Phượng Ẩn Long Tàng

Chương 10: Thiên tâm khó dò


Lưu Ly nhìn về phía Thiết Cầm, ánh mắt trong mà lạnh như sương, cười nhẹ: “Mây trên trời rất thú vị, bay tới bay lui, ngươi mãi mãi không nhìn thấu. Cổ nhân nói thiên tâm khó dò, không ai nhìn thấu thiên ý. Ta lại nghĩ rằng vạn vật trên thế gian đều có nhân quả, những thứ chúng ta nhìn không thấu là do chúng ta chưa thật sự nhìn, chỉ cần nghiền ngẫm, không có chuyện gì không nghĩ ra.”

Phượng Tam ở chỗ Thiết Cầm, đến chiều mới từ Cầm Vận cư đi ra. Hắn không vội về Thê Phong viện mà đến chỗ của Phượng lão gia trước. Những chuyện xảy ra gần đây Phượng Chiêu Nam đều biết rõ ràng. Ông nghe Phượng Tam phân tích chuyện của Thiết Cầm xong thì trầm ngâm: “Nếu là người của thất đại môn phái thì chúng sẽ âm thầm mai phục, một kích trúng tâm, nhổ cỏ tận gốc.”

Phượng Tam gật đầu: “Không sai. Cho nên cháu càng nghĩ càng thấy kỳ quái, rốt cuộc đối phương có âm mưu gì, lằng nhằng vẽ một vòng tròn luẩn quẩn như thế cuối cùng là có ý gì?”

Phượng lão gia lo lắng: “Nhìn hành động này chỉ sợ đối phương không tầm thường.”

Phượng Tam gật đầu: “Cháu đang định đến Thanh Thành một chuyến.”

Phượng lão gia kinh ngạc: “Phải đi sao?”

“Vâng.” Phượng Tam gật đầu: “Gió thổi mưa giông trước cơn bão thật rồi.” – Hắn bỗng nhiên cười: “Chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng, vốn nghĩ cũng nên kéo lưới. Nay cục diện đã như thế, muốn ra tay cũng không dễ, để thất đại môn phái sống thêm mấy ngày vậy.”

***

Thương nghị ổn thỏa, Phượng Tam rời khỏi phòng lão gia, trở về Thê Phong viện. Lúc hắn vào nhà thì Chương Hi Liệt còn chưa tỉnh, Trân Lung cũng không có ở đây, hỏi ra thì biết hóa ra Trân Lung đã đi nghiên cứu viên thuốc kia. Lưu Ly cùng Phượng Tam ăn cơm, đột nhiên một nha đầu vui mừng chạy đến nói: “Chương thiếu gia tỉnh rồi.” Phượng Tam lập tức bỏ cơm qua xem.

Chương Hi Liệt mở mắt, hiển nhiên thần trí chưa tỉnh táo, gương mặt nhìn Phượng Tam lộ ra vẻ chần chừ mờ mịt. Phượng Tam cười: “Sao vậy, ngủ đến nỗi không nhận ra ta nữa sao?”

Ánh mắt Chương Hi Liệt lóe lóe, nhắm mắt lại, một hồi lâu mới mở to mắt, lười biếng nói: “Ngươi không phải Phượng Hoài Quang sao?”

Phượng Tam búng một cái lên mũi cậu, cười nói: “May mà đầu óc chưa bị cháy hỏng.”

“Bệnh của ta lại tái phát sao?” Chương Hi Liệt thở dài, chán nản hỏi.

Phượng Tam cười: “Là ta không đúng, yêu cầu quá cao, tưởng ngươi giống ta ngày trước, chậc, tưởng ngươi cũng cứng như tảng sắt như ta. Hóa ra thiếu gia nhà giàu vốn chẳng giống chúng ta một chút nào.” Lí do giải thích đã sớm thương lượng với Trân Lung, Phượng Tam lại trời sinh am hiểu nhìn mặt đoán ý, lúc này giọng nói lại nhẹ nhàng ôn tồn thêm vài phần trêu chọc, có mùi vị của sủng nịch che chở.

Chương Hi Liệt nghe xong, thần sắc bi ai cô tịch trong mắt cậu vài ngày trước đã trôi đi một cách lặng yên. Cậu cười cười, nói: “Xem ra cha không cho ta luyện võ là đúng.”

Phượng Tam nói: “Những thứ quá mệt nhọc thì không luyện được, nhưng kiếm pháp vẫn có thể học.”


Vẻ mặt Chương Hi Liệt giống như bị đâm một nhát, ảm đạm nói: “Ta không học nữa.”

Mấy ngày trước cậu có thể vì được học võ mà hân hoan nhảy nhót, nay lại không chút do dự cự tuyệt. Phượng Tam nhìn gương mặt Chương Hi Liệt, Chương Hi Liệt hạ mí mắt, Phượng Tam không nắm được ánh mắt của cậu.

Một lát sau, Phượng Tam nhẹ giọng gọi: “Hi Liệt.”

Khóe miệng Chương Hi Liệt run rẩy, cơ mặt rung rung, chắc chắn đang cắn răng liều mạng khắc chế cảm xúc.

Phượng Tam nói: “Nếu ngươi thấy khổ sở thì cứ khóc đi.”

Chương Hi Liệt nhắm chặt mắt lại, thật lâu sau, nở một nụ cười, nói: “Những người khác đều gạt ta, đều nói ta không sao hết, vì sao ngươi lại muốn ta khóc?”

Phượng Tam nói: “Nếu là người khác thì có lẽ ta cũng sẽ lừa ngươi, nhưng ngươi thông minh như thế, ta cũng không lừa được. Còn có nguyên do khác. Ta là người giang hồ, sống trong đao quang kiếm ảnh, cũng khó lường chuyện sống chết. Lại nói tiếp, có những chuyện hiệp lộ tương phùng [40], buộc phải đối đầu, tự cho là chắc chắn phải chết, nhưng bất luận ra sao cũng không cam lòng bó tay chịu chết, đấu trí đấu dũng, bằng sự cứng rắn kiên quyết mà lần lượt sống sót.” Phượng Tam cầm tay Chương Hi Liệt đặt lên ngực hắn, đặt bàn tay mình áp lên, cười nhẹ: “Sau này mới dần dần hiểu được, chỉ cần ngươi muốn sống, có ý niệm ấy thiêu đốt bất diệt trong đầu trong ngực ngươi, sẽ chẳng có gì có thể đánh bại ngươi.”

[40] Hiệp lộ tương phùng: Gặp lại nơi đường hẹp, có ý không thể buông tha, đôi bên đều có khúc mắc.

Phượng Tam có đôi mắt như một thanh kiếm sắc lạnh, xán lạn tựa sao sớm. Chương Hi Liệt và hắn mắt chạm mắt, chỉ cảm thấy hoa cả mắt. “Giang hồ” trong lời của Phượng Tam chính là nơi trong mộng của cậu, cậu biết nơi đó hiểm ác, nhưng lại không biết rốt cuộc có bao nhiêu hiểm ác; cậu biết nơi đó trời cao đất rộng, nhưng lại không biết rốt cuộc có bao nhiêu rộng lớn. Mấy câu của Phượng Tam đều bao hàm ý chí và tự tin như một ngọn lửa đốt vào thứ gì đó đã ngủ say dưới đáy lòng Chương Hi Liệt. Cậu thấy cánh mũi tê tê, đưa tay che mắt.

Phượng Tam mỉm cười: “Ngươi muốn học võ công, muốn đến giang hồ xem thử, có phải không?”

Chương Hi Liệt chỉ cảm thấy ngọn lửa trong ngực càng ngày càng dữ dội, như muốn cháy sạch, huyết quản như muốn sôi trào, lại như muốn kết thành băng lạnh. Cậu cười lạnh một tiếng, đột nhiên nắm lấy tay Phượng Tam, nhìn thằng vào Phượng Tam, khàn giọng la lên: “Ta muốn học thì sao! Ta học được sao? Ta là thứ bỏ đi, cái gì cũng không, hơn nữa ta cũng không sống được bao lâu, từ nhỏ ta đã sống trong chốn nhà cao cửa rộng, lúc chết cũng sẽ chết trong chốn nhà cao cửa rộng, đây là số mệnh của ta! Vận mệnh của ta! Ngươi nói muốn sống thì có thể sống, gạt người, đều là gạt người hết. Mẹ ta muốn sống, sao bà không thể sống! Có mấy người muốn chết? Có mấy người được sống!? Ngươi muốn sống, cũng muốn mạnh; làm thế nào để ai cũng được sống!?”

Cơ thể cậu còn vô cùng suy yếu, nói một tràng dài như thế xong, cậu thở hổn hển, đầu óc choáng váng, ngực phập phồng lên xuống.

Cậu không muốn khóc, nước mắt cũng không chịu thua kém, đua nhau chảy ra ngoài. Cậu quật cường quay đầu lại, hít một hơi sâu, lấy tay áo hung hăng chà lên mắt, không để Phượng Tam thấy cậu khóc.

Phượng Tam cầm bàn tay gần như đang tự ngược của cậu, lấy tay áo lau nước mắt cho cậu, thản nhiên nói: “Ai nói ngươi không thể luyện võ? Ta nói có thể thì là có thể. Ai nói ngươi phải chết trong nhà cao cửa rộng? Ta muốn mang ngươi đi khắp chốn giang hồ. Mùa xuân Giang Nam, sa mạc tái bắc [41], hạ có đầy sao, thu có trăng sáng, đông có tuyết trắng, xuân có chim hoa. Thế gian phồn hoa, núi cao sông dài, những thứ ngươi chưa từng thấy, ta sẽ đưa ngươi đến xem.” Hắn chợt nở nụ cười, thản nhiên nói: “Vừa dạo chơi, chúng ta vừa chờ vị cố nhân kia của cha ngươi. Chờ người ấy phối thuốc chữa bệnh cho ngươi… Chà chà, khi đó ngươi lớn rồi, không được uống thuốc cũng cần người giúp người dỗ như bây giờ nữa. Ngươi ngẫm lại xem, thế có dọa người không, có giống đàn ông không?”

[41] Tái bắc: Còn gọi là “tái ngoại”, là một khu địa lý của Trung Quốc. Vào thời Thanh thì “tái bắc” chỉ vùng sa mạc phía nam nơi người Mông Cổ sống. Sau thời dân quốc thì từ này chỉ một khu vực địa lý bao gồm năm khu là Nhiệt Hà, Chahar, Tuy Viễn, Ninh Hạ, Mông Cổ. Sau khi chính phủ dân quốc thừa nhận chính quyền Mông Cô thì từ “tái bắc” để chỉ bốn tỉnh kia.


Chương Hi Liệt kinh ngạc nhìn Phượng Tam, dở khóc dở cười, cảm xúc kịch liệt trương phồng trong lồng ngực. Cậu không thể kiềm chế, vùi mặt vào lòng bàn tay Phượng Tam mà thất thanh khóc rống lên.

Phượng Tam vuốt ve mái tóc xơ cứng của cậu, mỉm cười nói: “Muốn đi đâu thì cũng phải khỏe lên đã. Sắp tới ta phải đi xa một chuyến, đến lúc đó nếu ngươi khỏe lên rồi thì ta sẽ mang ngươi theo. Nếu ngươi cả ngày lo bảy nghĩ tám, bệnh đến nỗi đi đứng cũng chẳng yên thì đành phải để ngươi ở lại. Nếu chuyến này ta đi mà chết trên đường thì sẽ có người khác thay ta đưa ngươi ra ngoài chơi.”

Chương Hi Liệt đang khóc, cười phụt thành tiếng, mắng: “Nào có ai tự rủa mình như vậy?”

“Chuyện này ngươi không hiểu.” Phượng Tam cười: “Tai họa ngàn năm, càng rủa càng mạnh, càng rủa càng dài mệnh. Ngươi thế này, chỉ sợ là tai họa ngàn năm vạn năm. Chậc, nói không chừng thì còn là tai họa đời này kiếp này của ta.” Hắn ngửa mặt lên trời thở dài: “Không xong không xong, đại tai họa ta lại gặp tiểu tai họa là ngươi, không biết ai đạo cao một thước hơn ai.”

Chương Hi Liệt cười: “Tất nhiên ta đạo cao một thước hơn ngươi.”

Cậu vẫn còn đang lệ rơm rớm mi, nụ cười này cũng chỉ có câu “hoa lê thấm mưa” để hình dung, chỉ là khuôn mặt tuấn tú này, ngay cả hoa lê thấm mưa cũng không bằng được. Phượng Tam nhìn cậu miệng cười, trong lòng dâng lên một nỗi lo, mỉm cười: “Ta sai người chuẩn bị chút gì đó nhẹ nhàng, ngươi ăn một chút nhé?”

Chương Hi Liệt ừm một tiếng, nói: “Ta đói bụng lắm, muốn ăn rất nhiều.”

Phượng Tam cười: “Được, có giỏi thì ngươi cứ ăn cho ta táng gia bại sản luôn đi.”

***

Sức khỏe của Chương Hi Liệt càng ngày càng tốt. Độc trên người Thiết Cầm thì đầu tiên năm ngày phát tác một lần, sau đó mười hôm lại phát tác lần nữa, độc phát lần sau nhẹ hơn lần trước. Sau lần thứ ba uống thuốc, Trân Lung xem mạch cho Thiết Cầm, kinh ngạc nói với Phượng Tam: “Theo mạch tượng này thì chất độc đã được giải trừ hoàn toàn.”

Phượng Tam nghe vậy, càng cảm thấy quái dị.

Một tháng sau, cơ thể Chương Hi Liệt đã khỏe hẳn, Thiết Cầm cũng khôi phục tinh thần ngày xưa. Phượng Tam sai người dọn dẹp hành lý, chuẩn bị khởi hành. Trân Lung khăng khăng không cho Chương Hi Liệt đi theo, nhưng không chịu được sự van nài khổ sở của cậu mà phải đồng ý. Nàng nói ra một điều kiện, muốn Phượng Tam học một bài châm cứu xoa bóp xong rồi mới cho đi. Lúc học châm cứu thì quan trọng nhất phải nhận được chính xác các huyệt, tay châm phải chuẩn xác, Phượng Tam trời sinh thông minh, công phu điểm huyệt không ai sánh bằng. Không nói chơi chứ qua nửa ngày, hắn đã học xong món này vô cùng nhuần nhuyễn.

Lần này đến Thanh Thành, Phượng Tam có việc phải làm, tiện thể mang Chương Hi Liệt theo cùng lắm chỉ là để cậu vui vẻ. Mục đích chuyến đi đến Thanh Thành lần này là chuyện cực kỳ cơ mật, hắn phái người báo cho Chương gia nói là cùng bạn bè đi du sơn ngoạn thủy. Phượng Tam võ công bí hiểm, là người nổi bật trong lớp trẻ giang hồ, có hắn làm bạn tự nhiên cũng yên tâm. Chương Diên Niên viết một phong thư cho Chương Hi Liệt và Phượng Tam, đại ý là muốn Chương Hi Liệt nghe lời Phượng Tam và cảm ơn Phượng Tam đã đối xử tốt với cậu.

***

Hôm nay thu thập hành lý xong sẽ lập tức lên đường, Chương Hi Liệt cao hứng phấn chấn, hưng phấn vừa chạy tới chạy lui giúp việc, vừa kiểm tra hành lý trên xe ngựa. Bảo Quyển đã qua thời gian cấm túc, cùng Lưu Ly giúp Phượng Tam thu thập hành trang, sau lần đó hắn cũng trở nên thành thật hơn, làm việc thật cẩn thận. Phượng Tam thấy hắn gầy rộc hẳn đi, trong vẻ quyến rũ có vài phần thanh dật, lúc ly biệt lại thêm vài phần buồn bã hiếm thấy, càng có vẻ đáng thương đáng yêu. Bảo Quyển thấy Phượng Tam nhìn hắn, do dự mãi mới dựa vào người Phượng Tam.


Phượng Tam nói: “Lúc ta không có nhà, có việc gì không biết cứ hỏi Lưu Ly.”

Bảo Quyển uất ức: “Thỉnh thoảng Lưu Ly lại đánh ta.”

Phượng Tam thường nghe Bảo Quyển mách tội Lưu Ly, cũng không nghĩ nhiều, mỉm cười: “Ngươi đừng vô duyên vô cớ chọc vào hắn là được. Ngươi không trêu hắn, sao hắn lại đánh ngươi.”

Bảo Quyển không phục, cũng không dám chống đối Phượng Tam, than thở: “Thiếu gia bất công.”

Phượng Tam thở dài: “Nhiều lúc ta mong ngươi sẽ vĩnh viễn không lớn, lúc nào cũng ngốc nghếch đáng yêu như thế. Nhưng nếu thật sự ngươi mãi mãi không lớn thì sau này phải làm sao.”

Bảo Quyển sửng sốt một chút, mở to hai mắt, nói: “Ta… ta ngốc lắm sao?”

Phượng Tam bật cười: “Rồi, ngươi không ngốc. Ngươi là người thông minh nhất.”

Bảo Quyển dù có ngốc đến đâu cũng nhìn ra Phượng Tam đang trêu mình. Hắn không biết che giấu cõi lòng, vui hay giận đều rõ hình đậm nét, miệng bĩu ra.

Chương Hi Liệt ở bên kia nhảy xuống, bỗng nhiên lảo đảo một chút, Phượng Tam liền vọt qua đỡ lấy cậu. Bảo Quyển không dám làm gì Chương Hi Liệt nữa, cơn ghen trong lòng lại không tiêu, thấy Phượng Tam và Chương Hi Liệt đứng thân mật bên nhau thì thà thì thụt nói cái gì đó, trong lòng không khỏi chua lè. Hắn đang thế thì nghe thấy một giọng nói thản nhiên bên tai: “Lần này có mách được tội của ta không?”

Bảo Quyển hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, đúng là Lưu Ly.

“Bây giờ thiếu gia không thèm để ý đến ngươi, sau này sẽ giáo huấn ngươi! Ngươi có cái gì mà đắc ý? Thiếu gia không đưa ta đi cùng vì ta không biết võ công, ngươi võ công lợi hại, sao thiếu gia cũng không mang ngươi theo? Đừng tưởng rằng mình giỏi!” Bảo Quyển nắm tay hung hăng nói.

Trong một tháng bị cấm túc, thỉnh thoảng Lưu Ly sẽ mang một hai món đồ chơi đến cho Bảo Quyển, cũng bảo phòng bếp làm vài món Bảo Quyển thích ăn cho hắn, nhưng cũng không nuông chiều Bảo Quyển. Mỗi khi Bảo Quyển làm loạn hắn sẽ đẩy Bảo Quyển xuống giường đánh vào mông hắn, bởi vậy vừa rồi Bảo Quyển mách Phượng Tam nói Lưu Ly thỉnh thoảng đánh hắn không phải là vu cáo. Đúng là kẻ địch gặp nhau, nhìn nhau đỏ mắt. Vừa rồi Bảo Quyển mách tội không được, oán giận đố kỵ không có chỗ xả giận, lại bị Lưu Ly trêu chọc, nhất thời bùng nổ với Lưu Ly.

Lưu Ly nghe xong, ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Ta vốn không biết đấy, nay nghe ngươi nói mới hiểu được, thiếu gia đưa Chương Hi Liệt ra ngoài du sơn ngoạn thủy hóa ra là vì Chương Hi Liệt biết võ công.”

Lưu Ly nhẹ nhàng phản bác câu “Thiếu gia không đưa ta đi cùng vì ta không biết võ công” của Bảo Quyển. Bảo Quyển mặt đỏ tai hồng, nói: “Không phải cũng không đưa ngươi đi sao!”

Lưu Ly chậm rãi nói: “Ta là người không quan trọng, có đi hay không vốn cũng không quan trọng.”

Bảo Quyển đang bụng đầy ấm ức, nghe vậy tức giận muốn nổ phổi, trừng từng nhìn Lưu Ly, mắt đỏ lên, đột nhiên “Oa” một tiếng khóc ra, la lên: “Ta không quan trọng đấy, các ngươi… các ngươi đều rất quan trọng, các ngươi đều quan trọng hơn ta, thì sao chứ, các ngươi giỏi lắm sao, ta… Ta… Ta thèm vào!” gào xong rồi quay đầu bỏ đi.

Lưu Ly lặng lẽ nhìn Phượng Tam, thấy Phượng Tam cười như có như không nhìn mình. Lưu Ly trong lòng thấy xấu hổ, quay đầu đi làm việc khác.

Nhiều người nhanh tay, một lát mà đã chuẩn bị đâu vào đấy. Chương Hi Liệt ầm ĩ muốn cưỡi ngựa, trong thư Chương Diên Niên đưa cho Phượng Tam từng viết Chương Hi Liệt không biết võ công, lại không hiểu chuyện đời, vì để ít gây chuyện nên mong hắn tận lực đừng để cậu lộ diện với người bên ngoài. Phượng Tam an ủi cậu: “Bên ngoài ngoài người cũng chỉ có người mà thôi, có gì đẹp chứ. Ngươi cứ vào xe ngựa nghỉ một lát, giữ sức đến nơi nào vui vui thì cưỡi ngựa chơi.”


***

Tiếng xe ngựa “lộp cộp” chuyển động, hơn mười người cưỡi ngựa bảo vệ ba chiếc xe ngựa bắt đầu xuất phát. Thiết Cầm dẫn ngựa đi cuối cùng, lúc đi qua Lưu Ly thì dừng lại: “Ngươi thực sự không muốn đi hay sao?”

Lưu Ly thấy Thiết Cầm hôm nay mặc một bộ áo đơn màu xanh nhạt, trên khuôn mặt thanh tú gầy yếu là đôi mắt như sơn đen; sau nửa tháng điều trị đã không thấy vẻ mặt tiều tụy của người bệnh đâu nữa, nhưng cũng không phải dáng vẻ phấn chấn anh khí bừng bừng như trước. Lưu Ly ở trong phủ đã nhiều năm, tuy nói thân thế có liên quan sâu xa với Phượng Tam, nhưng lại không tham gia bất cứ việc gì của giáo, lại càng không tiếp xúc với người trong giáo. Nói cũng lạ, vậy mà hắn lại thân thiết với người có tính cách lạnh nhạt cố chấp như Thiết Cầm.

Thấy Thiết Cầm đặt câu hỏi, Lưu Ly đáp: “Thiếu gia nói nếu ta không thích thì không cần đi làm những chuyện thế này.” Rồi dừng lại một chút, bỗng nhiên cười nhẹ: “Ta lại nghĩ ngươi sẽ cáo ốm không đi cơ đấy.”

Sắc mặt Thiết Cầm khẽ biến, vẻ mặt cứng ngắc, nói không ra lời.

Lưu Ly thấy hối hận, vội vàng chuyển hướng: “Suýt thì quên, nhờ ngươi chuyển lời đến Phi Vân công tử, lần trước hắn có gửi trà cho ta, ta lười hồi âm, ngươi thay ta cám ơn hắn.”

Thiết Cầm nói: “Không phải chỉ là chút trà hay sao, không cần cám ơn.”

Lưu Ly mỉm cười: “Trà không đáng tiền, tấm lòng của Phi Vân công tử thì đáng.”

Thiết Cầm lơ đễnh: “Phi Vân hắn là người thế nào ngươi còn chưa hiểu hay sao, làm việc chu đáo, bên nào cũng có phần. Đừng nói là chút trà, dù hắn gửi đến thứ đắt tiền hơn đi chăng nữa cũng không phải có tấm lòng gì hết.”

Lưu Ly cười: “Thế thì càng biết Phi Vân công tử có ‘dụng tâm’.”

Hắn nhấn hai chữ “dụng tâm” rất mạnh, Thiết Cầm nhiều năm đi lại trên giang hồ, vô cùng tỉnh táo, không khỏi nhìn Lưu Ly, thấy ánh mắt Lưu Ly thâm sâu lợi hại, giống như có thể xuyên thủng lòng người, không khỏi sợ hãi cả kinh. Lưu Ly thấy hắn biến sắc, lại nở nụ cười, nụ cười này giống như nắng chiếu tuyết đọng, sáng rọi lóa mắt. Hắn cười nhẹ: “Ngươi lại nghĩ đi đâu thế, Phi Vân công tử đối với ai cũng không tệ, sao lại dụng tâm với Thiết Cầm công tử được?”

Thiết Cầm mơ hồ cảm thấy trong lời nói của Lưu Ly có thâm ý, nhưng không thể lôi ra.

Lưu Ly lại cười: “Thôi mau đi đi, nếu không đi thì cả bóng của họ cũng không thấy đâu nữa đấy.”

Thiết Cầm gật đầu, xoay người lên ngựa, hai chân kẹp bụng ngựa, giục ngựa đi. Đi không xa, hắn không nhịn được bèn quay đầu nhìn lại, Lưu Ly một thân áo trắng đứng trước cánh cửa son rộng lớn, đang ngẩng đầu nheo mắt ngắm nhìn bầu trời. Trời xa vạn dặm, từng đám mây lơ lửng phía chân trời, hình dạng biến ảo vô cùng. Không biết Lưu Ly đang nghĩ cái gì mà bỗng nhiên nở một nụ cười châm chọc, giống như đặt mình trên nơi cao mà nhìn xuống thiên cổ.

Thiết Cầm gọi một tiếng “Lưu Ly”.

Lưu Ly nhìn về phía Thiết Cầm, ánh mắt trong mà lạnh như sương, cười nhẹ: “Mây trên trời rất thú vị, bay tới bay lui, ngươi mãi mãi không nhìn thấu. Cổ nhân nói thiên tâm khó dò, không ai nhìn thấu thiên ý. Ta lại nghĩ rằng vạn vật trên thế gian đều có nhân quả, những thứ chúng ta nhìn không thấu là do chúng ta chưa thật sự nhìn, chỉ cần nghiền ngẫm, không có chuyện gì không nghĩ ra.”

Thiết Cầm giật mình, lộ ra vẻ buồn bã, hồi lâu thì cười khổ một tiếng quay đầu ngựa đuổi theo nhóm Phượng Tam.

Lưu Ly nhìn con ngựa đen trắng lẫn lộn chở Thiết Cầm rời đi, nụ cười trên mặt dần dần bị cái lạnh mờ mịt thay thế, ánh mắt càng trong càng lạnh, giống như tuyết rơi đầy đất, mênh mang mịt mờ không thể bắt được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.