Đọc truyện Phúc Vận Kiều Nương – Chương 31
Mấy ngày nay Kỳ Vân khá bận rộn.
Thời điểm gần đến năm mới, cửa hàng tuy rằng đã báo hết nợ nhưng những chuyện lặt vặt thượng vàng hạ cám cũng không ít.
Ví dụ như tiểu nhị nghỉ, tiền thưởng, tiền tiêu vặt linh tinh..
Tất cả đều có thể để Tống quản sự xử lý vì ông ấy là người rất có bản lĩnh, chỉ là ngoại trừ những việc nhỏ không đáng kể còn lại những việc lớn Tống quản sự không thể tự mình quyết định.
Mỗi ngày ông ta đều đến đây tìm Kỳ Vân, ngày hôm qua nói về việc tên của loại rượu mới, hôm nay nói về chuyện sang năm cửa hàng mới mở ở đâu, ngày mai còn phải chuẩn bị bạc đưa đến nha môn chạy chọt.
Những chuyện này đều liên quan đến tương lai của tiệm rượu, Tống quản sự không dám tự mình quyết định, chỉ có thể giao cho Kỳ Vân.
Cũng may Kỳ Vân cũng đã có tính toán từ trước nên mặc dù việc nhiều nhưng hắn cũng không cảm thấy khó giải quyết, từng việc đều được xử lý ổn thỏa đâu vào đấy.
Đợi công việc của ngày hôm nay đã xử lý xong xuôi Tống quản sự mới nhẹ nhàng thở ra, cười với Kỳ Vân nói: “Nhị thiếu gia thật là có bản lĩnh, nếu không có ngài, chỉ sợ mấy thứ này có thể vật lộn ta đến sang năm cũng chưa chắc đã xong.”
Kỳ Vân sớm đã quen với việc Tống quản sự thổi phồng hắn, chỉ là khác với Diệp Kiều, Kiều Nương nhà mình mỗi lần đều là thiệt tình thực lòng, còn Tống quản sự có bảy phần thiệt tình ba phần giả ý, đủ loại cảm khái rốt cuộc là thiệt tình hay là nịnh hót thật đúng là không dễ phân biệt
Thật ra thì cũng có thể lý giải, rốt cuộc hắn là chủ nhân, Tống quản sự đương nhiên muốn bợ đỡ hắn.
Kỳ Vân bỏ cây bút trên tay xuống rồi từ tốn nói: “Đợi cửa hàng mới chọn xong địa điểm ngươi cũng nên nghỉ ngơi mấy ngày, đồ chuẩn bị để ăn tết đã chuẩn bị xong cả chưa?”
Tống quản sự vội vàng nói: “Đã xong hết rồi ạ, năm nay lão gia khá hào phóng, cho mấy quản sự chúng ta thêm ba thành, trong nhà chuẩn bị rất tốt.”
Sở dĩ bỏ thêm ba thành, đó là do Kỳ Chiêu và Kỳ Vân mỗi người bỏ thêm 30 quan tiền.
Ba mươi quán này cuối cùng vẫn phải ra, hơn nữa một văn không giảm.
Kỳ thật theo Kỳ Vân nghĩ, mình bỏ ra 30 quán là chuyện đương nhiên, dù sao thì tiệm rượu kiếm lời được như vậy cũng có công sức của đại ca thường xuyên tới giúp đỡ.
Còn chỗ đại ca nên giảm bớt một ít, dù sao tiền thu từ thôn trang so với mình ít hơn một nửa, ra 30 quán đúng là hơi nhiều.
Chỉ là Liễu thị lại không đồng ý.
Nương nói chuẩn số đó là chuẩn số không thể thương lượng.
Nhưng mà Liễu thị lén nói cho Kỳ Chiêu và Kỳ Vân, số tiền này có thể sử dụng nhiều nhất cũng chưa đến hai mươi quán, phần dư lại qua năm mới sẽ đưa đến thôn trang và cửa hàng cho bọn họ.
Những lời này Kỳ Vân không nói vớiDiệp Kiều, hắn biết nương tử căn bản không lo lắng bạc sẽ dùng làm gì.
Ngược lại là Kỳ Chiêu rất cần mấy lời này về dỗ Phương thị, hiệu quả không thì không biết nhưng ít nhất Phương thị sẽ không đau tim tức ngực nữa.
Chỉ là những chuyện này đều là chuyện trong nhà, Kỳ Vân sẽ không nói với người ngoài.
Hắn chỉ bảo: “Đây là ý của cha mẹ ta, trong nhà đầu năm nay thu hoạch không tồi, tiền thu vào từ cửa hàng cũng tốt hơn rồi, nên để mấy người làm các ngươi qua năm mới tốt một chút.”
Tống quản sự nghe vậy liền chắp tay: “Chủ nhân thật thương người.”
Lúc này, Thiết Tử ở cửa nói vọng vào trong: “Nhị thiếu gia, bên ngoài có người tới, nói là do Tôn chưởng quầy phái tới, đồ vật cùng bái thiếp đang chờ ở sảnh ngoài ạ.”
Tống quản sự hơi sửng sốt, còn Kỳ Vân thì suy nghĩ một chút sau đó nói: “Tống quản sự, có lẽ hắn là người do tiền trang Tôn gia phái tới, ngươi đi gặp đi, đồ vật đưa tới thì cứ nhận lấy.”
“Dạ, nhị thiếu gia.” Tống quản sự đứng dậy ra cửa, không bao lâu đã trở lại, còn mang theo hai cái cái rương.
Không đợi Tống quản sự mở miệng, Kỳ Vân liền nói: “Là vì đám người tới gây sự hôm khai trương trước kia đúng không?”
Tống quản sự cười nói: “Nhị thiếu gia liệu sự như thần, đúng vậy, người nọ nói, Tôn chưởng quầy vì chuyện này tức giận không thôi, đã cho người đến Thái gia, còn đào ra chuyện Thái gia chuyên lấy tên tuổi người khác ra giá họa khi đi gây sự, lần này xem như Tôn gia sơ suất nên phái người tới tặng quà nhận lỗi.”
Kỳ Vân cũng không xem trong rương có gì mà chỉ nói: “Nói là nhận lỗi, còn không bằng nói là lại đây kéo chúng ta trở thành đồng minh.”
Tống quản sự có chút nghi hoặc: “Chủ nhân đây là ý gì?”
Kỳ Vân liếc Tống quản sự một cái: “Không cần giả vờ hồ đồ với ta, biện pháp này đối phó người khác còn được.
Chút bản lĩnh của ngươi ta còn không biết sao.”
Quả nhiên, nghi vấn trên mặt Tống quản sự nhanh chóng biến mất.
Chuyện này từ đầu tới đuôi Tống quản sự đều biết rõ, những cái cong cong vòng bên trong ông ta cũng có thể đoán được.
Gây sự chính là Thái gia, hai bên đều biết rõ ràng, chỉ là chưa bao giờ vạch trần ra, vì dù sao cũng chỉ là ngoài mặt như vậy mà thôi.
Trước khi nắm chắc việc hoàn toàn chèn ép được đối phương, ngoài mặt thì phải hòa hòa khí khí, nhưng lúc làm việc thì nhất định không thể hồ đồ.
Hiện giờ, Tôn gia có thể đem những lời này làm rõ, còn tặng đồ vật tới, chỉ có thể cho thấy bọn họ cũng đối với Thái gia có thù oán, chỉ là trước giờ vẫn không động tay động chân.
Bây giờ buồn ngủ gặp chiếu manh, Thái gia đắc tội Kỳ Vân, mà Tôn gia cảm thấy Kỳ Vân có thể liên thủ cùng nhau đối phó Thái gia cho nên mới lại đây chủ động kết thân.
Nghĩ xấu đi thì chính là Tôn gia muốn kéo quan hệ với Kỳ gia cùng nhau một thuyền.
Chỉ là nghĩ theo hướng tích cực thì trong thị trấn doanh số tiệm rượu tốt nhất chỉ có Thái Kỳ hai nhà, nếu Thái gia đổ, đối với Kỳ Vân có lợi mà vô hại.
Thương đạo cùng triều đình không giống nhau, trong triều đình chú ý cách làm việc, chẳng sợ hai bên đấu thành gà chọi cũng sẽ không thật sự đem đối phương đuổi tận giết tuyệt, bởi vì phía trên còn có hoàng đế ngồi đó, nếu đối phương xong rồi, thì mình tất nhiên cũng sẽ đi theo sau, ai cũng rõ ràng cân bằng mới là quan trọng nhất.
Thương trường thì lại không phải như vậy, nếu có thể đem tất cả đối thủ quét sạch, lũng đoạn thị trường thì đó mới là chuyện tố nhất.
Tôn gia muốn kéo Kỳ gia xuống nước, Kỳ Vân làm sao lại không nghĩ tới mượn Tôn gia tiền bạc và quyền thế để trợ giúp bản thân mình cơ chứ?
Tống quản sự trong lúc đàm phán vơiz người mà Tôn gia phái tới mới hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Ông ta cũng vô cùng kinh ngạc trước sự lựa chọn của Kỳ Vân.
Chuyện làm Tống quản sự kinh ngạc chính lag ông ta suy nghĩ lâu như vậy mới nghĩ ra còn Kỳ Vân chỉ thoáng suy nghĩ đã có thể quyết đoán như vậy.
Điều này làm Tống quản sự càng thêm coi trọng nhị thiếu gia nhà mình cho nên lúc nãy mới có vẻ giả ngu giả ngơ biểu diễn.
Hiện tại nhìn Kỳ Vân rõ ràng không thích điều này nên Tống quản sự cũng liền không ở trước mặt hắn giả vờ nữa.
Ông ta cười nói: “Nhị thiếu gia vậy chúng ta có cần phải đáp lễ lại cho Tôn gia không?”
Kỳ Vân khẽ nhẩm tính ngày rồi nói: “Sang năm ăn tết rồi lại nói, hết thảy cần phải có một cái cớ mới tốt.”
Tống quản sự thấp cúi đầu: “Tôi nhớ rồi.”
Kỳ Vân lúc này mới để Tống quản sự mở cái rương ra, bên trong phần lớn đều là những thứ cuối năm phải dùng đến, đại khái nhìn lướt qua, ngoại trừ vải vóc tơ lụa thì còn có văn phòng tứ bảo và một cái hộp gỗ xinh đẹp màu đỏ.
Thiết Tử đem hộp gỗ lấy ra để xuống trước mặt Kỳ Vân.
Kỳ Vân mở ra thì thấy trong đó có một cây trâm cài tóc rất đẹp.
Những người làm buôn bán đều khá thích con số tám.
Tám thông phát, nếu làm mua bán thì tài vận hanh thông đại cát đại lợi.
Mà mấy cây trâm cài này nói vậy chính là vì Liễu thị, Phương thị cùng Diệp Kiều và chuẩn bị.
Kỳ Vân đối với những đồ vật liên quan đến phụ nữ thì không biết nhiều lắm.
Hắn chỉ nhìn nhìn rồi nói: “Đều dọn đến viện của nương để bà làm chủ chia ra đi.”
Thiết Tử lên tiếng dạ rồi cầm hộp gỗ ra ngoài.
Nhưng chính lúc này Kỳ Vân nhìn thoáng qua thấy một cây trâm rất đặc biệt.
Bên cây trâm này không phải nạm tơ vàng mà gắn lên một con chim toàn thân trắng tinh, hình thức tuy đơn giản, nhưng lại được làm từ ngọc thạch cực tốt.
“Từ từ.” Kỳ Vân đột nhiên kêu ngừng rồi vươn tay lấy cây trâm ngọc ra.
Tống quản sự tuổi lớn tâm nhãn cũng nhiều, thấy thế lập tức nói: “Nhị thiếu gia cây trâm ngọc này nhìn ôn nhuận, rất thích hợp với nhị thiếu nãi nãi.”
Thiết Tử cũng gật đầu phụ họa, tuy rằng hắn không hiểu cây trâm này dùng tốt không, nhưng mà Thiết Tử cảm thấy chỉ cần nói lời hay về nhị thiếu nãi nãi thì nhị thiếu gia sẽ cao hứng.
Quả nhiên, Kỳ Vân mặt mày nhu hòa nói: “Chuyện cây trâm này ta sẽ tự mình nói với nương.”
“Dạ, đã biết nhị thiếu gia.”
Chờ Thiết Tử rời đi, Tống quản sự cũng đúng lúc cáo từ, không quấy rầy Kỳ Vân đi hưởng thụ thời gian của hai người.
Cho đến khi hai người kia đều rời Kỳ Vân mới nhanh chóng đứng dậy, mặc áo lông cừu cầm lò sưởi tay trở về sân nhà mình.
Bình thường lúc này Diệp Kiều đều ở phòng ngủ, nàng mỗi khi tới rồi giờ Thân đều sẽ ăn chút điểm tâm giữa buổi
Nhưng mà hôm nay Đổng thị tới, hai người ở trong sương phòng nói chuyện cho nên Kỳ Vân cũng đi tới sương phòng.
Vừa đến cửa còn chưa vén mành, liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng của Đổng thị: “Kiều Nương, sữa hạnh nhân này ngươi mà không ăn sẽ lạnh mất.”
“Tướng công sắp về rồi, ta chờ hắn cùng nhau ăn.”
Kỳ Vân trong lòng ấm áp nhưng không vào mà lùi lại vài bước sau đó tăng thêm tiếng bước chân, làm bộ vừa mới tới.
Hắn cảm giác được bên trong không có tiếng nói chuyện mới vào cửa.
Đổng thị rất có ánh mắt chào hỏi xong liền cáo từ, trước khi đi nàng ta còn nhìn Diệp Kiều nháy mắt một cái ý bảo nàng cất kỹ quyển sách kia đi.
Nhân sâm nhỏ đối với chuyện giao lưu ánh mắt giữa con người với nhau vẫn không hiểu nhiều lắm.
Nàng tiện tay đem quyển sách kia bỏ vào trên kệ sách của Kỳ Vân rồi vui mừng bưng sữa hạnh nhân cho hắn.
Kỳ Vân cởi áo lông cừu rồi qua ngồi bên người nàng cười nói: “Ta vốn không thích ngọt, sữa hạnh nhân này nàng nếu thích ăn, thì tự mình ăn là được.”
Còn Diệp Kiều thì lại nhìn hắn nghiêm túc nói: “Không được, ta muốn cùng ăn với chàng.”
Kỳ Vân có chút tò mò: “Vì sao?”
Diệp Kiều cầm cái cái muỗng đưa cho hắn, nói: “Trong tráp đã hết tiền rồi, tướng công muốn mua cũng không tiền mua đâu, ta có thứ tốt tự nhiên phải cất cho chàng rồi.”
Kỳ Vân nghe vậy muốn nói với nàng rằng cuối năm tiền thu kiểm kê rõ ràng ngoại trừ muốn cố định cấp trong nhà kia một phần thì dư lại chỉ sợ cái hộp nhỏ của nàng đều cất không hết.
Chỉ là cuối cùng Kỳ Vân cũng không nói ra khỏi miệng mà nhận laya cái muỗng trên tay Diệp Kiều xúc một muỗng bỏ vào trong miệng.
Kỳ Vân thấy Diệp Kiều vẫn không nhúc nhích, không khỏi hỏi: “Kiều Nương sao lại không ăn?”
Diệp Kiều nhìn hắn, ánh mắt trong sáng sạch sẽ: “Có mỗi một cái muỗng.”
Kỳ Vân cúi đầu nhìn cái muỗng trên tay mình rồi quay đầu định kêu người lấy một cái tới nhưng Diệp Kiều đã chỉ chỉ vào miệng mình: “Chàng đút cho ta đi.”
Câu này làm Kỳ Vân đỏ mặt tía tai, chỉ có điều Diệp Kiều lại rất thản nhiên.
Cũng may Kỳ Vân cũng không làm ra vẻ, lập tức đào một muỗng sữa hạnh nhân, đưa đến bên miệng Diệp Kiều.
Chẳng qua hắn vốn nhìn Diệp Kiều ăn, nhưng nhìn một hồi Kỳ Vân cũng không rời ánh mắt đi được.
Hắn không dám nhìn nhiều, sau đó hằng ngày ở trong lòng phỉ nhổ bản thân mình suy nghĩ lung tung rối loạn.
Cứ như vậy ngươi một muỗng ta một muỗng, hai người chia xong một chén sữa hạnh nhân, tự thể nghiệm cái gì gọi là có phúc cùng hưởng.
Chờ sữa hạnh nhân ăn xong, Diệp Kiều cười rủ hắn đi xem hai cây thảo dược mới nở hoa, cũng là vì làm Kỳ Vân có thể đúng giờ đi đến vườn hoa dược liệu đi dạo, điều này đối cơ thể hắn rất có lợi.
Kỳ Vân là nhìn hai người nắm tay nhau, khóe miệng tươi cười.
Kiều Nương vì hắn làm được hết thảy, mà hắn có thể vì Diệp Kiều làm đó là kiếm cho Diệp Kiều một gia tài.
Bản thân hắn khi tốt khi xấu, nói không chừng một ngày nào đó liền không còn nhưng cho dù không có biện pháp bảo vệ nàng cả đời hắn cũng muốn cho nàng một đời vinh hoa.
Kiều Nương của hắn nên cả đời giàu có vui vẻ.
Chỉ là trong lúc đang đi dạo trong sân, Kỳ Vân vẫn luôn không tìm được thời cơ đưa trâm tốt nhất.
Hắn tuy không phải kiểu người đọc sách cổ hủ nhưng mà hắn vẫn luôn muốn xây dựng không khí tốt mới có thể tặng lễ vật, cố tình đề tài của bọn họ không phải là “Thạch Đầu hôm nay lại đái dầm” thì là “Những con gà mái nhỏ đó đều ghét bỏ Tiểu Hắc không có lông đuôi”.
Kỳ Vân đem cây trâm cất ở trong ngực, thật sự là không tìm được cớ để đưa ra.
Đúng lúc này, Lưu bà tử lại đây truyền lời của Liễu thị: “Nhị thiếu nãi nãi, ngày mai phu nhân muốn đi đến miếu cầu phúc, nhị thiếu nãi nãi đi cùng chứ?”.