Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 57


Đọc truyện Phúc Trạch Hữu Dư – Chương 57

Sáng ngày hôm sau, lúc Lục Thừa Dư tỉnh lại, phát hiện ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, toàn bộ sắc trời có vẻ âm u hơn, khiến tâm tình của y cũng bị ảnh hưởng theo.

Rửa mặt, thay xong quần áo xuống lầu dưới cùng Nghiêm Mục ăn sáng, tâm tình y vẫn có chút mệt mỏi.

Nghiêm Mục thấy y không có tinh thần, đi tới bên cạnh y sửa lại khăn tay ở trước ngực tây trang, “Đi thôi.”

“Đi đâu?” Lục Thừa Dư ngẩn người, không phản ứng kịp ý tứ Nghiêm Mục, y cúi đầu nhìn khăn tay trong túi, thấy nó đã được Nghiêm Mục sửa sang lại rất tốt, lộ ở túi áo vô cùng đẹp.

“Ngày hôm qua chúng ta đã nói cùng đi tế mộ bác trai bác gái, em quên rồi sao?” Nghiêm Mục sửa sang lại nơ của mình, cố gắng để cho mình thoạt nhìn càng thêm có tinh thần.

“A?” Lục Thừa Dư lúc này mới nhớ tới ngày hôm qua Nghiêm Mục có nhắc qua việc này, ngẩn người mới nói, “Hôm nay anh chuẩn bị đi sao?”

Nghiêm Mục nghi hoặc nhìn Lục Thừa Dư, tựa hồ không rõ tại sao Lục Thừa Dư lại hỏi như vậy.

“Chúng ta đi thôi,” Lục Thừa Dư thấy Nghiêm Mục như vậy, nhất thời cười một tiếng, “Nếu đã tế mộ, chúng ta cũng đi thăm mẹ của anh luôn.”

“Ừ.” Nghiêm Mục cong khóe miệng, gật đầu.

Có thể là do trời mưa, cho nên mặc dù là thứ bảy, thế nhưng số lượng xe chạy trên đường so với bình thường trái lại ít đi một chút. Lục Thừa Dư cũng là sau khi lên xe mới biết được mộ của mẹ Nghiêm Mục và mộ cha mẹ y ở cùng một ngọn núi.

Xe màu đen xuyên qua màn mưa, đi lướt qua một người lại một người, Lục Thừa Dư nhìn người đi đường che dù ngoài cửa sổ, bởi vì tâm tình bị mưa ảnh hưởng, đột nhiên càng trở nên không tốt, bởi vì y nhớ ngày cha mẹ y xảy ra tai nạn, cũng là trong thời tiết như thế này.

Hai người ở cửa hàng bán hoa dưới chân núi mua vài bó hoa tươi cùng vài cây nhang, chủ tiệm đem cửa hàng mở ở đây, chủ yếu là bán cho khách đi tế mộ. Chủ tiệm nhìn thấy Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục sau khi xuống xe còn có hai người ăn mặc tây trang màu đen đi theo sau lưng, đoán được thân phận hai người này không đơn giản, cũng không dám loạn giới thiệu hàng hoá của mình, đối phương muốn cái gì, chủ tiệm liền lấy cái đó.

“Cảm ơn,” Lục Thừa Dư tiếp nhận mấy thứ này, cười cười với chủ tiệm, vệ sĩ sau lưng lập tức lấy tiền ra, đưa cho chủ tiệm.

“Nhiều rồi nhiều rồi,” Chủ tiệm thấy tiền trong tay, từ trong ngăn kéo tìm tiền lẻ đưa cho vệ sĩ, thấy vệ sĩ không nhận, nhất thời thấp thỏm bất an nhìn về phía Lục Thừa Dư có nét mặt tương đối ôn hòa.

Lục Thừa Dư thấy thế, cười tiếp nhận tiền thối lại, sau khi nói cám ơn lần nữa với chủ tiệm, mới cùng Nghiêm Mục trở lại xe.

Thấy Nghiêm Mục dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình, Lục Thừa Dư buồn cười nói: “Phía sau chúng ta có đi theo vệ sĩ vóc người to lớn, nếu như chúng ta không lấy tiền dư lại, chủ tiệm có thể sẽ thấp thỏm bất an cả đêm đấy.”

Nghiêm Mục nhíu nhíu mày: “Có nhiều hơn không tốt sao?”

“Như anh nói đó, đây chỉ là một chút tiền thôi,” Lục Thừa Dư cười nói, “Nếu như là năm triệu, tin tưởng rất nhiều người nguyện ý làm liều, nhưng ở đây chỉ có năm mươi đồng, người ta thà rằng không cần cũng chỉ muốn cầu an lòng.”


Nghiêm Mục sau khi nghe, nhất thời trầm mặc, hắn đối với suy nghĩ của người bình thường không hiểu rõ, thậm chí hắn còn không hiểu, rõ ràng bọn họ đã trả tiền chuẩn bị rời đi, vì sao đối phương còn không dám thu nhiều?

“Loại lý giải này hơi khác biệt một chút, với thân phận của anh, có thể sẽ không hiểu được,” Lục Thừa Dư cười một tiếng, sau đó nhẹ nhàng cầm tay hắn, “Nhưng mà không sao, anh hiểu cái em chưa hiểu, em biết cái anh chưa biết, cái này kêu là bổ sung lẫn nhau, đúng không?”

Nghiêm Mục trở tay cầm tay của Lục Thừa Dư, sau đó gật đầu: “Chỉ cần chúng ta cùng một chỗ thì tốt rồi.”

Lục Thừa Dư cười một tiếng với hắn, tay của hai người nắm thật chặt.

Xe theo đường cái lái lên núi, cuối cùng ở giữa sườn núi ngừng lại, Nghiêm Mục mở dù màu đen ra, che ở trên đầu hai người, từng bước đi về phía mộ cha mẹ Lục Thừa Dư.

Mộ của cha mẹ Lục Thừa Dư được quét dọn rất sạch sẽ, có thể thấy được Lục Thừa Dư thường tới tảo mộ cha mẹ. Vợ chồng hai người hợp táng cùng một chỗ, trên bia mộ dán ảnh chụp hai người. Nghiêm Mục phát hiện khuôn mặt Lục Thừa Dư giống mẹ nhiều hơn, nhưng so với mẹ y thì có vẻ anh khí hơn.

Trong hình khuôn mặt mẹ Lục Thừa Dư vô cùng xinh đẹp, khóe miệng hơi cong, thoạt nhìn phá lệ yên tĩnh và ôn nhu, giống như là một bông hoa lúc bình minh, khiến người ta vừa nhìn liền có cảm giác thân thiết.

Hắn nhìn về phía tên, kinh ngạc nhíu mày, tên của mẹ Lục Thừa Dư cũng dịu dàng như khuôn mặt của bà vậy, tên là Hạ Dục Tú.

“Cha mẹ, con tới thăm hai người,” Lục Thừa Dư đốt nhang, cúi đầu lạy ba lần, đem nhang cắm vào, sau đó lau bụi trên bia mộ, “Hôm nay mặc dù trời đang mưa, nhưng con đã tìm được một người có thể che dù cho con rồi.” Nói đến đây, y ngẩng đầu nhìn Nghiêm Mục, cười một tiếng với hắn, “Chính là người bên cạnh con, anh ấy có tiền lại đẹp trai, hơn nữa còn biết nấu cơm, con trai của hai người đã nhặt được đại tiện nghi đấy.”

Nghiêm Mục đem dù đưa cho vệ sĩ sau lưng, ngồi xổm bên người Lục Thừa Dư, lấy khăn tay trắng tinh cùng Lục Thừa Dư tỉ mỉ lau bia mộ, ngón tay của hắn xẹt qua tên của mẹ Lục Thừa Dư, lên tiếng nói: “Bác trai, bác gái, cháu sẽ đối tốt với tiểu Dư, sẽ không cô phụ em ấy, hai người trên trời có linh thiêng, nhất định phải hảo hảo phù hộ em ấy, để em ấy bình an, vô bệnh vô tai.”

Hắn cũng đốt một cây nhang, đứng dậy rất cung kính đối mặt với bia mộ hai người cúi đầu một cái, giọt mưa lạnh lẽo rơi vào trên mặt của hắn, hắn mới giật mình nhận ra, mùa đông cũng sắp đến rồi.

Đem nhang cắm vào, Nghiêm Mục đưa tay vỗ vỗ lưng của Lục Thừa Dư, tuy rằng vẻ mặt Lục Thừa Dư lúc này đang cười, thế nhưng hắn có thể nhìn ra trong mắt đối phương có mất mát cùng thương tâm, “Đừng khổ sở, anh vẫn luôn cùng em.”

Bia mộ được hai người lau sạch sẽ, Lục Thừa Dư hít một hơi, nhìn cha mẹ mỉm cười trong hình, đem bó hoa mới mua để lên, “Tình cảm của cha mẹ em rất tốt, trong trí nhớ của em, bọn họ mỗi ngày đều đúng giờ đi làm, chưa bao giờ bỏ qua bất kì hoạt động nào có liên quan đến em. Em làm tốt, bọn họ sẽ khen ngợi. Nếu như em làm không tốt, bọn họ cũng sẽ không trách cứ em, bọn họ sẽ đưa ra đề nghị, đồng thời cổ vũ em. Thậm chí em chưa bao giờ bị cha mẹ đánh đòn, bọn họ lúc nào cũng cười, lúc nào cũng hiền lành bao dung.” Nói đến đây, Lục Thừa Dư cảm giác mình nói không được nữa, y đứng lên, nhìn sương mù lờ mờ ở chân núi, “Lúc nhận được tin cha mẹ xảy ra tai nạn, em còn tưởng ai đang đùa em.”

Nghiêm Mục tiến lên cầm tay y, tay kia lấy dù trong tay vệ sĩ, tự tay che trên đầu Lục Thừa Dư, không cho giọt mưa rơi vào ở trên người của y, “Lúc mẹ anh bệnh qua đời, anh chỉ có mười tuổi. Khi đó ông ngoại của anh nói cho anh biết, mẹ của anh đã mất, từ nay về sau ở Nghiêm gia sẽ không còn ai vì anh hao hết tâm lực nữa. Ông cũng nói cho anh biết, từ nay về sau, anh chỉ có thể dựa vào bản thân mình.”

Lục Thừa Dư thấy Nghiêm Mục đem vết thương của mình lộ ra để an ủi y, trong lòng y ấm áp, nhịn không được nghiêng đầu nhìn hắn: “Sau này, em cũng sẽ dựa vào anh.”

“Cho nên, em cũng không phải có một mình,” Hai mắt Nghiêm Mục sáng rực nhìn Lục Thừa Dư, “Em còn có anh, anh cũng còn có em.”

Trong lòng như là bị người rắc thêm đường, mặc dù có chút ngọt ngấy, nhưng lại không cảm giác được bất kỳ cay đắng nào, Lục Thừa Dư cười nói với mộ cha mẹ: “Cha mẹ, hai người nghe thấy chưa, nếu như anh ấy dám vi phạm hứa hẹn, hai người nhất định không cần khách khí với ảnh.”


“Sẽ không vi phạm,” Nghiêm Mục đột nhiên trịnh trọng quỳ gối trước ngôi mộ, “Cha mẹ, con nhất định sẽ chiếu cố tiểu Dư thật tốt, sẽ không để cho hai người thất vọng.”

Lục Thừa Dư ngơ ngẩn, người như Nghiêm Mục, vậy mà sẽ làm ra hành động này, y nhìn đối phương không chút do dự quỳ gối trên bùn đất, không biết thế nào, y cũng quỳ xuống theo, cầm thật chặt tay của Nghiêm Mục nói với bia mộ cha mẹ: “Cha mẹ, con nhất định sẽ sống thật tốt, hai người ở dưới cũng phải chú ý giữ gìn sức khoẻ.”

Biết đâu con người thật sự có linh hồn, biết đâu cha mẹ thực sự đang nhìn bọn họ thì sao, Lục Thừa Dư nhìn ảnh chụp cha mẹ đang mỉm cười, nghiêng đầu nhìn gò má Nghiêm Mục, đem hắn kéo lên: “Đi thôi, chúng ta đi thăm mẹ Mục.”

Tuy rằng hai người đều là nam nhân dáng người cao ngất, thế nhưng dáng vẻ nắm tay lại vô cùng ôn nhu, ngay cả vệ sĩ phía sau hai người đều nghĩ, hai người tuy rằng giới tính giống nhau, nhưng lại giống như là tình lữ xứng đôi nhất thế gian, chỉ nhìn một cái, liền cảm giác tràn đầy yêu thương.

Mộ của mẹ Nghiêm Mục ở phía trên, hai người leo thềm đá một hồi, mới tìm được mộ của mẹ Mục. Sau đó Lục Thừa Dư liền phát hiện, mẹ Mục là một nữ nhân rất đẹp có khí chất. Trên bia mộ mặc dù bà không mỉm cười, thế nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy mị lực đặc hữu thuộc về nữ nhân.

Có lẽ, chỉ có nữ nhân ưu tú như vậy, mới có thể trong mười năm ngắn ngủi tạo ra ảnh hưởng lớn đối với Nghiêm Mục, y hẳn là nên cảm ơn người phụ nữ vĩ đại này, bởi vì nếu như không có bà, cũng sẽ không có một Nghiêm Mục ưu tú xuất hiện ở trong sinh mệnh y, để y sống lại đời này hiểu rõ như thế nào là tình yêu, như thế nào là động tâm.

Lúc Nghiêm Mục quỳ gối trước mộ cha mẹ y, Lục Thừa Dư rốt cuộc hiểu rõ cảm giác động tâm, thì ra tình yêu bất chợt như vậy, tốt đẹp như vậy, để y cảm thấy nếu như từ bỏ, sẽ là tiếc nuối lớn nhất trong sinh mệnh. Y ngồi xổm bên người Nghiêm Mục, tỉ mỉ lau mỗi một góc trên mộ, “Mẹ Mục, đã quấy rầy người. Con là Lục Thừa Dư, là người muốn bồi Mục ca cả đời, hy vọng người sẽ không ghét bỏ giới tính của con.”

Nghe nói như thế, thân thể Nghiêm Mục khẽ run, hắn kinh ngạc nhìn Lục Thừa Dư, thật không ngờ Lục Thừa Dư sẽ ở trước mộ mẹ hắn nói muốn cùng hắn sống chung cả đời, hạnh phúc tới quá đột nhiên, khiến hắn không biết làm sao.

Giống như không nhìn thấy biểu tình ngây ngốc của Nghiêm Mục, Lục Thừa Dư cười híp mắt nhìn bia mộ, phảng phất như ở trước mặt y không phải là bia mộ lạnh như băng, mà là người còn sống: “Mục ca tuy rằng biểu cảm thiếu một chút, tiền nhiều một chút, đẹp trai một chút, nhưng lại là một người yêu rất tốt. Xin mẹ Mục phù hộ cho con, giúp con đem nam nhân tốt này nắm chặt trong tay, ai cũng không cướp được.”

“Không có người khác,” Nghiêm Mục chợt đem Lục Thừa Dư kéo vào trong lòng, “Đời này cũng sẽ không có người khác.”

Nghiêm Mục đột nhiên làm vậy khiến Lục Thừa Dư ngừng nói, y trở tay vỗ lưng Nghiêm Mục, một cái lại một cái, đường nhìn vẫn rơi vào trong tấm hình trên bia mộ, khóe miệng dần dần cong lên.

Cách đó mấy bước, Hà Long lẳng lặng nhìn một màn này, không biết thế nào, đột nhiên cảm thấy xúc động. Rõ ràng trước mộ hai người chỉ đơn giản ôm nhau, không có sinh ly tử biệt, càng không có bày tỏ thâm tình, thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn chỉ cảm giác thần kinh của mình bị kích thích, mũi có chút ê ẩm.

Sau khi tế mộ kết thúc, hai người che dù chậm rãi đi xuống chân núi, thỉnh thoảng cũng gặp một hai người tế mộ trên đường, thế nhưng con đường vẫn yên tĩnh an bình.

Chờ đi tới bên cạnh xe, Lục Thừa Dư đột nhiên quay đầu lại nhìn bậc thềm đá, chậm rãi thở ra một hơi, “Đi thôi.”

Nghiêm Mục chờ Lục Thừa Dư ngồi vào sau xe, mới đem dù giao cho vệ sĩ, khom lưng ngồi vào xe. Xe quẹo vào cua ngoặc, dần dần ly khai nơi mai táng vô số người này.

Trên đường trở về, tâm tình của Lục Thừa Dư rõ ràng khá hơn nhiều, hai người đang chuẩn bị thương lượng đi nơi nào ăn cơm, kết quả còn chưa thương lượng xong, liền nhận được điện thoại của Trang Dụ, bảo là muốn mời hai người ăn cơm.


Lục Thừa Dư đối với địa điểm Trang Dụ mời khách vô cùng có lòng tin, Trang Dụ đề nghị, y liền đáp ứng, sau đó nói với Nghiêm Mục: “Trang ca chính là cật hóa thạo nghề, so sánh với ảnh, em quả thực kém xa.”

Nghiêm Mục mặt không đổi sắc nói: “Hắn bình thường không có việc gì liền đi nếm thử mỹ thực, đương nhiên biết nhiều hơn em.”

Lục Thừa Dư nghe vậy, nhất thời thở dài một tiếng: “Hệ thống rạp phim dưới danh nghĩa Trang ca cũng đủ để ảnh phung phí cả đời.” Y có nghe nói qua chuyện của cha Trang Dụ cùng mẹ kế, đối với người nhà Trang Dụ không có hảo cảm gì, nhưng chính vì như vậy, y càng thêm thưởng thức Trang Dụ.

Có thể ở giữa nghịch cảnh sống tốt như vậy, còn lập ra hệ thống rạp phim lớn như thế, đây là bản lĩnh của người ta.

Nghiêm Mục nghe nói như thế, gật đầu: “Như vậy cũng tốt, so với ở lại Trang gia, mỗi ngày cùng anh em lục đục với nhau thì tốt hơn.” Nhưng mà, cho dù là như vậy, cũng sẽ có những anh em khác tính toán hắn. Mấy người kia sau khi bị Trang Dụ chỉnh vài lần, mới bắt đầu thu liễm lại.

“Hào môn thật là phiền phức.” Lục Thừa Dư nói xong câu đó, trong nháy mắt cảm giác thân thích trong nhà mình hình như cũng phiền phức như thế. Từ sau khi anh họ kết hôn, thân thích Lục gia không còn liên lạc với y nữa, về phần nhà mẹ đẻ của mẹ y, càng hờ hững với y, giống như y không tồn tại vậy.

Bởi vì trước đây mẹ y theo họ Hạ của bà ngoại, cho nên nhà mẹ đẻ đối với mẹ y cũng không thân cận, mấy năm nay qua lại cũng ít. Sau khi cha mẹ y ngoài ý muốn qua đời, những thân thích này cũng không biết vì nguyên nhân gì, nhìn chằm chằm Lục gia bên này không để cho bọn họ táy máy tay chân tính toán tài sản cha mẹ y lưu lại. Thế nhưng từ đó về sau, bọn họ giống như mất tích, y gọi điện thoại cho bọn họ, bọn họ cũng là lãnh lãnh đạm đạm, hiện tại y cũng không theo chân bọn họ liên lạc nữa.

Cảm tình là phải qua lại với nhau, ai cũng không thích mặt nóng dán mông lạnh. Tuy rằng đến nay y cũng không hiểu nhà mẹ đẻ của mẹ y vì sao bỗng nhiên xuất hiện giúp y nhìn chằm chằm người Lục gia, sau khi sự tình được giải quyết, lại xa lánh y.

“Càng là người có tiền, lại càng có tranh chấp,” Nghiêm Mục đã thấy nhiều trò khôi hài của nhà giàu có, sắc mặt bình tĩnh nói: “Tiền tài chính là dục vọng của con người, ai cũng không từ bỏ được dục vọng. Cho nên tranh đấu gay gắt liền xuất hiện, đây hết thảy đều là do tiền tài làm hại.”

“Đúng vậy, thế nhưng ai lại không thích tiền chứ, ngay cả người thường, cũng sẽ vì một căn nhà một chiếc xe mà tranh nhau mặt đỏ tía tai.” Lục Thừa Dư thở dài một tiếng, “Nếu như em được sinh ra trong nhà giàu có, chắc cũng không bỏ được núi vàng núi bạc, vì tiền tài dùng hết thủ đoạn.”

“Em sẽ không,” Nghiêm Mục như chém đinh chặt sắt lắc đầu, “Nếu là em, nhất định sẽ nghĩ biện pháp làm sao để mình kiếm nhiều tiền hơn, mà không phải hao hết tâm lực đi mưu tính những thứ kia của cha mẹ.”

“Ở trong mắt anh, em tốt như vậy sao?” Lục Thừa Dư cười một tiếng, lập tức bỏ qua đề tài này, “Hiện tại em chính người có gia sản chín chữ số đấy, anh đẹp trai lại đây cười một cái đi, pha trò để tiểu gia vui coi.”

Nghiêm Mục yên lặng nhìn Lục Thừa Dư, sau đó dùng ngón trỏ kéo khóe miệng lên.

Lục Thừa Dư:….

Một lát sau, bên trong xe tuôn ra tiếng cười to.

Nghiêm Mục bất đắc dĩ nhìn người nằm ở chân của mình cười lớn, đưa tay ôm hông của y, miễn cho người bị lăn xuống đất, khóe miệng từ từ cong lên.

Trang Dụ ngồi ở trong phòng ăn, thỉnh thoảng nhìn ngoài cửa sổ, sau đó nói với Tề Cảnh Phong: “Không biết bọn họ đang làm gì nữa, đã qua mười hai giờ rồi, ngay cả bóng người cũng không thấy.”

“Bọn họ đến rồi, mọi người đừng có gấp.” Trương Trạch Vân thấy có mấy chiếc xe BMW màu đen lái tới, Nghiêm Mục và Lục Thừa Dư đang từ chiếc xe đầu tiên đi xuống, thế nhưng rất nhanh biểu tình trên mặt hắn liền cứng lại.

“F*, họ, bọn họ!” Tề Cảnh Phong sợ đến mức từ trên ghế nhảy dựng lên, hắn khiếp sợ chỉ ngoài cửa sổ, “Chuyện gì xảy ra thế?”

Trang Dụ nhìn sang, thiếu chút nữa cũng muốn theo Tề Cảnh Phong chửi “mẹ nó”, hắn biết hai người này đã chung một chỗ, thế nhưng quang minh chính đại ở bên ngoài tay trong tay, quả thực không cần quá phách lối a! Bọn họ không nhìn thấy có mấy người bên cạnh vây xem bọn họ sao?


“Như cậu thấy đó, hai người bọn họ ở cùng một chỗ,” Trang Dụ nỗ lực để thanh âm của mình có vẻ bình tĩnh, “Lẽ nào cậu còn không biết sao?”

“Tớ biết cái rắm a, mẹ ơi, đây quả thực so với tớ ngày mai kiếm được mười tỷ còn khó tin hơn! Mấy cậu đều biết chuyện này sao?” Tề Cảnh Phong cảm giác cả người mình đều không tốt, Mục ca trong truyền thuyết không chơi nữ nhân không lạm giao lại cùng nam nhân ở cùng một chỗ?!

“Phải bình tĩnh,” Trang Dụ cười ha hả nhấp một ngụm trà, “Chờ bọn họ đi vào, cậu có thể hỏi.”

Tề Cảnh Phong xì một tiếng, thấy Nghiêm Mục và Lục Thừa Dư đã đi vào, trong lúc nhất thời cũng không biết nên dùng biểu tình gì đối với bọn họ. Chờ hai người sau khi ngồi xuống, hắn mới do dự nói: “Mục ca, tiểu Lục, hai người ….”

“Ở cùng một chỗ,” Vẻ mặt Nghiêm Mục bình tĩnh nhìn hắn một cái, “Cậu không đoán sai.”

Nhìn biểu tình bình tĩnh của Nghiêm Mục, Tề Cảnh Phong cảm giác biểu hiện của mình hơi ngu ngốc, chính chủ bình tĩnh như vậy, hắn là người ngoài lại kinh ngạc như thế, có phải rất không trầm ổn hay không, hắn uống một hớp trà lớn, sau đó cười khan nói: “Chúc mừng chúc mừng.”

“Cảm ơn.” Nghiêm Mục cong khóe miệng, có vẻ càng thêm ôn hòa.

Dáng vẻ này của Nghiêm Mục lần thứ hai làm cho Tề Cảnh Phong giật mình, lúc món ăn lên bàn, hắn cũng chưa phục hội. Chờ cơm ăn được phân nửa, hắn mới do dự hỏi, “Tiểu Lục, cậu cùng Mục ca…. cùng một chỗ bao lâu rồi?”

Lục Thừa Dư lau miệng, cười híp mắt nói: “Cũng không lâu lắm, là sau khi cánh tay em bị thương.”

Vừa lúc đó, Nghiêm Mục lạnh lẽo nhìn về phía hắn nói: “Nếu như ngày đó cậu không đến bệnh viện, thời gian chúng tớ ở chung với nhau có thể đã sớm hơn được một tiếng.”

Tề Cảnh Phong co rút khóe miệng, hắn đại khái có thể hiểu rõ ngày đó ở bệnh viện vì sao ánh mắt Mục ca nhìn hắn lại lạnh lẽo như vậy, có lẽ khi đó hắn đã cắt đứt màn bày tỏ của Mục ca.

Trang Dụ và Trương Trạch Vân cùng nhau đồng tình nhìn Tề Cảnh Phong, chờ sau khi ăn xong, mấy người đòi để Tề Cảnh Phong bỏ tiền, sau đó ngồi chung một chỗ hàn huyên một hồi rồi mới ra khỏi nhà hàng. Bởi vì trên cánh tay Lục Thừa Dư có thương tích, hơn nữa bọn họ lo lắng gần đây có người nhằm vào Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục cho nên liền để hai người đi về, cũng không có an bài hoạt động tiêu khiển khác.

Ai biết vào lúc ban đêm, tin tức Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục liền truyền khắp toàn bộ internet, đến ngày hôm sau, càng truyền đi oanh oanh liệt liệt, ngay cả trên báo giấy cũng đăng tin tức hai người.

Những hình ảnh này không rõ lắm, thậm chí có ảnh chụp ngay cả mặt người đều thấy không rõ, nhưng lại hấp dẫn rất nhiều ánh mắt quần chúng.

《Tổng tài Hoa Đỉnh và học thần quốc dân cùng bái tế cha mẹ.》

《Vì sao tổng tài Hoa Đỉnh quỳ xuống ở trước mộ cha mẹ Lục Thừa Dư?》

《Chuyện động trời! Hai nhân vật nổi danh tay trong tay xuất hiện ở trước cửa một nhà hàng!》

《Vạch trần tấm màn thần bí của tổng tài Hoa Đỉnh và người  yêu!》

Những tiêu đề này như thuốc nổ, trên Weibo, ảnh chụp đủ mọi góc của độ của hai người được mọi người share cho lẫn nhau.

Internet bởi vì tin tức tiêu khiển kinh thiên này mà điên cuồng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.