Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 29: Ổ gà thư tình


Tôn Nhất vừa thưởng thức tình trạng rối loạn của Bạch Mộc, vừa suy nghĩ lời cậu nói ban nãy, bị hạnh phúc hấp dẫn và ý niệm ích kỷ buộc cậu lại bên mình càng ngày càng mãnh liệt!

Nhưng, trong lòng Tôn Nhất đang tồn tại hai mâu thuẫn! Thật sự có thể đem cậu giữ ở bên người sao? Hay là để cậu ra đi? Đây là vấn đề làm hắn mê man….

Ò ó o!

Rõ ràng là nằm trong thành phố phồn hoa, bên ngoài lại truyền tới tiếng gà gáy gọi bình minh, truyền vào tai!

Tôn Nhất đặt sách xuống, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, tay vịn trên bệ cửa tráng men, lẳng lặng nhìn bầu trời bị gà gáy đánh thức, nhìn ánh sáng dần thay đổi.

Trên giường, Bạch Mộc giằng co một hồi, cuối cùng chống đỡ không nổi buồn ngủ kéo tới, nhập vào mộng đẹp.

Cậu ngủ rất say, trong chăn đen kịt, căn bản không đủ dưỡng khí, thế nhưng, trên mặt kia giản ra nụ cười biểu hiện cậu đang mơ mộng đẹp!

Mộng đẹp kéo dài rất lâu…..

6 giờ sáng, bữa sáng thơm ngon đã chuẩn bị sẵn sàng, Tôn Nhất đi tới phòng ngủ, xốc chăn lên, nhẹ nhàng gọi Bạch Mộc: “Bạch Mộc dậy đi! Hôm nay anh chuẩn bị thịt hun khói em thích nhất!”

“Thịt hun khói?” Rõ ràng đang rất buồn ngủ, vừa nghe đến thức ăn, cậu lập tức lấy lại tinh thần, vén chăn lên, thoắt cái vọt tới phòng ăn!

“Thơm quá a!” Cậu khoa trương chép miệng! Bay tới ngồi trên ghế! Cầm lấy dao nĩa ăn điên cuồng!

Tôn Nhất hiện tại rất biết săn sóc, chẳng những không đánh tay chưa rửa của cậu, ngược lại còn lấy ra một chiếc khăn trắng, quàng trước ngực Bạch Mộc, ở trên đùi cậu cũng lót một cái, lại mang khăn ướt tới, thay cậu lau sạch hai bàn tay nhỏ, cùng khuôn mặt hoạt bát hoàn toàn không không hợp với tuổi!

“Bẩn quá!” Tôn Nhất yêu thương lại có chút cưng chiều nói. Đồng thời, dùng khăn lông nóng lau nước miếng bên miệng cậu, một tay giữ đầu của cậu, đem gương mặt xinh xắn mạnh mẽ ngắt một cái, xoay đầu Bạch Mộc hướng phía bàn ăn.

“Mau ăn!” Lời nói ra từ miệng lại cứng rắn, như một chậu nước lạnh, tạt vào khuôn mặt nhiệt tình của Bạch Mộc!

Cậu bĩu môi, lẩm bẩm một câu: “Thật lạnh nhạt!” Bưng lên chén canh cải nóng hổi uống một ngụm, lại bởi vì canh quá nóng lại uống quá nhanh, mà bị sặc!


“Phù! Khụ khụ….”

Một ngụm lớn canh cải nhễ nhại, phun đầy bàn!

“Hay thật!” Lời nói băng lãnh! Tôn Nhất trời sanh tính khiết phích, nét mặt không vui, rõ ràng không còn nhiệt tình vừa rồi!

Thấy tầm nhìn rét lạnh bắn tới, Bạch Mộc sợ đến rụt cổ, trong lòng than phiền: Mình thật xui xẻo, lại đang lúc học trưởng ôn nhu mà phạm lỗi!

Cậu cố gắng bình tĩnh, giả vờ như không có việc gì, uống từng muỗng từng muỗng canh vào miệng, nhưng trong lòng vô cùng khẩn trương, tốc độ múc canh càng nhanh, rõ ràng canh cải đang nóng, cậu lại còn không phát hiện canh đã uống hết từ lâu!

Tôn Nhất đứng ở trước mặt hắn, ánh mắt băng lãnh vẫn chăm chú nhìn động tác cứng ngắc của cậu!

Nửa ngày trôi qua….

Rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Này! Đã hết rồi! Em còn uống cái gì?”

Lúc này Bạch Mộc mới cúi xuống, nhìn cái chén trống trơn, chợt há to mồm, ngốc nghếch hỏi: “Ôi! Canh đâu hết rồi?”

Lông mày Tôn Nhất nhíu chặt, không biết nên khóc hay là cười: “Ngu ngốc! Canh đơn nhiên là em uống hết rồi!” Sáp lại ghé vào lỗ tai cậu nói đùa: “Em biết mình uống không khí, uống bao lâu không? Xem ra trong lòng em rất luống cuống ni!”

“Ách!” Tâm tư Bạch Mộc bị  lộ tẩy, nhất thời sửng sốt.

Môi Tôn Nhất cong lên, lộ ra nụ cười ác ma!

Mỗi một thay đổi tâm trạng và động tác rất nhỏ của cậu, không sót cái nào toàn bộ được Tôn Nhất đặt vào trong mắt. Hắn dùng ôn nhu, lời nói mang chút khiêu khích, ở bên tai Bạch Mộc êm ái hỏi: “Em thích anh?”

“Mới, mới không có!” Bị người lột trần tâm sự khiến Bạch Mộc cảm thấy rất xấu hổ giận tím mặt, thanh âm cũng lớn tiếng!


Ánh mắt Tôn Nhất cứng lại! Hắn vốn muốn mượn chuyện này, thật lòng khuyên cậu lưu lại, nhưng khi nhìn đến Bạch Mộc giận không kiềm được, tức khắc sửng sốt. Giống như một mình đứng ở chỗ vách núi cao, bất thình lình bị người đẩy vào vực thẳm lại giống như đang dạo chơi trên không trung, lại bị một đạo sấm sét đánh trúng mà quặn đau, loại cảm giác sẩy chân rơi xuống này, làm cho lòng người một trận hư không!

Bạch Mộc đang muốn cầm miếng bánh mì, cơ thể đột nhiên bị ép kéo khỏi ghế, cậu giùng giằng kêu la: “Em mới uống một chén canh, còn chưa no mà!” Tiếc là cơ thể bị người kéo, hoàn toàn vô pháp tự chủ! Cậu tức giận huơ quyền kêu gào: “Học trưởng thật đáng ghét!”

Tôn Nhất càng nổi giận!

Dọc đường đi, Bạch Mộc đáng thương cứ như vậy mặc cho người kéo đi, ven đường người qua lại không ngớt, lại không có một người tiến lên giúp đỡ cậu.

Dù sao giãy dụa cũng không tác dụng, thẳng thắn đầu hàng vậy. Hai tay Bạch Mộc khoanh lại, một mặt bất đắc dĩ ‘hưởng thụ’ cảm giác bị ép kéo đi, một bên oán hận: “Người đời bây giờ thật là vô tình, thấy mình bị người lừa mang đi, vậy mà cũng không ngăn lại!”

“Lừa đi?” Tôn Nhất cười lạnh, “Vậy đối em là quá tốt rồi! Anh hẳn nên dùng dây đem em trói lại!”

“Như vậy cùng bắt cóc cũng không khác mấy!” Bạch Mộc phản bác lại!

“Được!” Tôn Nhất Tôn Nhất tạm thời nhượng bộ một chút, “Vậy em muốn có người cứu em?”

“Hỏi thừa!” Kêu to!

“OK! Dù sao đám người kia cũng không thấy được em! Anh thay em cầu cứu là được!” Giọng điệu hời hợt, lại mang ý đùa bỡn ý vị thâm trường!

“NO! Em cũng không muốn gây ra sự kiện siêu nhiên!” Tiểu ác ma trong lòng Bạch Mộc nổi giận đùng đùng, lúc này đang cầm cây búa đập đầu Tôn Nhất: Học trưởng, anh cho em là ngu ngốc sao? Đùa em cũng phải phân trường hợp chứ!

“Tiểu u linh còn không quá ngốc đâu!” Thanh âm của Đằng Tú phía sau từ từ vang lên, y đuổi theo Tôn Nhất, cười nhạt: “Xem chừng, y đối với cậu rất bất mãn nga, biểu đệ! Anh nhìn thấy hình ảnh đó trong đầu y!”

Tôn Nhất vừa nghe đến thanh âm đáng ghét kia, bước chân nhanh hơn, đi càng thêm lẹ!

Đằng Tú bị bỏ lại phía sau!


Bạch Mộc cũng chán ghét y, đáng tiếc cả người ép kéo đi đúng lúc chạm mặt Đằng Tú!

Cậu không muốn để ý tới y, chẳng qua là vừa nghĩ tới thái độ Tôn Nhất ngày hôm qua khi vừa thấy Đằng Tú, nghĩ đến bọn họ rõ ràng là anh em lại như người dưng, Bạch Mộc liền thay học trưởng cảm thấy một chút khó chịu!

Bọn họ không thể hoà hợp được, khí thế như nước với lửa!

Cậu luôn tin vào tình thân, liền quyết định giúp đỡ Tôn Nhất tìm về tình huynh đệ vốn thuộc về hắn!

“Đằng Tú sớm!” Bạch Mộc trưng ra gương mặt tươi cười, đưa tay hướng Đằng Tú chào hỏi!

Đằng Tú? Dĩ nhiên dùng xưng hô thân mật như vậy! Mặt mũi Tôn Nhất vặn vẹo, chân phía sau đá một cái, dùng gót chân đá P Bạch Mộc!

“Ai u!” P bỗng nhiên truyền tới đau xót, cậu nhịn không được kêu thành tiếng: “Anh làm gì thế a!”

Tôn Nhất lại đá cậu một cước, căm giận: “Em không biết tiết tháo, tên kia đối với em bất quá là một lúc hưng khởi mà thôi! Sở thích của y là nữ nhân!”

“Nha nha! Anh lần đầu thấy biểu đệ ghen ni!” Rất mau Đằng Tú đuổi kịp Tôn Nhất, ghé vào lỗ tai hắn đùa giỡn nói.

“Thật ghê tởm! Lời từ miệng sao nặng như vậy!” Tôn Nhất lạnh lùng đáp một câu, nhịp chân mạnh mẽ trở nên nhanh hơn!

“Không hổ là hai anh em, khẩu khí cũng giống nhau!” Bạch Mộc nhớ tới câu ‘Nha?’ kia của Tôn Nhất rồi tự mình cảm thán.

Bất thình lình cơ thể bị hung hăng ném lên trời, ra sức ném một cái! Hưu….! Bay ra ngoài!

Tôn Nhất phẫn nộ gầm lên: “Căn bản không giống!”

“U! Sáng sớm, đã làm biểu đệ tức giận rồi!” Đằng Tú thật không thức thời, ở một bên châm ngòi thổi gió!

“Nhiều chuyện!” Tôn Nhất hướng Đằng Tú rống một phen, cước bộ nhanh chóng thành chạy!

Bạch Mộc bị ném quá xa, còn chưa kịp bay trở về, cơ thể liền bị tốc độ như tên lửa của Tôn Nhất lôi đi, mà mục tiêu là hướng sân trường nhanh chóng bay tới!


“Oa! Chuyện gì xảy ra vậy?” Bạch Mộc kêu to!

Đằng Tú không đuổi theo bước chân của biểu đệ, y khoan thai nhìn bóng lưng Tôn Nhất dần dần đi xa, cười nói: “Tiểu u linh quả nhiên thú vị, ngay cả biểu đệ tính cách như người chết, cũng bởi y trở nên khả ái hơn!”

Ngẩng đầu lên, lấy tay che khuất ánh dương quang sáng chói, hướng khoảng không ngắm thân ảnh thật nhỏ kia, trên mặt lộ ra ý cười hứng thú!

Bên này, Tôn Nhất từ trước đến giờ trầm ổn, hôm nay lại một mạch chạy tới trường học, đứng ở cổng chính, khom người, hai tay chống ở đầu gối, đang thở hồng hộc!

Đã lâu không chạy nhanh như vậy! Biểu ca đáng ghét kia, cũng không thể để y nhúng chàm Bạch Mộc!

Dục vọng độc chiếm ở trong lòng khó nén được, Tôn Nhất bắt lại Bạch Mộc vừa bay trở lại, như kéo một chú gà con vậy, trực tiếp đi vào dãy lớp học, đát đát đát đi lên cầu thang!

“A! A! A!….” Tiếng kêu thảm thiết không ngừng, đau đớn liên miên!

Bạch Mộc ngồi dưới đất, cái mông bị cầu thang bộp bộp làm đau!

“Uy! Đại ma vương! Cho dù là u linh cũng sẽ biết đau! Anh không thể nhẹ một chút à!” Bạch Mộc kêu thảm muốn bay lên, lại phát hiện thân thể nặng trĩu, hoàn toàn không lên bay nổi! Nhất thời minh bạch là bị học trưởng chỉnh, cậu tức giận cực độ, huơ quyền duỗi chân, lạc giọng kêu gào!

“Câm miệng! Đây là bởi em không biết giữ trinh tiết, kết quả quyến rũ mọi nơi!” Tôn Nhất hùng hồn, không chút nương tay!

Trên cầu thang, thanh âm Bạch Mộc khóc lóc ầm ỉ, một tiếng so với một tiếng càng thảm.

“Ngao!” Cuối cùng hét thảm một tiếng, bọn họ rốt cuộc đi hết càu thang, nhưng than khóc thảm thiết kia vẫn còn quanh quẩn trong đó!

Bạch Mộc vô cùng ảo não!

Trở lại lớp học, Hương Nại Tử còn chưa tới, những chỗ khác đều đã đầy, Bạch Mộc theo bản năng ngồi vào vị trí Hương Nại Tử!

“Ai u!” Lại thảm thương kêu, P quả thực đau đến không thể ngồi xuống! Che mông hung hăng trợn mắt nhìn Tôn Nhất một cái, đi tới góc tường đằng sau ngồi xổm xuống, trong lòng chán nản cực kỳ!

Tôn Nhất thấy cậu giận dỗi, cũng hiểu được có chút quá đáng, dù sao Bạch Mộc đối với đau đớn so với u linh khác đều mẫn cảm hơn!

Hắn từ ngăn bàn lấy ra một quyển vở, không cẩn thận đem những vật khác kéo ra ngoài, theo cạnh bàn rơi xuống trên mặt đất! Tôn Nhất rất khó chịu, trước khi tan học, hắn sẽ đem bàn dọn dẹp ngăn nắp, chính là ngày thứ hai luôn luôn mạc danh kỳ diệu có một đống thư tình rất lớn, làm cho bên trong giống như ổ gà!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.