Bạn đang đọc Phục Ưng – Chương 43
Kỳ nghỉ đông của tư thục Gia Kỳ không dài, cộng thêm đám người Tô Miểu đã là học sinh lớp 12 rồi, chỉ được nghỉ hai mươi ngày ngắn ngủ cho có ý nghĩa.
Ngày thứ tư của kỳ nghỉ đông, mặt trời lên cao, Tô Miểu ôm gối nằm trên giường, căng thẳng nhìn chằm chằm vào thành tích cuối kỳ được gửi trong nhóm lớp.
Mặc dù điểm thi cuối kỳ chỉ là một phần của tổng điểm tích lũy, thành tích và điểm số bình thường liên quan đến nhau, đại khái là tỷ lệ 3:7.
Nhưng thi cuối cùng cũng vẫn chiếm một phần tỉ lệ lớn của điểm tích lũy.
Tô Miểu căng thẳng đến mức không xuống khỏi giường, cùng toàn bộ bạn học im lặng chờ giáo viên chủ nhiệm công bố điểm số vào nhóm.
Tô Thanh Dao dậy thật sớm, vội vàng đi đến phòng củi lửa ở cuối hẻm xông khói lạp xưởng, bà ở cửa ra vào hùng hổ gọi Tô Miểu mấy tiếng, vỗ vào mông cô gọi cô tới hỗ trợ.
Nhưng Tô Miểu chưa đợi được thành tích cuối kỳ, đâu có tâm tình làm việc khác.
Cuối cùng, vào mười giờ sáng, Chu Thanh Hoa gửi bảng excel thành thích vào trong nhóm —
“Đây là bảng xếp hạng, điểm số thành tích của mỗi một môn cụ thể thì vào hệ thống giáo dục của các em tra.
Tô Miểu run rẩy đầu ngón tay nhấn mở bảng biểu đó, sau khi phóng to thì bắt đầu tìm kiếm từ hạng nhất trở xuống, cuối cùng cũng thấy được tên mình ở hạng tám của lớp.
Xếp hạng lớp… đứng thứ 8.
Cô cuối cùng cũng yên tâm rồi.
Mặc dù cũng không quá hài lòng đối với điểm số này nhưng trong lòng cô biết rõ, lớp Minh Đức là lớp ưu tú nhất khối, bạn học đứng nhất… IQ cũng sẽ không thấp.
Cô dựa vào sự nỗ lực ngày ngày treo đèn thức đêm mới có thể miễn cưỡng bước lên top đầu.
Còn một học kỳ nữa, tập hợp tất cả điểm tích lũy, cuối cùng mới có thể bình chọn ra năm suất học bổng.
Chỉ cần học kỳ sau có thể tiếp tục làm lớp trưởng, lại có thêm điểm cộng của một vài hoạt động, điểm thể dục cũng cố gắng tăng lên thì sẽ có cơ hội lấy được học bổng!
Đầu ngón tay Tô Miểu hoạt động, kéo bảng biểu lên.
Không hề nghi ngờ, Trì Ưng vững vàng ở vị trí nhất lớp và nhất khối, theo sát phía sau là Tần Tư Dương.
Trong nhóm có chủ nhiệm lớp không một ai nói chuyện, nhưng trong nhóm chat riêng khác mà các bạn học lập, mọi người hưng phấn thảo luận về thứ hạng và điểm số —
“Tần Tư Dương và Trì Ưng, thật là yêu nhau lắm cắn nhau đau, khó chia lìa ha ha ha ha.”
“Cậu đặt sai vị trí rồi! Là Trì Ưng và Tần Tư Dương.”
“Có gì khác nhau hả?”
“Khác dữ lắm đó.
[liếc mắt]”
“Ôi, khi nào thì tớ mới có thể chen vào giữa bọn họ trái ôm phải ấp đây.”
“Lư Tư Tư, cậu nằm mơ giữa ban ngày làm gì ha ha ha!”
“Thứ cho tớ nói thẳng, thật ra tớ cũng muốn…”
“Có ai không muốn như, nếu như là hai người bọn họ, tớ tình nguyện trở thành người thứ ba.”
“Ông trời ơi, các cậu đủ rồi đó! Hai cậu ấy ở trong nhóm đấy! Các cậu chú ý một chút!”
“Học kỳ sau, tớ muốn vào mỗi buổi tối ở trong phòng tự học, tớ nhất định sẽ chen vào được! Không uổng phí đời này!”
“Tớ cũng…”
“Các cậu… không phù hợp.”
Tin nhắn hệ thống: [Tần Tư Dương rời khỏi nhóm chat]
…
Tô Miểu đặt điện thoại xuống, vội vàng đứng dậy rửa mặt thay quần áo rồi đi đến phòng củi lửa dưới lầu giúp mẹ xông khói lạp xưởng.
“Nhìn xem mấy giờ rồi, con muốn để mẹ con mệt chết à!”
Tô Thanh Dao ôm một bó chạc cây bách, bỏ vào trong lò hun, khói mù làm cho bà không mở mắt ra được, cứ ho khan.
“Mẹ, mẹ đi ra ngoài đi, để con làm.” Tô Miểu nhanh chóng ôm lấy mấy bó chạc cây: “Khoảng thời gian trước dạ dày của mẹ cứ không thoải mái, hun cái này không phải sẽ nôn à?”
“Đã khỏi lâu rồi.”
Tô Thanh Dao đứng dậy rồi đi tới cạnh cửa, bàn tay khẽ vuốt ve phần bụng đã hơi nhô lên của mình.
Đã qua bốn tháng đầu, hiện tại cái thai đã ổn định hơn nhiều rồi.
Nhưng qua không bao lâu, cơ thể của bà sẽ lộ rõ ra.
Đến lúc đó… còn phải tìm lý do tốt hơn một chút để thoái thác, nếu không, có trời mới biết cô con gái bụng dạ hẹp hòi thích để tâm vào chuyện vụn vặt này của bà sẽ như thế nào.
“Hôm nay con có thành tích, thế nào rồi?”
“Xếp hạng tám của lớp.”
“Chỉ hạng tám?” Tô Thanh Dao nhận lấy chạc cây nhóm lửa trong tay cô: “Trước kia con ở Trung học số một Bắc Khê chưa từng thi được hạng hai, nói là thà làm đầu gà chứ không muốn làm đuôi phượng, cũng chỉ có con… chết cũng muốn đến trường này.”
“Thi hạng nhất ở Trung học số 1 Bắc Khê thì có làm được gì, 211 cũng không thi được, con tình nguyện đến tư thục Gia Kỳ làm đuôi phượng.”
“Vậy thành tích bây giờ của con có thể thi được 211 không?”
Tô Miểu cười: “Chắc chắn không thành vấn đề, cũng có cơ hội nhắm đến 985.”
Tô Thanh Dao nghe nói như thế thì cũng cười, đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ: “Vậy chẳng phải mẹ cuối cùng cũng hết khổ rồi à, tương lai mẹ muốn ở nhà view sông nha!”
“Đó là chắc chắn rồi!”
Trong lúc nói chuyện, điện thoại của Tô Miểu rung lên —
C: “Còn thi rất thuận lợi.”
Tô Miểu thuận tay trả lời lại anh bằng nhãn dán [Cún con thấp thỏm]: “Vẫn còn kém rất xa đấy.”
C: “Nếu như tính luôn điểm bình thường, còn có điểm cộng thể dục của cậu thì có hy vọng lấy học bổng.”
Miểu: “Không phải nói học bổng.”
C:?
Miểu: “Kém cậu… rất xa.”
Tô Miểu cúi đầu gõ chữ trong, trong lồng ngực là chú nai con chạy loạn xạ, gương mặt cũng đỏ lên.
Bọn họ đã hẹn nhau, phải thi vào cùng một trường đại học.
Trì Ưng đại khái cũng phản ứng mất một lúc, trả lời: “Buổi tối học kỳ sau cùng nhau tự học, dạy thêm cho cậu.”
Miểu: “Có học thần dạy thêm giúp tớ, tớ còn không phải thi được hạng nhất tỉnh à.
[lè lưỡi].”
C: “Khoa trương rồi, vượt qua Tần Tư Dương không thành vấn đề.”
Miểu: “Thật không?”
C: “Tới gần tớ thêm một chút, xếp gần với nhau.”
Trái tim Tô Miểu đều sắp biến thành tổ ong rồi, ngọt lịm giống như ủ mật vậy.
Miểu: “Cậu sẽ về thủ đô ăn tết sao?”
C: “Ừm, tối mai 8 giờ bay.”
Miểu: “Tớ tiễn cậu.”
C: “Được.”
Tô Miểu cất điện thoại vào trong túi, ngẩng đầu nhìn giăm bông và lạp xưởng xông khói trong phòng củi lửa, hỏi Tô Thanh Dao: “Mẹ, chúng ta làm nhiều như vậy, ăn tết dùng hết không?”
“Giữ lại ăn dần.”
“Ồ…”
Cô dừng lại một chút rồi thận trọng nói: “Cái đó… bạn con ở nơi khác, cậu ấy về nhà đón tết, con có thể gói một ít cho cậu ấy mang về không?”
Tô Thanh Dao liếc mắt.
Vừa rồi nhắn tin WeChat với người ta, trong mắt và trên khuôn mặt đều như ủ mật, bà còn có thể không nhìn ra được trong lòng cô cất giấu trò quỷ gì à?
Bà hung dữ nói: “Không có nhiều, kêu bạn con mang tiền tới mua.”
“Cùng lắm thì, con lấy hết tiền trong lon tiền tiết kiệm của con cho mẹ, chỉ có hai gói, có được không, mẹ…” Cô gái nhỏ kéo tay bà làm nũng: “Một gói giăm bông, một gói lạp xưởng, được không.”
Tô Thanh Dao khó chịu rút tay ra, bà đứng dậy lấy xuống một gói lạp xưởng và một gói thịt giăm bông được xông vừa đúng, dùng giấy dầu gói xong rồi bỏ vào túi: “Nói rồi đấy, tiền trong lon tiền tiết kiệm của con đều thuộc về mẹ.”
“A, con không nói là cho mẹ hết mà.”
“Ai trao đổi giá với con chứ.” Tô Thanh Dao đưa túi cho cô: “Mẹ muốn hết.”
“Vậy con lấy thêm mấy gói lạp xưởng.”
Tô Thanh Dao lạnh nhạt nhìn cô gái nhỏ đang lựa chọn tỉ mỉ: “Con cẩn thận đấy, con trai với điều kiện như thế không phải là người mà con nhóc con trèo cao nổi đâu.”
Bàn tay đang gói giấy dầu của Tô Miểu hơi dừng lại, cô rũ mắt: “Bây giờ là thời đại nào rồi chứ.”
“Không cần biết là thời đại nào, đạo lý đều như vậy, kiểu người gì thì mặc quần áo thế ấy, bảo vệ bản thân cho tốt, đừng si tâm vọng tưởng.”
Trong lòng Tô Miểu có chút nổi nóng, cô đặt giấy dầu xuống: “Theo như lời mẹ nói, con cũng chỉ có thể xứng với Lộ Hưng Bắc thôi à?”
“Con khoan hãy nói, mặc dù Lộ Hưng Bắc không có tiền đồ gì, người ta đối với con là tốt hết lòng hết dạ, nếu như con đi theo nó thì không biết sẽ hạnh phúc thế nào, mẹ nói cho con biết, cả đời này phụ nữ mong cầu điều gì, chẳng phải mong có một người đàn ông thật lòng yêu con à.”
“Không phải đâu! Con không cần người ta yêu thương! Con dựa vào tiền đồ của mình!”
Tô Thanh Dao xách một bó chạc cây bách ném vào trong lò lửa, phát ra tiếng nổ vang lốp bốp: “Con nhóc này, từ nhỏ đã kiêu ngạo, thứ gì cũng muốn lấy được tốt nhất, hạng hai con còn chướng mắt.
Được rồi, mẹ cũng lười khuyên con, sau này ai chịu khổ tự biết.”
“Không có đâu.”
Cô cố gắng như vậy… không phải chính là vì theo đuổi cái bóng của anh à.
Tô Miểu không cam lòng.
*
Buổi chiều ngày hôm sau, Tô Miểu gặp được Trì Ưng ở cửa trạm tàu tuyến số ba.
Anh mặc chiếc áo hai mảnh có cổ áo sơ mi caro, bên ngoài là một chiếc áo lông kiểu lao động màu mực nước, quần đen phác họa đôi chân dài đẹp, giày thể thao cổ cao mang theo cảm giác hiện đại trẻ trung.
Một tay anh xách tay nắm vali đen thuần đơn giản, trên vai đeo túi.
Trong gió lạnh mùa đông, đường nét khuôn mặt anh càng có vẻ lạnh lùng.
Tô Miểu chạy bước nhỏ qua: “Vừa rồi tới đây hơi kẹt xe, sẽ không muộn giờ chứ.”
“Không đâu.”
Trì Ưng theo bản năng muốn đưa tay ôm cô, cô gái nhỏ vội vàng nghiêng người qua, tránh khỏi tay anh.
“Sắp đi rồi mà còn không cho tớ chạm vào?”
Cô có chút xấu hổ, nhanh chóng đưa túi xách tay cho anh: “Đây là giăm bông và lạp xưởng, nhà tớ tự xông khói, cậu mang về nhà ăn đi.”
Trì Ưng nhận lấy cái túi, khẽ hít hà, ngửi thấy một mùi đồ ăn sấy rất nồng: “Có lẽ ông nội sẽ thích, cảm ơn cậu.”
“Không có gì.”
Tô Miểu nghe anh nói như vậy, khóe miệng nhàn nhạt cong lên, còn sợ anh không thích đấy.
Anh mang theo cái túi, Tô Miểu bèn giúp anh kéo vali hành lý, hai người đi lên khoang tàu.
Trong tàu không nhiều người lắm, Tô Miểu nhìn một chỗ ở cạnh cửa xe, nhanh chóng chiếm đóng: “Nhanh nhanh nhanh, Trì Ưng, cậu mau tới ngồi!”
“Tớ ngồi?”
“Ừm!” Tô Miểu kéo anh đi qua ngồi.
Trì Ưng thuận tay nhấn cô ngồi vào ghế, mình thì nắm tay vịn đứng trước mặt cô, khóe miệng nhàn nhạt cong lên: “Lớp trưởng, cậu đã quen săn sóc người khác, hay là chỉ tốt với mình tớ?”
“Không, không có.”
“Cậu xem tớ là con gái mà chăm sóc đấy.”
Bên tai cô thoáng nóng lên.
Có lẽ cũng bởi vì sự tự ti từ trong xương cốt, cho nên cô vô thức tốt với anh hơn một chút.
“Tớ… tớ không thể săn sóc cho cậu sao?” Cô nhỏ giọng hỏi lại: “Không thể tốt với cậu à?”
“Không phải, nhưng cậu như vậy…”
Anh nhẹ nhàng vén sợi tóc trên vai cô ra sau đầu, khóe mắt tạo thành đường cong xấu xa: “Có lẽ cậu không biết, con người tớ được voi đòi tiên, cậu sẽ nuông chiều tớ mang tật xấu mất.”
Tô Miểu ngại đáp lời anh, nghiêng đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, mặc cho đầu ngón tay của Trì Ưng vuốt ve sợi tóc cô không biết mệt.
Thỉnh thoảng lòng bàn tay lướt qua làn da, làm nổi lên từng đợt cảm giác tê dại.
Trong lòng cô nghĩ, chiều hư thì chiều hư…
“Đúng rồi, cậu còn nhớ chỗ nhà tớ không?”
“Nhớ.”
Trì Ưng lấy thẻ vào cổng từ trong túi áo ra, nhét vào trong túi nhỏ đeo lệch của cô: “Lát nữa tớ sẽ gửi mật mã cửa nhà vào điện thoại cậu.”
Tô Miểu khó hiểu nhìn anh: “Không phải là cậu cần tớ giúp cậu giữ nhà chứ?”
Trì Ưng cười nhạt nói: “Cậu có thể dùng phòng tập thể thao trong nhà, nghỉ đông thì cũng đừng dừng việc luyện tập, thể dục là môn học duy nhất cậu có thể kéo dài sự chênh lệch với bọn họ.”
Hóa ra là lý do này, Tô Miểu gật đầu: “Vậy cảm ơn cậu.”
“Trong phòng đã trang bị máy chiếu và máy chơi game, không có việc gì thì có thể qua đó chơi, nếu như chơi một mình chán thì gọi bạn thân đi với cậu.”
Trái tim Tô Miểu run rẩy, cô lập tức nói: “Đoạn Kiều nói cậu ấy chưa từng đến nhà cậu, cậu không thích người khác đến nhà cậu chơi.”
“Cậu không phải là người khác, có thể dẫn theo bạn bè nhưng đừng quá nhiều, đừng vào phòng ngủ của tớ.”
Cô dùng sức gật đầu: “Không đâu.”
“Đương nhiên là cậu có thể vào, những người khác thì không được.”
Gương mặt trắng nõn của cô gái nhỏ lộ ra chút màu đỏ, cô bảo đảm với anh: “Tớ sẽ không mang theo người khác đến nhà cậu, một mình tớ sẽ không chán.”
Trì Ưng xoa đầu cô: “Chán thì gọi video cho tớ.”
“Được.”
Bốn mươi phút sau, tàu dừng lại ở trạm sân bay Giang Bắc.
Trì Ưng không để Tô Miểu xách vali giúp anh nữa, thậm chí ngay cả túi của cô, anh cũng lấy xuống đeo lên người, để cô thoải mái đi theo phía sau.
Thời gian còn sớm, còn chưa bắt đầu làm thủ tục, hai người bèn đi đến cửa hàng ăn nhanh Burger King ngồi một lúc, kiên nhẫn chờ đợi.
Tô Miểu quay đầu nhìn thấy trước quầy có rất nhiều khách hàng xếp hàng chọn món, cô không muốn để cho Trì Ưng đi qua đó đứng đợi nên cúi người nói với anh: “Cậu muốn ăn gì, tớ đi gọi món.”
“Cái gì cũng được, chọn món cậu thích ăn ấy.”
Sợi tóc dài mềm mại rơi xuống trước mặt anh, mang theo mùi hương hoa dành dành tươi mát, anh đưa tay sờ, cô gái nhỏ vội vàng tránh đi —
“Được, vậy tớ tùy tiện gọi một ít, đồ ở sân bay cũng không ngon lắm, lại rất mắc.”
Trì Ưng mở khóa điện thoại sau đó đưa cho cô: “Dùng của tớ quét mã.”
“Không cần đâu.”
“Dùng của tớ.”
Trì Ưng dường như rất kiên trì, Tô Miểu cũng chỉ đành nhận lấy điện thoại, cười nói: “Tớ cũng có biết mật mã thanh toán đâu.”
“939345.”
“…”
Cô thề là mình chỉ thuận miệng nói đùa thôi, thật không ngờ Trì Ưng lại thật sự nói cho cô biết thông tin mật như thế.
Tô Miểu cầm điện thoại đi qua, thấp thỏm quan sát anh.
Anh tựa như không để việc này trong lòng, tiện tay lấy ra một quyển tạp chí “Địa lý thế giới” từ trong cặp sách rồi lật xem.
Khi xếp hàng chọn món, bởi vì lo lắng màn hình điện thoại bị khóa, lại phải đi tìm anh mở khóa nên Tô Miểu chỉ có thể thỉnh thoảng nhấp vào điện thoại của anh, giữ cho màn hình luôn sáng.
Lúc này, một tin nhắn WeChat bỗng dưng nhảy ra, đúng lúc bị cô nhấp trúng.
Màn hình trực tiếp chuyển sang giao diện trò chuyện của WeChat, tin nhắn đó là do một người tên “Tưởng Hi Ý” gửi tới.
“Anh Trì, tớ đã đến sân bay thủ đô rồi! Chờ cậu.
[Moa moa moa]”
Tô Miểu nhìn thấy mấy chữ đó, trái tim tựa như chân ga bỗng nhiên đạp hụt, mất khống chế mà lao vùn vụt.
Tưởng Hi Ý, trông như tên con gái, hơn nữa thoạt nhìn còn tựa như là cô gái vô cùng ưu tú, vô cùng xinh đẹp.
Cô biết thế này là không lịch sự, nhưng đầu ngón tay giống như bị ma quỷ khống chế, không tự chủ được mà… lướt lên —
Tưởng Hi Ý: “Áu áu, A Trì của tớ khi nào về vậy [Trông mòn con mắt]”
C: “Tám giờ cất cánh.
[nôn]”
Tưởng Hi Ý: “Sân bay thủ đô?”
C: “Không thì sao?”
Tưởng Hi Ý: “Ok, tớ tới đón cậu [liếc mắt]”
C: “Đến nơi rất muộn.”
Tưởng Hi Ý: “Vậy thì được dịp đến nhà cậu ngủ một giấc.”
C: “[Đạp bay]”
Tưởng Hi Ý: “Có mang đồ ăn ngon cho tớ không? Nghe nói thành phố C nhiều đồ ngon lắm!”
C: “Mời cậu ăn nước lẩu.”
Tưởng Hi Ý: “Cậu ăn lẩu, tớ ăn nước lẩu đúng không.
[mỉm cười]”
…
Tô Miểu bưng khay quay lại.
Cô mua cho Trì Ưng gà cuộn, coca, khoai tây chiên, chỉ mua cho mình một ly nước chanh.
“Đợi lát nữa lên máy bay đồ ăn có thể không ngon lắm, trong quán cũng không có gì ăn, ăn tạm đi.
Biết thế thì tớ đã mang theo hộp cơm giữ nhiệt rồi, làm cho cậu chút món nóng.”
Đầu ngón tay thon dài của Trì Ưng mở túi tương cà ra, anh nghe vậy thì dừng lại một chút: “Cậu còn biết nấu ăn?”
“Biết chứ, đầu bếp chính trong nhà tớ là tớ đấy, món cay Tứ Xuyên nào tớ cũng biết.”
“Vậy tớ có phúc rồi.”
Lượng thông tin trong lời nói… lại làm cho bên tai cô nóng lên.
Cô trả điện thoại lại cho Trì Ưng, khó chịu một lúc rồi nói ra: “Vừa rồi có người tìm cậu, trong WeChat.”
Trì Ưng nhận lấy điện thoại, nhấn vào WeChat, đầu ngón tay nhanh chóng trả lời tin nhắn, ánh mắt bình thản không gợn sóng.
Tô Miểu thu ánh mắt lại, yên lặng cắn ống hút uống nước chanh, trong lòng buồn buồn.
Tưởng Hi Ý chắc chắn là con gái.
Cho dù là ảnh đại diện chú chó Shiba mỉm cười, hay là nhãn dán rất đáng yêu thì nhất định đều là kiểu chỉ có con gái mới sử dụng.
Anh cứ ở trước mặt cô mà nhắn tin với cô gái khác như vậy à.
Tiêu chuẩn đùa giỡn giữa bọn họ hình như cũng không nhỏ… Chắc chắn là quan hệ rất thân mật, thanh mai trúc mã sao? Cô ấy gọi anh là A Trì.
Trong lòng Tô Miểu càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, cô lại nhìn anh.
Khóe mắt Trì Ưng vẫn là mấy phần ý cười nhàn nhạt.
Trái tim cô dần dần chìm tới đáy, lúc này mới chậm chạp phát hiện ra, sự hiểu biết của mình về chàng trai trước mặt ít càng thêm ít.
Những gì Trì Ưng trải qua trong quá khứ, bạn bè của anh, suy nghĩ trong lòng anh… Cô vậy mà hoàn toàn không biết gì cả.
Chút thông tin ít đến đáng thương đó cũng chỉ là một góc núi băng của anh thôi.
Cần hỏi không?
Hỏi anh xem Tưởng Hi Ý là ai.
Nhưng hiện tại bọn họ có quan hệ như thế nào, dường như đều chưa nói rõ, cô lại có tư cách gì mà hỏi chuyện này chứ.
Vốn dĩ chính là… chính là cô trèo cao.
Tô Miểu rũ mắt, buồn bực không lên tiếng mà uống nước chanh, nước chanh cũng tẻ nhạt vô vị, trong lòng cay đắng chua chát.
Hai người không nói chuyện mấy phút, Trì Ưng bỗng nhiên nói: “Cậu có muốn qua đây ngồi không?”
“Hả?”
Anh nâng chiếc cằm với đường nét lưu loát lên, đôi mắt đen nhánh nghiền ngẫm nhìn cô: “Ngồi bên cạnh tớ.”
Tô Miểu giống như cái đầu gỗ, ngơ ngác không hề động đậy.
Cô không dám.
Trì Ưng thấy thế thì cười nói: “Vậy xem ra chỉ có tớ đi qua đó ngồi thôi.”
Dứt lời, cũng không đợi Tô Miểu từ chối, anh đã ngồi xuống bên cạnh cô, rất tự nhiên mà đưa cánh tay đặt lên thành ghế sau lưng cô, ôm hờ lấy cô.
Mùi hương bạc hà lành lạnh trên người chàng trai tỏa ra bốn phía xâm lấn thế giới của cô, khoảng cách của bọn họ quá gần, cô gần như được anh ôm cả người vào trong khuỷu tay.
Tô Miểu không biết hiện tại mình đã đỏ mặt đến mức nào, nhưng chắc chắn là… rất rõ ràng.
“Vừa không cho tớ chạm vào, cũng không nói chuyện với tớ.” Trong giọng nói bất cần đời của chàng trai mang theo chút bất đắc dĩ: “Lớp trưởng, chúng ta chơi thế nào được.”
Tô Miểu ngước mắt, nhìn bên mặt anh tuấn của thiếu niên gần trong gang tấc: “Trì Ưng, có phải tớ rất tẻ nhạt không?”
Trì Ưng khẽ cười: “Cậu hơi ngốc.”
Phải, có lẽ cô mãi mãi không thể nào giống cô gái Tưởng Hi Ý đó, nói đùa với anh một cách tự nhiên.
Trong khoảnh khắc, đôi mắt Tô Miểu đỏ lên.
“…”
Bàn tay Trì Ưng đặt trên bả vai cô, kiềm chế đè lên: “Tớ thật sự… sợ cậu rồi, đang yên đang lành mà khóc cái gì?”
Tô Miểu lắc đầu, dùng mu bàn tay lau đi nước mắt chua xót đó: “Không có.”
“Luyến tiếc tớ à?”
“Không phải đâu!”
Anh giữ vai cô, hơi cúi đầu, tay còn lại nâng cằm cô, ngắm nghía khuôn mặt dịu dàng yếu đuối của cô gái: “Trong lòng có cái gì thì nói với tớ.”
Vấn đề đó muốn thoát ra ngoài, nhưng Tô Miểu vẫn cố hết sức khống chế, lắc đầu: “Không có.”
“Vậy là cậu cố ý muốn để tớ đau lòng.”
Tô Miểu ngước đôi mắt lóe ánh nước, nhìn về phía anh.
Khóe miệng anh cong lên: “Khiến tớ muốn hôn cậu.”.