Bạn đang đọc Phục Ưng – Chương 9
Trên đường về, lòng Tô Miểu hơi bất an.
Cô thật sự rất ghét cặp anh em song sinh, nhưng bài tập ngữ văn lại là vấn đề lớn đặt ngay trước mắt.
Nhất định phải lấy được điểm cộng, đạt được học bổng giảm học phí cho kỳ học sau, trụ lại tư thục Gia Kỳ.
Chỉ cần có thể ở lại, muốn cô thế nào cũng được.
Trong lúc cô còn đang do dự, không biết có nên chủ động liên lạc với Tần Tư Dương, ôn hòa nhã nhặn mà nói về chuyện bài tập ngữ văn hay không, điện thoại đã rung lên rồi.
Mục người liên hệ trong WeChat, hiện lên thêm tên người xa lạ “Sun”, gửi cho cô lời mời kết bạn.
Kèm lời nhắn: Tần Tư Dương, liên quan đến bài tập ngữ văn.
Tô Miểu lập tức chấp nhận lời mời kết bạn.
Cô lo lắng Tần Tư Dương là muốn từ chối làm nhóm với mình, dù sao cô và Tần Tư Nguyên cũng xảy ra mâu thuẫn như thế, còn khiến cậu ta vô duyên vô cớ bị đấm cho một cái.
Vì chuyện này, trong lòng mỗi bên đều có khuất mắc, muốn hợp tác tốt, sợ là không dễ như thế.
Tô Miểu cắn răng, bấm bụng mà soạn mấy chữ: “Xin lỗi, mặt cậu vẫn ổn chứ.”
Lại không ngờ đến, cùng lúc đó, Tần Tư Dương cũng gửi tới mấy chữ: “Chuyện hôm nay xin lỗi nhé.”
Nhìn thấy tin nhắn của đối phương, cả hai đều ngây người, trong lòng đều có chút phức tạp, đặc biệt là Tần Tư Dương.
Rõ… rõ ràng là Tần Tư Nguyên vô lý gây sự, vu oan, hãm hại cô, nhưng cô lại nhẫn nhịn, cứ lùi về sau.
Vì để đạt được mục đích, cô quả thật khổ như nào cũng dám đương đầu, tức đến mấy cũng nhịn xuống được, ngậm đắng nuốt cay mà chịu đựng.
“Mặt cậu vẫn ổn chứ.”
Nhìn thấy câu này, Tần Tư Dương thoáng cảm động.
Không cần biết là thật lòng hay giả dối, cậu ta tự nguyện nhận lấy tấm lòng này của cô.
Sun: “Không sao, cảm ơn đã quan tâm.”
Tô Miểu: “Thế thì tốt.”
Sun: “Hi vọng chuyện lần này sẽ không ảnh hưởng đến sự hợp tác của chúng ta, mục tiêu của tôi cũng là học bổng.”
Tô Miểu: “ Không ảnh hưởng là tốt rồi.”
Sun: “Uh, cuối tuần vẫn đến nhà tôi sắp xếp tập luyện?”
Tin nhắn này cô không trả lời ngay nữa, khoảng vài phút sau, cô vẫn đang do dự, nhưng cuối cùng vẫn trả lời: “Được.”
Hai người giải quyết việc chung, không nói nhiều về những chuyện khác.
Tô Miểu gọi điện thoại cho mẹ, hỏi bà hôm nay có muốn mua đồ ăn tối về không.
Trong điện thoại, giọng Tô Thanh Dao có hơi khàn, mọi thứ xung quanh cũng vô cùng ồn ào.
“Mẹ, mẹ có nhà không?”
“Không có, tối nay làm ca đêm.” Tô Thanh Dao đứng ở cửa phòng khám phụ khoa, toàn thân toát mồ hôi lạnh, “Mẹ đang ở tiệm massage chân rồi.”
“Hôm nay đi sớm thế ạ?”
“Có khách gọi mẹ đi, cũng không thể để khách đợi lâu.”
“Vậy mẹ có thể về nhà sớm chút được không.”
“Muốn gì à, đến khi xong việc mới về được.”
Tô Miểu thở dài một hơi, lo lắng nói: “Mẹ sau này đừng làm ca đêm nữa, làm ca ngày đi, thức đêm nhiều da sẽ xấu đó.”
“Cằn nhằn suốt thế! Cúp đây!”
“Haiz, vậy con cứ mua cho mẹ một phần ăn khuya, mẹ muốn ăn gì?”
Tô Thanh Dao cố gượng lại những giọt nước mắt chua xót tủi thân, nói: “Khách của mẹ nói sẽ ăn ngoài, con yêu, ngoan ngoãn ngủ đi, không cần đợi mẹ.”
Nghe đến giọng mẹ đột nhiên dịu dàng hẳn đi, Tô Miểu có chút không thích ứng kịp: “Mẹ sao thế?”
“Con bé ngốc này, không thể nói chuyện tử tế với con sao?”
Tô Miểu cười cười: “Vâng ạ, tạm biệt, yêu mẹ!”
“Buồn nôn! Cúp đây!”
Ngắt điện thoại, nước mắt Tô Thanh Dao không kìm được chảy ròng ròng.
Những người đến đây hầu hết là các cô gái trẻ tuổi, bà là người có tuổi tác cao nhất, mà bên cạnh lại không có ai đi cùng.
“Tô Thanh Dao, đến cô rồi, đến nhận thuốc.”Y tá kêu to bên cửa phòng phẫu thuật.
Tô Thanh Dao lau khô nước mắt, cùng đi vào, bác sĩ nhìn tài liệu của bà, nhăn mày nói: “Tuổi hơi lớn à.”
Tô Thanh Dao xoa bụng của mình, nghĩ đến cảnh con gái mỗi tối thức đêm học bài.
Dựa vào cái gì, dựa vào gì mà mình bà phải chịu đựng hết tất cả những đau khổ này, rõ ràng không phải lỗi của bà! Là tên kia lừa bà!
Bà năm 18 tuổi đã bị lừa một lần, bây giờ sắp 38 tuổi rồi, lại bị lừa thêm lần nữa, lại còn ảnh hưởng đến sức khỏe bản thân.
Không… không thể cứ cho qua thế này!
Cho dù phải liều cái mạng này, bà cũng phải vì tiền đồ tốt đẹp sáng lạn của con gái mà tranh đấu, quyết không thể lại giẫm lên vết xe đổ.
“Tôi… tôi không phá nữa!”
Tô Thanh Dao che bụng, xoay người lao ra khỏi khoa phụ sản.
…
Cuối tuần, Tô Miểu theo vị trí định vị mà Tần Tư Dương gửi cho cô, đến khu biệt thự Sơn Lâm xa hoa ở khu Nam Ngạn.
Đường đến đây cô ngồi tàu điện, lại chuyển qua thêm vài chuyến xe buýt, đi bộ vòng quanh núi khoảng 2km, cuối cùng cũng đến được điểm định vị khu biệt thự Sơn Lâm.
Nơi đây cách xa thành phố, vì thế môi trường tĩnh mịch êm ả, mỗi nhà mỗi hộ đều có mấy chiếc xe tự lái nên ra ngoài rất thuận lợi, như cô từ thành phố đến hết ngồi tàu điện ngầm, rồi chuyển qua xe buýt còn phải đi bộ, thời gian đi lại ít gì cũng phải ba tiếng đồng hồ.
Đến cửa lớn khang trang của khu biệt thự, cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Tần Tư Dương.
Tô Miểu: “Tôi đến rồi.”
Sun: “Đợi chút.”
Mười phút sau, có nhân viên lễ tân mang áo vest giày da chạy xe trung chuyển đến trước mặt Tô Miểu.
“Là khách của nhà họ Tần đúng không ạ?”
“Vâng, là tôi.”
“Mời lên xe.”
Tô Miểu ngồi lên một chiếc xe đưa đón loại nhỏ chạy bằng điện mui trần, chiếc xe nhỏ đi từ từ lên con dốc thoai thoải.
Nơi đây thực vật xanh um, tươi tốt, mỗi tòa nhà của khu biệt thự đều nằm trên những con dốc có tầm nhìn đẹp nhất không theo một quy luật nào, có thể thấy được phong cảnh của toàn thành phố, có phần giống với khu biệt thự Thái Bình San của Hồng Kông.
Rất nhanh, xe đưa đón dừng lại ở trước cửa một toà nhà của khu biệt thự.
Kiến trúc bên ngoài của biệt thự là kiểu cổ điển, kết hợp với phong cảnh núi rừng nơi đây đúng là càng hợp.
Tần Tư Dương đứng đợi ở cổng.
Cậu ta hôm nay mặc đồ thoải mái, không giống như thường ngày mặc những bộ đồng phục theo quy tắc nữa, mà là một chiếc áo hoodie màu trắng sữa cùng chiếc quần dài đen, cả người đều là khí chất lạnh lùng, trông thấy cô cậu ta cũng không lộ biểu cảm gì.
“Mời vào.”
Tô Miểu dừng lại, không vội cùng bước vào.
Tần Tư Dương để ý tới bóng dáng cô gái bên cạnh do dự không bước, nói với cô: “Bố mẹ tôi thường không có nhà, chỉ có tôi và em gái.”
“À.” Cô yên tâm hơn.
Tần Tư Dương cũng không nói nhiều, dẫn Tô Miểu vào trong biệt thự.
Phong cách cổ điển của vườn hoa lớn trong biệt thự, hệt như một khu vườn cổ đại, cây cầu nhỏ nước chảy róc rách, những bông hoa được trồng theo mùa quanh năm bên con đường đá, chỉ vẻn vẹn trong sân đã có đến ba bốn người làm vườn chăm sóc cho khu vườn.
Nơi đình nghỉ phía xa kia còn có hàng trúc bao quanh, Tần Tư Nguyên đang ngồi trong đó nghịch chiếc máy ảnh SLR, quét mắt qua hai người họ, rồi ngạo mạn quay đầu bỏ đi.
Cậu ta đưa Tô Miểu lên thẳng phòng, đến phòng khách ở tầng 2.
Phòng khách cũng được trang trí theo phong cách cổ điển, có một chiếc bàn gỗ màu đỏ để viết chữ, người hầu sớm đã sắp xếp bút mực giấy nghiên.
Trên chiếc đệm rơm đang đặt chiếc bàn gỗ nhỏ màu đỏ cùng chiếc đệm hương bồ, trên bàn đặt một chiếc đàn cổ màu đen tuyền với kiểu dáng nho nhã.
Tần Tư Dương đang ngồi lên chiếc đệm hương bồ, ngón tay thon dài đẹp đẽ lướt trên dây đàn, điều chỉnh giai điệu.
Hơi thở thường ngày toát ra từ trên người cậu ta thường đem đến cảm giác lạnh lẽo, nhưng lúc gảy đàn, cảm giác thoát tục tỏa ra rất rõ ràng, giống như một quý công tử lịch lãm, tao nhã lịch sự.
“Đến hôm đó tôi sẽ đàn “Bình sa lạc nhạn”.” Cậu ta điều chỉnh xong âm điệu, nhìn cô, “Cậu đã chuẩn bị xong chưa?”
“Ừ.” Tô Miểu nghiêm túc gật đầu.
“Bắt đầu thôi.”
“Bình sa lạc nhạn” ca khúc này bình yên tươi đẹp, với giai điệu ấm áp và êm dịu đang từ từ vang ra, như đưa con người ta đến bờ hồ Động Đình, cảm giác như từng con nhạn đang lưỡng lự bồi hồi trong màn sương mờ ảo.
Tần Tư Dương chọn ca khúc này quả thật rất tuyệt, ca khúc này vô cùng phù hợp với cảm giác vui vẻ mãn nguyện trong “Lan Đình Tập Tự”, bầu không khí yên tĩnh du dương.
Tô Miểu tập trung tinh thần lại, cầm lấy bút lông, bắt đầu viết từng chữ từng chữ một.
Rất nhanh, ca khúc đã kết thúc, nhưng Tô Miểu lại chỉ viết đến “Cổ nhân vân: Tử sinh diệc đại hĩ.
Khởi bất thống tai!”, phía sau vẫn còn một đoạn ngắn chưa kịp viết xong.
Tần Tư Dương nhìn cô: “Khúc này chỉ có tám phút, không viết kịp sao?”
“Ừ.” Tô Miểu nhìn trang giấy, “Lúc trước tôi đã thử qua, nhanh nhất cũng phải mất 13 phút.”
“Tôi không thể vì cậu mà thay đổi nhịp điệu của ca khúc, vì thế cậu phải tăng tốc độ viết lên.”
Quả thật như thế, âm nhạc không thể tùy tiện rút ngắn lại hay kéo dài ra, vì thế chỉ đành dựa vào sự thay đổi tốc độ của Tô Miểu để đáp ứng được độ dài ca khúc mà Tần Tư Dương gảy.
Cô nghiêm túc chau màu: “Để tôi luyện lại.”
“Được.” Tần Tư Dương đứng lên, “Cậu đặt thời gian tập trước đi, tôi đi làm vài việc khác, nếu cậu luyện gần đạt rồi, thì gọi tôi.”
“Được.”
Sau khi cậu ta rời khỏi phòng sách, Tô Miểu bắt đầu mở điện thoại đặt đồng hồ đếm ngược 8 phút, dốc hết sức gia tăng tốc độ viết chữ, cố gắng đuổi kịp tốc độ đàn của Tần Tư Dương.
Nếu như Tần Tư Dương đàn xong rồi, mà cô vẫn còn viết, chắc chắn kết quả sẽ bị trừ khá nhiều, ảnh hưởng đến điểm số của nhóm, cũng ảnh hưởng đến thành tích thường ngày.
Cho dù có như thế nào, cô cũng phải viết xong đoạn này trong 8 phút!
Thấm thoát hai tiếng trôi qua.
Thời gian trà chiều, Tần Tư Dương nhờ bảo mẫu lên lầu hỏi cô có cần ăn chút gì không, nhưng Tô Miểu luyện đến hăng say, gì cũng không cần.
Cậu ta suy nghĩ một lúc, vẫn là nói với bảo mẫu: “Làm cho cậu ấy chút bánh ngọt đưa lên trên đi.”
“Đưa bánh ngọt cái gì chứ!” bên trong căn đình nhỏ, Tần Tư Nguyên một tay cầm bánh macaron, một tay hứng vụn bánh, “Cứ để cậu ta nhịn đói đi.”
“Đây là đạo tiếp khách.”
“Cậu ta còn lâu mới là khách!”
“Cậu ấy là khách của anh.” Tần Tư Dương nói tiếp, xua xua tay, ý bảo bảo mẫu đi vào bếp chuẩn bị.
Tần Tư Nguyên ném lại một cái liếc mắt, có lúc cô ta cũng thật sự ghét giọng điệu chính nhân quân tử của anh mình.
Còn không bằng sự chân thực của Trì Ưng.
Không biết hai người họ sao mà trở thành bạn với nhau được.
Trong lúc còn đang nghĩ, quản gia đã dẫn Trì Ưng bước vào trong vườn hoa nhỏ.
Tần Tư Nguyên đưa mắt nhìn anh, vội vàng đứng dậy vẫy tay, trên mặt hiện rõ ý cười: “Trì Ưng, bọn mình ở đây!”
Trì Ưng mặc một chiếc áo phông màu đen có dòng chữ nguệch ngoạc đơn giản thoải mái, đường nét lạnh lùng, cứng rắn, khí chất cao lãnh, những bông hoa hồng được điêu khắc trên hàng rào quanh vườn hoa ánh lên con đường mà anh bước đến, càng nở rộ lại càng chói sáng rực rỡ.
Nơi có sự xuất hiện của anh, mọi thứ dường như đều vì thế mà biến đổi.
Khoảng thời gian trà chiều của Tần Tư Nguyên đã không còn buồn tẻ nữa, cô ta mất tự nhiên đứng dậy, vô thức dùng ánh mắt dò xét nhìn anh.
Trì Ưng ngồi xuống một chiếc ghế trong đình, khuỷu tay tùy ý đặt lên bàn, những đường mạch máu màu xanh hiện rõ trên mu bàn tay màu lúa mì, kéo dài lên cánh tay rắn chắc của anh.
Bảo mẫu mang nước đến.
“Nước bạc hà đá, anh mình nói cậu rất thích uống loại nước này.” Tần Tư Nguyên thấp thỏm tiếp đãi anh.
Trì Ưng rút ống hút trong ly thủy tinh ra, một hơi uống hết nửa ly.
“Mặt sao rồi?”
Lúc nói chuyện, anh đặt ly xuống, ngón tay đặt trên cằm của Tần Tư Dương, nhẹ nhàng nâng lên, “Còn chưa hết sưng?”
Tần Tư Dương hơi khó chịu: “Dùng lực mạnh bao nhiêu, mà bản thân còn không rõ?”
Khóe miệng Trì Ưng nở ra một nụ cười nhẹ, nâng cằm cậu ta trái phải nhìn một lượt, động tác vừa ngang ngược vừa bá đạo: “Gương mặt này bị hạ giá rồi, khó trách gần đây không có cô gái nào tỏ tình với cậu.”
Trước mặt anh, Tần Tư Dương khí chất cao ngạo lạnh lùng tôn quý cũng trở nên nhỏ bé đi rất nhiều, gạt tay anh ra, tức giận nói: “Còn nói, vì một đứa con gái mà động tay với cả anh em nhiều năm.”
“Cậu cũng không phải vì gái sao, so đo với ông đây nhiều ngày như thế.”
“Nó là em gái tôi!”
“Đều như nhau cả.”
Trì Ưng và Tần Tư Dương nói chuyện với nhau rất thoải mái tùy ý, hoàn toàn không cho Tần Tư Nguyên chen vào, cũng không kiêng kị gì hết, trực tiếp xem cô như người vô hình.
Tần Tư Nguyên cảm thấy bản thân rất dư thừa.
“Trì Ưng, mình với Tô Miểu đã làm hòa rồi.
Chuyện hôm đó qua rồi thì cho qua đi, chúng ta không nhắc lại nữa.” Ánh mắt cô nhìn anh đầy thành khẩn, “Cậu bỏ qua cho sự thất lễ của mình hôm đó được không?”
“Lời này thật vô nghĩa,” Trì Ưng bày ra dáng vẻ không liên quan, “Người cần tha thứ cho cậu không phải tôi.”
Tần Tư Nguyên cắn răng nói: “Mình… mình biết, anh mình còn mời cậu ấy đến đây nữa, đang ngồi trên lầu luyện chữ, chúng mình đã hòa giải với cậu ấy, cậu ấy cũng chấp nhận rồi.”
Lòng bàn tay Trì Ưng lau lau lớp hơi nước lạnh đọng trên thành ly thủy tinh, xuyên qua ly thủy tinh, ánh mắt dừng lại trên hình ảnh căn phòng nhỏ phản chiếu phía đối diện: “Tài liệu quay phim đã cắt hết chưa?”
“Vâng, nhưng thời gian không đủ, mình nghĩ cần thêm một vài tư liệu quay phim, cậu có đề xuất nào không?”
“Ban nãy lúc qua đường, nhìn thấy ở lối vào tiểu khu có một rừng tre, cảnh vật cũng không tệ!”
“Được! Mình đi quay ngay!”
“Sẽ có nhiều cảnh không tốt, một lần quay nhiều chút.”
Tần Tư Nguyên cầm máy ảnh SRL, nháy mắt với anh với vẻ cực kỳ đáng yêu: “Điều này còn cần phải nói sao, mình biết mà!”
Nói xong, cô ta vui vẻ đi ra khu vườn nhỏ.
Trong đình chỉ còn lại Tần Tư Dương và Trì Ưng, sau lưng bao quanh bởi tiếng nước chảy róc rách của con suối nhỏ.
Tần Tư Dương cạn lời mà nhìn anh: “Cậu đuổi em tôi đi, muốn gì chứ?”
Trì Ưng vỗ vỗ lên khuôn mặt ngây thơ tuấn tú của Tần Tư Dương, cười đầy xấu xa——
“Phía nam nhà cậu có nhiều muỗi, vào nhà tránh thôi.”
Nói rồi, anh lười biếng đứng dậy, đi về hướng biệt thự..