Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 26: Khủng bố chân, học trưởng cứu mạng a


Tên nhóc này đang làm gì thế? Chẳng lẽ cậu ta có thiên tính ham muốn biến thái? Tôn Nhất mục trừng khẩu ngốc, nhìn hết thảy trước mắt!

Hắn nào biết, Bạch Mộc đang YD dáng vẻ học trưởng mặc trang phục Lolita!

Oh! Lồng ngực thật khoẻ khoắn tráng kiện, mặc lên cái nịt ngực Lolita màu đen trong suốt, phần dưới mang thêm đôi vớ ống cao đen tuyền, còn có quần chíp nhỏ hình tam giác, ẩn núp bên trong, cùng tiểu xà đủ để người ta đỏ mặt thẹn thùng, xuyên qua lớp trang phục trong suốt là thân thể mê người, như ẩn như hiện, khiến nhiều người phải suy nghĩ hạ lưu!

Ha ha! Thật buồn cười! Lại thẹn thùng!

Bạch Mộc mãi mê suy nghĩ, bất giác cười ra tiếng!

Nhìn dáng vẻ ngớ ngẩn kia, khóe miệng Tôn Nhất co giật, run rẩy nửa ngày, cuối cùng lửa giận không thể kiềm chế được nữa liền bỏ đống quần áo trong tay, chỉ nghe tiếng đồ đạc rơi xuống đất, thậm chí có hộp rơi xuống còn bung ra, quần áo cũng rơi vãi theo!

Trong tay Tôn Nhất vẫn còn cầm một hộp, nổi giận ném về phía Bạch Mộc!

Rầm!

Bạch Mộc từ mộng đẹp tỉnh lại, nặng nề té xuống, như một cái cây xanh tốt bị đốn ngã, xụi lơ trên đất!

Tôn Nhất một bước nhanh lại, từ đằng sau nắm lấy cổ áo cậu, mặt mày âm trầm quát: “Đi!” Kéo cậu đi qua cái hộp vừa rơi xuống!

Người nhân viên xinh đẹp không hiểu tình hình, trông thấy đồ khách hàng rơi lả tả, bước lên phía trước giúp đỡ, nhưng khi bắt đầu thu thập những đồ vật rơi trên mặt đất giao cho Tôn Nhất, nhìn rõ khuôn mặt đẹp trai xuất chúng của hắn, liền ngẩn người.


Cô ta tràn ngập si dại giống như Bạch Mộc, khuôn mặt kiều diễm không nhịn được mà giật mình đỏ mặt, kinh hô: “Oa! Quý khách hảo soái nha!”

Hộp y phục đáng thương, lần thứ hai từ trên tay người bán hàng đáp đất!

Lần này thì thảm thương hơn, mấy hộp quần áo khác cũng rớt ra theo!

Người bán hàng lúc này mới như ở trong mộng tỉnh dậy, thần tình hốt hoảng, vừa hối hận, vừa ngồi xuống nhặt quần áo trên đất.

“Thật là một nữ nhân tay chân vụng về!” Bạch Mộc hai tay khoanh trước ngực được Tôn Nhất kéo lên, cười lạnh nói. Cái nữ nhân ướt át này, dĩ nhiên bày ra vẻ mặt khiêu gợi với học trưởng, Bạch Mộc nhìn liền không thoải mái!

“Tôi lại thấy cô ấy rất dễ thương!” Tôn Nhất cố ý chọc giận Bạch Mộc, hơi nghiêng đầu, khóe mắt liếc niên đệ sau lưng, thưởng thức thần sắc khả ái khi cậu ăn dấm chua!

“Dễ thương chỗ nào!” Bạch Mộc giận đến run lên, vùng khỏi tay  Tôn Nhất bay lên không trung, ngồi trên không, giận dỗi xoay người đưa lưng về phía hắn.

Ý cười trên khóe môi Tôn Nhất  càng đậm, một ý niệm ích kỉ nho nhỏ nảy sinh trong đầu!

Hắn, muốn dùng tình yêu trói buộc Bạch Mộc, giữ cậu ở bên người! Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong nháy mắt, cùng lúc, cái loại ích kỷ này khiến trong lòng Tôn Nhất run lên!

Từ khi nào mình lại trở nên hèn hạ như vậy? Tay vô ý thức xoa nhẹ cánh môi, cúi đầu suy nghĩ sâu xa!

“Soái ca! Soái ca?” Người nhân viên này cùng người nhân viên bán hàng nhu mì ban nãy hoàn toàn khác nhau, lớp mặt nạ xinh đẹp biến mất, có chút lẳng lơ! Lời nói còn mang theo một tia tuỳ tiện: “Soái ca, quần áo nhặt xong rồi!” Hai tay đeo đủ loại trang sức khẽ xoa nhẹ cánh tay Tôn Nhất, trang sức kim cương lộng lẫy trên ngón tay như có như không đụng chạm cổ tay hắn!

Tôn Nhất bị cô ta gián đoạn suy nghĩ đã rất không vui, động tác khiêu khích kia càng làm hắn phản cảm, rút tay lại, lạnh lùng nói: “Xin tự trọng!”

Trong gian hàng, hàng gạch bày các hộp quần áo loé sáng!

Bọn họ mua đồ này nọ rất nhiều, tay Tôn Nhất căn bản không đủ, buộc lòng phải buông Bạch Mộc ra, đưa tay nhặt hộp quần áo.

“Để em giúp anh!” Người nhân viên đa tình không vì hắn mới vừa chỉ trích mà tức giận, ngược lại càng thêm niềm nở, nhặt lên từng hộp một đưa cho hắn!

Trong ngực Tôn Nhất, đầy ắp hộp, một chồng thật cao!

Bên cạnh, Bạch Mộc lại phát hiện một kiện quần áo thú vị, từ mặt đất nhấc lên chạy trốn, Tôn Nhất nhẹ nhàng duỗi một chân liền khiến cậu vấp ngã.

“Ai u!” Bạch Mộc quỳ rạp trên mặt đất quát to một tiếng, giận dữ quay đầu lại: “Làm gì vậy!”


Tôn Nhất lại hung hăng đá một cước, rồi ném một ánh mắt cảnh cáo ‘Cậu an phận một chút cho tôi!’!

Ánh mắt ngoan lệ kia làm  ngực Bạch Mộc một trận rùng mình, không khỏi le lưỡi, mất hứng đứng lên, ngoan ngoãn theo phía sau Tôn Nhất!

Hai người rời khỏi cửa hàng, bầu trời đêm một mảnh đen nhánh, vô số chấm nhỏ xinh đẹp lóe ra vầng sáng lấp lánh, cùng ánh đèn màu cầu vồng của thành phố hoà lẫn vào nhau! Trên đường xe cộ qua lại tấp nập, tiếng còi ôtô inh ỏi không ngừng bên tai, thỉnh thoảng, xung quanh còn có thể truyền tới các ca khúc đang thịnh hành phát ra ở mỗi cửa hàng!

Bạch Mộc yêu thích sự phồn hoa này, vừa đi theo bên cạnh học trưởng, vừa ngó nghiêng xung quanh! Mặc dù đã chết một đoạn thời gian, nhưng đối với hết thảy mọi thứ đều yêu quý như cũ!

Tôn Nhất len lén nhìn cậu, vẻ mặt biểu lộ vui vẻ cư nhiên khiến hắn mê luyến!

Đi ngang qua quảng trường phía trước, Tôn Nhất chú ý tới ánh nhìn Bạch Mộc! Dừng bước lại, cố ý nói: “Đã lâu không có tới luyện tập, không bằng chúng ta đi giải trí một chút!”

“Ôi chao? Học trưởng cũng thường xuyên đến nơi này tập luyện sao?” Bạch Mộc ánh mắt đảo quanh, giật mình bởi lời nói của Tôn Nhất nhìn về phía hắn!

“Nơi này rất thú vị!” Tôn Nhất thản nhiên đáp lời.

Bước vào quảng trường, đem một đống đồ đặt ở một chỗ trống, ngồi xuống ở bên cạnh!

Nơi này so với ban nãy càng thêm náo nhiệt, đoàn người bắt đầu khởi động, âm nhạc nổi lên, hoan thanh tiếu ngữ bên tai không dứt!

Tôn Nhất lẳng lặng ngồi, quan sát biểu tình vui vẻ của mỗi người!

Bạch Mộc tâm dương sớm đã khó nhịn, muốn tham gia vào đó! Thấy Tôn Nhất không dự định cùng mọi người nhảy, kỳ quặc hồi lâu, hỏi: “Học trưởng, anh không tham gia sao?”

“Tôi nghỉ mệt! Cậu đi đi!” Tôn Nhất nhàn nhạt nói.


“Được!” Nhận được sự cho phép của Tôn Nhất, Bạch Mộc nhảy cẫng lên!

Vù! Cậu như bão táp bay tới trrong đội ngũ đang nhảy múa, người chung quanh chỉ cảm thấy một trận âm phong thổi qua, thậm chí có người lẩm bẩm nói: “Ngày hè sao có gió lạnh như thế!”

Bạch Mộc vụng trộm cười!

Trên quảng trường, từng tốp nhảy múa xoay tròn vây quanh sân rộng, hết thảy có 6 đội, nhân số mỗi đội cũng rất nhiều! Phải đi đến đội cuối cùng, chỉ còn cách một đoạn, Bạch Mộc lại làm biếng, kẹp ở giữa hai cô bé, đi theo huơ tay múa chân!

Mọi người bắt chước đội trưởng, động tác đồng loạt, theo âm nhạc mỗi một cái động tác làm rất nghiêm túc! Bạch Mộc cũng rất nghiêm túc, nhưng mà, cậu lần đầu tiên tập múa kiểu này, vũ điệu lộn xộn, luôn luôn theo không kịp tiết tấu.

“Ai nha!” Bởi kẹp ở giữa hai người, khoảng cách cậu cùng với các cô rất gần, người phía sau một cước đạp tới, Bạch Mộc dừng lại một chút kêu to, lần này chỉ trong nháy mắt lại gây thành một trận bi kịch!

Cô gái đằng sau vừa đi vừa nhảy, cái chân nặng nề giẫm lên, chân nối chân không dứt. Vẻ ngoài bất đồng với số giầy, đều đặn mà có tiết tấu vô tình bước qua trên người cậu!

Lạch cạch! Lạch cạch! Lạch cạch….

Hồn Bạch Mộc như khói bồng bềnh nổi lên bốn phía, ba hồn bảy vía đã bị chà đạp đến nhếch nhác, thậm chí ngay cả thanh âm đều trở nên khàn khàn!

“Người cứu mạng a! Học trưởng!” Bạch Mộc đưa tay hướng Tôn Nhất cầu cứu, chính là âm thanh phát ra nhưng là: “Cục cục…” Động tác vươn tay cũng biến thành từng luồng khói trắng!

YD: ý ***=suy nghĩ không được trong sáng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.