Phương Bắc Của Tôi

Chương 35: Ngốc thật


Thuốc người Ả Rập cho mình vợ dùng dược tính không mạnh, chủ yếu là để gia tăng tình thú. Nhưng chính loại chất xúc tác yêu dục trộn lẫn này lại giày vò tôi đau muốn chết. Tập Hiểu Bắc vẫn ngồi yên ở đó xem văn kiện, mỗi một trang lật qua, tiếng loạt xoạt sẽ khiến phía sau của tôi căng thẳng, đến khi anh xem xong vài tập văn kiện, tôi đã làm ướt ga trải giường. Khó khăn nghiêng đầu, tôi cắn chặt gối, ông đây sẽ không lên tiếng, Tập Hiểu Bắc, chờ sống quá cửa ải này, ông đây nhất định phải tới Isarel ghi danh làm lính đánh thuê, bắn tên lửa nổ banh tất cả chim cò của đàn ông Ả Rập, để bọn họ lãnh cảm một lượt luôn!

Với lại, tôi cũng không tin anh dám để tôi chết tươi vì ngứa.

Vặn vẹo hai chân lăn lộn trên giường, tay tôi bị siết đau, mồ hôi ngấm cả vào trong mắt, nước mắt cũng bắt đầu tuôn trào. Cắn gối đã không có tác dụng, tôi nghe thấy tiếng rên rỉ của mình cao hơn một tông, chỉ có a. A.. A…, nhàm chán muốn chết, thật sự muốn có chút trình độ uốn éo gọi giường như người trong phim khiêu dâm, suy nghĩ của tôi bắt đầu không ổn rồi, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục a. A.. A…


“Kêu như lợn chọc tiết thế thì tôi lấy đâu ra hứng để làm em?” Chẳng biết Tập Hiểu Bắc đi tới trước giường từ lúc nào, vạt áo tắm mở rộng, thằng nhỏ phía dưới ngẩng lên như khẩu súng, chĩa thẳng vào tôi khiến tôi thấy kích động muốn tự sát. Tôi nghiêng đầu qua chỗ khác, mạnh mẽ cắn vào vai mình, không biết làm sao lại nghiến thật mạnh, trong miệng có vị máu tanh.

“Há miệng!” Tập Hiểu Bắc cúi người xuống kéo tóc tôi, tôi quyết định không hé miệng, tựa như đang cắn vào thịt người khác. Anh cuống lên, mạnh mẽ tách chân tôi ra, lập tức tiến vào, chiêu này quả nhiên hiệu quả, tôi hét to một tiếng rồi quay đầu lại, liều mạng nâng hông lên đón lấy anh, chợt thấy vui đến độ giàn giụa nước mắt.


Thằng nhỏ của Tập Hiểu Bắc chôn trong cơ thể tôi một lát không nhúc nhích, anh cúi người lau sạch nước mắt trên mặt tôi, sau đó điên cuồng hôn lên mặt: “Man tử em thực sự làm bậy quá rồi đó, đến thủ đoạn bỉ ổi này tôi cũng nghĩ ra được. Em nói xem tôi già như vậy rồi, vậy mà giờ cả ngày chỉ nghi thần nghi quỷ như mấy mụ oán phụ, không nhịn được muốn tổn thương em, hậu quả là mình còn đau hơn, em có thể nói cho tôi biết được không, rốt cuộc tôi bị làm sao vậy?”

Cà vạt trên tay chẳng biết đã lỏng ra từ lúc nào, tôi thoát ra, ôm chầm lấy anh, vùi mặt vào ngực anh, nước mắt tuôn ào ào. Năm nay tôi hai tám tuổi, anh ba mươi, hai lão già ngốc yêu điên cuồng đối phương nhưng lại không hề hay biết, nhiều lần thăm dò nhiều lần kiên định dằn vặt nhau, giờ lại biến thành mấy đứa nhóc mười bảy mười tám tuổi làm nũng, tìm cớ sinh sự, không phải đây là điều buồn cười nhất trên đời sao?

“Anh, đừng sợ”, tôi vòng chân lên eo anh “Em nghĩ tám phần mười là anh yêu em rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.