Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 5: Buổi sáng gặp quỷ


Linh hồn cũng có trọng lượng, mà người thời điểm mới vừa chết rất tiêu hao thể lực, Bạch Mộc an tường ngủ, phi thường an tĩnh.

Hôm sau, ánh dương quang ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào.

Ngủ một đêm, Bạch Mộc dần tỉnh dậy, ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt còn buồn ngủ, nhìn xung quanh một vòng! Trong đầu một mảnh mông lung…

Không gian rộng lớn, sopha hoa lệ, còn có TV lớn….

Ừm? Chổ này sao lại giống phòng của học trưởng vậy? Còn nữa bên cạnh hình như có một luồng nhiệt âm ấm, rất mềm mại nữa.

Vừa cúi đầu nhìn người nằm bên cạnh! Cậu hét to một tiếng: “Học trưởng?” Nhất thời hoá đá!

Mình, như thế nào lại ở trong ngực học trưởng?

Lồng ngực kia lại mảy may không một miếng vải, bắp thịt rắn chắc kiên cố, hết thảy hết thảy đều chứng minh cậu là đang trong mộng!

Đúng! Nhất định là đang nằm mơ! Dùng sức bóp nắn khuôn mặt của mình, vốn cho là trong giấc mộng, bắt đầu lấy tay không biết nặng nhẹ, hung hăng nhéo một cái: “Ui!” Tiếng rên nặng nề cùng đau đớn sắc bén đủ chứng minh đây hết thảy chính là hiện thực.

Rốt cuộc là không đúng chỗ nào?

Bạch Mộc ngắm nhìn học trưởng say ngủ, trong đầu một mảnh trống rỗng. Nhưng loại cảm giác mù mịt này thật ngắn ngủi, rất nhanh cảm giác hạnh phúc liền thăng hoa.

Mình đang nằm trong lòng học trưởng nha! Đường đường chính chính được anh ấy ôm.

“Ố zìa! Beibi!” Bạch Mộc hai tay đặt trước trái tim tràn ngập quả đào của mình, giờ phút này sớm đã lâng lâng. (mới nằm trong lòng người ta thui đó nhaz…..haizzz)

Học trưởng đó à! Trường học đã công nhận, Tôn Nhất soái đến không thể có ai soái hơn nữa, nghe nói, luôn luôn có nữ sinh tỏ tình cùng anh ta, không không không, điều không phải là nghe nói, mà là chính mình ngày ngày theo dõi ‘không cẩn thận’ trông thấy! Bất quá, anh ta thuỷ chung đều là một bộ thái độ lạnh lùng, ngay cả lúc cự tuyệt người khác giọng điệu cùng động tác cũng mê người như vậy!


Oh! Tay  Bạch Mộc từ trên mặt chậm rãi trợt xuống, đặt trước ngực, hoa si! Không hổ là học trưởng mình thầm mến bấy lâu nay — Tôn Nhất!

Không bằng, vụng trộm hôn anh ấy một chút! Đúng! Cơ hội khó được! Loại chuyện tốt đẹp này cũng không thể bỏ qua!

Trong lòng Bạch Mộc đánh tính toán nho nhỏ, nếu như phía sau cậu có cái đuôi, nhất định sẽ vểnh lên thật cao, mặc dù là ốc tử cũng có thể làm nên long quyển phong! (???)

Hì hì! Trộm đem tiếng cười áp xuống, gần kề gương mặt tuấn tú như thế này khiến cậu càng say mê, muốn hôn một chút qé! Ngay thời điểm khi khuôn mặt xít lại gần, cậu đột nhiên dừng động tác lại!

Không được! Đây không phải là ngu ngốc chờ người ta tới tóm cổ sao? Nếu như học trưởng biết mình và anh ta ngủ chung một chỗ, không bóp chết mình mới là lạ! Tất nhiên, nếu như u linh có thể chết!

Chỉ mới nghĩ đã thấy thật kinh khủng, ôm lấy cơ thể một phen run run, trong đầu hiện ra khuôn mặt ác ma dữ tợn của học trưởng, cùng ngón tay dài nhọn như yêu quái.

Khủng khiếp quá! Cậu muốn chạy trốn, a! Phải tranh thủ lúc này!

Hai tay như bị rút gân, trong lòng phiền muộn không thôi, người mình thích rõ ràng đang ở trước mắt, nhưng lại không thể đụng một cái! Thống khổ giãy giụa một phen, quyết định hay là trước đào tẩu ‘bảo toàn tánh mạng’!

Nhìn chung quanh! Cánh cổng ngay phía đối diện!

Bạch Mộc cẩn cẩn dực dực xê dịch cánh tay học trưởng, lại khinh thủ khinh cước lướt qua người hắn, bò xuống giường, nhón chân đi về phía cửa!

Lặng yên không tiếng động mở cửa, lại yên lặng không tiếng động khép cửa lại! Lúc này mới dựa vào cửa thở dài một hơi: “Phù!” Vỗ vỗ ngực đang căng thẳng quá độ, “Làm mình sợ muốn chết, còn tưởng bản thân chết chắc rồi chứ!”

Đang đắc ý, bất thình lình cơ thể bị một cổ lực đạo lôi kéo, cánh cửa cũng bởi vì trọng lượng cơ thể của cậu mà bị phá vỡ, cả người Bạch Mộc trong nháy mắt bị kéo trở về giường! Còn suýt chút nữa là đụng vào tường!

Cái gì?

Đây…. Đây là cái tình huống gì?


Mình không phải là chạy đi rồi sao? Tại sao lại bay trở về?

Lẽ nào? Không lẽ là gặp quỷ?

Bạch Mộc lung tung nắm lấy tóc, tự mình lắc đầu quầy quậy (chém nặng), miệng khẽ lầm bầm: “Không không không thể, không thể nào! Chính mình rõ ràng là u linh a!”

Nhưng mà, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Không nghĩ ra!

Hay là tại anh ta? Trở mình lật túi áo, ngay cả một mảnh vụn nam châm cũng không thấy, gương mặt bao phủ mờ mịt!

Bạch Mộc cũng không phải rất thông minh, bây giờ nghĩ đến tế bào não muốn vỡ ra, vẫn là không suy nghĩ được gì!

A! A! A! Chắc điên lên qé! Không thèm nghĩ nữa! Cậu quản nguyên nhân là gì, cùng lắm thì lại chạy trốn lần nữa!

Lại một lần nữa, cẩn thận từng chút bò qua người Tôn Nhất, bước xuống giường, hướng cánh cửa sau lưng.

Nhẹ nhàng mở cửa, lại dừng bước đứng yên ở cửa, thật sâu thở ra một hơi, lẳng lặng, lòng thấp thỏm chờ đợi bên trong.

Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, Bạch Mộc thậm chí thận trọng đến ngay cả hô hấp cũng không dám dùng sức.

Hồi lâu…

Cơ thể không có biến hoá!


Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nhảy thình thịch, khẩn trương kìm nén đến mức hít thở không thông: “Ta nói! Vừa rồi nhất định là bản thân xuất hiện ảo giác! Đúng! Chính là ảo giác!”

Trong miệng còn chưa nói hết, cơ thể lần thứ hai bay lên, bị lôi kéo trở về trên giường!

Lần này cậu thấy rất rõ ràng, thân thể đúng là bị năng lực đặc thù nào đó lôi trờ lại!

“A!”

Cậu từ trên giường nhảy dựng lên, ôm đầu thét lên: “Trong phòng này có quỷ!”

Đúng lúc này, Tôn Nhất vừa mở đôi mắt còn mông lung buồn ngủ, ngơ ngác nhìn trần nhà! Bạch Mộc bị dọa sợ đến vội vàng đình chỉ âm thanh, cấp tốc ngồi xổm người xuống, cắn chặt bốn ngón tay, con ngươi chăm chú nhìn chằm chằm hắn, không dám gây tiếng động!

Cậu như thế nào lại quên, trong căn phòng này còn có người, cậu cũng không muốn bị hắn‘bóp chết’! 

Nhưng mà, ở đây thật đáng sợ qé!

Cậu vừa không muốn bị bóp, cũng không muốn ở chỗ này bị ‘hù chết’! Bạch Mộc chỉ cảm thấy ba hồn bảy vía bị dọa đến thiếu đi mất hai hồn!

Đa đa đa…. Đa đa đa….

Thân thể không khống chế được mà run rẩy.

Chỉ thấy, Tôn Nhất trở mình, rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp, Bạch Mộc lúc này mới thả lỏng một chút!

“Phù!”

Cũng không biết là lần thở dài thứ mấy, ban nãy trái tim đều nhanh muốn nhảy ra ngoài! Vuốt ngực, giống như vừa nghĩ tới điều gì, tinh thần lần nữa phấn chấn hẳn lên, cơ thể lại trở nên cứng còng, con mắt liếc lung tung khắp nơi.

Bạch Mộc lầm bẩm lầu bầu: “Mình nhất định là trúng tà! Bằng không, mình làm sao mãi không thoát được cái giường này?”

Hai tay tạo thành chữ thập, đáng thương hướng xung quanh loạn lạy: “Các vị đại thần tiểu quỷ! Các ngài xin thương xót! Ta cam đoan mình tuyệt đối lương thiện, chưa từng làm chuyện xấu, bất quá vài ngày trước gặp chuyện bất bình, thấy thằng ngồi cùng bàn cầm một cây bút máy đắt tiền khoe khoang ở trước mặt, nên ta liền lén lút đem ngòi bút của hắn ta phá gãy! Bất quá, việc đó cũng không thể trách ta nha!”


Hai tay thái độ thành kính mà đưa đi đưa lại, “Ai bảo hắn trêu ta chi, còn chê cười ta là loại nghèo rớt mồng tơi căn bản mua không nổi!”

Tiếp theo, lại lạy nói: “Ta cũng chưa bao giờ chia rẽ nhân duyên người khác!” Có chút chột dạ dẩu môi, “Ngoại trừ quyển sách lần trước học tỷ tặng học trưởng Tôn Nhất thực ra là ta lén tráo. Còn có còn có, ta chưa bao giờ ức hiếp kẻ yếu, lần kia ta thấy một con ếch muốn ăn một con ruồi trên cây, chính là ta đứng ra đem nó đuổi chạy mất!” Thầm thì nói thành một tràng, sau cùng gương mặt một bộ dáng khóc lóc: “Các ngài nhìn ta bản tính thiện lương, không nên làm ta sợ a!”

Quỳ ở trên giường, dập đầu cúi lạy tất cả các hướng một lần, lúc này mới đứng lên, tính toán chạy trốn thêm phát nữa!

“Hắc!”

Tôn Nhất còn đang rất buồn ngủ, đánh một cái ngáp thật to, ngồi dậy! (amen, thật mất hình tượng!)

“Học trưởng!” Bạch Mộc vừa thấy Tôn Nhất thức dậy, theo bản năng hét to một tiếng, vụt cái nhảy xuống giường, chui tọt xuống gầm giường, động tác linh hoạt giống như một con mèo nhỏ lanh lợi!

Tim đập thình thịch!

Mịe ơi! Lần này có lẽ tiêu rồi, học trưởng chẳng lẽ phát hiện cậu!

Bạch Mộc tuyệt vọng đến khuôn mặt đều vặn vẹo rút gân!

Cậu sao lại xui như vậy! Nếu có hang chuột ở đây thì tốt rồi, cậu nhất định trước tiên chui vào!

Đang nghĩ ngợi, mặt để xuyên thấu qua giường thực sự thấy một cái hang, quả nhiên lại có cái hang.

A…a! Tiến công!

Vừa nghĩ tới chuột, Bạch Mộc toàn thân liền tê dại, thần kinh nhạy cảm lại dựng thẳng, cơ thể loạn xoay khắp nơi tìm kiếm, dưới giường có thể có loại lông lá đó không, sẽ bị chuột gặm ngón chân?

Càng nghĩ càng lo…. Càng nghĩ càng sợ….

Dứt khoát thẳng thắn chui khỏi gầm giường!

Chết thì chết! Bị anh ta bóp chết chung quy còn đỡ hơn bị chuột cắn!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.