Bạn đang đọc Phương Chu Cảnh Gia Gia Pháp – Chương 131: Pn Không Uổng Công Năm Tháng Hết
Rồi cũng đến một ngày công chúa nhỏ lớn lên.
Cảnh Triều nhìn Cảnh Thước Nhi đang độ tuổi xuân chớm nở đứng trước mặt mình đập bàn, lớn tiếng.
Anh nghĩ, cô bé này không phải đã quên chỉ vì bị mấy tiếng rầy la mà chui rút vào ngực mình khóc thút thít cả buổi.
“Anh hai, anh không thể đánh con nít như vậy.”
Cảnh Triều thản nhiên nhìn Cảnh Thước Nhi.
“Ồ? Vậy nên đánh như thế nào?”
Cảnh Thước Nhi nhìn chằm chằm, đôi mắt sắc bén như bắn một tia sáng.
“Không được đánh!”
“Một đứa nhỏ mới năm tuổi đã miệng lưỡi trơn tru, nói dối không qua suy nghĩ, không nên đánh ư?”
Cảnh Triều nói tiếp, trong giọng nói ẩn ẩn chút tức giận.
Cảnh Thước Nhi không tha.
“Anh cũng biết chỉ là đứa nhỏ năm tuổi, anh đánh mấy bàn tay là được rồi, thước gỗ đàn hương đánh cái nào lấy dấu cái đó.
Cơ thể nhỏ bé làm sao chịu nổi?”
Cảnh Triều chưa bao giờ nhượng bộ trong việc dạy dỗ con trai, đã từng chưa và cũng sẽ không có.
Cho dù đối mặt với cô em gái mà mình thương yêu, cưng chiều nhất.
“Phạm lỗi lớn bao nhiêu thì phải chịu phạt nặng bấy nhiêu.
Phạm phải sai lầm nguyên tắc này đã không đánh bằng roi mây là rất khách sáo rồi.”
Cảnh Thước Nhi đỏ mắt nhìn, vẫn không hài lòng.
“Mọi đứa nhỏ ở tuổi này nói dối một chút là chuyện bình thường.
Anh có phải có cảm thấy mình rất ưu việt khi nói chuyện về nguyên tắc với một đứa bé năm tuổi?”
Cảnh Triều sững sờ nhìn không lên tiếng.
Cảnh Tịch biết được Cảnh Thước Nhi đã hùng hổ xông vào phòng làm việc của Cảnh Triều nên đã đứng bên ngoài cửa nghe ngóng, cuối cùng không thể không gõ cửa một vài cái tượng trưng rồi đẩy vào.
“Thước nhi đừng nói lung tung.
Mau xin lỗi anh hai.”
Cảnh Tịch cách kéo kéo tay áo Thước Nhi ám chỉ.
Cảnh Thước Nhi quay đầu lại, không có một chút mềm mại nào.
Nhưng cả người Cảnh Triều như bị chìm xuống, thở dài nói:
“Bởi vì nó còn nhỏ càng phải dạy dỗ sớm bỏ mấy tật xấu này.”
Cảnh Tịch đang kéo kéo ống tay áo của Cảnh Thước Nhi nhưng không ngờ đã bị cô bé hất tay ra, trước khi kịp phản ứng, cô đã quay người bước ra khỏi phòng.
Cảnh Tịch nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Cảnh Triều, nhẹ bước đến phía sau xoa xoa vai cho anh.
“Anh đừng tức giận, Thước Nhi vẫn còn nhỏ lại còn học luật nên khó có thể thay đổi ý định.”
Cảnh Triều xoa xoa lông mày.
“Anh đâu có tức giận Thước Nhi.
Anh chỉ tức giận bản thân mình.”
Gần đây, công ty đã gặp phải một khó khăn lớn, Cảnh Triều không muốn nói cho Cảnh Chí – Cảnh Trăn biết, anh muốn một mình gánh vác nên cảm giác nghi ngờ bản thân lại xuất hiện.
Cảnh Tịch thật chịu không nổi khi nhìn Cảnh Triều thế này, anh cố ý ba hoa nói.
“Dạ! Anh hai rất khoan dung độ lượng không có giận Thước Nhi.
Nếu em dám nói ra những lời như vậy đã sớm ăn roi mây.”
Cảnh Triều cười quay đầu lại nhìn, trong mắt vẫn không che vẻ mệt mỏi.
“Xem ra oán giận rất nặng nha!”
Cảnh Tịch giả bộ ngây thơ, hoảng sợ lắc đầu.
“Tiểu Tịch không dám.
Ồ không, không phải không dám, chắc chắn sẽ không.”
Cảnh Triều thuận tay vỗ vỗ lên mu bàn tay đang xoa bốp vai mình.
“Đi! Chú út gọi nói có nấu canh giải rượu cho em.
Vừa trở về, người đầy mùi rượu chạy vào đây.
Đừng tưởng đã làm ba rồi anh không đánh em.
Ngày nào đó để bị bao tử, tự mình mang roi mây tới gặp anh.”
Đừng tường rằng làm ba rồi, anh sẽ không đánh em.
Đừng tưởng sau khi kết hôn rồi thì không bị đánh.
Đừng tưởng rằng em hai mươi tuổi rồi không ai có thể quản được em.
Nếu phạm lỗi lầm thì cởi quần cúi xuống chịu đòn.
Anh à! anh nói quá nhiều mấy lời đe dọa, có mất uy tín quá không?
Đã bao lâu rồi em không bị đánh.
????????????
Khi ba anh em Cảnh Chí chính thức rời khỏi công ty, nhỏ nhỏ Triều và nho nhỏ Tịch đều đã đi học.
Cảnh Chí – Cảnh Trăn nhất quyết đòi dọn ra ngoài, luôn đe dọa rằng không tiện sống ở nhà lớn, nhưng không thể nói được lý do bất tiện nơi nào.
Trước kia khi Cảnh Thăng Hồng rút khỏi công ty, Cảnh Triều – Cảnh Tịch cũng ở độ tuổi này và Cảnh Thăng Hồng cũng không còn sống trong ngôi nhà chính.
Vì lý do này, Cảnh Triều – Cảnh Tịch ở cùng một chiến tuyến và thường cùng Cảnh Trăn – Cảnh Chí ồn ào không thôi.
“Ba, ba chưa uống thuốc sao?”
Cảnh Tịch đứng ở cửa phòng ngủ của Cảnh Trăn, nhìn Cảnh Trăn đang nằm trên giường đọc sách, hỏi.
Sắc mặt Cảnh Trăn như đột nhiên đại ngộ,
“Ồ, quên mất.”
Cảnh Tịch bất lực nói.
“Quên mất? Trước khi về nhà, con đã gửi lời nhắc WeChat cho ba, ba đều trả lại cho con.”
Cảnh Trăn chỉ cười nhìn con trai mang thuốc cho mình.
Đồng Dật đi ra khỏi phòng tắm.
“Con cài đặt hơn chục cái đồng hồ báo thức trên điện thoại di động của ba con, có ích lợi gì không?”
“Mẹ, mẹ không quan tâm đến ba.”
Cảnh Tịch lắc đầu.
Cảnh Trăn quay đầu lại nhìn chằm chằm con trai.
“Ai biểu con lấy thuốc lần này đắng quá.
Thuốc lần trước không tốt sao?”
Cảnh Tịch kiên nhẫn nói.
“Bác sĩ nói tự mình sắc thuốc tốt hơn thuốc mua, đắng hơn một chút tốt với bệnh đau bao tử của ba.”
Cảnh Trăn lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
“Cũng không có.”
Sau đó ngẩng đầu uống thuốc.
Cảnh Tịch nhìn những nếp nhăn trên khóe mắt của ba khi ba cau mày, thầm thở dài, đùa cợt nói.
“Ba, ba như vậy con làm sao có thể yên tâm để cho ba chuyển ra ngoài.”
Cảnh Trăn vỗ trán Cảnh Tịch.
“Ba mẹ của con không lẽ không có được chút khả năng tự chăm sóc bản thân sao?”
Anh chỉ vào chén thuốc đã uống cạn.
“Đây không phải là cho con cơ hội nịnh bợ!”
Cảnh Tịch mỉm cười, hơi cúi thấp người.
“Đúng vậy, là ba nghĩ chu đáo cho con được trình diễn ân cần, ba đừng nhắc đến chuyện đó với con nữa.”
Cảnh Trăn quay đầu lại.
“Ba mặc kệ, con có đồng ý hay không ba và mẹ con cũng sẽ dọn ra.”
“Ba! Đừng vô lý được không?”
Cảnh Tịch lo lắng nói.
Cảnh Trăn lạnh lùng liếc Cảnh Tịch một cái, dù đã qua năm mươi nhưng khí thế của anh vẫn không thay đổi.
Cảnh Tịch nhẫn nhịn nói.
“Ba, con sai rồi, ba có lý nhất.
Nếu không ba đánh con một trận, xin bớt giận!”
Cảnh Trăn thản nhiên vẫy vẫy tay.
“Đi đi đi, nên làm gì thì làm đi, đánh con có thể nguôi giận, nhóc con con còn có thể hoàn chỉnh đứng ở trước mặt ba sao?”
Sau đó những trận tranh chấp, cãi nhau không có hồi kết.
????????????
Khoảng ba năm hay năm năm sau, ba anh em Phương Chu – Cảnh Trăn – Cảnh Chí cũng dọn ra ngoài.
Bọn họ chọn trong sản nghiệp Cảnh gia một nơi có phong cảnh xung quanh vô cùng tuyệt và cách nhà chính không xa lắm.
Ba anh em dẫn theo vợ ở cùng với nhau nói là đã quen như vậy.
Lúc đầu, cuối tuần cả ba cùng chạy đến nhà chính, ăn cơm và vui chơi với các cháu. Đột nhiên có một tuần, Cảnh Chí xua tay không thèm đi nữa, thành ra cứ cuối tuần Cảnh Triều – Cảnh Tịch lại đưa vợ con còn hẹn với Cảnh Thước Nhi liền chạy đến biệt thự nhỏ của Cảnh Chí.
Thông thường ở nhà, tay nghề của Cảnh Trăn rất cừ, Phương Chu cũng không thua kém trong việc nấu nướng tại nhà, vì vậy Cảnh Chí trở nên rất nhàn nhã, mỗi ngày dường như chỉ có tưới hoa, nuôi cá, thỉnh thoảng dựng lều ôm Viêm Yến ngắm sao.
Nhưng mỗi cuối tuần, luôn luôn không đến lượt họ nấu ăn, Cảnh Triều – Cảnh Tịch chu đáo làm mọi thứ từ trong ra ngoài.
Cảnh Chí ôm nho nhỏ Tịch ngồi trên đùi, nho nhỏ Triều thấy Cảnh Tịch từ trong bếp đi ra, nhanh chóng dọn bàn để nhường chỗ cho dĩa trái cây.
Cảnh Chí nhìn thấy Cảnh Tịch đi ra, vội vàng đem đề tài vừa thảo luận nói ra.
“Thời tiết tuần này rất đẹp, tụi con để nho nhỏ Tịch và nhỏ nhỏ Triều ở đây chơi với mấy lão già này được không hả?
Cảnh Tịch nhìn ánh mắt mong đợi của hai đứa nhỏ, lúng túng nói.
“Bác hai! Hai vế trong câu của bác có liên quan ư?”
Cảnh Trăn đưa chân dưới bàn âm thầm đá Cảnh Tịch một cái, cười chửi.
“Lắm điều.”
Cảnh Tịch hết cười, nhìn nhìn về phía phòng bếp rồi liếc mắt nhìn Viêm Yến, Đồng Dật, nhỏ giọng nói.
“Ba với bác không phải không biết, anh cảm thấy để nho nhỏ Tịch và nho nhỏ Triều ở đây sẽ bị hai người chiều hư.”
Phương Chu cười thành tiếng.
“Chỉ là bệnh cũ.”
Cảnh Chí trừng mắt nhìn Phương Chu, mạnh bạo cắn một miếng lê tuyết, nhướng mày.
“Không phải chỉ có luyện đàn ít đi nữa tiếng?”
Cảnh Tịch giận mà không dám nói gì, cau mày.
“Mỗi ngày luyện ít đi nữa tiếng, sáu ngày là ba tiếng.
Bác hỏi nho nhỏ Tịch như thế nào luyện bù lại.”
Nho nhỏ Tịch chớp chớp mắt, đáng thương nhìn lên.
“Ba mươi roi, mỗi ngày thêm một giờ.”
Cảnh Trăn xoa xoa mái tóc của nhỏ nhỏ Tịch, quay đầu nhìn Cảnh Tịch.
“Bác của con chiều con nít, đừng lo lắng, ba thay bọn con đặt quy củ.”
“Ba—”
Cảnh Tịch miễn cưỡng đưa miếng bưởi vừa lột vỏ.
“Ba đã quên ba che giấu việc đánh nhau ở trường của nho nhỏ Triều?”
Cảnh Trăn trợn to hai mắt, vẻ mặt vô tội, không dám nhìn con trai.
“Có sao?”
Cảnh Tịch vừa khâm phục kỹ năng diễn xuất của Cảnh Trăn vừa nói.
“Anh biết được mém chút nữa đánh đến tàn phế.”
Cảnh Trăn thở dài, vẫy tay với nhỏ nhỏ Triều.
Nho nhỏ Triều lập tức đứng dậy ngồi xuống bên người Cảnh Trăn, cái đầu nho nhỏ không chút kiêng kị dựa thẳng vào người bên cạnh.
Cảnh Trăn choàng tay ôm vai đứa nhỏ.
“Chuyện dẫn con đi quán bar, ba con biết không?”
Nho nhỏ Triều thì thầm.
“Không biết.”
“Dạy hai đứa chơi đánh bài thì sao?”
Nhỏ nhỏ Triều lắc đầu cười.
“Cũng không biết.”
Cảnh Trăn nhìn nho nhỏ Tịch đối diện ngây ngô không hiểu, mỉm cười vẫy tay bảo nhóc con ngồi xuống, nhưng lại tiếp tục hỏi nho nhỏ Triều.
“Cô bé con thích, những ảnh chụp trên điện thoại con có thêm mật khẩu vào không?”
Nho nhỏ Triều cười giòn hơn, tự hào nói.
“Ba sẽ không kiểm tra điện thoại của con.”
“Thật sự không?”
Giọng lạnh lùng của Cảnh Triều vang lên.
Nho nhỏ Triều cười toe toét lộ ra hàm răng trắng tinh.
“Con nói–“
Nụ cười trẻ thơ tắt nghẻn trên khuôn mặt, quay đầu lại nhìn thấy Cảnh Triều vẫn đang đeo tạp dề, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hàm răng đều rung lên.
“Ba -“
Cảnh Triều cởi tạp dề, quăng qua Cảnh Tịch đang bên cạnh, chỉ vào nho nhỏ Triều.
“Lên phòng riêng của con ở lầu hai đứng đi.”
Cảnh Tịch cũng không khách khí, chỉ nhỏ nhỏ Tịch đang kinh ngạc.
“Con cũng đi.”
Phương Chu nhìn về phía hai đứa nhỏ chạy lên lầu, sau đó nhìn lướt qua sắc mặt không tốt lắm của Cảnh Trăn – Cảnh Chí, kéo Cảnh Triều ngồi xuống.
“Được rồi, cuối tuần vui vẻ, không được ở trong nhà này đánh người.
“
Cảnh Triều không có ngồi xuống, giương mắt nhìn Cảnh Chí và Cảnh Trăn đang tối tăm mặt mũi, bất đắc dĩ nhẹ giọng nói.
“Ba, chú ba, chú út, nếu như tức giận con, con đi lấy gia pháp.”
Không có đám cháu, không cần cố kị mặt mũi, Cảnh Chí đưa chân đá vào đầu gối Cảnh Triều.
“Con đã hơn ba mươi tuổi còn bướng bỉnh cho ai xem.”
Cảnh Triều cúi người xoa xoa chỗ bị đá.
“Nho nhỏ Triều bây giờ đang thời kỳ phản nghịch, lơ là một chút chắc tóc cả nốc nhà cho coi.”
Cảnh Trăn cười.
“Nghe như con không có thời kỳ phản nghịch?”
Cảnh Triều thật cẩn thận ngẩng đầu nghĩ nghĩ, trên mặt lộ ra vẻ ngây thơ.
“Con đã quên.”
Phương Chu lại kéo, Cảnh Triều nhân cơ hội ngồi xuống, nói.
“Chính vì thời kỳ nổi loạn mới cần có sự căng giản.
Ba và chú ba của con không lẽ điểm đúng mực này cũng không có?”
Tất nhiên Cảnh Triều biết.
“Con cũng không quá nghiêm khắc.
Nếu nhóc con cho là con không biết, con cũng mắt nhắm mắt mở.
Nếu như biết tất cả, trận đòn này nhóc con đừng hòng thoát khỏi.
“
Phương Chu nghiêm túc gật đầu không nói gì.
Thay vào đó, Cảnh Trăn uống một ngụm trà, nhìn nước trà trong tách, nhàn nhạt nói:
“Đang trách chú?”
Cảnh Triều sửng sốt trong chốc lát, sắc mặt có chút tái nhợt khi nghe thấy giọng điệu đó.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau