Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 3: Nguyệt Dạ Gian Tình


Đọc truyện Phúc Vũ Phiên Vân – Chương 3: Nguyệt Dạ Gian Tình


Đêm ngày 20 tháng 8.
Giờ Tuất.
Lăng Chiến Thiên đi đã được hai ngày.
Còn một ngày nữa Càn La sẽ đến Nộ Giao Bang.
Lãng Phiên Vân không hề uống rượu.
***
Đây là nhà của y.
Căn thạch thất trong một sơn cốc nhỏ nhoi phía nam Nộ Giao Đảo.

Nơi này vô cùng hẻo lánh, trong vòng một dặm không có bất kỳ một nhà dân nào.

Gia dĩ thạch thất lại ẩn phía đầu mút của sơn cốc, trước nhà cầu nhỏ suối chảy, phong cảnh hết sức u nhã.
Vạn lý nhập vô kính, thiên phong yểm nhất li.

Cửa sổ nhỏ trước nhà, do thế núi cao sừng sững, chỉ nhìn được một khúc của Động Đình Hồ.
Âm âm vẳng đến tiếng nước triều lên xuống.
Lãng Phiên Vân khẽ nhẩm lại câu nói của Lăng Chiến Thiên: “Sống ở Động Đình, chết ở Động Đình.” Truyện Phúc Vũ Phiên Vân – Huỳnh Dị
Tích Tích cũng đã chết ở Động Đình.
***
Một đêm trăng tròn.
Theo yêu cầu của Tích Tích, Lãng Phiên Vân đã ôm ái thê đang hấp hối, nhảy lên một con thuyền nhỏ ngẫu nhiên tìm được bên bờ, dong thẳng ra giữa hồ.
Thuyền xuôi theo dòng nước.
Dưới ánh trăng, gương mặt nhợt nhạt của Tích Tích như bừng sáng, thứ ánh sáng siêu nhiên thoát tục.
Mãi đến khi nàng tắt thở, hai người cũng chẳng nói thêm với nhau câu nào.
Nói cũng bằng thừa.
Chết ở Động Đình.
Lần đầu tiên gặp người con gái kiều lệ dịu hiền ấy, Lãng Phiên Vân đã cảm thấy mình không xứng.
***
Một buổi sáng khác, hai người ngồi bên bờ suối, ngâm chân vào dòng nước trong vắt mát lạnh.
Tất cả đều tươi đẹp biết mấy.

Truyện Phúc Vũ Phiên Vân – Huỳnh Dị
Lãng Phiên Vân không nén được đã hỏi: “Tích Tích, ta thô kệch thế này, vì sao nàng đối tốt với ta như vậy?”
Gương mặt kiều diễm của Tích Tích ngoảnh sang, làn da như bừng lên dưới ánh dương quang, đôi mắt lấp lánh tiếu ý, bàn tay mịn màng nồng ấm khe khẽ chạm vào khuôn mặt thô nhám của Lãng Phiên Vân, nàng nói, dịu dàng yêu thương: “Những kẻ ngu ngốc thì làm sao biết được, chàng mới là người đẹp nhất trên thế gian này!”
Chính câu nói đó, đã khiến Lãng Phiên Vân cảm thấy cuộc đời này y sống không uổng.
Y quyết toàn tâm toàn ý, hiến trọn vẹn mình cho Tích Tích.

Vô luận là nàng còn hay mất.
Mọi người đều cho rằng Lãng Phiên Vân vì cái chết của Kỷ Tích Tích, mà trở nên tiêu cực, sa sút chán nản.

Nhưng Lãng Phiên Vân lại cảm thấy mình đang tích cực yêu, tích cực hưởng thụ sinh mệnh.
Giống như căn nhà nhỏ trước mắt, Động Đình Hồ gắn bó như máu thịt của y ở đằng xa, vầng trăng sáng trên trời đêm khuya và nỗi cô độc.
Chỉ có trong cô độc, y mới cảm nhận được thế giới vô tận của niềm nhung nhớ, cảm nhận được những sự vật mà người thường vô tình bỏ qua.
Ngày trước vung kiếm giang hồ, cưỡi ngựa nẻo xa.
Ngày nay trăng thanh gió mát, núi cao sông chảy.
Nghĩ tới đây, y sực nhớ ra một chuyện.

Phải lại chỗ thê nhi của Lăng Chiến Thiên.

Con người y rất trọng tín nghĩa, chuyện gì đã đáp ứng, nhất định phải làm cho ổn thoả.

Y bèn đứng dậy, cầm trường kiếm, đi ra khỏi nhà.
Làn không khí thanh tân dưới rặng cây thoảng đưa vào mũi, tiếng chim hót, tiếng ve kêu, tấu lên một hoà khúc của tự nhiên, cuộn với tiếng nước chảy âm âm, Lãng Phiên Vân gắng hết sức mới chế ngự được khát khao mãnh liệt muốn huỷ bỏ chuyến đi.
Trong cảnh thanh nhã u ẩn này, y không tài nào nghĩ tới những chuyện tranh quyền đoạt lợi, âm mưu nguỵ kế ngoài thế gian.
Y từ từ theo đường nhỏ ra khỏi sơn cốc, đây là cấm địa của y, ngoài mội vài người được phép, không ai dám bước vào.
Y vừa đi, vừa thưởng thức từng âm hưởng vọng lại từ cánh rừng dưới trăng đêm.
Tích Tích dường như được thiên phú khả năng thưởng thức những ân vật mà tạo hoá ban tặng, còn y thì phải nỗ lực để học.

Có điều hai năm nay y tiến bộ khá nhiều, Tích Tích nhất định sẽ vui mừng lắm.
Lãng Phiên Vân rời khỏi sơn cốc.
Trong vòng nửa canh giờ, Lãng Phiên Vân thả bước theo đường lớn ven hồ.

Lúc này đã là giờ lên giường đi ngủ, phần lớn mọi người đang nằm trong nhà ấm áp.

Lãng Phiên Vân thì một mình cô đơn.
Những người đi qua bên cạnh, đều nhận ra đệ nhất cao thủ của Nộ Giao Bang đại danh đỉnh đỉnh.

Nét mặt họ tựa hồ không có vẻ ngạc nhiên, nhưng trong bụng họ lại thầm tiếc cho sự nản lòng thoái chí của Lãng Phiên Vân.
Lãng Phiên Vân đã quen với những ánh mắt ấy lắm rồi.
Bang chúng sống tập trung ở vùng nam và trung Nộ Giao Đảo.

Toà phủ trạch to lớn của Lăng Chiến Thiên ở phía đông nam, nhà cửa nơi đây khá quy mô, nằm trong khu dành riêng cho các nhân vật thuộc cấp thống lãnh.
Lãng Phiên Vân không muốn gặp người quen, nên chọn đường tắt trong núi, đi vòng qua một ngọn đồi để đến tư gia của Lăng Chiến Thiên.

Mất độ nửa canh giờ, khá xa dưới chân núi xuất hiện một đốm lửa đèn, đã trông thấy nơi cần phải đến.
Đúng lúc đó, một luồng gió nhẹ từ sau lưng truyền tới.
Lãng Phiên Vân giật mình, thân hình như quỷ mị vụt qua một bên, lắc mình biến vào khu rừng bên cạnh.
Dạ hành nhân đằng sau lưng cũng vừa lướt tới.
Dạ hành nhân thân hình tuy nhanh, nhưng làm sao thoát được cặp mắt của Lãng Phiên Vân, một trong hắc đạo thập đại cao thủ.
Người này là thuộc hạ của Lăng Chiến Thiên, cùng với Bàng Quá Chi, là hai cánh tay trái phải, là chỗ dựa của Lăng Chiến Thiên, tên gọi Tăng Thuật Dư.
Lãng Phiên Vân vốn dự định dù là ai, y cũng sẽ tránh đi, không để ý đến nữa.

Lúc này lại không thể không thay đổi chủ ý.
Thứ nhất vì đó là thủ hạ thân cận của Lăng Chiến Thiên.

Nhưng Lãng Phiên Vân xưa nay đối với người này không có chút hảo cảm nào, nhận thấy gã hơi quá thông minh, quá phong lưu ngạo mạn, tính cách lại có chút phù hoa.

Thứ hai hiện giờ trên mặt gã thần tình rất quỷ ma, hai mắt lấp loé bất định, tựa như có bí mật không thể nói cho người khác.

Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, mười năm trước Tăng Thuật Dư vốn là tình địch của Lăng Chiến Thiên, gã yêu Sở Tố Thu, người hiện đã trở thành vợ của Lăng Chiến Thiên, đương nhiên cuối cùng gã bại dưới tay thượng cấp.

Đó đều là những việc xa xưa.

Nhưng hiện giờ, đúng lúc Lăng Chiến Thiên đi vắng, Tăng Thuật Dư lại quỷ quỷ ma ma như thế, không thể không đề phòng.

Lãng Phiên Vân quyết định ra sức truy đuổi, nếu gã quả thực là có mưu đồ bất trắc với Sở Tố Thu, Lãng Phiên Vân phải ra tay trợ giúp.
Tựa con đại điểu tung cánh giữa vòm không, y lướt đi như sao xẹt dưới đêm trăng.
Tăng Thuật Dư tâm trạng hưng phấn, nghĩ đến lúc tương hội với giai nhân, từng tế bào trên cơ thể đều rung hết cả lên.
Sinh mệnh có ý nghĩa là ở chỗ đó.
Hưng phấn thì hưng phấn, nhưng gã vừa lăng mình đi, vừa cẩn thận đề phòng.

Gã đã qua lại lâu trên giang hồ, chuyên chọn những cách thức dễ bề tránh được sự truy đuổi, tốc độ thoắt nhanh thoắt chậm, Tăng Thuật Dư tự tin trong bang không quá hai người có thể bám theo gã mà không bị phát hiện.

Một là Lăng Chiến Thiên, hiện đã ở xa nơi đây.

Một là Lãng Phiên Vân, nhưng giờ đã trở thành đồ bỏ, không cần để ý đến.

Chỉ hai ngày nữa thôi, hắn có thể đường hoàng cùng giai nhân song túc song thê, đời người được như thế, còn điều gì phải mong mỏi nữa?
Tăng Thuật Dư thầm nghĩ, ta hà tất phải khuất thân dưới người khác, Lăng Chiến Thiên thì có đức gì tài gì, làm sao vĩnh viễn cưỡi trên đầu ta được.

Tên tiểu tử Thượng Quan Ưng thành quả chưa đủ, thì được đứng đầu cả bang, gặp hắn lại phải lễ phép cung kính, nghĩ mà lộn ruột.
Thân hình gã như chớp xẹt, rất mau rời khỏi con đường núi, thoắt cái biến vào rừng cây, thoắt lại từ trong vụt ra, nhào vào một trang viện, không đến một khắc đã nhảy khỏi trang viện đó, men theo con đường nhỏ hẹp bên ngoài mà lướt đi Bất kỳ ai nếu cho rằng chủ đích của gã là cái trang viện ấy, tất sẽ mất mục tiêu.

Truyện Phúc Vũ Phiên Vân – Huỳnh Dị
Cuối cùng đến trước một căn nhà trệt nho nhỏ, bốn bề có rất nhiều tường đá cao.

Căn nhà tuy nhỏ, nhưng sân vườn lại khá rộng rãi.
Gã không phi vào ngay, mà ẩn xuống bóng tối của góc tường, miệng khẽ làm hiệu chim hót, hót liền ba tiếng.
Ánh đèn trong nhà vụt tắt.
Tăng Thuật Dư không hề do dự, lập tức nhảy qua tường cao, rồi lắc mình, từ cửa sổ xuyên vào trong nhà, động tác cực nhanh, dáng điệu nhẹ nhàng thông thuộc.
Vừa lọt vào trong, một tấm thân thơm mềm nóng rực nhào ngay vào lòng gã như chim non rúc cánh mẹ, lập tức hàng tràng những tiếng cọ xát quần áo và xác thịt trỗi lên.
Trong căn nhà tối đen, xuân tình bốc ngọn.
Tiếng rên khẽ của đàn bà cuống quýt dồn dập, tiếng thở hồng hộc của đàn ông, tuy đã cố ý nén xuống, vẫn không lọt khỏi đôi tai linh mẫn hơn hẳn người thường của Lãng Phiên Vân, lúc đó đang ẩn mình dưới rặng cây thấp cách xa cửa sổ ba trượng.
Y hầu như muốn bỏ đi ngay lập tức.

Nếu người đàn bà đó là Sở Tố Thu của Lăng Chiến Thiên, y thật không biết phải làm thế nào mới được.


Truyện Phúc Vũ Phiên Vân – Huỳnh Dị Truyện “Phúc Vũ Phiên Vân ”
Đúng lúc y toan cất bước, một tràng cười khẽ từ trong nhà vẳng ra.
Lãng Phiên Vân lập tức dập luôn ý định.
Người vừa bật lên âm thanh đó là đàn bà.

Y biết lúc này họ vẫn chưa hành sự xong, thế mà người đàn bà còn tỉnh táo nói chuyện, thật không đơn giản chút nào.
Y vận thính giác hết mức, phát huy mọi sự tập trung.

Dù thanh âm trong nhà đưa ra vừa nhỏ vừa mỏng, y vẫn thu bắt được, nghe không sót một tiếng.
Giọng đàn bà thốt lên khàn khàn, lẫn vào tiếng đàn ông thở: “Việc đó đến phút cuối có gì thay đổi không?” Lại một tràng hổn hển và khúc khích, rồi nàng giục: “Nói đi!”
Tăng Thuật Dư hình như không thoái thác nổi “Việc này nàng không ngờ được đâu.

Một khắc trước lúc khởi hành, Lăng Chiến Thiên đột nhiên thông báo cho bọn ta, phải đổi tuyến đường đến Doanh Điền…” Đột ngột ngắt đoạn.
“Á!” một tiếng, giọng đàn bà la tướng lên, chắc đến lúc muốn ngưng mà ngưng không được.
Bên ngoài cửa sổ Lãng Phiên Vân mồ hôi lạnh toát ra như tắm, họ đang bàn định một âm mưu nguỵ kế, nhằm vào người bạn Lăng Chiến Thiên sinh tử chi giao của y.
Y tuyệt không dám mạo nhiên xuất thủ vào lúc này, để chúng tự mình nói ra mới là thoả đáng nhất.
Trong nhà những động tác ấy vẫn đang tiến hành, một lát sau, mới trở lại vẻ sóng yên gió lặng.
Thanh âm đàn bà nhu mị cất lên: “Chàng có thực thi đúng như kế hoạch của bọn họ không?” Nàng có vẻ khăng khăng không dứt với câu hỏi ban đầu của mình.
Gã đàn ông trả lời, giọng hữu khí vô lực: “Ta sao dám không theo, cũng may ta phụ trách việc thông đạt tin tức cho người của y, nếu không đã bị cái tên gian giảo Lăng Chiến Thiên đó qua mặt.

Biết được sự thay đổi lộ trình, ta bèn vẽ luôn hai bản mô tả tuyến đường, một bản, theo lời nàng, dùng phi cáp truyền tin cho Phong Hàn, một bản lưu ở chỗ ta.” Truyện Phúc Vũ Phiên Vân – Huỳnh Dị
Người đàn bà cười khẽ, hết sức đắc ý, rồi nói như lẩm bẩm với mình: “Phong Hàn và hai người bọn Lãng Phiên Vân, Lăng Chiến Thiên thù sâu như bể.

Một khi biết Lăng Chiến Thiên đơn độc thượng lộ, cơ hội tốt như thế, y đời nào bỏ qua.

Lăng Chiến Thiên ơi Lăng Chiến Thiên, lần này ta khiến ngươi chết không có chỗ chôn rồi!” Ngữ khí lại thay đổi: “Chàng làm tốt lắm, thiếp có một vật tặng cho chàng!”
Người đàn ông còn kịp cười, rồi đột nhiên bật kêu thảm, run run hỏi: “Nàng làm gì vậy?”
Thanh âm của người đàn bà vẫn kiều mị như cũ: “Yêu chàng đó! Vì vậy mới tiễn chàng về Tây thiên!”
Giọng đàn ông như rủn đi: “Ta hiểu rồi, ngươi lợi dụng ta!” câu nói hàm chứa không biết bao nhiêu sự hối hận.
Giọng đàn bà vọng ra lạnh băng: “Nếu không phải là lợi dụng, thì Tăng Thuật Dư ngươi, đức gì tài gì, mà tuỳ ý hưởng dụng thân thể ta?”
Gã đàn ông cổ họng lục cục lục cục, rồi lặng tắt, tựa hồ đã đoạn khí.
Nữ tử từ từ đứng dậy, thân thể loã lồ vừa khéo bày ra dưới ánh trăng, toàn thân lấp loá sáng, hết sức mê hồn.
Đúng lúc đó, một thanh âm bình đạm vang lên bên ngoài cửa sổ: “Thân thể ngươi thì có giá trị gì?”
Nữ tử rúng động cả người.

Phản ứng của nàng thật nhanh, lập tức lắc mình xuyên qua cửa sổ, lao ra sân, tay cầm hai thanh lợi kiếm một ngắn một dài.
Mũi kiếm lập loè xanh, hiển nhiên là tẩm kịch độc.
Trăng sáng làm nổi bật thân hình tuyệt diệu của nàng, đôi vú cao tròn trặn, cái eo dẻo dang bé chưa vừa một chắt tay, cặp đùi thon dài, nước da mịn màng trắng hơn tuyết, đích thực là mê hoặc người ta đến cùng cực.
Một bóng người to cao đứng bên rừng cây, đôi mắt như hai viên bảo thạch trong đêm, long lanh chĩa vào nàng.
Vừa nhận ra người đó là ai, nữ tử suýt la lên thất thanh.
Lãng Phiên Vân thần tình hiu hắt, nhạt nhẽo nói: “Ngươi la lên, để mọi người nhìn thấy đường đường bang chủ phu nhân thân thể loã lồ!” Truyện “Phúc Vũ Phiên Vân ” Truyện “Phúc Vũ Phiên Vân ”
Càn Hồng Thanh bật cười duyên, không lúng túng một chút nào.

Nàng dịu dàng cất tiếng: “Có thể khiến một người thờ ơ mọi sự trên đời như Lãng đại hiệp trở nên hứng thú, tiểu nữ tử vinh hạnh quá!” Lời nói của nàng hàm chứa nhiều nghĩa, nghe lịm cả người.
Đáng tiếc những ngón đó đem thi triển với Lãng Phiên Vân thật là vô dụng, y trầm giọng đáp: “Cũng được, người ta vốn trần truồng mà đến, rồi trần truồng mà đi, để ta tiễn ngươi lên đường vậy!”
Càn Hồng Thanh kêu ây da, làm bộ sợ hãi tiếp: “Lãng đại hiệp xin suy xét, loại tiểu nhân khốn kiếp như Tăng Thuật Dư không đáng tiếc, nhưng nếu bang chủ phu nhân mà loã thể chết đi, e rằng sẽ gây nên một cơn phong ba lớn, cho dù là Lãng đại hiệp cũng chống đỡ không nổi đâu.”
Lãng Phiên Vân mỉm cuời: “Việc gì mà phải lo nhiều đến…”
Y nói chưa dứt, đã thấy ánh xanh loé lên ngập trời, bắn ra từ song thủ của Càn Hồng Thanh.

Nữ nhân này đã cơ trí lại tàn độc, vừa thấy sự việc bất diệu, lập tức xuất kỳ bất ý, đột ngột ra sát chiêu, mong nhắm đúng thời điểm trước khi Phúc Vũ Kiếm xuất thủ, nhất cử thành công.
Càn Hồng Thanh lắc cái eo nhỏ, chớp mắt lướt mình từ cự ly ngoài hai trượng tiến sát vào.
Hai lưỡi kiếm bén một ngắn một dài, hoá thành hai đạo lam quang, một trái một phải đâm vào Lãng Phiên Vân.

Nàng dốc toàn lực, nhất quyết hạ thủ kẻ địch ngay lập tức.
Lam quang chớp lên như thiểm điện bắn vào Lãng Phiên Vân, sát chiêu này, thuần tuý là tận dụng thời khắc đối phương không dám tiếp xúc với mũi kiếm tẩm độc, phải lùi lại tránh, như thế là sẽ rơi đúng vào tính toán của nàng.

Sát chiêu đó nhằm vào lúc địch nhân thoái lui mà phóng xuất, cho dù đối phương có cao minh hơn nàng, cũng trở tay không kịp mà mắc kẹt.

Những chiêu linh hoạt như thế này là do Càn La đích thân truyền thụ, khai thác khá nhiều yếu tố, ví như sự coi thường của đàn ông với phụ nữ, tạo điều kiện thuận lợi cho Càn Hồng Thanh, quả thực ghê gớm vô cùng.

Lãng Phiên Vân đứng im bất động, Phúc Vũ Kiếm danh chấn thiên hạ vẫn đeo bên hông.

Đôi bàn tay y xương nhỏ mịn màng, quạt lên không như ma thuật, ngón tay khít lại làm đao, trong nháy mắt đâm phạt chặt chém, mỗi động tác đều búng đúng vào sống lưng hai thanh kiếm lớn nhỏ mà Càn Hồng Thanh đang điên cuồng đâm tới.
Thân hình trần truồng của Càn Hồng Thanh thoắt tiến thoắt thoái, trong nháy mắt phát xuất hơn bảy mươi kiếm.
Bất luận kiếm của nàng xoáy từ góc nào đến, Lãng Phiên Vân cũng kịp thời hoá giải.

Nàng bắt đầu xoay tít quanh y, lúc nhảy lên cao, lúc phục xuống thấp, song kiếm tấn công không ngừng nghỉ, như bạo phong cuồng vũ đâm tới Lãng Phiên Vân.
Cảnh tượng này thực kỳ quái, một nam tử thô kệch to cao, bị một mỹ nữ loã thể thiên kiều bách mị tấn công như điên từ khắp bốn phía.
Càn Hồng Thanh đâm ra kiếm thứ một trăm mười hai, Lãng Phiên Vân chán nản thốt một tiếng, Phúc Vũ Kiếm rốt cục cũng xuất vỏ.
Trong tai Càn Hồng Thanh như vỡ oà ngàn vạn tiếng động, nàng không biết Lãng Phiên Vân đã tuốt kiếm thế nào, chỉ thấy đôi mắt y xuất hiện làn tinh mang chưa từng thấy, nơi bàn tay y sáng rực hàn quang.
Càn Hồng Thanh giận dữ hét lên, triển khai chiêu thức toàn thân.

Trường đoản song kiếm hoành về trước ngực lấp lánh, bảo vệ những chỗ yếu hại.
Luồng sáng lạnh trên tay Lãng Phiên Vân hoá ra điểm điểm hào quang, như một tấm lưới nhằm đầu Càn Hồng Thanh chụp xuống.
Điểm điểm hào quang nơi tay Lãng Phiên Vân lao vào lưới kiếm hộ thân của Càn Hồng Thanh.

Đôi tay nhỏ rúng động, trong nháy mắt, song kiếm của nàng ít nhất cũng bị đâm trúng gần mười nhát, một sức mạnh trầm hậu, từ thân kiếm truyền tới tay, khiến nàng như bị giật, toàn thân tê đi.
Hai cổ tay cùng lúc đau nhói, tốc độ đó khiến Càn Hồng Thanh phải hoài nghi Phúc Vũ Kiếm gồm hai thanh chứ không phải là một thanh như người ta đồn đại.
Song kiếm nhất loạt rơi xuống đất, phát ra những tiếng leng keng.

Càn Hồng Thanh đột nhiên giật lùi, vừa khéo áp vào tường nhà, ngay bên cạnh là cửa sổ.
Trường kiếm toả ra từng làn kiếm khí, lao thẳng về phía người con gái đẹp loã lồ đang đứng dựa sát tường.
Càn Hồng Thanh than thầm: lời Càn La quả nhiên chính xác, trình độ kiếm pháp của người này, thực sự đã đạt tới cảnh giới thần tiên, không phải là loại mà võ công phàm tục so sánh nổi.
Vì có thể hết lòng với tình.
Nên có thể hết dạ với kiếm.
Càn Hồng Thanh ngửa đầu vào tường, ưỡn khuôn ngực vểnh cao mê hoặc, đây là phương cách duy nhất của nàng hiện giờ.
Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, bốn bề truyền tới những tiếng lào xào.
Lãng Phiên Vân chau mày, nhận ra rất nhiều cao thủ đang lại gần.
Thoáng chốc trên đầu tường lần lượt hiện ra các bóng người, như lâm đại địch, cung mạnh tiễn cứng, toàn bộ nhắm xuống Lãng Phiên Vân đang đứng phía dưới.
Trong vòng vây trùng trùng, trong bốn bề tường cao, một người là đệ nhất cao thủ trác việt bất quần của Nộ Giao Bang, một người là bang chủ phu nhân thiên kiều bách mị không mảnh vải che thân, dù có đồn ra ngoài, e rằng cũng không ai tin được.
Càn Hồng Thanh yên lòng, sự tình vậy là có chuyển biến, cho dù giải thích hơi khó khăn, nhưng chắc chắn thoát khỏi cảnh bị giết tại chỗ.

Huống hồ Càn La sắp đến, dẫu trời sụp lão cũng ngăn được.

Nàng vội vàng tạo thế đứng sao cho nổi bật rõ ràng hơn, khiến ngần ấy người đều nhìn thấy thân thể ngạo thế của nàng, đúng là hiếm có.
Một vài người định nhảy xuống.
Lãng Phiên Vân quát: “Dừng!” Mặt đất như rung chuyển, ai nấy chùn bước.
Một thanh âm khác vang lên: “Mọi người hãy ở nguyên chỗ!”
Nhất thời hình thành cục diện giằng co.
Thượng Quan Ưng xuất hiện trên đầu tường bên trái Lãng Phiên Vân, cạnh chàng là trợ thủ đắc lực Trạch Vũ Thời.
Những nhân vật tinh nhuệ của Nộ Giao Bang đang bao vây ở đây, toàn bộ đều là thân tín của tân bang chủ.

Đều nóng ruột muốn thử sức, muốn đánh bại Phúc Vũ Kiếm mà xưa nay họ vẫn xem thường, vẫn cho là uổng cái công thành danh.

Ánh mắt họ thi thoảng cũng quét qua thân thể bang chủ phu nhân mỹ lệ, đúng là một vưu vật yêu mị hiếm thấy.
Thượng Quan Ưng nói: “Lãng đại thúc, ở đây đều là người mình, bỏ đao bỏ kiếm, chuyện gì cũng có thể thương thảo mà.” Thanh âm của chàng vẫn trấn định bình hoà.

Truyện Phúc Vũ Phiên Vân – Huỳnh Dị
Bốn bên đuốc thắp sáng, soi khu đình viện rỡ ràng như ban ngày, Càn Hồng Thanh càng hiện lên lồ lộ.
Lãng Phiên Vân nét mặt vô cảm, đang trong tình huống bất đắc dĩ, những suy nghĩ hoài niệm về một đời hào hùng bỗng trào dậy.

Cảnh huống hôm nay phức tạp dị thường, y mà ứng phó không khéo là gây nên khổ chiến, đổ máu.

Nhìn qua thì thấy, rốt cục vẫn là y tay cầm trường kiếm, áp bức bang chủ phu nhân mình không mảnh vải.

Truyện Phúc Vũ Phiên Vân – Huỳnh Dị Truyện Phúc Vũ Phiên Vân – Huỳnh Dị
Lãng Phiên Vân trầm giọng hỏi: “Có thể để ta giải thích ngọn ngành việc này không?”
Trạch Vũ Thời đứng bên Thượng Quan Ưng nói: “Đương nhiên là có thể, nhưng Lãng Thủ toạ hãy buông vũ khí xuống trước đã, để bang chủ phu nhân trở về bên cạnh bang chủ.

Phu nhân cứ khoả thân lộ thể dưới sự bức bách của người thế kia, thật không ra thể thống gì hết!”
Lãng Phiên Vân cười nhạt.

Trạch Vũ Thời quả nhiên lợi hại.

Không màng trái phải trắng đen, định nhân cơ hội này để lật đổ Lãng Phiên Vân.

Lãng Phiên Vân mà sụp, đội ngũ cũ tất nhiên cũng tan thành mây khói, gã và hệ thống của gã có thể ra tay sắp đặt toàn cục.

Lúc này gã mong nhất là Lãng Phiên Vân một kiếm đâm chết Càn Hồng Thanh, sau đó gã sẽ cho người loạn tiễn bắn gục Lãng Phiên Vân, như vậy đầu xuôi đuôi lọt.

Còn làm sao để ứng phó Càn La, sau này hãy hay.

Đúng là bê con không sợ hổ, không hiểu được rằng trên thế gian có những việc chúng không thể làm được.

Lãng Phiên Vân vừa lay động kiếm khí, ép Càn Hồng Thanh nín miệng để tránh tình hình thêm phức tạp, dây cà ra dây muống, vừa nói: “Thượng Quan bang chủ, ta chỉ bàn chuyện với một mình bang chủ, bảo những kẻ khác câm họng đi!”
Thượng Quan Ưng trù trừ chốc lát: “Lãng đại thúc, ta hiểu tâm tình tang tóc của đại thúc, nếu người chịu buông kiếm, ta bảo đảm không trách phạt nặng.” Truyện Phúc Vũ Phiên Vân – Huỳnh Dị
Lãng Phiên Vân không giận mà lại cười, đến lúc này y mới nhận thấy Thượng Quan Ưng quả thật không thể trông mong gì được nữa.

Gã trẻ tuổi đó đang nói rằng y, Lãng Phiên Vân, vì tuyệt vọng mà đâm cuồng, thực ra ngầm ý giữ gìn thể diện bang chủ, đồng thời thừa cơ tìm cách tách y khỏi Nộ Giao Bang, để tránh trở ngại cho sự phát triển của mình về sau.

Gã trẻ tuổi đó không cho y một cơ hội thoát thân nào, nỗi oan khuất này, bảo y làm sao nuốt trôi được.
Y hiện có hai việc cần làm, một là lấy tấm sơ đồ lộ trình đến Doanh Điền của Lăng Chiến Thiên do Tăng Thuật Dư vẽ, hai là thoát khỏi trùng vây, trèo lên con thuyền nhẹ mà Lăng Chiến Thiên lưu lại, đi cứu trợ người bạn sắp bị Phong Hàn tập kích.
Bên phải vang lên một tiếng quát: “Lãng Phiên Vân, Nộ Giao Bang chúng ta hổ thẹn vì ngươi, một kẻ chỉ biết uy bức nữ nhân yếu ớt, ngươi mà không buông vũ khí đầu hàng, ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây.” Lãng Phiên Vân nghe thanh âm, nhận ra đó là Khoái Đao Thích Trường Chinh, dũng tướng dưới trướng Thượng Quan Ưng.

Gã này là đệ nhất cao thủ đời sau của Nộ Giao Bang, kể cũng có chút tài ba.
Bốn phía trỗi dậy hàng tràng chửi bới chế giễu, những kẻ này chưa từng nhìn qua sự lợi hại của Lãng Phiên Vân, thành ra coi thường y hết sức.
Thượng Quan Ưng im như thóc.
Tiếng cung nỏ trương căng.
Không khí ngưng đặc.
Chạm vào là vỡ oà.
Lãng Phiên Vân than thầm, một khi y thi triển kiếm thế, không biết sẽ có bao nhiêu người phải đổ máu nơi đây.
Càn Hồng Thanh vẫn dán lưng vào tường, tuy không thể cất tiếng, nhưng cũng đã ép cho nước mắt ròng ròng, giàn giụa ra hai bên má, đúng là khiến người ta nhìn mà xót xa.

Chúng nhân càng thêm phẫn nộ, mọi hoài nghi cỏn con với nàng liền bay biến sạch.
Thanh âm của Trạch Vũ Thời cất lên: “Bây giờ ta đếm từ một đến mười, nếu Lãng Phiên Vân ngươi không buông kiếm chịu trói, đừng trách chúng ta vô tình!” Ngữ khí của gã thay đổi hẳn, không còn chút khách khí nào, đã dám gọi thẳng tên Lãng Phiên Vân không hề kiêng kỵ.
Lãng Phiên Vân cách Càn Hồng Thanh chừng một trượng, địch nhân hằm hằm nhìn y trên các bờ tường thì cách xa chừng hai đến bốn trượng, nhưng do xem thường Lãng Phiên Vân, bọn chúng, kể cả Thượng Quan Ưng, đều cho rằng trước khi Lãng Phiên Vân gây tổn hại đến Càn Hồng Thanh, thì tên bắn đã ngăn được y rồi, nên lại siết thêm vòng vây.
“Một!”
“Hai!”
Trạch Vũ Thời bắt đầu đếm.
Hơn một trăm hảo thủ có mặt, sốt ruột đợi ra tay.
Một tiếng huýt vang lên từ miệng Lãng Phiên Vân.
Thoạt đầu nhỏ không nghe được, nháy mắt đã vang động toàn trường, át đi cả tiếng đếm, át đi cả hiệu lệnh buông tên của Trạch Vũ Thời, át đi tất cả, nhất thời ai nấy bàng hoàng luống cuống.
Lãng Phiên Vân bắt đầu hành động.
Phúc Vũ Kiếm nơi tay y nháy mắt biến mất, hoá thành một vầng hàn quang, hàn quang bắn phụt ra, tạo nên vô vàn điểm nhỏ chớp chớp, tựa như sắp bắn ra bốn phương tám hướng.
Thân hình Lãng Phiên Vân khuất hẳn trong vầng hàn quang ngập kín, giữa không gian đình viện.
Tiếng hò la tức tối dội lên tứ phía, cung tiễn cuồng loạn xạ vào tâm điểm hàn quang.

Thân kiếm của Lãng Phiên Vân phản chiếu ánh đuốc, gây nhiễu thị giác bọn chúng, thủ đoạn cao minh phi thường.
Chỉ một vài người là nhận thấy Lãng Phiên Vân, với quầng kiếm hộ vệ, thân mình như thiểm điện lướt về phía Càn Hồng Thanh
Trạch Vũ Thời và Thượng Quan Ưng từ bờ tường bên trái lao bổ xuống.
Thích Trường Chinh, kẻ được xưng tụng là đệ nhất cao thủ của thế hệ sau, cũng từ bờ tường bên phải nhào lại
Một kiếm, một đao, một mâu, nhanh như sấm rung chớp giật, cùng công tới Lãng Phiên Vân.
Bọn họ còn chưa kịp hạ xuống nền đất, trường kiếm của Lãng Phiên Vân đã điểm nhẹ bảy lần lên thân hình Càn Hồng Thanh, phong bế huyệt đạo của nàng, đồng thời rung lên một tràng leng keng, gạt xạ tiễn rơi đầy mặt đất.
Thích Trường Chinh còn đang lơ lửng trong không, đột nhiên cảm thấy bất diệu.

Một luồng cầu vồng vút lên từ dưới chân Lãng Phiên Vân, phản ứng của Thích Trường Chinh cũng mau lẹ bậc nhất, gã lách mình tránh qua, rồi vận lực đánh bật luồng cầu vồng lao tới, lập tức hổ khẩu đau nhói, đại đao suýt tuột khỏi tay.

Trong lúc bị công kích, gã mau chóng lật mình, mượn đà tiếp đất.

Luồng cầu vồng bị gã gạt bắn lên không, lúc này mới rơi xuống đất kêu đánh keng, thì ra chính là trường kiếm trong trường đoản song kiếm của Càn Hồng Thanh.

Truyện Phúc Vũ Phiên Vân – Huỳnh Dị
Thích Trường Chinh thầm hít một hơi lạnh buốt, Lãng Phiên Vân quả thực tuyệt nghệ kinh nhân, đặc biệt là khả năng tận dụng hoàn cảnh, nguỵ biến bách xuất, trí dũng song toàn, thứ sẻ non ra ràng như mình, thật chỉ dám nhìn theo sau lưng.
Trạch Vũ Thời không có may mắn như gã.

Ban nãy khi thân hình Lãng Phiên Vân nhích động, y thuận thế chia hai bên trái phải giơ chân đá trường đoản kiếm Càn Hồng Thanh đánh rơi lúc trước, trường kiếm bắn về phía Thích Trường Chinh, đoản kiếm thì tặng cho Trạch Vũ Thời, y hận bọn chúng thị phi bất phân, chỉ mưu đồ tư lợi, vì vậy xuất thủ hàm chứa cả cơn giận, tuyệt không lưu tình.
Trạch Vũ Thời thân hình còn đang trên không, trước mắt đã thấy hàn quang xuất hiện, một đạo phi mang xé gió lao tới, sự ngoài dự liệu, gã còn chưa kịp huơ kiếm, đoản kiếm đã cách ngực chỉ còn một thước, thậm chí cảm thấy sự sắc nhọn của mũi kiếm đâm lút vào da thịt, gã hét to một tiếng hỏng rồi.
Cũng may là mệnh gã chưa dứt, vì có Thượng Quan Ưng cùng hạ xuống.
Võ công gia truyền của nhà Thượng Quan không phải tầm thường, trường mâu vừa nhích lên, đã đánh văng đoản kiếm ra nửa thước, nhưng vẫn kịp rạch lên vai trái của Trạch Vũ Thời.

Gã kêu thảm, ngã ngửa về sau.

Thượng Quan Ưng vung trường mâu chặn đoản kiếm, toàn thân cũng chấn động lảo đảo.

Chàng vận hết sức gạt, nhưng không gạt bay xa được, uy lực từ một cú đá của Lãng Phiên Vân, khiến trán chàng rịn ướt mồ hôi.
Thế tấn công của tam đại cao thủ thế hệ sau, trong nháy mắt như băng tan ngói vỡ.
Lúc này Lãng Phiên Vân đã cắp Càn Hồng Thanh, xuyên qua cửa sổ chui vào nhà.
Thượng Quan Ưng và Thích Trường Chinh đứng trước cửa, một mâu một đao như lâm đại địch.
Trạch Vũ Thời vai bị đoản kiếm rạch trúng, đang ngồi dưới đất.

Gã kể cũng là anh hùng, tay phải rút ra một ngọn chuỷ thủ, mím môi gọt phần vết thương bị tê, khoét ra cả một tảng thịt lớn, lại cắn răng phong bế huyệt đạo, để tránh chất độc công tâm
Nhất thời thiên địa lặng ngắt.
Chỉ có tiếng đuốc cháy lép bép.
Thượng Quan Ưng lâm nguy bất loạn, chàng giơ tay, ngăn không cho những người trên bờ tường nhảy xuống, để giữ vững hình thế hợp vây.

Biện pháp duy nhất hiện nay là lấy đông chế ít, dĩ dật đãi lao


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.