Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 95: Giày vò bạch mộc


Hồ Nữ sâu xa nói: “Nhớ, phải lấy được cả Băng Hàn Châu và Huyễn châu, chúng ta mới có thể thoát khỏi chỗ này!” Nói xong, liền biến mất ở cửa động.

Bên trong động một mảnh đen kịt, đồng tử Tôn Nhất loé lên ánh sáng màu đen, tỉ mỉ nhìn mọi thứ bên trong, trong động rất rộng rãi, bao xuung quanh đều là những cửa hang nhỏ, đi vào mỗi một động đều là một con đường mòn đen tối sâu không lường được, tình hình bên trong như thế nào không ai nói được, giống như một tấm lưới mê cung!

Rút ra hai tờ xếp giấy triệu hoán, vung lên trên không trung, Thần Khuyển và Chó Quỷ thoáng chốc từ trên không rơi xuống!

Bây giờ, chúng nó sớm đã cùng Tôn Nhất tâm ý tương thông, lấy hình dáng nhỏ nhắn hiện thân, hai con chó sủng vật một đen một trắng xuất hiện ở trước mắt. Thần Khuyển hớn hở, cọ cọ một chút thì nhảy phóc lên, chui vào lòng Tôn Nhất. Chó Quỷ có vẻ lạnh lùng hơn, lãnh đạm ngồi dưới đất, lạnh lùng hỏi: “Nhân loại, mi gọi chúng ta ra, có chuyện gì muốn phân phó?”

Tôn Nhất một bên vuốt Thần Khuyển trong lòng, một bên lạnh nhạt nói: “Chó Quỷ, mi và Thần Khuyển ở Yêu giới có thể xem như là không gì không biết, không chỗ nào không hiểu, ta muốn nhờ các ngươi, giúp ta tìm Băng Hàn Châu và Huyễn Châu trong động này!”

“Hừ! Nhiệm vụ thật nhàm chán!” Chó Quỷ nói xong, hoá thành một luồng khói đen bay vào một trong các cửa hang nhỏ kia!

Thần Khuyển cũng từ trong ngực Tôn Nhất nhảy ra, hóa thành một cổ khói trắng, bay vào một cửa hang nhỏ khác.

Tôn Nhất ngồi xuống một tảng đá gồ ra ngoài, chờ đợi, bên trong động rất yên tĩnh, cũng không nguy hiểm đáng sợ như tưởng tượng, không bao lâu, hai luồng khói, một đen một trắng, song song từ một cái cửa động khác chui ra, đồng thời hoá thành Chó Quỷ và Thần Khuyển!

Thần Khuyển phóc một cái, nhảy vào trong lòng Tôn Nhất, phe phẩy cái đuôi đem Huyễn Châu ngậm trong miệng thả vào lòng bàn tay Tôn Nhất.

Huyễn Châu rất đẹp, ở trong tay lóe ra màu sắc sặc sỡ loá mắt, cảm giác từ ngón tay truyền tới một luồng khí vô cùng ấm áp, sờ lên giống như một khối ôn ngọc trơn nhẵn! Chẳng qua là, mặt trên hình như có một tầng sương mù màu đen lượn quanh.


Tôn Nhất nhận lấy viên Huyễn Châu, ôn nhu sờ sờ đầu Thần Khuyển, ngồi xổm người xuống, chìa một cái tay khác, vỗ về đầu Chó Quỷ, Chó Quỷ không vui nghiêng đầu sang chỗ khác, dùng giọng bụng lạnh lùng nói: “Nhân loại, đừng có lấy tay mi bính ta!” Lúc này mới đem Băng Hàn Châu thả trên mặt đất.

Tôn Nhất nhặt Băng Hàn Châu dưới đất lên, một luồng khí lạnh buốt nhanh chóng thấm vào lòng bàn tay, cũng chui vào da thịt, thâm nhập vào tận xương tuỷ, rõ ràng đảo nhỏ nhiệt đới này có khí hậu ấm áp, hắn lại cảm thấy bản thân như đang ở trên Bắc Cực, vô cùng băng lãnh, thậm chí là hơn chứ không kém.

Cẩn thận nhận lấy Hàn Băng Châu!

Chó Quỷ rất ngạo kiều ngồi chồm hổm trên mặt đất, Tôn Nhất không chỉ không giận, trái lại rất thân thiết, thản nhiên nói: “Vất vả rồi!”

Chó Quỷ lạnh lùng: “Mi thật lắm lời!”

Thần Khuyển trong ngực thập phần bức xúc, nhảy ra khỏi lòng ngực Tôn Nhất, dần dần trở nên to lớn gấp mấy lần, dùng thanh âm hung hãn gầm nhẹ với Chó Quỷ: “Chó Quỷ, ngươi lễ phép với chủ nhân một chút! Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!”

Chó Quỷ cũng không yếu thế, lập tức trở nên to lớn giống như Thần Khuyển, hai con chó hung ác chẳng con nào muốn nhượng bộ, hung hăng trừng đối phương.

Tôn Nhất thấy không ổn, nếu như hai con mãnh chó này lên cơn, vùng đảo này không thể không bị phá huỷ. Hai tay cấp bách hợp lại, nhanh chóng hô một tiếng: “Thần Khuyển, Chó Quỷ, trở về!”

Hai con mãnh chó to lớn còn đang giương cung bạt kiếm, bỗng nhiên hoá thành hai cột khói xanh biến mất trong ngực Tôn Nhất, trên không bay xuống hai tờ xếp giấy một đen một trắng.


Tôn Nhất đem xếp giấy cùng hai viên linh châu cất kỹ, trực tiếp rời khỏi sơn động.

Bước ra cửa động, không thấy Tuyết Nữ với Hồ Yêu xuất hiện.

Trong lòng lấy làm kì lạ, trước không nói lúc vào bên trong động không thấy bất cứ dị thường nào, chính là hai nữ nhân này vì cái gì không xuất hiện.

Tiếp tục đi về phía trước, trở lại chỗ vừa rồi.

Bạch Mộc đã ở trong đám người, nhìn thấy Tôn Nhất liền cấp thiết  bay đến trước mặt: “Học trưởng? Anh đi đâu vậy, tất cả mọi người đều đang tìm anh!”

“?” Tôn Nhất rất là buồn bực! Hỏi: “Không phải em mới vừa bị Hồ Yêu bắt đi sao? Được thả ra lúc nào?”

“Có đâu a!” Bạch Mộc bay vòng vòng xung quanh Tôn Nhất, “Ban nãy rõ ràng là anh không hiểu sao biến mất, em vẫn luôn ở cùng mọi người mà!”

Tôn Nhất nổi giận đùng đùng, nắm chặt nắm đấm, nguyên lai mình mới chính là kẻ sa vào trò quỷ thuật kia! Hai con yêu quái ghê tởm đó, dám lừa mình! Theo bản năng sờ sờ túi quần, Huyễn Châu và Băng Hàn Châu vẫn còn ở trong túi, hắn không biến sắc, thản nhiên nói một câu: “Khi nãy anh lạc đường!”

Rồi lại cùng mọi người cùng nhau xuất phát.


Đoàn người dưới sự hướng dẫn của lão quản gia, đi tới một căn nhà cổ mang phong cách xưa!

Ngôi nhà cổ này rất lớn, toàn bộ cấu trúc đều được xây bằng ván gỗ, bốn góc nhà treo chuông gió, sân trong rất lớn, cả ngôi nhà được ba tầng kết giới cường đại bảo vệ! Mặc dù dùng mắt thường thì không cách nào nhìn thấy được, thế nhưng dựa vào linh khí có thể cảm thụ được rõ ràng, uy lực của kết giới! Lại cẩn thận quan sát, phát hiện căn nhà cổ này có hàng lang, và cả gác lửng!

Hàng lang xây ở bên ngoài nhà, nền nhà được vệ sinh sạch sẽ sáng bóng.

Đôi mắt Bạch Mộc loé sáng, vèo một cái bay vào trong, hưng phấn bay loạn khắp nhà.

“Oa! Thật là đẹp!”

Tôn Nhất theo sát đằng sau, trải qua chuyện mới vừa rồi, hắn không thể không giám sát chặt chẽ Bạch Mộc, hành động hai tên yêu quái kia vô cùng quái dị, hắn không muốn Bạch Mộc rơi vào nguy hiểm.

Bạch Mộc lại chạy vào một căn phòng khác.

“Oa! Bể bơi thật là lớn!”

“Ngốc!” Tôn Nhất đưa ngón tay búng vào trán Bạch Mộc, khó chịu nói: “Đây là nhà tắm!”

“Yup! Đã biết!” Bạch Mộc bĩu môi, xoa xoa đầu bị đau, tiếp tục bay tới một căn phòng khác!


“Á….!”

Gian phòng kia, bỗng nhiên truyền tới tiếng thét chói tai của Bạch Mộc.

Tôn Nhất trong lòng bị nhéo một cái, bước nhanh tới, đập vào mi mắt là một màn khiến người ta hơi khiếp sợ!

Đằng Tú trần như nhộng ôm lấy cơ thể Bạch Mộc, đem cậu áp ngã xuống đất, Bạch Mộc vươn tay về phía Tôn Nhất, giẫy giụa: “Học trưởng cứu em!”

Con ngươi Tôn Nhất run rẩy, khoanh tay, lạnh lùng nói: “Các ngươi muốn chính là linh châu, mau thả cậu ta ra!”

“Hửm? Cái quái gì cũng không thể gạt được ngươi! Hi hi!” Đằng Tú chỉ chốc lát liền hoá thành hình dạng Hồ Nữ, cười duyên, “Đồ đâu?”

Tôn Nhất lấy hai viên linh châu ra, Hồ Nữ liền đưa tay cướp lấy, trong khoảnh khắc chạm vào linh châu, hắc khí lúc ẩn lúc hiện trong nháy mắt hướng đầu ngón tay Hồ Nữ hội tụ lại, Hồ Nữ giống như bị điện giật, hét lên một tiếng, rụt tay về.

Cúi đầu trầm tư chốc lát, nâng mắt mang theo vẻ hoảng sợ hỏi: “Hai hạt châu này trước hết cứ để ở chỗ ngươi!” Ống tay áo phất một cái, hóa thành một luồng sương mù màu đỏ, biến mất ở trong phòng, hơn thế cùng lúc, Tôn Nhất cũng thấy, thân ảnh lạnh như băng của Tuyết Nữ ngoài cửa sổ cũng theo đó hóa thành một trận gió tuyết, lan toả khắp bầu trời.

Bạch Mộc một bên ngốc hồ hồ sờ đầu, hỏi Tôn Nhất: “Học trưởng, sao Đằng Tú biến thành nữ nhân vậy? Còn là một đại mỹ nữ nữa!” Nhớ tới mỹ nữ kia, vẻ mặt Bạch Mộc liền thành hoa si, nước miếng chảy ròng ròng!

Vẻ mặt Tôn Nhất thúi hoắc, nắm cổ áo Bạch Mộc lôi ra ngoài cửa “Đi!”

Thân thể Bạch Mộc bị Tôn Nhất cưỡng ép kéo trên mặt đất, cậu khó chịu kêu gào: “Học trưởng anh thả em ra! Anh đồ vô lại, lại ăn hiếp người ta! A! Là u linh…. Thả tay ra! Oa a a! Em còn chưa xem hết mấy phòng còn lại mà…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.