Đọc truyện Phúc Vũ Phiên Vân – Chương 25: Dục Huyết Lan Khê
Lan Khê trấn là một trấn lớn ở phía đông thành Vũ Xương.
Nơi Vị Thủy và Trường Giang giao nhau, đi về phía đông ba mươi dặm, chính là Nghênh Phong giản của Bạch Vân Sơn, sau khi vượt qua hẻm núi sẽ đến một dịch quán, từ đây về phía nam bốn mươi dặm chính là Lôi Trì nổi danh thiên hạ.
Bầu trời bừng sáng.
Lệ Nhược Hải cưỡi con chiến mã Đề Đạp Yến, phía trước yên ngựa là tên đệ tử vừa thương vừa giận Phong Hành Liệt, chân tay được trói chặt cẩn thận ôm lấy bụng ngựa, từng bước chậm rãi tiến vào thị tập vừa mới bước vào phiên chợ sớm.
Hai bên đường bày la liệt các loại rau quả nông sản, từ vải vóc đến trái cây, các dụng cụ làm nông, đến lừa ngựa heo cừu, đều là vật để buôn bán trao đổi.
Tiếng mặc cả qua lại huyên náo.
Một chiếc xe lừa kéo chở đầy cỏ khô, chen ngang bên hông Lệ Nhược Hải, hấp tấp vội vã như sợ lỡ mất cơ hội phát tài.
Nhìn dọc theo con đường dài như vô tận tấp nập người qua kẻ lại, thật đúng là thời hưng vượng thịnh thế.
Lệ Nhược Hải thần sắc bình tĩnh, khẽ kéo dây cương, ra hiệu cho con tuấn mã yêu quý Đề Đạp Yến đi nước kiệu chầm chậm đi xuyên qua đám đông đang hăng say buôn bán mặc cả.
Phong Hành Liệt nằm trên lưng ngựa nhìn qua không biết là sống hay chết, làm cho mọi người chung quanh không nhịn được phải quay đầu lại tò mò quan sát, nhưng khi ánh mắt của họ chuyển đến lên người của Lệ Nhược Hải đứng thẳng băng như ngọn bút, đều ngậm miệng không nói tiếng nào.
Với kinh nghiệm từ trước hay họ đã nhận thấy y là người không dễ trêu vào.
Một đứa bé khoảng mười một, mười hai tuổi chạy đến kế bên thân ngựa của Lệ Nhược Hải, ngẩng khuôn mặt ngây thơ tươi cười kêu lên: “Khách quan! Mua một xâu hồ lô ngào đường đi, vừa tươi vừa ngọt, ăn ngon lắm đó “.
Lệ Nhược Hải cúi đầu nhìn, trong lòng bỗng nổi lên một luồng sóng cảm xúc dào dạt, nhớ rằng khi nhỏ mình cũng sống cuộc sống bình thường như vậy, nhưng sau đó khi trước mắt mình nhìn thấy đệ đệ của mình bị một tên côn đồ nhơn nhơn giết chết, lúc nó chết đi, cũng là vào tuổi này.
Đứa bé nhìn thấy nhãn thần của y phát ra ánh tinh quang như điện khiến trong lòng toát mồ hôi hột, cánh tay nắm chặt lấy chuỗi hồ lô ngào đường chợt hạ xuống.
Lệ Nhược Hải lúc đó lập tức chuyển mình, hồ lô ngào đường đã nằm gọn trong bàn tay to lớn của y, cùng lúc đó một khối hoàng kim nặng chịch rơi vào tay của đứa bé, dịu giọng nói: “Trở về ráng đọc sách viết chữ nhé!”.
Đứa bé ngờ nghệch đứng đó, không thể tin được chỉ biết nhìn chằm chằm vào thỏi vàng nắm chặt trong tay, một hồi lâu sau mới reo vang mừng rỡ, quay đầu lại định nhìn kỹ người đó, thì y đã đi mất không còn dấu vết gì.
Lệ Nhược Hải giơ tay khẽ vuốt khuôn mặt của Phong Hành Liệt mồ hôi chảy ròng ròng, trong lòng những làn sóng cảm xúc vẫn chưa bình lặng trở lại, từ khi đứa em nhỏ bị thảm tử, y đã hiểu được trên đời này chỉ có cường quyền, không có công lý, ba năm sau, y quay lại nơi ấu đệ bị giết, tận sát hết cừu nhân.
Chỉ có điều nỗi đau khổ trong lòng, không có giây phút nào là giảm được.
Hơn ba mươi năm nay, y buộc mình vào kỷ luật nghiêm khắc, toàn tâm dành cho võ đại, bởi vì chỉ có truy cầu võ đại, y mới có thể đè nén những suy nghĩ nát ruột đau lòng về đệ đệ đã mất.
Nhưng ở một mức độ nào đó, Phong Hành Liệt đã không chỉ là đồ đệ của y, mà đã thay thế vai trò của đệ đệ mất sớm của y.
Do vậy, cả cuộc đời y chỉ thu Phong Hành Liệt làm đệ tử.
Y không thể để bất kỳ kẻ nào phương hại Phong Hành Liệt.
Ở đằng xa truyền lại tiếng la hét của đám đông, một đội sai dịch dưới sự lãnh đạo của một đầu lĩnh cường tráng, thình lình xuất hiện, vừa kịp ngăn lại phía trước vó ngựa chậm chạp tiến tới của Lệ Nhược Hải.
Tên đầu lĩnh nhìn thấy Phong Hành Liệt nằm dài trên lưng ngựa, ánh mắt lóe sáng, chặn đứng đầu ngựa, hướng về phía Lệ Nhược Hải quát lên: “Dừng lại, trên lưng ngựa là ai vậy?”.
Mặc dù là người trong giang hồ, dưới tình hình như vậy, cũng phải nể mặt quan phủ ba phần, bởi vì nhân lực và tài lực của quan phủ quả thật to lớn, nếu chọc giận họ thì sẽ chuốc lấy phiền não không dứt.
Lệ Nhược Hải lạnh nhạt đáp: “Đây là tiểu điệt, đã lâm trọng bệnh, tại hạ dẫn gã đi tới dịch đình phía trước để cầu danh y ở đó chẩn trị”.
Tên đầu lĩnh nét mặt giãn ra, nói: “Được lắm! Để cho ta khám qua người gã, nếu quả thật là gã có bệnh, sẽ để cho bọn ngươi đi ngay”.
Lời nói đó quả là hợp tình hợp lý.
Lệ Nhược Hải kéo mạnh dây cương, tốc độ nhanh lên một chút, tiến đến phía trước mặt tên bộ đầu.
Bọn sai dịch mở miệng mắng chửi, rút binh khí sẵn sàng, mọi người xung quanh nhận thấy đại họa sắp tới vội vã lùi lại, tạo nên một khoảng trống khá rộng.
Tên đầu lĩnh mặt lạnh như tiền, lùi lại về sau liên tiếp ba bước, quát lớn: “Ngươi dám tạo phản hả?”.
Lệ Nhược Hải nhìn chòng chọc vào cước bộ lùi lại của gã, ánh mắt loé sáng như điện chớp, ngẩng đầu cười dài: “Với thân thủ của ngươi, sao lại chịu yên thân làm một tên đầu lĩnh nhỏ bé, lại còn dám lừa gạt Lệ Nhược Hải ta hay sao?”.
Tên đầu lĩnh lập tức thò tay ra phía sau rút ra một thanh trường côn bằng sắt do một tên sai dịch dâng lên, quát lớn một tiếng: “Lên!”.
Gần như cùng một lúc bọn sai dịch giả mạo binh khí trong tay đồng loạt phóng ra, mục tiêu chính là nhắm vào con danh câu Đề Đạp Yến mà Lệ Nhược Hải đang cưỡi.
Cìng lúc đó thanh trường thiết côn trong tay bộ đầu vung lên hạ xuống xoay tít, tạo thành một luồng kình khí lăng lệ, đâm thẳng tới ngực của Lệ Nhược Hải đang ngồi trên ngựa.
Chiêu này cực kỳ lợi hại, hiển nhiên đối phương đã có âm mưu từ sớm, muốn bắn người thì phải bắn ngựa trước, nhằm tiêu diệt nhuệ khí của Lệ Nhược Hải.
Lệ Nhược Hải kẹp chân vào bụng ngựa, Đề Đạp Yến lập tức phóng nhanh về phía trước, tay thò xuống bụng ngựa, Trượng Nhị Hồng Thương đã cầm ở trong tay, hóa thành hàng ngàn bóng thương ảnh.
Các thứ binh khí đao kiếm bắn về phía Đề Đạp Yến, ào ạt bay tới, đều bị dội ngược lại về phía sau.
Tên đầu lĩnh thấy cây Trượng Nhị Hồng Thương của Lệ Nhược Hải đang toàn lực bảo vệ cho chiến mã yêu quý, phía trước để lộ sơ hở lớn, trong lòng hoan hỉ đến phát điên, nắm chặt lấy thanh trường côn, dùng toàn lực công kích không chừa lại một đường rút lui cho bản thân.
Bóng thương loáng lên.
Tên đầu lĩnh mắt thấy tình hình đột nhiên thay đổi, cây Trượng Nhị Hồng Thương đột nhiên từ lưng bên trái của Lệ Nhược Hải phóng ra, đâm thẳng vào mặt của gã.
Tên đầu lĩnh hồn phi phách tán, trong lúc nguy cấp không kịp nhìn thấy cách biến chiêu của Lệ Nhược Hải như thế nào, dùng trường thiết côn trực diện đỡ lấy hồng thương, liều mạng chống đỡ, hy vọng có thể cản được sức đâm mạnh của hồng thương, đồng thời thân hình lập tức lùi lại.
Bốn phía chỉ nghe thấy tiếng bọn sai dịch kêu thảm một tiếng, loạng choạng lùi lại, chính là trong bụng đã trúng phải thanh đao bay ngược trở lại, giữa vai lại trúng thêm một thanh kiếm bay ngược xuống.
Keng!
Tên đầu lĩnh gấp gáp lùi về phía sau, nhưng chỉ được khoảng hơn mười bước.
Lệ Nhược Hải vai vác Trượng Nhị Hồng Thương, ngồi trên ngựa lẫm liệt như thiên thần, không thèm quay lại nhìn tên bộ đầu đang lùi lại.
Tên bộ đầu lùi thêm mười bước nữa, rầm! Nằm dài thẳng cẳng!
Một điểm huyết hồng ở giữa chân mày nhanh chóng mở rộng, máu phun ra như suối, hai mắt mở to, không còn chút điểm sinh mệnh nào trong ánh mắt, cánh tay nắm chặt thiết côn lỏng ra, thiết côn lăng qua một bên, rơi xuống đất keng một tiếng.
“A! “.
Mọi người xung quanh thấy có kẻ bị giết, lại là nha dịch, không kịp kêu lên một tiếng, bỏ mặc hàng hóa của cải không nhìn đến, bỏ chạy tứ tán, đám gia súc như trâu dê gà vịt đang được buôn bán trao đổi bị chèn ép trong đám người hỗn loạn sợ hãi bay chạy tán loạn, tình huống cực kỳ hỗn loạn.
Lệ Nhược Hải nắm chặt dây cương của Đề Đạp Yến, từ từ tiến về phía trước, mặt đất nơi tên bộ đầu đang nằm, nguyên cả con phố dài hàng hóa rau quả tạp hóa vương vãi hỗn loạn, chỉ còn vài tên sai dịch máu me be bét ôm bụng rên xiết cùng với bọn trâu bò gà vịt thất lạc.
Lệ Nhược Hải thần tình đầy vẻ tịch mịch, nhìn về phía tên bộ đầu vong mạng đang nằm dài trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Ta nếu để cho Triền hồn côn Tạ Khai Thành ngươi chạy ra ngoài năm mươi bước, thì đã không sống sót nổi trên giang hồ rồi!”.
“Hừm!”.
Một tiếng đằng hắng lạnh lẽo từ phía trước truyền tới.
Án ngữ giữa đường, một trước hai sau, tổng cộng ba người hiên ngang đứng thành hình chữ “phẩm”.
Phía sau lưng tiếng vó ngựa dồn dập, mười lăm kỵ sĩ, tay nắm chặt binh khí nặng nề, mặc áo giáp đội mũ trận đứng thành một hàng dài ở phía sau.
Sát khí đông đặc.
Người đứng đầu hàng chữ “phẩm” phía trước là một lão nhân cao gầy, tay cầm trọng kích, thân vận hoàng bào, mũi khoằm mắt sâu, khí phái bất phàm, lạnh lạnh lùng lùng dằn từng tiếng một: “Tà Linh Lệ Nhược Hải!”.
Lệ Nhược Hải bình tĩnh đáp lời: “Thật không ngờ một trong Tam Đại Tà Quật của giang hồ, Ngụy Lập Điệp của Vạn Ác Sa Bảo lại trở thành chó săn chạy theo gót của Bàng Ban”.
Một hán tử tráng kiện đứng bên phải sau lưng Ngụy Lập Điệp đầu cạo trọc, thân vận cà sa, quát lớn: “Gan dạ lắm! Nói toàn lời dư thừa, không hiểu kẻ ngốc nào lại sợ bọn người Hắc Bảng các ngươi, nhưng Ác hòa thượng ta là người đầu tiên bất phục“.
Người đứng phía sau bên trái tóc bạc trắng xóa, nhìn chẳng khác gì một vu bà xấu xí, tay cầm trọng thiết trượng, chính là một lào bà tử, kiêu ngạo cười nói: “Hai mươi năm nay, Vạn Ác Sa Bảo chúng ta phụng lệnh Ma Sư, tiềm phục thoái ẩn, nhờ vậy mới cho bọn tiểu tốt giang hồ các ngươi có dịp vênh váo, lại đây! Hãy để Ác bà tử xem xem hồng thương trên tay ngươi nặng được bao nhiêu cân”.
Lệ Nhược Hải ngẩng đầu cười dài, nói: “Hảo! Ba mươi năm nay, ngươi là người đầu tiên dám nói với Lệ Nhược Hải ta như vậy, hay lắm! Thật là hay lắm!”.
Ngụy Lập Điệp nghiêm mặt nói: “Lệ Nhược Hải ngươi hôm nay thân hãm trọng vi, đừng mong phản kháng lại, chẳng khác nào châu chấu đá xe, nếu thức thời thì lập tức hạ hồng thương đầu hàng, giao ra Phong Hành Liệt, Tiểu Ma Sư Phương công tử là người coi trọng tài năng, có thể xá tội cho ngươi, ta cũng có thể không truy cứu việc ngươi giết thủ hạ Triền Hồn Côn Tạ Chi Thành của ta”.
Ác Hòa Thượng cười quái dị nói tiếp: “Nếu không thì bọn Hoàng Sa Thập Ngũ Kỵ đằng sau lưng, xin mời ngươi cứ hưởng thụ đi”.
Ác Bà Tử nói: “Thập Tam Dạ Kỵ của Tà Di Môn bọn ngươi, so với bọn họ, chẳng khác gì trò chơi trẻ nít, ha ha ha ha!”.
Tiếng cười the thé chói tai vang động suốt cả con đường dài”.
Lệ Nhược Hải không chút nào bị ảnh hưởng bởi lời châm chọc mỉa mai đó, nhìn qua một căn nhà một tầng bình thường bên cạnh, nói: “Tiểu Ma Sư đã đến nơi, sao lại không ra đây tương kiến?”.
Một tràng tiếu ngạo từ bên trong phòng truyền ra.
Hơn mười người từ trong bước ra.
Người đi hàng đầu, chính thị là người đại biểu cho Ma Sư Bàng Ban, tên là Phương Dạ Vũ tự xưng là Tiểu Ma Sư.
Theo sát gót y chính là cánh tay phải của Xích Tôn Tín, Nhân Lang Bốc Địch, cùng với tên phản bội Tà Di Môn Phó Môn Chủ Tông Việt.
Tiếp theo đó nữa chính là hai người mà Hàn Bách khi ló đầu ra khỏi thủy đạo nhìn thấy, một người trung niên anh tuấn đầu tóc bạc trắng cùng một hồng y thiếu phụ kiều diễm quyến rũ, đôi mắt lóng lánh của ả đảo qua thân hình cao lớn cực kỳ anh tuấn cùng khuôn mặt cực kỳ hoàn mỹ của Lệ Nhược Hải, tỏ ra vẻ vô cùng hứng thú.
Hơn mười người bọn họ hình dạng ai cũng khác nhau, trong đó có năm người cầm ghế ra cho năm người phía trước ngồi dưới mái hiên, rồi mới ngang nhiên đứng ở phía sau.
Bọn họ tựa như tân khách ngồi xem hí kịch, an nhiên tự tại.
Lệ Nhược Hải chẳng thèm ghé mắt đến Tông Việt, ánh mắt tập trung lên người Phương Dạ Vũ, rồi chuyển sang người của đôi nam nữ, lãnh đạm nói: “Thật không nghĩ đến Bạch Phát Hồng Nhan đã theo hầu Bàng Ban quy ẩn hai mươi năm lại vì Lệ mỗ bôn ba đến đây, đúng thật là hân hạnh cho ta!”.
Những hậu bối sau này có thể chưa biết Bạch Phát Hồng Nhan là loại người gì, nhưng những nhân vật tiền bối sắc mặt đều trở nên khó coi, Bạch Phát Liễu Dao Chi cùng Hồng Nhan Hoa Giải Ngữ, chính là đại cao thủ hộ pháp cực kỳ đắc lực của Ma Sư Bàng Ban, hung tàn ác độc, dâm tà không tưởng, cực kỳ thích thú vui chơi với thiếu nam thiếu nữ, tội ác nhiều không tả xiết, nhưng võ công cao cường, lại là kẻ dưới trướng của Bàng Ban, hoành hành nhiều năm, không ai có thể động đến một sợi lông của bọn họ, thật không ngờ hôm nay sau hai mươi năm, hai người này cũng đã trên năm mươi tuổi, nhưng vẫn giữ được dung diện y hệt như ngày trước, qua đó mà nói tiên thiên khí công của hai tên ác ma này đã đạt được đến cảnh giới tối cao, do đó mặc dù Độc Hành Đạo Phạm Lương Cực thân là một trong các cao thủ Hắc Bảng, vừa nghe Hàn Bách tả lại hình dáng của hai người này, lập tức sợ hãi bỏ trốn, để tránh đối địch chánh diện với bọn họ.
Truyện “Phúc Vũ Phiên Vân ”
Bạch Phát Liễu Dao Chi cười ha hả nói: “Hai mươi năm nay, trên giang hồ nhân tài tuổi trẻ xuất hiện rất nhiều, tại hạ không thể không đến để tham gia nhiệt náo một phen”.
Hoa Giải Ngữ đảo mắt một vòng, chưa nói đã cười: “Nghe nói Lệ Môn chủ là đệ nhất mỹ nam tử trong Hắc bảng, quả nhiên danh bất hư truyền, chúng ta phải thân cận với nhau nhiều nhiều một chút mới được”.
Bốc Địch thấy Lệ Nhược Hải không thèm để ý đến sự tồn tại của mình, trong lòng căm hận khôn tả, lại thấy Hoa Giải Ngữ thiên kiều bách mỵ lại đối với y đầy vẻ hứng thú, lòng đố kỵ nổi lên, lạnh lùng nói: “Ngày trước Lệ môn chủ tiền hô hậu ủng, uy phong cao ngất, sao ngày hôm lại lại một mình trơ trọi, chịu đựng phong trần?”.
Lệ Nhược Hải cười dài, vỗ vào Trượng Nhị Hồng Thương trên vai, nói: “Chỉ có hồng thương làm bạn thân, Lệ mỗ đã không cảm thấy tịch mịch, Bốc huynh nhìn không thuận mắt, sao lại không đứng ra bồi tiếp Lệ mỗ đùa vui một chút?” Y không hề gọi Bốc Địch là môn chủ, hiển nhiên là không thừa nhận thân phận tự xưng của hắn.
Đứng sau lưng Bốc Địch chính thị là lưỡng đại sát thủ của Tôn Tín Môn, Đại Lực Thần Trữ Kỳ và Sa Hạt Thôi Độc, Tôn Tín Môn vốn có thất đại sát thủ, Xà Thần Viên Chỉ Nhu cùng Ải Sát Hướng Ác hai người đã thảm tử trong cuộc chiến với Nộ Giao Đảo, những người còn lại trong cuộc tấn công của Bàng Ban vào Tôn Tín Môn hoặc chết hoặc bỏ trốn, chỉ có hai người này trở giáo đầu hàng, quy thuận kẻ cưỡng đoạt ngôi vị môn chủ là Bốc Địch, lúc này thấy Lệ Nhược Hải nói lời bất kính, rút sẵn binh khí, chuẩn bị xuất thủ.
Bốc Địch khóe môi khẽ nở nụ cười lạnh, giơ tay chăn hai người lại, người này vốn giỏi đấu khẩu, đang chuẩn bị mở miệng nói lại, “Vạn Ác Sa Bảo” bảo chủ Ngụy Lập Điệp đã quát lớn lên: “Ngươi phải vượt qua cửa ải của chúng ta trước đã! Nếu không thì khỏi bàn bạc gì cả!”.
Hắn nhìn về hướng Phương Dạ Vũ, xin phép được xuất thủ.
Vạn Ác Sa Bảo nằm ở Mạc Bắc, những người nơi đó hung hãn thành tính, lấy việc giết chóc làm vui, thường coi thường người Trung nguyên yếu đuối, Hắc bảng thập đại cao thủ đối với bọn họ mà nói chỉ là trò tung hứng lẫn nhau của võ lâm Trung nguyên, do đó khi nghe lệnh phải tiêu diệt Lệ Nhược Hải, bọn họ liền xung phong đi đầu, không ngờ rằng Triền Hồn Côn Tạ Khai Thành chỉ mới trúng một thương mà đã không chống nổi, hồn quy địa phủ, làm cho bọn họ cảm thấy bị mất mặt, hung tính đại phát, hơn nữa bọn họ vốn tự phụ là thiện mã chiến, do đó nôn nóng được trổ tài, hy vọng dùng mã chế mã, đánh trận lập công, để lấy lại uy danh của Sa Bảo.
Phương Dạ Vũ ung dung cất tiếng: “Lệ môn chủ đảm lược hơn người, Phương mỗ cực kỳ bội phục, chỉ tiếc người của quý môn Phong Hành Liệt là người sư phụ của ta nhất định phải bắt giữ, Lệ môn chủ thật không nên vì một tên phản đồ mà thân bại danh liệt, mong Lệ môn chủ suy nghĩ cho kỹ trước khi quyết định”.
Lệ Nhược Hải thong dong nói: “Ý ta đã quyết, Phương huynh xin đừng nói nữa, ta lần này đành phải dùng sức thoát khỏi trùng vi mà thôi”.
Cho đến lúc này, y hoàn toàn không thèm nhìn về phía Tông Việt lần nào, nhưng Tông Việt trong lòng run sợ, nếu không có Phương Dạ Vũ cùng với Bàng Ban chống lưng, có gan lớn bằng trời gã cũng không dám bội phản lại môn chủ.
Phương Dạ Vũ thở dài tiếc nuối, hướng Ngụy Lập Điệp vẫy tay ra hiệu, Ngụy Lập Điệp lập tức huýt sáo một tiếng, sau lưng Lệ Nhược Hải lập tức tiếng vó ngựa rầm rập vang tới, mở ra một màn huyết chiến.
Lệ Nhược Hải vốn là một nam tử tuấn tú, nét mặt như được khắc từ Đại lý thạch bình tĩnh lãnh đạm, không hề quay đầu lại, chăm chăm chú chú nhìn thẳng vào ba người phía trước đang từ từ tiến tới.
Tiếng vó ngựa ngay sát phía sau lưng y bỗng có sự thay đổi.
Năm kỵ sĩ ở giữa phóng vụt lên phía trước, hai bên tả hữu có cũng có năm kỵ sĩ tách ra, cùng phối hợp với năm kỵ sĩ ở giữa tấn công mục tiêu.
Bọn Ngụy Lập Điệp ba người tiến tới mười bước, rồi dừng lại bất động, muốn nhường cho thủ hạ do thám hư thật của Lệ Nhược Hải trước, trong lòng bọn họ, Lệ Nhược Hải một mình một ngựa đối diện với đối kháng với Hoàng sa thập ngũ kỵ cả đời sống trên lưng ngựa chốn sa mạc, chính là không biết tự lượng sức mình, tự tìm đường chết.
Soạt!
Năm kỵ sĩ ở giữa giương cung ra phía trước, năm đạo tên nhanh như điện chớp bắn thẳng tới Lệ Nhược Hải và Đề Đạp Yến, năm kỵ sĩ hai bên tả hữu đồng thời cúi sát xuống lưng ngựa, đồng loạt phóng ra mười cây đoản mâu, nhìn qua chẳng theo lề lối gì, bắn vào khoảng không phụ cận nhân mã, kỳ thật là cực kỳ lợi hại, phong bế con đường tiến thối của Lệ Nhược Hải.
Bọn người Phương Dạ Vũ ngồi quan chiến không khỏi cất tiếng tán thưởng, thật không ngờ Hoàng sa thập ngũ kỵ được huấn luyện thành thục thuật quần chiến như vậy.
Chỉ có Tông Việt trong lòng mâu thuẫn, giả sử như Lệ Nhược Hải có thể bị đánh bại dễ dàng như vậy, gã cũng bị mất mặt khá nhiều, tư vị kẻ phản đồ đúng là chẳng dễ chịu chút nào.
Trước khi xông đến trước mặt Lệ Nhược Hải, năm kỵ sĩ ở giữa lần lượt phát xuất song phủ, năm kỵ sĩ hai bên tả hữu giơ cao trọng mâu, chuẩn bị sẵn sàng nếu Lệ Nhược Hải đủ sức tránh được sự tấn công của đoản mâu, sẽ cùng lúc hướng về phía y phát động công kích từ xa bằng trọng mâu, trong lúc đó đại phủ ở gần sẽ mãnh liệt chém tới.
Mắt nhìn thấy kình tiễn nhất định sẽ xuyên thẳng qua người, Lệ Nhược Hải cười dài một tiếng, Đề Đạp Yến khuỵu bốn gối xuống, rồi đột nhiên ngồi khuỵ xuống đất,
Trượng Nhị Hồng Thương vác trên vai Lệ Nhược Hải chợt động, hàng vạn đạo hồng ảnh bao bọc lấy phía sau lưng cùng với hai bên tả hữu, những kình tiễn bắn tới đều bị đẩy dạt ra.
Cốc cốc cốc!
Hai thanh đoản mâu từ hai bên bay đến phía trên đầu của người và ngựa, cùng lúc đâm vào hai bên.
Lệ Nhược Hải lại cười dài một tiếng, Đề Đạp Yến đột nhiên đứng bật dậy, chuyển thế chồm lên phía trước, coi hai người đó chẳng đáng để vào mắt, phóng thẳng tới bọn ba người đang đứng phía trước.
Chỉ trong chốc lát đã tiến tới chỉ cách bọn Ngụy Lập Điệp ba người trong vòng mười bước.
Ngụy Lập Điệp không hổ là kinh nghiệm phong phú, lâm nguy bất loạn, khẽ lùi lại một bước, hai bên tả hữu là Ác hòa thượng và Ác bà tử, một sạn một trượng, giận dữ quát lên một tiếng lảnh lót, toàn lực vung lên đón đỡ Trượng Nhị Hồng Thương của Lệ Nhược Hải.
Sau lưng là thập ngũ kỵ lần đầu công kích bị thất thủ bèn liều mạng đuổi theo, nhất thời tiếng vó ngựa dồn dập giận dữ, tựa như tiếng sấm động bên tai.
Trượng Nhị Hồng Thương của Lệ Nhược Hải giơ cao hướng thẳng phía trước, đập vào bụng ngực, Đề Đạp Yến cùng y dường như hòa thành một, tăng tốc nhanh đến mức không tưởng nổi, bất ngờ đã chạy tới trước mặt ba người phía trước.
Phương Dạ Vũ ngồi đó quan chiến, cái hắn quan tâm nhất không phải là Trượng Nhị Hồng Thương, mà chính là nét mặt của Lệ Nhược Hải, trong phút giây sinh tử quyết chiến đó, Tà Linh Lệ Nhược Hải bộ dạng vẫn bình tĩnh dường như lãnh đạm vô tình, so với ánh mắt giận dữ của Ác hòa thượng cùng Ác bà tử nghiến răng trợn mắt, cũng như bộ dạng giận dữ la hét xông tới của bọn thập ngũ kỵ, thật không hề tương xứng chút nào, lúc đó gã mới minh bạch được lời bình luận đánh giá của Bàng Ban về Lệ Nhược Hải.
Người này đích thật đã tiến vào cảnh giới siêu phàm của bậc tông sư.
Ngoại trừ Bàng Ban ra, ai có thể làm gì được y nữa?
Hoặc giả Lãnh Phiên Vân cũng là một ngoại lệ.
Ác hòa thượng gương mặt nanh ác, hét lớn một tiếng, tựa như một tiếng sấm đánh xuống đất bằng, phóng vọt lên phía trước, nâng đầu sạn, đánh thẳng tới Lệ Nhược Hải, tiếng gió rít vù vù, cú đánh này chứa đựng sát cơ hung hãn quyết giết chết Lệ Nhược Hải bằng được.
Ác bà tử mái tóc bạc phơ dựng đứng, hiển thị công lực thâm hậu đến mức truyền cả qua lông tóc, hình dạng như lệ quỷ, đột nhiên ngồi xuống, dùng một chiêu thức cực kỳ đơn giản Hoành tảo thiên quân, quét ngang qua hông của Lệ Nhược Hải, bụi đất xung quanh bay tán loạn theo đường quét của thiết trượng, tựa như một đám mây đen bao bọc lấy Lệ Nhược Hải, nếu mà bị lão thái bà này đánh trúng, bảo đảm người ngựa Lệ Nhược Hải sẽ bị quét ra ngoài mấy trượng.
Thân thủ của bậc hành gia, đúng là không thể xem thường.
Không lấy làm lạ là hai người này nói năng lớn lối, quả thật đúng là tài nghệ kinh nhân.
Chúng nhân quan chiến ngược lại đều đổi sắc mặt, trong lòng thầm nghĩ nếu mình ở vào địa vị của Lệ Nhược Hải, không biết dùng cách nào để hóa giải, ngay cả đệ tử của Bàng Ban Phương Dạ Vũ, dưới tình thế này, cũng chỉ biết tránh né để giữ mạng mà thôi.
Lệ Nhược Hải khóe miệng chợt lộ một nụ cười nhẹ, bàn tay đang nắm chặt hồng thương chuyển đến chính giữa, đầu thương đuôi thương biến thành hai luồng lực đạo nhanh như điện, liên tục điểm vào cán của thiết sạn và thiết trượng.
Choang! Cộc!
Một tràng tiếng kim loại leng keng do đổng kích chạm nhau cùng với một tiếng hú khàn khàn đồng thời vang lên
Ác hòa thượng cùng Ác bà tử hai người toàn thân chấn động mạnh như bị sét đánh, hai chiêu thức kinh thiên động địa đã hoàn toàn bị phá vỡ, thân hình rã rời, loạng choạng lùi lại.
Trượng Nhị Hồng Thương đột ngột vung lên, hàng trăm ngàn đạo thương ảnh, tựa như lửa cháy ngụt trời, bay thẳng tới thiêu đốt hai người họ.
Đề Đạp Yến nhảy vọt lên, Ngụy Lập Điệp từ phía sau tấn công một kích trầm trọng từ phía sau.
Phương Dạ Vũ không nhịn được đứng bật dậy.
Bạch Phát Liễu Diêu Chi trầm giọng hô: “Liễu Nguyên thương pháp!”.
Ác hòa thượng cùng Ác bà tử hai người sạn trượng đồng thời rơi khỏi tay, thân hình bị chém trúng bay vọt lên, theo mỗi cử động từng giọt từng giọt máu tươi chảy ròng ròng khắp người.
Keng keng coong coong!
Trượng Nhị Hồng Thương cương mãnh đón đỡ cú đánh mạnh của Ngụy Lập Điệp, thương kích va chạm hơn mười lần.
Mỗi lần va chạm, cây trượng thiện chiến của Ngụy Lập Điệp phải lùi lại mấy bước, cho dù gã ra sức thi triển công phu võ công của mình, cũng không thể thay đổi được tình thế, hơn mười thương đánh xuống, Ngụy Lập Điệp đã lui lại mấy chục bước, gã dù gì cũng mang thân phận tông chủ một phái, võ công hơn hẳn Ác hòa thượng và Ác bà tử, nếu không thì đã bị mất mạng từ lâu rồi.
Lệ Nhược Hải tuy từng thương từng thương đánh xuống rất mãnh liệt, nhưng người ngoài cảm thấy y vẫn rất ung dung tự tại, thoải mái nhàn nhã, cảm giác này đối lập hẳn với vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, xưng hùng háo thắng chốn đại mạc của Ngụy Lập Điệp.
Đột nhiên áp lực toàn bộ biến mất.
Lệ Nhược Hải kéo đầu ngựa, quay lại phi thẳng đến bọn viện thủ Thập ngũ kỵ.
Ngụy Lập Điệp không chịu nổi phải lùi thêm một bước nữa, mặt tái mét không một giọt máu, ngực nhộn nhạo, oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, lúc đó Ác hòa thượng và Ác bà tử kêu lên hai tiếng, một ngồi một quỳ, bị thương rơi xuống đất, có thể biết được hơn mười thương đánh xuống vừa rồi nhanh nhẹn và mạnh liệt đến mức nào.
Lệ Nhược Hải quay mình tiến tới bọn Thập ngũ kỵ.
Phương Dạ Vũ thầm kêu lên không ổn, hướng về Bạch phát Hồng nhan ra hiệu, Liễu Dao Chi và Hoa Giải Ngữ hai người vừa rời khỏi ghế, chuẩn bị phóng vào trường để viện thủ.
Chiến sự đã kết thúc.
Truyện “Phúc Vũ Phiên Vân ”
Trượng Nhị Hồng Thương như cuồng phong quét lá thổi qua, kỵ sĩ nào bị người ngựa Lệ Nhược Hải phóng qua, đều cánh tay rũ liệt, rơi xuống đất không bò dậy nổi, nhìn qua cũng biết dữ nhiều lành ít.
Khi tên kỵ sĩ cuối cùng đã bị ngã ngựa, Lệ Nhược Hải hú một tiếng dài, thúc vào bụng Đề Đạp Yến cùng với Phong Hành Liệt đang hôn mê nằm trên lưng ngựa, phóng vọt lên nghênh đón Bạch phát Hồng nhan đang phóng tới.
Trong lúc đó tại ngôi nhà phía đối diện Phương Dạ Vũ, Hàn Bách toàn tâm toàn ý quan sát cuộc chiến, lĩnh hội ghi nhớ từng chiêu từng thức của Lệ Nhược Hải, ngay cả Phạm Lương Cực chạy đến sau lưng, cũng hay biết tí gì.
Phạm Lương Cực cùng chàng nhìn ra ngoài, cất giọng tán thưởng: “Giỏi thay cho Lệ Nhược Hải, ta quả nhiên không đánh gia sai bản lĩnh của ngươi”.
Sau đó khẽ kéo vạt áo của Hàn Bách, cười nói: “Mau đi với ta, cuộc vui còn lại ở phía sau, chúng ta đi lên phía trước để tiếp ứng cho y”.
Vào lúc bọn họ rút lui, Lệ Nhược Hải trên không nghênh đón Bạch phát Hồng nhan bay đến.
Liễu Dao Chi từ trong tay áo rút ra thanh Bạch ngọc tiêu dài bốn thước bốn phân, điểm về phía Lệ Nhược Hải, ngọc tiêu này lợi hại ở chỗ, trong lúc huy động có thể phát ra âm thanh cao thấp trầm bổng, tiêu âm phiêu hốt bất định, làm cho bên địch có ảo giác về âm thanh, từ lỗ tiêu có thể phát ra kình khí độc môn thủ pháp, có thể đả thương người vô hình vô ảnh, lợi hại phi thường.
Chỉ tiếc là đối thủ lại là Tà Linh Lệ Nhược Hải, cao thủ trong Hắc bảng.
Hoa Giải Ngữ eo khẽ chuyển động, đai áo màu đỏ tươi quấn quanh người phóng ra như linh xà dài ba trượng, bay thẳng tới vây bọc lấy Lệ Nhược Hải.
Bộ hồng y bó sát lấy người ả lập tức bị hở ra, lộ ra những đường cong tuyệt mỹ, cùng với đôi chân dài thon thả mịn màng trắng như ngọc, kẻ nào định lực còn kém, bị vẻ đẹp nhục thể của ả dụ hoặc, lập tức sẽ rơi vào thảm cảnh vạn kiếp bất phục.
Trượng Nhị Hồng Thương của Lệ Nhược Hải chống xuống đất một cái, thân hình lại bay lên, tránh cú đánh phối hợp của hai người, không ngờ lại bay lên cao quá đầu bọn họ, bay thẳng về phía Phương Dạ Vũ các người ở phía xa.
Liễu Diêu Chi cùng Hoa Giải Ngữ hai người ngơ ngác đứng đó, đồng thời tưởng rằng Lệ Nhược Hải vẫn còn để lại Phong Hành Liệt nằm trên lưng ngựa, vừa chạm đất đã phóng tới chỗ Đề Đạp Yến đang đứng ở giữa đường, nếu có thể bắt được Phong Hành Liệt, lần nay nhất định sẽ cầm chắc thắng lợi.
Lệ Nhược Hải chính là muốn lừa cho bọn họ làm vậy, hú một tiếng dài, Đề Đạp Yến cõng Phong Hành Liệt, bốn vó tung bay, lùi lại về phía sau.
Liễu Dao Chi và Hoa Giải Ngữ đều là những kẻ nóng nảy, thấy tấn công không thành, giận dữ dùng toàn lực đuổi theo Đề Đạp Yến, thầm nghĩ hai người bọn họ liên kết chẳng lẽ không đuổi kịp con súc sinh này.
Lúc đó Lệ Nhược Hải đã hạ mình xuống trước bọn người Phương Dạ Vũ, rút Trượng Nhị Hồng Thương ra, biến thành trăm đạo hồng ảnh.
Dưới mái nhà mọi người đồng loạt đứng dậy thủ thế, tim đập thình thịch, chỗ Lệ Nhược Hải làm mọi người kinh sợ nhất, không phải là thương pháp cái thế kinh thiên động địa, mà chính là thủ pháp và chiến thuật thần không hay quỷ không biết của y, làm cho người khác không biết được bước kế tiếp y sẽ đi như thế nào? Phương Dạ Vũ tay nắm lấy Tam Bát Kích, nơi đây gã là người có võ công cao nhất, do đó Lệ Nhược Hải không ra tay thì thôi, ra tay rồi thì gã chính là đối tượng chủ yếu.
Đối phương vừa giết người, chiến ý cực cao, khí thế cực thịnh, tự mình nhận thấy không đủ sức trực diện nghênh tiếp, lui mình thủ thế chính là thượng sách duy nhất.
Thương ảnh như chựng lại, tựa hồ như muốn tấn công về phía gã.
Phương Dạ Vũ hét lớn một tiếng, lùi lại về phía sau.
Không ngờ được là mười mấy người đứng xung quanh gã, không ai lại không có cảm giác như vậy, một phần vì bị khí thế của Lệ Nhược Hải trấn áp, điều quan trọng hơn, là ai cũng cảm thấy thương ảnh chựng lại, đối tượng công kích chính là mình, trong lúc đó hơn mười cao thủ nổi danh, không ai không lùi lại thủ thế.
Được nhìn qua thương kỹ cái thế của Tà Linh Lệ Nhược Hải, đã đạt tới cảnh giới siêu phàm thoát tục, không ngờ cùng lúc làm cho hơn mười cao thủ nổi danh, tính luôn cả Tiểu Ma Sư Phương Dạ Vũ, đều cảm thấy mình chính là mục tiêu công kích duy nhất của y, đều đồng loạt thủ thế chuẩn bị chống đỡ.
Ầm!
Hai người thối lui quá mãnh liệt, đã phá vỡ bức tường sau lưng, ngã ngửa vào phòng.
Tiếng vó ngựa truyền lại.
Đề Đạp Yến lưng cõng Phong Hành Liệt đã quay trở lại.
Phía sau đuổi theo sát gót chính là Bạch Phát Hồng Nhan.
Hoa Giải Ngữ mắng nhẹ một tiếng, dây thắt lưng đỏ trong tay phóng ra, đập thẳng vào Đề Đạp Yến, không ngờ rằng Đề Đạp Yến sau lưng như có mắt, chân sau vừa chạm đất, đã phóng vọt lên không, dây lưng đỏ đánh tới còn ở cách bụng ngựa nửa phân, nó vừa rơi xuống đất, lại tăng tốc phóng tới Lệ Nhược Hải.
Lệ Nhược Hải hú lên một tiếng bi thảm, hồng thương vung lên, tiếng thương soạt soạt, rồi thu thương lại lên vai phóng lên lưng Đề Đạp Yến, phi nhanh đến đầu kia của con đường, chay qua bọn Ngụy Lập Điệp ba người, thương ảnh lại hiện ra, Ngụy Lập Điệp cuối cùng cũng không cố giữ thể diện, nắm lấy hai tên thủ hạ, bay qua một bên, mắt nhìn theo một ngựa hai người chạy mất.
Truyện “Phúc Vũ Phiên Vân ”
Liễu Dao Chi cùng Hoa Giải ngữ chạy đến bên cạnh Phương Dạ Vũ, nhìn thấy Lệ Nhược Hải chạy đi mà tức giận nghiến chặt răng.
“Áaaa!”.
Tông Việt kêu một tiếng thảm thiết.
Chỉ thấy phi đao trong tay hắn rơi xuống, một tay ôm ngực, máu từ trong kẽ tay chảy ra, thân hình loạng choạng nhưng vẫn chưa ngã xuống.
Chúng nhân đều biết chính là Lệ Nhược Hải đã đả thương hắn, chỉ không biết là đả thương hắn vào lúc nào.
Tông Việt máu chảy ròng ròng, thảm thiết kêu lên: “Môn chủ! Ta không đấu lại ngươi!”.
“Rầm” một tiếng ngã vật xuống đất.
Đây vốn là một người tuổi trẻ tài cao, tiếc là lại rơi vào chung cục thân bại danh liệt như vậy.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Ai lại muốn mình phải gánh chịu sự phẫn hận của Lệ Nhược Hải như vậy?
Phương Dạ Vũ trầm giọng nói: “Ta bảo đảm Lệ Nhược Hải không thể đi được hết Nghênh Phong giản”.
Quay đầu về phía sau hướng về một tên thủ hạ, trầm giọng quát “Phóng hỏa tiễn!”.
Cuối cùng cũng đến thời khắc xuất thủ của thiên hạ đệ nhất cao thủ Ma Sư Bàng Ban