Phản ứng quá khích của cậu bé khiến Diệp Phùng Xuân giật mình. Thấy mắt con đỏ hoe, cuộn tròn thân thể trốn bên mé giường, y dừng tất cả động tác lại, nằm xuống ôm cậu bé vào lòng rồi khẽ vuốt sau lưng con như đang trấn an cậu.
.
“Đồng Đồng, đừng sợ!” Dường như cậu bé đã bị hành động vừa rồi của y dọa sợ rồi, Diệp Phùng Xuân chỉ biết cười khổ. Bắt đầu từ lúc nào mà hai người họ lại đổi chỗ cho nhau? Nhưng nhìn thấy con thế này, y thật xót! Chỉ vì quá thương y mà mỗi ngày cậu bé phải sống trong dày vò đau khổ, “Ba ôm con…”
Khoảnh khắc được ba ôm vào lòng có lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc an toàn nhất trong đời Diệp Du Đồng, cậu dần dần bình tĩnh lại.
Diệp Phùng Xuân vuốt nhè nhẹ lên khuôn mặt non mềm của con, lúc này trong lòng y lại nghĩ nếu vừa rồi cậu nhóc không phải bảo “Không được” mà là “Không cần”, có lẽ y sẽ không tha cho cậu lần này – Y có thể chấp nhận con do dự, giãy giụa nhưng y tuyệt đối không thể chịu đựng được con chối bỏ, cự tuyệt. Cậu bé không nói nên lời, có lẽ là vì trong lòng cậu còn nhiều băn khoăn nhiều mâu thuẫn khiến cậu sợ hãi, y sẽ chờ, chờ cậu bé dần dần chấp nhận, nếu cậu bé dám nói không cần, y không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Xem như đã hiểu rõ tâm ý của con, Diệp Phùng Xuân mới thở phào một hơi. Y sẽ đi theo hướng chậm mà chắc, bất kể là phải đợi bao lâu, y cũng nguyện chờ đến ngày cậu bé nguôi đi nỗi sợ trong lòng, “Đồng Đồng, nghe ba nói!”
“Uhm!” Cậu bé bình tĩnh lại, tựa vào trong ngực của của ba, khe khẽ trả lời.
“Nếu con không muốn về nhà ở vậy con phải hứa với ba một chuyện được không?” Biết đứa con luôn cố chấp chịu đựng này đã quyết định giữ khoảng cách với mình, nhất định cậu bé sẽ không trở về dễ dàng như thế, nhưng vì lo lắng cho sức khỏe của con, y đành phải đưa ra lời đàm phán mất mặt, “Mỗi ngày ba sẽ gọi điện nhắc con ăn cơm có được không?”
“…Được!” Ba đã xuống nước như thế, Diệp Du Đồng không thể cự tuyệt được, cậu không đành lòng bỏ ba lại một mình. Với lại hơn mười ngày nay không nhìn thấy y, chính cậu cũng sắp điên mất rồi. Nếu chỉ là gọi điện thoại, chắc là cũng không có gì, chỉ cần không làm chuyện khiến cô ba ghét bỏ phỉ nhổ như khi nãy…Bọn họ chỉ làm cha con như bình thường cũng tốt lắm rồi.
Nghe được lời đồng ý ngọt ngào của con, biết trong lòng cậu bé nhất định có mình, Diệp Phùng Xuân cảm thấy thỏa mãn, cúi đầu xuống hôn khẽ lên mái tóc mai của con, “Ngoan, con ngủ đi, ba sẽ ở lại cùng con!”
Từ hôm đó trở về sau, quả nhiên mỗi ngày vào sáng, trưa, chiều Diệp Phùng Xuân đều gọi điện cho con một lần, giám sát ba bữa cơm của cậu. Mỗi lần y đều bắt con phải nói với mình xem cậu bé đã ăn nhũng gì, ăn được bao nhiêu, có cảm thấy mệt mỏi hay không, y mới hỏi sang những chuyện khác.
Về phía Diệp Du Đồng, cậu cũng không cảm thấy như thế có gì phiền hà, ngược lại mỗi ngày cậu còn canh giờ ba cậu gọi điện tới để dùng cơm, tuy nói lúc này hai người xa nhau về phương diện không gian nhưng cậu vẫn cảm thấy ba đang ở bên cạnh cậu. Mỗi lần nghe thấy giọng nói trầm mạnh của y, cậu đều không khống chế được mà nhớ đến cái hôm bị trộm đi nụ hôn đầu tiên với cả chuyện ba cậu bá đạo hôn cậu hôm đó, tất cả giống như đã khắc sâu vào tâm trí cậu, cho dù cậu có làm gì cũng không thể đuổi được những kỉ niệm vừa ngọt ngào vừa nóng bỏng ấy.
————-
Sau khi thành công đuổi đứa cháu ra khỏi nhà, Diệp Nghênh Hạ cảm thấy rất hài lòng. Và tất nhiên thủ đoạn động trời kế tiếp của cô là muốn tìm cho anh cô một người vợ, để thằng nhóc đó không suốt ngày thương nhớ cha ruột của mình nữa, ít ra thì khi chị dâu cô còn ở, thằng bé đó thật không dám dụ dỗ anh cô rành rành ra mặt như vậy.
Khi phát hiện ý đồ của em gái, Diệp Phùng Xuân bắt đầu lo lắng, hơn nữa kiểu mối mai tiền trảm hậu tấu thế này y cũng rất phản cảm. Có lẽ là biết y không thích, cô lại lừa y đến dự buổi tiệc nào đó rồi giới thiệu cho hai bên. Tuy nhiên, cái kiểu gượng gạo thế này y cảm thấy như không tôn trọng hai bên đương sự chút nào.
Xuất phát từ những lễ tiết cơ bản, ở trước mặt mọi người Diệp Phùng Xuân cũng không biểu hiện gì, thế là buổi tiệc đã chấm dứt trong hòa bình. Nhưng ngay sau đó y đã nói chuyện nghiêm túc với em mình là y không muốn quen bạn gái cũng không định tái hôn. Y không thể lại tạo nên một Chu Ngọc San và một Diệp Ngải Ngải thứ hai được, huống chi chút tình cảm còn lại của y đã không thể chia cho bất kì ai khác.
Diệp Nghênh Hạ lại không bỏ cuộc, cô cho rằng anh cô không chịu tái hôn là vì y vẫn chưa tìm được người hợp ý mình. Anh hai mới hơn ba mươi tuổi lại vừa đẹp trai vừa giàu có như thế, cho dù y thật không muốn kết hôn, ít nhất cũng phải sắp xếp ai đó ở cạnh y để tiết hỏa. Có lẽ vì bình thường y quá hạn chế bản thân, không chịu đến nơi thích hợp giải quyết nên y mới có suy nghĩ điên rồ muốn ở cùng với con mình. Nói thật, cho dù anh cô có đi tìm nam giới giải quyết đi nữa cô cũng không nói tới, nhưng điều kiện tiên quyết là người nọ không thể là thằng bé mặt mày u ám đó được! Chỉ cần cô còn sống một ngày, những gièm pha kinh thế hãi tục như vậy không được phép xảy ra ở Diệp gia.
Diệp Phùng Xuân vốn tưởng chuyện đến đó là kết thúc rồi, không ngờ đến một hôm Diệp Nghênh Hạ lại dẫn tới một cậu trai “trợ lý đặc biệt” giới thiệu cho y, hơn nữa cô còn ám chỉ là mình đã mất rất nhiều tâm tư mới tìm được cậu ta về với mục đích là “Thỏa mãn những nhu cầu về cuộc sống và công việc của anh!”
Diệp Phùng Xuân lập tức phẫn nộ, vừa nhìn thấy cậu trai trẻ có bộ dạng gần giống với con y, trong phút chốc y đã hiểu hết mọi chuyện. Hiểu được nguyên do bảo bối của y lại đột nhiên quyết định rời khỏi y, rời khỏi Diệp gia, tình nguyện bị nỗi tương tư khắc cốt giày vò cũng không chịu trở về cạnh y.
Có lẽ tám phần mười là Diệp Nghênh Hạ đã phát hiện chuyện gì đó rồi ở sau lưng y lén gây áp lực với cậu bé, nói không chừng còn khó dễ cậu. Trên dưới Diệp gia ngoài cô em gái lúc nào cũng nóng nảy hấp tấp tự cho là đúng này ra, cũng chẳng có ai dám dùng cách vừa đơn giản vừa lỗ mãng như vậy chỏ mũi vào chuyện riêng tư của y cả. Thật tội nghiệp cho Đồng Đồng, nó đơn thuần như vậy, khờ dại như vậy, chắc chắn nó đã sợ mang phiền phức đến cho y nên mới đưa ra quyết định dứt tình như thế. Càng tàn nhẫn hơn là chính y lại hoàn toàn không biết đến những khổ tâm của con, lại còn năm lần bảy lượt nghi ngờ nó, bức bách nó!
Nhớ tới cái hôm cậu bé bất lực kháng cự tiếp xúc thân mật với mình, lúc đó cậu vừa khóc vừa không thể nói thành lời, hiện giờ nghĩ lại thì ra không phải lúc đó cậu sợ hãi hay băn khoăn lo lắng gì. Vì trên thực tế, trong cuộc tình này, sự kiên định của cậu đã khiến người ta phải kinh ngạc, phải đau lòng. Sở dĩ cậu chối bỏ tình cảm này là vì cậu muốn bảo toàn thể diện, danh dự lại cho người làm cha như y. Nếu chuyện này bị người khác phát hiện, người chịu trách nhiệm và bị sỉ vả tất nhiên sẽ chẳng là đứa trẻ còn chưa trưởng thành.
Bảo bối, con đau khổ như thế, uất ức như thế sao lại không nói với ba? Sao con lại ngốc vậy chứ? Diệp Phùng Xuân nhớ con đến sắp phát điên lên rồi, y muốn ôm chặt con vào lòng yêu thương, che chở không để con chịu chút thương tổn gì nữa.
————–
Đến tối, vừa làm việc xong, Diệp Phùng Xuân đã lái xe chạy thẳng đến trường học của con, cho dù như thế nào y cũng muốn gặp mặt cậu bé.
Hai người họ cũng đã xa nhau lâu lắm rồi, lâu đến nỗi Diệp Phùng Xuân sợ cậu bé sẽ quên mất y. Nếu thật không phải con y tự nguyện bỏ đi, y nhất định sẽ mang cậu bé trở về nhà.
Sợ con không chịu gặp mình, ngay cả điện thoại y cũng không dám điện cho hay trước. Tìm chỗ đậu xe xong, y đi một hơi tới phòng của con nhưng không ngờ bạn cùng phòng của cậu bé lại bảo hôm nay Diệp Du Đồng có hoạt động xã đoàn, có lẽ giờ này cậu còn đang ở phòng biên tập.
Bảo bối thật bận… Y cười khổ, rồi đi theo hướng dẫn tìm tới được nơi đó. Không lập tức gõ cửa ngay, Diệp Phùng Xuân trộm nhìn vào trong lớp kính bằng thủy tinh, thấy cậu bé đang đứng trước bàn máy tính, chỉ chỏ gì đó trên màn hình, giống như đang bình luận vấn đề gì, gương mặt đắm chìm trong công việc đó vừa tập trung lại vừa vui sướng. Ngồi ở phía trước con là một cô bé có mái tóc dài, xem tướng tá, mặt mũi thì đúng là Tư Khấu Khấu.
Hơn một tháng không gặp, dường như cậu bé cũng không tệ lắm. Có lẽ là y đã giám sát quá nghiêm, ăn uống đầy đủ nên không gầy thế nữa. Mà khoan đã, dường như cậu cũng đã cao lên không ít.
Diệp Phùng Xuân như tham lam nhìn chằm chằm vào bảo bối của mình – lúc này cậu bé mặc một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc áo lót chữ V màu đen, tay áo được cuộn lên nửa cánh tay, trong vô tình đã toát ra một khí chất dịu dàng, tao nhã. Mái tóc màu nâu trước đây dường như cũng ngắn hơn một ít, mềm mại, ngay ngắn. Kết hợp với làn da trắng nõn dưới ánh đèn mờ nhạt, sáng chói như những hạt trân châu. Vì có một khuôn mặt khá tròn trịa nên đôi mắt một mí của cậu trong cũng không thấy nhỏ, ngược lại những lúc cười khóe môi cong cong lên khiến cho người xem có cảm giác thật ngọt ngào.
Người có dáng vẻ xuất chúng như Diệp Phùng Xuân trước nay chưa bao giờ cảm thấy có người nào đáng để y chú ý. Nhưng lúc này y lại cảm thấy con y thật xinh xắn, bảo bối nhà y đúng thật là đáng yêu chết được!
Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cha mình, Diệp Du Đồng bỗng ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa. Khi nhìn thấy đôi mắt thăm thẳm đó ngoài lớp thủy tinh, cậu lập tức ngừng tất cả động tác lại.
“Ba!”
Còn chưa kịp nghĩ ngợi gì cậu bé đã vui vẻ gọi một tiếng rồi chạy nhanh ra mở cửa.
Phút giây đó Diệp Phùng Xuân cứ nghĩ cậu bé sẽ òa vào lòng y nhưng khi hai người chỉ còn cách nhau nửa bước cậu bé đã dừng lại, hai gò má đỏ bừng lên, “Ba…”
Ánh mắt lúng liếng si mê đó khiến cổ họng y khô khốc, hơn nữa y cũng thật bất mãn với hành động dừng lại đó của cậu, lúc này Diệp Phùng Xuân không chút do dự bước thêm một bước nhỏ, kéo con ôm vào lòng.
“Ơ?” Không ngờ ba lại đột ngột ôm cậu như thế, Diệp Du Đồng luống cuống cả lên, như vậy sao được chứ, “Ba!” Cậu xấu hổ, vừa khe khẽ kháng nghị vừa đẩy y ra, “Ba đừng như vậy, Tư Khấu Khấu sẽ cười con…” Dạo này ba cậu sao vậy? Trước kia ba cũng không như thế mà?
Bấy giờ Diệp Phùng Xuân mới nhớ là trong phòng còn có một cô bé. Ngẩng đầu nhìn lướt qua thì thấy cô bé đang mỉm cười tò mò nhìn mình bằng đôi mắt to tròn. Biết quan hệ giữa hai người này rất thân mật, Diệp Phùng Xuân nhìn cô bé gật gật đầu, lúc này mặc dù y đã buông Diệp Du Đồng ra khỏi ngực nhưng y lại lập tức sửa thành nắm tay, giống như đang công khai chủ quyền của mình vậy.
Tư Khấu Khấu nhíu mày, đứng dậy, cười bảo, “Diệp Du Đồng, hôm nay tới đây được rồi, tớ phải về đây!”
“Ớ, Tư Khấu Khấu, cậu đừng đi!” Vì hành động của ba cậu quá khác với trước đây khiến cậu thật bối rối, nhưng nếu có người lạ ở đây chắc sẽ đỡ hơn, “Phần thứ ba vẫn chưa làm xong mà…”
Diệp Phùng Xuân nghe con bảo như thế, mày y nhíu lại! Không cho bạn học về, chẳng lẽ ý của thằng bé này là muốn đuổi y về?
Cảm giác được sóng ngầm cuồn cuộn tràn ra khắp phòng, Tư Khấu Khấu lập tức nghe theo lời dạy của ông cha “Quân tử không chịu thiệt” rồi vội vàng cho bạn học một cái nháy mắt “Tự cầu phúc đi!” chuồn lẹ khỏi phòng, còn sẵn tiện đóng cửa lại giúp hai người.
“Ba!” Thấy vẻ mặt u ám của cha mình, Diệp Du Đồng có chút bồn chồn, “Con…”
“Theo ba về nhà!” Hôm nay y đến đây là muốn bàn lại vấn đề này với con. Nếu thật cậu bé bị ép phải rời khỏi nhà, y sẽ không để cậu bị ức hiếp nữa, “Sau này nếu có ai nói này nọ nữa, con cũng đừng để ý tới, tất cả có ba lo, biết không?” Nếu Diệp Nghênh Hạ dám to gan mang tới một gã nam sủng cho y, vậy tại sao y không thể mang đứa con bảo bối của y về nhà chứ? Chẳng lẽ bỏ mặc đứa con ruột thịt ở bên ngoài và ở cùng một người xa lạ sẽ cao thượng hơn sao? Nghĩ tới lô-gich này của em mình, Diệp Phùng Xuân chỉ biết cười nhạt.
Nghe ba nhắc tới chuyện này, cậu mím chặt môi. Sau một hồi trầm mặc cậu vẫn lắc đầu, thái độ cự tuyệt rất rõ ràng. Cho dù trong lòng cậu có muốn ở cạnh ba nhiều thế nào, nhưng những lời cô ba nói hôm đó rất đúng, cậu không thể vì sự tham lam của mình mà khiến ba sa đọa, hủy hoại ba.
Thấy cậu nhóc vẫn cố chấp như trước, cộng với những lần bị cự tuyệt suốt mấy tháng nay như khiến y mất hết lý trí, lần đầu tiên y nổi giận đến thế – Xem ra y nên nghĩ cách cho thằng bé không ngoan này một bài học mới được.
“Được rồi!” Cố gắng dằn xuống xúc động muốn ôm phắt cậu bé vào lòng hôn môi, âu yếm cuồng nhiệt, giọng y bỗng lạnh lùng, “Nếu như con đã hạ quyết tâm, sau này ba sẽ không đến phiền con nữa!”
Bất ngờ mất đi hơi ấm trên tay cha mình, sau đó lại trông thấy bóng dáng cô độc của y biến mất sau ngọn đèn ảm đạm bên hành lang, thái độ lạnh lùng đột ngột đó khiến cậu sợ hãi, trong khoảnh khắc Diệp Du Đồng cảm thấy đất trời như sụp đổ.
Ba không cần cậu nữa… Kết luận này khiến cậu bé mất hết tinh thần, ngay cả đau lòng, ngay cả rơi nước mắt cậu cũng quên đi. Cậu cứ đứng đó nắm chặt hai tay mình, vì chỉ có như vậy cậu mới có thể nén lại suy nghĩ đuổi theo ba, giữ chặt ba lại, cùng ba về nhà.