Bạn đang đọc Phương Chu Cảnh Gia Gia Pháp – Chương 118: Pn Bệnh Cảm 2
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Sau một hồi hội chẩn, kết quả khám bệnh và hình ảnh chụp X – Quang phổi cũng được đưa ra.
Phương Chu nhìn chăm chú vào máy tính trong ba giây, vẻ lo lắng trên mặt giống như núi sắp sập xuống làm cho người bên cạnh không khỏi rùng mình, đưa ngón tay chỉ vào Cảnh Triều.
“Tự mình tới coi.”
Mặt dù cậu nhóc thực sự không muốn mạo hiểm đến gần người chú đang cháy ngùn ngụt ngọn lửa tức giận nhưng bị kêu đích tên, Cảnh Triều đành nhỏ bước tới sát vào để xem xét kỹ kết quả xét nghiệm và phim chụp X – Quang phổi của cậu.
Tế bào bạch cầu tăng lên nghiêm trọng.
Tế bào bạch cầu trung tính cũng cao hơn một chút, hoa văn kết cấu của hai lá phổi tăng lên và dày hơn.
Phổi trái nghiêm trọng hơn với một vùng trắng lớn như bông tuyết.
Phương Chu dùng đầu bút gõ hai lần lên bàn, giọng điệu nghiêm túc hiếm thấy.
“Tự con nói.”
Cảnh Triều bất giác nhìn Cảnh Chí bên cạnh, ánh mắt vô cảm đang muốn nghe câu trả lời, cổ họng như chết lặng.
“Phổi bị viêm, nhìn giống như là bị nhiễm trùng vi khuẩn và vi rút vậy.”
“Tuổi còn nhỏ nhìn không ra a….!còn có thể coi hình chụp X – Quang và đọc được kết quả trong bảng báo cáo.”
Trưởng Khoa Thái ý vị thâm trường nhìn Cảnh Triều rồi chuyển ánh mắt về phía Cảnh Chí.
“Cảnh Tổng, cậu bé nói không sai.
Gần đây, tỷ lệ người mắc bệnh cảm cúm cao, và chúng tôi thấy rất nhiều trường hợp như vậy.
Nhưng …!”
Trưởng Khoa Thái dừng lại, do dự nhìn Phương Chu.
“Không sao, trưởng khoa Thái cứ tự nhiên nói.”
Phương Chu hiểu được ý tứ của ánh mắt, lập tức nói.
“Anh hai của tôi ở đây không có gì không thể nói.”
“Ừ.”
Trưởng khoa có vẻ có chút tin tưởng.
“Xét từ khía cạnh hình chụp X – Quang và chỉ số bạch cầu, tình trạng này có hơi nghiêm trọng.
Kèm theo sốt cao hơn 40 độ, cho dù là dùng thuốc kháng sinh, kháng vi rút thì vào bất cứ lúc nào cũng có thể bị sốc nhiễm trùng hoặc suy hô hấp có thể phải đặt nội khí quản nên tôi đề nghị nhập viện vài ngày để theo dõi.”
Trên thực tế, Phương Chu luôn cảm thấy Cảnh Chí vốn có khả năng vô cảm trong mọi trường hợp, kể cả khoảnh khắc này, vì vậy trưởng khoa Thái nhìn Phương Chu dò hỏi, như thể muốn hỏi xem liệu ông Cảnh có hiểu những gì mình nói không.
Tuy nhiên, dựa vào nhiều năm sống chung và thấu hiểu, Phương Chu cảm nhận rõ ràng vẻ mặt vô cảm của Cảnh Chí lúc này căn bản là lo lắng và sợ hãi đến cực điểm, nhưng dựa vào bản năng để ngụy trang bình tĩnh, thản nhiên – anh chỉ thấy một người cha đơn thuần nhất đối với đứa con ruột thịt của mình hết lòng hết dạ bảo vệ, thương yêu cốt nhục của mình.
Cũng giống như khám chữa bệnh.
Đôi khi có cả tá thông báo bệnh nguy kịch được đưa ra trong vòng một ngày.
Phương Chu hiểu tầm quan trọng của việc tiên đoán tình trạng bệnh khi bác sĩ giải thích tình trạng bệnh cho gia đình.
Đây là một bước quan trọng để bảo vệ bản thân và bệnh nhân, nhưng Cảnh Chí rõ ràng đã rất sợ hãi.
Phương Chu tiến lên một bước.
“Anh à, Trưởng khoa Thái chỉ đang nói là có khả năng thôi, anh đừng nghĩ nhiều về nó.”
Giọng nói quen thuộc kéo Cảnh Chí ra khỏi dòng suy nghĩ sâu xa, và theo thói quen mất một giây để nở một nụ cười lịch sự.
“Cảm ơn ngài, Trưởng khoa Thái đã khổ cực.”
Ba người họ tiễn Trưởng khoa Thái, hai anh em đổi vai hiếm hoi Phương Chu ngồi trước máy tính và đưa ra chỉ định của bác sĩ.
Cho đến bây giờ chưa khi nào đưa con trai đến bệnh viện công để khám chữa bệnh, Cảnh Chí giống như một học trò ngoan ngoãn đứng bên cạnh, từng bước ghi nhớ quy trình thanh toán tiền, lấy thuốc.
“…!Sau khi lấy thuốc và tờ truyền dịch, đến phòng truyền dịch tìm y tá Trương.
Em đã nói với cô ấy rồi, sẽ đưa cho anh một bộ truyền dịch.
Anh quay lại để em truyền dịch trước rồi đi làm thủ tục nhập viện.”
“Ừ.”
Mặc dù là sếp lớn của Cảnh Giang, anh chưa từng đích thân làm mấy công việc này, nhưng dù sao sự hiểu biết của anh cũng đủ để giải quyết những thủ tục rườm rà này.
Sau khi sửa sang sắp xếp lại mấy tờ giấy thủ tục trong tay, khi anh nhìn lên thấy Cảnh Triều đang đứng cạnh cửa với tư thế cứng ngắc, có thể so sánh với tiêu chuẩn của phạt đứng, nâng vai, lưng thẳng, sắc mặt Cảnh Chí lập tức lạnh hơn một chút.
“Còn nháo? Tự mình lại giường của chú út nằm đi.”
Cảnh Triều muốn nói chuyện chợt quay đầu vào khuỷu tay ho lên liên tục, rất lâu mới ngừng lại, tiếng cũng khàn đi.
“Ba, đừng nóng giận, Tiểu Triều biết lỗi rồi.”
Cảnh Chí không nói gì, sải bước về phía Cảnh Triều, nắm quay người vào tường tát mạnh vào mông tiểu Triều hai cái thật mạnh rồi chỉ về phía chiếc giường nhỏ trong phòng trực của Phương Chu.
“Sao cứ phải để nói đến lần thứ hai? Vào đi! “
Mặc dù đã về Cảnh gia nhiều năm như vậy nhưng Phương Chu hiếm khi thấy Cảnh Chí nổi giận, thậm chí tâm trạng thất thường cũng rất hiếm, cho dù có bị trừng phạt thì đó cũng là một tư thế tự tin về chiến lược. Bây giờ anh của mình trông mất bình tĩnh, anh không thể không muốn cười.
Thế nhưng, anh đã trải qua rất nhiều lời đối thoại của người nhà người bệnh, mới biết đây là bản năng của mỗi bậc cha mẹ, không chút nào che dấu thuần túy lo lắng, cũng không có thể che giấu sự thương yêu, đau xót.
“Anh hai, có cần kiếm đưa anh công cụ không?”
Phương Chu nghiêng đầu trêu chọc.
“Ở đây không có roi mây, ống nghe bệnh đánh cũng rất đau.”
Cảnh Chí quay đầu lại, trong ánh mắt ngưng tụ lại khí tràng, đập vào đầu Trưởng khoa Phương một xấp giấy xét nghiệm và hồ sơ bệnh án trên tay, giận dữ rầy la.
“Còn ở đó giỡn mặt, cẩn thận anh mét anh ba em!”
Phải mất hơn 20 phút để đi một vòng làm xong những thứ lặt vặt.
Khi Cảnh Chí quay lại văn phòng một lần nữa, mấy bác sĩ trẻ đang mặc trang phục và rửa tay tập trung tại bàn làm việc của Phương Chu.
Cảnh Chí bước vào phòng.
Cậu nhóc trên giường bây giờ rất ngoan ngoãn, bảo nằm cũng không dám ngồi, thế nhưng tư thế nằm rất không thoải mái, hai tay duỗi thẳng ôm sát ống quần, hai chân duỗi rất thẳng, vai cũng kéo rất thẳng.
Cố ý không để ý tới Cảnh Triều khẽ giật mình một cái sau khi biết anh đến.
Anh liếc mắt nhìn trên bàn đầu giường trống rỗng, sắc mặt lập tức trầm xuống một chút.
“Còn bực bội, cáu gắt?”
Cái đầu bị thiêu cháy hoàn toàn trống rỗng, nhìn thấy ánh mắt nghiền nát của Cảnh Chí vô thức siết chặt cơ thể mình một lần nữa.
Tiểu Triều….!người chưa bao giờ dám nói lại, gian nan nói ra hai tiếng.
“…!Không có.”
“Không biết tự mình đi rót nước sao?”
Cảnh Chí đưa ngón giữa búng nhẹ cái trán nóng rực của cậu nhóc.
“Không nghe theo lời bác sĩ, không nghe lời của chú út.
Chờ con khỏe lại coi ba trừng trị con thế nào.”
Không đợi trả lời, anh nhìn quanh phòng không nhìn thấy ly nước nào, bước ra ngoài đi vòng ra phía sau bàn làm việc của Phương Chu dưới sự chú ý của một nhóm bác sĩ nội trú thực tập, tự nhiên giựt lấy ly nước mà Trưởng Khoa Phương cầm trên tay đang ung dung giải thích về ca bệnh còn lên tiếng oán trách.
“Văn phòng gì không có ly nước nào.”
Anh dùng ánh mắt ép Cảnh Triều uống một ly nước ấm đầy, dán miếng dán hạ sốt lên trán, nhìn chằm chằm uống vào từng viên thuốc trong túi ni lông, Phương Chu cũng đi vào.
“Em…!có thể làm được hay không đó?”
Cảnh Chí nhìn những động tác pha chế thiếu kinh nghiệm của em trai mà không thể không đặt câu hỏi.
“Chắc được.”
Hai cha con đồng thời sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau.
“Nếu không, nhờ y tá giúp?”
Cảnh Chí ngập ngừng hỏi.
Phương Chu dùng móc treo túi nước muối lên khung cửa sổ, kéo tay Cảnh Triều đang giấu phía sau ra, nói:
“Nếu đi nhờ y tá, phải đi đến phòng truyền dịch xếp hàng và mất một tiếng.”
Cũng may Cảnh Triều là một đứa bé kiên trì tập thể dục quanh năm, mới chỉ ấn nhẹ tìm mạch máu, các mạch máu dày và đàn hồi lần lượt lộ ra trên mu bàn tay.
Phương Chu lấy kim ra nhìn xung quanh một lúc, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Ăn cơm chưa?”
Cảnh Triều mím miệng, ngại ngùng.
“Con buổi trưa có uống một hớp canh, không có muốn ăn.”
“Bữa sáng thế nào?”
Cảnh Triều lắc đầu, vô thức nhìn ba mình đang đứng bên cạnh.
Sắc mặt Cảnh Chí ngưng trọng, nghiêm túc như đang đúc gang, giọng điệu lạnh nhạt.
“Càng lớn càng không có chừng mực.”
“Anh đừng làm tiểu Triều sợ.”
Phương Chu một tay đang cầm kim tiêm truyền dịch.
“Căn tin bệnh viện không mở cửa.
Anh đi qua đối diện mua chút gì đó.”
Mặc dù chọc hút tĩnh mạch bên ngoài thật sự chỉ mới làm một vài lần nhưng xuất thân khoa ngoại, Trưởng Khoa Phương vẫn kiên trì đâm kim vào mạch máu. Cảnh Chí không ở bên cạnh, cả người Cảnh Triều như thoải mái hẳn ra, tựa vào đầu giường nhìn Phương Chu bận bịu thu dọn đồ đạc.
“Chú út! Con xin lỗi.”
Phương Chu liếc cậu nhóc một cái.
“Chú là thấy xem kết quả xét nghiệm thêm tiêm truyền dịch đã dọa đến ba con.”
“Con biết lỗi rồi.”
Cảnh Triều thì thào, cúi đầu, co rụt cổ lại, hồi lâu lại lè lưỡi.
“…Còn tưởng rằng sẽ bị đánh.”
Phương Chu từ đầu kia của căn phòng đi tới, vỗ vào trán cậu nhóc một cái Bốp!
“Đầu óc bị nóng sốt đến cháy hỏng đi à nha ! Sốt cao đến vậy còn muốn tìm đánh, con cho rằng con là con lụm hả ?”
“Không phải…”
Cảnh Triều sờ sờ đầu, giọng điệu vô cùng mắc cở, thẹn thùng.
“Ba dường như chưa bao giờ tức giận như vậy, vốn giữa trưa không đi đàm phán, mỗi một cuộc gọi đều bị ba mắng chửi trở về.”
Phương Chu cười trong lòng, Cảnh Triều có lẽ chưa thấy Cảnh Chí thực sự tức giận, thậm chí kể cả anh cũng hiếm khi nhìn thấy anh ấy — không quở trách, không tức giận, không có dao động cảm xúc nào có thể nhận ra bằng mắt thường, và nhìn người bằng ánh mắt lạnh nhạt gần như trong suốt, bộ dạng chẳng muốn nói một lời với người.
Hôm nay Cảnh Chí phần lớn bị lời nói của Trưởng Khoa Thái nói sốt cao 40 độ hù đến. Tuy nhiên cũng muốn Cảnh Triều cũng nên nhớ thật lâu.
“Con biết là tốt rồi.”
Phương Chu điều chỉnh tốc độ truyền dịch.
“Lát nữa đừng bướng bỉnh quá!”
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.