Phục Ưng

Chương 11


Bạn đang đọc Phục Ưng – Chương 11


6h40, Tô Miểu vội vàng về nhà, ném cặp sách lên sofa, vào phòng tắm đun nước gội đầu, nhân tiện thay quần áo.

Tô Thanh Dao uể oải nằm trên sopha, cắn hạt dưa, trên TV đang chiếu chương trình hòa giải gia đình: “Không phải đến nhà bạn học sao, bạn học không mời ở lại ăn tối sao?”
“Không có ạ, chỉ là cùng nhau làm bài tập ngữ văn.”
“Cơm trong nồi, tự hâm nóng mà ăn.”
Tô Miểu lấy khăn quàng lên vai xuống, sau đó xoay người nói: “Lát nữa con hẹn bạn học khác ra ngoài ăn cơm.”
Tô Thanh Dao phun ra một ngụm hạt dưa, liếc nhìn cô: “Chuyển trường mới, có nhiều bạn hơn rồi à, xem ra học sinh của tư thục Gia Kỳ cũng không tệ.”
“Vâng ạ.”
“Có ai xem thường con không.”
“Chỉ cần con xem trọng chính mình thôi, không phải được rồi sao.”
Tô Thanh Dao lôi kéo chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng của mình, đi tới cửa phòng tắm, uể oải nhìn cô: “Không phải hôm qua con đã gội rồi sao.”
Tô Miểu xõa tóc, vặn vòi thử nhiệt độ nước: “Gần đây trời nóng quá, ra dầu.”
“Gặp bạn gì vậy, quan trọng đến như kia.”
“Chỉ là bạn học bình thường thôi.”
“Bạn học bình thường mà con phải đặc biệt chạy về gội đầu.”
“Con làm gì mà đặc biệt chạy về chứ, hôm nay cả người đầy mồ hôi…”
Thấy thời gian không sớm nữa, Tô Miểu không giải thích nữa, cô cởi áo chống nắng ra, chỉ mặc một chiếc áo hai dây mỏng, đi múc nước gội đầu.

Tô Thanh Dao nhìn cô chằm chằm mấy phút, đi tới, lấy gội đầu giúp cô gội đầu: “Tóc của con…!cắt ngắn đi.”
“Bên Gia Kỳ không yêu cầu phải cắt ngắn, con buộc lên là được rồi.”
“Mỗi lần gội đầu là tóc vương vãi cả sàn nhà, mẹ lười dọn cho con.”
“Lần sau con sẽ chú ý hơn, gội xong sẽ dọn sạch tóc rụng, aiya… mẹ, đau!”
Tô Thanh Dao nắm lấy da đầu của cô, không khách khí nói: “Đau cái gì, con là da mèo sao, gãi nhẹ cũng đau.”
Tô Miểu cười nói: “Mẹ là bậc thầy massage chuyên nghiệp, lực tay quá mạnh rồi.”
Tô Thanh Dao khẽ khịt mũi, xả sạch bọt trên đầu, thô lỗ dùng khăn tắm lau khô tóc ướt, khiến Tô Miểu gào thét giãy dụa: “Mẹ, nhẹ nhàng một chút.”
“Bà đây không hiểu nhẹ nhàng là cái gì.”
“Con thấy mẹ đối với đàn ông thì rất…” Tô Miểu lỡ miệng, nhưng kịp thời giữ lại, không tiếp tục nói nữa.

Tô Thanh Dao mang máy sấy tóc đến, sấy tóc cho cô: “Mẹ dịu dàng với đàn ông không phải là vì con sao, con thử nghĩ xem con làm thế nào vào được Gia Kỳ, đồ không có lương tâm mà.”
Tô Miểu cúi đầu, không lên tiếng.


Rất lâu sau, cô mới khẽ nói: “Đợi sau này con kiếm được tiền, những thứ nên trả cho người ta đều sẽ trả, tiền học phí lúc trước, con cũng sẽ trả lại cho chú Tần.”
“Trả cái khỉ ấy!” Tô Thanh Dao nặng nề đặt máy sấy tóc xuống bàn uống nước, “Có phải con ngốc không chứ, bà đây ở bên ông ta lâu như vậy, nếu nợ thì cũng là ông ấy nợ mẹ.”
“Mẹ, con không muốn mẹ như vậy nữa, từ nay về sau, chúng ta sẽ ngay thẳng mà làm người, con nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền để cho mẹ sống thật tốt.”
“Ngây thơ.” Tô Thanh Dao véo véo chiếc cằm thẳng của cô gái nhỏ, chế nhạo: “Nếu không có tiền, con có thể dùng cái gì để oai vệ hơn người.”
Tô Miểu không nói nên lời.

Tô Thanh Dao lấy lược, dùng lực chải lại mái tóc dài của cô, đau đến mức cô phải nhe răng, nhưng cô không phàn nàn nữa.

“Mẹ biết, con coi thường mẹ, không sao.” Tô Thanh Dao có chút xúc động nói, “Mẹ không cần ai coi trọng, mẹ chỉ không thẹn với lòng mình là được rồi.”
“Con không có ý xem thường mẹ.” Tô Miểu tách ra khỏi mẹ, giọng rầu rĩ, “Con thương mẹ.”
Tô Thanh Dao tức giận: “Ai cần con thương chứ! Con cho rằng mẹ muốn làm mẹ con sao! Con ra đời mang đến cho mẹ biết bao phiền phức, cả đời mẹ coi như xong rồi con có biết không chứ!”
“Vậy sao mẹ lại sinh con ra chứ?”
Tô Thanh Dao lại cảm thấy bụng khó chịu, nhịn không cho nôn ra: “Mẹ lười tranh luận với con, cút nhanh!”
Tô Miểu trở về phòng thay quần áo, xách túi nhỏ đi ra ngoài, bao nhiêu năm nay cô đã quen với tính khí bất định này của mẹ.

Tô Thanh Dao ngồi cạnh bàn, tay đỡ lấy đầu, phiền não không thôi.

Không phải bà tức giận Tô Miểu, mà là giận chính mình.

Mười bảy năm rồi, Tô Thanh Dao chẳng có lúc nào dịu dàng đối với đứa con gái này.

Thậm chí một thời gian dài sau khi sinh ra, bà đã chuyển hết hận thù đối với người đàn ông vô trách nhiệm đó sang đứa trẻ này, không chịu cho con bú sữa mẹ, chỉ cho ăn nước cháo.

Vì ham chơi mạt chược, đã cho cô bé ăn que cay, cuối cùng đứa trẻ gặp phải nguy hiểm, sau đó cô bé bị hóc suýt chết ngạt, phải đưa đến bệnh viện chịu không ít đau đớn.

Tô Miểu nhất định không nhớ những chuyện này, nhưng cô cũng có thể nhận thấy thái độ của mẹ cô đối với cô không thân mật như những bà mẹ khác, cho nên trước mặt mẹ, cô rất cẩn thận, thậm chí còn có ý nịnh nọt.

Tô Thanh Dao biết mình không phải là một người mẹ tốt.

Bà thở dài, đưa tay sờ bụng.


Không thể cho cô đủ yêu thương, nhưng ít nhất, sẽ cho cô một tương lai tốt đẹp và một cuộc sống đàng hoàng.


Hôm nay quả là xui xẻo.

Tô Miểu ở nhà bị mẹ mắng một trận, nhưng ngay khi ra ngoài, cô lại gặp phải Lộ Hưng Bắc.

Lộ Hưng Bắc mặc áo ba lỗ đen, cà lơ phất phơ đứng ở bên cạnh cầu thang, trên tay cầm mẩu thuốc lá cuộn tròn, khuỷu tay vạm vỡ, cô nhìn thấy có chút sợ hãi.

Cô cúi đầu và bước xuống cầu thang với tốc độ nhanh hơn.

“Ấy, Diệu Diệu, đợi em lâu thật đó!” Lộ Hưng Bắc kéo tay Tô Miểu, “Nhớ em đến chết mất, nhanh ôm anh cái đi nào.”
“Cậu tránh ra!”
Tô Miểu hất tay cậu ta ra, lùi lại hai bước rồi bước vội xuống lầu.

Lộ Hưng Bắc đi theo cô suốt chặng đường.

“Cậu đừng có đi theo tôi nữa!”
Lộ Hưng Bắc nhìn cô gái trước mặt với ánh mắt đầy ý vị, cô mặc một chiếc váy trắng bằng vải bông, vòng eo thon thả và đôi chân thẳng, trắng như ngọc xanh, nhìn thấy khiến anh ta mặt nóng tim rộn rạo, mơ tưởng viễn vong —
“Diệu Diệu, hôm nay em mặc “đẹp” thật, đi đâu thế?”
“Ăn cơm.”
“Đi thôi, anh mời em, ăn xiên que.” Dứt lời, anh ta tiến đến nắm tay cô, “Anh tìm được một nhà hàng có hương vị rất ngon!”
Tô Miểu nhớ lại lời khuyên trước đây của Tô Thanh Dao, khiến cô trở nên quyết liệt hơn.

Cô hất mạnh tay anh ta, giận dữ nói, “Lộ Hưng Bắc, cậu cút đi cho tôi!”
“Diệu Diệu tức giận rồi sao?” Lộ Hưng Bắc cười một cách táo tợn, trong mắt tràn đầy khiêu khích, “Anh rất thích dáng vẻ hung giữ này của em.”
Tô Miểu tức giận đến mức sắp rơi nước mắt: “Cậu có thể đừng bám lấy tôi nữa được không, coi như tôi cầu xin cậu đấy.”
“Anh xin em đấy, em có thể thích anh một chút không.”
“Không thể.”

“Vì sao chứ?” Anh ta ngồi trên bậc thang, cúi đầu hút một điếu thuốc, dùng ánh mắt đen kịt nhìn cô, “Có phải em thích người khác rồi?”
Để khiến anh ta từ bỏ, Tô Miểu chỉ có thể theo lời anh ta: “Đúng vậy, tôi có người mình thích rồi, cậu đừng đến tìm tôi nữa.”
“Tên nhóc vùng khác có chút điển trai lần trước đó sao?”
“Không phải chuyện của cậu.”
Cô quay người rời đi.

Lộ Hưng Bắc lại cười, đi đến bên cạnh cô: “Trên người thằng nhóc đó toàn hàng hiệu cao cấp, đúng rồi, em có để ý đến chiếc đồng hồ nó đeo không, chiếc đồng hồ có giá hơn một triệu của Wrangler, còn nữa đôi giày mà cậu ta mang, uhm… Một đôi giày có giá trị hơn tất cả mọi thứ trong ngôi nhà của em cộng lại.”
“Quan sát kỹ như vậy, có phải ăn đấm chưa đủ không?”
Hai tay anh ta ôm sau đầu, thản nhiên nói: “Anh chỉ muốn nói, loại công tử nhà giàu này, em cũng không nhìn xem mình được mấy cân mấy lạng chứ, xem có xứng hay không mà lại tùy tiện thích, trong thế giới này làm gì có chuyện tốt nào mà một bước lên mây chứ.

Diệu Diệu, em nói xem anh nói có đúng không.”
Đáy lòng Tô Miểu cảm thấy chua xót, hai mắt hơi đỏ, nhìn Lộ Hưng Bắc chằm chằm: “Tôi còn không biết những điều này hay sao mà cần cậu đến nhắc nhở tôi là người như thế nào!”
“Dáng vẻ em hung dữ, cũng rất xinh đẹp, qua đây cho anh hôn cái nào.”
Nói xong, anh ta bước tới kéo Tô Miểu một lần nữa, ép cô vào bức tường phủ đầy rêu.

Tô Miểu kiếm đường bỏ chạy, nhưng chẳng may trượt chân ngã xuống bậc đá, trẹo chân.

Đầu gối đau nhói, da bị trầy xước.

“Diệu Diệu, ngã có đau không?” Lộ Hưng Bắc vội vàng chạy tới, ân cần nhìn cô, “Em chạy làm gì, anh có thể ăn em sao!”
Tô Miểu cố nén nước mắt: “Lộ Hưng Bắc, cầu xin cậu tha cho tôi đi.”
“Anh tha cho em, ai tha cho anh chứ, em có biết không, đêm nào đi ngủ anh cũng nhớ đến em.”
Tô Miểu sợ tới mức lùi về phía sau, giống như một con thỏ đang run rẩy.

Đúng lúc này, một đôi dép lê đập vào đầu Lộ Hưng Bắc một cách tàn nhẫn.

Anh ta kêu lên “Ái da”, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Tô Thanh Dao hai tay chống nạnh, tức giận nói: “Lộ Hưng Bắc, tên khốn kiếp, lại đến quấy rối con gái tôi!”
“Mẹ, mẹ vợ.” Lộ Hưng Bắc buông Tô Miểu, “Chào mẹ vợ!”
“Còn gọi bậy, tôi xé nát mồm cậu!”
Lộ Hưng Bắc cười vẻ nịnh hót, cầm dép mang vào chân Tô Thanh Dao: “Tâm ý của con đối với Diệu Diệu, trời đất chứng giám, sau khi thích cô ấy con không hề quen bạn gái nào nữa!”
Tô Thanh Dao nhặt cục đá bên đường lên, hung hăng uy hiếp: “Tôi mặc kệ tâm ý của cậu như thế nào, hà mã ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, tôi nói cho cậu biết, không có cửa.

Miểu Miểu nhà tôi sau này sẽ học đại học, nghiên cứu sinh, tiến sĩ… tiền đồ rộng mở, không thể theo cái đồ không đâu như cậu!”
“Diệu Diệu lợi hại vậy sao, vậy cần bao nhiêu tiền mới có tư cách cưới cô ấy chứ.” Lộ Hưng Bắc dựa người vào tường, “Mẹ vợ đưa ra một con số xem, con cũng có thể kiếm!”
“Được thôi, đừng nói nhiều nữa, đưa ra mục tiêu nhỏ, cậu kiếm trước cho bà đây 50 vạn mang đến đây xem xem.”
“Woa, công phu sư tử ngoạm, vừa mở lời là 50 vạn.”

Tô Thanh Dao hừ lạnh: “Đúng là đồ đồ không đâu, 50 vạn mà đã dọa sợ cậu rồi sao, tôi nói cho cậu biết, sau này tiền lương mỗi năm của Miểu Miểu nhà tôi không chỉ dừng ở con số 50 vạn.”
“Được, con đi kiếm tiền, nhưng mẹ đừng có lừa con đấy, nói trước nếu kiếm đủ, Diệu Diệu sẽ làm bạn gái của con.”
“Được, nhưng trước khi chưa kiếm đủ, đừng đến quấy rầy con gái tôi!”
“Một lời đã định!” Lộ Hưng Bắc nhìn về phía Tô Miểu đang ngồi dưới bậc thang, “Diệu Diệu, anh đi kiếm tiền, sau này nhất định sẽ để em sống một cuộc sống thật tốt!”
Tô Miểu vẫn im lặng, sau khi cậu ta rời đi, cô lo lắng hỏi Tô Thanh Dao: “Ngộ nhỡ Lộ Hưng Bắc thật sự kiếm được 50 vạn quay trở lại, thì phải làm sao chứ?”
“Con nghĩ tiền kiếm dễ dàng như vậy sao?” Tô Thanh Dao cười, “Cậu ta là một tên nhãi ranh còn chưa tốt nghiệp cấp ba, đừng nói là 50 vạn, mẹ thấy chỉ 5 vạn thôi cũng đủ để cậu ta lo lắng vài năm, đến lúc đó con cũng lên đại học rồi, tự mình có bản lĩnh bảo vệ mình rồi, còn sợ gì cậu ta chưa…”
Tô Miểu gật đầu: “Cảm ơn mẹ đã xuất hiện kịp thời.”
“Giả vờ ngoan gì chứ, lúc nảy trong nhà không phải rất hung dữ sao.”
“Rõ ràng là mẹ đang mắng con.”
Tô Thanh Dao ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn vết thương trên đầu gối, không chảy máu, chỉ trầy xước chút da, cuối cùng cũng là mềm lòng: “Đau không, trở về bôi chút thuốc.”
“Không đau, con sắp trễ rồi, mẹ, con đi trước đây.”
Tô Thanh Dao hơi đau lòng, kéo cô lại: “Để bạn con chờ chút thì chết chắc!”
“Không phải vậy.”
Nhưng cô không muốn để anh đợi.

Tô Miểu đứng dậy, chịu đựng cơn đau nhoi nhói ở đầu gối, tăng tốc chạy xuống chín mươi ba bậc thang.

Đến lối vào thang cuốn đã hẹn, Tô Miểu nhìn thời gian và phát hiện cô đã đến trễ gần 20 phút.

Trong hành lang mờ mịt, không thấy bóng dáng của Trì Ưng, chỉ có những người lạ đến và đi trên thang cuốn.

Với tính cách của anh, không thể lãng phí thời gian chờ cô quá lâu, có lẽ đã rời đi rồi.

Tô Miểu đi dọc lối đi dưới lòng đất hai vòng, không nhìn thấy anh, cô cảm thấy mất mát trong lòng, nghĩ đến những gì Lộ Hưng Bắc vừa nói.

Đúng vậy, cũng không xem xem bản thân được mấy cân mấy lạng…
Bầu trời cao, xa như vậy, đôi cánh nhỏ bé của cô…!không bao giờ có thể đuổi kịp cánh chim đại bàng đang bay cao.

Tô Miểu cúi đầu, trầm mặc bước, xoay người đi ra khỏi đường luồn.

Đi ngang qua một cửa hàng sửa chữa điện thoại di động, một giọng nói trầm ấm từ trong cửa hàng vang lên: “Tô Miểu.”
Cô quay đầu lại thì thấy Trì Ưng đang ngồi trên chiếc bàn kính trong cửa hàng sửa chữa điện thoại di động đối diện, giơ cánh tay lên, chỉ vào chiếc đồng hồ cơ tối màu trên cổ tay——
“Đến trễ 20 phút 32 giây.”
Đôi mắt đen tuyệt đẹp của anh dán vào cô, “Tôi phải…!trừng phạt cậu thế nào đây.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.