Phùng Xuân

Chương 46


“Diệp Du Đồng, đợi đã!”

Tập luyện xong, định thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, chợt nghe thấy có người gọi tên mình, Diệp Du Đồng quay đầu lại nhìn.

.

“Anh Viên, có chuyện gì vậy?”

Năm trước, khi nhận lời gia nhập vào đội bóng rổ của trường, Diệp Du Đồng cứ như thế mà bị một người vừa cường thế vừa nghiêm túc đôn đốc, cũng nhờ vậy mà cậu tiến bộ rất nhanh. Lúc đầu cậu cũng rất khách sáo, luôn gọi người ta là Viên học trưởng, sau cùng lại bị ép buộc, “Cậu cũng gọi tôi là anh như Tư Khấu Khấu đi!” Trong nhà, Viên Gia Lễ là con trưởng, em út ở phía sau đều phải nghe lời anh, tất nhiên cũng sẽ hình thành tính cách lão đại không cho phép ai cãi lời mình.

“Tôi có chút chuyện muốn tìm cậu thương lượng, mình về đội bóng rổ đi!” Cộng tác với nhau gần một năm, Viên Gia Lễ phát hiện đàn em mặt mày sáng sủa hướng nội này cất giấu rất nhiều bí mật. Bên ngoài nhìn như rất hiền lành, nhưng thực tế lại cao ngạo như bạch hạc, đối với ai cũng khi gần khi xa, nhưng trái lại, dường như rất thân thiết với cô em họ quái đản của anh, điều càng lạ là tới giờ hai người vẫn không sáp lại thành một đôi, hơn nữa còn có nhiều dấu hiệu rất kì quái khiến cho Viên Gia Lễ cảm thấy rất tò mò, không thể không để ý tới được.


“Ờ, cũng được!” Diệp Du Đồng cũng cảm thấy bất ngờ, bình thường vị học trưởng luôn nghiêm túc này không bao giờ lộ khuôn mặt biểu cảm đó với ai cả, anh ta rất giống Diệp Phùng Xuân. Tuy nhiên, cũng có đôi lúc anh ta sẽ lộ tính vội vàng nóng nảy của tuổi trẻ, chứ không như ba cậu lúc nào cũng bình tĩnh, lạnh lùng. Ở trong lòng cậu, ba mãi mãi là người xuất sắc nhất.

“Chúng ta đến nhà ăn nói chuyện đi, sẵn ăn chút gì luôn!” Có lẽ giờ này căng tin trong trường vẫn còn mở cửa, Viên Gia Lễ vừa nói vừa kéo Diệp Du Đồng đi ra sân vận động. Ngoài ba ra, cậu thật không muốn tiếp xúc gần gũi với ai như thế, cậu cảm thấy không được tự nhiên, định rút tay ra, nhưng ngẫm lại thấy cũng kì, cuối cùng đành phải nhẫn nại đi theo sau Viên Gia Lễ.

Tới nhà ăn, hai người ngồi đối mặt với nhau, Viên Gia Lễ gọi một ít đồ ăn vặt và hai lon bia, không nói gì, mở màn bằng cách ăn uống. Thấy cả hai cứ ngồi như vậy có gì đó kì kì, Diệp Du Đồng không nhịn được nữa, lên tiếng trước, “Anh Viên, rốt tuộc thì có chuyện gì vậy?”

“Có lẽ sang năm tôi sẽ ra nước ngoài du học!” Uống vào hai hớp bia, Viên Gia Lễ ngừng một chút, “Tôi cũng đã thương lượng với mấy đội viên cũ rồi, định sang năm sẽ giao đội bóng rổ cho cậu phụ trách!”

“Hả?” Không ngờ đội trưởng lại quẳng gánh nặng qua cho mình, Diệp Du Đồng kinh ngạc, “Kỹ thuật của tôi không được tốt lắm…”


“Đừng vội từ chối!” Viên Gia Lễ cũng đã sớm đoán được cậu bạn luôn khiêm tốn này sẽ không dễ dàng nhận lời đơn giản vậy được, “Cậu cứ về suy nghĩ lại đi! Với lại làm đội trưởng đội bóng rổ cũng không nhất thiết phải có kỹ thuật hơn người!” Còn phải đáng tin, khả năng chịu đựng cao, có nghị lực – Về điểm này Diệp Du Đồng quả thật cao hơn những đội viên khác một ít.

“Anh Viên, không phải tôi không muốn cống hiến sức mình cho đội, nhưng tôi…” Cậu vốn đã hy sinh rất nhiều thời gian ở cùng ba cho việc tập luyện và thi đấu rồi, nếu lại làm cả chức đội trưởng, như vậy trách nhiệm khẳng định sẽ ngày càng nhiều, thời gian riêng tư lại ngày càng ít.

“Ừm, có phải cậu đang lo việc này sẽ chiếm quá nhiều thời gian của cậu không?” Viên Gia Lễ cũng không phải tên ngốc, xem dáng vẻ thu gom tập sách, bỏ của chạy lấy người, một phút cũng không kéo dài của cậu ta sau mỗi lần luyện tập xong, anh có thể xác định đây là một trong những nguyên nhân mà cậu từ chối, “Tôi nghĩ chương trình học của sinh viên khoa Trung Văn năm hai cũng không nhiều lắm đâu, vả lại làm đội trưởng cũng không mất bao nhiêu thời gian, cậu tin tôi đi!”

“Không phải chuyện học hành đâu!” Cậu ngước lên nhìn vị học trưởng có chút bá đạo ngay trước mặt mình, thở dài,”Tôi chỉ không muốn về nhà quá muộn, tôi cần có thời gian riêng tư!” Vì cậu phải bầu bạn với ba mình, mặc dù cậu xin nội trú ngay tại trường, nhưng lại ít khi ngủ qua đêm, thường thì cũng chỉ đến đó nghỉ trưa thôi. Bạn cùng phòng với cậu đều biết nhà cậu ở gần trường nên ai cũng không cảm thấy lạ, nhưng Viên Gia Lễ lại không biết chuyện này.


“Thứ tôi mạo muội, theo như tôi biết thì nhà cậu cũng không tệ…” Viên Gia Lễ do dự một chút, giống như đang cân nhắc nặng nhẹ, “Sao cậu lại hạ thấp bản thân sống cùng với một ông già? Chẳng lẽ ba mẹ cậu không phản đối hay sao?” Nguyên nhân khiến người này cứ từ chối mãi, nhất định là vì gã đó. Viên Gia Lễ cũng đã trông thấy Diệp Phùng Xuân đến xem trận đấu mấy lần, nhưng anh vẫn không biết đó là ba của Diệp Du Đồng, nên khi nhìn thấy những cử chỉ thân mật của hai người, trong lòng thấy có gì đó là lạ, nhưng lại không biết nó lạ ở chỗ nào.

Anh cũng từng hỏi Tư Khấu Khấu và được biết mấy năm nay Diệp Du Đồng chưa bao giờ quen bạn gái, những lá thư mà bạn học đưa tới cậu cũng đem bỏ hết không thèm xem, đến ngay cả cô em họ đẹp nhất nhì trường mà cậu ta cũng chưa từng ngó tới, tất cả những chuyện này chỉ có thể giải thích bằng phương diện tính hướng thôi.

Nhờ sự dạy bảo của ông chú phong lưu, gian trá, Viên Gia Lễ cũng không kì thị chuyện này, nhưng anh vẫn cảm thấy, cho dù là như thế, Diệp Du Đồng cũng nên tìm một người tuổi tác tương đương mới phải. Còn bây giờ, nhìn cứ y như là đang bị bao dưỡng, thật không có bản lĩnh đàn ông gì cả. Mà cũng không biết gã đàn ông đó có vợ con gì không nữa, cậu bé này lại rất đơn thuần, không khéo lại bị người ta lừa cho coi…

Nghe Viên Gia Lễ nói mấy câu, Diệp Du Đồng đứng phắt dậy, cả đời này đúng là cậu chưa bao giờ nổi điên đến thế, “Học trưởng, tôi nghĩ người mà anh gọi là ông già đó, có lẽ là ba của tôi!” Giọng cậu không lớn nhưng chứa đầy tức giận, trách móc, “Chuyện tôi không nhận lời anh thì có liên quan gì tới ba tôi chứ, hơn nữa anh không thấy anh nói như thế rất quá đáng hay sao?”

Có lẽ bình thường anh ta đều cho mình là thế tử gia, kiêu ngạo, chuyện gì cũng phải theo ý mình. Nhưng Diệp Du Đồng thật sự không ngờ, người luôn nghiêm túc như anh ta lại mang chuyện thế này ra dạy dỗ cậu. Xem ra, cảm giác của cậu đã hoàn toàn sai lầm rồi, anh ta không giống ba cậu chút nào cả, ba cậu sẽ không ngạo mạn, ăn nói mất lịch sự với người khác như thế bao giờ.

“Cái gì? Ông ấy là ba cậu?” Viên Gia Lễ giật mình. Nhìn tướng tá Diệp Phùng Xuân thật không giống như một người đã có đứa con hai mươi tuổi cho nên anh chưa từng suy nghĩ đến tình huống này bao giờ, đến lúc này anh mới phát hiện những suy đoán của mình đúng là điên rồ và lần đầu tiên anh cảm thấy thẹn đến thế, “Tư Khấu Khấu không có nói với tôi…” Con bé chết tiệt đó, rõ ràng lúc mình đến hỏi, nó đã cố tình bỏ qua điểm quan trọng này, có lẽ là muốn mình làm trò cười đây mà.


Nói như vậy, tất cả đã rất hợp tình hợp lý, bọn họ là cha con, nhưng mình lại tưởng… Thấy Diệp Du Đồng nổi giận vác cặp bỏ đi, trong tình thế cấp bách, Viên Gia Lễ đành phải giữ chặt cậu lại, “Xin lỗi! Là tôi đã nghĩ bậy bạ!” Từ đó tới giờ, lần đầu tiên Viên Gia Lễ muốn năn nỉ một người đến thế, “Xin lỗi cậu!”

Lúc này Diệp Du Đồng mới dừng bước, nghiêm túc gật đầu, “Uhm, ba tôi không có già!” Thật ra, ngoài chuyện này, anh ta cũng không làm sai cái gì. Hiện tại, cậu đã có thể thản nhiên đối mặt với cuộc tình, với tội lỗi đè nặng trên vai, cậu không còn lo lắng, không còn sợ hãi giống lúc mới bắt đầu nữa.

“Đúng thật là…” Viên Gia Lễ ngượng ngùng, cười ngây ngô, “Nhìn ba cậu cứ như mới ba mươi lăm!”

Nghe anh ta nói như thế, lúc này Diệp Du Đồng mới dịu lại, nhìn anh, gật đầu, nở nụ cười sáng rọi.

“Mà nè, tôi đổi ý rồi!” Viên Gia Lễ ngồi xuống ghế, một tay chống cằm nhìn cậu, “Tôi quyết định sẽ ở lại làm nghiên cứu sinh của trường mình!” Trước đây không hiểu sao anh lại không phát hiện, cậu trai có chiếc răng khểnh, mắt một mí này lại có chút đáng yêu, lúc cậu ta tức giận hai má còn đỏ bừng lên, nhìn thật muốn ăn hiếp một trận.

Chẳng hiểu sao người này lại đột nhiên nói với mình như vậy, Diệp Du Đồng cảm thấy thật kỳ quái, “Học trưởng, nếu không còn chuyện gì, tôi về trước đây… Còn về chuyện đó, xin lỗi, tôi không thể đồng ý được!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.