Đọc truyện Phúc Vận Kiều Nương – Chương 37
Tới trừ tịch, từ sáng tinh mơ Kỳ Vân đã đi ra sảnh ngoài, lúc trở về còn cầm theo một cái bao vải màu đỏ, lúc bỏ chúng trên bàn còn phát ra tiếng vang lớn
Diệp Kiều vừa mới cắm tốt cây trâm trên đầu, đang trang điểm, đánh phấn thì nghe thấy tiếng động nên quay lại nhìn.
Vừa liếc mắt một cái nàng đã thấy chiếc túi vải màu đỏ ở trên bàn.
Nàng bỏ lại phấn trên đứng dậy đi tới chỗ Kỳ Vân, giúp hắn treo áo lông cừu lên rồi tò mò hỏi: “Tướng công, đây là cái gì?”
Kỳ Vân vừa cởi bao ra vừa nói: “Tiền lời của cửa hàng năm nay.”
Bên trong bao là một đống nén bạc nhỏ ngoài ra còn có bảy tám chuỗi tiền đồng.
Diệp Kiều tròn to hai mắt, nàng tuy không có tính tham tiền nhưng đây vẫn là lần đầu tiên sau khi thành thân nàng nhìn thấy nhiều bạc đến như vậy.
Nàng nhìn Kỳ Vân chỉ chỉ mấy nén bạc nhỏ: “Đây là bao nhiêu vậy?”
Kỳ Vân cười nắm nàng ngồi xuống, sau đó nói: “152 hai lạng tám tiền.”
152 hai..
Kỳ Vân thấy nàng sửng sốt, liền giải thích: “Ở nhà ta, dù là cửa hàng hay thôn trang, thì tiền giao cho nhà chính là có hạn ngạch, còn lại lợi nhuận bao nhiêu đều là của nhà mình.
Việc buôn bán của Tiệm rượu khá tốt nên năm nay tiền thu cũng nhiều hơn một ít.”
Kỳ Vân còn đang khiêm tốn đấy, chứ thật ra nếu tính toán kĩ thì trước đó thu chi chỉ bằng với mọi năm, tiền lời kiếm được này là của ba tháng gần đây.
Mà trong ba tháng này có thể vận chuyển một phần sản nghiệp lớn như vậy cũng khó trách Tống quản sự xem Kỳ Vân như Thần Tài để cung phụng.
Nam nhân thần sắc bình tĩnh, khóe miệng tươi cười, giống như đang chờ nương tử nhà mình khích lệ.
Thế nhưng giây tiếp theo, hắn liền nghe Diệp Kiều nói: “Tướng công, chỗ này nặng phải mười mấy cân, mình chàng xách về sao? Có nặng lắm không, có mệt hay không, tay có bị đau không.” Vừa nói, nhân sâm nhỏ vừa sờ lên cánh tay của Kỳ Vân xoa xoa giúp hắn.
Chuyện này làm Kỳ Vân có chút dở khóc dở cười.
Người khác nếu biết mình có trăm lượng bạc trắng, chỉ sợ vui mừng còn không kịp, thế mà điều đầu tiên Kiều Nương quan tâm lại là hắn xách có mệt không?
Nghĩ đến đây, Kỳ Vân lại cười rộ lên.
Đây mới là Kiều Nương, luôn làm lòng người ta cảm thấy ấm áp.
Chỉ có điều Kỳ Vân sẽ không nói cho nàng biết, thật ra hắn không tự xách về mà dọc đường đều là do Thiết Tử ôm.
Hắn thay đổi đề tài: “Hiện tại lấy chút bạc về, ta nghĩ lúc trên đường náo nhiệt, sẽ có rất nhiều đồ chơi đẹp, có ít bạc trong tay cũng dễ mua.”
Nói rồi, Kỳ Vân nắm lấy tay của Diệp Kiều, hắn vốn dĩ không mệt, nên không muốn nương tử nhà mình mệt mỏi.
Diệp Kiều nhìn hắn, hỏi: “Không lấy bạc, vậy phải dùng cái gì thay thế?”
“Ngân phiếu.” Kỳ Vân nói rồi lấy ra một tờngân phiếu, giao cho Diệp Kiều.
Tấm ngân phiếu này là một tờ năm mươi lượng, cũng là tiền thu vào, bất quá cũng không đổi thành bạc, mà chỉ là một tờ giấy mỏng, hình chữ nhật, bên trên viết không ít chữ ở giữa viết năm mươi lượng.
Diệp Kiều cầm ở trong tay, cảm thấy vừa nhẹ lại còn hơi mỏng.
Trong trí nhớ của nàng chưa từng có ngân phiếu tồn tại, gia đình bình thường quá nghèo khổ, một năm chỉ tiết kiệm được một lượng bạc đã là tốt lắm rồi, căn bản không dùng đến ngân phiếu.
Đây vẫn là lần đầu tiên nhân sâm nhỏ nghe nói đến từ này cũng là lần đầu nhìn thấy ngân phiếu.
Nàng nhìn về phía Kỳ Vân: “Chàng yên tâm, ta sẽ giúp chàng giữ nó.”
Kỳ Vân xoa đầu nàng, cười nói: “Mấy cái này nàng cứ cất đi, ta nghĩ cái hộp lần trước sợ là không đủ lớn, nên đổi lại cái mới to hơn.”
Diệp Kiều nhìn lướt qua chỗ bạc kia gật gật đầu.
Sau đó, nàng nhìn Kỳ Vân cười: “Tướng công thật lợi hại.”
Kỳ Vân vẫn luôn muốn nghe những lời này, hiện giờ nghe được, cảm thấy mỹ mãn.
Hắn ôm Diệp Kiều vào lòng, môi khẽ chạm vào trán của nàng: “Cảm ơn nàng.”
Diệp Kiều ngẩng đầu nhìn hắn: “Cảm ơn ta cái gì?”
Kỳ Vân nhỏ giọng nói: “Cảm ơn nàng giúp ta quản tiền.” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Số tiền này chỉ cất đi mà không dùng thì chẳng khác nào tảng đá.
Cho nên ta còn muốn phiền nương tử, giúp ta tiêu bớt một ít mới được.”
Diệp Kiều cười tủm tỉm gật đầu giống như vừa nhận được một nhiệm vụ quan trọng: “Yên tâm đi tướng công, ta sẽ nỗ lực.”
Sau đó nàng liền nhìn thấy Kỳ Vân chôn mặt ở cổ nàng giống như đang cười.
Cười cái gì vậy không biết?
Nhân sâm nhỏ chưa kịp hỏi, thì nghe thấy bên ngoài có người gọi bọn họ đến tiền viện.
Hôm nay là ngày trừ tịch, dựa theo tập tục, cả nhà sẽ tụ tập lại ở bên nhau làm vằn thắn.
Trước đây thức ăn của Kỳ gia đều giao cho đầu bếp nữ, chỉ là hôm nay, nhà chính đã sớm chuẩn bị sủi cảo, bột bánh và nhân, chỉ còn chờ mọi người đi qua ngồi gói bánh..
Năm nay không giống năm vừa rồi đó là có thêm ba người ngồi làm vằn thắn.
Kỳ Vân bệnh tình đã tốt hơn, Diệp Kiều mới vào cửa, Tiểu Thạch Đầu tuy nhỏ tuổi nhưng làm bánh cũng ra hình ra dạng, làm Liễu thị ngồi một bên nhìn, một bên cười không khép miệng được.
Bình thường Liễu thị đoan trang và trầm ổn nhất, chỉ là có người mẹ nào mà không mong muốn con cái, cháu chắt khỏe mạnh đâu cơ chứl?
Lúc Liễu thị làm vằn thắn, cứ bao được một cái, thì lại phải ngẩng đầu liếc mắt nhìn con dâu và nhi tử một cái, càng xem càng cảm thấy nhìn hoài không chán.
Thậm chí sau đó, vừa bao Liễu thị vừa rơi lệ.
Bà nhớ tới năm vừa rồi cũng vào lúc này, mình còn đang lo lắng cho sức khỏe của Kỳ Vân, chỉ sợ gió lạnh sẽ mang đứa con mà bà yêu quý đi mất.
Hoàn toàn trái ngược với khung cảnh náo nhiệt bây giờ.
Cũng may là khổ tận cam lai, Liễu thị quay người qua lén lau nước mắt, lúc xoay người lại vẫn là nét mặt vui cười như cũ, không làm ai phát hiện ra bà vừa mới khóc.
Viêc làm vằn thắn vui nhất là ở chỗ, người một nhà cùng ngồi lại với nhau, nói nói cười cười cũng hết một ngày.
Đợi bao xong sủi cảo lúc chuẩn bị mang xuống nấu, Tiểu Thạch Đầu lại nắm chặt một cục bột mà bóp.
Nói là làm vằn thắn, nhưng mà tiểu hài tử định lực rốt cuộc không đủ, gói hai cái đã cảm thấy phiền, Phương thị liền cầm một cục bột cho nó nặn chơi.
Tiểu Thạch Đầu ngoan ngoãn đứng ở trên ghế, cánh tay béo ục ịch nắn nắn bóp bóp cục bột mãi không thấy chán.
Diệp Kiều không khỏi hỏi: “Thạch Đầu, cháu nặn cái gì vậy?”
Thạch Đầu nhìn Diệp Kiều, nãi thanh nãi khí trả lời: “Bút.”
Diệp Kiều nhìn cục bột đã bị xoa thành mấy mặt bằng nhau, có chút kinh ngạc: “Làm bút á?”
“Dạ, làm bút, viết chữ.” Thạch Đầu vừa nói vừa chăm chú, nỗ lực tạo hình cho cục bột của mình.
Kỳ Minh ngồi ở một bên nghe xong, lập tức khích lệ Thạch Đầu: “Thạch Đầu, cháu thích đọc sách như vậy rất tốt, không bằng sau này tiểu thúc thúc dạy cháu đọc sách biết chữ được không?”
Thạch Đầu nhìn hắn một cái, lắc đầu: “Con không muốn.”
Kỳ Minh sửng sốt: “Tại sao?”
Thạch Đầu lại xoa cục bột trong tay mình, thanh âm mềm như bông: “Tiểu thúc thúc nhỏ quá, Thạch Đầu muốn cùng người lớn học chữ cơ.”
Kỳ Minh vốn là ông cụ non, ở học viện cũng là học ở một lớp lớn tuổi hơn hẳn rất nhiều, hiện giờ vâyj mà tự nhiên bị một đứa nhóc không đến hai tuổi nói mình nhỏ, Kỳ Minh lập tức nói: “Ta nhỏ chỗ nào? Qua năm, ta đã mười lăm tuổi rồi!”
Ai biết, lời này bị Liễu thị nghe được, không khỏi nói: “Đúng vậy, Tam Lang mười lăm, cũng tới lúc nên đính hôn rồi.”
Kỳ Minh nghẹn một chút, quay đầu nói với Liễu thị: “Nương, Con còn chưa nghĩ đến..”
“Tiểu thúc thúc chính là nhỏ, so cha cùng nhị thúc thúc lùn như vậy, như vậy.” Thạch Đầu thanh âm mang theo tính trẻ con, lại làm Kỳ Minh giận đỏ mặt.
Diệp Kiều nhìn thú vị, thò lại gần nói: “Thạch Đầu, thẩm thẩm dạy cháu viết chữ được không?”
Kỳ Minh rất muốn nói, nhị tẩu chữ của người thật sự không thể dạy người khác đâu.
Ai biết, Thạch Đầu vậy mà lại đồng ý: “Dạ, được ạ!”
Kỳ Minh lập tức ngơ người rồi: “Vì cái gì tỷ ấy có thể, mà ta lại không thể.”
Thạch Đầu ngay thẳng trả lời: “Nhị thẩm thẩm đẹp hơn thúc.”
Kỳ Minh: .
Diệp Kiều thật ra không phải thật sự muốn dạy nó, nàng cũng biết chữ của mình tròn vo, vẫn là đừng lấy ra dạy bậy bạ tiểu hài tử mới tốt.
Chỉ là những lời nói ngây thơ của Thạch Đầu làm nàng rất thích.
Diệp Kiều cúi xuống định hôn lên má cu cậu một cái nhưng mà còn chưa kịp làm gì thì đã bị giữ eo lại.
Lúc quay đầu qua nhìn thì nàng mới phát hiện ra là tướng công nhà mình.
Diệp Kiều không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Tướng công, làm sao vậy?”
Kỳ Vân không nói chuyện, hơi cúi đầu, không nói một lời.
Diệp Kiều nhìn trái nhìn phải mới phát giác hiện giờ nhà chính, ngoại trừ nàng và Kỳ Vân, thì còn mỗi Thạch Đầu đang ngồi chăm chú nặn bột và Kỳ Minh đang nhìn bọn họ chằm chằm.
Có điều sau khi Kỳ Minh nhận được một cái trừng mắt của Kỳ Vân thì rất biết điều nhìn qua chỗ khác.
Diệp Kiều thức thời nhẹ nhàng nhón chân, mổ lên mặt Kỳ Vân một cái.
Kỳ Vân cảm thấy mỹ mãn.
Sau đó hắn liền nghe thấy Diệp Kiều nghi hoặc hỏi: “Tướng công, chàng có việc phải đi đâu sao?”
Kỳ Vân ngạc nhiên hỏi “Ta đi chỗ nào?”
Diệp Kiều cố tình hỏi: “Vậy chàng muốn ta thân thân (hôn má) làm cái gì?” Không phải chỉ có trước khi tạm biệt mới phải làm như vậy sao?
Trong nháy mắt Kỳ Nhị Lang cảm nhận được cái gì gọi là lấy đá đập chân mình.
Cũng may, lúc này mọi người lại sôi nổi quay về nhà chính, sủi cảo cũng nóng hôi hổi cũng đã ra khỏi nồi.
Chờ tới buổi tối, người một nhà ngồi vây quanh bàn tròn đầy sủi cảo, Kỳ phụ cười nói: “Thạch Đầu, cháu có biết chuyện về năm loại thú không?”
Tiểu Thạch Đầu mới hơn một tuổi, ngây thơ mờ mịt, trong mắt lúc này chỉ còn nhìn thấy toàn sủi cảo là sủi cảo.
Cu cậu nghe gia gia hỏi tới thì mờ mịt lắc đầu.
Kỳ phụ lập tức kể cho bé nghe về truyền thuyết năm thần thú, lúc nói đến đoạn thần thú đáng sợ như thế nào còn làm Thạch Đầu run lên một cái.
Liễu thị thấy thế, lập tức trộm nhéo eo Kỳ phụ một cái rồi nói nhỏ: “Một bó tuổi to rồi mà còn dọa hù tiểu hài tử.”
Kỳ phụ ở trước mặt nhi tử trước nay đều rất có uy nghiêm, nhưng nếu ở trước mặt Liễu thị thì ngoan ngoãn như cừu, tuy bị bà nhéo đau, nhưng vẫn cười ha hả nói: “Được rồi, nghe bà, tôi không nói nữa.”
Tiểu Thạch Đầu đang ngồi ở trong lòng Phương thị nhìn trái nhìn phải rồi lại nhìn Diệp Kiều.
Cu cậu hỏi nhỏ: “Nhị thẩm thẩm, người không sợ hãi sao?”
Diệp Kiều chớp chớp mắt: “Năm thần thú sao, không sợ.”
Tiểu Thạch Đầu lập tức trợn tròn mắt, nhìn giống như hai quả nho đen.
Cu cậu vươn hai cánh tay to mập của mình lên, cố gắng nỗ lực làm mình thật hung dữ: “Đó chính là đại quái vật, rất đáng sợ.
Grào!”
Diệp Kiều và cả nhà đều bị bé chọc cười.
Chỉ là người khác cười vì nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu đáng yêu, còn Diệp Kiều thì lại bởi vì nhớ tới những yêu tinh sớm chiều cùng mình chung sống trong núi rừng.
Muốn nói đến hình thù kỳ quái thì Diệp Kiều còn tận mắt chứng kiến cảnh tiểu hồ ly lúc còn chưa hoàn toàn biến thành người.
Lúc đó đầu nàng ấy là hồ ly, thân người cùng với cái đuôi to đùng lắc lư.
Diệp Kiều không khỏi xoa đầu Tiểu Thạch Đầu, thầm nghĩ, có một số thứ thấy nhiều rôig thì sẽ không sợ nữa.
Nhưng có đôi khi cũng bởi vì trải qua ngàn năm, thấy quá nhiều việc nên những ngày tháng này mới cảm thấy đáng quý biết bao.
Diệp Kiều lại nhìn nồi sủi cảo, chân thành nghĩ, có thể ăn sủi cảo thật sự rất tốt.
Nàng, không bao giờ muốn ăn đất nữa.
Lúc này, Kỳ phụ là người cầm đũa lên trước, Liễu thị cũng cầm lấy chiếc đũa, những người khác lần lượt gắp suit cảo trước mặt mình.
Sủi cảo sáng trong như trăng khuyết, từ bên ngoài nhìn không vào không thể biết được nhân bên trong có những gì.
Mà ở nơi này, lúc ở bao bánh còn bỏ vào trong nhân rất nhiều thứ, đều là vì có thể cầu mong chút may mắn.
Đại khái chỉ có Diệp Kiều muốn ăn nhất.
Nàng chưa từng ăn bao giờ, đây cũng là lần đầu tiên, đương nhiên rất tò mò.
Diệp Kiều gắp một cái, để trước miệng thổi thổi, dùng môi cảm giác xem còn nóng hay không rồi mới đưa vào miệng cắn một cái.
Giây tiếp theo, nàng khẽ nhíu mày, cảm thấy trong miệng có vị ngọt kì kì sau đó nhổ ra một cái hột táo.
Lưu bà tử đứng bên cạnh ánh mắt cực tốt, phản ứng nhanh nhẹn, lập tức cao giọng hô: “Nhị thiếu nãi nãi năm mới sinh quý tử!”
Lời này vừa nói ra, trực tiếp làm Kỳ Vân che miệng ho khan hai tiếng, còn vẻ mặt Diệp Kiều thì như hiểu ra thứ gì đó.
Thì ra ăn trúng táo đỏ là sớm sinh quý tử sao?
Ai sinh, mình sinh sao?
Mỗi tội sủi cảo vị này thật khó ăn Diệp Kiều chọc chọc Kỳ Vân, nhỏ giọng nói: “Tướng công, có thể không ăn được không?”
Kỳ Vân vừa nghe nàng nói, lập tức không ho nữa.
Sao lại có thể không ăn? Nhất định phải ăn!
Kỳ Vân vốn dĩ muốn bảo nàng nhịn một chút, nhưng mà nghĩ lại, Kiều Nương thích ăn cái này, giờ lại chính không thể ăn tất nhiên sẽ không thoải mái.
Theo lý thuyết là không thể không ăn hết sủi cảo, nhưng Kỳ Vân nhìn nửa trái táo đỏ còn dư lại thì cảm thấy tội nghiệp nương tử nhà mình.
Hắn chỉ chỉ vào chén của mình rồi nói: “Cho ta đi.”
Nhưng Diệp Kiều lại không bỏ vào chén hắn mà lại gắp đút cho hắn ăn.
Kỳ Vân khựng lại một chút sau đó nhìn thoáng qua vẻ mặt xem kịch vui của mọi người rồi xấu hổ há miệng.
Diệp Kiều lại không cảm thấy mình vừa làm chuyện gì kì lạ.
Nàng lại tiếp tục gắp một miếng khác lên ăn.
Kết quả vừa cắn một cái lại phát hiện ra có vị kì quái
Nhân sâm nhỏ rất bất đắc dĩ, nàng thật sự chỉ muốn ăn một cái sủi cảo, thật thơm thật nhièu nhân thịt, tại sao cắn miếng nào cũng có vị kì lạ thể này?
Lần này nhìn lại phát hiện bên trong chảy ra nước đường đỏ.
Lưu bà tử lại nói: “Nhị thiếu nãi nãi năm mới vui vẻ, ngọt ngào.”
Có điềm may là tốt, nhưng mà sủi cảo vị này ăn chẳng ngon lành gì.
Diệp Kiều cũng chẳng nói thêm gì nữa, lại đem nửa còn dư đút cho Kỳ Vân.
Nàng chỉ cảm thấy mình thật xui xẻo, muốn ăn một cái sủi cảo ngon cũng không được.
Nhưng nàng không biết trong mắt mọi người mình may mắn đến thế nào.
Liễu thị và Kỳ phụ liếc nhau một cái, bọn họ đều nhìn ra trong mắt đối phương có ý cười.
Kỳ Chiêu và Phương thị chỉ là nhìn hai phu thê này ở chung rất thú vị, rốt cuộc bình thường Kỳ Vân lúc nào cũng lãnh lãnh đạm đạm, nói chuyện cũng ít, rất hiếm khi cười.
Chỉ có Kỳ Minh và Tiểu Thạch Đầu là cắm đầu cắm cổ ăn sủi cảo, mong là có thể gắp đươcj mấy viên sủi cảo có tiền, giống như đang chơi trò chơi vậy, bọn nhỏ luôn thích cái này.
Diệp Kiều kẹp lên cái sủi cảo thứ ba nhưng lại chậm chạp không dám cắn.
Đầu tiên là táo, sau đó lại là đường đỏ, cái này mong là sẽ bình thường, nhưng lỡ như lại cắn phải cái gì kì lạ nữa thì làm sao bây giờ?
Diệp Kiều nghĩ nghĩ muốn bỏ lại vào mâm thì lại nghe Kỳ Vân nhỏ giọng nói: “Kẹp lên rồi thì không thể thả lại.”
Diệp Kiều lập tức rụt tay lại, không ăn, mà nhìn chằm chằm vào nó phát sầu.
Kỳ Vân thấy nàng như vậy liền lén lút cầm chén đưa qua, Diệp Kiều lập tức đem sủi cảo bỏ vào trong chén của hắn, làm Kỳ Vân cảm thấy rất buồn cười.
Dường như trong mắt Kiều Nương nhà mình, những điềm lành này đều không thể nào bằng một cái sủi cảo bình thường.
Vừa nghĩ Kỳ Vân vừa gắp miếng sủi cảo này bỏ vào miệng.
“…”
Kỳ Vân cũng nhíu nhíu mày, đem thứ đồ hắn cắn được lấy ra.
Là một đồng tiền.
“Nhị thiếu gia năm mới tiền vô như nước!” Lưu bà tử nói lời này khá vang dội, cũng rất phù hợp với tình hình.
Kỳ Vân bây giờ đang kinh doanh, không phải là mong muốn tiền vô như nước sao.
Chỉ là Kỳ Vân lại nhìn về phía Diệp Kiều, nghĩ đến mọi chuyện đều đã được định trước.
Mọi thứ mà hắn có bây giờ đều bắt đầu từ khi Kiều Nương gả vào.
Tay trái của hắn vươn ra nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Diệp Kiều.
Diệp Kiều cúi đầu nhìn tay hai người có chút nghi hoặc nhìn hắn.
Sau đó nàng liền nghe thấy Kỳ Vân nhỏ giọng nói: “Đợi chút nữa bưng sủi cảo lên lần thứ hai sẽ không có mấy thứ này nữa, nàng chờ một chút rồi ăn sau.”
Diệp Kiều cười gật đầu.
Sau đó, lại có rất nhiều sủi cảo may mắn được mọi người tìm thấy, một bữa cơm này hòa thuận vui vẻ hơn trước đây rất nhiều.
Sau bữa cơm, ai về nhà nấy để đón giao thừa.
Kỳ Vân có việc muốn thương lượng với Kỳ Chiêu Kỳ Minh nên để Diệp Kiều đi về trước.
Đây là chuyện mỗi năm đều phải làm, ba huynh đệ sẽ dùng nửa canh giờ ngồi lại với nhau, tán gẫu một chút ít chuyện năm cũ, thăm hỏi nhau một chút, đặc biệt là đối với Kỳ Minh mà nói, đây là thời điểm Kỳ Vân khảo dạy hắn công khóa, không thể qua loa được.
Diệp Kiều cũng không hỏi nhiều, trở về phòng, ngồi ở trên giường, cẳng chân quơ quơ, đột nhiên cảm thấy có chút nhàm chán.
Đây có lẽ là lần đầu tiên nàng ở phòng một mình vào ban đêm.
Tuy rằng biết Kỳ Vân sẽ trở về ngay, nhưng mà Diệp Kiều vẫn cảm thấy có chút gì đó không thoải mái.
Không hiểu sao bỗng cảm thấy vắng vẻ.
Nhân sâm nhỏ còn không biết đây gọi là cô đơn, nàng chỉ là nghĩ, có phải lúc nãy rời đi vội quá nàng quên mất không thơm má hắn rồi không?
Đợi chút nữa tướng công trở lại nhất định phải bù lại.
Trái phải không có chuyện gì làm, Diệp Kiều đứng dậy, đi đến kệ sách tìm mấy quyển để đọc.
Nàng nhanh chóng tìm thấy quyển sách hôm trước mình tiện tay ném lên trên giá sách.
Là của Đổng thị đưa, có bìa màu xanh.
Hình như từ khi Đổng thị đưa, nàng vẫn chưa mở ra xem.
Nếu không phải bây giờ lại trông thấy, chỉ sợ nhân sâm nhỏ đã quên mất chuyện này.
Nàng cầm quyển sách lưu loát mở ra.
Cảm giác có chút tối, Diệp Kiều khêu bấc nến lên cao cho sáng hơn, sau đó nàng mới ngồi xuống, nhìn mấy chữ trên bìa.
《 hoa trận sáu kỳ 》, dạy về cách trồng hoa sao.
Nhân sâm nhỏ mở quyển sách nhìn thoáng qua vài tờ sau đó nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu.
Quyển sách này dùng làm lễ vật nên đóng gói cẩn thận, giấy cũng rất tốt, tranh vẽ và chữ bên trong cũng rõ ràng, có thể thấy được là sách tốt.
Thế nhưng tại sao mấy người được vẽ trong này đều..
Không mặc xiêm y?.