Phụng Chỉ Béo Phì

Chương 42


Đọc truyện Phụng Chỉ Béo Phì – Chương 42

Edit: Gián cung đình

Beta: RedHorn

Gián: Thế là chúng ta đi được một nửa chặng đường rồi các cậu ạ *tung bông*.

Nguyện vọng năm ấy?

Tiểu Phượng Hoàng có chút chần chừ.

Thời gian một trăm năm trôi nhanh như cái chớp mắt, chính y cũng đã quên năm ấy y cầu nguyện điều gì, giống như lúc sau khi trải qua tình kiếp, lần thứ hai phi thăng, một đạo thiên lôi qua đi cọ rửa ngũ cảm lục thức, khuôn mặt của Tinh Dịch lúc ấy y cũng quên mất.

Y chỉ nhớ rõ đã từng có một người yêu y trầm lặng mà nồng nhiệt, cho y một gia đình, che chở y nửa đời còn lại. Tiểu Phượng Hoàng liều mạng tự nói với mình rằng không được quên, vì vậy khi y học được cách ngậm bút viết chữ liền viết hết tất cả ra giấy, mỗi ngày đều tìm kiếm phu quân thất lạc của mình.

Red: khúc này làm toi nhớ đến Your name…T_T

Tiểu Phượng Hoàng định mở miệng nói thì cổ tay bị Tinh Dịch đột nhiên kéo lại, sức lực hơi mạnh khiến y cảm thấy đau đớn. Tinh Dịch kéo tay y đứng sau lưng mình, nhàn nhạt nói với Tiểu Phượng Hoàng: “Ngươi về trước đi.”

Tiểu Phượng Hoàng nghi hoặc: “Vì sao vậy Vi Kiêm? Ngươi đã đáp ứng mang ta đi chơi mà.”

Tinh Dịch diện vô biểu tình: “Hôm khác ta dẫn ngươi đi chơi, hôm nay không được, ngươi về trước đi.”

Tiểu Phượng Hoàng trợn to hai mắt: “Vi Kiêm, tại sao phải là hôm khác? Ta không muốn hôm khác, ta muốn hôm nay ở đây chơi, ta đã hứa với tiên nữ tỷ tỷ hái cho nàng hồng hạnh thảo ở Vong Xuyên, ta còn muốn đem trái cây cho Kim sí điểu và Cục than nhỏ ăn…”. Y càng nói càng nhỏ, cho đến khi Tinh Dịch xoay người lại thì Tiểu Phượng Hoàng triệt để im lặng không nói nữa.

Ánh mắt Tinh Dịch lộ ra tia nghiêm khắc và uy áp, đôi mắt hơi mở to, lộ ra chút huyết hồng còn có một chút điên cuồng được giấu kín mà mọi người không thể thấy, bộ dáng lúc này của hắn thật giống như lúc hắn tiêu diệt đám tiểu yêu đồng sau núi.

Nhưng thanh âm của hắn vẫn vô cùng ôn nhu: “Hôm khác, được không nào?”


Tiểu Phượng Hoàng cúi đầu ũ rủ, giãy cánh tay ra khỏi tay hắn, thương tâm nói: “Ta không muốn hôm khác, hôm khác của ngươi sẽ là hôm nào, chỉ sợ là không có. Bình thường ngươi bận rộn như vậy, ta với ngươi cũng không có thời gian chơi với nhau, cũng chỉ tranh thủ thời gian rời giường mà ầm ĩ với ngươi, hót cho ngươi nghe. Thế nhưng ngươi cũng không dậy đúng giờ, ngươi còn bị bóng đè nói mớ ở… Ngươi luôn làm ta lo lắng lắm Vi Kiêm.”

Tinh Dịch giật mình.

Tiểu Phượng Hoàng nỗ lực nuốt nước mắt, ủy khuất nói tiếp: “Hôm nay ta sẽ không làm tiểu chim ú của ngươi, ta muốn đi chơi Vong Xuyên, ngươi không cần nói chuyện với ta, ta nghiêm túc tức giận rồi.”

Tinh Dịch giật giật ngón tay, muốn kéo y nói vài lời nhưng chỉ thấy Tiểu Phượng Hoàng cởi bỏ chiếc áo ngoài màu đỏ hồng mà lúc sáng y đã tỉ mỉ lựa chọn, bỏ luôn cả dây tơ hồng đang buộc trên tóc, “thịch” một tiếng liền biến thành cục nắm nhỏ từ tay hắn bay đi.

Con tiểu chim ú thương tâm bạch bạch bay đi nhưng lại không biết đi đâu, vì vậy vẫn xoay xoay vòng vòng tại chỗ.

Con thỏ mập đang nằm trong lồng ngực Phá Quân nhìn thấy, liền co chân sau nhảy xuống mặt đất, dùng móng nhỏ đầy lông của mình sờ sờ cục nắm. sau đó cọ cọ cái bụng Tiểu Phượng Hoàng. Tiểu Phượng Hoàng vẫn còn đang đau lòng nên không nhúc nhích, Thỏ ngọc liền đứng lên, dùng móng nhỏ thận trọng ôm cục nắm nhỏ vào lòng, sau đó chầm chậm nhảy ra phía sau chân của Phá Quân, chổng vó nằm xuống để Tiểu Phượng Hoàng nằm lên cái bụng lông mềm của mình.

Tiểu Phượng Hoàng trở mình, mở hai cánh, chôn đầu vào lớp lông mềm mịn của Thỏ Ngọc, còn cái mông thì chổng ra ngoài.

Tinh Dịch phục hồi lại tinh thần, bước nhanh muốn ôm Tiểu Phượng Hoàng về thì bị Phượng hoàng Minh tôn ngăn lại: “Đế quân, ngươi bình tĩnh nghe ta nói.”

Thất Sát và Tham Lang cũng nói: “Đế quân, hôm nay đến đây là giúp Thỏ ngọc khôi phục ký ức, nên đem chính sự làm xong.”

“Làm một cái giao dịch không chủ nhân Tinh bàn?” Phá Quân thản nhiên nhìn Tinh Dịch. “Trước đây ta chưa từng đến Phù Lê cung gặp ngươi, cũng chưa từng cùng chúng tinh hội tụ cho nên khiến Sát Phá Lang tam tinh hội chiếu không thể hoàn thành, mà chúng tiên cũng đồn đúng đấy, là do ta có địch ý với ngươi nên không đi. Về tình, ta hận ngươi, đây là chuyện của ta; về lý ngươi vì sinh linh lục giới thì đây là chuyện của ngươi. Ta biết Tiểu Phượng Hoàng cũng chính là chim nhỏ ngươi đang nuôi đấy, có thể sau này còn trở thành Đế hậu, chuyện của y lần này ta sẽ can dự.”

“Ngươi giúp tiểu thỏ của ta tìm ký ức, ta giúp Tiểu Phượng Hoàng nhà ngươi hoàn thành nguyện vọng, thế nào?” Phá Quân mỉm cười, “Ngài đồng ý không?”

Tinh Dịch nhìn tiểu chim ú đang nằm trên bụng Thỏ ngọc: “Nguyện vọng của y…”

“Là nguyện vọng của y khi còn ở nhân gian, Đế quân.” Phá Quân vẫn duy trì tiếu ý không chút sợ hãi đối với hắn nói, “Trao đổi không?”.

Trao đổi ư? Cho dù nguyện vọng ở thế gian kia có khả năng sẽ không có ngươi?

Sát khí ở Vong Xuyên tuần hoàn liên tục. Tinh Dịch ngồi trên chiếu, Thất Sát, Tham Lang, Phượng hoàng Minh tôn chia nhau ngồi vây quanh hắn tạo thành một tam giác. Thỏ ngọc rung rinh dựa vào đầu gối của Thất Sát, rung tới rung lui, sau đó được Phượng hoàng Minh tôn ôm lại, vuốt lông mao nhung nhung trên đầu nó khiến nó ngủ say.


Tinh Dịch nhắm mắt khởi động pháp trận, thế nhưng suy nghĩ của hắn của hắn có hơi tán loạn khiến trận pháp xao động, những người hộ pháp xung quanh lập tức nhận ra.

Thất Sát và Tham Lang hai mặt nhìn nhau, Phượng hoàng Minh tôn nhẹ giọng hỏi: “Đế quân?”

Tinh Dịch lắc đầu: “Không có việc gì, tiếp tục thôi.”

Cuối cùng thì hắn vẫn đồng ý với giao dịch này của Phá Quân, cho dù mục đích ban đầu của hắn cũng là tự mình xuất thủ tìm ký ức về cho Thỏ ngọc.

Lúc này Phá Quân cũng không tới, hắn đem sức mạnh của mình phong ấn chuyển giao cho Phượng hoàng Minh tôn. Phá Quân hiện đang cùng Nguyệt Lão, Tiểu Phượng Hoàng trong đại điện nói chuyện, cũng không ai biết họ đang nói gì.

Bọn họ đang nói gì nhỉ?

Tâm niệm chớp mắt thay đổi, trận pháp lần nữa xuất hiện dao động. Phượng hoàng Minh tôn lần này trợn mắt nói hắn: “Đế quân, sau khi ta hộ pháp giúp ngài xong, ta muốn nói với ngài một câu.”

Tinh Dịch từ từ nhắm hai mắt, không nói một lời.

Cách đây không xa, Phá Quân thần bí giăng kết giới cách âm, đem ra 8 mâm đựng đủ loại trái cây quý hiếm, thơm ngon, còn được bóc vỏ sẵn, ướp lạnh sẵn, không gì là không đầy đủ.

Tiểu Phượng Hoàng ủ rũ cúi đầu ngồi xổm trên bàn, không cảm thấy đói: “Xin lỗi, ta thay Vi Kiêm xin lỗi ngươi, hắn bình thường không có như vậy đâu, có thể do hôm qua ngủ không ngon nên tâm tình không được tốt.”

Phá Quân nở nụ cười: “Không sao, ngươi ăn chút đi, những thứ này đều là do Thỏ ngọc chọn cho ngươi. Chờ ta một chút, ta đi xem lại ước nguyện của ngươi cái.”

Tiểu Phượng Hoàng nghi hoặc: “Không phải ngươi nói là ngươi nhớ hả?”

Phá Quân cầm quyển sách màu vàng lên tìm kiếm, vừa giải thích cho nó hiểu: “Nhớ kỹ, bất quá chỉ nhớ rõ ngươi thôi, còn nguyện vọng thì quên mất tiêu. Ta xem một chút,… à thấy rồi, nguyện vọng thứ nhất “Cùng phu quân đoàn tụ sum vầy”, thứ hai “Cùng phu quân trường trường cửu cửu”, thứ ba “Cùng phu quân vĩnh viễn không chia cắt”… Khụ, ngươi đó…”


Nguyệt Lão bật cười: “Tiểu Tròn tròn, ba nguyện vọng của ngươi y như một vậy hả?”

Tiểu Phượng Hoàng không nói lời nào, lặng lẽ nhai trái cây.

Phá Quân cười nói: “Lúc ấy ta thấy hai người quỳ gối trước mặt ta, ta liền nhìn thấy chân thân của ngươi nhưng lại không thấy được của Đế quân, bởi vì tu vi của hắn hơn xa ta. Hôm nay nhìn thấy người ta liền xác nhận hắn chính là người kia, Tiểu Phượng Hoàng, lạc nhau hơn trăm năm mà vẫn có thể đoàn tụ, cái duyên này thật không bình thường mà.”

Tiểu Phượng Hoàng càng nghĩ càng thương tâm: “Đều là do ta cưỡng cầu, vốn Vi Kiêm cũng không có nuôi chim mà do ta cưỡng ép hắn đồng ý nuôi ta; ngươi xem bây giờ ta và hắn còn đang cãi nhau, cơ bản hắn một điểm cũng không thích ta mà.”

“Sao ngươi biết hắn không thích ngươi?”, Phá Quân nở nụ cười, “Nguyện cầu năm đó của hắn, ngươi muốn nghe chút không?”

Tiểu Phượng Hoàng ngẩng đầu, vẫy vẫy hai cánh, đôi mắt đậu đen nhìn chằm chằm Phá Quân.

“Để ta tìm nguyện vọng của phu quân ngươi, ngươi xem, ta nhỡ kỹ nó đặt song song với nguyện vọng của ngươi luôn nè. Hắn nói, nguyện cùng Tiểu Phượng Hoàng sớm sớm tối tối, bạc đầu không phân ly.”

– ————————————————–

Khoảng chừng một nửa nén nhang, Thất Sát và Tham Lang mệt mỏi đẩy cửa đi ra, chỉ còn lại Tinh Dịch và Phượng hoàng Minh tôn hai người lưu lại trong đại điện.

Thỏ ngọc vẫn chưa tỉnh nhưng Tinh Bàn vẫn chậm rãi chuyển động, mỗi lần xoay thì trên mặt đất liền xuất hiện một ít mảnh nhỏ bị nghiền nát trong suốt như lưu ly, Phượng hoàng Minh tôn khéo tay chậm rãi nhặt nhạnh hợp lại, sắc trời từ bên ngoài chiếu vào bên trong soi sáng một mảnh an tĩnh và nghiêm túc.

Phượng hoàng Minh tôn vừa hợp lại vừa kể chuyện: “Trước đây có một con Tiểu Phượng Hoàng bạch vũ lang bạt khắp nơi, làm công khắp chốn, chỉ muốn có cơm ăn lấp đầy cái bụng nhỏ mà thôi. Sau đó nó cũng kiếm được việc làm, cũng bắt đầu tập tu luyện, rất nhanh trải qua một trăm năm, thiên kiếp đầu tiên cũng chuẩn bị nghênh đón nó.”

“Không nghĩ tới lại là tình kiếp.”

“Tiểu Phượng Hoàng bạch vũ này ở nhân gian gặp được phu quân nó, nó rất yêu phu quân nhà mình mà người kia cũng vô cùng yêu nó, tuy rằng lúc đầu hai người không phải vì tình yêu mà ở bên nhau nhưng sau này lại yêu nhau say đắm, thế là con Tiểu Phượng Hoàng này cuối cùng cũng có được một mái nhà, tìm được người mình yêu, hai người ở cùng với nhau rất hạnh phúc.”

Tinh Dịch giật giật ngón tay, vùng xung quanh lông mày hơi nhíu.

Hắn có chút không muốn nghe nhưng hắn cũng không phản ứng chút nào, chỉ nhắm mắt yên tĩnh ngồi đó, vẫn là một Đế quân vô tâm vô tình.

“Sau đó phu quân của nó bị hoàng đế nghi kỵ, trên đường hồi kinh gặp phải mai phục, đơn độc chết trận. Khi đó hắn và Tiểu Phượng Hoàng mới thành thân vừa tròn một năm.”

“Con Tiểu Phượng Hoàng kia chạy tới… thì đã chậm, nó đứng nhìn phu quân của nó trút hơi thở cuối cùng, chết trong đống loạn quân.”


Lông mày Tinh Dịch càng lúc càng nhíu chặt hơn.

“Sau khi thân thể con người nó tan thành mây khói, nó liền nhớ lại nguyên thân mình là một con phượng hoàng. Trong lục giới chỉ có một nhân giới mới có thứ gọi là sinh tử, chỉ cần không thuộc nhân giới thì vẫn còn biện pháp khác, con Tiểu Phượng Hoàng này bắt đầu đi tìm phu quân đã chuyển thế của mình, chỉ tiếc vẫn không tìm thấy. Sau đó nó lại biết được thì ra nguyên thân phu quân của hắn cũng không phải là người, mà là thần tiên. Kiếp thứ hai, phu quân nó đầu thai thành một tiên giả Kiếm tu, đó là một địa phương ngăn cách với nhân gian, hai người đều nhớ nhau, đều cố gắng gặp lại nhau, Kiếm tu kia liều mạng tu kiền, muốn sớm phi thăng ly khai tiên giới đi tìm Tiểu Phượng Hoàng.”

Nói đến đây, Phượng hoàng Minh tôn dừng lại thật lâu, lâu đến nỗi Tinh Dịch khàn giọng mở miệng hỏi: “Sau đó?”

Sau đó không phải là hoàn mỹ ở chung, từ nay về sau đoàn tụ sum vầy ư?

Tư vị này không rõ là gì, hắn biết kết cục chuyện xưa không phải như vậy vì cuối cùng Tiểu Phượng Hoàng vẫn lẻ loi một mình chạy tới chỗ hắn; hắn cũng không hiểu vì sao mình không bắt Tiểu Phượng Hoàng trở lại mà phải ngồi nghe chuyện tình ngày xưa của nó và nam nhân khác chứ?

Rõ ràng đây là chim nhỏ của hắn.

“Sau đó?” Phượng hoàng Minh tôn nở nụ cười, “Tình kiếp tình kiếp, cuối cùng cũng chẳng phải là “kiếp” sao? Năm ấy ta còn chưa phi thăng thành Minh tôn, vẫn còn là một Giáo tông hộ pháp ở tiên sơn, cũng chính là cái tiên sơn kia mà hắn tu luyện, bọn họ truyền tin nhau nhờ một con chim xanh. Có một lần ta hóa thành nguyên thân, bị Kiếm tu kia nhận lầm là con chim xanh nên đưa thư cho ta, từ đó về sau mỗi ba ngày họ sẽ gửi thư cho nhau một lần, cái chân ta muốn mòn đi luôn á.”

“Lần đó trong thư Kiếm tu bảo viết không hết, nên gặp nhau nói, cho nên nhờ ta nói cho Tiểu Phượng Hoàng nghe, cũng nhờ vậy mà ta biết được nhân quả kiếp trước. Khi đó ta nghĩ đôi tình nhân này sẽ sớm hết khổ, nhưng thật không ngờ Kiếm tu kia lại phi thăng cùng ngày hôm đó… cũng không thấy tăm hơi. Từ đó về sau không ai còn thấy hắn nữa.”

“Bắc Thiên dao động, Phù Lê cung chỉ tồn tại trong truyền thuyết chợt xuất hiện trên chín tầng mây, được người phát hiện. Mà ngươi, Đế quân, cũng chính hôm sau người trên thiên đình biết ngài vẫn còn sống, trở thành chủ nhân Tinh Bàn.”

Tinh Dịch bỗng mở mắt ra, thấp giọng hỏi: “Ngươi nói cái gì???”

Phượng hoàng Minh tôn nhẹ nhàng đặt một mảnh trong suốt vào lồng ngực Thỏ ngọc, niệm khẩu quyết khiến nó tiến vào trong, sau đó ôm con thỏ vẫn còn hôn mê đứng dậy, giọng nói không nhanh không chậm: “Ta nói, Kiếm tu kia phi thăng cùng ngày hôm đó, cũng không thấy tăm hơi, mà ngài lại xuất hiện trước mặt mọi người. Tiểu Phượng Hoàng tìm kiếm khắp 3000 tiên sơn mà vẫn không thấy thân ảnh của hắn, cho đến khi nó lật tung toàn bộ người trên thiên đình lên vẫn không tìm được người yêu, ta đành sai người nói cho nó biết người nó tìm ở Phù Lê cung, nó liền an tĩnh lại, liều mạng tu luyện biến hóa để tìm ngươi, không quan tâm ngươi có còn nhớ nó hay không.”

“Kiếp thứ nhất các ngươi đã chết như thế nào? Nếu như không phải nghiệt long Tiểu hoàng đế tham lam hung bạo kia vừa vặn là Tham Lang tọa mệnh, ngươi cũng sẽ không mang chức vị Vương gia bị nghi kỵ đến cuối đời. Ngài dùng cách cục Sát Phá Lang để diệt long, chính ngài cũng bị ảnh hưởng, thậm chí liên lụy đến Tiểu Phượng Hoàng. Trong chuyện này là tình hay là kiếp, còn không rõ sao?”

Phượng hoàng Minh tôn nói: “Đây là kiếp thứ ba, Đế quân, phải thật quý trọng.”

Gián: một nửa chặng đường, câu chuyện cũng đã rõ ràng, vậy giờ tui có thể làm biếng được chưa TwT.

Red: Đoán xem!:)

Hoàn chương 40

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.