Phúc Vận Kiều Nương

Chương 42


Đọc truyện Phúc Vận Kiều Nương – Chương 42


Diệp Kiều cầm chiếc đèn hoa đăng hình thỏ ngọc trên tay cười hài lòng.
Tuy lần này nàng đều chọn trúng nhưng đối với nhân sâm mà nói ngoại trừ đèn hoa đăng hình thỏ ngọc kia ra thì những thứ khác nàng đều không cần.

Nàng vốn đơn thuần cho nên những thứ theo đuổi cũng khá đơn giản, cũng chẳng hề tham lam nên sau khi đã lấy được thứ mình muốn thì không hề muốn chơi tiếp nữa.
Chủ quán thấy Diệp Kiều đã dừng tay thì cảm thấy mình nên cao hứng thế nhưng hắn lại cao hứng không nổi.

Vốn dĩ hắn định mở sạp vài ngày kết quả trong một đêm đã bị người ta thắng hết những thứ tốt, đến lúc này hắn khóc không ra nước mắt nữa rồi.
Diệp Kiều thì chẳng hề cảm thấy đồng tình với hắn.

Nhân sâm nhỏ tuy rằng đơn thuần nhưng cũng không ngốc vừa rồi nàng đã nghe Kỳ Vân giải thích quy tắc về của quan phác.

Diệp Kiều có thể thấy, ở đây người thắng chắc chắn ít hơn người thua rất nhiều.

Nếu đã khai trương làm buôn bán lời hay lỗ đều do ý trời, nếu đã đánh cuộc thì phải chấp nhận chịu thua.

Thế nhưng lúc Diệp Kiều cầm chiếc đèn hoa đăng nhìn về phía std thì lại phát hiện trong ánh mắt người này chỉ có hâm mộ và thích thú.
Vừa rồi khi hoa đang còn bày ở trên sạp std còn có thể nói là muốn mua nhưng hiện tại hoa đăng đã về tay Diệp Kiều rồi cho nên hắn cũng không muốn nhắc đến nữa.
Đạo lý của người quân tử là không đoạt những thứ yêu thích của người khác.

Bát vương gia lại là quân tử hàng thật giá thật, thế nên hắn chỉ nhìn nhiều một chút rồi thôi.
Có một số thứ không có được mới là đẹp nhất.
Diệp Kiều thấy std thật sự rất thích chiếc hoa đăng này, thế nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc nàng sẽ tặng nó cho hắn.

Chỉ là nhìn bộ dáng của người này thật đáng thương.
Nghĩ một lát Diệp Kiều liền nhìn về phía chủ quán hỏi: “Ta còn một cơ hội nữa đúng không?”
Chủ quán vừa nghe thấy thế thiếu chút muốn ngã sấp mặt.

Khuôn mặt hắn ỉu xìu, hàng râu cá trê vừa mới vểnh lên đã rũ xuống, khóe miệng không thể duy trì nụ cười vốn có nữa.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tất cả tiền của hắn đều bị Dk lấy hết.

Tuy nhiên hắn ta cũng không phải là người dám chơi không dám chịu cho nên chỉ đành thở dài đem cái rương đưa qua cho nàng.
“Mời phu nhân! Hôm nay ta có thể gặp được một người có may mắn như phu nhân cũng là số phận của ta.”
Diệp Kiều nghe vậy chỉ cười cười, Kỳ Vân cũng nhìn về phía chủ quán này nhiều hơn một chút.

Tuy nói mở loại sạp này so với quan phát cũng không phải việc quang minh chính đại gì, thế nhưng hắn ta có thể nghĩ thông suốt như vậy cũng coi như là một người rộng rãi, phóng khoáng.
Tiểu nhân sâm lần này lại không chơi mà quay đầu nhìn về phía Sở Thừa Duẫn nói: “Cơ hội lần này ta nhường cho ngươi chơi.”
Chuyện này làm Sở Thừa Duẫn khá ngạc nhiên: “Vì sao?”
Diệp Kiều nhìn hắn, nàng cảm thấy nếu nói thẳng đánh rằng vì nàng cảm thấy hắn rất đáng thương thì hình như không quá thích hợp.

Chợt nàng bỗng nhớ tới lời Kỳ Vân vừa nói lúc nãy nên cũng bắt chước nói theo: “Trên đời này may mắn là thứ không thể chiếm hết được, lúc gặp được may mắn thì không thế bủn xỉn.

Nếu không đấy không phải là phúc mà chính là họa.”
Diệp Kiều cười tươi sao chép lại lời tướng công nhà mình nói.
“Ta chia cho người một lần cũng không tính là ta bủn xỉn.”
Kỳ Vân dở khóc dở cười, lời hắn vừa mới nói lúc nãy không nghĩ tới với lại bị Kiều Nương nhà mình thực hành ngay như vậy.
Chỉ là Kỳ Nhị Lang cũng không hề ngăn cản nàng.

Theo quan điểm của hắn, Diệp Kiều đã lấy được cái đèn hoa đăng hình con thỏ rồi nên không muốn chơi nữa, như vậy cũng có thể đem cơ hội nhường lại cho người này.
Đây là lần đầu tiên Sở Thừa Duẫn nghe thấy loại lý luận này và cũng là lần đầu tiên hắn được người khác tặng đồ.
Trong lúc hắn còn đang ngây người thì Diệp Kiều đã cầm lấy hoa đăng lôi kéo Kỳ Vân rời đi.
Chỉ vì Kỳ Vân bọc cả người quá kín cho nên khi hai người bọn họ nắm tay nhau không ai chú ý tới.

Mà Diệp Kiều lúc này chỉ chăm chú nhìn chiếc đèn lồng của mình nên không hề để ý đến Diệp Bình Nhung.
Chỉ có điều khi nàng đưa tay ra thắp đèn thì tay áo bị vén lên một đoạn để lộ ra cổ tay trắng nõn cùng với một..

Chiếc vòng tay bằng vàng.
Chiếc vòng này thoạt nhìn đã có từ lâu, hoa văn cổ xưa.
Diệp Bình Nhung liếc mắt một cái liền nhận ra, đây chính là chiếc vòng mà người nương đã mất của hắn từng mang.
Cái này làm Diệp Bình Nhung có chút rối rắm, lại cố kỵ việc còn phải bảo vệ Sở Thừa Duẫn nên không dám tùy tiện đi theo sau.
Chỉ là Diệp Bình Nhung cũng không chú ý tới, Vương phi Mạnh thị giống như có suy tính gì đó mà liếc nhìn hắn một cái.

Thế nhưng Mạnh thị lại không nói gì mà chỉ là ôn nhu cười nói với Sở Thừa Duẫn: “Tướng công! Nếu người ta đã có ý tốt thì cứ nhận đi.”
Sở Thừa Duẫn gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy mình tám phần lại là tay không trở về.
Nhìn chứng tích bi thảm của hai mươi quả cầu đen kia Sở Thừa Duẫn vô cùng hoài nghi vận khí của mình.

Hắn thậm chí còn cảm thấy có phải mình không nên tiêu diệt hồ cá chép của phụ hoàng, bằng không thì sao lại xui xẻo như thế cơ chứ?
Có lẽ là không ôm hy vọng nên tay hắn với vào thùng rút thăm rất nhanh, đến khi lấy ra nhìn kết quả hắn bỗng há hốc miệng ngạc nhiên.

Đó là một quả cầu màu trắng nhìn vô cùng bình thường.

Nhưng mà lúc này Sở Thừa Duẫn chỉ cảm thấy hai bên tai của hắn dường như vang lên tiếng pháo hoa nổ bùm bùm..
Một người số quá nhọ, thế nhưng chỉ cần một lần vận may ghé thăm đương nhiên cảm thấy cực kì hưng phấn.
Chủ quán bất lực nói: “Một quả cầu trắng, một cây quạt xếp.” Nói xong, chủ quán đem cây quạt đưa ra, trong miệng thở ngắn than dài.
“Lần đầu tiên trong đời ta mới thấy vận may mà cũng có thể lây lan được.

Vị công tử này! Ngài thu đi, đây chính là cây quạt làm từ mai lộc trúc.

Haiz! Có lẽ hôm nay thời vận của ta không tốt.”
Quạt làm từ mai lộc trúc thuộc hạng quạt rất tốt, thế nhưng Sở Thừa Duẫn từ nhỏ đến lớn gặp qua thứ tốt đếm không suể, chỉ riêng quạt làm bằng bạch ngọc hắn cũng có tới mấy cây.

Nếu là trước kia có ai đó đem cây quạt như thế này đến trước mặt hắn, tất nhiên là hắn sẽ thấy chướng mắt.
Nhưng lúc này đây, Sở Thừa Duẫn lại xem cây quạt này như bảo bối mà đặt vào chiếc túi đeo bên hông.
Cái này làm Mạnh thị có chút khó hiểu: “Chàng thật sự muốn mang theo cây quạt này sao?” Vậy mà còn trịnh trọng bỏ vào chiếc túi bên hông, đúng là chuyện lạ.

Phải biết rằng, chỉ riêng cái túi may từ tơ vàng này cũng đủ để mua đứt một xe quạt mai lộc trúc.
Sở Thừa Duẫn nắm chặt tay Mạnh thị, cười nói: “Tuệ Nhi, cái này ta muốn mang theo bên mình để lúc nào cũng có thể nhắc nhở bản thân mình rằng” vận may có đôi khi cũng cực kỳ quan trọng “.”
Mạnh thị cười nhìn hắn, không khách khí trêu chọc: “Rõ ràng là bởi vì đây là lần đầu tiên chàng thắng trò chơi này nên trong lòng vui vẻ đi.”
Sở Thừa Duẫn ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Trong lòng hiểu rõ mà không nói ra được rồi.”
Mạnh thị nhấp môi cười, không trêu hắn nữa, chỉ là lúc nàng nhìn về phía Diệp Bình Nhung lại đột nhiên mở miệng nói: “Tướng công, ngươi được phu nhân nhà người ta nhường cho chỗ tốt thì vẫn nên nói tiếng cảm ơn với người ta mới được.

Chỉ là ở đây đông người dễ sinh nhiều chuyện, chàng cũng không nên đi.

Tốt nhất để Diệp đề hạt thay chàng đi một chuyến, có được không?”
Nghe nàng nói như vậy, Diệp Bình Nhung liền lên tinh thần, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Sở Thừa Duẫn.
Sở Thừa Duẫn không nghĩ nhiều, gật gật đầu, nói: “Bình Nhung, vậy làm phiền ngươi đi một chuyến, có Lưu Vinh đi theo chúng ta rồi, ngươi không cần lo lắng, đợi chút gặp nhau ở quán rượu là được.”
Diệp Bình Nhung lập tức lên tiếng, sau đó chịu đựng nôn nóng, lôi kéo Lưu Vinh dặn dò một hồi sau đó mới nhanh chóng rời khỏi đám người.
Lúc này, Diệp Kiều đang cầm hoa đăng, cùng Kỳ Vân đứng ở bờ sông.
Kỳ Vân nắm tay nàng dấu trong chiếc áo lông cừu ấm áp của mình, nhẹ nhàng nói: “Hoa đăng của thị trấn này sở dĩ thịnh hành như vậy, ngoại việc nơi này có rất nhiều cửa hàng, bá tánh giàu có đông đúc ra thì còn bởi vì dòng sông chảy ngang qua thị trấn này.”
Diệp Kiều tò mò đi lên phía trước quan sát: “Dòng sông này có gì lạ?”

Không đợi nàng nói xong, liền thấy được trên mặt sông có từng mảng những điểm nhỏ chi chít lấp lánh.
Diệp Kiều ngạc nhiên đến ngây người, xoa xoa đôi mắt, dường như muốn nhìn cho rõ xem những điểm sáng trên mặt nước này là từ đâu tới.
Nhưng rất nhanh, Diệp Kiều liền phát hiện những điểm sáng này không phải ở trên mặt nước, mà là hình ảnh phản chiếu trên mặt nước..
Nàng ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đêm thì thấy ở trên không trung đang có rất nhiều đèn lồng đang bay lượn.
Đèn, biết bay sao?
Diệp Kiều ngạc nhiên, theo bản năng nắm lấy tay Kỳ Vân vui vẻ chỉ cho hắn xem: “Tướng công, cái đèn kia biết bay!”
Kỳ Vân đã sớm đoán được Diệp Kiều sẽ thích, nên cũng vui vẻ theo nàng mà cong lên khóe miệng.
Trước kia hắn không hiểu tại sao đại ca Kỳ Chiêu của mình luôn thích dỗ dành Phương thị, đến tận bây giờ hắn mới biết, hóa ra việc nương tử vui vẻ đối với bản thân mình cũng là một việc hết sức hạnh phúc.
Hắn lôi kéo Diệp Kiều nhẹ giọng nói: “Đây là đèn Khổng Minh, còn gọi là đèn trời, nếu nàng thích ta sẽ đi mua một cái rồi chúng ta cùng nhau thả có được không?”
Còn một câu nữa mà Kỳ Vân không nói cho nàng biết.

Đó là người ta tin rằng, nếu đem nguyện vọng của chính mình viết trên đèn rồi thả lên trời thì tâm nguyện nhất định sẽ thành hiện thực.
Trước kia Kỳ Vân không tin mấy chuyện này, nhưng hiện tại, hắn lại rất muốn cùng Diệp Kiều thả đèn.
Diệp Kiều lập tức gật đầu, thoạt nhìn có chút nóng lòng muốn thử: “Chúng ta cùng nhau đi!”
Kỳ Vân lại muốn cho nàng một bất ngờ nên liền nói: “Nàng cứ ở chỗ này chờ ta đi, thưởng thức chút đồ ăn ngon nơi này.” Nói rồi Kỳ Vân để nàng ngồi đợi ở một quán trà bên bờ sông, sau đó lại dặn dò Tiểu Tố và Thiết Tử chăm sóc nàng, cuối cùng mới rời đi.
Quán trà này là nơi dành cho những người qua đường dừng lại nghỉ chân, ở đây còn cung cấp than lửa nên so với bên ngoài thì ấm hơn nhiều.

Chỉ là trà ở đây cũng cao hơn so với những quán bình thường hai ba lần, số người chấp nhận ghé vào đây nghỉ chân thật ra không nhiều lắm.
Trong quán trà, Diệp Kiều chọn một chỗ ngồi ở sát cửa sổ.

Nàng chấp nhận thà rằng lạnh một chút nhưng ngồi ở chỗ này có thể trông thấy Kỳ Vân từ xa.
Nàng gọi ba chén trà nóng, chia cho Tiểu Tố và Thiết Tử để hai người họ ấm áp một chút.

Điểm tâm trên là từ trong phủ mang tới, tuy rđã không còn nóng hổi, nhưng bánh đậu đỏ mặc kệ là lạnh hay là nóng đều ăn rất ngon.
Chỉ là chẳng ngồi được bao lâu Diệp Kiều đã thấy nóng ruột đứng ngồi không yên.
Nàng ra bên ngoài nhìn xung quanh, có thể nhìn thấy Kỳ Vân vẫn ở một sạp hàng cách đó không xa, bởi vì cả người Kỳ Vân đều bọc kín mít trong chiếc áo lông cừu xù xù nên rất dễ nhận ra.
Nhưng Diệp Kiều vẫn nhịn không được mà hỏi Tiểu Tố: “Tướng công đã đi bao lâu rồi?”
Tiểu Tố nghe nàng hỏi vậy thì cười rộ lên: “Thiếu nãi nãi là nhớ nhị thiếu gia đi?”
Diệp Kiều cũng thẳng thắn: “Chàng nói muốn đi mua đèn Khổng Minh, chỉ là có một mình chàng ra ngoài, ngươi và Thiết Tử cũng không đi theo nên ta sợ xảy ra chuyện.”
Tiểu Tố không khỏi nhìn về phía Kỳ Vân ở cách đó không xa viết đề thơ lên đèn Khổng Minh.

Tiểu cô nương vẫn còn là chiếu mới, chưa trải sự đời nên thật sự là không hiểu loại tình cảm này.

Ở đây nhìn từ xa là đã có thể nhìn thấy người ta, vậy thì có gì mà lo?
Thiết Tử trấn an nói: “Nhị thiếu nãi nãi không cần lo lắng, ta lúc lại đây đã tìm hai tiểu nhị có công phu trong tiệm rượu đi theo, nhị thiếu gia bên kia chắc chắn là có người bảo vệ rồi.

Nhị thiếu nãi nãi yên tâm đi.”
Diệp Kiều Diệp Kiều đang muốn nói chuyện, lại nghe cách đó không xa truyền đến âm thanh: “..


Là Kiều Nương sao?”
Tiểu nhân sâm chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn liền bắt gặp ngay ánh mắt của một người.
Diệp Bình Nhung đứng ở cửa quán trà, nhìn thấy Diệp Kiều quay đầu lại, trong lúc nhất thời lại không thốt nên lời.
Còn Diệp Kiều thì đang nhìn chằm chằm hắn.
Diệp gia Đại Lang rời nhà đã mấy năm chưa về, bộ dáng sớm đã không còn là anh thôn phu sơn dã, mà đã trở nên cương nghị, vóc người cũng cao lớn hơn nhiều, nhìn qua là đã thấy thay đổi rata lớn.
Chỉ là giọng nói của một người sẽ không dễ dàng thay đổi.
Thanh âm này trùng với giọng nói Diệp Đại Lang trong kí ức của Diệp Kiều.

Tiểu nhân sâm chớp chớp mắt, nói: “Ngươi là, đại ca?” Diệp Bình Nhung vừa nghe thấy lời này liền cảm thấy hốc mắt mình ươn ướt.
Hắn đã từng tưởng tượng vô số lần ở trong đầu cảnh người nhà đoàn tụ, nghĩ tới có thể gặp thoáng qua mà không nhận ra nhau hay không, nghĩ tới có thể bị chặn ngoài cửa vĩnh viễn không nhận hay không, Diệp Bình Nhung đã tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh.
Chỉ là khi thật sự có người gọi mình là đại ca, Diệp Bình Nhung lại có chút ngây ngốc đứng tại chỗ.
Hắn tiến về phía trước vài bước, đến khi chỉ còn cách Diệp Kiều ba bước thì lại đứng yên, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì.
Mấy năm nay nhưng chuyện hắn trải qua chẳng có gì đáng nói, nếu không phải ra chiến trường giết địch thì lại là đuổi giết ác nhân, loại chuyện máu tanh này thật sự không thích hợp để nói ra, sẽ hù dọa đến tiểu muội.
Cuối cùng hắn chỉ có thể hỏi Diệp Kiều: “Mấy năm không thấy, Kiều Nương ngươi gả chồng như thế nào?”
Thiết Tử nghe mấy lời này thật ra không có phản ứng gì nhưng Tiểu Tố lại tức đến tím mặt.
Nàng tuy rằng còn nhỏ, nhưng mà làm việc ở Kỳ gia cũng một thời gian kha khá, việc Diệp Kiều vào cửa trước sau nàng đều biết.

Cho nên nàng càng không rõ người này như thế nào có thể hỏi ra miệng mà không biết ngượng như vậy.
Như thế nào gả chồng?
Rõ ràng là Diệp gia các người, đem một người vừa đẹp, vừa lương thiện như nhị thiếu nãi nãi gả cho nhị thiếu gia hung thần ác sát để xung hỉ!
Tuy nhị thiếu gia hiện tại không tính là hung thần ác sát, nhưng mà chính là các ngươi không đúng, hiện tại còn muốn tới hỏi nhị thiếu nãi nãi!
Tiểu Tố vì Diệp Kiều bất bình, nhưng là Diệp Kiều lại không có ý muốn cáo trạng.
Làm người lâu như vậy, tiểu nhân sâm cũng phân biệt rõ ràng thế nào là người tốt, kẻ xấu.
Diệp Nhị Lang cùng Diệp nhị tẩu đem nàng ném ra khỏi cửa là thật, nhưng mà tất cả những chuyện này không hề liên quan đến Diệp Đại Lang.

Người này nhiều năm chưa về, ở trong trí nhớ của Diệp Kiều, Diệp Đại Lang là người đối xử với nàng ấy tốt nhất, đây là người tốt.
Chỉ có điều tiểu nhân sâm chưa bao giờ gặp qua hắn, cũng không biết làm sao để trả lời vấn đề này.
Diệp Đại Lang đi hỏi Diệp Nhị Lang khả năng có lẽ sẽ có đáp án.
Diệp Bình Nhung thấy nàng không nói gì, lập tức bối rối hỏi: “Chẳng lẽ hiện tại quá không tốt?”
Diệp Kiều lắc đầu, cười nói: “Ta vẫn ổn.”
Diệp Bình Nhung thấy nàng tươi cười ôn nhu, trên mặt cũng có nét cười, nói: “Nhìn thấy ngươi như vậy chắc là ngươi đã gả cho ý trung nhân.” Nghĩ đến đây, Diệp Đại Lang có chút vui mừng, chỉ nghĩ tiểu muội nhà mình gả cho người nàng ái mộ.
Không ngờ, Diệp Kiều nhìn nhìn hắn, rất thành thật lắc đầu: “Đây vốn không phải là ta muốn gả.”
Một câu này, làm hai người phải nín thở.
Một người là Diệp Bình Nhung, còn một người khác chính là Kỳ Vân, người vừa cầm đèn Khổng Minh trở về.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.