Đọc truyện Phụng Chỉ Béo Phì – Chương 44
Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Tiểu Phượng Hoàng vốn cố nén không khóc, nhưng bị một câu “Ngươi dỗ ta đi” của hắn làm cho y khóc càng thảm thiết: “Ngươi không dỗ ta mà còn muốn ta đi dỗ ngươi, rõ ràng là ngươi không theo ta ăn lẩu, còn cố ý làm ra vết thương đưa ta xem khiến ta khổ sở, tại sao ngươi có thể hư hỏng như vậy hả phu quân, ngươi còn muốn ta dỗ ngươi, ngươi nói chuyện không có đạo lý mà!”
Tiểu Phượng Hoàng vừa khóc vừa kéo hắn, một bên lau nước mắt: “Ta không dỗ, sẽ không dỗ! Ngươi chính là một móng heo bự, Vi Kiêm ngươi là một móng heo bự!”
Mãi đến khi Tinh Dịch ôm Tiểu Phượng Hoàng ướt nhẹp về Phù Lê cung, Tiểu Phượng Hoàng vẫn còn giận hắn, không nói lời nào.
Tinh Dịch không biết phải làm sao bây giờ. Hắn mang Tiểu Phượng Hoàng về phòng, lấy thùng nước nóng đến, muốn thay bộ quần áo đã ướt của y ra nhưng y vẫn ngồi thẳng không nhúc nhích, chỉ núp ở góc giường không lên tiếng, Tinh Dịch ôm y, y ngoan cố ngồi im bất động, vừa đụng vào sẽ khóc chít chít, thật giống như là đem tất cả ủy khuất, buồn giận khóc một lần cho hết.
Tinh Dịch nhìn y, muốn vươn tay lau nước mắt cho y, còn muốn lấy tấm thảm dày đắp cho y nhưng Tiểu Phượng Hoàng không cho hắn đụng. Tinh Dịch khó có được chân tay luống cuống, lại nhìn dáng vẻ Tiểu Phượng Hoàng khóc lóc, đôi mắt hồng hồng như thỏ, nước mắt to như hạt đậu không ngừng lăn xuống, những sợi tóc còn ướt nước dán trên quần áo xộc xệch, càng nhìn càng thấy đáng thương.
Tinh Dịch không nói rõ hắn muốn làm gì, sau khi bị Tiểu Phượng Hoàng né tránh lần thứ hai, hắn vươn tay đặt lên đỉnh đầu Tiểu Phượng Hoàng. Tiểu Phượng Hoàng giật người muốn lui về sau thì thấy đã không còn đường lui, y đã ngồi tận trong cùng rồi, lui nữa sẽ đụng phải cái ót – binh một tiếng, Tinh Dịch đưa tay muốn cản nhưng Tiểu Phượng Hoàng đã đau đến co rụt lại, bưng kín cái ót chôn mặt vào trong đầu gối.
Trong lòng Tinh Dịch bỗng thấy lo lắng, hắn ngồi xuống bên cạnh Tiểu Phượng Hoàng, cưỡng chế nắm lấy tay y, mặc y giãy dụa lôi kéo y đến kiểm tra vết thương.
Tiểu Phượng Hoàng thật sự rất đau, nhưng cũng không đẩy hắn ra mà rơi vào cái ôm ấm áp của hắn, Tinh Dịch dùng ngón tay gạt những sợi tóc đen nhánh ra, thi triển trị dũ thuật xoa xoa vùng da đầu của y thật cẩn thận.
Tinh Dịch cúi đầu nói y: “Còn nói ngươi không phải là một tiểu Am Thuần sao? Ngồi mà cũng đụng đầu được, ngốc.”
Tiểu Phượng Hoàng không lên tiếng.
Ngón tay theo mái tóc của Tiểu Phượng Hoàng mà trượt xuống, vén lại mái tóc rối của y cho ngay ngắn rồi sau đó vươn tay, kiên nhẫn đem đầu Tiểu Phượng Hoàng chôn tại ngực mình.
Tiểu Phượng Hoàng lại động nhưng không có vùng ra. Y dùng ngón trỏ và ngón cái xốc tay áo Tinh Dịch lên, thanh âm vẫn còn đang khóc: “Ngươi cũng chữa cho mình chút đi, ngươi không thấy đau sao?”
Tinh Dịch dỗ y: “Chút nữa ta sẽ trị, ngươi đừng khóc.” Kỳ thực cây đao mỏng như cánh ve mà hắn sử dụng là một trong các thần binh thượng cổ, vết thương mà nó tạo ra sẽ để lại cấm chú triệt tiêu các loại sức mạnh khác nên không thể sử dụng trị dũ thuật được, chỉ có thể chậm rãi bôi thuốc chờ nó khép miệng.
Tiểu Phượng Hoàng lại im lặng. Một lát sau, giọng mũi dày đặc của y vang lên, ấp úng nói: “Am Thuần thì đã sao, ngươi chính là khinh thường Am Thuần. Ngươi xấu lắm, ngươi không thích ta.”
Tinh Dịch phát hiện đêm nay đề tài Am Thuần đang cản trở hắn rất nhiều. Vì vậy hắn càng ôm chặt người kia hơn, cằm đặt trên đỉnh đầu y, thấp giọng hỏi: “Nếu ngươi không phải là Am Thuần, thì ngươi chính là một Tiểu Phượng Hoàng.”
Tiểu Phượng Hoàng rầu rĩ không vui: “Khi nhận thức được xung quanh thì ta không biết mình là Phượng Hoàng. Khi đó người khác gọi ta là Bạch vũ Phượng Hoàng, ta còn tự cho mình là Phượng Hoàng, đi khắp nơi tìm ổ Phượng Hoàng, muốn nương tựa vào tộc nhân của mình, thế nhưng bọn họ lại không cần ta.”
Tinh Dịch trầm mặc.
Một lát sau, Tiểu Phượng Hoàng liền nghe thấy thanh âm của hắn vang lên từ trên đỉnh đầu của mình, hai người da thịt cận kề, âm thanh mang theo chút rung động, khiến tai y có cảm giác tê tê: “Vậy sau đó làm sao ngươi phát hiện mình chính là Phượng Hoàng?”
Tiểu Phượng Hoàng nói: “Ta đi quánh nhau với người ta, đang đánh không lại thì đột nhiên phát hiện mình biết phun lửa, sau đó lại có một Rùa gia gia nói cho ta biết chỉ có tộc Phượng Hoàng và tộc Kim sí điểu mới phun lửa. Kim sí điểu lúc nhỏ sẽ rất mảnh khảnh, xinh đẹp, còn chim nhỏ của tộc Phượng Hoàng khi còn bé sẽ giống như ta nè, tròn tròn một nắm, nếu ta phun lửa vậy thì ta chắc là chim nhỏ Tiểu Phượng Hoàng rồi.”
Tinh Dịch thấp giọng nói: “Ta cũng không có không thích Phượng Hoàng, mặc kệ ngươi là Phượng Hoàng hay là Am Thuần thì ta đều thích. Đế hậu của ta phải là ngươi, ngươi nghĩ là ta không cho ngươi sao? Thoạt nhìn ta giống như không giữ lời hứa với ngươi sao?”
Tiểu Phượng Hoàng nhìn không ra thật.
Tinh Dịch bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, hắn không nhớ nổi kiếp thứ hai, hứa hẹn trước khi phi thăng của Tiểu Phượng Hoàng có liên quan đến quãng đời sau này hay không? Nào giọng nói mềm mỏng, nào giấy tiên đưa lời hẹn hò, làm sao cũng có căn cứ chứng minh hắn đã không giữ lời hứa mà bỏ xuống. Cũng bởi vì hắn đã quên y đi.
Thanh âm Tinh Dịch khàn khàn: “Là ta không tốt, ta không nên bỏ ngươi một mình ở lại, để ngươi tìm ta nhiều năm như vậy.”
Tiểu Phượng Hoàng sửng sốt.
Tinh Dịch lẳng lặng hỏi: “Nếu như không có người khác nói cho ta biết việc này, vậy có phải ngươi vẫn sẽ mãi im lặng, mãi làm một con chim hư cả đời?”
Tiểu Phượng Hoàng ngẩng đầu, nghẹn ngào không nói nên lời. Y chớp mắt mấy cái, tựa hồ có chút mờ mịt, sau đó đột nhiên như hiểu ra chuyện gì, nước mắt bỗng trào ra.
Tiếng nói Tiểu Phượng Hoàng cũng khàn đi: “Vi Kiêm, ngươi, ngươi đã biết?”
Tinh Dịch nói: “Ừ. Phượng hoàng Minh tôn nói cho ta biết.”
Thanh âm Tiểu Phượng Hoàng ngày càng nhỏ: “Ta, ta không phải con chim hư. Trước đây ta đã từng nói ngươi là phu quân của ta nhưng ngươi không tin.”
Tinh Dịch càng ôm chặt y hơn: “Là ta không tốt, ngươi đừng khổ sở, ngươi không ngốc mà chính ta quá ngu ngốc. Đừng khóc có được không? Tiểu Tròn tròn của ta đừng khóc, ngoan.”
Tiểu Phượng Hoàng vừa cố nín khóc, vừa hít hít mũi nói thêm: “Ngươi để… ngươi để ta nói xong, kỳ thực nếu ngươi còn chưa thích ta, không muốn nuôi chim nữa thì ta cũng không ép buộc ngươi, ta không nói cho ngươi chuyện lúc trước cũng bởi vì lý do này. Ngày đó Nguyệt Lão… Nguyệt Lão nói cho ta biết một đời ở nhân gian đã xong, kiếp sau ai cũng không biết ai nữa, có người lập gia đình, con cháu đầy sảnh đường, có gặp cũng không nhận ra nhau. Là ta không nên… không nên tới tìm ngươi, xin lỗi Vi Kiêm.”
Y nói một hồi, vẫn không nhịn được mà bật khóc: “Thế nhưng ta thật sự rất nhớ ngươi, vài chục năm… vài chục năm không thấy ngươi, ta tìm khắp nơi cũng không tìm được ngươi, ta thật sự rất nhớ. Lúc ta ăn lẩu cũng rất nhớ ngươi, cái lẩu đó ăn ngon lắm, ngươi xem bây giờ ngươi suốt ngày cứ ở Bắc Thiên, cũng không đi chơi với các thần tiên khác, khiến cho tất cả mọi người sợ ngươi, có cái gì ngon cũng đều không ăn được, cũng không có người ăn cùng, ta thấy rất khó chịu đó Vi Kiêm.”
Y khóc, Tinh Dịch lẳng lặng nghe, cũng không chen vào, chỉ là vỗ vỗ lưng Tiểu Phượng Hoàng trấn an, nghe y kể chuyện nhân gian, tiên sơn một đời kia, thỉnh thoảng còn có chút cố sự y trải qua khi đi tìm hắn, nhưng đều là chuyện vui chiếm đa số, thời gian khó khăn nhất chính là y không có tiền nên không ăn được trái cây, mỗi ngày phải chạy tới địa phương hoang vu nào đó tìm một khỏa trái cây vừa chua vừa chát để ăn, nhưng rất nhanh lại bị Tây Vương Mẫu kiếm được tha về, cho y một quả đào để ăn no công tác.
Tiểu Phượng Hoàng nói: “Vận khí của ta rất tốt, ta rất vui. Thế nhưng Vi Kiêm, ta nghe người ta nói không thể không có đạo đức mà đi bắt cóc người mình thích, bởi vì đây là chuyện lưỡng tình tương duyệt, ta thích ngươi, ngươi không thích ta, không muốn nuôi chim nhỏ, vậy thì ta chỉ có thể quay về Phạm Thiên làm công tiếp.”
Y dừng một chút, Tinh Dịch còn chưa kịp nói thì chỉ thấy thiếu niên lau nước mắt, bổ nhào vào lồng ngực hắn, buồn buồn nói: “Không… ta không, ta thu hồi lời nói lúc nãy, ta không muốn quay về Phạm Thiên làm công, ta muốn ở lại đây với ngươi. Vi Kiêm, ngươi nói đúng, ta thật xấu, ta nghĩ trên thế giới này chỉ có ta là một con Tiểu Phượng Hoàng rất tham lam.”
Tinh Dịch kéo y lên, cúi đầu hôn môi, hôn trán y, cổ họng hắn bỏng rát, thanh âm hắn cũng nóng hổi khàn hàn: “Vậy ta chính là người may mắn nhất trên thế gian này vì gặp được Tiểu Phượng Hoàng ngươi. Ngươi không muốn về, ta cũng không cho phép ngươi về – ngươi là chim nhỏ của ta, chỉ là của ta, ai cũng không thể khiến ngươi đi, chính ngươi cũng không thể, biết không tiểu Tròn tròn?”
Tiểu Phượng Hoàng liều mạng gật đầu, khóc khóc cười cười cọ trong ngực hắn, vội vàng ôm lấy bờ vai hắn: “Ngoéo tay.”
Tinh Dịch cùng y ngoéo tay. Ngón út ngoéo ngón út, đung đưa một cái rồi lại một cái. Nhiệt độ cơ thể cực nóng, giờ khắc này phảng phất như có sợi tơ tương lai của hai người bỗng quấn cùng một chỗ với nhau, kinh hoảng, mê man, vui sướng, khổ sở, chỉ trong chớp mắt Tinh Dịch liền cảm nhận được tất cả.
Tinh Dịch thầm nghĩ, thì ra đây chính là cảm giác mà Tiểu Phượng Hoàng thích hắn sao?
Hắn đè lên lồng ngực mình, bên trong trống rỗng một mảnh yên tĩnh, hắn cảm thấy có một số việc chưa chắc do tâm mình khống chế, bởi vì hắn chưa từng muốn. Trong chớp mắt khi hắn vẫn đang ngoéo tay với Tiểu Phượng Hoàng, hắn thật nhanh hôn sâu xuống, áp đảo thiếu niên lên trên chiếc giường nhỏ, hết sức ôn nhu. Thân thể Tiểu Phượng Hoàng ấm nóng, mềm mại, ngón tay hắn mơn trớn gò má y, da thịt hơi mỏng và xương quai xanh tinh tế, tựa như chỉ cần lơ là chút thôi sẽ lạc mất nhau, tựa như đóa phù dung yếu ớt có thể theo gió bay đi.
Tê dại và chua xót theo sống lưng hắn dọc xuống, hắn không biết đây là chuyện gì, hắn thậm chí còn không dám dùng quá sức hôn, bởi vì hắn cảm thấy Tiểu Phượng Hoàng sẽ bị đau.
Red: đoán xem có H một dòng nữa ko ae? =]]]]]]]]]]
Hoàn chương 42