Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 7: Xe buýt khủng bố


Hết thảy Bạch Mộc còn chưa kịp thích ứng với mọi thứ, một sức mạnh to lớn đã đem cậu túm về hướng Tôn Nhất.

“A!” Phát ra tiếng thét vang tận mây xanh vô cùng chói tai! (bé thụ nhà chúng ta thik la hét qá)

Lần này, Tôn Nhất sớm có chuẩn bị, đưa tay đem Bạch Mộc hoàn toàn ôm lấy, nét cười đùa cợt!

Bạch Mộc kinh ngạc ngốc lăng, nhìn học trưởng: “Anh! Anh đối với tôi làm cái quái gì?” Nói không rõ là tư vị gì, có vui thích khi được học trưởng chú ý, lại có suy nghĩ muốn rời khỏi hắn đi đầu thai, loại cảm giác là lạ này rất mông lung, rất mơ hồ, không phân rõ ranh giới!

Tôn Nhất nhàn nhạt nói: “Niên đệ, dường như chúng ta bị sức mạnh đặc biệt nào đó buộc cùng một chỗ!”

“Cái gì?”

Đả kích! Sụp đổ! Trời đất quay cuồng! Đây quả thực là tận thế!

Có mấy người nam nữ xa lạ bên cạnh đợi xe buýt, bọn họ không thể thấy u linh, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tôn Nhất có hành động quái dị, trong mắt dường như có bất đắc dĩ cùng thông cảm đối với người bệnh tâm thần này!

Một phụ nữ mập mạp dẫn một bé gái khả ái khoảng năm tuổi, cô bé dùng ngón tay út non nớt chỉ Tôn Nhất nói: “Mẹ, ca ca xinh đẹp kia thật đáng thương, cư nhiên đối không khí nói chuyện!”

Bạch Mộc trong ngực Tôn Nhất, lúc này mới chú ý tới đám người chung quanh, trong lòng phức tạp nói: “Học trưởng về sau tôi sẽ là u linh của anh rồi….” Có chút ngượng ngùng tách khỏi lòng ngực của hắn.

Xe buýt hôm nay tới trễ, thời gian đã qua thật lâu, xe buýt vẫn còn chậm trễ chưa tới, Tôn Nhất không nhịn được nhìn đồng hồ trên cổ tay mình.

Bạch Mộc thấy học trưởng rất sốt ruột, trong lòng liền không nỡ, bay đến trước mặt nắm lấy tay hắn, nhìn thời gian!

Trên đồng hồ đeo tay đã chỉ 8:27 rồi!

“Đã 8 giờ rưỡi rồi? Sao xe buýt còn chưa tới?” Bạch Mộc mở miệng kêu to, đột nhiên ôm đầu loạn chạy, “Xong rồi xong rồi, mình bị muộn rồi!”


Chỉ chốc lát, cậu bất chợt nghĩ ngợi, dừng lại động tác lầm bầm lầu bầu: “Không đúng! Mình đã chết! Mình là u linh, u linh là không cần lên lớp!” Lúc này mới bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng bay trở về trước mặt Tôn Nhất, cẩn thận nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn đẹp trai kia, vui đùa nói: “Học trưởng, không bằng sau này tôi mỗi ngày cùng anh lên lớp nha!” Giọng nói ngọt ngào, dĩ nhiên là đang cảm thấy rất vui vẻ.

Nghi hoặc! Nghi hoặc! Nghi hoặc!

Ngay lúc cậu còn chìm đắm trong trong hạnh phúc, phía sau truyền đến một hồi âm thanh của xe buýt, quay người nhìn lại, xe buýt đã chạy đến trước mặt, ngừng lại.

Tôn Nhất theo đám người chen lên xe!

Bạch Mộc một người hơi nhỏ một chút, lại là một u linh không người nhìn thấy, cũng chen vào trong, hô to: “Nhường đường, nhường đường! Ta là u linh!”

Tất nhiên, không ai nghe thấy!

Cậu dùng lực chui vào trong, người phía sau cũng chen đi lên, cơ thể Bạch Mộc bị kẹp chặt giữa đám người đến biến dạng!

Cậu lần đầu tiên phát hiện, thân thể của chính mình vậy mà có thể biến dạng! Bạch Mộc vụng trộm vui sướng, theo khe hở thật nhỏ giữa đám người, chui vào! Cậu bay tới bên cạnh Tôn Nhất, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh.

“Làm u linh thật tốt!” Bạch Mộc đắc ý, đưa tay muốn kéo cánh tay học trưởng, hai bên trái phải một cái mông to mập bất thình lình ngồi xuống.

Thân thể của nam nhân béo mập lập tức đem cậu giống như không khí ngồi bẹp xuống, linh hồn văng lên bốn phía như tro bụi vậy.

“A a a!” (lại la)

Bạch Mộc kêu thảm, cơ thể bị ép tới chật chội, căn bản không thể động đậy, lúc này, cậu vẫn còn không rõ ràng lắm rốt cuộc chuyện gì xảy ra!

Cũng may đầu vẫn còn nguyên, không có bị cái P cực đại kia ép xuống, Bạch Mộc cố gắng rướn cổ, ngoảnh ra sau lưng nhìn thứ ‘đông tây’ kia, giờ mới nhìn rõ là một người khuôn mặt mập mạp, nam nhân đem bụng ưỡn ra.


Bạch Mộc hai tay loạn huơ, oa oa kêu la: “Này! Đứng lên! Mau đứng lên! Chỗ ngồi này là ta ngồi trước, ngươi mập như thế, tại sao có thể tùy tiện ngồi ở trên người người khác, quá thất lễ!”

Nhưng mà, nam nhân béo kia căn bản không nghe được thanh âm của cậu!

“Thân thể của người này thật là nặng!” Bạch Mộc huơ nắm đấm, chỉ cảm thấy cái mông mập mạp truyền tới từng trận khô nóng, làm toàn thân cậu khó chịu, hồn thể trở nên vô lực.

Tay nhỏ bé dùng sức đánh đấm, này thực sự có thể so với nhiệt độ nham thạch, gắng sức rút cơ thể ra.

Cậu đưa tay níu lấy ghế dựa trước mặt, dùng sức lại dùng sức, thật vất vả bò ra.

Bạch Mộc như trút được gánh nặng, mắng một tiếng: “Đồ béo chết tiệt, trên người ngươi rốt cuộc có bao nhiêu mỡ a, thân nhiệt cao như vậy, thiếu chút nữa bị ngươi nướng khô!” Nhìn lại cơ thể mình một chút, lúc này sớm đã không được đầy đủ đến tàn tạ, trước ngực bị kéo ra một cái lỗ lớn.

Cậu khẩn trương sửa sang lại cơ thể, đem hồn phách tất cả dung hợp từ đầu, khôi phục lại trạng thái tốt nhất.

Phía trước có vị hành khách, cơ địa mẫn cảm trời sinh, chỉ cảm thấy phía sau truyền tới trận trận gió mát, theo bản năng quay đầu, lầm bầm một câu: “Đã vào hè, thế nào cảm thấy trận trận gió lạnh!”

“Có ma?” Bạch Mộc không biết nguyên nhân là bởi vì cậu, cũng ngoảnh đầu hướng sau lưng nhìn theo, ngoại trừ những người cao thấp mập ốm đều không giống nhau, cậu cái gì cũng không phát hiện!

Nhìn xung quanh, xung quanh đã không có chỗ ngồi, vừa nghĩ tới vị trí bị cướp, lại cảm thấy thập phần buồn bực.

Bạch Mộc huơ nắm tay, nhắm ngay nam nhân béo một trận loạn đánh.

Mập mạp không có cảm giác nào, móc ra điện thoại di động chứa một bộ hình cơ thể mỹ nữ, thản nhiên mà xem.


Bạch Mộc hướng y đấm đá hồi lâu, nhưng mấy quyền này chẳng được nữa điểm tác dụng, cậu phi thường nản lòng, nhưng trong tâm lại rất không cam lòng, tiếc là cậu căn bản không có biện pháp.

Đoạn đường này rất không bằng phẳng, xe cứ đông diêu tây hoảng, Bạch Mộc kẹp ở trong đám người đông nghịt, theo quán tính xe trước sau lắc lư.

Cậu thò tay bắt lấy tay vịn.

Két!

Tài xế chợt nhấn phanh xe, ngừng lại ở một trạm!

Tay của Bạch Mộc còn không có cầm được tay vịn, cơ thể theo quán tính của xe mà ngã nhào xuống đất!

“Ai u!” Cậu quát to một tiếng, còn chưa kịp bò dậy, cước bộ đằng sau liên tiếp nhốn nháo liền vô tình đạp lên người cậu! Một nhóm người trên xe, tiếng giày da thanh thúy đát đát đát, đạp lên cơ thể Bạch Mộc, từ cửa sau xuống xe.

Không gian trong xe nhất thời rộng rãi rất nhiều, Bạch Mộc xoa xoa thắt lưng đau nhức bị giẫm đạp lên, oán giận: “Này đều là người a! Lại giống như muốn đi đầu thai vậy, không biết dưới chân đang có sinh mạng sao?” Vừa muốn đứng lên, người bên ngoài xe lại bắt đầu chen lấn nhau lên xe, Bạch Mộc lần thứ hai bị chân người giẫm lên.

“Lỗ lỗ lỗ lỗ lỗ….” Cơ thể Bạch Mộc bị đạp đến móp méo biến dạng, giống như khói dầy đặc nổi lên bốn phía vậy, ngay cả lời nói càu nhàu cũng bởi vì cơ thể biến dạng mà biến thành thanh âm không rõ!

Ngắn ngủi mấy phút, vừa có một ít không gian liền bị đám người không có thời gian chiếm hết!

Bạch Mộc thật vất vả khôi phục cơ thể, nhưng chen ở giữa nhiều người, cậu căn bản không có chỗ trống để tự mình đứng vững.

Lúc này chính là giữa hè, ánh dương quang bên ngoài rực rỡ, bên trong xe cũng bởi vì quá nhiều người mà làm cho nhiệt độ đột nhiên cao lên, Bạch Mộc là một u linh, không thích địa phương quá nóng, cậu bị vài miếng thịt người kẹp ở giữa, lại một lần nữa cảm thụ được nhiệt lượng nóng bức.

Cuối cùng, cậu không chịu được kêu to lên: “Nóng quá! Nóng quá!”

Người không thấy được u linh, không hề cảm giác.

Con ngươi Bạch Mộc liến thoắng vòng vo, linh cơ khẽ động, tự cho là rất thông minh đạp túi xách bên cạnh, hướng phía trên đầu của người ta leo lên.

Bạch Mộc ngốc nghếch, dĩ nhiên đã quên bản thân mình có thể bay.


Động tác cậu vụng về, trái giẫm lên gương mặt tuấn tú sáng loáng của nam nhân, phải đạp vào một mỹ nữ xoá đi dung nhan xinh đẹp kia, cật lực cuối cùng cũng nằm lên được một đám đỉnh đầu.

“Hô! Vẫn là nơi này thoải mái! Sẽ không thành người khô, a không đúng, sẽ không thành u linh sấy, lại được tầm nhìn rộng!” Dương dương đắc ý ngồi xếp bằng trên cổ một người, nhìn ra ngoài cửa sổ!

Không biết là khả năng lái xe của tài xế không tốt, hay là đường đi quá khó khăn.

Xe buýt đột nhiên bên trái lắc một chút, Bạch Mộc bị dọa sợ đến vội vàng ôm lấy đầu người này! Lại bỗng nhiên bên phải lắc một chút, cậu lần thứ hai kinh hoàng khiếp sợ bắt được tóc người bên cạnh. Lúc này, lại là một lần thắng gấp!

“Oa!”

Bạch Mộc cũng không ngồi yên nữa, vèo một cái văng ra ngoài, bịch! Ngay cả cơ thể toàn bộ dán vào trên cửa sổ thuỷ tinh trước xe buýt!

“Ngao!” Bạch Mộc kêu thảm, lăn xuống.

Cậu thảm thương muốn chết lúc này mới phát hiện từ sau khi mình bị học trưởng dùng phù chú, cơ thể giống như trở nên rất mẫn cảm, chẳng những vô pháp xuyên qua vật thể, mà còn cảm thấy rất đau khi đụng trúng vật cứng!

“Học trưởng đáng ghét, tại sao dùng loại bùa chú lên người mình a!” Bạch Mộc tức tối mà oán giận, đi đứng loạng choạng từ dưới đất bò dậy, lần nữa lắc lắc cơ thể đau nhức, leo lên phía trên đoàn người, tìm kiếm thân ảnh của Tôn Nhất.

Chỉ thấy, Tôn Nhất an tĩnh ngồi ở chỗ kia, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Mình ở đây chịu khổ, còn anh ta lại rất tự tại!” Bạch Mộc bĩu môi lầm bầm.

Lại xuyên qua đám người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nơi này cách trường học còn vài trạm, cậu cũng không thể ngồi trên đầu những người này đi!

Thế là, cậu nghĩ ra một cái diệu kế, đạp lên khuôn mặt mọi người, giống như con nhện cấp tốc hướng về phía Tôn Nhất bò qua!

Hắc hắc, dù sao bọn họ cũng không thấy được mình, Bạch Mộc đắc ý, từ phía trên Tôn Nhất chao lượn một cái rồi đáp xuống, đặt mông ngồi trên đùi hắn!

Tôn Nhất đang nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, bị Bạch Mộc bất ngờ ngồi lên lại càng hết hồn, giật mình nhìn cái ót Bạch Mộc, nét mặt dại đi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.