Bạn đang đọc Phục Ưng – Chương 106: Đến Thăm
Tô Miểu bình tĩnh lại, cô lên mạng tìm kiếm tài liệu, cách giải quyết tốt nhất bây giờ là tìm kiếm thông tin và những sự việc tương tự đã xảy ra ở trên mạng.
Mang theo tâm trạng thử một lần, cô dùng tên thật của mình để tố cáo đoạn video bắt nạt kia lên Bộ giáo dục, đồng thời còn gửi kèm theo danh sách có chữ ký của những học sinh đã bị bắt nạt ở trường trung học số 1 Bắc Khê.
Không ít học sinh đã chủ động để lại phương thức liên lạc của mình, cũng rất tích cực phối hợp điều tra với Bộ giáo dục, kể lại sự thật rằng trong trường họ không được đối xử công bằng, lãnh đạo trường học cũng coi thường họ, hơn nữa còn có hành động che giấu bạo lực…!
Chuyện này nhanh chóng được Bộ giáo dục chú ý, vì trên danh sách kia có chữ ký của hơn mấy trăm học sinh, rất khó có thể bỏ qua.
Bộ giáo dục thành lập tổ điều tra đến kiểm tra trung học số 1 Bắc Khê kỹ càng, các bạn học cũng rất tích cực phối hợp, biết gì nói nấy.
Vụ việc bắt nạt cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng.
Dưới tình huống chứng cứ vô cùng rõ ràng, trường học bị Bộ giáo dục phê bình, ban lãnh đạo đón nhận một đợt đổi mới.
Hiệu trưởng và phó hiệu trưởng tự nhận lỗi từ chức, trước khi rời cương vị của mình đã công xin lỗi trên báo và phụ huynh, học sinh bị tổn thương.
Sau khi hiệu trưởng mới do bộ giáo dục điều đến nhậm chức, việc đầu tiên làm là mời thầy Từ bị ép “”chủ động”” từ chức về một lần nữa, đảm nhiệm chức chủ nhiệm giáo vụ vẫn đang còn trống.
Cùng lúc đó, vì hành vi bắt nạt mãi vẫn không sửa và đăng bài viết vu oan cho Thang Nguyệt trên diễn đàn của Chu Di Lộ và những học sinh cùng tham gia khác nên đã bị trung học số 1 Bắc Khê đuổi học.
Nếu như mấy người Chu Di Lộ vẫn làm theo ý mình như cũ, dạy mãi không sửa, thật ra không cần cư dân mạng dạy con nhóc làm người mà con nhóc sẽ tự mình hủy hoại cuộc sống của mình.
Vì mỗi người đều có địa ngục mà bản thân phải đối mặt, người bắt nạt cũng như vậy, sau khi hưởng thụ khoái cảm được thống trị người khác, nhân cách của họ sẽ đi theo chiều hướng cực đoan, cuối cùng là thách thức pháp luật, và họ sẽ không bao giờ quay đầu lại được.
Cho nên lấy bạo áp bạo không phải là cách duy nhất, có lẽ chỉ cần tỉnh táo, dùng lý trí suy nghĩ thật cẩn thận một chút sẽ có cách giải quyết tốt hơn là đường tắt.
Chỉ cần lãnh đạo vào giáo viên không còn coi nhẹ mà nghiêm khắc trừng trị hành động bạo lực học đường thì những chuyện này sẽ được ngăn chặn một cách hiệu quả.
…!
Chạng vạng tối thứ sáu, Trì Ưng lái xe đến trường học đón Tô Miểu về nhà.
“”Cuối tuần anh phải đến Mỹ tham dự hội nghị nghiên cứu và phát triển chip, mình em có thể ở nhà không?””
“”Anh nghĩ em là con nít đấy à? Em có thể tự chăm sóc mình, anh yên tâm làm việc của mình đi.””
Thật ra Trì Ưng lo lắng cho bệnh tình của Tô Miểu hơn, mặc dù trong khoảng thời gian này cô nhìn như đã khôi phục bình thường.
“”Em chính là bạn nhỏ của nhà anh.”” Trì Ưng lo lắng nhìn cô một chút: “”Mãi không thể yên tâm được.””
“”Vậy anh cũng không thể lúc nào cũng trông coi em được, anh có việc mà mình muốn làm nha.””
“”Nếu có thể anh thật sự muốn ngày nào cũng bên cạnh trông chừng em.””
Cô cười cười: “”Anh mà không có tiến bộ như vậy thì em sẽ không để ý đến anh nữa.””
Trì Ưng đưa tay vỗ nhẹ vào đầu cô, cô cười đùa đẩy tay anh ra: “”Lo lái xe đi!””
Tô Miểu mở radio trên xe lên, trong radio là ca khúc trong album mới “”Tác phẩm vĩ đại nhất”” của Châu Kiệt Luân, cô nhẹ nhàng ngâm nga theo theo bài “”Bong bóng tỏ tình””.
“”Cảm nhạc không tệ, giai điệu như vậy mà cũng có thể loạn được.””
Tô Miểu hừ nhẹ một tiếng, lắng nghe bài hát, không để ý đến anh.
Cô vịn tay vào mép cửa sổ xe, nhìn qua ánh đèn đường lướt nhanh qua ngoài cửa sổ, ánh đèn mơ hồ phản chiếu vào đôi mắt màu hạt dẻ của cô.
Một tay Trì Ưng cầm tay lái, ánh mắt hơi lướt qua cô: “”Đang nghĩ gì vậy?””
“”Mời bạn trai lo lái xe, đừng đặt hết lực chú ý lên người em nữa, ngay cả em suy nghĩ gì cũng muốn hỏi, rảnh đến mức đó sao?””
Trì Ưng nâng mi mỏng của mình lên, liếc nhìn cô một cái: “”Được, là ông đây lắm miệng.””
“”Tương tự, mời chồng sắp cưới chăm lo đi làm thật tốt, đừng quan tâm lung tung nữa.””
Nếu như không phải đang lái xe, có lẽ anh dùng sức véo má cô.
Con nhóc này gần đây ngày càng thích tranh cãi với anh.
Hai người im lặng hơn mười phút, Tô Miểu nghiêng đầu nhìn sang anh: “”Anh không nói chuyện với em à?””
“”Bạn trai tức giận.””
Cô nhìn sườn mặt tuấn mỹ gầy gầy của Trì Ưng, cô không kìm chế được nụ cười nơi khóe miệng, dỗ dành nói: “”Đừng tức giận nha, em cho anh biết em đang suy nghĩ gì.””
“”Ừm?””
Tô Miểu nhìn về phía ánh sáng vàng ấm còn sót lại nơi xa chân trời, nghiêm túc nói.
“”Em đang nghĩ, thế giới này sẽ tốt, Tiểu Ưng sẽ tốt.””
Trời, cũng sẽ sáng.
…!
Thời gian Trì Ưng đi công tác, việc trị liệu cho Tô Miểu của bác sĩ Hứa cũng tiến vào thời kỳ quan trọng.
Tâm trạng của cô bắt đầu trở nên bình ổn, đồng thời chiếc van ký ức cũng từ từ mở ra.
Trong tủ quần áo đen như mực kia, cô nhìn xuyên qua khe cửa và thấy bóng lưng mơ hồ của người đàn ông nào đó.
Cô nghe được tiếng kêu thảm thiết đau đớn của mẹ, trái tim cũng như bị xoắn lại.
Nhưng mỗi lần Tô Miểu muốn lại gần ông ta thì bác sĩ Hứa sẽ đều đúng lúc gọi cô về.
Cách tiếp cận này giúp cô từng bước đến gần sự thật, những cảnh tàn nhẫn đáng sợ cũng không còn kích thích quá nhiều.
Cô cũng dần dần tiếp nhận được đoạn ký ức không chịu nổi kia.
Tô Miểu muốn trở nên tốt hơn, cô nhất định phải lấy hết dũng khí để đối mặt.
Buổi tối, Tô Miểu tắm rửa xong, mặc một bộ váy mùa hè mỏng nằm trên giường, quạt điện bên giường nhẹ thổi khiến váy tơ lụa của cô khẽ phe phẩy.
Trì Ưng ngồi một mình trong phòng họp trống trãi với chiếc máy tính, trên màn hình máy tính, một nửa là cuộc gọi video với cô, một nửa là phần mềm lập trình Intellij.
“”Lại về nhà?””
“”Ừm.””
Tô Miểu nằm thẳng trên giường nhỏ trong phòng ngủ của mình, trong tay cầm quyển “”Gió, cát và sao””: “”Lâm Giang Thiên Tỉ quá lớn, anh không ở đó rất trống vắng nên em về nhà ở mấy ngày, khi nào anh về lại qua.””
“”Lâu như vậy rồi mà em vẫn chưa quen.””
“”Anh ở đó thì đó mới là nhà của em.””
“”Vậy nếu sau này anh thường xuyên đi công tác thì Tiểu Ưng chẳng phải sẽ trôi dạt khắp nơi sao?””
Tô Miểu xoay người ghé sát vào điện thoại, cười nói: “”Đúng!””
Ánh mắt Trì Ưng nhìn về phía cổ áo hơi rũ xuống của cô, nhìn khe hở như ẩn như hiện trong cổ áo qua màn hình, cảm thấy cổ họng hơi khô ngứa, không tự chủ được mà chuyển ánh mắt đi.
Tô Miểu không hề hay biết, cô vẫn giữ tư thế này như cũ, tay lật sách, bắp chân trắng nõn nâng lên đan chéo nhau.
“”Sau này đi công tác anh muốn mang em đi cùng.””
“”Ai muốn đi cùng anh chứ.””
“”Đã nói chúng ta như hình với bóng rồi mà.””
“Đó chẳng qua là một ví dụ lãng mạn mà thôi!””
“”Nhưng anh vẫn luôn xem là thật.””
Ánh mắt Tô Miểu dời khỏi trang sách, nhìn lên màn hình, hiểu được ánh mắt nóng bỏng của anh, cô lập tức đổi tư thế, che ngực lại: “”Được rồi, làm việc cho tốt, em chờ anh về.””
“”Về có thưởng gì không?””
“”Anh muốn thưởng gì?””
Trì Ưng suy nghĩ, con ngươi đen nhánh mang theo chút chưa thỏa mãn: “”Anh muốn rất nhiều…””
“”…””
Tô Miểu không thể khống chế nổi mà đỏ bừng mặt, cô biết người đàn ông này ở một số phương diện rất gian trá, cái gì cũng đều muốn thử.
“”Về rồi nói sau.””
“”Đã xong.”” Trì Ưng dụi góc mắt: “”Một ngày cũng không ở nổi nữa, mai anh sẽ về.””
“”Anh tỉnh lại đi! Làm việc cho tốt!””
“”Lần sau anh đi công tác em nhất định phải xin nghỉ để đi cùng với anh.””
“”Sao như vậy được, tổng giám đốc khác đi công tác nhiều lắm là mang trợ lý đi cùng, anh đi công tác mang vợ đi, không sợ người khác chê cười sao.””
“”Tổng giám đốc là anh không thể thiếu Tiểu Ưng được.””
Tô Miểu muốn kết thúc cuộc gọi, Trì Ưng thấy đùa đủ rồi, bắt đầu nói chuyện chính với cô.
“”Nghe bác sĩ Hứa nói em có chuyển biến tốt?””
“”Ừm.”” Ánh mắt cô rơi xuống trang sách: “”Em nhớ được một chút…!chuyện không quá tốt.””
“”Sợ sao?””
“”Bây giờ em không còn sợ gì nữa, nếu em không dũng cảm thì sao có thể bảo vệ được học sinh của mình chứ.””
“”Cái này thì đúng.”” Trì Ưng như nghĩ đến chuyện gì đó: “”Còn nữa, lần này anh về, chúng ta đi đăng ký kết hôn.””
“”Hả?””
“”Cầu hôn cũng hơn nửa năm rồi, hôn lễ cũng nên tổ chức từ sớm.””
Vẻ mặt Tô Miểu khó xử, do dự nói: “”Vậy trong nhà anh…””
“”Em không cần phải để ý.””
Nhìn đôi mắt đen nhánh của người đàn ông lộ ra sự kiện định, Tô Miểu an tâm, gật nhẹ đầu: “”Vậy em muốn chuẩn bị làm cô dâu thật tốt nha.””
“”Gọi một tiếng ông xã cho anh nghe thử.””
“”Ôi, không muốn đâu.”” Tô Miểu ngượng ngùng lùi ra khỏi ống kính.
“”Có phải em mãi mãi thẹn thùng với anh như vậy không?””
Cô nằm ở trên giường, dùng gối đầu che kín khuôn mặt đỏ ửng: “”Không có thẹn thùng.””
…!
Buổi chiều thứ tư, Tô Miểu đến Lâm Giang Thiên Tỉ lấy sách, không ngờ vừa ra đã thấy người đàn ông có bớt đen trên mặt đã lâu không gặp, ông ta đứng ở bên kia đường, giơ tay lên với cô.
“”Con gái ngoan.””
Trái tim Tô Miểu trầm xuống, cô không còn sợ hãi, thay vào đó là sự tức giận.
Cô băng qua đường dành cho người đi bộ, khí thế mạnh mẽ đi đến chỗ ông ta: “”Ông lại tới đây làm gì? Tôi đã đưa thẻ lương của tôi cho ông rồi, ông cũng đồng ý sẽ biến mất vĩnh viễn, sẽ không tới quấy rầy cuộc sống của tôi nữa!””
Từ Nghiêu lười biếng ngồi xuống ghế trong vườn hoa, ung dung đốt một điếu thuốc: “”Con cũng không nghĩ thử xem chút tiền lương kia của con sao đủ cho bố tiêu được, một tháng đến được một lần, ông đây tiêu mấy ngày là hết rồi.””
Hơi thở của Tô Miểu trở nên dồn dập: “”Tôi chỉ có thể kiếm được từng đấy tiền thôi, tất cả đều đưa cho ông rồi! Tôi chỉ là một giáo viên bình thường, ông còn muốn tôi làm thế nào nữa.””
“”Nói đến chuyện này.”” Từ Nghiêu nâng mắt lên, quan sát khung cảnh rộng rãi tráng lệ của Lâm Giang Thiên Tỉ: “”Con ở nơi xa hoa như thế này, có vị hôn phu giàu có như vậy mà còn để bố con thiếu chút tiền rượu thuốc đó sao?””
“”Nếu như trong nhà anh ấy biết ông thường xuyên đến đòi tiền tôi như thế này thì sẽ càng không đồng ý! Ông có thể đừng phá hỏng hạnh phúc của tôi được không?””
Từ Nghiên cũng biết, nếu như Tô Miểu chia tay với bạn trai thì chỉ bằng chút tiền giáo viên còm này của cô ông ta cũng không thể ép ra được gì.
“”Được thôi.”” Từ Nghiêu không kiên nhẫn nói: “”Vậy con cho bố ít đi, bây giờ đến chút tiền bố cũng không có, ngay cả ăn cơm cũng không đủ.””
“”Tôi không có tiền.””
“”Con không cho thì bố đi tìm vị hôn phu con xin nha.””
Tô Miểu tức giận nhìn ông ta, run rẩy lấy tiền trong túi xách ra, lấy tám trăm tệ còn sót lại ném về phía ông ta: “”Cút!””
Từ Nghiêu cười hì hì nhặt từng tờ tiền giấy lên đếm: “”Được rồi, bố dùng tạm vậy, dùng hết sẽ đến tìm con tiếp.””
Tô Miểu nhìn bóng lưng của ông ta, chỉ cảm thấy giống với bóng lưng của người đàn ông trong giấc mơ của mình.
“”Dừng lại!””
Người đàn ông quay đầu: “”Còn có chuyện gì sao?””
“”Rốt cuộc ông có phải bố tôi hay không?””
“”Đương nhiên rồi, bố và mẹ con…!Năm đó chúng ta rất hợp nhau đấy!””
“”Cút đi!””
Toàn thân Tô Miểu lạnh băng, dường như linh hồn đã bay ra khỏi người, chết lặng ngồi trên ghế trong vườn hoa, bả vai yếu ớt co lại, cố gắng bình ổn tâm trạng.
Lúc này bảo vệ của Lâm Giang Thiên Tỉ đi tới, lo lắng hỏi thăm Tô Miểu: “”Cô không sao chứ?””
“”Hả?”
“”Cô không sao chứ?”” Bảo vệ lo lắng nhìn cô: “”Cô gặp phải chuyện phiền phức gì sao? Có cần tôi giúp cô liên hệ anh Trì không?””
“”Tôi không sao.””
“”Nhưng một mình cô ở đây…”” Bảo vệ lo lắng nói: “”Thật sự không có vấn đề gì chứ?””
“”Một mình tôi?””
“”Đúng vậy.”” Bảo vệ nhìn xung quanh: “”Cô đang cùng ai nói chuyện sao?””
Tô Miểu kinh ngạc sờ túi, từ trong túi lấy ra thẻ lương và tiền của mình…!
Một tờ cũng không thiếu.
Cô vội vàng lau khô nước mắt, vội vàng bước nhanh về phía cửa chính, trong lòng có một cảm giác mơ hồ nào đó.
Chân tướng sắp xuất hiện rồi.
Cô không sợ, cái gì cũng không sợ!
Tô Miểu lấy điện thoại di động ra, run rẩy bấm số của bác sĩ Hứa: “”Bác sĩ Hứa, tôi muốn hẹn lịch khám ngày mai, tôi…!tôi có việc phải nói cho anh biết, liên quan đến bố tôi, trước đó tôi sợ Trì Ưng biết nên vẫn luôn không dám nói.””
Giọng bác sĩ Hứa vẫn nhẹ nhàng như cũ: “”Bây giờ cô đã chuẩn bị xong chưa?””
“”Ừm, tôi muốn lúc kết hôn với anh ấy là lúc thẳng thắn để nói hết mọi chuyện.””
…!
Tiết ngữ văn ngày hôm sau, Tô Miểu mở “”Lan Đình Tập Tự””, giống mô hình lớp học đa dạng như lúc ở trung học Gia Kỳ, Tô Miểu cũng nói với các học sinh.
“”Cô hi vọng các em sẽ ghép thành một nhóm hai người, dùng cách của mình để thể hiện được tập thơ cổ “”Lan Đình Tập Tự”” này, các em có thể phát huy tất cả sở trường của mình, không giới hạn hình thức.
Cô chỉ có một yêu cầu, cô muốn thấy được suy nghĩ và cách hiểu của các em về bài thơ này.””
Các học sinh nhỏ giọng bàn luận.
“”Oa, chuyện này thật thú vị nha.””
“”Thích quá.””
“”Nên thể hiện như thế nào đây, mình cũng không có năng khiếu gì.””
“”Không phải cô nói không giới hạn hình thức sao.””
…!
Ở phía cuối phòng học có một ông lão mặc áo phông nam giản dị làm bằng vải cotton, tóc hơi điểm bạc.
Từ khi ban lãnh đạo trung học số 1 Bắc Khê thay đổi thì sẽ thường xuyên có một số giám thị không quen thuộc đến từ phòng giáo vụ để giám sát.
Tô Miểu thấy ông ấy thản nhiên ngồi ở hàng cuối cùng, nghe giảng còn chăm chú hơn cả học sinh, trong lòng cô không khỏi có chút căng thẳng, cô còn tưởng rằng đây là một người của tổ giám thị đến kiểm tra lớp học.
Sau khi tan học, học sinh rời khỏi lớp học như cá bơi, Tô Miểu thu dọn xong giáo trình của mình, chuẩn bị đi gặp bác sĩ Hứa.
Lúc rời đi, cô thấy ông lão kia còn chưa đi nên chủ động bước đến chào hỏi ông ấy: “”Chào thầy, xin hỏi thầy là giám thị của phòng giáo vụ sao?””
Ông lão không tự giới thiệu, chỉ bình luận: “”Giờ giảng của cô không tệ, hình thức rất mới lạ.””
Tô Miểu nghe được giọng phổ thông của ông ấy rất rõ ràng, hoàn toàn không mang theo ngữ điệu địa phương của các giáo viên người bản địa có tuổi ở đây.
“”Cảm ơn thầy đã khích lệ, hình thức dạy học này tôi đã tham khảo theo giáo viên dạy ngữ văn cấp ba trước kia của mình, tôi chỉ làm theo mà thôi.””
Tô Miểu thấy ông ấy không có lời dạy dỗ nào khác, cô lễ phép cúi thấp người, chuẩn bị rời đi.
Các cuộc hẹn tư vấn với bác sĩ Hứa được tính phí theo giây, rất đúng với câu “”thời gian là vàng là bạc””, một giây Tô Miểu cũng không nỡ chậm trễ.
“”Tôi nghe nói mẹ cô đã qua đời?””
Lúc cô bước ra khỏi phòng học, ông lão kia đột nhiên lên tiếng.
Tô Miểu lập tức dừng bước, cô kinh ngạc quay đầu, nhìn đôi mắt sáng như đuốc của ông lão.
Trong lòng cô đã xuất hiện một suy đoán không quá chân thật.
Sau đó cô thấy ông lão chống gật đứng lên, thong dong nói: “”Chào cô, tôi là ông của Trì Ưng.””.