Đọc truyện Phúc Vận Kiều Nương – Chương 44
Diệp Bình Nhung thấy hắn hốt hoảng giải thích thì không khỏi bật cười, rồi vỗ vỗ bờ vai của hắn ta giống như đang trấn an: “Ta biết, việc này cho dù ngươi không nói, chủ tử cũng sẽ biết.
Ta chỉ là không nghĩ tới Vương phi thật sự có thể giúp ta việc gấp này.”
Lưu Vinh nghe vậy thì sửng sốt: “Ngươi muốn nói, Vương phi có thể là đang lung lạc ngươi hoặc là nghi kỵ ngươi sao?”
“Cũng không tính là vậy.
Nàng nói với ngươi rằng Vương gia điều tra ra, thì dù tính là thu mua nhân tâm, đó cũng là nàng giúp Vương gia mua.”
Lưu Vinh ngẫm nghĩ lại một lát, chỉ có thể cảm khái: “Vương gia của chúng ta quá ham chơi, có thể có Vương phi ở một bên lo liệu cũng là chuyện tốt, nói thật ra, Vương gia rốt cuộc làm thế nào mà cưới được người tốt như vậy chứ..”
Diệp Bình Nhung trừng mắt liếc hắn một cái: “Nghị luận chủ tử, ngươi còn muốn giữ đầu lưỡi của mình nữa không đấy?”
Lưu Vinh lập tức ngậm miệng, cười cuời lấy lòng Diệp Bình Nhung.
Diệp Bình Nhung không để ý đến hắn ta nữa mà nhìn chằm chằm vào tờ giấy kia để ghi nhớ trong lòng, sau đó đem tờ giấy châm lên ngọn nến đang cháy đốt nó thành tro.
Trên mặt hắn lúc này nở một nụ cười nhẹ.
Đã lâu không gặp, không biết đệ đệ bây giờ có thay đổi nhiều không, mấy năm nay mỗi khi nhớ tới bọn họ là lại đau lòng.
Còn tiểu muội nữa, rốt cuộc là cuộc sống hiện tại có tốt thật không hay chỉ là lừa dối hắn cho qua đây?
Muội ấy là người mềm lòng, cho dù khổ sở đến mấy chỉ sợ cũng sẽ không nói rõ cho hắn biết.
Người đang bị Diệp Bình Nhung nhớ đến -Diệp Kiều – lúc này một tí xíu khổ sở cũng không có.
Trên đường trở về nàng còn mua hai xiên kẹo hồ lô ngào đường, một chuỗi đưa cho Kỳ Minh vừa mới lên xe ngựa, bản thân mình còn cầm một xiên.
Kẹo hồ lô này được làm từ táo đỏ.
Táo sau khi được bỏ hạt bên ngoài bọc một lớp đường trong suốt làm nổi bật lên màu đỏ tươi óng ánh, cắn một miếng ngậm trong miệng có cảm giác còn ngọt hơn cả mật.
Kỳ Vân vốn không thích ăn ngọt nhưng lại không muốn làm Việt kiều buồn nên chỉ cằn một viên để trong miệng từ từ nhai, còn Diệp Kiều thì cầm phần còn dư lại vui vẻ ăn.
Về phần kỳ Minh lúc này thì đang còn bận rộn diễn tốt vai của hắn “thư sinh gãy một tay”
Kỳ Tam Lang hiển nhiên là kiểu người làm bất cứ chuyện gì cũng đến nơi đến chốn.
Nếu hắn đã phải giả bị thương để làm cho kẻ hại mình phải lộ diện thì hắn tuyệt đối sẽ không có một chút sơ sẩy, ngược lại còn cảm thấy khá là thích thú.
Kỳ Minh dùng cánh tay vẫn còn hoạt động được cầm kẹo hồ lô vừa ăn vừa hỏi Kỳ Vân: “Nhị ca, vừa nãy lúc ta với tam công tử nói chuyện thấy hắn có nhắc đến nhị ca cùng nhị tẩu.”
“Hửm?” Kỳ Vân vốn còn đang mỉm cười nhìn Diệp Kiều, vừa nghe đến đây thì không khỏi nhìn về phía Kỳ Minh.
Kỳ Tam Lang trước nay đối với Kỳ Vân đều là có một nói một, lúc này cũng không ngoại lệ: “Hắn ta nói cây quạt mà hắn ta thắng được là do một phụ nhân thắng được đèn hoa đăng tặng lại cho hắn, còn nói bên cạnh người phụ nhân kia còn có một người mặc áo lông xù như một quái nhân.” Kỳ Minh Nói đến đây thì dừng lại một chút đầu tiên nhìn nhìn chiếc đèn hoa đăng trên tay Diệp Kiều, nó so với những chiếc đèn khác còn to hơn một vòng, sau đó lại nhìn về Kỳ Vân- người đang được bọc kín mít trong lớp áo lông cừu.
Cái ánh mắt kia không cần nói cũng hiểu.
Toàn bộ con đường, mặc áo lông đen lại còn to xù xụ, ngoại trừ Kỳ Vân ra thì còn ai vào đây nữa?
Kỳ Vân sắc mặt tối sầm, Diệp Kiều thì lại cười tươi rói, còn duỗi tay sờ sờ chiếc áo trên người Kỳ Vân.
Cái này làm cho Kỳ Vân cũng khẽ cong lên khóe miệng, thầm nghĩ có thể làm nương tử nhà mình cười, kì quái một tí thì có làm sao.
Chờ tới khi về đến nhà thì cũng đã đến nửa đêm, Diệp Kiều liền ôm Kỳ Vân đi ngủ.
Sáng hôm sau, Diệp Kiều đi đến chỗ Liễu thị.
“Nương, đây là cho ngài.” Diệp Kiều biết Liễu thị ngày thường ngoại trừ lễ Phật ra thì thời gian còn lại đều trồng hoa.
Hôm qua lúc nàng xem hoa đăng thì cũng tiện thể mua một chậu hoa sứ về.
Tiểu Tố đem chậu hoa đưa cho Lưu bà tử, Liễu thị nhìn cười, gật gật đầu: “Nhìn không tồi, Kiều Nương con có lòng rồi.”
Lưu bà tử cũng cười theo, kỳ thật chậu hoa kiểu này Liễu thị đã có một đống, bà ấy vui chính là coi trọng tấm lòng của Diệp Kiều.
Đặc biệt là đã có một Phương thị chỉ có vào chứ không có ra ở phía trước so sánh, Diệp Kiều liền có vẻ phá lệ hiếu thuận.
Diệp Kiều ngồi xuống một bên, vừa cởi áo choàng đưa cho Tiểu Tố vừa hỏi: “Đại tẩu đâu rồi ạ?”
Liễu thị cười nói: “Hôm qua là ngày hồi môn, Phương thị ngày hôm qua đã mang theo Thạch Đầu về nhà mẹ đẻ, nói là muốn ở đó ở một đêm, chiều nay mới về.”
Hồi môn?
Nhân sâm nhỏ cũng không biết cái tục lệ hàng năm này, chỉ là nghe Liễu thị nói đến nhà mẹ đẻ, Diệp Kiều lại nhớ tới một chuyên: “Ngày hôm qua con cũng gặp đại ca mình rồi.”
Liễu thị “A” một tiếng, hỏi: “Diệp gia Đại Lang còn tốt chứ?”
Diệp Kiều mềm mại cười nói: “Nhìn rất tốt ạ, so với trước kia thì cường tráng hơn rất nhiều.”
Liễu thị nghe vậy thì cười: “Ta chỉ nghe nói ca ca con đi chiến trường, hiện giờ có thể bình an trở về đã là trời xanh phù hộ, cũng nên mời về đây chơi một lát.”
Diệp Kiều gật đầu: “Tướng công cũng nói như vậy, chỉ là ngày hôm qua bọn con gặp nhau quá gấp gáp, chia tay cũng vội vàng, sợ là ca ca nhất thời không tìm được con.”
“Không sao, ngày con về đây rất ồn ào náo nhiệt, lại cũng vừa mới cách đây không lâu, hắn chỉ cần nghe ngóng một chút là sẽ biết.
Chờ đến hôm gặp mặt, nếu hắn muốn thì cùng Nhị Lang làm buôn bán cũng tốt.” Liễu thị nhẹ giọng trấn an, trong lòng còn một câu nữa vẫn chưa nói.
Diệp Đại Lang nếu đã trở về thì người đầu tiên hắn nên tìm không phải là Diệp Kiều mà là Diệp Nhị Lang, chung quy hai huynh đệ họ mới là chủ của Diệp gia.
Chỉ bằng việc Liễu thị nghe được một đống chuyện xấu của Diệp Nhị Lang thì hai huynh đệ này không thể thiếu một trận bẻ xả.
Kiều Nương nếu đã gả tới Kỳ gia, thì chuyện nội bộ của Diệp không cần thiết liên lụy vào.
Hơn nữa ở trong lòng Liễu thị, Diệp Kiều là người thiện lương nhất, nhà mẹ đẻ nếu như có xảy ra tranh đấu gì đó mà bị nàng nhìn thấy chỉ sợ trong lòng cũng khó chịu.
Con dâu nhà mình, mình đau, huống chi còn là tức phụ tốt như vậy.
Nghĩ đến đây, Liễu thị liền nói: “Hiện giờ hồi môn con không trở về cũng không cần quá mức để ý, đợi chút ta sẽ cho Lưu bà tử đưa chút trứng, thịt qua đó, coi như con đã trở về quá là được, người khác cũng sẽ không dám nói gì.”
Diệp Kiều gật gật đầu đồng ý.
Không bao lâu, Lưu bà tử đã mang theo người ngồi xe bò đi đến Diệp gia, lúc đến nơi thì nhìn thấy trước cửa Diệp gia có một người đàn ông cao lớn thô kệch đứng ở cổng.
Lưu bà tử đang định lên tiếng kêu hắn nhường một chút, thì người nọ cũng đã tránh qua một bên, rồi đi đến một quán hoành thánh bên cạnh ngồi xuống.
Lưu bà tử chỉ nghĩ đây là một người qua đường nên không nhìn hắn nữa, chờ xe ngừng liền xuống dưới, đang muốn đi tới gọi cửa, liền nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh sắc bén của nữ nhân: “Tiền nhà chúng ta dùng cho mình còn không đủ, vậy mà ngươi lại còn muốn cho người khác mượn tiền nữa sao.
Cuộc đời này làm sao sống nồi đây hả trời!”
“Trương gia thật sự là không còn gì ăn, lúc trước khi chúng ta còn nghèo túng người ta cũng đã tiếp tế cho chúng ta, ngươi..”
“Ta nói không là không! Ngươi đi lấy lại bạc về cho ta, đi ngay bây giờ!”
Lưu bà tử cũng chẳng rỗi hơi đứng ở chỗ này nghe phu thê bọn họ cãi nhau.
Bà ta vươn tay, dùng sức vỗ vỗ lên cánh cổng, lớn tiếng nói: “Diệp gia nhị tẩu, nhị thiếu nãi nãi nhà ta dặn dò ta lại đây đưa vài thứ.”
Nghe xong lời này, bên trong lập tức im bặt.
Ra mở cửa chính là Diệp nhị tẩu, nàng ta tuy rằng tức Diệp Kiều quá ngày lành, nhưng mà nếu có thể có cái gì đó đưa tới cửa tất nhiên là vẫn sẽ vui vẻ.
Lúc nàng ta trông thấy hai cái sọt Lưu bà tử cho người dọn xuống trong đó có cả trứng và thịt, thì càng cười tươi như nở hoa.
Diệp Nhị Lang sau đó cũng vội vã đi ra, nhưng hắn lại không xem người ta mang đến thứ gì mà chỉ muốn xem xem một nhà tiểu muội có trở về hay không.
Diệp Nhị Lang không thấy người định mở miệng hỏi.
Chính là không đợi bọn họ nói chuyện, Lưu bà tử đã lập tức nói: “Chỗ này là Nhị thiếu nãi nãi phân phó người đưa tới.” Bà ta nói xong thì sai người mau chóng đem các thứ dọn xuống dưới trước cửa, cũng không hề muốn ở lâu thêm một khắc nào nên lập tức lên xe bò trở về.
Trái phải cũng là Liễu thị bảo bà ta đem đồ vật đưa đến, đem lời nói nói xong, bên Lưu bà tử một chút cũng không nghĩ lây dính vào.
Diệp nhị tẩu vốn dĩ còn đang oán trách Diệp Nhị Lang dùng tiền bạc lung tung, nhưng mà hiện tại khi nhìn thấy một rổ trứng cùng một miếng thịt ba chỉ to kia thì lập tức cười như nở hoa.
Chờ Lưu bà tử đi rồi, Diệp nhị tẩu cũng liền không còn cố kỵ gì nữa, nàng ta đem sọt dọn vào sân, đóng cổng lại rồi nói thẳng: “Đừng thấy người khác đều đồn là Kỳ nhị sắp chết, chính là hiện giờ xem ra vẫn là có thể gắng gượng thêm một thời gian nữa đấy.”
Diệp Nhị Lang thấy nàng nói quá mức, liền nói: “Nếu như muội phu có thể tốt lên thì đối với Kiều Nương cũng tốt, nàng vốn dĩ chính là có phúc..”
“Phi, có phúc? Có phúc mà lúc trước khi còn ở nhà ta, sao ngươi buôn bán cái gì cũng xôi hỏng bỏng không vậy?” Diệp nhị tẩu không thể nghe lọt tai những điều hay về Diệp Kiều, nói tới đây, nàng ta lại như nhớ tới cái gì: “Lúc trước tiền ngươi lấy từ chỗ của ta bây giờ còn lại bao nhiêu từ?”
Diệp Nhị Lang không nói chuyện.
Diệp nhị tẩu trừng mắt: “Lại hết rồi?” Thấy Diệp Nhị Lang không nói, Diệp nhị tẩu chỉ vào hắn mắng, “Ngươi rốt cuộc là thật sự đi làm buôn bán hay là lại cho người khác mượn hết! Ngươi nói đi! Ngươi mà không nói ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Trong phòng Diệp Bảo nghe được động tĩnh, chạy vội chạy ra, to miệng kêu lên: “Mẹ, mẹ!” Do chạy vội nên dưới chân nó vấp một cái cả người đều ngã nhào.
Diệp Bảo hiện giờ cũng không nhỏ, hơn nữa Diệp nhị tẩu vẫn luôn nuông chiều nó, lớn lên béo một tí.
Nghiệp báo vừa té như vậy liền đem một sọt trứng làm đổ ra.
Trứng vỡ, lòng trắng lòng đỏ trắng trắng vàng vành rải đầy đất, Diệp nhị tẩu tức khí túm Diệp Bảo dậy đánh, trong lúc nhất thời, trong viện tiếng nữ nhân kêu hài tử khóc ầm ĩ, ngay cả người đi qua đường đều có thể nghe được.
Ông Lão bán hoành thánh cười xì hai tiếng nói: “Người nhà này cũng là do ngày thường không biết tích đức, bán muội tử cũng không ngừng nghỉ mỗi ngày lăn lộn, thật không biết rốt cục bọn họ nghĩ cái gì không biết, thể yên ổn mà sống hay sao.”
Nhưng không đợi hắn nói xong, liền nghe được “Rầm” một tiếng.
Ông lão sợ hãi quay đầu lại, thì thấy người vừa mới vào quán ngồi đã đem chén hàng thánh của mình làm đổ xuống đất.
Không đợi ông lão mở miệng, người nọ đã đứng dậy, cầm mười đồng tiền đưa cho ông lão, trầm giọng nói: “Xin lỗi, đây là bồi thường cho ngài tiền chén vỡ.”
Ông lão vốn dĩ còn định bắt đền hắn vì đã làm vỡ chén của mình nhưng giờ trông thấy mười đồng tiền này thì lập tức cười nói: “Không sao không sao, khách quan có còn muốn uống hoành thánh nữa không?” Đùa gì chứ, mười đồng này có thể đổi hơn mười cái chén đấy.
Diệp Bình Nhung lắc đầu, thấp giọng nói: “Không cần.” Hắn nói xong, xoay người rời khỏi quán hoành thánh.
Hắn hung hăng nhìn chằm chằm cửa Diệp gia mấy lần, sau đó mới quay đầu, bước nhanh rời đi.
Bên này Diệp gia khóc khóc, nháo nháo, Kỳ gia lại là một mảnh sóng yên biển lặng.
Diệp Kiều sau đó lại ngồi nhìn đèn, lần này cũng là rất lâu rồi không không gặp mặt Đổng thị Lúc này trời vừa mới tối thì nàng cũng đã trở về.
Kỳ Vân nếu biết, tất nhiên sẽ muốn bồi nàng, chính là Diệp Kiều cũng biết chuyện thương đội thực sự trói chân trái tay hắn.
Thương đội vốn đã ít, hơn nữa có thể làm lớn lại càng là lông phượng sừng lân, Kỳ Vân tìm được con đường thông qua Tôn chưởng quầy này đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ, đã nhiều ngày đều tại vì thế mà bận rộn.
Diệp Kiều cũng không muốn quấy rầy hắn, thậm chí không nói chuyện quá nhiều với Kỳ Vân, sợ hắn lo lắng, tự mình hẹn Đổng thị đi.
Chờ khi trở về, Diệp Kiều còn chưa vào cửa liền nhìn thấy Lý lang trung từ trong phòng đi ra.
Lý lang trung đi ra từ cửa bên hông sân chính, Diệp Kiều khi đi vào chỉ nhìn thấy một cái bóng lưng của Lý lang trung, nàng cũng không kịp gọi lại ông ta lại để hỏi thắm, thì Lý lang trung đã đi mất.
Nàng hơi sững người, rồi sau đó tim nhảy thót lên.
Gần đây thân mình Kỳ Vân dưỡng khá tốt, cũng đã rất lâu rồi Lý lang trung không tới, lúc này ông ta đột nhiên lại đây chẳng lẽ là thân mình tướng công lại xảy ra vấn đề gì rồi sao?
Diệp Kiều vội vàng đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Kỳ Vân đang ngồi ở bàn sau, hình như đang nhìn thứ gì đó.
Nhìn thấy Diệp Kiều vào cửa, hắn liền cười nhìn nàng nói: “Kiều Nương, quyển sách này sau lần đó nàng lại tiếp tục xem sao?”
Nhìn thấy hắn không có việc gì, Diệp Kiều nhẹ nhàng thở ra.
Nàng xoay người khép cửa lại, nghe Kỳ Vân nói, Diệp Kiều không khỏi vừa cởi áo choàng ra vừa đi qua xem: “Sách gì vậy?”
Rồi sau đó, nàng thấy trên bìa quyển sách ngay ngắn xếp bốn chữ: 《 hoa trận sáu kỳ 》.