Phương Bắc Của Tôi

Chương 47: Cuộc sống chính là một hồi giày vò không có hồi kết


Người quen lao động chân tay Tập Hiểu Bắc chưa bao giờ nói với tôi nhiều như thế, chắc là cũng chưa từng làm vậy với người khác, thao thao bất tuyệt thổ lộ xong xuôi thì nhanh chóng ngủ thiếp đi vì mệt. Tôi nhìn gương mặt an tường khi ngủ của anh, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: Náo loạn nửa ngày, người được chữa lành hôm nay không phải là anh đấy chứ? Tôi lén bò dậy chạy sang thư phòng, lục soát khắp nơi như kẻ trộm, quả nhiên phát hiện ra một khung ảnh nhỏ trong tận cùng ngăn kéo. Đứng giữa Tập Hiểu Bắc với Chu Lỵ là một người gầy hơn tôi bây giờ rất nhiều, trông như bản sao của tôi thời trung học vậy.

Khẽ miết ngón cái lên mặt anh ta – người mà tôi thậm chí còn không biết tên. Trượt ngồi xuống sàn nhà, trong lòng tôi thoáng có chút cảm giác thất bại: Bởi vì anh ta rời đi, Tập Hiểu Bắc không có cách nào quên đi áy này nên vô thức trao trọn hết thảy tình yêu cho tôi, thể hiện ra trước mặt tôi một Tập Hiểu Bắc tiên sinh càng ngày càng hoàn hảo, có thể đến bây giờ anh vẫn không ý thức được rằng, anh đang tự cứu rỗi chính bản thân mình. Nghĩ tới ánh hào quang chói lọi như thần tích của Phật vừa tỏa ra từ người anh khi tận tình khai sáng linh hồn lạc lối của tôi lúc nãy, tôi bỗng thấy cáu kỉnh.

Tôi thấy mình hẳn nên rời đi, lấy dũng khí xách ba lô lên xuôi về phương nam. Không biết lão đại xã hội đen tự thân lập nghiệp Tập Hiểu Bắc này sẽ thương tâm muốn chết hay lộ ra bộ mặt thật, phái người đến tiền dâm hậu sát? Không biết tại sao, tôi vô cùng mong chờ phản ứng của anh. Nghĩ gì thì nghĩ, sau khi ngồi mệt, tôi trả khung ảnh về chỗ cũ, rón rén quay lại phòng ngủ, bò lên giường chui vào trong chăn, tìm một vị trí thoải mái trong lòng Tập Hiểu Bắc rồi trượt vào ngủ.

Có người đã từng nói, suy nghĩ quá nhiều sẽ làm mất đi niềm vui cuộc sống.

Studio của Tạ Thanh với Hi Viên khai trương, tôi đại diện người trong ngân hàng gửi tặng một lẵng hoa. Người đến người đi khiến tôi hơi hoa mắt, nhân lúc không ai chú ý bèn chạy ra ngoài, đứng ở một góc khuất không ai thấy châm thuốc. Đang nghĩ xem buổi trưa có nên đi ăn cơm giống đa số mọi người không thì Hi Viên lặng yên không tiếng động đến bên cạnh tôi, làm tôi giật cả mình.


“Tiểu Quản, hỏi anh một chuyện.”

Tôi căng thẳng, thấy sợ khi phải đối mặt với em.

“Trước khi anh trai Tạ Thanh về Anh có uống say một lần, nói anh với anh trai em là kiểu quan hệ đó, có thật không?”

Xem ra trên thế giới này chẳng có mấy người có thể tin được, tôi cười khổ gật đầu, thẳng thắn nhận. Gương mặt vừa đỏ bừng do bận bịu của cô bé thoáng cái đã chuyển sang hơi tái, tôi áy náy định xoa đầu em, lại sợ em ghét bỏ, vươn tay ra được nửa đường bèn rụt lại.

“Xin lỗi.” Tôi xin lỗi theo thói quen.

“Không sao, em không đến mắng anh. Em, em thích anh như thích anh trai em vậy, chỉ là muốn hỏi riêng một chút thôi.”

“Hỏi anh trai em chưa?”


“Không, em không dám.”

Tôi vẫn không kìm được, ôm chầm lấy đầu em, em ôm chặt lại tôi, khóc nức nở: “Tiểu Quản, em sợ người khác biết sẽ mắng các anh, coi thường các anh, đứng sau lưng chỉ trỏ…”

“Không sao đâu, nếu có người dám làm như vậy, em đứng ra mắng bọn họ như mắng Chu Lỵ có được không?”

Hi Viên buông tôi ra, đứng lau mắt rồi nở nụ cười, đúng lúc này có người lớn tiếng gọi em, em vung tay chạy mất, bước chân vẫn có chút nặng nề.

Tôi nhét điếu thuốc vào trong miệng, đột nhiên không muốn hút bèn ném xuống đất dùng chân nghiền nát, cảm thấy thật mệt mỏi. Chậm rãi quay vào trong, thái dương tôi khẽ co giật vì có dự cảm gì đó mơ hồ, thế nhưng trong chốc lát không nghĩ ra điều gì cả. Trời rất nóng, tôi phát hiện có người đang ngồi trên bậc thang xa xa ngoài cửa studio, cả người hứng trọn ánh nắng mặt trời, chẳng lẽ là bệnh nhân tâm thần? Tôi tiến lại gần để nhìn, ông trời ơi, ông không thể để cho tôi yên ổn hai ngày được sao? Lẽ nào khiếp trước tôi là mụ vợ khó tính của ông?!


Tôi đi tới trước mặt người kia, đá vào cẳng chân gã, “Sao em tìm đến được đây? Chị tôi nói?”

“Không phải, em hối lộ cháu gái anh bằng một cục chocolate trắng…” Dư Học Bình ngẩng đầu nhìn tôi, mặt gầy đến đáng sợ, râu ria xồm xoàm, không còn dáng vẻ phong lưu phóng khoáng trước đây nữa.

“Tiểu Quản, từ hôm qua đến nay em không ăn cơm không tắm rửa, sắp chết rồi.” Gã nhìn tôi với vẻ đáng thương, môi bong tróc.

Thấy tinh thần gã sa sút đến mức này, tôi không thể bỏ mặc. Lôi gã đứng dậy nhẹ như cầm tờ giấy. Tôi nhìn bốn phía theo bản năng, hơi sốt sắng. Đừng cười, tôi bị Tập Hiểu Bắc trông nom đến phát sợ, cả người chẳng được tự do.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.