Bạn đang đọc Phương Chu Cảnh Gia Gia Pháp – Chương 13-2
Vốn cuối học kỳ mới tới kỳ họp phụ huynh, nhưng xét thấy đây là kỳ thi đầu tiên của các học sinh mới bước vào trường cấp ba, Cảnh Trăn cảm thấy cần thiết tổ chức một buổi giao lưu giữa phụ huynh và thầy cô giáo, cho nên thông báo xuống các thầy cô chủ nhiệm các lớp Xét tổ chức họp phụ huynh.
Đây nếu là chủ ý của Cảnh Trăn, bọn nhỏ lớp 10A6 tự nhiên bỏ chạy còn không kịp.
Từ lúc có Phương Chu làm khóa đại biểu kiêm em trai cùng kiêm trợ lý, Cảnh Trăn công tác cũng nhàn hơn rất nhiều.
“Đã có thành tích của các lớp?” Thầy Cảnh nhìn Phương Chu đặt câu hỏi.
Phương Chu khẽ gật đầu “Đều đã có.”
“Số liệu thống kê đâu?” Kiểm xong trong trưa hôm đó, Cảnh Trăn lấy tốc độ kinh người phê chấm bài tập toán học của lớp, sau đó phân phó Phương Chu hạch phân, đằng phân, đem thành tích phân tích, cuối phân tích viết số liệu phân tích.
Về sau mỗi khi có một thành tích môn học Phương Chu đều phải lặp lại một lần, thậm chí còn có các thầy cô giáo khác nhìn thấy bản biểu cùng đồ thị của Phương Chu làm hai mắt tỏa sáng cũng yêu cầu cậu làm một phần cho lớp của họ.
Vì thế mấy ngày nay Phương Chu sau khi học xong hình như còn bận hơn lúc trước khi thi.
Hôm nay nhân thời gian nghỉ trưa, cậu mới đem thành tích lịch sử cùng ngữ văn cẩn thận ghi vào, liền mạch lưu loát đem xếp hạng của lớp làm ra tới.
Thấy Cảnh Trăn đặt câu hỏi, lập tức giao ra bảng thống kê vừa mới đóng dấu.
Cảnh Trăn tiếp nhận, bởi hiểu rỏ bìa mặt phía sau kẹp một file trong suốt có cả mục lục, đầy đủ mọi thứ.
Phương Chu làm việc anh rất ưng ý.
Lước sơ qua thành tích các môn liền nhìn đến thành tích của lớp cùng bản xếp hạng : Phương Chu tổng 958 điểm hạng ba của lớp, hạng tư của khóa.
Đề thi của trường Nhị Trung cả khóa đều thi chín môn như nhau: Toán,Văn, Anh, Lý, Hoá, Sinh, Sử, Địa Lý, Chính Trị.
Ngoài Toán, Văn, Anh 150 điểm còn lại đều là một trăm.
Cảnh Trăn liếc qua một cái điểm các môn, Toán Học đạt tối đa, Ngữ Văn 133 cũng miễn cưỡng được đi, Địa Lý – Lịch Sử đều rớt xuống đầu mốc tám mươi, Chính Trị chỉ 78 điểm, nhịn không được trừng mắt nhìn Phương Chu một cái.
Phương Chu giật mình, cúi đầu xuống kêu nhẹ một tiếng “Anh!”
Tuy rằng Cảnh Trăn không yêu cầu cậu nghiêm về phần điểm lắm nên không có mở miệng liền la dạy, anh không cho thành tích là việc quan trọng, xếp hạng chỉ là cái cổ hủ, gấp lại file hỏi “Em cảm thấy em thi như thế nào?”
Phương Chu nhấp nhấp miệng “Giống nhau.” Lại cảm thấy quá ba phải cái nào cũng được nên nói tiếp “Cũng khá tốt, có mấy môn thi không được tốt lắm.”
“Vì sao?”
Phương Chu bị kinh tới rồi, cậu không nghĩ tới Cảnh Trăn sẽ hỏi như vậy nghe vấn đề có chút không đâu vào đâu, càng không nghĩ tới Cảnh Trăn sẽ chấp nhận đáp án của cậu, mở to hai mắt nhìn Cảnh Trăn.
Kỳ thật trong lòng cậu thực hài lòng với thành tích của mình.
Làm học sinh chín năm qua, Phương Ngạn Nhi đối với thành tích học tập của Phương Chu có thể nói là không có yêu cầu gì.
Phương Chu thi đạt hạng nhất mẹ vui vẻ mà khen mình vài câu, sau đó xoay người đi làm việc nhà, thi chỉ được hạng mười mẹ cũng vui vẻ mà cổ vũ mình vài câu, sau đó cũng xoay người làm việc nhà.
Vì thế ở các kỳ thi của trường, Phương Chu tuyệt đối là có thể ra ba phần lực tất không ra bốn phần, mỗi lần thành tích không kém, lòng tự trọng của mình không có trở ngại là tốt rồi.
Cảnh Trăn không vội chỉ nhắc nhở “Là bởi vì trước khi thi không có tận lực hay cảm thấy không sao cả, hay đề thi ngoài dự đoán?”
Phương Chu lại cúi đầu, có chút thấp thỏm “Em cũng không biết.”
“Ngẩng đầu lên.” Cảnh Trăn dùng đầu viết gõ gõ cái bàn “Chính mình cảm thấy không làm bài cẩn thận hay phân tích đề sai, hay đề ra khó.
Nếu cảm thấy đề ra sai thì tự mình sửa đề, liệt ra lý do, sau đó lại làm.
Lần đầu tiên làm cho em chút thời gian cuối tuần đưa anh.”
Phương Chu choáng váng.
Cậu không nghĩ tới anh không chỉ cảm thấy thành tích cậu Như nhau mà thôi mà còn yêu cầu mình làm một đống lớn nhỏ phân tích, cậu trước giờ chưa từng bị đòi hỏi quá cao như vậy, vì thế lại kêu một tiếng “Anh…..”
Lông mày Cảnh Trăn lập tức nhíu lại “Sao? Nghe không hiểu sao?”
Phương Chu nhìn mặt anh đang tức giận cũng không dám uất ức, thái độ đoan chính “Nghe hiểu được! Em đã biết, cuối tuần nộp.”
Cảnh Trăn không hài lòng, xoa xoa mũi nói “Về lớp đi.
Thông báo mọi người thứ sáu sau giờ học họp phụ huynh.”
“Dạ!” Phương Chu vừa muốn cất bước đi lại nghĩ đến “Anh! hôm đó ngài muốn ngồi phía dưới sao?”
Cảnh Trăn liếc mắt nhìn cậu “Vị trí của em chính em ngồi.
Vừa giúp anh nghênh đón phụ huynh, phát bài thi, ấn điểm tài liệu….”
Phương Chu tròng mắt vừa chuyển, bước về trước một bước nhỏ “Anh….!Thứ sáu em có hẹn.”
????????????
Cảnh Trăn nhìn chỗ ngồi Phương Chu trống trơn, không khỏi gợi lên khóe miệng A…có hẹn…!
Các phụ huynh ở phía dưới với đủ loại ánh mắt hướng nhìn Thầy Cảnh trên đài là nhân vật làm mưa làm gió của thành phố A, Cảnh gia nhị thiếu, có nghi ngờ, có sùng bái, cũng có chế giễu.
Cảnh Trăn hoàn toàn xem nhẹ ánh mắt của các vị phụ huynh, giọng nói vẫn trầm ổn nhàn nhã, khiêm tốn có lễ, nhìn qua toàn bộ những khuôn mặt “Đầu tiên thật cảm ơn các vị phụ huynh dù bận trăm công ngàn việc vẫn bớt chút thời giờ tới tham gia hội phụ huynh lần này.
Tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp 10A6 Cảnh Trăn….”
Tiến trình họp phụ huynh rất có trật tự, đầu tiên Cảnh Trăn bình luận sơ về tình hình học tập nửa năm đầu của các em học sinh, đưa ra một ít phương pháp học tập hợp lý cho các em vừa chuyển từ cấp hai sang cấp ba rồi mới nói đến thành tích của kỳ thi vừa qua.
Các phụ huynh cũng là lần đầu tiên thấy bảng phân tích thành tích quá tỉ mỉ kỹ càng….!cả phòng chỉ còn lại âm thanh lật giấy xem bài thi.
Sau đó phụ huynh cùng thầy giáo cũng chỉ trao đổi vài câu nên thời gian không dài lắm.
Các vị phụ huynh không phải không hiểu, trong lòng cũng bắt đầu ước lượng xem ra vị Cảnh gia nhị thiếu này không chỉ là hội đàm hội họp.
Sau chỉ còn vài phụ huynh nhiệt tình ở lại cùng giáo viên nói đôi ba việc cũng lần lược ra về.
Cảnh Trăn về đến nhà chưa đến tám giờ.
Dì Vân đang chuẩn bị đi về nhìn thấy Cảnh Trăn đã về, vào phòng bếp dọn cơm cho anh.
Một bàn ăn bốn mặn một canh.
Cảnh Trăn gắp một miếng cá cho vào miệng, cười “tay nghề dì Vân càng ngày càng cao nha.”
Dì Vân quá quen vị nhị thiếu gia hi hi ha ha này nên chỉ cười trừ “Nhị thiếu gia thích ăn thì ăn nhiều một chút.
Phu nhân kêu làm riêng một phần nữa, còn tưởng tiểu thiếu gia sẽ về nhà ăn.”
Cảnh Trăn gác đũa xuống “Là con không tốt.
Đã quên nói với dì.”
“Không có việc gì! Nhị thiếu gia nên ăn nhiều một chút, bổ thân mình nhìn cậu làm việc nhiều ngày càng ốm đi.” Lại như là đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi “Tiểu thiếu gia mỗi tuần tối thứ sáu không trở về nhà ăn sao?”
Cảnh Trăn trong miệng còn không có nuốt xuống cơm, xoay đầu ánh mắt nghi hoặc nhìn dì Vân lại đột nhiên nhớ tới đúng rồi!
Lại nghe dì Vân nói tiếp “Đã ba tuần rồi tiểu thiếu gia thứ sáu đều không trở về nhà ăn cơm.”
Cảnh Trăn chưa bao giờ hỏi Phương Chu mấy chuyện nhàm chán như thời gian, nhân vật, địa điểm này nọ.
Thứ nhất anh sợ Phương Chu nghe xong mấy vấn đề này cảm thấy chính mình không được tín nhiệm.
Thứ hai anh thật sự tin đứa nhỏ này tuy rằng tính tình cứng đầu một chút, nhưng không đến đổi phạm vào đánh nhau, hút thuốc, uống rượu….
Cảnh Trăn hiểu muốn đem một người cột vào bên người biện pháp tốt nhất chính là luôn cho người đó biết mình tự do. Nhưng khi nghe dì Vân nhắc tới anh bỗng nhiên nhớ tới, mỗi tuần tối thứ sáu thật đặc biệt a.
Tan học liền biến mất không thấy, đến khoảng 9 giờ mới về đến nhà.
“Cốc cốc!” Hai tiếng gõ cửa.
Cảnh Trăn nâng tay lên chín giờ hai mươi “Vào đi” Tuy Cảnh Trăn không có quy định ba cái giờ giấc quy củ đối với Phương Chu.
Đứa nhỏ này mỗi lần về nhà đều tự giác tới thông báo.
“Anh! Em đã trở về.” Phương Chu đẩy cửa bước vào chỉ đứng ở cạnh cửa, giọng nói có chút khàn khàn.
Cảnh Trăn nhìn Phương Chu mặc một thân quần áo ở nhà, bộ đồ màu xanh đen làm thân hình cậu được phác hoạ càng thêm mảnh khảnh thon dài, tuy dáng người vẫn đĩnh bạt nhưng ánh mắt ảm đạm đã bán đứng cậu mỏi mệt.
“Ăn cơm chưa?”
Phương Chu xoa xoa khóe mắt “Ăn qua chút.”
Cảnh Trăn buông tay xuống, đứng dậy đi đến sô pha đối diện ngồi xuống, hướng Phương Chu vẫy vẫy tay “Lại đây.”
Phương Chu kéo dép lê lẹp xẹp đi đến đứng cách Cảnh Trăn một khoảng xa, bị anh lôi kéo tay ngồi xuống.
Cảnh Trăn xoa xoa đầu tóc con nhím của cậu hỏi “Ăn cái gì? Dì Vân có nấu dương chi cam lộ cho em kìa, cũng không có cho anh.”
Phương Chu nhích nhích lại gần nói “Ăn chút bánh mì.
Em cũng không đói bụng lắm, anh ăn đi.” Vừa nói xong cậu lập tức nhớ ra “Anh không phải không thích ăn đồ ngọt sao?”
Cảnh Trăn cười, vẻ mặt vô lại “Không thích ăn đồ ngọt, chính là anh thích ăn dấm nha! Từ trước đến giờ trong nhà không có tiền lệ chuẩn bị đồ ăn riêng cho một ai đâu!”
Phương Chu lúc nghe anh nói lời này có một tia chua xót khó hiểu.
Cậu nhớ tới trước kia mẹ thường xuyên làm cơm dinh dưỡng cho cậu, trẻ con gia đình bình thường hưởng thụ đồ ăn của riêng mình là chuyện rất bình thường đi.
Phương Chu chợt nổi nghịch ngợm dùng động tác khoa trương quay mạnh đầu, nghiêm túc nhìn anh như muốn đem gương mặt kia nhìn thấu, trong ánh mắt còn mang theo điểm ghét bỏ, đến lúc Cảnh Trăn sắp phát hỏa, cậu đưa tay lấy một trái quýt trong dĩa trái cây trên bàn “Em đây liền làm một em trai tốt nhất đi lột cho anh trái quýt.”
Bụp Cảnh Trăn thuận tay vỗ lên cái ót Phương Chu trong lòng thật vui vẻ, nhìn em trai chuyên chú lột quýt, động tác rất thuần thục, không hề đem vỏ xé vụn, còn cẩn thận lấy những sợi chỉ trắng ra, lột xong lấy vỏ quýt làm thành hình đóa hoa nhẹ nhàng để lên trên mặt bàn trà.
“Nè!” Phương Chu đưa trái quýt đã được lột sạch vỏ đưa tới trước mặt Cảnh Trăn.
Lại thấy anh nhíu mày, tay cũng không có lấy quýt, mà cầm tay đang cầm quả quýt của cậu “Tay em sao lại dơ như vậy?”
Phương Chu sửng sốt, vội dùng tay trái cầm quả quýt đưa đến bên miệng anh, Cảnh Trăn cũng không vội cầm, sau đó lập tức đưa tay phải thực dễ dàng lấy đi rồi, Phương Chu đỏ mặt nói “Anh còn ghét bỏ em.”
Lông mày Cảnh Trăn nhíu lại càng chặt, đem quýt cắn ăn Lần đầu tiên đơn độc chuẩn bị đồ ăn cho mình a.
Hai người, anh một câu em một câu hàn huyên, Phương Chu cũng không dám quấy rầy anh làm việc, cậu biết Cảnh Trăn tối thứ sáu cùng hai ngày nghỉ cuối tuần đều hiến cho công ty, vì thế chỉ nói mình trở về làm bài phân tích bài thi và lập tức đứng dậy rời đi.
Đôi mắt Cảnh Trăn dừng ở hình ảnh bị đóng lại sau cánh cửa, trong lòng tinh tế cân nhắc Tối thứ sáu hàng tuần, đôi mắt mệt mỏi, giọng nói khàn khàn chỉ ăn bánh mì, ngoài cùng bạn bè liên hoan, trên tay còn dính những vết đen dơ bẩn.
Phương Chu, em đã đi đâu?
????????????
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.