Đọc truyện Phụng Chỉ Béo Phì – Chương 17
Chương 16
Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Đêm tân hôn, vì đây là lần đầu tiên của cả hai người nên có chút ngây ngô. Vốn Tinh Dịch quanh năm đều đóng đô ở quân doanh, không rảnh rỗi để nói chuyện yêu đương cho nên hắn mới không khống chế được, giống như mao đầu tiểu tử*, nhỏ giọng dụ dỗ người ta vài lần. Lúc đi ngủ thì trời cũng đã khuya lắm rồi.
*chỉ nam thanh niên tính tình bồng bột
Tuy nhiên, Tiểu Phượng Hoàng lại không thấy mệt mỏi chút nào. Khi trời còn chưa sáng y đã dậy, tự mình rửa mình súc miệng, rồi ngồi trước bàn trang điểm.
Động tác của y rất nhẹ nhàng từ tốn, tia nắng ban mai thi thoảng bị tay y che khuất một phần, phần còn lại chiếu thẳng vào bức màn khiến Tinh Dịch bị chói đến tỉnh. Hắn mở mắt ra nghiêng đầu nhìn thì thấy Tiểu Phượng Hoàng đang xõa tung mái tóc dài, ngoẹo đầu một bên dùng dầu vừng vuốt tóc, lược thì bị y ngậm trong miệng.
Vương phi của hắn vẫn mặc lý y (áo trong, áo lót) đỏ thẫm, rời rời rạc rạc khoác lên người làm lộ ra xương quai xanh xinh đẹp và da thịt trắng nõn, mắt phượng chăm chú quan sát bóng người trong gương. Tinh Dịch bỗng cảm thấy dáng người y không tồi khiến hắn không nhịn được mà nở nụ cười. Hắn đứng dậy khoác áo, định gọi Tiểu Phượng Hoàng tới hầu hạ nhưng mới vừa dời mắt nhìn tới thì thấy Tiểu Phượng Hoàng đã phát hiện hắn đã tỉnh, ấy vậy mà còn hướng hắn vẫy vẫy tay.
Đây là một tư thế gọi người rất bình thường, thế nhưng đối với Tinh Dịch thì đây là lần đầu tiên có người dám làm động tác này trước mặt hắn. Thế nhưng hắn không biết mình lại nghĩ gì mà lại bước tới chỗ y.
Tiểu Phượng Hoàng đem tóc mình túm gọn sau đầu, cười hì hì quỳ lên ghế buộc nút trên ngực hắn. Tinh Dịch cúi đầu nhìn y, chỉ thấy trên mái tóc đã được chải tốt vểnh lên một dúm tóc. Tiểu Phượng Hoàng thuận thế buộc chắc đai lưng cho hắn, đai ngọc cùm cụp khóa xong liền tựa đầu vào lòng Tinh Dịch, tay y cũng không thành thật ôm cổ hắn, lại ngẩng đầu lên nở một nụ cười thật tươi.
Tinh Dịch nhìn dúm tóc trên đầu y, còn giúp y đè cho nó xẹp xuống, thoạt nhìn như đang sờ đầu Tiểu Phượng Hoàng. Bàn tay trượt xuống, nắm chặt đặt ở sau lưng, thản nhiên đưa lồng ngực của mình lên cho người trước mắt.
Đây là Vương phi của hắn!
Cái suy nghĩ này lần thứ hai nhảy ra trong đầu hắn, phảng phất như đang nhắc nhở hắn chuyện gì đó.
Hắn thuận miệng hỏi: “Sao dậy sớm thế?”
Tiểu Phượng Hoàng nắm lấy tay hắn không buông, cũng không làm ra động tác nào khác, chỉ là có chút ủy khuất nói: “Sau khi động phòng là phải dậy sớm đổi kiểu tóc. Các nữ tử sẽ bới tóc lên, đó là dấu hiệu của người phụ nữ đã có chồng.”
Tinh Dịch cười: “Ngày hôm qua là sinh con, hôm nay là chải tóc, ngươi cũng phải bới tóc lên sao? Ngươi là nam tử chứ không phải nữ nhi, mặc dù là Vương phi của ta nhưng cũng không cần phải học phong phạm nữ tử, ngươi vốn thế nào thì cứ như thế đó thôi.”
Tiểu Phượng Hoàng cầm lấy cây lược, chải vài cái lên mái tóc đã được tóm gọn rồi dùng miệng cắn lược: “Ta không bới tóc, ta muốn phát quan*”.
*là kiểu quấn tóc lên để đội mũ, búi thành kiểu củ tỏi trên đầu
Y vẫn chưa đến tuổi cập quan*, nhưng bản thân lại đi lấy chồng cho nên cũng muốn ra dáng làm người lớn. Tinh Dịch chưa bao giờ nghe cách nói kỳ lạ như vậy, vật nhỏ này quả thật vớ vẩn hồ đồ quá mà.
*lễ đội mũ, dành cho thanh niên đủ 18 tuổi, là dấu hiệu đã trưởng thành
Nhưng Tinh Dịch không nói gì, hắn nhìn Tiểu Phượng Hoàng chải đầu nửa ngày, sau đó vươn tay lấy chiếc lược ngà từ miệng y, nhẹ giọng nói: “Không ngại bẩn?”
Tiểu Phượng Hoàng không dám lên tiếng. Tinh Dịch thở dài, cúi đầu chăm chú chải tóc cho y, sau đó nắm hết tóc y gom lại buộc thành một bó, sau khi tóc đã được buộc tốt, Tiểu Phượng Hoàng nói: “Ta gội đầu rồi, rất sạch sẽ.”
Miệng thịt dẩu dẩu lên, giống như đang tức giận.
Có lẽ là hắn không thích nghe y nói chuyện.
Tinh Dịch phát hiện tâm tư nhỏ trong lòng Tiểu Phượng Hoàng, bởi vì quan tâm nên hắn mới để ý, hắn muốn có chuyện gì y cũng phải nói cho hắn biết, nếu đã trở thành người yêu của hắn rồi thì hắn cũng nên gánh một phần trách nhiệm. Thiếu niên này từ nhỏ đã không được gia đình yêu thương, lại lớn lên từ môi trường long ngư hỗn tạp, nhìn có vẻ thần kinh y thô nhưng tâm tư có thể rất nhạy cảm đúng không?
Tinh Dịch nhẹ xoa đầu y: “Ta từng đến phía Bắc cứu giúp thiên tai, giải quyết nạn đói, bình thường ta đều thấy người người cầm trong tay một chiếc lược, mặt lược dính đầy dầu bôi tóc, khi đói bụng không chịu được nữa thì bỏ vào miệng ngậm. Ngươi ở với ta ăn không lo mặc không lo, cho nên không được làm động tác này nữa, biết chưa?”
Tiểu Phượng Hoàng gật đầu.
Tinh Dịch nhìn y không có gì khác thường nữa liền kêu người dọn thức ăn, hắn cùng Tiểu Phượng Hoàng ở trong phòng dùng điểm tâm.
Vừa ngồi xuống thì bỗng nhiên có hạ quan vội vã chạy vào báo tin khiến Tinh Dịch phải ra ngoài ngay, sau đó trở về cơm cũng không ăn nữa, hắn trực tiếp chạy vào thư phòng viết vài bức thư, đồng thời gọi hạ nhân thu dọn đồ đạc.
Tiểu Phượng Hoàng để đũa xuống, có chút nghi hoặc: “Làm sao vậy?” Y đi đến liền nhìn thấy mấy tướng sĩ cấp cao đang đứng ở ngoài đình viện liền hiểu rõ: “Ngươi phải ra ngoài sao?”
Tinh Dịch cầm quan ấn ấn vài cái, vội vã giao cho sĩ quan phụ tá chuyển giao, sau đó lưu loát cởi ngoại bào, mặc khôi giáp mà hạ nhân đưa tới: “Quân tình khẩn cấp, ta phải ra ngoài một chuyến, ngưỡi ngoan ngoãn ở trong nhà, có chuyện gì thì nói với quản gia, không được câu nệ, lúc ta không có mặt thì ngươi chính là chủ nhân của Vương phủ này.”
Tiểu Phượng Hoàng ngẩn người.
Ngày thứ hai tân hôn, phu quân phải chạy đi đánh trận, trên chiến trường cái gì cũng có thể xảy ra, Tinh Dịch lại nói không rõ ràng như vậy khiến Tiểu Phượng Hoàng cảm thấy hắn sợ không thể sống sót trở về và thời gian cũng không cho y kịp suy nghĩ rõ ràng. Trong nháy mắt, trong đầu Tiểu Phượng Hoàng chạy qua hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ, cuối cùng không nghĩ được phải làm sao bây giờ. Y chân tay luống cuống nhìn hắn, mãi cho đến khi y chợt xông vào phòng trong, đinh đinh đang đang tìm đồ. Y đang lục cái rương mà khi y tiến vào Vương phủ đem theo, bên trong có chứa vài bộ xiêm y và các thứ linh tinh. Y tìm thật lâu mới tìm tìm được một chiếc túi gấm nhỏ.
Cái túi gấm này chất lượng không tốt lắm, là loại bình thường nhất, trên nền vải trắng thô là hình thêu một đóa hoa nhỏ. Tiểu Phượng Hoàng mở túi, từ bên trong lấy ra một vòng tay dây tơ hồng có gắn một viên đá.
Viên đá kia vô sắc trong suốt, vô cùng trong sáng, duy chỉ trong trung tâm viên đá có chút xen lẫn màu đỏ vàng, tựa như có một giọt mực rơi vào trong nước bị kéo giãn ra.
Túi gấm này do chính thầy tướng số – người đã đoán ra sau này y đại phú đại quý đưa cho cha mẹ y, nói rằng viên đá này có thể là linh vật của y, bảo y cất vào trong túi gấm. Trong thanh lâu không cho phép kỹ nữ kỹ nam đeo khóa trường mệnh, ngọc hộ mệnh này nọ, cho nên Tiểu Phượng Hoàng đã cất nó dưới tận đáy rương, mười sáu năm qua chưa từng đụng tới.
Tuy rằng y không đụng nhưng y vẫn luôn nhớ rõ nó. Khi y còn bé rất sợ tối, nhát gan. Có một hôm có một tiểu quan bên vách bị một đám khách nhân chơi đùa cho đến chết, y ở bên vách nghe thấy, tưởng rằng đám người đó sẽ xông ra đánh y thì bị mụ mụ xách về, cả người đều phát run.. Từ đó về sau, y sẽ cầm viên đá kia nhìn trộm một chút, tin tưởng viên đá này thực sự phù hộ cho chính mình.
Y đem vòng ra nhìn thì thấy hồng tuyến ngắn ngủn bởi vì y đeo tay hồi bé xíu nên tự nhiên ngắn thôi. Vì vậy y nhanh chóng nhìn khắp xung quanh, liền nhìn đến giá y(áo cưới) để bên cạnh.
Trong Vương phủ không có nữ nhi cho nên cũng không có cái gọi là may vá thêu thùa, trong phòng ngủ của y và Tinh Dịch lại càng không có, y quyết định lấy kéo đi tới, làm Tinh Dịch và mấy người sĩ quan phụ tá sợ ngây người: “Ngươi đang làm gì? Đó là giá y hoàng thượng ngự ban đó!”
Nhát kéo cắt xuống, Tiểu Phượng Hoàng nhanh nhẹ rút ra ba sợi chỉ đặt lên miệng cắn đứt, sau đó chà xát ba sợi chỉ thành một sợi. Chà đến lúc thích hợp, y bỏ dây cũ đi thay thành dây mới dài hơn. Y làm xong liền vội chạy như bay đến trước mặt Tinh Dịch, chạy đến nỗi không thở ra hơi: “Ngươi, không, ta nói này, phu quân, ngươi đeo cái này vào.”
Tinh Dịch vốn đã đi tới cửa lớn, liền quay đầu lại nhận xem: “Đây là cái gì?”
Tiểu Phượng Hoàng nói: “Ta không biết phải đưa gì cho ngươi cả, cái này là bùa hộ mệnh của ta, ta đưa cho ngươi, mong ngươi sẽ bình an trở về.”
Tinh Dịch nhìn chiếc vòng một chút, thoạt nhìn thì vô cùng tầm thường nhưng viên đá này có chút giống thủy tinh, bên trong còn có tạp sắc đỏ vàng, nhìn chung thì giá trị cũng không lớn.
Hắn nhận lấy đeo lên cổ, cột chắc, hỏi: “Vật ngươi đã đưa cho ta, vậy còn ngươi thì sao đây?”
Tiểu Phượng Hoàng mỉm cười, nhìn hắn tự tin nói: “Ta ở nhà chờ ngươi về, sẽ không có chuyện gì hết! Hơn nữa vận khí của ta rất tốt!”
Tinh Dịch đưa tay sờ đầu y, hình như hắn bị những lời này của phu nhân làm hắn cảm động rồi: “Được, chờ ta trở về.”
Sau đó tung người lên ngựa, chạy như bay.
Tiểu Phượng Hoàng đứng tại chỗ, đợi đến khi bóng người ấy không còn nhìn thấy nữa thì quay về phòng, y cũng không còn tâm trạng nào để ăn cơm, cả người ủ rũ.
Phu quân y, khi nào mới trở về đây?
Y tin mệnh của mình tốt, viên đá kia cho phu quân, vậy phu quân cũng sẽ có vận khí tốt của y.
Y biết mình vẫn luôn có vận khí tốt.
Red: vợ hiền ghê nơn~
Hết chương 16
Các bạn đọc thấy ổn hãy vote hoặc bình luận để tụi mình có động lực nhé! TwT