Đọc truyện Phụng Chỉ Béo Phì – Chương 40
Edit: Gián cung đình
Beta: Redhorn
Tiểu Phượng Hoàng chỉ có một mình nên không thể đem bàn cờ đến chỗ Nguyệt Lão chỉ định được. Vì vậy nó nhanh chóng tìm tới Kim sí điểu, hai đứa ngậm bàn cờ hổn hển bay tới đình viện trong hoa viên.
Kim sí điểu báo cáo công tác với Tiểu Phượng Hoàng: “Lão đại, ta đã rửa sạch cánh hoa hết rồi, nhưng mà ta có thể xin ngươi 99 đóa hoa màu đỏ được không?”
Tiểu Phượng Hoàng có chút luyến tiếc, nó vươn cổ hỏi: “99 đóa thì nhiều quá đi, ngươi cũng muốn làm một cái hả?”
Kim sí điểu ngượng ngùng: “Ta muốn… muốn tặng cho Tham Lang ca ca. Lập đông trước hắn đã chạy theo ta khắp nơi, mãi tận khi sang xuân, sang hè, còn giúp ta tìm câu kỷ và táo đỏ tốt nhất, đi Vong Xuyên lấy rất nhiều hoa bỉ ngạn. Ta vốn muốn tặng hoa bỉ ngạn nhưng nghe nói ngụ ý không tốt, nên không dám tặng.”
Tiểu Phượng Hoàng “À” một tiếng, phê chuẩn: “Vậy ngươi lấy đi, ngươi theo ta lăn lộn lâu rồi cũng biết chim nhỏ chúng ta có ân tất báo. Chúng ta là những con chim nhỏ tốt bụng.”
Kim sí điểu vươn cánh vỗ với Tiểu Phượng Hoàng. Vị Phạm Thiên Kim sí điểu này hình thể to lớn như chim đại bàng, vốn là một con chim cao to oai phòng, thế nhưng nay nó lại khiêm tốn chấp nhận thân phận này, hô to: “Chúng ta là những con chim nhỏ tốt bụng.”
Red: cũng nhỏ!
Tiểu Phượng Hoàng đưa mắt nhìn “chim nhỏ” này vui vẻ ra về, còn nó thì ngồi xuống bàn cờ chờ Nguyệt Lão đến. Nó vừa chờ vừa gặm vỏ cây đại cổ thụ, dùng móng nhỏ cào cào làm đại thụ phải bật cười: “Tiểu Tròn tròn, đừng nghịch, chờ Nguyệt Lão đến chơi cờ đi.”. Cây đại thụ này là một lão thụ yêu ở trong Phù Lê cung, ngày thường không mở miệng, nghe nói có nhiều người không thích lão, trước đây Tiểu Phượng Hoàng cũng không có nghe lão nói chuyện.
Tiểu Phượng Hoàng còn muốn cào, lão thụ yêu vươn cành lá xuống len vào móng vuốt của nó, vững vàng đưa nó đến bàn đã ngồi xuống. Sau đó còn dùng cành xoa xoa cái ót của Tiểu Phượng Hoàng.
Bên kia, Nguyệt Lão thong thả đi tới, kỳ lạ hơn là cư nhiên Tinh Dịch cũng rời phòng luyện kim mà tới theo – người này là một tên cuồng công việc, trước đây nếu hắn đang làm việc thì ngay cả cái liếc mắt hắn cũng chả thèm cho.
Tiểu Phượng Hoàng nghiêng đầu nhìn bọn họ. Tinh Dịch như biết nó đang nghĩ gì, hắn ngồi xuống ghế nhàn nhạt nói: “Ta ra ngoài hít thở không khí thì gặp các ngươi chơi cờ thôi.”
Nguyệt Lão hào hứng vén tay áo lên, giật lấy bát cờ đen đi trước, lạch cạch hạ nước đầu tiên, sau đó giục Tiểu Phượng Hoàng: “Nhanh nhanh tiểu Tròn tròn, Đế quân nói nếu ta thắng thì đem ngươi đi hầm cho ta uống.”
Tinh Dịch nói: “Thối lắm. Ta rõ ràng nói là ngươi không có khả năng thắng nó.”
Nguyệt Lão than thở: “Tiểu Phượng Hoàng, nguyên câu hắn nói là ta không có khả năng thắng ngươi, nhưng nếu ta thắng thì hắn sẽ đem ngươi làm món Tròn tròn kho tàu. Ngươi xem hắn có dám phủ nhận đâu?”
Tiểu Phượng Hoàng nghiêng đầu nhìn Tinh Dịch. Hắn từ tốn nhận chén trà từ tay tiên nga, vô cùng trấn định nói: “Ta không phủ nhận, ngươi mà thua hắn ta liền đem ngươi làm thịt kho tàu, chim nhỏ nhà ta không được thua bất kỳ kẻ nào hết, hiểu chưa?”
Tiểu Phượng Hoàng hỏi: “Nếu ta thắng, có thể mượn hồng y của Nguyệt Lão ca ca mặc một ngày một đêm không?”
Nguyệt Lão vô cùng sảng khoái: “Nếu ngươi mặc hồng y của ta, ta làm thêm cho ngươi một trăm món!”
Tiểu Phượng Hoàng cao hứng chiếp chiếp, quay đầu nói với Tinh Dịch: “Được.”
Tinh Dịch hài lòng gật đầu: “Tốt, ta giúp ngươi lấy đồ ăn vặt, ngươi cứ chơi cờ cho tốt.”
Tiểu Phượng Hoàng nhìn hắn đăm đăm: “Vậy ngươi phải nhanh lên, về xem ta hạ hắn!” Tiểu chim ú vừa nói xong, nhanh chóng dùng cái mỏ nhỏ xíu ngậm một viên cờ đặt lên.
Nguyệt Lão kêu lên: “Mới bắt đầu thôi, đừng có nói giống như nhất định sẽ thắng ta chứ! Tiểu Tròn tròn ngươi đừng có nhìn, để ta tập trung coi! Móng vuốt ngươi để chỗ nào vậy hả? Không được lén đụng cờ sau lưng ta chứ! Không cẩn thận cũng không được!”
Chừng một nửa nén nhang, Nguyệt Lão lật bàn cờ, tức giận nói: “Lại!”
Tiếp tục thêm nửa nén nhang nữa… Nguyệt Lão lại nói: “Ba ván thắng hai! Ta không tin không thắng được.”
Một lát sau…
“Năm ván thắng ba! Tiểu Tròn tròn, chúng ta năm ván thắng ba đi.”
Bên kia, Đại tiên nga đi theo sau Tinh Dịch, cùng hắn cầm đồ ăn vặt hôm nay của Tiểu Phượng Hoàng.
Tiếng tru của Nguyệt Lão từ phía xa xa truyền tới vô cùng vang dội, hào hùng, rõ ràng không gì sánh được. Đại tiên nga nói: “Lại nói tiếp, Đế quân, vì sao ngài biết tiểu Tròn tròn có thể thắng Nguyệt Lão?”
Tinh Dịch vừa chọn những viên thức ăn mềm ngon nhất, vừa nói: “Rất đơn giản, vì ta chơi cờ thua Tiểu Phượng Hoàng.”
Đại tiên nga chấn kinh: “Thật ạ?”
Tinh Dịch thay Tiểu Phượng Hoàng khiêm tốn nói: “Nó cũng có thua, chúng ta vừa thắng vừa thua.” Nói đến đây, hắn dừng lại, bỏ một viên thức ăn vào miệng mình, cười khẽ: “Nếu nói vận khí trời cho là một loại, thì Tiểu Phượng Hoàng chính là được cái loại vận khí siêu cấp ấy. Ta và nó chơi cờ, nó có vẻ lại tinh thông hơn ta rất nhiều, hơn nữa đường đi nước bước quỷ thần khó lường. Có đôi khi thoạt nhìn nó đã cùng đường nhưng tiện tay hạ cờ lại vừa vặn tìm được sinh môn, ta đã từng thắng Phúc Lộc Thọ ván này rồi, có người nói là được thiên quan tứ phúc, thật sự hay vậy sao.”
Đại tiên nga nghe xong kinh ngạc há to miệng: “Còn có thể như vậy? Nhưng mà điều ngài vừa nói làm ta nghĩ tới có một lần các cung nhân chúng ta tụ tập chơi đánh bài, Phượng Hoàng tròn tròn ngồi xổm trên bả vai của ta xem, còn giúp ta lấy bài mà toàn là bài tốt thôi. Thì ra tiểu Tròn tròn nhà chúng ta là một phúc tinh!”
Tinh Dịch nói: “Cũng không hoàn toàn đúng, Phúc Lộc Thọ tam tinh đi đến đâu đều cũng có chuyện tốt, ban phước lành cho mọi người. Tiểu Phượng Hoàng thì giống như trời sinh vận khí tốt, không ảnh hưởng đến người khác. Phượng Hoàng tộc vốn mang điềm lành, vận khí tốt, ngươi xem con Kim sí điểu kia từ lúc sinh đã được Đại Phượng Hoàng tiên tri rằng tiền đồ bằng phẳng, nhưng trong tộc cũng không tránh khỏi việc ngoại trừ. Sở dĩ bạch vũ không được xem trọng do bạch vũ khi sinh ra số mệnh đã yếu ớt, dễ chết non, so với Phượng Hoàng khác thì mệnh lại vô cùng khó khăn.”
Đại tiên nga càng nghe càng hiếu kỳ: “Vậy nói cách khác, tiểu Tròn tròn nó với bạch vũ không giống nhau?”
Tinh Dịch nói: “Ừm.”
Đại tiên nga cân nhắc: “Thật quá ly kỳ, rốt cuộc thân thế của tiểu Tròn tròn như thế nào? Ta nghe Phượng Hoàng tròn tròn nói nó là một mình phá trứng chui ra, không có người nhà người thân nào khác.”
Tinh Dịch đặt một viên thức ăn cuối cùng vào đĩa.
Lời Nguyệt Lão nói như đang văng vẳng bên tai Tinh Dịch: “Thỏ thần mời Tiểu Phượng Hoàng đến chơi, trước đó còn hỏi Phượng hoàng Minh tôn rằng có biết một con bạch điểu hay không, một con tiểu chim ú ù, cứ như là hắn đã biết Tiểu Phượng Hoàng đang ở bên cạnh ngươi vậy.”
Tiểu Phượng Hoàng của hắn, rốt cuộc có thân phận gì?
Tinh Dịch chậm rãi bưng đĩa thức ăn ngồi xuống thì thấy Nguyệt Lão và Tiểu Phượng Hoàng đã đổi sang đánh bài, trừ hai người bọn họ còn có thêm hai tiểu tiên đồng đến góp thành một bàn, tràng diện ngày càng không thể vãn hồi… Nguyệt Lão gào thét thảm thiết vang vọng khắp bầu trời Phù Lê cung: “Ngươi ăn gian vừa thôi! Tiểu Tròn tròn, vì sao ngươi bốc toàn bài tốt không vậy hả! Ta không tin! Aaaaaa!”
Tiểu Phượng Hoàng ngậm bài gật đầu: “Cũng được, cũng được thôi à.”
Vì móng nhỏ của Tiểu Phượng Hoàng không cầm được bài nên nó trực tiếp trải ra trên bàn luôn, vô cùng minh bạch, vô cùng sòng phẳng cũng vô cùng thiếu đánh, Nguyệt Lão vừa nhìn bài vừa nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi nói đây mà là cũng được?”
Tiểu Phượng Hoàng nói: “Cũng được thiệt mà, trước đây ta ở nhân gian lịch kiếp, vận khí còn tốt hơn bây giờ rất nhiều, khi đó ta nghĩ muốn cái gì thì đều sẽ có cái đó. Khi đó ta đi đổ ngọc thạch, chỉ tiện tay thôi cũng chọn được phỉ thúy, mười hai văn tiền đi đánh bạc thì thu về được ba vạn lượng… linh thạch ở nhân gian và chỗ mình cũng không khác nhau lắm. Ra đường ăn mì cũng có thể bị lão bản xem thành khách hàng đặc biệt miễn phí đồ ăn sáng, mấy chuyện này xảy ra hoài à.”
Nguyệt Lão ngây dại.
Một lát sau Nguyệt Lão lại nói: “Thế nhưng ta cũng nghe nói là vận khí tốt quá cũng thành không tốt, bởi vì người đã xài hết vận khí nên sau này ngươi cũng chẳng còn gì cả. Ta chỉ nghe nói thôi.”
Tiểu Phượng Hoàng đẩy một lá bài ra giữa chờ mọi người đánh tiếp. Mọi người vẫn đang đắm chìm trong sợ hãi nên không khí có phần yên tĩnh chốc lát, chỉ có Tiểu Phượng Hoàng hình như có chút không yên lòng.
Thanh âm Tinh Dịch đột nhiên thổi đến bên tai: “Mười hai văn tiền đánh bạc? Ở thế gian ngươi cũng nghèo đến vậy hả? Một cây lông Phượng có thể bán được không ít tiền chứ.”
Tiểu Phượng Hoàng quay đầu lại nhìn hắn: “Thế nhưng Vi Kiêm, ta khi đó hạ phàm lịch kiếp, đầu thai thành ngươi nên khi đó ta không biết ta là Phượng Hoàng.”
Nó ủ rũ cúi đầu: “Ta vốn là một con Phượng Hoàng nghèo mà.”
Kỳ thực Tinh Dịch khi ấy cũng không phải không cho y tiền, hắn thậm chí còn cho y quản sổ sách trong phủ nữa cơ. Nhưng Tiểu Phượng Hoàng luôn nhớ kỹ hắn là một Vương gia vô cùng thanh liêm, có bổng lộc đôi khi còn đem phụ trợ trong quân. Vì vậy y vẫn không dùng đến tiền của Tinh Dịch, còn lén lút đem tiền mình cất nhiều năm xen lẫn vào trong sổ sách, tính toán tỉ mỉ. Sau này ở nhân gian, y nghĩ còn muốn mở một tửu lâu để buôn bán và rốt cuộc cũng đã thành công.
Tiểu Phượng Hoàng nghĩ đến chuyện cũ nên thất thần, cuối cùng bị thanh âm Tinh Dịch kéo lại thần trí: “Hạ phàm lịch kiếp? Cái gì kiếp? Hiện tại Thiên giới vẫn còn lôi kiếp hạ phàm sao?”
Tiểu Phượng Hoàng thở phì phò nhìn hắn: “Vi Kiêm ngốc! Là tình kiếp.”
Tinh Dịch sửng sốt.
Vật nhỏ này đã trải qua tình kiếp? Với ai? Khi nào?
Ngay khi hắn vẫn còn đang sửng sốt, Tiểu Phượng Hoàng liếc mắt liền thấy đồ ăn trong tay Tinh Dịch đã bị hắn ăn hết một nửa, lần thứ hai nó bị dời đi lực chú ý, chiêm chiếp kêu to: “Vi Kiêm, để lại cho ta vài khỏa! Vi Kiêm, không được ăn, đồ ăn vặt của ta đã bị ngươi ăn sạch hết rồi!”
Tinh Dịch cúi đầu nhìn xuống bàn, lúc nãy hắn đang xem Tiểu Phượng Hoàng chiến đấu nên quen tay ăn luôn, không ngờ ăn một lèo gần hết, hiện tại trong đĩa chỉ còn hai khỏa hạt.
Tinh Dịch đạm nhiên như nước: “Ai bảo ngươi chỉ lo đánh bài? Đồ ăn phải ăn ngay khi ra lò, ta không đành lòng nhìn ngươi lãng phí nên mới giúp ngươi ăn thôi.”
Tiểu Phượng Hoàng lập tức ném bài đi, vẫy cánh nhảy từ trên bàn xuống, vọt thẳng vào lòng Tinh Dịch thưởng thức đồ ăn. Tinh Dịch nhanh tay lẹ mắt lấy hai khỏa hạt cuối cùng bỏ vào tay áo: “Đã hết rồi con chim hư.”
Tiểu Phượng Hoàng lên án nói: “Rõ ràng vẫn còn mà Vi Kiêm!”
Nói xong con tiểu chim ú liền chui thẳng vào ống tay áo Tinh Dịch, chui từ cổ tay lên tận hõm vai, cọ một hồi rồi từ cổ áo hắn ngóc lên cái đầu nhỏ tội nghiệp nói: “Vi Kiêm, ta không tìm thấy, ngươi giấu chỗ nào rồi?”
Tinh Dịch cười mà không nói, khai triển thuật pháp đem thức ăn nhét vào miệng Tiểu Phượng Hoàng. Nó vô cùng cao hứng chui ra, ngồi lên đùi Tinh Dịch hết sức chuyên chú nhai nhai.
Tinh Dịch hạ mắt nhìn cái ót nó với cái dáng vẻ nghiêm túc ăn, liền đưa tay gỡ gỡ mớ lông rối ở bụng nó, rồi lại đem đỉnh đầu nó cọ loạn. Tiểu Phượng Hoàng được ăn nhưng vẫn còn oán giận: “Vi Kiêm, ngươi đem lông ta làm rối, phải bồi thường cho ta 1200 khỏa thức ăn.”
Tinh Dịch cười khẽ: “Không thiếu thức ăn cho ngươi, ăn nhiều như vậy không ngán sao?”
Tiểu Phượng Hoàng trừng đôi mắt đậu đen nhìn hắn.
Tinh Dịch nói: “Ngày mai ta dẫn ngươi đi Vong Xuyên, đến nhà Phá Quân tinh và Thỏ Ngọc chơi, ngươi muốn đi không? Chỗ đó có rất nhiều hoa quả hiếm thấy, đều là những thứ ngươi chưa từng ăn qua. Sao, đi không?”
Đôi mắt Tiểu Phượng Hoàng lập tức sáng rực, liên tục gật đầu: “Đi nha!”
Tinh Dịch nhìn nó gật đầu: “Ừ.”
Sau khi ăn xong, Tiểu Phượng Hoàng tiếp tục trở lại bàn cờ bạc, còn Tinh Dịch đứng dậy trở về phòng luyện kim.
Kỳ thực hắn tới đây chỉ muốn hỏi Tiểu Phượng Hoàng có đi Vong Xuyên hay không, nhưng không hiểu vì sao hắn lại ở bên này lâu đến vậy, tựa hồ hắn chỉ đơn thuần thích không khí của một buổi chiều ấm áp này, không có chuyện gì gấp gáp, lại còn có bạn bè tới thăm, hắn còn nuôi chim nhỏ líu ríu cả ngày kể chuyện, còn hay chui vào áo cọ cọ hắn.
Chớp mắt một cái hắn lại nghĩ tới chiến trường cổ năm đó. Sau mỗi chiến dịch oanh liệt, đồng bạn của hắn tập trung lại với nhau uống rượu mạnh được nhưỡng từ máu tà ma, ngưỡng đầu nhìn bầu trời hoàng hôn với chín mặt trăng cất giọng đàm tiếu, riêng hắn lại một thân một mình ở đằng sau không nói không cười, nhưng hắn biết cảm giác này đã là yên bình lắm rồi. Đêm tối thượng cổ và mùa đông giá rét dài dằng dặc. Cả đám người bọn họ, Nữ Oa xinh đẹp mạnh mẽ, tâm tư sâu nặng; Hình Thiên thoải mái chính trực, tướng mạo lại dễ khiến người sợ hãi; hắn và Phong Đô trầm mặc ít nói nhưng cực kỳ thích giết chóc (các thím hãy xem truyện Xông vào ngõ âm dương để biết thêm chi tiết về Phong Đô đại đế nhen). Cả một đám người thoạt nhìn như Thần hội, lại được đời sau tô vẽ đẹp thêm không ít, họ thành lập một trật tự dẹp yên Cửu Châu, phân tách lục giới, lưu lại một đời huy hoàng.
Đám người họ sát nghiệp quá nặng nên phải đeo một thân nguyền rủa, may sao trước đó Tinh Dịch đã mang Tinh Bàn bên người nên tránh khỏi số kiếp hôi phi yên diệt như những người còn lại.
Còn những người chưa tiêu tán lại tiếp tục sinh sôi nảy nở nhưng thiếu một trái tim, không lão không tử, vạn năm sống như một ngày.
Khi đó Tinh Dịch về nhậm chức, người người bắt đầu lan truyền tôn hào của hắn, gọi hắn là Phù Lê, với ý nghĩa là ánh sáng lúc rạng đông.
Từ trước tới nay Tinh Dịch vô mộng vô cầu, vì thế chuyện cũ khi xưa hắn nhớ rất ít. Hôm nay thái độ của hắn lại có chút khác thường, hắn ngồi trên chiếc ghế trong phòng luyện kim thất thần nhớ lại – những rặng mây đỏ rực trên thượng cổ chiến trường không tiêu tán, hắn chậm rãi đi tới, cả thế giới bỗng nhiên biến mất chỉ còn hắn lẻ loi một mình, đất trời biến thành một màu huyết sắc, ở giữa lại tản ra một tảng lớn màu trắng bạc, đem toàn bộ thế giới phân cách làm hai phần.
“Đỏ hay trắng?” Hắn nghe âm thanh kia hỏi, “Thần hay Ma?”
Hắn theo bản năng nói: “Ngươi là ai?”
“Ta là tâm của ngươi.” Cái âm thanh kia như đầu độc dụ hắn phải lựa chọn, loại khí tức này rất dễ mê hoặc tâm thần điên đảo, phảng phất một giây kế tiếp có thể khiến ngươi rớt xuống đáy vực sâu, cũng có thể khiến ngươi thăng hoa vui sướng.
Hắn mấp máy môi…
Cùng lúc đó, hổ khẩu (phần giữa ngón cái với ngón trỏ) truyền đến cảm giác đau nhức, đưa hắn từ bầu trời ảm đạm kia tỉnh lại. Tinh Dịch nhíu mắt, nhìn thấy một con chim ú tuyết trắng đang đứng trong màn sương tán loạn.
Tuyết trắng.
“Trắng.” Hắn nói.
Vừa dứt lời, Tinh Dịch triệt để thanh tỉnh lại.
Lúc này đây ngón tay hắn ấm ấm, còn có vết máu nhỏ giọt, là do Tiểu Phượng Hoàng mổ bị thương. Con tiểu chim ú này kêu ầm trời, chiếm chiếp gọi tên hắn: “Vi kiêm, Vi kiêm? Vi kiêm, Thất Sát ca ca phát hiện sức mạnh Tinh Bàn xao động, ta chạy tới thì thấy ngươi đang nói mê, ngươi không sao chứ?”
Tinh Dịch hít sâu một hơi, muốn vươn tay sờ sờ tiểu chim ú của hắn, nhưng thấy tay còn dính máu nên lại thôi: “Ta không sao.”
Bên ngoài trời đã tối, không ngờ hắn ngủ lâu như vậy. Lúc này hắn phát hiện lông chim của Tiểu Phượng Hoàng bị cháy xém một chút do nó liều mạng chạy vào nên bị sức mạnh của Tinh Bàn đả thương. Tinh Dịch ôm lấy nó đứng dậy ra ngoài: “Ta không sao.”
Thất Sát chấp tay đứng nghiêm một bên, thấp giọng nói: “Đế quân, ngài đã ngủ hơn hai canh giờ, Tinh Bàn lại nhiễu loạn như không ai áp chế, đã xảy ra chuyện gì?”
Nguyệt Lão cũng đứng ở bên chờ, có chút do dự: “Đế quân, ngài bị bóng đè sao?”
Tinh Dịch phất tay, vẫn là ba chữ kia: “Ta không sao.”
Thất Sát theo sau, cau mày nói: “Đã nghìn năm qua ngài chưa từng bị Tinh Bàn áp chế, nếu không bây giờ ta đi mời Thất Sát và Phá Quân đến hộ pháp cho ngài…”
Tinh Dịch nói: “Không cần. Trong lòng ta tự biết.”
Sắc mặt hắn vẫn bình thường, khí tức vẫn ổn, mọi người đang do dự cũng chậm rãi yên lòng.
Chỉ có Tiểu Phượng Hoàng phát hiện sau một hồi mộng Tinh Dịch có vẻ rất mệt mỏi. Nó ngồi xổm trong lòng bàn tay Tinh Dịch, tùy ý để hắn cắt đi phần lông bị cháy, sau đó được hắn nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường nhỏ.
Tiểu chim ú ngồi xổm cạnh giường, đề nghị: “Vi Kiêm, nếu ngày mai đi thì bây giờ chúng ta đi ngủ thôi.”
Tinh Dịch ừ đồng ý, nhanh chóng rửa mặt cởi áo ngoài rồi trèo lên giường. Tiểu Phượng Hoàng dùng cánh nhỏ che mắt hắn lại, nhỏ giọng cằn nhằn: “Vi Kiêm, Vi Kiêm, ta nói ngươi nghe nè, hôm nay ta tìm Nguyệt Lão và các tiên nữ tỷ tỷ nghiên cứu, cơ bản là ta không biết Phá Quân tinh ca ca thế nhưng hình như hắn rất nổi tiếng, mọi người nói cho ta biết đi Vong Xuyên nhất định phải tới Thái Âm điện ăn lẩu, còn phải đi thuyền du ngoạn dưới cầu Nại Hà, lộ tuyến ta đã lên kế hoạch xong rồi, ngươi có muốn theo ta đi chơi không?”
Tinh Dịch nói: “Ừ.”
Tiểu Phượng Hoàng dùng cánh nhỏ vỗ vỗ mặt hắn, có chút uể oải: “Ngươi đừng ừ cho có mà Vi Kiêm, ta rất nghiêm túc muốn đi chơi, hay là ngươi còn mệt nên không muốn nói chuyện?”
Tinh Dịch đưa tay sờ sờ nó, ôn nhu nói: “Ta có chút mệt, tiểu Tròn tròn.”
Từ chớp mắt tỉnh lại trong giấc mộng, hắn đã biết có chỗ không đúng – một phần sức mạnh của hắn khi áp chế Tinh Bàn bỗng nhiên bị hút ra, cả người thoát lực vô cùng mệt mỏi, mặc dù chỉ trong chốc lát nhưng thời khắc kia vô cùng rõ ràng, ép hắn không thể hô hấp.
Hắn cảm thấy tiểu chim ú bạch bạch đi tới, dán cái bụng mềm mại lên gò má của hắn: “Vi Kiêm, ngươi không nói lời nào vậy để ta nói nhé?”
Thế là cục nắm nhà hắn chiếp chiếp nói một đống chuyện, Tinh Dịch bỗng nhớ tới lúc nó và Nguyệt Lão đánh cờ có nhắc tới chuyện lịch kiếp, cũng muốn hỏi một tiếng “Cái gì mà tình kiếp? Cùng với ai?”. Thế nhưng Tiểu Phượng Hoàng đang hưng phấn chơi đùa nên hắn cũng không nỡ ngắt đoạn.
Từng chuyện hạt mè hạt thóc, từ miệng tiểu chim ú nói ra vô cùng thú vị, Tiểu Phượng Hoàng thao thao nói đến lịch trình du lịch Vong Xuyên rồi đến tình sử triền miên của Phán Quan và Mạnh Bà, nói hồi lâu mới dừng lại một chút nghỉ ngơi lấy hơi.
Một lát sau, Tinh Dịch nghe Tiểu Phượng Hoàng hỏi: “Vi Kiêm, ngày hôm nay ta có thể đổi về hình người ngủ với ngươi không?”
Tinh Dịch nói: “Được.”
Vì vậy cục nắm tròn xoe biến thành một thiếu niên, bên giường cũng hơi lõm xuống.
Tiểu Phượng Hoàng lay lay cánh tay hắn, cường liệt ám chỉ nói: “Vi Kiêm, ngươi thõa mãn ta yêu cầu biến thành người, vậy ngươi cũng có thể yêu cầu với ta, ví dụ như ôm một cái, vân vân.”
Nhiệt độ cơ thể thiếu niên ấm áp và mùi trúc xanh thơm ngát truyền đến khiến Tinh Dịch vài phần thanh tỉnh.
Tinh Dịch nhìn y, trong mắt mang theo ý cười, phối hợp nói: “Tiểu Phượng Hoàng, ta có thể ôm ngươi một cái được không?”
Tiểu Phượng Hoàng lập tức giang hai cánh tay nhanh chóng chui vào ngực hắn: “Được!”
Tinh Dịch nắm bờ vai y, tay kia ôm thắt lưng, kéo chăn, hoàn hảo ôm người vào lòng. Một lúc sau, Tiểu Phượng Hoàng lại nói: “Vi Kiêm, ta có thể hôn nhẹ ngươi một cái được không?”
Tinh Dịch nói: “Có thể.”
Vì vậy Tiểu Phượng Hoàng kề sát lại gần, hôn bẹp lên mặt hắn, sau đó lấy cùi chỏ chọt hắn: “Tới lượt ngươi đó Vi Kiêm.”
Tinh Dịch lúc này bị y luyên thuyên khiến tinh thần tốt lên không ít, hắn nhìn y: “Lúc đầu là đổi thành người, sau đó là ôm, sau nữa là hôn. Thật ra ngươi lại quăng cho ta cái chuyện tốt nào đây hả, con chim hư này, ngươi dám nói bây giờ ngươi đang nghĩ cái gì không?”
Tiểu Phượng Hoàng nhanh chóng thụt đầu, trùm chăn.
Tinh Dịch chọt chọt y vài cái, uy hiếp: “Nói, bằng không đem toàn bộ thức ăn của ngươi ăn sạch.”
Tiểu Phượng Hoàng túm chặt tấm chăn, ấp úng nói: “Vi Kiêm ngươi biết mà, lúc đầu biến thành người, sau đó ôm, sau đó hôn nhẹ, sau đó là có thể động phòng rồi, cho nên mới tới lượt ngươi đó. Vì sao ngươi ngốc như vậy chứ?”
Tinh Dịch đào y từ trong ổ chăn ra, búng cái ót của y nói: “Đã nói cho ngươi biết rồi, chờ tu vi của ngươi đến Kim Đan kỳ rồi tiếp tục.”
Tiểu Phượng Hoàng dẫu môi, ủy khuất chui vào ngực hắn lần nữa: “Thế nhưng không được, giờ tới lượt ngươi mà, ta nói một yêu cầu thì ngươi cũng phải nói, vậy mới công bằng.”
Tinh Dịch miễn cưỡng nói: “Được rồi, Tiểu Phượng Hoàng, ta có thể hôn nhẹ ngươi không?”
Tiểu Phượng Hoàng nhanh chóng đáp: “Được chứ!” Y suy nghĩ một chút lại cảm thấy sai sai, lập tức bổ sung: “Thế nhưng Vi Kiêm à, yêu cầu này hồi nãy ta nói rồi, ngươi phải đổi.”
Tinh Dịch không nói hai lời, xoay người y lại rồi đè xuống.
Tiểu Phượng Hoàng nằm ngửa trên giường, đối diện với ánh mắt ám trầm của Tinh Dịch, cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Thanh âm Tinh Dịch vì có hơi mệt mỏi nên có vẻ khàn khàn, trầm thấp nhưng êm tai: “Tiểu bịp bợm này, đó mà gọi là hôn sao? Không phải lúc trước ta đã dạy ngươi rồi ư?”
Hắn thân thủ chế trụ cái ót, tay kia kéo cổ tay Tiểu Phượng Hoàng lên đỉnh đầu không cho y động, sau đó đặt vào đôi môi mềm mại kia hôn thật sâu.
Hoàn chương 38