Đọc truyện Phúc Vũ Phiên Vân – Chương 8: Huyết Nhục Trường Thành
Truyện “Phúc Vũ Phiên Vân ”
Tiếng kèn hiệu lui quân truyền tới tai Lãng Phiên Vân và Phong Hàn.
Tôn Tín Môn sơ chiến bất lợi.
Phong Hàn thần sắc kinh dị.
Sao lại như thế được?
Xích Tôn Tín một đời chém giết lão luyện, quần chiến độc đấu đều xuất sắc, lần này có binh lực áp đảo, thế mà gặp tổn hại? Xem ra các toan tính đối với Nộ Giao Bang cần phải sắp xếp lại.
Phong Hàn trầm giọng hỏi: “Lăng Chiến Thiên có phải vẫn còn ở trên đảo không?”.
Lãng Phiên Vân chậm rãi mở mắt: “Không ở đảo, thì ở đâu?”.
Trái tim Phong Hàn chùng xuống.
Y chẳng ngại gì sự có mặt của Lăng Chiến Thiên, nhưng y phát giác ra rằng Lãng Phiên Vân quả thật đang hết sức thoải mái và thong thả, so với Lãng Phiên Vân thì y giống như một dây cung bị kéo căng, hoàn toàn tương phản, khác biệt rất xa.
Trong khi y chuẩn bị khí thế sẵn sàng xuất kích, Lãng Phiên Vân vẫn an ổn với trạng thái nghỉ ngơi.
Đợi lâu bất lợi.
Phong Hàn quyết định ra tay.
Ánh mắt Lãng Phiên Vân chớp lên một tia sáng lạnh, ngưng thần chăm chú nhìn Phong Hàn.
Sát khí tràn ngập căn phòng.
Càn Hồng Thanh cảm thấy một luồng kình lực, du đẩy va đập, nàng bất giác dừng tay, vận công gắng sức đề kháng, vừa lúc Lãng Phiên Vân tạo ra một bức tường khí vô hình, làm tiêu tan phần lớn áp lực từ Phong Hàn tràn đến.
Mặc dù vậy, Càn Hồng Thanh vẫn hết sức khó chịu, cơ bắp toàn thân tựa như bị muôn vàn ngọn kim nhọn liên hồi đâm chích.
Đôi mắt sắc của Lãng Phiên Vân cẩn thận thẩm thị Phong Hàn, không một chi tiết nào có thể lọt qua pháp nhãn của y.
Những chuyển biến trong tư tưởng y, so với người thường nhanh hơn gấp trăm lần, đến mức một chớp mắt như điện quang hỏa thạch đối với người khác, trong con mắt y chỉ là một động tác chậm chạp đến không thể chịu nổi.
Y trông thấy, thoạt tiên hai chân Phong Hàn khe khẽ chớp lên, khiến thân hình có thể duy trì được trạng thái sẵn sàng tấn công.
Kế đó đồng tử của Phong Hàn nở rộng, bắn ra những đạo kỳ quang, đây là hiện tượng tập trung công lực.
Y thậm chí trông thấy sự giãn nở lỗ chân lông ở những chỗ hở ngoài y phục, đại động mạch bên cổ và huyết quản ở lưng bàn tay cứ phồng lên rồi xẹp đi, một lượng lớn huyết dịch đang cấp tốc lưu chuyển, thể năng phát huy đến mức cực điểm.
Phong Hàn xuất thủ.
Cùng một lúc Lãng Phiên Vân thò tay nắm lấy đoạn chuôi lạnh giá của Phúc Vũ Kiếm.
Phong Hàn hơi nhích vai phải về trước, chân trái bật khẽ, chân phải bước lên, cả thân hình xông vào Lãng Phiên Vân; tả thủ lăng lại sau lưng, đồng thời hữu cước đạp lên ba thước.
Phúc Vũ Kiếm tuốt vỏ.
Tả Thủ Đao uy chấn hắc đạo từ sau lưng vạch lên trước một vòng cung nhỏ, mũi đao nhắm thẳng đến yết hầu Lãng Phiên Vân đang ở cách đó năm thước, chân phải y nhón gót, chân trái lướt lên trước, giống như một con beo đói đang xông đến miếng mồi béo ngon.
Tả Thủ Đao của y không khác gì răng sắc nanh nhọn của hổ báo.
Truyện Phúc Vũ Phiên Vân – Huỳnh Dị
Lãng Phiên Vân híp hai mắt, y không nhìn Phong Hàn, tinh thần của y tập trung vào Tả Thủ Đao.
Mũi đao tựa như một đốm hàn tinh, cứ ngắm yết hầu y mà lao tới.
Một tràng rít khẽ như long ngâm, trong phòng đột ngột phát sinh dằng dặc kiếm vũ.
Phúc Vũ kiếm pháp danh chấn thiên hạ đã toàn lực triển khai.
Sinh tử sắp đến lúc quyết định.
Thành công thất bại đều diễn biến trong khoảnh khắc.
Càn Hồng Thanh không nhìn rõ gì hết, chỉ cảm thấy trước mắt đao quang kiếm ảnh, trong tai lùng bùng kiếm rít đao rung.
o0o
Số khoái đĩnh của Tôn Tín Môn tăng gấp đôi so với đợt tấn công đầu tiên, thực lực đạt tới gần hai ngàn người.
Truyện Phúc Vũ Phiên Vân – Huỳnh Dị
Xích Tôn Tín cuối cùng cũng hạ lệnh chủ công.
Hơn ba trăm chiếc khoái đĩnh tản ra như dẻ quạt, như tấm lưới đánh cá của ngư ông, tiến hành hợp vây Nộ Giao Đảo.
Lần này địch nhân rắp tâm mở rộng kéo dài chiến tuyến, để tránh bị tiêu diệt tập trung.
Nên biết đường duyên ngạn của Nộ Giao Đảo rất dài, chỉ cần có một nơi bị chọc thủng, cả phòng tuyến coi như hoàn toàn sụp gãy.
Phạm vi mà toán khoái đĩnh tấn công, ngoài cầu cảng phía đông ngạn, còn bao gồm cả vùng nước cạn ở đông nam, đông bắc và lệch một chút về hướng bắc.
Thượng Quan Ưng đứng trên cầu cảng, lòng dạ rầu rĩ, đối thủ quả thực quá mạnh, vừa nãy nếu không nhờ vào những trang bị mà Lăng Chiến Thiên để lại, bọn họ sớm đã bị diệt gọn rồi.
Nghĩ tới đây, gã chợt nhớ ra, Nộ Giao Điện tọa lạc trên ngọn chính, thiết kế của Lăng Chiến Thiên, là một kiến trúc dễ thủ khó công.
Hiện tại cùng địch nhân liều mạng, tất không có điểm nào hay, thà rằng lui về cố thủ trong điện, dựa vào địa thế hiểm yếu mà cầm cự, còn hơn là ở lại đợi người đến đồ sát.
Thượng Quan Ưng nghĩ tới đây, liền cất tiếng thét gọi tay đánh trống trên lầu cao: “Rút về Nộ Giao Điện!”.
Mấy chục tên thủ hạ đứng bên cạnh, cùng ngạc nhiên nhìn nhau.
Tiếng trống rút lui vang lên.
Hai ngàn quân tinh nhuệ chuẩn bị tử thủ duyên ngạn, lập tức như nước triều chảy ngược về trong đảo.
Nộ Giao Điện tọa lạc trên Nộ Giao Phong sừng sững trong khu trung tâm, chỉ có một hàng bậc cấp bằng đá dài chừng ba trăm bậc, uốn lượn gấp khúc lên đến chính môn đại điện, những nơi khác hoặc là vách đá dựng đứng cheo leo, hoặc là kỳ nham ác thạch hình thế hiểm hóc, đến chim chóc cũng khó bay qua.
Năm xưa Lăng Chiến Thiên đích thân đốc công, tuyển hết những thợ mộc nghệ nhân trong vùng, trải qua mười năm ròng rã, mới đại công cáo thành.
Trước Nộ Giao Điện là một quảng trường, lối vào quảng trường có đôi giao long bằng đá nhe nanh múa vuốt đứng hai bên tả hữu hộ vệ, một con trông vào chính điện, một con cặp mắt đỏ ngầu, nhìn xuống bậc cấp đá dẫn từ dưới núi lên, giữ vai trò giám thủ.
Đôi thạch long ấy tượng trưng cho vinh nhục của Nộ Giao Bang.
o0o
Trong phòng quang điểm tán phát.
Phúc Vũ Kiếm trở vào bao.
Tả Thủ Đao thu hồi lại trên lưng.
Một người ngồi một người đứng, tựa hồ chưa từng động thủ.
Càn Hồng Thanh tuy hiện diện đương trường, song hai mắt bị chói vì kiếm vũ của Lãng Phiên Vân, không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác, có một khắc nàng thậm chí không nghe thấy tiếng giao kích khi đao kiếm chạm nhau.
Thời gian hai người giao thủ, tựa hồ chỉ diễn ra và kết thúc trong nháy mắt, lại vô tận như thiên trường địa cửu.
Đó là một thời khắc khó mà hình dung nổi.
Phong Hàn sắc mặt thốt bợt đi, rồi cúi gục đầu, ủ rũ buồn bã, một lúc sau mới hồi phục bộ dạng lúc trước.
Càn Hồng Thanh biết Phong Hàn đã bị thương, nhưng nét mặt y lại tỏ ra không hề thương tích chi cả.
Truyện “Phúc Vũ Phiên Vân ”
Lãng Phiên Vân vẫn ung dung ngồi đó, lim dim hai mắt, tựa như ngủ mà không phải ngủ, tựa như thức mà không phải thức, chẳng rõ y giận hay vui.
Phong Hàn hai mắt lướt qua một tia lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Lãng Phiên Vân thốt: “Lãng huynh kiếm đạo tu vi tăng tiến hơn xưa rất nhiều, khiến tiểu đệ cảm thấy hết sức kinh dị.
Nên biết vũ trụ tuy vô hạn, nhưng nhân lực lại có lúc cạn kiệt, vì vậy người luyện võ đến một cảnh giới nào đó, vĩnh viễn bị sự ước thúc của thể năng, không thể vượt qua, càng không thể tiến thêm được nữa”.
Ngừng một lát, tựa hồ cân nhắc từ ngữ, y lại tiếp: “Cảnh giới hiện thời của Lãng huynh, đã phá vỡ giới hạn của thể năng, tiến vào cảnh giới vô thượng của kiếm đạo, thành tựu khó mà tưởng tượng, khó mà tiên lượng được”.
Trong mắt Phong Hàn lộ ra một tia ngưỡng mộ, thế gian này thứ khiến được y động tâm, chỉ có sự truy cầu về mặt võ đạo.
Lãng Phiên Vân mủm mỉm nói: “Ta cũng bất quá là nhanh hơn Phong huynh nửa bước, nào dám tự khoa trương, có điều vừa rồi Phong huynhvận công cưỡng ép thương thế, khiến huynh sẽ phải mất ít nhất nửa năm, mới có thể khang phục”.
Hai người trò chuyện rôm rả, tựa như bạn cũ lâu năm, không còn chút vết tích thù hận nào lúc mới gặp mặt.
Càn Hồng Thanh bị những biểu hiện phức tạp khó hiểu của họ làm cho đầu óc quay cuồng.
Phong Hàn chậm rãi nói: “Lúc đầu ta bụm một ngụm chân khí, từ tàu của Xích Tôn Tín ngầm bơi vào đảo, thần không hay quỷ không biết mò đến đây.
Hiện tại binh hoang chiến loạn, ta muốn an nhiên rời khỏi, làm sao không áp thương thế xuống được, bắt buộc phải như vậy thôi!”.
Y nói một cách vô cảm, tựa hồ không phải đề cập đến vấn đề của chính mình, so với trước lúc giao thủ, thì đã trở thành một con người khác, hiện giờ mới là phong phạm của đại gia.
Lãng Phiên Vân mở to hai mắt, tinh mang như muốn soi thấu gan ruột Phong Hàn, nghiêm chỉnh nói: “Phong huynh, tiểu đệ có một câu hỏi, nhiều năm nay vẫn canh cánh bên lòng, mong là Phong huynh sẽ đích thân chứng thực cho!”.
Phong Hàn nhích khoé miệng, lộ nét cười hiếm hoi, dường như đã sớm đoán ra điều Lãng Phiên Vân muốn biết: “Lãng huynh xin cứ nói!”.
Lãng Phiên Vân hỏi: “Lần trước với hôm nay giao thủ, Phong huynh đều chỉ có sát thế mà không có sát ý, Phong huynh có ý dạy bảo?”.
Truyện Phúc Vũ Phiên Vân – Huỳnh Dị
Càn Hồng Thanh trở nên hứng thú.
Phong – Lãng hai người lần đầu quyết đấu, bởi tình nhân của Phong Hàn là Cung Dung Duyệt chết dưới tay Lãng Phiên Vân.
Từ đó hai người trở thành tử địch, Phong Hàn muốn giết Lãng Phiên Vân bằng được, sao lại không có chút sát ý nào, nhưng Lãng Phiên Vân đã nói vậy, tất nhiên không thể là bạ đâu nói đấy.
Phong Hàn đáp: “Ta biết chuyện này không giấu được huynh.
Cung Dung Duyệt và Phong mỗ sớm đã ân tận nghĩa tuyệt, huống hồ những việc nàng làm, hung tàn lang độc, nếu không phải Phong mỗ niệm chút tình cũ, đã xuất thủ lấy mạng nàng rồi.
Lãng huynh trừ diệt, Phong mỗ không những không oán hận, mà còn hết sức cảm kích!”.
Truyện “Phúc Vũ Phiên Vân ”
Càn Hồng Thanh cảm thấy chuyện thật đường đột, ly kỳ quái đản.
Sự tình đã vậy, Phong Hàn vì sao cứ phải khổ sở ép người ép mình.
Phong Hàn tiếp: “Đối thủ nan cầu, đặc biệt là cao thủ đạt đến đẳng cấp như chúng ta, dù rỗi rãi cũng không muốn tranh đấu vô vị, vì vậy cho đến giờ này, ngoài huynh và ta ra, trong thập đại cao thủ, chưa từng có ai cọ sát tỷ thí qua, nói gì đến giao đấu tận mạng.
Ta cũng không thể mặt dày đi bắt người khác quyết đấu, huống hồ đây chẳng phải là việc có thể bắt mà được”.
Nói đoạn, y ngẩng đầu lên, một lúc mới tiếp: “Bởi vậy ngày hôm đó ta tương kế tựu kế, giả như báo thù, giành lấy cơ hội quyết đấu với Lãng huynh hai lần, thống khoái, quả là thống khoái!” bộ dạng tỏ ra hân hoan hớn hở.
Càn Hồng Thanh thầm nghĩ, chính niềm say mê võ đạo, đã giúp đao pháp của y đạt tới cảnh giới hiện nay.
Từ nơi xa từng hồi trống vọng đến.
Lãng Phiên Vân í một tiếng, lạ lùng thốt: “Tên tiểu tử Thượng Quan Ưng này thật không đơn giản, lại biết tiến biết thoái!”.
Truyện Phúc Vũ Phiên Vân – Huỳnh Dị
Càn Hồng Thanh cũng cảm thấy ngạc nhiên, nghĩ thầm đây không phải là hiệu lệnh rút lui về Nộ Giao Điện hay sao.
Tiếng trống làm ba người bừng tỉnh, thế giới bên ngoài đang diễn ra một trường tranh đoạt tử sinh khác.
Lãng Phiên Vân nói: “Phong huynh, tiểu đệ có một chuyện tương cầu!”.
Phong Hàn sảng khoái đáp: “Nói đi đừng ngại!”.
Lãng Phiên Vân hất cằm về phía Càn Hồng Thanh đang đứng sau lưng: “Ả này phản lại Càn La, tính mệnh sắp nguy đến nơi! Ở đây không có chỗ nào dung thân cả, mong Phong huynh không ngại phiền toái, đem ả rời khỏi đảo, đưa đến một nơi an toàn, vậy thì tiểu đệ đã yên tâm rồi!”.
Càn Hồng Thanh tròng mắt đỏ hoe, Lãng Phiên Vân quả thực suy nghĩ chu đáo, nàng vốn không nên lưu lại đây, giờ được Phong Hàn hộ tống, còn hơn vạn mã thiên binh, nhưng lòng quyến luyến, không muốn lìa xa nam tử đặc biệt này.
Phong Hàn đáp ứng: “Chuyện nhỏ mà, Lãng huynh yên tâm!”.
Chỉ hai câu nói, đã quyết định vận mệnh của Càn Hồng Thanh.
Càn Hồng Thanh toan cất tiếng, lại thôi, cuối cùng nén vào trong bụng.
Lãng Phiên Vân nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sắc trời bắt đầu sáng lên.
Rốt cục cũng tới lê minh.
o0o
Ngày sáng đã đuổi đêm đen.
Trong làn không khí thanh tân, lãng bãng mùi máu tanh nồng nặc.
Trên hơn ba trăm bậc cấp đá dài uốn khúc dẫn lên cao, vương vãi đầy những thân thể và chân tay gãy của cả hai bên.
Ít nhất có hơn ba trăm người đã ngã gục trong vũng máu trên dãy bậc cấp.
Trận tấn công mới chỉ bắt đầu.
Dưới sự suất lĩnh của Lục Đại Sát Thần, Tôn Tín Môn khí thế vũ bão, tựa như thích đao lôi mộc xung phá hàng rào phong tòa suốt gần một trăm bậc của Nộ Giao Bang, vượt qua một trăm bậc ấy, Nộ Giao Điện đã hiện lên trước mắt.
Đến đây, tốc độ tiến chậm lại chút ít, nơi này thế núi rất hẹp, bậc đá rộng độ năm thước, co vào hai phần ba so với độ rộng mười lăm thước ở dưới chân núi, chỉ vừa cho hai đến ba người cùng chen vai đi qua mà thôi.
Thế tấn công nhanh thẳng một mạch giờ biến thành huyết chiến tranh thủ từng thước từng bước.
Tiếng la giết chấn động cả con đường bậc đá xuyên qua núi dẫn lên Nộ Giao Điện.
Nộ Giao Điện lợi thủ không lợi công.
Tôn Tín Môn nếu không nhờ có cao thủ như bọn lục đại hung nhân Xà Thần Viên Chỉ Nhu, Nộ Trượng Trình Đình, Thấu Tâm Thích Phương Hoành Hải, Đại Lực Thần Chử Kỳ, Bạo Vũ Đao Phàn Sát và Sa Hiết Thôi Độc thay phiên công kích, Hồng Cân Tặc sớm đã bị đẩy rơi khỏi bậc đá rồi.
Chậm chạp nhưng tiến triển, Hồng Cân Tặc uy chấn biên thuỳ phía Tây đã nhích dần đến một trăm năm mươi bậc đá ở trung đoạn, máu tươi trào ra từ thân thể binh sĩ của cả hai bên, ròng ròng theo bậc cấp chảy xuống.
Hồng Cân Tặc đạp trên những xác người, điên cuồng lao lên bạt mạng tấn công.
Binh sĩ Nộ Giao Bang biết đây là giờ khắc sinh tử tồn vong, dựa vào lợi thế từ cao đánh xuống, liều mình phản kích.
Trên không trung trường tiễn bay loạn xạ.
Hai bên giống như nước triều ào ạt xô nhau, một trào lên trên, một đẩy xuống dưới, máu bắn nhạt nhòa trên phần trung đoạn của bậc cấp.
Xích Tôn Tín đứng dưới chân núi, sau lưng sắp một hàng mười hai hán tử.
Mỗi người trên mình mang một loại binh khí khác nhau, thiên kỳ bách quái, loại nào cũng lạ lùng, chuẩn bị sẵn sàng cho Xích Tôn Tín dùng bất cứ lúc nào.
Xích Tôn Tín mỗi lần giao đấu, đều chọn thứ vũ khí khắc chế địch nhân nhất, như vậy mới có thể ra sức ít mà thu hoạch nhiều, giết chết đối thủ và giành phần thắng.
Xích Tôn Tín cao lớn uy võ, hai mắt thần quang như bó đuốc, tóc dài rủ xuống vai, mình khoác tấm áo đen.
Sau một đợt tấn công nữa, Hồng Cân Tặc tiến thêm được đến bậc cấp thứ 210, chỉ còn hơn một trăm bậc nữa thôi.
Thấy bên mình khó khăn lắm mới chiếm được thượng phong, Xích Tôn Tín mắt loé hung quang: “Giỏi! Thượng Quan Phi có đứa con như vậy, cũng không phải hối tiếc gì!”.
Mưu thần Độc Tú Tài Hạ Vân Khai đứng bên vội vàng thưa: “Môn chủ nói đúng, theo dự tính lúc trước, Lăng Chiến Thiên đã rời đảo, chúng ta lại tìm Phong Hàn đến để kiềm chế Lãng Phiên Vân, lớp hậu sinh tiểu bối này chắc chắn sẽ tóm gọn được trong lòng bàn tay, không ngờ lại khó chơi như vậy!”.
Xích Tôn Tín hừ lạnh, ra ý không hài lòng.
Đêm nay lão đã hao tổn không ít nhân thủ, Hướng Ác chết càng là một tổn thất không gì bù đắp nổi, đại bất lợi cho sự phát triển của công cuộc nhất thống hắc đạo mai sau.
Càn La nếu biết, chắc sẽ ngồi trong bóng tối mà cười thầm.
Nhưng con đường tranh bá này đã đi được một nửa, bây giờ bất luận là quay về hướng nào, tiến lên hay lùi xuống, cũng đều xa vời và hao phí như nhau.
Hồng Cân Tặc lại nhích thêm được hơn hai mươi bậc cấp, bây giờ chỉ còn cách quảng trường trước Nộ Giao Điện chừng tám mươi nấc nữa thôi, tiếng hò la chém giết càng thêm kịch liệt.
Con giao long bằng đá trên đỉnh dãy bậc thang, trông xuống trận ác đấu đang diễn ra, hai mắt lạnh lẽo.
Truyện Phúc Vũ Phiên Vân – Huỳnh Dị
Thượng Quan Ưng và đám đại tướng thủ hạ cùng dõi theo hướng nhìn của con giao long, quan sát tình thế giữa ta và địch, chỉ khác là trong mắt họ rừng rực những lửa căm hận.
Địch nhân mau chóng đánh lên trước điện.
Thượng Quan Ưng thét lớn: “Bày trận!”.
Trước điện tiếng kim thiết rổn rảng khua vang.
Hơn một ngàn binh sĩ Nộ Giao Bang tay cầm trường mâu, sắp thành thế trận trên khoảng đất trống trước điện.
Ở mắt cá chân và khủyu tay họ đều quấn những mảnh bén hình bán nguyệt, mũi giày lại gắn một mấu nhọn, trang bị để đánh giáp lá cà.
Hơn một nghìn cây trường mâu mũi xanh óng ánh, hiển nhiên đã được tẩm qua kịch độc.
Đây là Độc Mâu Trận, vũ khí tối mật của Nộ Giao Bang, năm xưa Lăng Chiến Thiên dựa vào hình thế quảng trường trước Nộ Giao Điện, đặc biệt thiết kế ra để tấn công theo kiểu giáp kích, vô cùng lợi hại.
Tẩm chất ở mũi mâu được luyện thành bởi nọc của mười tám loại độc xà, chứa trong mười hai thùng lớn, bình thời cất kín dưới địa thất của Nộ Giao Điện, đến lúc sinh tử tồn vong, chỉ cần dùng trường mâu thấm vào dịch độc, là biến nó thành một hung khí ghê gớm, vừa tiện lợi vừa dễ dàng, khiến sức sát thương mau chóng tăng lên gấp đôi.
Từ xưa đến nay, Thượng Quan Ưng và Trạch Vũ Thời đều không coi chiến thuật dùng độc này vào đâu, cho rằng không xứng đáng với một đại bang phái, ai ngờ đến lúc sơn cùng thủy tận, mới biết Lăng Chiến Thiên suy nghĩ thấu đáo, phát huy được tác dụng lớn.
Trận thế này, dưới sự chỉ đạo của Lăng Chiến Thiên, đã diễn tập đến hàng trăm ngàn lần, nhưng lúc đó chỉ dùng những mâu nhọn bình thường, còn thực sự tẩm độc, thì đây mới là lần đầu tiên.
Thượng Quan Ưng và các tướng lĩnh thấy mâu trận đã bắt đầu thành hình, trong lòng cũng hơi yên.
Thượng Quan Ưng bỗng nhiên thốt: “Nếu Lăng đại thúc ở đây thì tốt quá, chỉ Lăng đại thúc mới có thể phát huy được tối đa uy lực của mâu trận này”.
Trạch Vũ Thời cười méo xẹo, bất lực gật đầu đáp: “Nếu có Lăng Phó toà và Lãng Thủ tọa ở đây, Xích Tôn Tín cho dù ba đầu sáu tay, cũng phải e ngại”.
Lương Thu Mạt trầm giọng: “Ta có một trực giác rất kỳ quái, tuyệt nhiên không tin Lăng Phó toà chịu nghe lệnh rời Nộ Giao Đảo, mặc dù theo mật báo, y quả thực đã cách đây rất xa rồi”.
Nghi vấn mà gã đưa ra và phán đoán của Lãng Phiên Vân hầu như tương đồng, chỉ khác ở chỗ Lãng Phiên Vân tin chắc vào suy luận của mình, còn Lương Thu Mạt thì vẫn trù trừ ở ranh giới của sự tồn nghi.
Thượng Quan Ưng chìm vào suy tư, tựa hồ đang cố gắng theo đuổi những ký ức đã quên lãng từ lâu.
Truyện Phúc Vũ Phiên Vân – Huỳnh Dị
Thích Trường Chinh nói: “Trên đảo, toàn bộ những thủ hạ tâm phúc của Lăng Phó toà đều đã thất tung, nếu nói là không có người đang ngấm ngầm chủ trì cục diện, thì khiến người khác khó mà tin được”.
Trong giọng điệu gã, khi nhắc đến những anh hùng nhân vật đời thứ nhất của Nộ Giao Bang, sự trân trọng đã bắt đầu trở lại.
Thượng Quan Ưng bừng tỉnh khỏi trạng thái trầm tư, liếc nhìn Nộ Giao Điện phía sau lưng, hạ giọng nói: “Còn nhớ năm đó phụ thân lúc lâm chung, đã nhắc đến một mật đạo từ chân núi thông thẳng ra sau Nộ Giao Điện, chi tiết có thể hỏi Lăng đại thúc”.
Trên mặt lộ nét cười lúng túng, chàng nói tiếp: “Phụ thân mất đi, ta bận quá thể, đến lúc muốn hỏi việc này, thì quan hệ giữa mọi người đã hết sức căng thẳng rồi…”.
Ai nấy đều có vẻ minh bạch.
Đang định nói tiếp, dưới chân núi tiếng hò giết thêm ầm ĩ, hung đồ của Tôn Tín Môn lại đánh áp lên mấy chục bậc, chỉ còn cách con giao long bằng đá trấn giữ sơn lộ mười mấy nấc nữa thôi.
Thượng Quan Ưng biến sắc, hạ lệnh: “Chuẩn bị tiếp ứng!”.
Từ trong Độc Mâu Trận lập tức xông ra một đội chiến binh gần một trăm người, trăm cây mâu đầu xanh óng ánh, nhất tề hướng xuống địch nhân đang đánh át lên, chuẩn bị tiếp ứng cho những người lui về.
Lục Đại Sát Thần luân phiên tấn công bang chúng Nộ Giao Bang đang tử thủ trên các bậc cấp.
Sáu tên này võ công cao cường, xuất thủ tàn độc, mỗi lần toàn lực ra tay, đối phương tất có người ngã vật xuống trong vũng máu, mở đường tiến cho đám hung đồ chít khăn đỏ.
Lúc này đến lượt Đại Lực Thần Chử Kỳ.
Chử Kỳ một thân công phu, đều nằm trong đôi thiết chưởng.
Chỉ thấy hắn vận khí răng rắc, lộn một cái lên phía trước hàng hung đồ của Tôn Tín Môn, giống như ác hổ lao bổ xuống con mồi, nhảy vào giữa vòng vây của bang chúng Nộ Giao Bang, chưởng phách gối thúc tàn bạo, chiến binh Nộ Giao Bang không tiếc thân mình, cảm tử ngăn chặn.
Chử Kỳ giết liền mười mấy người, rồi an nhiên lùi về hàng ngũ mình, Hồng Cân Tặc lại tiến thêm được mấy bậc cấp nữa.
Đại Lực Thần Chử Kỳ vừa lui lại, Nộ Trượng Trình Đình tay cầm một cây thiết trượng luyện bằng thép tinh đánh ào lên trước, huy xuất như gió bão, thoắt tả thoắt hữu, khiến bang chúng Nộ Giao Bang thảy đều dính phải trượng thế của hắn.
Chỉ một lát sau đã có bốn người bị hắn đâm vỡ xương ngực, máu nhuộm đỏ bậc thang, hắn vụt lui lại, Bạo Vũ Đao Phàn Sát liền lao lên, đánh giết đến mức bang chúng Nộ Giao Bang la hét váng trời, máu thịt tung toé, vô cùng thương tâm.
Chiến lược tấn công của Tôn Tín Môn hết sức hiệu quả, Lục Đại Sát Thần khí thế đầy rẫy, luân phiên toàn lực xuất thủ, mau chóng ập tới đỉnh bậc cấp.
Lần này đến lượt Sa Hiết Thôi Độc, hắn rung cây mác dài trong tay, hét lớn một tiếng, nháy mắt đã đâm bắn tung hai người, thốt nhiên Nộ Giao Bang chúng rút hết lên núi như nước triều.
Sa Hiết Thôi Độc kinh nghiệm dày dặn, vừa thấy thời cơ không thể để mất, thân hình lao vụt lên như chớp, truy sát không rời, đánh giết một cách thống khoái.
Năm, sáu cây trường mâu mũi xanh óng ánh, thần tốc xỉa xuống.
Thôi Độc vô cùng lợi hại, ngọn mác dài chớp động, mấy cây trường mâu bị hắn nhất tề bạt ra, nhưng trường mâu góc độ xảo diệu, khóa kín hoàn toàn công thế của hắn, lại thêm mũi mâu hiển nhiên chứa chất kịch độc, hắn không dám mạo hiểm, lộn một vòng nhảy về hàng ngũ của mình.
Đám môn nhân của hắn hò hét, đang định xông lên, đúng lúc một trận tiễn căm căm như mưa trút xuống ngăn chặn chúng, khó mà tiến được một tấc.
Khi chúng toan lao lên lần thứ hai, đối phương lại an nhiên thoái lui.
Đoạn đường dẫn tới đỉnh bậc cấp tịnh không một bóng người.
Chỉ có hai con giao long bằng đá trấn giữ phía trên, là vẫn thản nhiên ngồi im.
Xà Thần Viên Chỉ Nhu nóng nảy nhất, vượt ào lên trước, lao phầm phập tới đỉnh bậc thang, trước mắt hiện ra một quảng trường lớn có thể chứa được mấy nghìn người, hơn một ngàn chiến binh Nộ Giao Bang tay cầm trường mâu, toàn bộ sắp thành trận thế, đứng nghiêm đợi một bên quảng trường.
Trước mâu trận là bốn nam tử trẻ trung thần tình kiên quyết.
Đằng sau mâu trận là Nộ Giao Điện khí thế huy hoàng.
Đối mặt với trận thế ấy, đến Viên Chỉ Nhu gan to bằng trời cũng bất giác do dự, những Sát thần khác sau lưng thị và đám Hồng Cân Tặc đang lao lên ào ào, rất mau chóng đứng lấp đầy khoảng bên này quảng trường, hình thành cục diện đối đầu.
Hàng ngũ Hồng Cân Tặc đột nhiên tách ra, một đại hán cao lớn thô tráng, khí thế uy mãnh, mình khoác hắc bào vẹt đám binh sĩ, dẫn theo mười hai tên hung đồ cầm lợi khí đủ hình đủ kiểu, bám sát đằng sau.
Chính là hắc đạo bá chủ danh chấn biên thuỳ phía Tây, Đạo Bá Xích Tôn Tín.
Lục Đại Sát Thần dàn thành hàng chữ nhất, đứng sau lưng lão.
Truyện Phúc Vũ Phiên Vân – Huỳnh Dị
Thời khắc quyết định thắng phụ đã đến rồi.
Xích Tôn Tín hừ lạnh, buông liền mấy câu “Hay lắm!”.
Thượng Quan Ưng nói: “Xích Tôn Tín, cái lão ma vương nhà ngươi cuối cùng cũng tự xuất thủ rồi!”.
Xích Tôn Tín ngửa mặt lên trời cười một tràng dài: “Lăng Chiến Thiên quả nhiên một đời nhân kiệt, lâu nay nghe nói y tinh thông thuật hành quân bố trận, hôm nay giao chiến, quả thực danh bất hư truyền.
Bọn các ngươi tuy bại nhưng vẫn vinh quang”.
Thượng Quan Ưng nói: “Lăng đại thúc hôm nay nếu có mặt ở đây, sẽ khiến ngươi chết không có đất chôn”.
ngữ điệu tỏ rõ sự tôn kính Lăng Chiến Thiên.
Xích Tôn Tín đáp: “Được! Hổ phụ vô khuyển tử.
Hôm nay trong các ngươi, ai chịu được ta mười hiệp không bại, Xích Tôn Tín sẽ quay đầu mà đi”.
Lão vốn dự định lên tới đây là lập tức hạ độc thủ, giết hết những người còn sống, suy nghĩ độc địa, nhưng vừa thấy trận thế, lão biết cho dù thủ thắng, dịch chất ở đầu mâu cũng có thể khiến bên mình hao tổn nguyên khí, vì vậy muốn đánh một đòn chiến lược, trước tiên dùng uy thế làm nguội sự gan dạ của đối phương, từ đó mới thong dong định kế.
Lão xưng hùng hắc đạo bấy lâu, tự nhiên phải có thủ đoạn.
Thích Trường Chinh bật chửi rủa, vung đao lên sải bước ra, mọi người định ngăn cản, đã không kịp mất rồi.
Truyện Phúc Vũ Phiên Vân – Huỳnh Dị
Hai mắt Xích Tôn Tín bắn hàn quang, nhìn lướt Thích Trường Chinh từ trên xuống dưới, lạnh lẽo nói: “Đối phó với ngươi dùng tay không là được rồi”.
Bọn hung nhân đằng sau cùng bật cười, đầy vẻ khinh thị.
Người bên Nộ Giao Bang cảm thấy bị nhục, phẫn khái vô cùng.
Thích Trường Chinh trong lòng giận dữ, nhưng đêm nay thế địch hung hãn, khiến gã sớm đã thu hồi ngạo tâm.
Biết điều này quan hệ đến sự sinh tử tồn vong, đối phương càng khinh địch, bên mình càng có lợi, gã không hé một tiếng, thân hình rùn khẽ rồi lao bổ lên, đại đao phách thẳng xuống Xích Tôn Tín.
Xích Tôn Tín lặng lẽ bất động, lạnh lẽo nhìn hướng đi của đao, mãi cho đến khi mũi đao chỉ còn cách mình ba tấc, lão mới nhích chân, chớp một cái tràn qua góc chết, nơi đao thế bên phải của Thích Trường Chinh không chạm tới được.
Thích Trường Chinh hoảng hồn, đang định chuyển thân vận đao, chân trái của Xích Tôn Tín đã đá lên, quét qua bắp đùi bên phải của gã.
Đao thế của Thích Trường Chinh vốn thiên về hướng cuồng mãnh, chú trọng nhất là sự mạnh mẽ trầm ổn của hạ bàn, vì vậy trong lúc tiến thoái, luôn luôn có một chân trụ, một chân động, một hư một thực, hỗ trợ trọng tâm.
Xích Tôn Tín nhãn lực cao minh, nhằm đúng thời điểm, tung cước quét vào chân trái Thích Trường Chinh, lúc đó đang là chân trụ.
Truyện Phúc Vũ Phiên Vân – Huỳnh Dị
Thích Trường Chinh hồn xiêu phách lạc, đành chuyển trọng tâm sang chân phải, thân hình lảo đảo, gã lật đao yểm hộ chỗ yếu hại, ưu thế đã mất hết.
Xích Tôn Tín quát: “Chiêu thứ ba!” thừa thế lao ập vào màn đao quang của Thích Trường Chinh, phách một chưởng xuống sống đao.
Thích Trường Chinh chỉ cảm thấy một luồng đại lực như nước lũ từ trên núi đổ xuống thân đao, đại đao tuột tay rơi đánh keng, miệng phún máu tươi, ngã văng ra ngoài mười bộ.
Trạch Vũ Thời, Lương Thu Mạt nhất tề băng lên viện thủ.
Xích Tôn Tín buông tay, không hề có ý truy kích.
Bên Hồng Cân Tặc rộ lên hoan hô.
Người của Nộ Giao Bang mặt mày nhợt nhạt.
Thích Trường Chinh được đỡ vào trong mâu trận, tuy không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng đã mất đi năng lực chiến đấu.
Kẻ được coi là đệ nhất cao thủ đời thứ hai của Nộ Giao Bang, không ngờ không chịu nổi ba hiệp dưới tay Xích Tôn Tín.
Xích Tôn Tín trầm giọng: “Còn ai muốn thử sức không?”.
Gương mặt Thượng Quan Ưng thoạt đỏ thoạt trắng, không biết có nên tự mình nhập trận hay không.
Võ công của gã và Thích Trường Chinh xuýt xoát nhau, sao có thể đánh bại đối thủ chứ? Xích Tôn Tín không hổ là một trong thập đại cao thủ hắc đạo, lúc này Thượng Quan Ưng chỉ nghĩ tới Phúc Vũ Kiếm Lãng Phiên Vân.
Chỉ y mới có thể đối kháng được với lão ma đầu này.
Hồng Cân Tặc hoa chân múa tay, nhao nhao muốn xô lên.
Thấu Tâm Thích Phương Hoành Hải, một trong Lục Đại Sát Thần, cất tiếng: “Đâu cần Môn chủ phải xuất thủ, chỉ cần Thấu Tâm Thích của thuộc hạ, là đủ đánh bại bọn chúng trong vòng hai mươi hiệp”.
Hắn đặc biệt nhấn mạnh mấy từ hai mươi hiệp, thái độ đầy vẻ khinh miệt.
Đám người của Tôn Tín Môn nhất tề phá lên cười.
Hình thế quyết định tất cả, Nộ Giao Bang bị lăng nhục đến cùng cực.
Bỗng nhiên một thanh âm hết sức quen thuộc với bang chúng Nộ Giao Bang, từ phía sau trận cất lên: “Phương Hoành Hải, chúng ta đánh cuộc, chỉ cần ngươi trụ được hai mươi hiệp trong tay ta, ta sẽ bảo đảm cho ngươi tính mệnh, ngươi xem có được không?”.
Tất cả đều ngạc nhiên.
Một người từ trong điện sải bước đi ra.
Nộ Giao Bang chúng nhất tề hoan hô.
Xích Tôn Tín lần đầu tiên nét mặt lộ vẻ thận trọng, trầm trầm thốt: “Lăng Chiến Thiên!”.
Lãng Phiên Vân suy đoán không nhầm, Lăng Chiến Thiên đúng là chưa đi.
Mâu trận của Nộ Giao Bang rẽ ra một lối, để Lăng Chiến Thiên dễ bề đi qua, thẳng lên trước hàng trận, Thượng Quan Ưng thần tình kích động, rảo bước lại đón.
Lăng Chiến Thiên giơ cao tay trái, bắt chặt lấy tay phải của Thượng Quan Ưng.
Ánh mắt họ gặp nhau.
Qua hai nắm tay siết chặt, tất cả mọi ngộ nhận ân oán được hóa giải, xây dựng lại mối quan hệ giữa hai thế hệ cũ và mới.
Lăng Chiến Thiên hỏi: “Bang chủ, người không hối hận chứ?”.
Thượng Quan Ưng thần tình kích động, không thốt nên lời.
Xích Tôn Tín nói: “Lăng huynh, lâu lắm không gặp!”.
Lăng Chiến Thiên thả lỏng tay, ngoái nhìn đám đông sau lưng, rồi hướng sang Thượng Quan Ưng: “Bang chủ, xin để Hữu Tiên phong Lăng Chiến Thiên ra đấu với Phương Hoành Hải”.
Thượng Quan Ưng nghe lời hiểu ý, vội vàng lớn tiếng đáp: “Chấp nhận!” thầm nghĩ không hổ là Lăng Chiến Thiên, trước tiên bức Phương Hoành Hải quyết chiến, chiến thắng đó sẽ như một đòn thách thức với Xích Tôn Tín.
Xích Tôn Tín biết điều này có liên quan đến thể diện Phương Hoành Hải, khó mà thoái thác, bèn khoát tay làm hiệu cho Phương Hoành Hải bước ra.
Phương Hoành Hải cười gằn, nắm lấy ngọn Thấu Tâm Thích trứ danh, bước những bước dài đến giữa quảng trường.
Lăng Chiến Thiên thần tình hờ hững, đặt tay lên sợi trường tiên Quỷ Tác đang quấn quanh thắt lưng, món lợi khí giúp y thành danh đột ngột bung ra.
Truyện Phúc Vũ Phiên Vân – Huỳnh Dị
Phương Hoành Hải hét lớn, ngọn thích trong tay như kình tiễn bắn vọt về phía Lăng Chiến Thiên, tiếng rít phá không, tốc độ kinh hoàng.
Lăng Chiến Thiên rung tay trái, quầng sáng đen bùng lên đầy trời hóa thành một đạo ô quang, tung về phía Phương Hoành Hải.
Phương Hoành Hải tức tốc thoái lui, tiếng rít của Quỷ Tác đã vang lên đằng trước đằng sau, lúc đó hắn mới biết mức độ lợi hại.
Thấu Tâm Thích đâm ra từ các góc độ khác nhau, trong khoảnh khắc đã va chạm với Quỷ Tác mười mấy lần.
Quỷ Tác thần xuất quỷ nhập, Lăng Chiến Thiên đứng giữa đấu trận, bức Phương Hoành Hải liên tiếp đổi thế, né tránh vòng quanh, cứ tiếp diễn mãi như vậy, hắn cũng sẽ mệt mỏi mà chết mất.
Chúng tặc Tôn Tín Môn im lìm.
Ngược lại đến lượt Nộ Giao Bang hoan hô như sấm động.
Quỷ Tác danh bất hư truyền.
Xích Tôn Tín tâm niệm xoay chuyển như chớp.
Lăng Chiến Thiên tuy không bằng Lãng Phiên Vân, nhưng cũng là một cao thủ hiếm có, vượt xa Lục Đại Sát Thần, đến bản thân lão, tuy có thể chiếm được phần thắng, cũng phải hao phí mất bao công sức, tình thế hôm nay thật không lạc quan, vừa may Lãng Phiên Vân còn chưa hiện thân, không biết có phải là đã cùng Phong Hàn lưỡng bại câu thương hay đồng quy ư tận rồi không, nếu vậy thì thực là lý tưởng.
Thanh âm đả đấu trong trường ngưng bặt.
Tình thế đã thay đổi.
Sợi dây dài của Lăng Chiến Thiên thuận theo ngọn thủy thích của Phương Hoành Hải, giống như một con độc xà, cuộn lên cao, mãi đến bờ vai hắn.
Sợi dây dài kéo căng.
Hai người đang tỷ đấu nội lực.
Sợi dây dài không ngừng rung động, cho thấy thông qua nó, hai người đang kịch chiến nội kình.
Lúc này so với lần động thủ vừa rồi, càng thêm phần hung hiểm, kẻ bại chắc chắn vong mạng.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, im lìm đợi kết cục.
Phương Hoành Hải nét mặt lộ vẻ kiệt sức, bỗng thốt lên một tiếng ngắn, cánh tay hắn đột ngột gãy rời, mang theo một gói máu thịt, với Thấu Tâm Thích cắm chặt, bắn vụt về phía địch thủ.
Sợi dây dài giống như lò xo thả lỏng sau khi căng hết, bật trở lại Lăng Chiến Thiên.
Lăng Chiến Thiên nét mặt nghiêm mục, hộc khí hét lớn, tay phải nắm lấy ngọn chủy thủ, thoắt cái đánh bật cả Thấu Tâm Thích và cánh tay gãy đang bắn tới, gây nên một tiếng động khủng khiếp, đến lúc này đã giành được toàn thắng.
Phương Hoành Hải phong bế huyệt đạo để cầm máu, nét mặt hung ác đáng sợ.
Hắn thật ghê gớm, tự chấn gãy tay, một mặt tránh vong mạng do tỷ đấu nội lực với Lăng Chiến Thiên, mặt khác mưu đồ tận dụng thương thế để giành thắng lợi, cho cánh tay gãy bật đi theo sức kéo của đối thủ, đáng tiếc không thành công.
Tiếng hoan hô của Nộ Giao Bang vang lên như sấm, sĩ khí đại chấn.
Xích Tôn Tín thần sắc vẫn như thường: “Lăng huynh bất phàm, ta để huynh nghỉ một lát nhé, được không?”.
Lăng Chiến Thiến nhướng mi đáp: “Xích huynh, hai ta nhất định phải giao đấu, sớm giải quyết không tốt hơn sao?”.
Xích Tôn Tín ngửa mặt cười như điên cuồng, thốt liền mấy tiếng hay hay hay, hét bảo: “Lấy Hộ Tí!”.
Lập tức đằng sau có người chạy ra, khom mình đưa lên một đôi lưỡi sắt ngắn, nhấp nha nhấp nhánh, rất là sắc bén.
Lăng Chiến Thiên thầm thán phục, Xích Tôn Tín chọn đôi Hộ Tí đó quả là rất có nghiên cứu.
Trước tiên cặp lợi khí này chuyển động linh hoạt, thuận lợi cho việc ứng phó sợi dây quỷ quái ẩn hiện vô thường của y, lấy ngắn chế ngự dài, vì cho dù Xích Tôn Tín dùng mác dài một trượng tám, vẫn không bằng được độ dài ba trượng của Quỷ Tác, nguyên tắc vật tính tương khắc, lấy ngắn cự dài này xảo diệu dị thường.
Thứ hai, chỉ cần Xích Tôn Tín có thể lẩn vào bên trong vùng roi để đánh giáp lá cà, thì ngày tận thế của Lăng Chiến Thiên sẽ đến, vì vậy Lăng Chiến Thiên dứt khoát phải kiềm Xích Tôn Tín ở một khoảng cách nhất định, loại đấu pháp đó tiêu hao thể lực vô cùng, vì vậy tựa hồ còn chưa động thủ, Lăng Chiến Thiên đã biết cục diện này chỉ bại chứ không thể nào thắng được.
Nhưng Nộ Giao Bang chỉ còn lại một mình y có khả năng kháng cự.
Lãng Phiên Vân! Huynh rốt cục là đang ở đâu?