đã sắp phải đối mặt với nỗi đau mất đi đứa con ruột thịt, chuyện này lại có ai đến lãnh trách nhiệm!
Đôi bên giằng co không dứt, Tiểu Hầu cùng Nhị Triều che chắn cho Tam Họa và Mộ Mộc sau lưng mình, cũng đứng bên cạnh Ôn Đồng, không kiêu ngạo không siểm nịnh đón nhận họng súng của bọn họ.
“Có cứu hay không!” Người đàn ông nghiến răng, ngón trỏ hướng về cò súng.
“Chúng tôi nói rất rõ ràng, người của mấy người giết người đương nhiên phải cho chúng tôi một công đạo, không thể nào ông ở ngay trước mặt chúng tôi giết người, chúng tôi còn phải cứu ông chủ của ông, sau này chúng tôi làm sao có chỗ đứng ở đây chứ.” Tiểu Hầu nói.
“Đúng, nhất định phải chịu trừng phạt.” Nhị Triều hiền lành, mặc dù sợ hãi nhưng vẫn mạnh mẽ gật đầu.
Cơn giận của người đàn ông đã lên tới giới hạn, bàn tay cầm súng bắt đầu run lên, nghiến răng phát ra tiếng kêu ken két.
“Mới rồi giết người chưa đã đúng không, lại đây, hướng chỗ này bóp cò nè, chính là vị trí mà đứa trẻ đó bị các người bắn chết đó, họng súng cũng ở chỗ này.” Ôn Đồng cầm nòng súng, trực tiếp chĩa trên ngực mình.
“Á!”
Đột nhiên, một tiếng kêu rên vô cùng thảm thiết vang lên, mọi người theo phản xạ quay đầu lại, trông thấy trong tay Cận Tây Trầm siết chặt con dao phẫu thuật đầy máu.
Ngón tay thon dài không có lấy một chút khác lạ, lại liếc nhìn sang bên cạnh, một người đàn ông đang giữ chặt cổ tay phải kêu rên, máu tươi phun ra như suối, giống như miệng giếng tuôn trào, hiện giờ gân tay anh ta đã bị cắt đứt, chẳng những cũng không dùng súng được nữa mà ngay cả cầm đũa cũng không thể!
Đau đớn thế nào, chỉ cần nhìn thì cũng có thể cảm giác được.
Trong khoảnh khắc ấy, Cận Tây Trầm tựa như thiên thần.
“Cứu người.” Cận Tây Trầm cầm dao mổ, dẫn đầu đi vào lều phẫu thuật chuyên dụng.
Nói đền mạng kỳ thực căn bản là không thể, cùng lắm cũng là trừng phạt mang tính biểu trưng một chút, không ngờ anh vốn dĩ không chấp nhận.
Cũng phải, họ chỉ là bác sĩ đến từ nước ngoài, còn bọn họ là nhóm vũ trang giương cao lá cờ chính phủ. Có tư cách gì bắt họ đền mạng?
Giằng co, cũng là hi vọng bọn họ có thể thỏa hiệp, cũng biết chiếm được đôi chút ích lợi vốn dĩ là không có khả năng, kết quả Cận Tây Trầm vậy mà lại phế đi tay phải của gã kia?
Thực ra hành động Cận Tây Trầm cắt gân tay, bất kỳ ai trong họ cũng đều không ngờ tới, mãi tới khi anh cất bước đi vào trong thì mới hoàn hồn.
Ở Kenya, Cận Tây Trâm là đầu lĩnh tinh thần của họ, mặc dù hay bịp người, mặc dù ưa châm chích, nhưng làm bất kỳ điều gì đều rất trầm ổn, cũng không gây bất kỳ sai lầm gì, lại càng không hề kích động.
Hiện giờ, anh thế nhưng lại dùng dao mổ cứu người cắt đi gân tay của một người. Chuyện này quá không phù hợp với lẽ thường rồi, nhưng mà, thực oách!
Mọi người hoàn hồn rồi thì đều thầm gào lên trong lòng: oách chết đi được oai chết đi được đẹp trai chết đi được!!!!!!
Nhưng trông thấy nét mặt của Cận Tây Trầm lúc rời đi thì vẫn cố gắng nhịn xuống, ai nấy mặt mày nghiêm túc theo vào phòng phẫu thuật.
Người đàn ông chỉ huy người của mình khiêng Yeke (tên của đại ca xã hội đen) vào trong, đặt lên bàn mổ, cắn răng uy hiếp: “Nếu như không cứu sống được ông chủ, tôi bắt tất cả các người chôn theo.”
Cận Tây Trầm ngẩng đầu với hắn: “Ra ngoài, ngay lập tức!”
Gã dắt thủ hạ đi ra, trước lúc đi còn nói: “Liệu có thể xin anh lại cử một người cứu anh em của tôi, anh ta đã nhận trừng phạt, sau này còn không được như người bình thường, xin các người cứu hắn.”
“Phụt……..”Tiểu Hầu phì cười thành tiếng, bị Cận Tây Trầm lườm một cái, lập tức nghiêm mặt nói: “Chảy máu một chút không chết đâu, bàn về kỹ thuật cắt gân tay, anh phải phục lão đạo của chúng tôi, đi ra đi đi ra đi. Đừng chậm trễ chúng tôi cứu ông chủ của mấy người, hay là anh cảm thấy anh em của anh quan trọng hơn ông chủ?”
Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể không nghe lời mà bước ra ngoài, thầm nghĩ, đợi cứu ông chủ xong rồi, nhất định phải giết bọn bây!
“Chuẩn bị trước phẫu thuật.” Cận Tây Trầm nói.
Bàn mổ, là một nơi vô cùng thần thánh.
Mọi người nhanh chóng nối gót Cận Tây Trầm rửa tay sạch sẽ, mặc y phục phẫu thuật, lấy các dụng cụ đã khử trùng xong như dao mổ v..v.., “tách” một tiếng bật đèn mổ.
Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở im lìm sau lớp khẩu trang, tiếng dao kéo hoạt động cùng tiếng dao phẫu thuật đặt trên khay inox.
Ai nấy đều nín thở, mặc dù hiện giờ bọn chúng vẫn không dám manh động khinh suất, nhưng lỡ như Yeke thật sự xảy ra vấn đề, không qua khỏi trên bàn mổ, bọn chúng nhất định sẽ để họ chết cùng với hắn!
Phẫu thuật một chút cũng không thể sơ suất, vầng trán dưới lớp nón vô trùng cũng bắt đầu rịn mồ hôi.
Ôn Đồng đứng ngoài xa, chỉ có thể nhìn thấy đèn mổ chiếu thẳng vào gương mặt Cận Tây Trầm. Nét mặt chăm chú khiến cô nháy mắt trở về thời gian hai năm về trước, cô lần đầu tiên tới phòng thực nghiệm tìm anh.
Lúc đó, cô len lén đứng ở bên ngoài phòng thực nghiệm, ghé sát vào tấm kính thủy tinh nhìn anh một tay cầm mẫu máu nuôi cấy, giảng giải cho sinh viên.
Gương mặt sáng sủa, giọng nói trong trẻo, anh tựa như một bác sĩ trời sinh, sạch sẽ lại kiên cường, ngay cả áo khoác trắng bình thường nhất mặc trên người anh cũng có một loại cảm giác gợi cảm xuất trần khó mà giải thích.
Có người đi ngang qua, nhỏ giọng bàn luận: “Đây là đứa trẻ nhà ai vậy, sao lại chạy tới phòng thực nghiệm của giáo sư Cận? Không biết chỗ này không thể tùy tiện vào sao?”
“Đúng ha, hình như là đi nhầm rồi thì phải, hay là còn nhỏ như vậy mà đã là fan của giáo sư Cận rồi, hahaha, mộ danh mà tới?”
Cửa bị kéo ra một cái, Cận Tây Trầm mặc áo khoác trắng, cao ráo tuấn tú, dắt tay cô, nói với hai người đang bàn luận kia: “Là nhà tôi.”
“Hahaha giáo sư Cận thật khéo quá, giáo sư bảo bọn em đi lấy văn kiện, bọn em đi trước đây.”
“Phải phải phải, đi trước nhé giáo sư Cận.”
Ôn Đồng kéo cánh tay anh, ngẩng đầu hỏi: “Cái gì nhà tôi ạ?”
“Cháu không nghe thấy hai người kia đang nói về cháu à?” Cận Tây Trầm dừng bước, cúi đầu cười hỏi.
“Dạ? Họ đang nói về cháu ư? Không sao đâu cháu không để ý chuyện này, có điều… nhà tôi, chú nói cháu là người nhà của nhà chú sao?”
Cận Tây Trầm thả tay, xoa xoa đầu cô: “Phải, cháu là người nhà của chú.”
Lúc đó, anh còn nói cô là người nhà của anh. Nhưng ngắn ngủi chỉ hai tháng sau đó thì anh đã không từ mà biệt. Cô tan trường về nhà, làm xong bài tập, đợi mãi vẫn không thấy anh tan tầm trở về.
Vì thế hỏi người lái xe trong nhà mới biết anh đã đi Nam Sudan, quốc gia mà cô chỉ mới từng nhìn thấy trên sách địa lý.
Cô gọi điện thoại sang, không nhận.
Càng về sau, toàn bộ đều là Mộ Mộc nghe máy, lấp lửng hai câu nói với cô về tình hình hiện giờ của Cận Tây Trầm. Cảm giác bất cứ việc gì cũng đều là từ miệng người khác mà biết rất khó chịu.
Từ nhỏ đến lớn, Ôn Đồng đã trải qua vô số lần bị vứt bỏ cùng chia ly, vốn cho rằng Cận Tây Trầm chính là bến cảng cuối cùng, tin chắc họ sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau, nhưng tất cả mọi thứ chỉ là suy nghĩ của cô.
Cận Tây Trầm, trước giờ chưa bao giờ nhận lời.
Không đúng, anh từng hứa hẹn, anh nói: chú sẽ không rời xa cháu, chú đã đồng ý với ba cháu sẽ chăm sóc cháu, mãi tới khi cháu không cần chú mới thôi.
Nhưng cô hiện giờ vẫn rất cần anh mà, anh sao có thể tự ý bỏ đi! Có lẽ,anh vốn không đem lời hứa đó để trong lòng, chỉ có cô thành thực ghi nhớ từng chữ từng chữ mà thôi.
Một lời nói đùa lại tưởng là lời hứa, hiện thực quả nhiên so với phim truyền hình còn ngoạn mục hơn nhiều.
Ôn Đồng mỉm cười tự giễu, nhìn dáng vẻ Cận Tây Trầm vô cùng chuyên chú cầm dao mổ, thầm nghĩ nhiều năm như vậy nhưng anh dường như một chút cũng không thay đổi, mà trong lòng cô đã có một suy nghĩ thật sự quá phận với Cận Tây Trầm.
“Qua đây, lau mồ hôi.” Cận Tây Trầm nói.
Mặc dù không nêu tên, nhưng Ôn Đồng biết anh đang gọi cô.
Vừa rồi cô cũng cùng mọi người khử trùng, mặc y phục mổ vào phòng phẫu thuật, không biết Cận Tây Trầm vì sao cũng để cô làm vậy, hiện giờ xem ra có nguyên nhân, anh vừa bắt đầu đã biết ca phẫu thuật này rất khó khăn.
Tiểu Hầu, Nhị Triều, Mộ Mộc cùng với Tam Họa đều không tách ra được để có thể làm một người lau mồ hôi.
Ôn Đồng vội vàng thu lại tâm tư, lau mồ hôi từng chút một, sau đó đứng ra sau lưng Cận Tây Trầm, chờ chỉ thị tiếp theo của anh.
“Kẹp cầm máu.” Cận Tây Trầm đưa dao mổ trong tay ra.
Ôn Đồng nhanh chóng tìm thấy kẹp cầm máu, đổi với dao mổ trên tay anh, ánh mắt vô tình trông thấy vùng bụng đã bị mở ra của bệnh nhân.
Một khối u đang được cắt bỏ, biểu hiện chuyển biến của ung thư – khối u thối rữa cứ như bông cải, niêm mạc nhợt nhạt sưng tấy.
Bao tử so với nhận thức của cô phản ứng còn nhanh hơn, Ôn Đồng cố gắng dằn xuống cảm giác buồn nôn, quay đầu sang một bên.
“Khối u đã cắt bỏ, khâu lại.” Cận Tây Trầm nói.
Mọi người hãy còn căng thẳng, mặc dù nghe thấy mệnh lệnh khâu lại của Cận Tây Trầm nhưng vẫn không cách nào thả lỏng tâm tình.
Người không có kiến thức cũng có thể nhìn ra, khối u này đã bắt đầu chuyển hóa thành ác tính, có xu hướng chuyển thành ung thư, cắt bỏ ở giai đoạn hiện tại chỉ có thể trị phần ngọn không trị được phần gốc, các thiết bị điều trị ở căn cứ có hạn, có thể cứu về được mạng của anh ta một khắc nhưng không cách nào trị tận gốc.
Có điều xét cho cùng thì có thể cứu về đã coi như vô cùng gian nan rồi, cũng là nhờ Cận Tây Trầm có bản lĩnh, trong điều kiện cực kỳ gian khổ mà vẫn có thể xuống dao chính xác như cũ.
May xong, Tam Họa ở lại quan sát, những người khác ra khỏi phòng phẫu thuật, Tiểu Hầu kéo khẩu trang xuống, thở phào một hơi: “Giữ được mạng sống, cảm giác thật tốt.”
Nhị Triều cũng tháo khẩu trang: “Ừ! So với thầy chúng ta vẫn còn kém quá, vừa rồi lúc làm phẫu thuật anh căng thẳng lắm, suýt nữa thì cầm không chắc dao mổ, nhưng thấy dáng vẻ thầy trấn định như vậy, anh lại có dũng khí.”
Tiểu Hầu cũng ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Lão đại, anh đối với việc phẫu thuật này rất có lòng tin mới không căng thẳng nhỉ, cũng không nói với bọn em hại bọn em lo quá chừng.”
“Không, tôi cũng không có lòng tin. Điều kiện ở Kenya quá kém, loại bỏ khối u nếu như không cẩn thận, anh ta ngay cả bàn mổ cũng không xuống được.” Cận Tây Trầm nói.
“Hả? Thế sao mặt vẫn tỉnh queo vậy, giống như được tiêm phòng ấy, lừa đảo lừa đảo quá đi, em mới không bị mắc lừa anh, bị anh gạt nhiều lần như thế rồi….” Tiểu Hầu gào lên.
“Mạng của mọi người đều ở trên tay tôi, tôi không bình tĩnh, mọi người không phải càng căng thẳng à?” Cận Tây Trầm cười.
Đây là lần đầu tiên đám Tiểu Hầu nhìn thấy vẻ không biết làm sao trên mặt Cận Tây Trầm.
Một người vốn mạnh mẽ như thiên thần như vậy mà cũng không biết làm sao, mặc dù châm chích giáo huấn rất nhiều, nhưng vào thời khắc thật sự nguy hiểm, trong lòng anh, họ càng quan trọng hơn!
Cận Tây Trầm hoàn toàn không hề nghĩ tới mình! Cũng đúng, lần trước anh đuổi họ đi, một mình đứng trên quả bom, sao có thể là người thường nghĩ tới chính mình!
Tiểu Hầu và Nhị Triều cúi đầu, lúc nghe thấy uy hiếp chôn cùng, vào thời khắc đứng trên bàn mổ, suy nghĩ trong lòng họ ấy chính là Cận Tây Trầm ngàn vạn lần đừng run tay, họ còn chưa muốn chết.
Thậm chí có khoảnh khắc, họ còn hối hận đã đến đây, làm bác sĩ không biên giới.
Hiện giờ nghĩ lại, hận không thể cho mình một dao. Suy nghĩ như vậy, vốn không xứng làm bác sĩ!