Đọc truyện Phụng Chỉ Béo Phì – Chương 75
Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn (chưa bê)
Phượng hoàng Minh tôn miễn cưỡng tỉnh táo lại, bắt đầu chải chuốt từng sợi lông chim của Tiểu Phượng Hoàng, phê bình Tiểu Phượng Hoàng không biết bảo dưỡng lông chim. Tiểu Phượng Hoàng ngồi xổm một bên nghe Minh tôn nói bí quyết dưỡng lông, còn xách giấy bút ra chép lại.
Minh tôn bắt đầu dông dài: “Phu phu các ngươi thật quá lỗ mãng, nhưng mà thời điểm này dù có lỗ mãng hay lãnh tĩnh thì cũng chẳng có ý nghĩa lớn gì nữa. Nói tóm lại, ta đem mạng của ta giao cho các ngươi, Tinh Bàn không có việc gì thì chúng ta sẽ không sao, Tinh Bàn có chuyện, chúng ta chạy cũng không thoát, cũng mỗi ngày ngốc đầu lo lắng không bằng thong dong chờ chết.”
Tinh Dịch rất tán dương suy nghĩ này: “Nói không sai.”
Một lát sau, Sát Phá Lang lần lượt đến. Tham Lang đến sớm nhất, hắn không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng lại mang theo một tin tức khác khiến người lo lắng: “Đế quân, gần đây lục giới không yên ổn, nhất là yêu ma hai giới, nghe nói tại biên cảnh núi Đan Hồ ma giới xuất hiện một loại thuốc ăn mòn tâm trí, khiến đầu óc mụ mẫm và gây nghiện, đã có không ít người trúng chiêu, một số người bị đầu độc đến nhập ma. Chuyện xảy ra ở nơi quá xa, Thanh điểu chúng ta phái đi tạm thời cũng không có tin tức, Đế quân, ta thấy việc này có còn nhiều nghi vấn.”
Phượng hoàng Minh tôn nhíu mi: “Núi Đan Hồ? Ta nhớ đó là nơi ta tu hành trước khi rời đi, là chỗ tộc Phượng Hoàng ở phải không? Lần này gặp chuyện không may chẵng lẽ là tộc Phượng Hoàng?”
Tiểu Phượng Hoàng đang chôn người trong bàn tay y, nghe vậy cũng nâng cái ót bông xù lên, có chút lo lắng. Tuy y là một con Phượng Hoàng bị bầy đàn bỏ rơi, y vẫn chưa có khái niệm gì về quần tộc, nhưng y biết tiểu đệ Vượng Tài sau này muốn trở về tộc để phát triển, không chừng có thể đảm đương chức Vua Phượng Hoàng, có thể giúp y tìm lại người thân. Bất luận từ góc độ chính y hay tiểu đệ thì việc này vô cùng trọng yếu.
Y hỏi: “Minh tôn ca ca, lần trước ngươi nói tộc chúng ta không ở một chỗ quá lâu, nói không chừng gặp nạn không phải là tộc Phượng Hoàng mà là những người khác.”
Phượng hoàng Minh tôn trầm ngâm, một lát sau lắc đầu: “Mong rằng đây chỉ là suy nghĩ vô căn cứ, tập quán tộc Phượng Hoàng ở trong núi sâu, mỗi trăm năm sẽ chuyển nhà một lần, nhưng hiện tại nơi vừa có ngô đồng vừa có hạt trúc tiên sơn không còn nhiều, đi tới đi lui cũng chỉ còn bao nhiêu đó nơi để đi. Tiểu Tròn tròn, ngươi đừng gấp, nghe Tham Lang ca ca nói xong đã.”
Tham Lang nói: “Ta không còn chuyện để nói, Đế quân, đêm qua Thất Sát phát hiện Tinh Bàn có dị thường, nên tới thông tri cho ta, cùng với tin tức thuốc ma xuất hiện, có liên quan sao?”
Tinh Dịch hồi tưởng một hồi, lát sau hắn nói: “Chỉ sợ có liên quan. Trước tiên không đề cập chuyện này nữa, chờ các ngươi đến đông đủ rồi nói tiếp.”
Thất Sát và Phá Quân cũng đến. So với hôm trước có chút khác biệt, lần này có cả Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ tứ đại thiên xu cùng tới. Những người này là các lão Tinh quan dưới trướng Tinh Dịch, nhất trí hành động, mặc dù còn chưa biết chuyện gì xảy ra nhưng nhất nhất đều yên lặng nghe Tinh Dịch nói.
Tinh Dịch nói thẳng vào chủ đề: “Đêm qua Tinh Bàn đình trệ, ta mời các vị tới là muốn các vị viện trợ ta vượt qua cửa ải khó khăn này.”
Tiểu Phượng Hoàng từ đầu gối Phượng hoàng Minh tôn nhảy xuống, cũng ngồi xổm một bên chăm chú lắng nghe.
Cùng là chuyện Tinh Bàn, nhưng Sát Phá Lang và Phượng hoàng Minh tôn đã đi theo toàn bộ hành trình, còn tứ đại thiên xu lần đầu nghe Tinh Bàn xảy ra chuyện. Tinh Dịch giới thiệu ngắn gọn rõ ràng tình huống, mọi người cúi đầu xem quyển trục mà Tinh Dịch đã sớm vẽ ra, trên đây tóm tắt hết tất cả tình huống của Tinh Bàn từ trước tới giờ, không sót chút nào, cả việc liên quan đến sức mạnh ma đạo cũng viết hết ra.
Mọi người vừa xem vừa thảo luận, nhanh chóng đưa ra sách lược: Sát Phá Lang tam tinh trấn ba ngày trước, sau đó là các thiên xu, trong năm ngày, chí ít trong phạm vi Phù Lê cung, chuyện Tinh Bàn phải đè xuống, tránh hỗn loạn lục giới.
Tinh Dịch phân phối nhiệm vụ, Sát Phá Lang dùng tốc độ nhanh nhất đi vào huyền băng linh động, bắt đầu khống chế Tinh Bàn. Tứ đại thiên xu nghe phân phó chức trách của mình, ngồi một bên nghị luận, đợi Tinh Dịch chỉ điểm trận pháp phối hợp.
Tiểu Phượng Hoàng ngồi xổm một bên, một cục nắm tròn vo nhô cái đầu bé bé lên hỏi: “Vi Kiêm, Vi Kiêm, còn ta nữa? Lần này ngươi đừng có mà không cho ta nhúng tay vào, đừng có mà cho ta ăn mấy khỏa trái cây thì thôi nhé? Ta rất muốn giúp ngươi một tay.”
Tinh Dịch vươn tay, Tiểu Phượng Hoàng linh hoạt vỗ cánh bay lên, đứng trên đầu ngón tay hắn. Bởi vì quá ú nên ngón tay Tinh Dịch bị y ngồi lên hơi cong xuống, Tiểu Phượng Hoàng bỗng xí hổ, rụt móng bay lên đầu vai hắn.
Tinh Dịch nói: “Làm sao sẽ? Ngươi đừng nghĩ chỉ cần mấy khối trái cây là lừa được ngươi nhé? Phu quân có nhiệm vụ trọng yếu hơn giao cho ngươi.”
Tiểu Phượng Hoàng mỏi mắt chờ mong: “Là cái gì?”
Tinh Dịch nghiêng đầu nhìn y: “Nỗ lực kiếm tiền, không bị phá sản.”
Tiểu Phượng Hoàng thoáng cái lặng đi, y lên án: “Ta vốn kiếm tiền rất tốt rồi, Vi Kiêm, ngươi là một tên lừa gạt, tiền lời ta làm ra cũng không thể đầu tư vào Tinh Bàn, ngươi có thể đừng ghét bỏ ta được không, dù gì ta cũng là một con Phượng Hoàng Kim Đan kỳ mà…”
Tinh Dịch nghe y liên miên cằn nhằn một đống lớn, dùng ngón tay gõ đầu y một cái: “Ai nói? Ta muốn ngươi nỗ lực kiếm tiền, làm tiền thưởng trong lục giới, chiêu mộ các dũng sĩ bắt các ma vật phạm pháp, cũng hoan nghênh những ma nhân lệch lạc muốn quay đầu, đầu tiên chúng ta xây một viện nghiên thảo (nghiên cứu và thảo luận) kỹ thuật sức mạnh Thần Ma Kiêm Viên, chào đón các vị học giả đang rơi vào nan đề ma nhân tới tham gia, nếu có ai nói gì…Ngươi cứ nói là Đế quân Phù Lê nhờ Đế hậu nhà mình cầm tay chỉ dạy. Có thể miễn phí việc làm cho ma nhân, nếu có tai nạn thì đền bù một vạn linh thạch.”
Tiểu Phượng Hoàng bối rối: “Hả?”
Tinh Dịch bổ sung: “Còn nữa, ngươi có thể thay ta ra chiến thư khiêu chiến toàn bộ Ma giới. Chiến đấu với thượng cổ chiến thần, cơ hội này khó mà có được.”
Tiểu Phượng Hoàng kích động: “Vi Kiêm, ngươi mạnh đến vậy sao?”
Tinh Dịch lại uống một ngụm nước đào đã được làm lạnh, chua đến nhíu mi. Hắn lấy cái muỗng bạc múc cho Tiểu Phượng Hoàng một miếng “Thất Sát ca ca đưa dấm tiên thảo”, một mặt nói. “Cũng tạm, không cần khen ta. Người ma giới lông bông tùy hứng, ngươi nói bắt hoặc treo giải thưởng tất nhiên sẽ vồ đến, chửi cũng không được mà bắt cũng không xong, nghe nói người ma giới hơi bị nghèo, không bằng cứ đem địch ở một vị trí bình đẳng, dùng trình độ nghiên cứu học thuật làm điều kiện khiêu chiến, phóng xuất vạn kim chờ người mắc câu.”
Tiểu Phượng Hoàng cẩn thận hỏi hắn: “Vậy chúng ta là hữu hảo giao lưu, và còn?”
Tinh Dịch ôm y vào lòng bàn tay, nghiêm túc nói: “Dùng hết toàn lực của ngươi, gạt mấy nghìn người trong ma giới trấn áp Tinh Bàn, ngươi có thể làm được không?”
Tiểu Phượng Hoàng được Tinh Dịch cổ vũ, chiêm chiếp kêu lên: “Có thể! Ta và Kim Kim đều là chim nhỏ lừa gạt, cao thủ trong cao thủ!”
Phượng hoàng Minh tôn chen lời: “À, thì ra là vậy ư?”
Tinh Dịch không để ý tới y, liếc mắt tán thưởng Tiểu Phượng Hoàng: “Vậy liền giao cho các ngươi. Nhưng trước khi hành sự vẫn phải tìm ta tham mưu.”
Phượng hoàng Minh tôn: “…Các ngươi cứ quyết định như vậy? Nghe cũng vui đấy nhỉ? Còn ta?” Y nhìn Tinh Dịch, rồi nhìn Tiểu Phượng Hoàng đang vui sướng, đề nghị, “Ta đây…Trở về chăm trẻ, hẹn gặp lại, ta về tắm nước bảo dưỡng, năm ngày sau, nếu các ngươi thành công ta sẽ phơi phới vỗ tay ủng hộ, nếu không thành công thì ta tiếp tục bảo dưỡng, rồi mặc bộ xiêm y đẹp nhất về Phạm Thiên chờ chết. Nói tóm tại, ta bây giờ là một con Phượng Hoàng dưỡng sinh, người lớn tuổi không lăn qua lăn lại nổi.”
Y vừa nói liền định chuồn ngay.
Tinh Dịch khiêm tốn nói: “Đại Phượng Hoàng, ngươi có thể đi, hậu quả Tinh Bàn đình trệ cũng không đến mức chết, bất quá chỉ là một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, thì hết ba trăm ngày vác bụi bặm đi đánh giặc mà thôi, đến lúc đó ngươi sẽ không thể uống trà cẩu kỷ dưỡng sinh, hoa bỉ ngạn cũng trụi lủi, lục giới hướng nào cũng có quỷ đói. À, ngoại trừ quỷ đói thì thời gian ngũ hành sẽ chệch đi, nguyên tố Hỏa trải rộng Cửu Châu, khắp nơi đều là lửa, một chút nước cũng không có…Một mỹ nhân sẽ dần khô héo tiều tụy, mất nước mà chết.”
Phượng hoàng Minh tôn lạy hắn một cái: “Xin lỗi, cần ta làm gì? Ta vì ngài mà làm trâu làm ngựa.”
Tinh Dịch trầm mặc, thần tình cũng dị thường nghiêm túc.
Tiểu Phượng Hoàng và Phượng hoàng Minh tôn đều nín thở đứng lên, lẳng lặng chờ hắn mở miệng.
Một lát sau, Tinh Dịch nói: “Ta muốn ngươi đứng ra giải quyết cái đống thuốc ma kia.”
Phượng hoàng Minh tôn nhăn mày: “Núi Đan Hồ? Bên Ma giới đều là bọn thiêu thân, thuốc kỳ quái cũng dám dùng, loại chuyện nhỏ này thiên đình sẽ tự phái người, cái tên Vua Phượng Hoàng là một đứa ngốc, có nhập ma cũng không đánh lại cái móng tay Tiểu Phượng Hoàng nhà ta…Ý ta là móng vuốt.”
Tiểu Phượng Hoàng được y tán thưởng, cao hứng vỗ cánh.
Tinh Dịch nói: “Không, trực giác ta bảo chuyện này rất quan trọng. Trước ngày hôm nay, chỉ có hai người là ta và Tròn tròn hiểu được cách dùng sức mạnh ma đạo chống lại Tinh Bàn, chuyện này tất nhiên phải đè, nhưng biết Tinh Bàn đình trệ không chỉ mấy người chúng ta. Ta nói thời gian rất khớp, lục giới đã an bình hàng vạn năm, thỉnh thoảng có náo động nhưng chỉ là phạm vi nhỏ trong nội bộ Ma giới, cùng Thần giới không quan hệ, nhưng lần này lại dính dáng đến toàn bộ tộc Phượng Hoàng.”
Phượng hoàng Minh tôn suy tư: “Ngươi nói là, có khả năng trong chúng ta có nội gián, đem tin tức này sớm truyền ra ngoài? Sở dĩ chúng ta không báo cho thiên đình vì sợ tiết lộ tin tức, làm tà đạo sấn tới, nhưng giờ chúng ta thật sự không muốn thấy tình huống này xảy ra đâu.”
Tinh Dịch nói: “Đến tận hôm nay ta mới nói cho các ngươi biết phương pháp cũng chính là nguyên nhân này. Nếu ta nghĩ không sai, mấy ngày nữa trong lục giới sẽ có chút tiếng gió…Ví dụ như “Đại đế Phù Lê cung kiệt lực không khống chế được Tinh Bàn, muốn hiến tế nghìn người trong Ma giới huyết tế Tinh Bàn”, để khơi mào Ma Thần phân tranh.”
Phượng hoàng Minh tôn nghĩ đến tình cảnh gà bay chó sủa, náo động không nghỉ liền thấy da đầu tê dại. Thần giới càng ngày càng bình an, nên các thần quan cũng dần thả lỏng, nếu đánh nhau chỉ sợ kết quả khó liệu.
Tiểu Phượng Hoàng nghiêm túc xen vào: “Ý của Vi Kiêm là, mấy người chúng ta lúc đó từng người đều phải tra ra ai là nội gián, có đúng không?”
Tinh Dịch đồng ý nói: “Là vậy, tiểu Tròn tròn, có ai đó trước khi ta bế quan đã biết tin Tinh Bàn có vấn đề, lại không có thời gian truyền tin ra ngoài, ai có khả năng nhất thì người đó là nội gián.”
Tiểu Phượng Hoàng rơi vào trầm tư: “Vậy…”
“Phá án nào tiểu Tròn tròn.” Tinh Dịch nhàn nhạt nói, đột nhiên kéo y đứng lên xoa nắn, “Là ngươi hả, lúc ta bế quan ngươi rảnh nhất đám, mở kỹ viện còn có một đám chim nhỏ trái ôm phải ấp, rõ ràng là giấu đầu hở đuôi. Nội gián không phải ngươi thì ai?”
Phượng hoàng Minh tôn ở một bên cũng châm ngòi thổi gió: “Phá án thôi, nội gián là ngươi, tiểu Tròn tròn.”
Tiểu Phượng Hoàng: “…”
Y bi thương kêu gào: “Không phải ta! Ta không có!” Đồng thời chiếp chiếp kêu lên, dùng cánh nhỏ vả Tinh Dịch.
Phượng hoàng Minh tôn cười phá lên, cả Tinh Dịch cũng cúi đầu nở nụ cười.
Tinh Bàn lơ lửng trên đầu mọi người lộ vẻ u ám, mặc dù nói thì dễ, lại còn thời gian để châm chọc nhau nhưng mỗi người đều rõ ràng rằng thời gian của bọn họ cũng chả còn nhiều. Nhưng bọn họ vẫn có khả năng thả lỏng, không thể không nói đây cũng là một loại may mắn.
Về vấn đề nội gián, ý của Tinh Dịch rất rõ ràng – mấy tháng trước đã có người biết tin Tinh Bàn có vấn đề, rồi nói cho người ngoài biết, dẫn đến Ma giới đã có dự mưu rồi tiến hành hành động.
Tuy rằng tình huống bết bát nhất còn chưa có xảy ra, Phượng hoàng Minh tôn cũng ghét mấy cái thể loại chuyện bé xé ra to, nhưng hôm nay đại nạn vào đầu, cũng khó trách việc trông gà hóa cuốc.
Trực giác Tinh Dịch luôn luôn rất chuẩn.
Sát Phá Lang chống đỡ ba ngày, quả nhiên không chịu nổi, Tứ đại thiên xu phải vào thay. Lúc này, Tiểu Phượng Hoàng bắt tay với Kim sí điểu đi khắp nơi thu thập yêu ma thú, sàng lọc mấy đứa lỗ mãng chỉ muốn đánh nhau với Tinh Dịch.
Tiểu Phượng Hoàng tự mình trấn thủ cửa sàng lọc thứ nhất: “Muốn khiêu chiến với phu quân ta, thì trước tiên phải qua cửa của ta đã, để ta xem có phải các ngươi có đúng là truy cầu cái gọi là sức mạnh cực hạn hay không! Qua được cửa ta, còn một cửa khảo thí sức mạnh chân chính, cho mấy cái tiểu ma tu các ngươi mở mắt, nhìn cái pháp khí truyền thuyết Không Động Ấn đây, trước tiên ta để ở đây, phu quân ta không cần động ngón tay cũng có thể trấn áp được Không Động Ấn, còn các ngươi chỉ sợ rằng phải làm tổ nhiều người mới làm nổi.”
Tiểu Phượng Hoàng chịu trách nhiệm khảo thí, Kim sí điểu bên cạnh sàng lọc, âm thầm quan sát tu vi, thân pháp, tâm tính của người khiêu chiến, chỉ lưu lại những người tu vi thượng thừa, thả hết đám tuyển thủ lỗ mãng.
Đánh tới đánh lui, trong vòng ba ngày thế mà tập hợp được bảy tên Ma nhân Đại thừa trở lên.
Tinh Dịch giấu người ở sau bức màn không nói lời nào, mỗi người đi tới khảo thí, hắn sẽ lấy cái pháp khí mà hắn đã làm vài ngày trước đó – Không Động Ấn, phiên bản đời ba trăm bảy mươi ba của Tinh Bàn chân chính.
Tiểu Phượng Hoàng hét: “Đến đến đến! Để ta xem các ngươi có thể xanh bao lâu! Xem cái quyết tâm đánh bại Phù Lê Đế quân của các ngươi nào! Cái gì? Không chịu nổi? Cái thứ không bằng một con chim nhỏ nữa, đi lĩnh tiền đi, vậy mà cũng đòi khiêu chiến thượng cổ chiến thần, hiện tại Ma giới yếu vậy đến vậy sao? Cái gì? Các ngươi hỏi ta? Ta là con chim nhỏ thiên tài có thể chống đỡ Không Động Ấn hơn mười ngày đó nhé! Không tin thì thôi ta không ép ngươi tin, thân là Phù Lê Đế hậu, ta không thèm quan tâm ngươi có tin hay không? Tu vi của hắn là ta cho đó! Nghe nói về song tu chưa, ta thấy các ngươi còn chưa từng yêu đương mà ha?”
Tinh Dịch đang nghe: “…”
Y phát huy trọn vẹn khả năng nghiêm túc nói bậy, thành công đem một đám người dụ hoặc, tràng cảnh thí luyện càng thêm hừng hực khí thế.
Ngày thứ tư, Tứ đại thiên xu chính thức thay Sát Phá Lang tiếp quản Tinh Bàn.
Tinh Dịch giấu người sau cái Không Động ấn, nhìn một đống hành lá hẹ đệ tử Ma giới đến khiêu chiến, như có điều suy nghĩ: “Thêm một lứa nữa đi…Ý ta nói là người khiêu chiến, có thể tiếp tục thêm mười ngày nữa. Nếu đến lúc đó đứa nào phát hiện mình phải thoái Ma mà khóc thì kêu Nguyệt Lão tới khai thông tâm lý, tranh thủ không cho đám hành hẹ đó quấy rối. Chỉ có thoái ma thôi mà đã bị đả kích không chịu nổi rồi, yếu sinh lý mà cứ đòi làm nhân vật phản diện?”
Vì vậy Nguyệt Lão cũng phải phụng mệnh lếch xác qua đây, phụ mọi người tọa trấn Phù Lê cung.
Cùng một ngày, Thanh điểu báo tin: “Bên núi Đan Hồ đã triệt để không có tin tức, Phượng hoàng Minh tôn đã mang theo thiên binh xuất mã, hôm nay lại có tin tức mới truyền tới, lại có lời đồn mới truyền ra, Ma nhân đang tụ tập lại lẫn trốn, có người nói ngài dối trên gạt dưới lấy tám trăm đệ tử ma nhân huyết tế Tinh Bàn.”
Tinh Dịch nhíu mi: “Tin tức hôm nay? Không sao, bọn họ dùng dư luận tạo khí thế, chúng ta cũng có thể. Triều đình mà nghe thấy chắc cũng chẳng yên, điểm này Tròn tròn đã có cách ứng phó, y đã lấy hết tiền tiêu vặt của mình mướn hơn trăm kẻ lừa gạt ra ngoài đồn đãi rồi, nói ta tìm tám trăm ma nhân không phải huyết tế Tinh Bàn, mà là muốn tìm tám ngàn đệ tử Ma giáo để khai mở hậu cung, cố gắng đem chuyện mưa máu gió tanh thành câu chuyện hồng phấn kể lại, thuận tiện còn khiến mọi người nghĩ Đế hậu của ta đang một lòng lo lắng, lật lại câu chuyện và kiếm thêm được một khoản. Kiếm được tiền rồi thì tiếp tục nhờ người làm tiếp, phát triển những nhánh khác như Đế-Hậu, Cục Tròn, Đế Cục ghép thành một đôi, chúng ta sẽ luôn mãi trong dòng chảy lục giới đi vào thiên cổ.”
Nguyệt Lão: “Đế-Hậu thì ta hiểu rồi, là ngươi và Tròn tròn, còn Cục Tròn với Đế Cục là cái gì? Tiểu thuyết của chúng ta có mấy cặp này này sao?”
Tinh Dịch bất động thanh sắc: “Cục Tròn là Cục than nhỏ và Tròn tròn một cặp, còn Đế Cục chính là ta với Cục than nhỏ, tức là tự ta cặp với ta (tự công tự thụ trong truyền thuyết…), ngươi vĩnh viễn không biết trong thần giới có một đám thiếu niên không biết đang nghĩ gì, đối với những cặp đôi này ta cũng rất bất đắc dĩ.”
Nguyệt Lão tức giận: “Ta thấy ngươi nào có bất đắc dĩ hả!”
Tinh Dịch cười nhạt.
“Về việc lời đồn mới hôm nay… Ma tu đều thoái ẩn, rõ ràng là không muốn cho ta tìm được người, không có biện pháp bắt người về áp chế Tinh Bàn, thật vừa vặn với ngày hôm qua truyền ra.” Tinh Dịch nói.
Lời này không cần giải thích cũng hiểu được.
Mấy hôm trước mọi người thảo luận việc nội gián, trừ chính hắn và Tiểu Phượng Hoàng, trừ Tứ đại thiên xu không hề biết chuyện từ trước, trừ luôn Phượng hoàng Minh tôn…nếu là Minh tôn thì y tuyệt đối sẽ không đem lời đồn đến chỗ núi Đan Hồ, liên lụy rất nhiều, hắn lại nghĩ đến tin tức hôm nay mà Thanh điểu đem tới.
Như vậy chỉ còn…
Sát Phá Lang.
Tiểu Phượng Hoàng lên tiếng: “Ta nghĩ Tham Lang ca ca có thể trừ ra. Ta có thể làm chứng, hắn và Kim Kim chỉ nói chuyện yêu đương, cụ thể là hắn vẫn luôn giúp Minh tôn nấu nước và pha trà cẩu kỷ.”
Con tiểu chim ú làm ra vẻ khổ sở: “Ta cũng không hy vọng sẽ là Phá Quân ca ca hay Thất Sát ca ca, ta hy vọng ngươi sai rồi Vi Kiêm.”
Tinh Dịch nhàn nhạt nói: “Không phải là Tham Lang.”
Tham Lang và hắn có liên hệ mật thiết, tâm tư cũng đơn giản, lỗ mãng, từ lúc bắt đầu nuôi Kim sí điểu liền thay đổi, cả tâm đều dâng cho chim nhỏ, không còn quan tâm những chuyện khác.
Phá Quân và Thất Sát, sẽ là ai?
Phẩm hạnh của Phá Quân có chút quá phận, quỷ thần khó lường, có lẽ do sự kiện nghiệt long năm đó mà ghi hận hơn ba trăm năm nay không hề lên triều, có thể thần kỳ thay đổi thái độ bắt đầu lên triều cũng là do hoàn thành một cái nguyện vọng của tiểu chim ú.
Tính tình Thất Sát lãnh đạm, quái gở lại trầm mặc, thần giới nói hắn chính là người vô tâm vô tình đứng thứ hai thần giới chỉ sau Tinh Dịch, đủ để kế thừa Tinh Bàn, nhưng lai lịch của hắn trước đây là một câu đố.
Trước khi rời đi, Phượng hoàng Minh tôn có giao cho Tinh Dịch một đoạn nói chuyện đã được phong ấn lại: “Đế quân, ngươi còn nhớ không? Lúc đó ngươi nhập quan, Phá Quân là người cuối cùng đi vào, do ta cản hắn lại, hỏi hắn một vấn đề, hắn cũng đã trả lời ta. Cụ thể thế nào thì ta không dám phán đoán, nhưng ta nghĩ nó cũng có giá trị tham khảo, ta giao nó cho ngài.”
Tinh Dịch phá vỡ phong ấn, một đoạn đối thoại từ bốn tháng trước ghé vào lỗ tai hắn.
Phượng hoàng Minh tôn: “Tại sao muốn nhúng tay vào chuyện này? Ngươi không giống người thích làm việc thiện, Tinh Bàn bất ổn, ngươi phải cao hứng mới đúng. Vì sao có thể rời xa Thỏ ngọc đến đây tu luyện bế quan?”
Phá Quân: “Ngươi đừng nghĩ ta nông cạn đến vậy, Tinh Bàn có liên quan đến lục giới, nếu không phải bọn họ nói Sát Phá Lang tam tinh hội chiếu không thể thiếu một, thì ta cũng lười quản.”
Phượng hoàng Minh tôn kiên trì hỏi: “Cho ta một lý do. Bằng không ta sẽ vĩnh viễn nhìn chằm chằm ngươi, mặc dù ngươi là bằng hữu của ta.”
Phá Quân: “Không phải là không có lý do, ta là Thỏ thần, Tiểu Phượng Hoàng ở trước mặt ta khẩn cầu cho y và Đế quân cả đời bình an vui vẻ, ta liền giúp đỡ thôi. Mặt khác…”
Phá Quân dừng lại một chút: “Còn có một việc ta rất tò mò, theo lý thuyết, tử vi của Đại Đế phải vĩnh viễn chiếm chỗ cao nhất trong trung tâm Tinh Bàn, lay cũng không ngã, vạn năm trước tu vi hắn đã đạt đỉnh, không hề có kiếp nạn, vậy hồi đó làm sao hắn lại xuống phàm?”
Một mảnh trầm mặc, hiển nhiên Phượng hoàng Minh tôn cũng đang tự hỏi.
Phượng hoàng Minh tôn: “Nói không chừng chắc là vũ hóa chi kiếp…” (quy tiên, mọc cánh thành tiên, kiểu thoát xác giống mấy con bướm á.)
Phá Quân lạnh lùng thốt lên: “Đừng có giả vờ ngớ ngẩn, Đại Phượng Hoàng, chẳng có ai vũ hóa thành tiên chi kiếp mà là tình kiếp cả, chư thần thời thượng cổ tịch diệt, bốn mươi chín ngày cúng thất các thần hóa vũ chi kiếp, Cửu Châu nghênh đón kiếp nạn, liệt hỏa đốt sạch không khí, mặt đất cứ như vỏ mặt trời, nóng hổi không thể đứng được, vạn vật bị thiêu đốt, không còn một nhánh cây ngọn cỏ. Cả Nữ Oa, Viêm Hoàng không thể sống sót, chỉ dư lại một người mãi mãi bất tử. Phù Lê Đại đế vượt qua hóa vũ chi kiếp, từ nay về sau sẽ không gặp chuyện gì nữa. Ta còn một vấn đề, hơn một trăm năm trước, tại sao hắn đột ngột hạ phàm? Hơn nữa bản thân không nhớ rõ chuyện cũ?”
Trầm mặc.
Phá Quân nói: “Ngươi rảnh nhìn ta chằm chằm, vậy thì không bằng quan tâm đến quá khứ của Thất Sát tinh quân ấy, hỏi hắn xem nghiệt long năm đó hắn đóng vai gì? Ta vào đây, Đại Phượng Hoàng, ngươi bên ngoài cũng phải bảo trọng.”
Thanh âm ngừng lại.
Tinh Dịch nghe xong liền trầm tư, một lát sau liền nghe lại lần hai.
Tiểu Phượng Hoàng đã hoàn thành xong một ngày công tác chọn lọc, nhào tới chia cho hắn nước quả đào: “Vi Kiêm, uống một miếng, ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Tinh Dịch nói: “Ta đang nghĩ một vấn đề, tiểu Tròn tròn, nếu như bây giờ ngươi bề bộn nhiều việc, liền phát hiện ra thủ hạ mình có hai người đầy hiềm nghi, hai người đó thủy hỏa bất dung, hai bên đùn đẩy lẫn nhau, không thể phân biệt thật giả, ngươi sẽ giải quyết thế nào?”
Tiểu Phượng Hoàng suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nói: “Thủy hỏa bất dung? Ta đây vì sao phải quản họ, để chính họ đấu đá với nhau không tốt sao? Nếu là một tên ăn trộm muốn chạy, như vậy trước khi trốn phải làm chuyện trước tiên là giết chết cái người đối địch để tránh nhược điểm, lúc đó dễ bị tra ra manh mối. Nhưng mà ta nghĩ, làm ông chủ, khẳng định vẫn có thiên vị, để phòng ngừa cắn nhau, ta sẽ phái người âm thầm theo dõi.”
Tinh Dịch chống má nhìn y: “Tiểu Tròn tròn, ngươi là một chim nhỏ ông chủ thiên tài. Vậy ngươi làm sao có quyết định thiên vị ai đó?”
Tiểu Phượng Hoàng suy nghĩ, có chút xoắn xuýt: “Thì ai đẹp thì thiên vị thôi.”
Tinh Dịch sờ đầu y, hỏi: “Tiểu Tròn tròn, ngươi thấy Phá Quân ca ca và Thất Sát ca ca ai đẹp hơn?”
Tiểu Phượng Hoàng suy nghĩ một hồi, nói: “Phá Quân ca ca nha, hắn và ngươi là cùng một kiểu đẹp, hắn còn cho ta đồ ăn nữa, nhưng không phải vậy mà nói Thất Sát ca ca xấu đâu, Thất Sát ca ca và ta giống nhau thuộc loại thanh tú, ta còn có chút nét đẹp yếu ớt nữa.”
(Gián: có khi nào Thất Sát là thụ không…)
Tinh Dịch lập tức gõ nhịp: “Được, cứ án theo ngươi nói.”
Một lát sau, Nguyệt Lão mơ hồ bị triệu hồi.
Mấy ngày nay Nguyệt Lão bận rộn khai thông đầu óc cho cái đám ma đầu hành hẹ lỗ mãng kia, bận đến đầu váng mắt hoa, mang hai vành mắt gấu trúc đi ra, vô cùng oán niệm.
Tinh Dịch nói: “Cho ngươi một nhiệm vụ mới, theo dõi một người bên chúng ta, khi cần thiết có thể ngươi phải ra mặt đánh nhau.”
Nguyệt Lão kêu gào thảm thiết: “Không đi! Ta chỉ là một nhân viên văn phòng vô tội! Ngươi bắt ta đánh nhau cái quần gì! Hả? Ta đây chân bé tay bé, đánh đấm kiểu gì!”
Tinh Dịch nói: “Vậy thì cho ngươi một cái nhân tình, giúp ta theo dõi Bắc Đẩu Dao Quang Phá Quân tinh, hắn là người bên ta, ta lệnh cho ngươi phải bảo vệ hắn thật tốt, những chuyện khác ta mặc kệ, ngươi tự mình giải quyết.”
Nguyệt Lão cam khổ nhận mệnh: “Ngươi phải cho ta một triệu phí khổ cực.”
Tinh Dịch nói: “Không thành vấn đề, trừ vào tiền tiêu vặt của Tròn tròn.”
Tiểu Phượng Hoàng ngồi bên cạnh đang gặm tiên thảo chua, trợn tròn mắt.
Chờ Nguyệt Lão đi rồi, Tiểu Phượng Hoàng mới hỏi: “Vi Kiêm, vậy tiền tiêu vặt của ta còn bao nhiêu?”
Tinh Dịch liếc y: “Đến lúc đó nhìn vào biểu hiện của ngươi.”
Tiểu Phượng Hoàng gặm một miếng tiên thảo chua ngọt, uống một hớp nước đào, bất mãn nói: “Vi Kiêm, chúng ta đều có chuyện làm, còn ngươi? Ta cũng muốn trừ tiền tiêu vặt của ngươi.”
Tinh Dịch không trả lời y, hắn thừa dịp bốn bề vắng lặng, y đang mãi ăn uống, tiến tới hôn Tiểu Phượng Hoàng một cái, sau đó cau mày: “Hôn một cái thôi mà thấy toàn vị chua, ngươi không thấy chua sao?”
Tiểu Phượng Hoàng nhìn tiên thảo ngâm chua trong tay: “Ngon mà Vi Kiêm, ngươi mới có vấn đề í, không phải do ta, ngươi thấy chua chứ ta thấy ngọt quá trời đó.”
Tinh Dịch cũng lười quản, lười biện luận vấn đề chua ngọt. Hắn dường như rất thích xem bộ dáng ăn uống của Tiểu Phượng Hoàng, chống má nhìn y ăn một miếng tiên thảo, uống một miếng nước đào, cảm thấy tâm tình rất tốt.
Hắn vươn tay sờ sờ mặt Tiểu Phượng Hoàng, nhẹ giọng nói: “Tiểu Tròn tròn.”
Tiểu Phượng Hoàng ăn uống no đủ, tiến vào trong ngực hắn nằm ngủ: “Ừm, Vi Kiêm, ngươi lại hư hỏng gì rồi?”
Tinh Dịch xoa xoa tóc y: “Nếu có một ngày ta nhập ma, có khả năng lục thân không nhận, lãnh huyết vô tình, khiến người người sợ hãi, ngươi có khổ sở không?”
Một giây kia, tiếng gió thổi như ngưng lại.
Tiểu Phượng Hoàng trừng mắt, từ trong ngực hắn chui ra nhìn hắn.
Tinh Dịch biết chuyện này không gấp, chỉ mỉm cười nhìn y, còn bổ sung thêm: “Bởi vì ngươi là Đế hậu của ta, nên ta quyết định nói cho ngươi biết, đây là tình huống xấu nhất, ta mong ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ…”. Hắn ôm chặt y, hít sâu một hơi, “Cũng là thay ta suy nghĩ với, ta không nỡ.”
Tác giả nói: Hai chương nhập lại…
Hoàn chương 73