“Đồng Đồng, về nhà đi con! Chẳng lẽ con lại nhẫn tâm bỏ ba một mình hay sao?”
Chỉ cần nhớ đến cái cảnh ba cậu hối thúc cậu về nhà, Diệp Du Đồng nhịn không được cong cong khóe môi. Không ngờ, người luôn nghiêm túc như ba lại có thể xài chiêu mỹ nhân kế… Nhất là khi cặp mắt thăm thẳm ấy cứ nhìn chằm chằm vào cậu, giống như là đang kể lể cũng giống như đang khẩn cầu, hại cậu thiếu chút nữa đã không thể cự tuyệt.
.
Nhưng đến cuối cùng cậu vẫn không đồng ý dọn về nhà ở. Nguyên do rất đơn giản, cậu sợ cô ba trông thấy. Nếu cô ấy chỉ nhằm vào một mình cậu, cậu cũng không nề hà gì nhưng đây lại chẳng phải là chuyện một người, nếu như vì thế mà hại ba cậu bị người ta túm lấy điểm yếu, cậu không cách nào chịu được. Cho dù có nói thế nào, chuyện mà hai người đã làm đúng là tội lỗi… Tuy rằng hiện giờ cậu còn chưa trưởng thành nhưng cậu cũng không vì thế mà để mình ba cậu gánh lấy tất cả, bị kẻ khác bêu danh.
Tuy nhiên, dù sao thì hai người cũng đang trong giai đoạn ngọt ngào, cậu không thể bỏ người mình yêu được, sau cùng cậu đành phải hứa với ba mỗi ngày sẽ cố gắng ăn uống, nghỉ ngơi, một tuần phải về nhà ít nhất một ngày.
Biết trong chuyện này cậu nhóc rất cố chấp, cũng biết những lo âu trong lòng cậu, Diệp Phùng Xuân đành phải gác chuyện hối thúc cậu dọn về nhà sang một bên, nhưng y cũng đã tự nhủ với lòng, cho dù thế nào, y cũng phải thay đổi tình trạng hiện giờ giữa hai người. Dù gì chuyện của hai người quả thật không hợp với lễ nghĩa, luật pháp đương thời, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã khiến y phải áy náy với con, nếu vì y mà ngay cả nhà cậu bé cũng không thể trở về thì Diệp Phùng Xuân y làm sao có thể xứng với tình yêu đó được.
Hôm đó, sau men tình ái, y ôm cậu bé đã mệt mỏi quá độ vào lòng, khẽ vuốt ve lên từng tấc da bóng loáng, non mềm trên người cậu. Y phát hiện bảo bối nhà y rất thích kiểu tiếp xúc thế này, cứ mỗi lần vuốt ve như thế, cậu sẽ giống như con mèo nhỏ, vừa lười biếng vừa quyến rũ, chỉ biết dựa dẫm vào y. Diệp Phùng Xuân cũng hiểu đó là sự khao khát yêu thương, vỗ về. Thật ra thì đó cũng không phải vấn đề tâm lý nghiêm trọng gì, chẳng qua ngay từ nhỏ cậu bé đã thiếu sự yêu thương, chăm sóc của cha mẹ, càng nghĩ y lại càng thấy thương con. Chỉ mãi nghĩ tới con, Diệp Phùng Xuân lại quên mất chính y cũng mất mẹ ngay từ thuở nhỏ, trong quá trình trưởng thành còn bị hại, vất vả đủ điều, so với con y, y cũng không kém bao nhiêu.
“Đồng Đồng, làm con của ba, con có oán hay không?” Y ôm con vào lòng, nói khẽ vào tai cậu bé. Cũng có lúc y từng nghĩ, nếu đứa nhỏ này không phải là con ruột của y, có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, cũng không khiến con phải chịu uất ức có nhà lại không thể trở về.
Nhưng câu trả lời của cậu bé đã khiến Diệp Phùng Xuân phải giật mình, thậm chí còn vô tình khơi gợi lại những nỗi buồn giấu tận đáy lòng y.
Y nhớ rõ khi đó cậu bé mở mắt ra, dịu dàng nhìn y, cậu không nói gì mà chỉ vươn bàn tay hòa lẫn tình yêu vô bờ bến vuốt từ thái dương y dọc xuống mi, hai má, môi, cằm. Sau cùng mới lắc đầu, khẽ bảo: “Nếu như con không phải là con ba, con sẽ không thể đối xử tốt với ba… Ba cũng sẽ không tốt với con như thế!”
Nếu cậu không phải là con của Diệp Phùng Xuân thì với một người bình thường như cậu, cậu làm sao có thể tiếp cận một người gần như hoàn mỹ, gần như thần thánh? Nếu giữa hai người họ không có chút quan hệ gì, một Đỗ Tiểu Vũ không thân không thích sẽ chẳng có cơ hội nào để quen biết với Diệp Phùng Xuân và một Diệp Phùng Xuân cao quý, kiêu ngạo cũng sẽ chẳng bao giờ chịu liếc cậu một cái chứ đừng nói để cậu ở cạnh bên. Cũng vì cậu là con của ba, cậu mới có thể danh chính ngôn thuận trao cho y tất cả không hề giữ lại gì, cho nên Diệp Du Đồng cậu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện oán hận khi mình là con ba.
Nghe câu nói của con, Diệp Phùng Xuân ngây ra một chút rồi thở dài, ôm chặt cậu bé vào lòng.
Bảo bối, con nói đúng lắm! Trước đây Diệp Phùng Xuân vẫn cho rằng huyết thống không có nghĩa lý gì, nhưng hiện tại xem ra, huyết thống lại là một chướng ngại mà cả đời này bọn họ cũng không thể vượt qua. Đồng thời, nó cũng là sợi dây ràng buột bọn họ và không có bất kì thứ gì có thể phá vỡ được.
————–
Mùa xuân trôi đi, Diệp Du Đồng vẫn luôn mong ngóng mấy ngày nghỉ vào tháng năm, bởi vì sinh nhật của cậu lại ngay ngày Quốc tế Lao Động – Có lẽ trời đã định cả đời này cậu phải gian nan thế rồi. Tuy cũng đã hơn nửa năm nhưng cậu vẫn nhớ rất rõ năm ngoái ba cậu đã từng nói sẽ mừng sinh nhật với cậu. Nhớ lại mấy năm nay ở trong Diệp gia, quả thật cha cậu chưa bao giờ quên tặng quà sinh nhật cho vợ, con cái, em út nhưng muốn y dành thời gian đến dự thì đúng là một chuyện vô cùng xa xỉ.
Trước ngày nghỉ một hôm, Diệp Phùng Xuân theo lệ gọi điện thoại cho cậu, nhưng ngoài việc bảo cậu ăn trưa và đến tối phải về nhà ra, ba cũng không nói gì khác. Lúc này, Diệp Du Đồng thật lo, không biết có phải ba cậu đã quên ngày sinh nhật của cậu không nữa. Tuy nhiên, cậu cũng không muốn nhắc y, nếu phải nhắc ba mới nhớ thì thật đúng là không có ý nghĩa gì hết.
Buổi chiều, sau giờ tan học, Diệp Phùng Xuân lại tự mình lái xe tới đón cậu, điều này khiến Diệp Du Đồng ngạc nhiên không thôi. Cũng may là xe mà Diệp Phùng Xuân lái rất bình thường. Thường thì ngoài những lần phải đi xã giao quan trọng ra, với cá tính khiêm tốn không thích xa xỉ như y cũng không dùng xe đắt tiền có rèm che làm gì, cho nên cũng không khiến người khác phải chú ý nhiều.
Vì tuần rồi Diệp Phùng Xuân phải ra ngoài công tác nên nửa tháng qua hai người vẫn chưa được gặp nhau. Diệp Du Đồng vừa mới ngồi vào xe, nở nụ cười nhìn y, y đã lập tức kéo cậu bé vào lòng hôn cuồng nhiệt.
“Có nhớ ba không?” Nỗi tương tư nhiều ngày qua tạm thời cũng được chút thỏa mãn, hai người dần dần tách ra, bình ổn nhịp thở lại, Diệp Phùng Xuân mới nâng hai gò má ửng đỏ của cậu bé lên, cố tình hỏi một câu. Có lẽ trong nội tâm của y thật tiềm tàng rất nhiều phân tử xấu xa, y luôn muốn dùng cách này để bức cậu bé phải xác nhận tình cảm của hai người.
“Nhớ!” Tuy cũng không phải ý gì hay ho nhưng cậu lại không cách nào che giấu lòng mình.
Nghe được đáp án vừa lòng, lần thứ hai y cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ bừng của cậu bé, rồi xoay qua cài dây an toàn cho cậu, “Tối nay mình không về nhà, ba dẫn con đi dùng cơm trước, sau đó mình đi ngâm suối nước nóng nha!”
“Ơ?” Quyết định không hề báo trước của ba khiến cậu ngơ ngác, tại sao đột nhiên ba lại sắp xếp nhiều tiết mục thế chứ…
“Mai là sinh nhật của con, ba đã hứa là sẽ ở cùng con cả ngày mà!” Vào cái hôm sinh nhật năm ngoái của y đã xảy ra chuyện gì y còn nhớ rất rõ, có lẽ bắt đầu từ ngày đó y cũng đã động tình rồi, “Chẳng lẽ con lại nghĩ là ba sẽ quên sao?”
“Ba…” Diệp Du Đồng xúc động không nói thành lời, cậu chỉ lẳng lặng nắm lấy tay y.
—————
Đêm đó.
Lúc cậu giật mình tỉnh lại cũng là lúc khắp nơi yên tĩnh đến tiếng ếch kêu dế gọi bên ngoài cũng nghe thấy rõ ràng, ngâm mình trong suối nước nóng ngoài trời Hỏa Sơn Thạch, Diệp Du Đồng cọ cọ rồi tựa vào người cha mình, cả hai cùng nhìn lên bầu trời đầy sao, lúc ấy như có một luồng gió hạnh phúc thổi vào trái tim hai người.
“Đồng Đồng, có khát nước không?” Ngâm gần hai mươi phút, sợ thân thể gầy yếu của con chịu không nổi, Diệp Phùng Xuân đưa tay lên bờ lấy một lọ nước chanh, mở nắp, đưa đến bên miệng cậu, “Uống một chút đi!”
Chần chờ một chút, cậu bé ngoan ngoãn há miệng ra uống mấy ngụm, khi nãy bị hơi nóng trong suối bốc lên làm cổ họng khô khốc, giờ uống chút nước chanh vào giống như giữa cơn nắng hạn gặp được mưa rào.
“Có thích nơi này không?” Y cúi đầu, hỏi khẽ vào tai con, “Nếu không muốn về nhà, sau này chúng ta sẽ dọn đến đây ở, một nơi chỉ có ba và con, được không?” Y đã đắn đo rất lâu rồi, cậu nhóc không chịu trở về Diệp gia vì lo lắng có người chỉ trích quan hệ giữa hai người họ, vậy tại sao lại không đổi một nơi khác, chỉ cần có được lẫn nhau thì nơi nào cũng sẽ là nhà của bọn họ.
“Ba!” Hiểu được ẩn ý trong câu nói của cha mình, Diệp Du Đồng lập tức xoay người qua nhìn y, “Ba, ba đừng như vậy…” Sao ba lại có thể vì cậu mà bỏ cả Diệp gia chứ? Nên biết rằng đó chính là nhà tổ của họ Diệp.
Thấy cậu bé lại sắp lã chã nước mắt, y đưa tay sờ lên mặt cậu, “Con đừng suy nghĩ nhiều, ba chỉ cần mình con là đủ rồi! Con có thích món quà này không?” Cái gọi là thế gia đó nói trắng ra chính là một cái vỏ bọc to lớn, nặng nề, y đã sớm không muốn còng lưng ra gánh vác nữa. Năm đó vì còn cha già em nhỏ nên y không nhẫn tâm vứt bỏ nghĩa vụ, cố cắn răng đưa vai gánh lấy. Hiện giờ em út đều đã trưởng thành, còn y, cũng đã thấm mệt rồi… Nếu như tự làm theo ý mình một lần, hẳn là cũng có thể chấp nhận.
“Ba…” Không biết nên nói gì, Diệp Du Đồng chỉ cảm thấy nếu giờ này cậu có thể chết vì người trước mắt này cậu cũng cam lòng.
“Như vậy là vui phải không?” Nhìn vẻ mặt vừa ủ rũ vừa xúc động của con, để dời đi lực chú ý, y chỉ chỉ mặt mình, “Nếu muốn cám ơn thì chi bằng lại đây hôn ba một cái!”
Nghe xong những lời của ba, không biết nên biểu đạt tâm ý thế nào, cuối cùng Diệp Du Đồng không kiềm chế được, đưa tay câu lấy cổ y, kéo đầu y thấp xuống, vừa cuồng nhiệt vừa thành kính hôn lên mi, hai má, môi y.
Cảm giác thân thể hai người dần dần nóng hơn, dường như cũng sắp vượt cả độ nóng của suối nước. Lo cho thân thể của cậu bé, Diệp Phùng Xuân biết hai người họ không thể tiếp tục ở trong này nữa, y đứng dậy ôm cậu ra khỏi nước, lấy chiếc khăn cạnh ao lau thân thể cho cậu, cẩn thận mặc áo tắm thoáng mát vào, còn y lại chỉ buột một chiếc khăn tắm quanh hông. Lần nữa, y vội vã ôm cậu bé đi về phòng.
Đêm vắng, người đã đi rồi, chỉ còn lại khoảnh nước mênh mông lấp lánh ánh sao, gió nhè nhẹ phẩy, như gảy phím đàn, như áng thơ trôi.