Đọc truyện Phúc Vận Kiều Nương – Chương 46
Ngày hôm sau, Diệp Kiều đã tỉnh dậy từ rất sớm.
Nàng vừa ngáp dài một cái, thì nghe thấy Tiểu Hắc gáy lên mấy tiếng.
Diệp Kiều không nhịn được mà bật cười, không lâu trước đây, Tiểu Hắc còn bi thương đến mức không muốn kêu một tiếng, mỗi buổi sáng bình minh lên đều là hữu khí vô lực, hiện giờ nghĩ đến có lẽ là do Tiểu Tố may cái áo lót kia làm Tiểu Hắc vui vẻ, che được cái đuôi trụi lủi của nó, giúp Tiểu Hắc trở lại là con gà anh tuấn tiêu sái nhất trong chuồng.
Chỉ là Diệp Kiều cười quá nhiều, sau đó liền cảm thấy eo mình mỏi nhừ, không chỉ có eo, phía sau lưng cũng có hơi đau, đã rất lâu rồi chưa từng vận động kịch liệt như vậy, hiển nhiên sẽ có chút không quen.
Sau khi tỉnh ngủ nàng sẽ luôn ngồi ngây người một lát, mà chút nhức mỏi này làm Diệp Kiều tỉnh ngủ hẳn.
Nàng vươn tay, nhẹ nhàng ấn lên eo, mấy ngày nay học y kinh làm nàng đã có xác định vị trí của huyệt vị chính xác, chỉ cần hơi điều chỉnh lực ấn một chút là đã có cảm giác, chỉ chốc lát sau là đã cảm thấy thoải mái.
Thế nhưng thoải mái xong rồi liền cảm thấy đói bụng.
Diệp Kiều duỗi tay sờ sờ cái bụng nhỏ lép xẹp của mình rồi ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Vân vẫn còn đang ngủ say, có chút không nỡ mà cứ như vậy đứng dậy.
Nàng đưa tay khẽ chạm lên lông mi của hắn, cười cười, khẽ nói: “Tướng công thật lợi hại.”
Chỉ là giờ phút này Kỳ Vân đang ngủ say hiển nhiên không có cách nào đáp lại lời ca ngợi của Diệp Kiều.
Nhân sâm nhỏ cũng không thèm để ý, vẫn nghịch ngợm mấy sợi lông mi của hắn, nàng chợt phát hiện Kỳ Vân vẫn nằm ngủ như cũ.
Chuyện này làm cho trong lòng Diệp Kiều bất chợt trầm xuống.
Nàng bỗng nghĩ có phải mình đã làm Kỳ Vân quá mệt mỏi rồi hay không.
Nghĩ đến đây nàng vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ cổ tay của Kỳ Vân.
Tiếp sau đó, Diệp Kiều liền có chút kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Tướng công nhà mình lúc trước có thể nói là đã bước nửa chân vào quan tài rồi thế nhưng bây giờ tình trạng đã tạm ổn định lại.
Dù cho vẫn không thể so sánh với người bình thường bị bệnh nhưng ổn định được như thêês này đúng là không dễ.
Diệp Kiều cũng không có miệt mài theo đuổi nguyên nhân như thế nào, trên mặt nàng lúc này chỉ có tươi cười.
Chẳng qua nàng cười không chỉ bởi vì sức khỏe của Kỳ Vân đã có tiến triển mà còn vì tối hôm qua thực sự là thoải mái.
Nhân sâm nhỏ trước nay đều là có một nói một, nếu làm chuyện này mà không gây tổn thương đến hắn, ngược lại có ích lợi, vậy về sau có phải làm càng nhiều càng tốt hay không?
Bất quá Diệp Kiều cũng nhìn ra, ngày hôm qua bản thân nàng được thoải mái, nhưng Kỳ Vân hình như lại bị bổ dưỡng quá mức.
Cũng không biết vì sao, lần trước tẩm bổ lớn như vậy, mà hắn lại bị sốt cao thiếu chút nữa hù chết nàng.
Nay bổ quá lại chỉ là nặng nề ngủ, cũng không có bất luận cái gì khác thường, từ mạch tượng xem ra cũng không giống như là có cái gì kỳ quái.
Có lẽ là căn cơ của tướng công đã ổn định chút, có thể tự mình tiêu hóa?
Diệp Kiều có chút hoang mang, trong lúc nhất thời cũng không thể kết luận chắc chắn, liền không đứng dậy, chỉ là hơi hơi nghiêng người lại nằm xuống bên cạnh Kỳ Vân, kéo tay chân hắn cẩn thận dịch sang một bên, tránh cho đụng đến hắn.
Tiếng Tiểu Hắc kêu to dần ngừng lại, chung quanh khôi phục một mảnh yên tĩnh.
Diệp Kiều yên lặng nằm bên cạnh Kỳ Vân trợn tròn mắt nhìn hắn, còn bàn tay nàng thì đang nắm lấy tay hắn tỷ mỉ quan sát sự thay đổi của mạch đập, tinh tế quan sát mạch đập biến hóa.
Có lẽ vì không gian là quá mức yên tĩnh, lại có lẽ là vì mạch đập của Kỳ Vân vẫn luôn không có thay đổi gì, Diệp Kiều xem có chút xuất thần.
Tướng công nhà mình đối đãi người ngoài lạnh nhạt đạm nhiên, đối đãi với mình lại ôn nhu hòa hoãn, Diệp Kiều xem như toàn bộ thể hội quá một lần.
Nhưng cũng chẳng có thay đổi gì mấy, người này chỉ cần là lúc tỉnh, vô luận là đối với ai, đều giống như là đang suy tư chuyện gì đó.
Hắn vẫn luôn an tĩnh, thông tuệ, trong lòng có cẩm tú.
Nhân sâm nhỏ theo bản năng đem hắn coi như chỗ để dựa vào, lại chưa từng tinh tế xem qua bộ dáng lúc hắn ngủ say.
Hiện tại vừa nhìn thì phát hiệm ra, người này cho dù là ngủ rồi thì cũng vẫn duy trì tư thế ngủ rất quy củ, chỉ là trên mặt lại có nét khoan khoái.
Gương mặt kia biểu tình bình thản điềm đạm, đáy mắt đã không còn quầng thâm, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc giờ đã không còn nhiều lắm, vẻ âm trầm cũng đã biến mất, Diệp Kiều ngồi dậy xem, cảm thấy càng ngày càng xem không đủ.
Tướng công nhà mình thật sự quá đẹp.
Cảm giác thấy chăn bên ngoài lạnh lẽo, Diệp Kiều lại nằm trở về, nhưng mà vừa mới lăn lộn như vậy liền cảm thấy bụng càng lúc càng đói.
Dù cho trong lòng cảm thấy Kỳ Vân sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, thế nhưng Diệp Kiều vẫn không nghĩ cứ thế đứng dậy, đem Kỳ Vân bỏ lại ở trên giường luôn cảm thấy không an tâm.
Nghĩ nghĩ, nhân sâm nhỏ chớp mắt, rồi nghiêng người, đem tay với vào dưới chăn.
Nàng sờ sờ một lát rồi sau đó móc ra một ít quả khô.
Diệp Kiều lén trốn ở trong chăn nhìn thì thấy có táo đỏ, có long nhãn, nhưng thật ra đều có thể ăn.
Nếu là ngày thường, Diệp Kiều tất nhiên không thích nằm ở trên giường ăn cái gì đó, vì sẽ không dễ thu dọn, bất quá hiện tại tình thế bức bách, nàng liền thật cẩn thận túm cái khăn lại đây, đem khăn trải trên bàn, thật cẩn thận nhón quả khô ăn.
Cắn ở trong miệng, rắc rắc, hương vị thật ra cũng không kém.
Đúng lúc nàng mới ăn được một nửa, Diệp Kiều liền nhìn thấy lông mi Kỳ Vân giật giật, giống như sắp tỉnh lại.
Diệp Kiều lập tức che miệng lại, ngó Kỳ Vân một cái, cảm giác hắn chỉ khẽ cử động nhưng không có tỉnh lại, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Thế nhưng điều này cũng làm Diệp Kiều an tâm không ít, nếu không phải ngủ đến hôn mê, liền chứng minh cơ thể hắn đã không có trở ngại.
Nàng cũng không ở trên giường nhìn chằm chằm hắn nữa mà buông tay ra ngồi dậy, túm quá áo ngoài phỉ thêm lên người mình, rồi sau đó thật cẩn thận đem đống vỏ quả trên giường thu thập tốt, lúc này mới xuống đất.
Thế nhưng nhân sâm nhỏ đứng ở trước giường, nghĩ nghĩ, rốt cuộc tại sao lại muốn nhét ở trong chăn nhiều thứ như vậy, Kỳ Vân không giải thích nhiều, có điều Diệp Kiều đoán hẳn là một cái quy củ tập tục linh tinh nào đó thôi.
Nàng chớp chớp mắt, nhẹ nhàng đem bọc vỏ quả nhét lại xuống dưới đệm giường.
Diệp Kiều thả màn xuống, đốt than, chờ đến khi cả căn phòng đều ấm áp nàng mới đi trang điểm, khoác áo choàng, ra cửa đi đến sân của Liễu thị.
Hiện tại đã không còn sớm, lúc Diệp Kiều tới nơi vừa lúc Liễu thị đang lễ Phật.
Nàng cũng không đi quấy rầy, mà trước tìm Lưu bà tử học đánh phấn.
Hiện giờ Diệp Kiều đã có thể phân biệt được các loại chất liệu phấn mặt, cũng có thể tự mình mân mê một ít lấy ra để vẽ hoa điền, mọi thứ đều học được rất tinh tế.
Chờ Liễu thị ra tới, Diệp Kiều còn đang cầm một quả hoa điền dán ở giữa mày, Liễu thị đục lỗ nhìn, không khỏi nói: “Cái này rất hợp với con.”
Diệp Kiều nghe vậy, mới phát hiện Liễu thị đã ra rồi, nàng liền cười đứng dậy, đi qua đỡ Liễu thị ngồi xuống, thanh âm nhẹ nhàng: “Nương, cái này có thể dạy con cách cắt được không?”
Liễu thị bảo nàng ngồi vào chỗ đối diện, cũng không lập tức trả lời, mà nói với Lưu bà tửaq: “Đi trà phòng một chuyến, cho người làm nóng điểm tâm, mang lại đây đi.” Sau đó bà mới nhìn Diệp Kiều nói.
“Hoa điền này rất nhỏ, nếu tự mình cắt khó tránh khỏi hao tâm tốn sức, con nghĩ xem muốn hinhg như thế nào là được rồi, nếu như mua không được thì chỉ cần vẽ lại cái bộ dáng, tự nhiên có thể cho người làm ra, thật sự không được nữa thì dùng đan chi phác họa cũng giống nhau.”
Diệp Kiều tinh tế ghi tạc trong lòng, cười gật đầu theo tiếng.
Liễu thị cũng cười cười, cùng nàng nói chuyện phiếm.
Chờ Lưu bà tử cầm điểm tâm trở về, Diệp Kiều lại hỏi Liễu thị: “Nương, tại sao ở dưới đệm giường lại bỏ maya thứ linh tinh như táo rồi cả long nhãn..
nữa vậy?”
Liễu thị nghe vậy, theo bản năng cầm lấy khăn che che khóe môi, sau đó mới ôn thanh nói: “Đây là tập tục, lấy cái cát tường lời nói là, phù hộ nhật tử rực rỡ ngọt ngào, cũng ngụ ý sớm sinh quý tử.”
Diệp Kiều chớp chớp mắt: “Sớm sinh quý tử?”,
“Đúng vậy, táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen, nhưng còn không phải là sớm sinh quý tử sao.” Lưu bà tử cười giải thích.
Diệp Kiều lại nhớ rõ, Kỳ Vân chỉ thả táo đỏ cùng long nhãn, đậu phộng hạt sen lại chưa thấy được.
Bất quá Diệp Kiều cũng không hỏi nhiều nữa, nếu biết đây là tập tục, vậy nàng liền chuẩn bị trở về thừa dịp Kỳ Vân còn chưa tỉnh, đem những thứ mình đã lén ăn mất nhét bổ sung vào mới được.
Bất quá chờ Diệp Kiều rời đi, Liễu thị đứng dậy lại trở về tiểu Phật đường, ở đệm hương bồ đoan chính chính quỳ xuống, trên mặt là ngăn không được tươi cười, nhẹ giọng nhắc mãi: “Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ a.”
Một bên Lưu bà tử có chút khó hiểu: “Phu nhân, có chuyện tốt gì sao?”
Liễu thị nhìn nhìn nàng: “Hôm nay Nhị Lang có phải hay không dậy trễ?”
Lưu bà tử lên tiếng: “Nhìn nhị thiếu nãi nãi mi không có tinh tế vẽ quá, có lẽ là nhị thiếu gia còn không có thức dậy đâu.”
Hiện giờ, chuyện Kỳ Nhị Lang thích giúp nương tử nhà mình vẽ mi đã không phải cái gì bí mật, rốt cuộc đây là câu chuyện mọi người ca tụng, không hề kiêng kị, nói một câu còn có thể tán một câu Kỳ gia Nhị Lang cầm sắt hòa minh.
Nhị Lang thức dậy muộn, con dâu lại hỏi những việc này, hai chuyện này gộp chung vào quá rõ ràng rồi còn gì?
Gương mặt Liễu thị tươi cười, một lần nữa nhìn về phía Bồ Tát, nhẹ nhàng mà lần chuỗi Phật châu trên tay.
Vừa nghĩ đến đây, Liễu thị lại không nhịn được mà rơi nước mắt, càng nghĩ càng không dừng lại được, chỉ là nụ cười trên mặt không hề mất đi.
Cũng vào khoảng thời gian này năm ngoái, mỗi ngày bà đều lo lắng Nhị Lang nhà mình có thể hay không một giấc ngủ say liền không còn, rất nhiều năm rồi nỗi lo lắng này vẫn luôn canh cánh trong lòng bà, chưa bao giờ mất.
Hiện giờ Nhị Lang sức khỏe an ổn, Kiều Nương hòa thuận ngoan ngoãn, bản thân bà còn có mong cầu gì hơn nữa đâu?
Liễu thị lại xoay chuyển Phật châu, nhắm mắt lại, không nói thêm lời nào.
Bên kia, lúc Kỳ Vân tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là hướng tới giường bên kia sờ soạng.
Hiện giờ hắn thường dậy sớm hơn Diệp Kiều.
Buổi sáng thức dậy chuyện đầu tiên là muốn nhìn xem Kiều Nương nhà mình ngày hôm qua ngủ ngay ngắn hay không, rất nhiều lần hắn đều nhìn đến Diệp Kiều buổi tối đá chăn.
Nàng lại sợ lạnh nên mỗi lần như vậy lại túm chăn đắp lại không thì chui vào lòng hắn ngủ, làm Kỳ Vân ôm nàng thành thói quen luôn.
Buổi sáng nào, Kỳ Nhị Lang cũng thích đi xem Diệp Kiều còn đắp chăn không, nếu không đắp, hắn lại giúp nàng nhém góc chăn.
Nhưng hôm nay, hắn lại sờ soạng vào khoảng không.
Kỳ Vân lập tức liền thanh tỉnh, hắn nửa chống thân thể, quay đầu nhìn lại.
Trong phòng đã được đốt nóng bằng than, cho dù không đắp chăn cũng không cảm thấy lạnh, nhưng mà Kỳ Vân vẫn nhớ lại ngày hôm qua, lập tức liền đỏ mặt.
Sau đó hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nghĩ xem không phải mình lại nằm mơ nữa đi.
Hình như từ sau khi hắn cùng Kiều Nương ngủ chung giường thì hay nằm mơ thấy giấc mộng này.
Bất quá Kỳ Vân rất nhanh lại cảm giác được dưới đệm chăn có cái gì đó.
Hắn đem tay với vào trong liền lấy ra một cái khăn, mở ra thì nhìn thấy bên trong bọc một bao vỏ quả.
Kỳ Vân: .
Trong lúc nhất thời, Kỳ Vân không biết nên có biểu tình gì đây, cuối cùng rốt cuộc không nhịn được mà mỉm cười.
Hắn đem khăn bỏ lại trên bàn, đứng dậy, vén mành lên thì chợt nhìn thấy Diệp Kiều đang đẩy cửa tiến vào.
Vốn dĩ trong tay Diệp Kiều còn đang nắm lấy một túi đồ, muốn thừa dịp Kỳ Vân vẫn chưa thức dậy sẽ đem nhét trở lại, ai biết lại đúng lúc bị hắn bắt gặp.
Nàng vội vàng giấu đồ ra sau lưng, bối rối đảo mắt nhìn xung quanh: “Tướng công, chàng tỉnh rồi à, có đói bụng không? Ta cho người đem cơm sáng mang vào.”
Nhưng không đợi Diệp Kiều nói xong, liền nhìn thấy Kỳ Vân vẫy tay gọi mình tới.
Diệp Kiều đi qua, ghé vào ngồi ở mép giường.
Kỳ Vân duỗi tay nhẹ nhàng ấn ấn sương eo sau lưng nàng, cười nói: “Có mệt hay không?”
Nhân sâm nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, rồi sau đó lại lắc đầu: “Buổi sáng còn mệt mọt chút, nhưng mà bây giờ không mệt, tướng công chàng làm sao mà biết ta mệt?”
Bởi vì, bây giờ sau lưng cùng eo của Kỳ Vân cũng rất mỏi, đặc biệt là nghĩ đến ngày hôm qua bị nương tử nhà mình quấn lấy tới hai lần rồi sau đó..
Thế nhưng lời này Kỳ Vân tuyệt đối sẽ không nói ra, có chết cũng không nói.
Hắn tự mình cảm nhận là được rồi.
Nói đoạn hắn chú ý thấy trên tay Diệp Kiều đang cầm một túi đồ.
Kỳ Vân nhìn thấy khẽ nhướng mày, thoạt nhìn có chút quen mắt, mới vừa rồi không phải mình mới lấy ra một bọc đồ giống y như vậy từ dưới đệm ra hay sao?
Hắn không khỏi cười nhìn Diệp Kiều, nhẹ giọng hỏi: “Kiều Nương, nàng lấy cái gì vậy?”
Diệp Kiều thấy tránh không khỏi, chậm rì rì đem đồ vật đưa cho Kỳ Vân xem.
Kỳ Vân mở ra nhìn thấy bên trong bao toàn: Táo đỏ, long nhãn, đậu phộng, hạt sen.
Cái này làm cho Kỳ Vân sửng sốt một chút, rồi sau đó nhìn về phía Diệp Kiều, liền nghe Diệp Kiều mềm mụp nói: “Ta là nghe nương nói, phải bỏ mấy thứ này vào.
Buổi sáng ta đói quá nên thật sự đã ăn không ít, cho nên mới nghĩ tới phải bỏ bù vào..”
Kỳ Vân trong lúc nhất thời không biết làm sao, thật sự rất muốn cười, rốt cuộc hắn chưa nghe ai nói qua ăn vụng rồi còn có thể bổ sung lại, nhưng lại có chút mạc danh cảm xúc ấp ủ.
Dù sao hắn cũng không có bỏ vào hai thứ.
Nam nhân vươn tay, nhẹ nhàng mà cầm Diệp Kiều đầu ngón tay, ách sinh hỏi: “Ý tứ trong này, nàng biết là gì không?”
Diệp Kiều gật đầu: “Ta đã hỏi qua nương.”
Lúc này Kỳ Vân có chút cảm động, lại không cầu mong gì xa xôi.
Hiện giờ hắn có được đã so với hắn dự đoán nhiều quá rồi, chuyện nối dõi này Kỳ Vân chưa bao giờ trông mong gì nhiều.
Kỳ Vân không hề nói thêm cái gì, chỉ vươn tay ra đem Diệp Kiều ôm vào trong ngực.
Diệp Kiều để mặc hắn ôm, thuận tiện còn nắm chặt cổ tay của hắn xem mạch, cảm thấy hắn không quá đáng ngại mới thành thành thật thật ghé vào trong lòng ngực hắn.
Thế nhưng rất nhanh, Diệp Kiều liền phục hồi tinh thần lại.
Đúng rồi, ngày trước tiểu hồ ly chính là làm xong chuyện đó không bao lâu liền có em bé.
Có em bé hẳn là rất thú vị, tiểu Thach Đầu nhìn thật sự rất ngoan, nàng cảm thấy có một đứa cũng khá tốt.
Chỉ là..
Nhân sâm nhỏ kỳ thật đã vô số lần nghiệm chứng quá, mình bây giờ đã là người, không còn là nhân sâm tinh trước kia nữa, chỉ là nàng không tự chủ được ở trong lòng nói thầm, nếu mà thật sự có bảo bảo, lỡ như trên đầu bé mọc ra lá cây thì phải làm sao bây giờ?.