Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 31: Kì thi


Hắn giơ tay lên, hết sức lễ phép nói với lão sư: “Cao Sâm lão sư, thời gian kiểm tra đã trễ 10 phút, chúng ta lúc nào bắt đầu thi ạ?”

Lão sư mới chợt nhớ ra, nghiêm túc nhìn về phía các học sinh, vỗ tay ba tiếng: “Được rồi! Được rồi! Đều trở về chỗ ngồi thi đi! Nội quy các trò đều rõ, mã số thi nằm góc trái trên cùng! Trên bàn ngoại trừ bút viết và mã số thi, những thứ khác đều không được! Người nào phạm quy bị bắt được, hết thảy bị 0 điểm tại chỗ!”

Theo lời nói nghiêm khắc của lão sư, mọi người đều thở dài tuyệt vọng, nhanh chóng sửa sang mặt bàn, chờ đợi phát đề thi!

Tôn Nhất thấy sự việc thật vất vả dẹp yên, lúc này mới nhẹ nhàng thở một cái.

Hoàn hảo hắn thừa dịp mọi người vừa rồi tháo chạy, dùng phù chú dán vào Bạch Mộc, định trụ hành động của cậu. Đồng thời xếp một cái quạt nhỏ đơn giản, còn đem giấy viết trong thư móc ra, giảm bớt trọng lượng, lúc này mới có thể khiến thí nghiệm vừa rồi thành công, hoàn toàn che giấu được sự việc linh dị thư tình bay loạn kia!

Tròng phòng học vô cùng yên lặng, lão sư cầm bài thi phát từng tờ tới tay thí sinh.

Bạch Mộc bị Tôn Nhất cố định đứng cạnh chỗ ngồi, vẻ mặt oan ức, bị buộc đứng ở nơi đó.

Lão sư đi tới, đôi giầy dầy cộm nặng nề vô tình đạp lên chân Bạch Mộc, đem bài thi phát đến tay Tôn Nhất!

Tôn Nhất nhận lấy, đồng thời liếc nhìn Bạch Mộc, thấy cậu biểu tình hờn tủi nhịn đau.

Thật kì lạ, mình chỉ hạn chế hành động của Bạch Mộc, cũng không cấm phát ra âm thanh, sao em ấy lại không kêu không la!

Sau lưng, lão sư trong tay cầm bài thi tiếp tục phát cho những người khác, lúc trở lại vẫn hung hăng đạp lên trên chân Bạch Mộc! Lực đạo rất nặng, một cổ khói trắng bốc lên!

Bạch Mộc đau đớn lệ trong mắt bỗng nhiên tràn ra, nhưng lại cắn chặt môi không chịu kêu thành tiếng!

Cậu rất không bình thường!

Lòng của Tôn Nhất lập tức mềm nhũn, thấp giọng hỏi: “Tại sao em không kêu ra?”

“Học trưởng trước đến giờ đều không quan tâm em!” Bạch Mộc nước mắt lã chã!


Trong lòng Tôn Nhất run lên, tay cầm bút cũng run một cái, lại không có tâm trạng thi cử: “Em muốn anh thế nào?” Thanh âm trầm thấp, mang theo một chút bất đắc dĩ.

“Em chỉ muốn sống như người bình thường!” Lời nói Bạch Mộc mang nồng đậm bi thương, cùng kháng nghị phi thường mãnh liệt!

Tôn Nhất cúi đầu trầm tư một chút, thản nhiên nói: “Được rồi!” Mình thực sự là không có biện pháp với em ấy, kết quả là, đưa ra một điều kiện: “Chỉ có điều em không thể lại tuỳ tiện đụng vào bất cứ vật gì!”

Bạch Mộc không nghĩ tới học trưởng hôm nay lại dễ tính như vậy, mặt mày tức thời tươi tắn trở lại, nhanh nhẹn gật đầu: “Vâng vâng!”

Nhìn Bạch Mộc lộ ra khuôn mặt tươi cười, Tôn Nhất vui vẻ sờ tóc màu vàng của cậu, lột lá bùa xuống!

“Oa! Học trưởng, em thực sự rất yêu anh!” Bạch Mộc vọt lên, hoan hô nhảy nhót, ôm lấy mặt của Tôn Nhất mãnh liệt hôn mấy cái!

“Tôn Nhất!” Giữa lúc hai người đang vui vẻ, thanh âm quát lớn nghiêm nghị của lão sư từ hướng giảng đường vang lên!, “Nhắc nhở lần một! Lần sau còn dám chép bài thi của bạn, xem như 0 điểm!”

Động tác Tôn Nhất quái lạ, ở trong mắt lão sư, rõ ràng chính là hành động đáng xấu hổ nhìn bài bạn, nếu không phải ngày thường Tôn Nhất đứng đầu trong học tập, ở trong lòng lão sư lại là một học trò hoàn mỹ, e rằng giờ phút này sớm đã bị đuổi ra khõi phòng thi!

Tôn Nhất trừng Bạch Mộc một cái, thấy cậu thè ra đầu lưỡi khả ái, lúc này mới cười một chút, không trách cứ nữa!

Hắn nhìn xuống đề thi, mỗi đề bài đều cẩn thận đọc, viết đáp án!

Bạch Mộc an tĩnh ngồi một bên, hai tay ghé vào bên cạnh bàn, cằm khoác lên trên mu bàn tay quan sát học trưởng làm bài!

Bạch Mộc không được phá phách, thời gian trở nên đặc biệt vô vị, Tôn Nhất một đêm chưa ngủ đang viết viết thì cơn buồn ngủ đánh tới! Tư thế ngồi ngay ngắn dần biến thành ngủ ngồi, ánh mắt cứng còng, rõ ràng nhìn chằm chằm bài thi, nhưng lại không có tiêu cự, ý thức mơ màng!

Bạch Mộc bên cạnh rất là khó hiểu, học trưởng chỉ viết được 7 câu thôi, thời gian còn nhiều như vậy sao lại ngưng bút rồi? Chẳng lẽ là đề thi quá khó, không biết làm?

Vậy phải làm sao bây giờ Bạch Mộc cấp bách gãi đầu!

Đúng rồi, không bằng nhìn đáp án của người khác, rồi nói cho học trưởng!


Xoay người, liếc trộm bài thi của Hương Nại Tử một cái, phía trên thật sạch sẽ, chữ viết hết sức ngay ngắn, chỉ là dường như nàng cũng vì đề thi khó mà bối rối, đôi mi thanh tú nhíu sâu.

Nhìn kỹ lại, cái đề này và đề Tôn Nhất đang dừng bút là giống nhau, thời điểm Bạch Mộc còn sống học lớp nhỏ hơn bọn họ, lần đầu thấy đề bài khó như vậy, cậu căn bản không cách nào hiểu rõ, lắc đầu bất đắc dĩ, nhẹ nhàng trở lại chỗ cũ!

Theo lối đi, ở trong lớp lượn một vòng, xem lướt qua tình hình thi của tất cả mọi người!

Lần thi thử này, mặc dù chỉ là phỏng theo cuộc thi, nội dung cũng rất khó, trên mặt mỗi người đều lộ ra biểu tình bất đồng!

Có người cầm bút sửa đổi đáp án lần này tới lần khác, có người gặm nắp bút vất vả suy nghĩ, còn có người có một câu lại suy nghĩ rất lâu, đầu bút tiêm nhọn hướng mặt bàn nhẹ nhàng gõ, lực độ không lớn, nhưng phát ra tiếng cộc cộc mỏng manh!

Đang lúc Bạch Mộc nhìn bài thi của một nữ sinh, lão sư nghiêm nghị la một tiếng, “Trò! Ra ngoài!”

Cậu sợ hết hồn, cơ thể không khỏi run run, quay đầu, vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía lão sư, phát giác y đang hướng cậu đi tới.

Lẽ nào người lão sư mới vừa nói là mình? Không thể nào! Y sẽ không thấy ta chứ!

Bạch Mộc thấp thỏm trong lòng, cảnh tượng bị tóm khiến cậu khiếp sợ!

Cả người Cao Sâm lão sư xông tới, xuyên qua cơ thể Bạch Mộc, đi thẳng tới phía cuối lớp!

Chẳng qua thân hình nhân loại đối với Bạch Mộc mà nói cũng coi là cường tráng, thân thể u linh nhất thời tản ra thành khói trắng, rồi lại chậm rãi khôi phục trạng thái.

“Con người thật đáng sợ!” Bạch Mộc nghi hoặc lẩm bẩm một câu, che ngực đau nhức, nghiêng đầu nhìn về lão sư sau lưng.

Chỉ thấy y trực tiếp bước đến chỗ ngồi hàng cuối cùng, tức giận lấy đi bài thi của một người, rẹt rẹt rẹt mấy cái, tại chỗ xé thành mảnh vụn rồi vứt xuống bàn.

Lão sư chỉ vào cửa, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài!”


Ánh mắt nóng rực của cả lớp bắn về phía vị bạn học này, mọi người trong lòng đều hiểu, cậu ta bởi vì gian dối mà bị lão sư đuổi ra ngoài!

Vị bạn học kia bị bắt mà đỏ mặt, cúi đầu nhanh chóng rời chỗ ngồi!

Cậu ta hùng hùng hổ hổ hướng Bạch Mộc đi tới, lần này Bạch Mộc học khôn, cậu tung người nhẹ nhàng bay, vụt cái bay lên giữa không trung, tránh thoát va chạm lần thứ hai đánh tới.

Thân ảnh của bạn học cọp bài cứ như vậy biến mất ở cửa phòng học.

Bạch Mộc lơ lửng trên không trung, trong đầu bắt đầu lẩm bẩm, hành động của mình khi nãy cũng là gian lận sao? Nhìn lại nhìn Tôn Nhất học trưởng một chút, trông thấy hắn nằm ở trên bàn không nhúc nhích, bởi vì là ở trên cao nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy cái ót của học trưởng.

“Xem ra là thật sự rất khó! Không được, mình nhất định phải giúp anh ấy!” Bạch Mộc một mình lẩm bẩm, cũng không biết Tôn Nhất bây giờ rất là đang buồn ngủ, nên nằm ở đó ngủ thiếp đi!

Đôi mắt Bạch Mộc nhìn xung quanh, thấy một người cao lớn, là một nam sinh cường tráng hình như cao khoảng hai mét, người này hấp dẫn ánh mắt Bạch Mộc, tên này ngũ quan lớn lên không được tốt lắm, nhưng trang phục rất mode, quả là giống như một con đại tinh tinh đẹp đẽ.

Lúc này, động tác con đại tinh tinh kia đang rất lưu loát, rẹt rẹt rẹt nhanh chóng viết ra đáp án!

“Oa! Tên kia viết thật nhanh a!” Cảm thán cảm thán.

Hô! Nhẹ nhàng đi tới!

Đại tinh tinh quả nhiên không phụ kỳ vọng, thời gian suy nghĩ cơ hồ có thể dùng một cái chớp mắt để hình dung, nhẹ nhàng bay trên đầu y, hoàn toàn có thể nghe được thanh âm ngòi bút viết trên giấy, phi thường rõ!

Bạch Mộc rơi xuống cạnh bàn tên đó, rất nghiêm túc tỉ mỉ mà xem đáp án của tên này!

“Ân….” Nỗ lực suy nghĩ nữa ngày,  “Hô!” Lại thở dài một cái, Bạch Mộc nhìn hồi lâu, căn bản nhìn không hiểu bất kì câu nào!

“Đề thi của năm ba cũng khó ni!” Cậu nói thầm. Tiếp lời, tiến đến bên tai đại tinh tinh, cười hi hi: “Bất quá, không quan hệ! Ngươi biết là được!” Lần thứ hai quay đầu lại nhìn Tôn Nhất, hắn vẫn là tư thế nằm ở chỗ kia!

Bạch Mộc đưa tay đặt ở mép, dùng thanh âm nhỏ xíu được khuếch đại nói: “Học trưởng, chờ tin tốt!” Thấy Tôn Nhất căn bản không có phản ứng, cậu cười hắc hắc, cũng không coi ai ra gì, dù sao học trưởng cũng là lúc lạnh lúc nóng như vậy!

Quay lại, nhìn chằm chằm bài thi của đại tinh tinh, trong miệng ê a đọc liên hồi.

Nỗ lực lại nỗ lực đem lời giải nhớ ở trong lòng.


Học thuộc lòng hồi lâu, lúc này mới nhẹ nhàng trở về bên cạnh học trưởng!

“Học trưởng?” đưa tay Kỳ quái đẩy hắn một cái, thấy hắn không phản ứng, “Học trưởng?” Lại kêu một tiếng! “Học trưởng! Anh tại sao có thể ngủ ngon như vậy!” Bạch Mộc thực sự giận đến không chịu nổi, bực bội nắm tay ra sức nện lên đầu Tôn Nhất!

Tôn Nhất mơ mơ màng màng mở mắt, trong con ngươi tràn đầy tơ máu. Bất thình lình, quang âm trong mắt hắn loé lên, híp mắt lại, tự tiếu phi tiếu nhìn Bạch Mộc chằm chằm: “Em lá gan không nhỏ rồi! Lại dám đánh anh!”

“Không có không có không có a!” Bạch Mộc tức khắc sợ đến cả người lạnh run, lên tiếng phủ nhận!

Tôn Nhất thu hồi đường nhìn băng lãnh, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, còn có 5 phút cuộc thi liền kết thúc!

Hắn khẽ lẩm bẩm: “Mình thế mà ngủ lâu như vậy!” Lần nữa nhìn về phía Bạch Mộc, ánh mắt lạnh lẽo trở nên nhu hòa rất nhiều, “Cám ơn em, không thì thực sự thi rớt!”

Bạch Mộc lúc này mới thở phào!

Tôn Nhất rất nhanh cầm bài thi lên xem lướt qua một lần, cầm bút viết cạch cạch chạy nước rút.

Không phải đâu! Coi như là không kịp, cũng không nên viết bừa như vậy a!

Bạch Mộc nóng nảy dùng tay chỉ bài thi: “Học trưởng! Anh đừng mu muội viết đáp án như vậy! Cái này là chọn C, còn này chọn D!”

Tôn Nhất căn bản không để ý tới cậu, tự mình viết!

“Học trưởng! Chỗ này lại viết sai rồi, đáp án này là gì ta? Ân….” Nhức đầu, lao lực suy tư, oa a a! Không nhớ được! Điên cuồng mà gãi loạn tóc, lại bay đến trước mặt đại tinh tinh!

Nhìn bài thi vài cái, lần thứ hai bay trở về!

“Này, học trưởng! Cái này anh viết sai, đáp án là như vậy, &@#¥….” quang quác nói một chuỗi, nhưng Tôn Nhất thuỷ chung không để ý tới cậu.

Bạch Mộc tức giận nắm chặt bút học trưởng: “Học trưởng, sao anh không nghe khuyên bảo a!”

“Em dài dòng quá!” Thời gian còn dư lại không nhiều lắm, Tôn Nhất không hơi sức cùng cậu tán gẫu, lấy ra một phù chú, dùng tốc độ sét đánh dán tại trán Bạch Mộc, “Lâm binh đấu giả giai trận liệt, định!”

“Ách!” Bạch Mộc đáng thương như vậy mà bị cố định một chỗ, tay cậu vẫn còn nắm thật chặc Tôn Nhất, khẽ nhếch miệng, nhẹ nhàng nâng mi, giống như một con búp bê được điêu khắc sinh động tinh xảo!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.