Phụng Chỉ Béo Phì

Chương 79


Đọc truyện Phụng Chỉ Béo Phì – Chương 79

Edit: Gián cung đình

Beta: RedHorn

Mãi cho đến khi trở về, đầu óc Tiểu Phượng Hoàng vẫn đang trong trạng thái mông lung.

“Ngươi mang thai” cứ quanh quẩn trong đầu y, khiến y không biết phải làm sao: Nên kêu vài tiếng chiếp chiếp sao? Y không biết nữa, vì đây là lần đầu mang thai cục cưng mà.

Phượng hoàng Minh tôn quở trách y cả một đường: “Ngươi và Đế quân đều là dưa ngốc à! Chuyện quan trọng như vậy mà cũng không biết, ta vừa dùng linh thức xem một chút, sắp hơn một tháng rồi, vậy mà Đế quân còn thả ngươi đi núi Đan Hồ! Ngươi còn cả gan không ăn cơm! Sao? Các người muốn tạo phản đúng không?”

Tiểu Phượng Hoàng bị y mắng đến tối tăm mặt mày, một câu cũng không dám nói, Phượng hoàng Minh tôn nói xong biến về hình chim, ngậm Tiểu Phượng Hoàng lên như ngậm đồ ăn. Trở về sơn động, Minh tôn không ném Tiểu Phượng Hoàng xuống đất như thói quen, mà rút ra mười cọng lông đuôi thật dày, thật dài, xếp thành một cái tổ ấm áp cho Tiểu Phượng Hoàng.

Bạch Trạch nhắc nhở: “Đại Phượng Hoàng, ngươi trọc đuôi rồi kìa.”

Phượng hoàng Minh tôn liếc mắt hắn: “Câm miệng đi, nửa nén nhang sau sẽ mọc lại thôi.”

Bạch Trạch niệm pháp quyết, xoa ngón tay hài lòng nói: “Ta dùng pháp thuật ghi chú lại, sau này ngươi giúp ta truyền tin cho Nguyệt Tử nhé. Ta chính thức mướn ngươi làm người tuyến đầu sắp xếp bên cạnh Nguyệt Tử.”

Phượng hoàng Minh tôn ngậm Tiểu Phượng Hoàng nhẹ nhàng thả xuống ổ, lườm hắn: “Ngươi phải rõ ràng cái, ta là Phượng Hoàng chính tông, tốt nghiệp từ lớp của Phượng hoàng Minh tôn tiền nhiệm, thủ khoa kỳ thi thiên đình đến đến Phạm Thiên công tác…”

“Nhưng ngươi cũng đi truyền tin, còn bị người khác tưởng là Thanh điểu.” Bạch Trạch nhíu mi, “Giúp ta chuyện này đi, tốt xấu gì ta cũng coi như ân nhân cứu mạng của ngươi.”

Phượng hoàng Minh tôn dỗi: “Chỉ có mình Đế quân nhận nhầm thôi nhá! Bình thường ta không có đi truyền tin nhá! Chúng ta ở Phạm Thiên làm việc chứ không phải dưỡng mỡ! Ngươi đi ra ngoài hái trái cây cho ta, sẵn bắt luôn mấy con cá, Tròn tròn cần phải ăn thịt.”

Bạch Trạch vươn tay búng trán Tiểu Phượng Hoàng – cục nắm trắng tròn đang sợ hãi thò đầu ra khỏi ổ chim, có ý đồ chuồn ra ngoài.

Phượng hoàng Minh tôn nhanh chóng tét lên tay hắn, giận dữ nói: “Rút cái móng heo ngươi về! Ta cho ngươi chọt y hả? Ngươi chọt một cái dám gánh nổi trách nhiệm không? Đi bắt cá cho ta! Không có cá ngươi đừng nghĩ tới chuyện tâm tình với Nguyệt Lão!”

Bạch Trạch: “…” Hắn gãi đầu, không rõ chuyện gì đã và đang xảy ra.

Tiểu Phượng Hoàng: “…”


Tiểu Phượng Hoàng cẩn thận nói: “Minh tôn ca ca, kỳ thực ta không có mảnh mai yếu nhớt như vậy, ta nghĩ, ngươi có thể…”

Phượng hoàng Minh tôn vung cánh lên chặn lời: “Ngươi đã từng học qua cách vệ sinh sinh lý chưa? Chồng ngươi biết ấp trứng hả? Ngươi đã từng sinh chim nhỏ nhỏ hả? Hả? Trời đất ơi từ đó tới giờ ta mới thấy có chim nhỏ mang thai mà chạy hết một vòng Phạm Thiên đấy, ngươi đừng có tung tăng nữa, ngoan ngoãn ở đó. Trứng đầu tiên của ngươi mà chẳng biết quý trọng, đây mà là chim nhỏ sao? Không tính! Nghe đại nhân ta đây không nói sai bao giờ, ngươi phải mảnh mai, không thương lượng.”

Tiểu Phượng Hoàng há hốc mồm, yếu ớt nuốt lời định nói xuống, sau đó quay về ổ, cử động cũng không dám.

Phượng hoàng Minh tôn tiếp tục sự nghiệp giáo dục chim nhỏ: “Chú ý những việc sau, không được kén ăn, không được ngủ không ngon, không thể nhịn ăn thịt, không thể tự tiện chạy ra ngoài chơi, tháng đầu tiên, trứng của cục cưng sẽ hơi mỏng, nhất định phải hết sức cẩn thận, chờ qua một tháng rồi, tùy ý các ngươi lăn qua lăn lại, trứng Phượng Hoàng cứng lắm. Trừ khi chim nhỏ cảm giác được lửa Phượng Hoàng đòi chui ra thôi, chứ dù có thiên lôi đánh cũng lười chẳng muốn ra ngoài.”

Nhãn tình Tiểu Phượng Hoàng sáng lên, không chút nghĩ ngợi mở miệng hỏi: “Vậy là có thể thăng cấp lồng kim cương lên rồi, kim cương bên trong, vỏ Phượng Hoàng bên ngoài, vậy là sản phẩm có thể thăng cấp, giúp đỡ mọi người tránh khỏi lôi kiếp… Xin lỗi Minh tôn, ta không có nói gì hết á, ta không có nghĩ kiếm tiền gì hết á, ta sẽ dưỡng thân thể thật tốt.”

Lúc này Phượng hoàng Minh tôn mới thu hồi đôi mắt phượng, hài lòng gật đầu.

Nhưng Tiểu Phượng Hoàng chưa từ bỏ ý định, y ngoan một xíu, rồi lại cẩn thận hỏi thăm Minh tôn: “Vậy ta có thể xem tiểu thuyết không?”

Phượng hoàng Minh tôn kiên quyết từ chối: “Không được, ngươi là cái dòng chim nhỏ đọc truyện là dễ thức khuya, đêm nay ngươi phải nghỉ ngơi cho tốt, ngươi không nghỉ ngơi tốt thì cục cưng cũng không được nghỉ ngơi, vỏ trứng sẽ mỏng đi, không tốt.”

Tiểu Phượng Hoàng chăm chú ghi nhớ, lại hỏi thêm mấy vấn đề, sau đó lần thứ hai muốn bò ra khỏi ổ, nói là muốn đi uống nước.

Phượng hoàng Minh tôn thao thao bất tuyệt: “Không được cảm lạnh, ăn nhiều cá tôm, thèm chua thì ăn cái ngày thường ngươi hay ăn gọi là tiên thảo chua gì ấy nhỉ? Ta còn nghe nói, nhà giàu nuôi chim cho ăn cái gọi là chanh ấy, thứ đó trên thiên giới không có, phải xuống nhân gian lấy, nhưng không sao, nhà mẹ ta dự trữ rất nhiều, chỗ Phượng Hoàng đang cư ngụ cũng rất gần, tìm bọn họ mua là được, Bạch Trạch, Bạch Trạch đâu rồi? Ngươi nghe này, ngoại trừ trái cây cá tôm, ngươi đi về phía đông nam năm mươi dặm mua mấy cân chanh về đây, cái gì, không xách được? Ta quản ngươi có thể xách về hay không, chẳng phải ngươi có mấy chục cu li biến thể của ngươi sao? Các ngươi chậm rãi bàn bạc là được. Còn có, ngươi! Tròn tròn, nhúc cái gì mà nhích? Lộn xộn! À muốn uống nước hả, ừa uống đi.”

Phượng hoàng Minh tôn nói một hơi không ngừng nghỉ, rốt cuộc cũng nghỉ lấy hơi. Y đoan trang rụt rè nhìn Tiểu Phượng Hoàng một chút, rồi nhìn sang Bạch Trạch: “Còn có chuyện gì sao?”

Tiểu Phượng Hoàng nhanh chóng lắc đầu.

Bạch Trạch cũng lắc đầu. Hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ, cái con Phượng Hoàng ú này nghe đồn là Đế hậu Phù Lê đang mang thai cục cưng. Hắn khiếp sợ nhìn Tiểu Phượng Hoàng: “Nhỏ như viên đậu, còn là một con chim nhỏ, vậy mà đã mang thai các chim nhỏ nhỏ?”

Tiểu Phượng Hoàng xấu hổ rụt người vào ổ, nhỏ giọng nói: “Ta đã ba trăm tuổi rồi, đã sớm thành niên, chỉ là lúc còn trong trứng bị tổn hao nguyên thần, cho nên hình chim luôn là dạng chưa trưởng thành, không có cách nào đẹp bằng Minh tôn ca ca.”

Bạch Trạch tấm tắc vài tiếng.

Phượng hoàng Minh tôn thuận tiện rèn sắt khi còn nóng: “Không sao, trong lúc mang thai thì còn có thể phát dục một chút! Ngươi nhất định phải chăm sóc bản thân, lỡ sau này các cục cưng cũng giống ngươi chưa trưởng thành, vậy sẽ mất mặt, tuy còn nhỏ rất đáng yêu, cũng không thấy điều gì không tốt, nhưng nói tóm lại, ngươi phải chú ý thân thể, ăn thật ngon, không nên tự cho mình thông minh, biết chưa?”


Tiểu Phượng Hoàng nhanh chóng gật đầu.

Bạch Trạch giơ tay lên tiếng: “Ta hỏi được không? Ta muốn xác nhận một chút, Đại đế Phù Lê ế hai vạn năm của chúng ta thật sự cưới cục nắm này về làm Đế hậu, đồng thời sắp có con?”

Phượng hoàng Minh tôn nắm cổ áo Bạch Trạch, dễ dàng ném cái tên thước tám ra ngoài cửa động: “Đúng vậy, ngươi còn muốn hỏi gì nữa? Đừng có ghen tị, với hiệu suất này của ngươi mà muốn cùng Nguyệt Lão gương vỡ lại lành, nằm mơ đi.”

Bạch Trạch bị ném ra ngoài, Tiểu Phượng Hoàng nhanh chóng chui vào tổ, cuộn người lại giả vờ ngủ.

Phượng hoàng Minh tôn chuẩn bị tiếp tục giáo dục y tiếp nhưng thấy y đã ngủ nên không gọi người dậy, chỉ hầm hừ: “Hứ, chê ta dong dài chứ gì, ngươi chờ đấy tiểu Tròn tròn. Chờ ngươi sinh xong ta tìm ngươi tính sổ.”

Đại Phượng Hoàng ngồi xuống bên người Tiểu Phượng Hoàng, cuộn người thành vòng tròn, cái cổ xinh đẹp gác lên ổ chặn gió để Tiểu Phượng Hoàng ngủ được ấm áp hơn. Tiểu Phượng Hoàng lúc này chợt nhớ, Phượng hoàng Minh tôn không kể chuyện y đem thiên binh đến núi Đan Hồ đã xảy ra chuyện gì, còn hôn mê năm ngày, vô cùng cực khổ.

Tiểu Phượng Hoàng nhẹ nhàng xòe móng, lục trong túi trữ vật, kéo ra một cái chăn mà Đại tiên nga chuẩn bị cho y, kéo trùm lên người Minh tôn, sau đó nhanh chóng lui về ổ, ngủ rất yên bình, còn sợ Minh tôn giật mình thức giấc mắng y.

Y bây giờ phải thật ngoan.

Hai con Phượng Hoàng một lớn một nhỏ ngủ thẳng đến khi trời tối. Bạch Trạch xách theo cá tôm cùng mớ trái cây vàng óng đã về, cũng không đánh thức hai người, một bên yên lặng xử lý thủy sản, nhóm lửa, lấy cái nồi mà Phá Quân nấu tả pín lù chuẩn bị nấu cơm.

Tiểu Phượng Hoàng ngủ thẳng cánh không tỉnh. Y chưa từng ngủ trong ổ làm từ lông Phượng Hoàng, không biết là các chim nhỏ đều được đãi ngộ này – từ chính lông đuôi của cha mẹ mình, tự thân dệt nên từng ổ chim, tuy không thể so với Cẩm Vân mềm mại, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh và tình yêu thương của tộc Phượng Hoàng.

Minh tôn dậy trước Tiểu Phượng Hoàng, vừa tỉnh đã thấy cái chăn được đắp trên người mình, vì vậy y dùng mỏ kéo chăn đắp ngược lại trên người Tiểu Phượng Hoàng.

Y thấp giọng cùng Bạch Trạch nói chuyện, Tiểu Phượng Hoàng hơi mơ màng nhưng cũng đã tỉnh lại, nhưng vì biến hóa thân thể nên y không thể kiềm chế trước ổ chăn ấm áp, trong mông lung nghe được vài đối thoại rời rạc, nhưng y biết bên cạnh mình có người, là thần tượng y yêu thích và Minh tôn cũng thích y, đang ở bên cạnh y.

Loại cảm giác này khiến y rất an tâm, người đầu tiên mà y làm công cho y quả đào để ăn không khiến y an tâm, lúc y đơn độc đánh nhau, khi dễ nhiều người cũng không làm y an tâm.

Y lại tiếp tục vào giấc ngủ.

“Ừm…Vương đã nhập ma, cố ý đánh vào Phù Lê cung, chắc là do ma nhân xui khiến…Bọn họ giam ta nhiều ngày như vậy, thế nhưng không hề động tay động chân, nếu thật muốn ngăn cản chỉ còn lại hai người chúng ta và tiểu Tròn tròn. Hầy, y có sức chiến đấu rất tốt, Đế quân lần này cho y ra ngoài, còn đưa thanh kiếm tốt nhất, nhưng ta không muốn y đi đánh nhau..” Đây là thanh âm của Minh tôn, cực kỳ nhỏ nhẹ.


Bạch Trạch nở nụ cười, cũng thấp giọng nói: “Ngươi không muốn thì thôi, chim nhỏ mang thai phải cẩn trọng. Ta và ngươi cộng lại, xuất hết công lực, Phượng Hoàng Vương đã nhập ma chịu nổi không? Ngươi đừng nhìn ra như vậy, tuy ta không chung nhóm thần tiên thượng cổ như Đế quân, nhưng căn cốt tuyệt không thua kém. Chúng ta chống đỡ thêm một tháng là được rồi, giữ cái đám Phượng Hoàng ngu xuẩn kia không cho ra khỏi Đan Hồ, lúc đó thiên đình sẽ phái người tiếp ứng chúng ta.”

Minh tôn nói: “Không được, một tháng quá dài, Phù Lê cung không chống nổi một tháng.”

Bạch Trạch nói: “Không cần lo lắng, Nguyệt Tử và Tham Lang bên kia đang tìm kiếm ma vật, hôm qua ta thấy Phá Quân áp giải Thất Sát đi vơ vét ma vật, dù gì chúng ta đánh giặc phải bắt vua trước, đem cái con Phượng Hoàng Vương kia khống chế Tinh Bàn, thế nào cũng giúp được Đế quân chống đỡ thêm nửa tháng. Ngươi đừng lo.”

Sau đó là một trận trầm mặc ngắn ngủi, đủ để cho bọn họ đều thổn thức.

Minh tôn thở dài: “Ta cũng không ngờ Thất Sát sẽ…”

Bạch Trạch nói: “Ta thấy con Thỏ Thần kia đủ trầm ổn, có hắn ở đó Thất Sát sẽ không gây chuyện đâu. Chỉ là ta thấy kỳ quái, lúc tiểu chim ú nói mình hay ăn tiên thảo chua với cơm, có thể tiên thảo ấy chính là ma dược đang hoành hành gần đây, ăn nhiều sẽ nhập ma, thế nhưng y thế nào không bị sao? Còn nói là đã quá hạn?”

Minh tôn kinh hách: “Ngươi nói gì?”

Bạch Trạch nhức đầu: “Hôm qua ta nghe Thất Sát giao phó với Phá Quân, hắn cũng thấy kỳ quái, vì sao Phượng Hoàng mập ăn hoài mà không bị sao.”

Minh tôn trầm ngâm lúc lâu: “Quả thực kỳ lạ…Nhưng nếu không giải thích được thì nghĩ cũng thông. Ta thấy Tròn tròn là chim nhỏ có tính tình thuần túy nhất, bên ngoài không ảnh hưởng tâm thần của y, vì ma đạo là khuếch trương ý nghĩ xấu của ngươi, làm sâu ác niệm, nếu ngươi chưa từng xằng bậy hay nghĩ ác, thì dù ăn ma dược thì sao có thể nhập ma được? May mà phát hiện sớm, từ giờ không cho phép gặp chuyện không may, mấy quả chanh đâu lấy ra ướp vài trái đi. Lúc ngươi mua không bị phát hiện chứ?”

Bạch Trạch vỗ ngực: “Ta ngụy trang thành con Phượng Hoàng có thê tử đang mang thai, nói với người bán là thê tử ta thèm chua, nam nhân chúng ta nên chiếu cố vợ tốt một chút, chủ sạp kia rất nhiệt tình, nói chuyện với ta rất lâu, thiếu chút nữa là giữ ta lại ăn cơm, sau đó ta biến ra một phân thân tới kéo ta đi chứ không thể thoát được.”

Minh tôn chửi ầm lên: “Ngươi thiếu ngu hả? Nói nhiều bằng nói dại biết không!”

Lời vừa ra khỏi miệng, y nhanh chóng hạ giọng, liếc Tiểu Phượng Hoàng không bị đánh thức, tiếp tục chửi: “Hiện nay ta đang chạy trốn, người người ở đây đều đang tìm ta, ngươi sợ bọn chúng không phát hiện ra ta hả?”

Bạch Trạch vẫn thản nhiên: “Đế quân dùng chiêu điệu hổ ly sơn, đem chúng ta đến Đan Hồ, chỉ sợ đã dự liệu được tình huống này. Đến lúc đó ma giới tụ tập vây công Phù Lê sơn, Đế quân phải sử dụng sức mạnh ma đạo xử lý, sợ rằng sẽ ảnh hưởng rất lớn. Lúc đó tu vi đã loạn, không biết khí tức có xóa hay không, trực tiếp biến thành đại ma đầu, Tinh Bàn còn chưa kịp diệt lục giới thì tự thân Đế quân đã phá trước rồi. Loại chuyện này hôm bữa ai nói vậy ta?”

Hắn tiếp tục nói: “Bất quá hắn ở Phù Lê cung chống đỡ, chúng ta ở bên cạnh cũng chống đỡ, thay vì yêu thương Phượng Hoàng ú kia, không bằng chúng ta tập trung, chuẩn bị sẵn sàng, đây mới là giúp hắn.”

Minh tôn không nói gì, một lát sau y mới nói: “Có đạo lý.”

Y nhìn Tiểu Phượng Hoàng đang ngủ chảy nước miếng: “Việc này đừng nói với Tròn tròn, y đã ăn khổ nhiều rồi, chúng ta là Đại Phượng Hoàng, bảo vệ Tiểu Phượng Hoàng là chức trách. Tuy rằng dáng dấp y như Phượng Hoàng mới lớn, lại còn tròn, là một con chim ngốc, thật sự là không có tiền đồ.”

Tới thời gian ăn tối, Tiểu Phượng Hoàng mới được bọn họ đánh thức.

Minh tôn biến về hình người, bưng bát cơm, lộ ra nụ cười xót xa: “Tiểu Tròn tròn, từ giờ trở đi, ta phụ trách giám sát ngươi ăn, mỗi ngày năm chén cơm, ta tin ngươi làm rất dễ.”


Tiểu Phượng Hoàng thật ra rất biết điều, bị Minh tôn nhìn chằm chằm ráng ăn đủ năm chén cơm, còn ăn hết một nửa số chanh. Tô canh cá rất tanh, Tiểu Phượng Hoàng không muốn uống.

Y ăn no lại buồn ngủ, bò vào trong ổ, ngượng ngùng dùng cánh nhỏ vò đầu: “Ta, ta có phải là vừa tham ăn vừa tham ngủ không…”

Minh tôn dịu dàng nói: “Bình thường thôi, chim nhỏ mang thai chim nhỏ nhỏ đều luôn buồn ngủ.”

Tiểu Phượng Hoàng sờ sờ cái bụng, vừa xấu hổ vừa có chút nghi hoặc: “Thì ra là vật, Minh tôn ca ca, ta tới giờ vẫn không tin được ta mang thai. Lúc ta nói chuyện với Vi Kiêm í, ta nghĩ muốn sinh vài quả trứng cho hắn chơi thôi, muốn sinh một quả màu đen, một quả màu trắng, rồi màu đỏ, vàng, Minh tôn ca ca nói có thể không?”

Minh tôn búng trán y một cái: “Ngươi thật là, có ai sinh cục cưng với lý do là để cho phu quân lấy chơi không? Tức chết ta mà, đúng là chim nhỏ không hiểu chuyện còn hồ đồ.”

Tiểu Phượng Hoàng mong đợi nhìn y: “Minh tôn ca ca, ngươi đừng mắng ta mà, ngươi có thể giúp ta xem ta có mấy trứng không?”

Minh tôn tức giận: “Vỏ trứng còn chưa hình thành, có thể nhìn ra gì hả, ngươi uống thêm chén canh nói không chừng ta nhìn được đấy.”

Thế là Tiểu Phượng Hoàng vội vàng uống thêm chén canh.

Uống xong, Minh tôn nói: “À, một chén vẫn chưa thấy hiệu quả, ngươi kiên trì uống khoảng tám đến mười ngày, không chừng ta nhìn ra được. Hơn nữa, đến lúc đó ta cũng không kiểm tra đâu, ngươi đưa cho phu quân ngươi kiểm tra, bảo hắn sờ xem có bao nhiêu trứng, được không?”

Tiểu Phượng Hoàng nghĩ thấy đúng, lắp bắp hỏi: “Chúng ta khi nào mới trở về?”

Đã đi vài ngày rồi, y không nhắc tới Tinh Dịch, đối mặt với Thất Sát và Phá Quân, y chỉ nghĩ đến việc làm sao cứu viện Đại Phượng Hoàng, không nên vì chuyện tình cảm của mình mà đình trệ. Hiện nay Minh tôn đã trở lại, y sẽ không lo lắng nữa, chỉ là xấu hổ muốn hỏi mà thôi.

Minh tôn an ủi: “Chờ chúng ta đánh người xấu một trận, không tới một tháng nữa là có thể về.”

Tiểu Phượng Hoàng lập tức cao hứng, chiếp chiếp vài tiếng: “Vậy quá tốt rồi, Vi Kiêm sẽ sớm biết chuyện có cục cưng, nhất định hắn sẽ rất vui.”

Y chui vào cái ổ, co người thành một cục nắm truyết trắng, làm nũng với Minh tôn: “Minh tôn ca ca, ta không ngủ được.”

Minh tôn hỏi: “Sao không ngủ được, Tròn tròn hư.”

Tiểu Phượng Hoàng vô tội chớp mắt: “Ta không phải Tròn tròn hư mà.”

Y dừng một chút, sau đó vùi đầu vào đôi cánh, nhỏ giọng nói: “Ta, ta nhớ Vi Kiêm lắm…”

Hoàn chương 77


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.