Đọc truyện Phúc Trạch Hữu Dư – Chương 50
Sắc mặt của Mục Khải Hoa và Mục Khải Dung có chút khó coi, không phải là bởi vì mấy kẻ bị thẩm vấn cứng miệng, mà là bọn hắn phát hiện tâm tình em họ xảy ra vấn đề, giống như là trở lại khoảng thời gian khi còn bé, làm cho bọn họ vô cùng lo lắng.
Người thừa kế Lý gia lúc này đang bị Nghiêm Mục kéo tới trước đèn cường quang, bởi vì mắt chịu không nổi kích thích lớn như vậy, nước mắt nước mũi đều chảy ra dán ở trên mặt hắn.
Loại đèn này có tia sáng vô cùng mạnh, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được lực xuyên thấu của nó, lại càng không nói Nghiêm Mục còn mạnh mẽ cạy mắt hắn ra, vài người khác cũng bị hành hạ như thế, đều đã thành thật đợi ở một bên, thở mạnh cũng không dám. Toàn bộ nhân viên thẩm vấn đều là phe của Mục gia, thấy mấy tên cứng miệng bị lăn qua lăn lại như vậy, ít nhiều gì cũng cảm thấy có chút sảng khoái, ngày thường bọn họ cũng từng bị mấy tên này chỉnh qua.
Thế nhưng trong lòng hai anh em Mục gia cũng không cao hứng như vậy, Nghiêm Mục bình thường là hạng người gì, trong lòng bọn họ rõ ràng, hiện tại biết dùng những thủ đoạn này, chứng minh hắn đang nổi giận, hơn nữa tâm tình đã không khống chế được.
Nghiêm Mục đem người ném trở về trên ghế, cất bước giật cái đèn xuống, lạnh lùng quét qua mấy người này một lần, hắn đem hồ sơ ném ở trên bàn, “Nếu như các vị không muốn nói, chúng ta có thể chơi tiếp.”
“Mày đây là bức cung trái luật, tao sẽ không nói,” Lý Giáp bị ném trở về trên ghế che hai mắt hoảng sợ nói, “Đừng tưởng rằng người Mục gia là có thể một tay che trời ở kinh thành.”
“Mục gia tụi tao chưa từng nghĩ tới việc một tay che trời,” Nghiêm Mục đem hồ sơ ném trên bàn, thấy Lý Giáp bị động tác của mình dọa sợ, sau khi cười nhạo một tiếng liền quay đầu nhìn về phía Diêu Tân đang lui ở trong góc không có lên tiếng, “Hai tụi mày ở kinh thành làm ra loại chuyện này, đó chính là phạm vào tối kỵ, ở kinh thành này còn ai dám bảo vệ tụi mày?” Trong kinh thành nhiều người như vậy, ai cũng có con cháu, ai lại chấp nhận con cháu của mình xảy ra chuyện? Hành động này của hai nhà Diêu Lý, đơn giản là đụng đến trên đầu của các thế gia ở kinh thành.
Diêu Tân hoảng sợ nắm cái ghế dưới người, thấy vẻ mặt Nghiêm Mục khinh thường, mạnh mẽ lấy can đảm nói: “Thắng làm vua thua làm giặc, người Mục gia coi như có vận khí tốt. Nếu như không phải anh em Mục gia thay đổi đường đi, mày cho là bây giờ còn đến phiên một thằng cháu ngoại như mày ở chỗ này lắc lư chắc!”
“Thắng làm vua thua làm giặc?” Ánh mắt Nghiêm Mục nhất thời phát lạnh, tiến lên một cước đem người từ trên ghế đạp xuống, khom lưng túm vạt áo của Diêu Tân, giống như là đang kéo một con chó chết đem đầu Diêu Tân để trên đèn cường quang, “Mày tưởng không nói ra là có thể đem chuyện này chối bỏ hả? Tao cho mày biết, phàm là có liên quan đến việc này, một người cũng chạy không thoát.”
Người trong tay lúc này đã lạnh run, Nghiêm Mục phiền chán đem người ném qua một bên, từ trên bàn rút mấy tờ khăn giấy từ từ lau tay, “Những chuyện tụi bây đã làm trước kia, tao đã giao cho phía trên, còn đám phía dưới, bán chủ cầu vinh học được rất lô hỏa thuần thanh, tưởng bọn chúng sẽ không nói sao, Diêu gia và Lý gia đã hết hy vọng rồi.”
Diêu Tân bị đèn cường quang khiến cho hai mắt biến thành màu đen, sau khi nghe Nghiêm Mục nói, gầm nhẹ: “Dù cho chúng tao hết hy vọng thì thế nào, mày tưởng mày là cái thá gì, cùng lắm chỉ là cháu ngoại Mục gia, mày tưởng trong tên có một chữ ‘Mục’ liền cho là người Mục gia sao?!”
Hắn vừa mới dứt lời, đã cảm thấy phía sau lưng nặng nề, cả người đều bị đè nằm trên đất, cần cổ cũng bị người nhấn xuống.
Mục Khải Hoa cười híp mắt nhìn tư thế đầu rạp xuống đất của Diêu Tân, trên tay dùng sức, hài lòng thấy biểu tình đối phương trở nên đau đớn, “Chuyện của Mục gia, không tới lượt mày nói nhảm. Mày không biết đạo lý càng nói nhiều, chết càng nhanh sao?”
Sau khi nắm tóc Diêu Tân đem đầu của hắn đập vài cái trên mặt đất, Mục Khải Hoa mỉm cười buông tay ra, vỗ tay một cái đứng lên nói, “Chuyện tụi mày làm ra, đã có chứng cứ vô cùng xác thực. Tụi tao tới đây một chuyến, cũng chính là muốn nhìn tụi mày có bao nhiêu chật vật thôi.”
“Mày….” Lý Giáp bên cạnh muốn nhào lên bắt Mục Khải Hoa, rất nhanh liền bị nhân viên thẩm vấn trong phòng đè xuống, ngay cả nhấc đầu ngón tay út cũng khó khăn.
Mục Khải Hoa cũng không thèm nhìn tới Lý Giáp, quay đầu nhìn về phía Nghiêm Mục trầm mặc không nói: “Tiểu Nghiêm, những lời của mấy tên hỗn đản này em không cần để trong lòng.”
Nghiêm Mục không lắm để ý lắc đầu, kết quả lúc này Diêu Tân bắt đầu chửi ầm lên, “Mày cho là lão tử sợ mày chắc, cùng lắm chỉ là một thằng thích thố nhi gia (= trai bao)!” (nó chửi LTD là trai bao í)
“Phanh!!” Ghế ở sau lưng của Diêu Tân vỡ vụn ra, Nghiêm Mục mặt không thay đổi nhìn Diêu Tân đau đến rúc vào một chỗ, nửa ngày phun ra hai chữ, “Tay trơn.” Nói xong câu đó, hắn lại khom lưng xách lên một cái ghế khác.
“Tiểu Nghiêm!” Mục Khải Hoa phát hiện tâm tình Nghiêm Mục càng ngày càng không thích hợp, muốn đưa tay ngăn Nghiêm Mục, kết quả còn chưa kịp đụng tới Nghiêm Mục, liền thấy Nghiêm Mục lần thứ hai giơ ghế lên đập trên cánh tay của Diêu Tân.
Tiếng kêu khóc sắc nhọn của Diêu Tân kích thích màng nhĩ của Mục Khải Hoa, làm cho đầu óc hắn rung động mãnh liệt, nhìn ánh mắt băng hàn của Nghiêm Mục, lòng bàn tay của hắn toát ra một trận mồ hôi lạnh.
Mà Lý Giáp đã sớm sợ núp ở một bên, không cần những người khác áp cũng không dám động. Có lẽ hiện tại người Mục gia gọi hắn làm cái gì, hắn cũng sẽ không phản kháng. Không phải lá gan hắn quá nhỏ, nhưng cháu ngoại Mục gia quả thực mẹ nó là một sát thần.
Ngay khi mọi người đang cho rằng Nghiêm Mục sẽ còn tiếp tục động thủ, không biết chuông điện thoại di động của người nào vang lên, anh em Mục gia đồng thời sửng sốt, ai tới phòng thẩm án còn mang điện thoại di động, mang theo điện thoại di động còn mở chuông thế?
Sau đó bọn họ liền thấy Nghiêm Mục lấy điện thoại ra, nhiệt độ trên mặt trong nháy mắt tăng hơn mười độ, giọng nói cũng nhu hòa xuống.
“Tiểu Lục?” Nghiêm Mục liếc mắt nhìn Diêu Tân đã thành thật nằm trên mặt đất, khóe miệng hơi nhếch lên, “Không cần, anh lập tức sẽ trở về.”
Sau khi cúp điện thoại, Nghiêm Mục cầm lấy áo khoác, vỗ vỗ ống quần dính mạt gỗ nói: “Anh, em về nhà trước.”
Mục Khải Hoa thấy Nghiêm Mục đã khôi phục bộ dáng bình thường, gật gật đầu: “Trở về đi, trên đường nhớ chú ý.”
“Dạ,” Nghiêm Mục nói xong câu đó, liếc mắt nhìn Lý Giáp, thấy hắn đem đầu lui đến trong ngực, liền cười lạnh ra cửa, dáng vẻ bước đi vô cùng vội vã, làm cho hai anh em Mục gia nhất tề thở dài một tiếng.
“Mục bộ trưởng, vậy…” Một nhân viên bồi thẩm khổ sở nhìn phòng thẩm vấn bừa bộn. Tuy rằng lúc thẩm vấn có lén vận dụng các loại thủ đoạn đặc biệt, thí dụ như không cho ăn không cho uống, hoặc không cho đi vệ sinh không cho ngủ, thay phiên đặt câu hỏi chẳng hạn. Thế nhưng việc này dù sao cũng được nhiều người để ý tới, ầm ĩ như thế không tốt lắm.
“Diêu Tân sợ tội nhảy lầu tự sát.” Nét mặt Mục Khải Hoa tuy rằng cười ôn hòa, nhưng lời nói ra lại dọa người, “Trong kinh thành người ngóng trông Diêu gia xui xẻo chỗ nào cũng có, cả nhà bọn họ hành sự kiêu ngạo, không biết đã đắc tội bao nhiêu người rồi. Yên tâm đi, lần này bắt được bọn chúng thuận lợi như vậy, chứng minh đã không còn người nào có thể bảo vệ được bọn chúng.”
Một câu như vậy, liền quyết định sống chết của Diêu Tân, lúc Lý Giáp bị Mục Khải Hoa nhìn tới, đã sợ mềm nhũn chân. Mục Khải Hoa còn chưa kịp mở miệng, hắn cũng đã sụp đổ hét lớn: “Tôi nói, cái gì tôi cũng nói.”
“Sớm như vậy không phải tốt hơn sao, đừng học Diêu Tân, con người a, vẫn là chết tử tế không bằng còn sống.” Mục Khải Hoa liếc nhìn Diêu Tân đau nhức đến ngất đi, nụ cười càng ngày càng xán lạn.
Quan hệ hai nhà Diêu Mục không tốt lắm, mấy năm nay tiểu bối Diêu gia cũng không có một người tài giỏi, ngược lại thủ đoạn gây chuyện lại không ai bằng. Thật không ngờ Diêu gia và Lý gia lại thông đồng cùng một chỗ, ra một chủ ý ngu ngốc như thế. Bất kể cái chủ ý này có bao nhiêu ngu xuẩn, thế nhưng nếu như kế hoạch thành công, Mục gia bọn họ coi như kết thúc, ông nội già yếu có thể tiếp thu đả kích này sao?
Cho nên, hai nhà Diêu Lý dám làm loại sự tình này, hắn sẽ để cho bọn họ hiểu rõ cái gì gọi là hối hận không kịp.
Sau khi Nghiêm Mục về đến nhà mở cửa ra, ngửi thấy được trong phòng truyền ra một mùi cơm nhàn nhạt, vội vàng bỏ rau dưa xuống, nhìn về phía Lục Thừa Dư đang ngồi ở trên ghế sa lon, “Thương thế của em còn chưa lành, sao lại nấu cơm?”
“Không có việc gì, em chỉ nấu cháo thôi, muốn làm cái khác cũng không được,” Lục Thừa Dư Nhìn cánh tay bị thương, “Đang chờ anh về nhà nấu đồ ăn.”
Hai chữ “về nhà” đối với Nghiêm Mục mà nói, bất quá là từ công ty đến chỗ ở thôi, bây giờ nghe Lục Thừa Dư đề cập hai chữ này, hắn mới giật mình hiểu ra hai chữ này làm cho tâm người nghe ấm áp đến nhường nào. Hắn cởi áo khoác, vén tay áo lên nói: “Em xem tivi đi, chờ chút là xong rồi.”
Lục Thừa Dư gật đầu cười, chỉ chốc lát trong phòng bếp liền truyền đến thanh âm xắt thức ăn, ti vi cũng không có tiết mục gì mới mẻ để xem. Y liền đi đến cửa phòng bếp, nhìn thấy Nghiêm Mục đeo tạp dề, nhịn không được cười nói, “Dáng vẻ Mục ca đeo tạp dề thoạt nhìn thật là có vị đạo ở nhà.”
Nghiêm Mục thấy y xuất hiện ở cửa phòng bếp, vì vậy nói: “Chúng ta ở cùng một chỗ, không ở nhà làm sao sinh hoạt được?” Hắn mở chai dầu, đem dầu đổ vào nồi, “Lần trước anh thấy em thích trứng xào cà chua, cho nên lúc trở về, liền mua vài quả.”
Nghe thanh âm của Nghiêm Mục, nhìn dáng vẻ chăm chú nấu ăn của hắn, Lục Thừa Dư hít sâu một hơi, nụ cười trên mặt càng ngày càng nhu hòa, “Đúng rồi, kế hoạch đi thị sát chi nhánh tuần này làm sao bây giờ?”
“Anh đem kế hoạch thị sát chuyển sang tháng sau rồi,” Làm xong trứng xào cà chua, Nghiêm Mục dùng nước tráng sạch nồi, bắt đầu làm đậu hũ, “Thị sát đi lúc nào cũng được, vết thương của em còn chưa khép lại, còn muốn đi đâu chứ?”
Lục Thừa Dư muốn nói với Nghiêm Mục để cho y đi, nhưng nhìn gò má nghiêm túc của đối phương, cuối cùng y chỉ nói: “Được rồi, em sẽ mau chóng dưỡng tốt lên.”
Nghiêm Mục quay đầu lại cho y một ánh mắt khen thưởng, sau đó tiếp tục nấu ăn. Sau khi làm xong, cháo cũng được rồi.
Hai người ăn cơm tối xong, ngồi vào trên ghế sa lon cùng nhau xem ti vi, mới giật mình hiểu ra là bọn họ đã thực sự ở cùng một chỗ. Lục Thừa Dư dựa vào gối tựa sô pha mềm mại, điều chỉnh một tư thế thoải mái. Mặc dù đang xem ti vi, thế nhưng y có thể cảm giác được Nghiêm Mục thỉnh thoảng nhìn lén mình.
Xem được một nửa, y rốt cục nhịn không được mở miệng nói: “Mục ca, muốn nhìn thì quang minh chính đại nhìn đi, dù sao em cũng không mất miếng thịt nào.”
Sắc mặt Nghiêm Mục cứng đờ, sau đó cấp tốc quay đầu làm bộ chăm chú xem ti vi, cũng không biết bộ dáng của mình lại càng làm cho người ta nghi ngờ thêm.
Lục Thừa Dư từ trên ghế salon nhảy xuống, đứng ở trước mặt Nghiêm Mục, mắt thấy tư thế đối phương càng ngày càng cứng ngắc, y chợt cúi xuống, đưa tay nâng cằm Nghiêm Mục lên, lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng, liền hôn một cái trên cái cằm xinh đẹp. Sau đó y vuốt môi của mình mập mờ cười nói, “Anh từ từ xem TV đi, em lên lầu nghỉ ngơi.”
Sau khi đi được mấy bước, y dừng bước lại, một bộ dáng vẻ bừng tỉnh: “Buổi chiều lúc anh rời đi, em còn chưa ngủ. Còn nữa, cằm của anh nhìn đẹp lắm.”
Nghiêm Mục đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó toàn thân cứng đờ, hai tai phiếm hồng. Buổi chiều Lục Thừa Dư không có ngủ, cũng đã nói lên… Chuyện hắn hôn trộm, bị đối phương phát hiện rồi đúng không?
Lúc nhìn sang, Lục Thừa Dư đã lên lầu, hắn duỗi tai nghe Lục Thừa Dư bước vào phòng, sau đó phịch một tiếng, cửa phòng bị đóng lại, ngăn cách tất cả âm thanh bên trong.
Cầm remote lật qua lật lại một lúc lâu, Nghiêm Mục càng ngày càng đứng ngồi không yên, cuối cùng dứt khoát tắt ti vi lên lầu. Đi tới ngoài cửa phòng Lục Thừa Dư đứng một hồi, đang chuẩn bị về phòng của mình, cửa phòng của Lục Thừa Dư đột nhiên mở ra.
“Có thể giúp em một chuyện không?” Lục Thừa Dư đứng ở bên trong cửa, gương mặt cười đến ánh dương quang xán lạn. Nghiêm Mục nghĩ, thấy nụ cười như vậy, đừng nói Lục Thừa Dư chỉ là gọi hắn giúp đỡ gội đầu, cho dù gọi hắn đi xông pha chiến đấu, hắn cũng sẽ không chút do dự.
Nước ấm vòi hoa sen rất thích hợp, dòng nước nhẹ nhàng cọ rửa da đầu Lục Thừa Dư, phá lệ thoải mái. Tay của Nghiêm Mục không nhẹ không nặng giúp y gội, hết sức cẩn thận. Tuy rằng kỹ thuật còn kém một chút so với cậu em ở cửa hiệu cắt tóc gội đầu, thế nhưng phần cẩn thận này lại hơn nhiều lắm.
Gội đầu xong, Nghiêm Mục dùng máy sấy tóc kiên nhẫn giúp Lục Thừa Dư thổi khô tóc, “Bác sĩ nói, em phải đợi hai ngày nữa mới có thể tắm, bây giờ ráng nhịn một chút.”
Lục Thừa Dư cũng không phải là người vì tắm rửa mà không để ý đến tình huống thân thể, cho nên cũng không có kiên trì. Y nhìn Nghiêm Mục xoay người giúp mình trải chăn, thậm chí còn kéo rèm cửa sổ, không nhịn được nói: “Mục ca, anh không nghĩ là em sẽ lừa gạt anh sao?” Lẽ nào Nghiêm Mục không nghĩ tới, có thể là mình coi trọng quyền thế và tiền tài của hắn, mới miễn cưỡng cùng hắn một chỗ?
“Em gạt anh cái gì?” Nghiêm Mục đi tới ngồi xuống bên người y, ngưng mắt nhìn hai mắt của y, “Cái anh có em cũng không thiếu. Huống chi…. nếu như em không thích anh, anh còn có thể sử dụng những thứ này giữ em lại, với anh mà nói, cũng là một chuyện tốt.” Tiền tài quyền thế hắn không thiếu, thiếu chính là người hắn yêu.
Lục Thừa Dư nhất thời ngơ ngẩn, sau một lúc lâu cười nói: “Lỡ như em chướng mắt những thứ đó, cũng không muốn cùng một chỗ với anh thì sao?”
Nghiêm Mục lắc đầu: “Anh chưa từng nghĩ đến.” Có lẽ trong ý thức của hắn cự tuyệt suy nghĩ vấn đề này, nếu như Lục Thừa Dư chướng mắt những thứ này….. Có lẽ chính hắn cũng không biết làm sao bây giờ.
Vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, Lục Thừa Dư nhìn một cái là có thể nhìn ra hắn không có nói dối. Chậm rãi dời tầm mắt của mình, Lục Thừa Dư ngáp một cái, “Em mệt rồi.”
Nghiêm Mục do dự một chút, hắn nhẹ nhàng hôn một cái lên trán y: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon,” Lục Thừa Dư đưa mắt nhìn Nghiêm Mục ra gian phòng của mình, nhẹ nhàng sờ trán mình, tùy tiện nói: “Đường đường là Nghiêm đại tổng tài, cư nhiên còn trong sáng như vậy, nói ra người khác nhất định sẽ không tin.”
Sau khi trở lại phòng của mình, Nghiêm Mục mở laptop, mở email, đem một ít thứ hữu dụng bên trong gửi cho Mục Khải Hoa. Không biết thế nào, hắn đột nhiên nhớ tới tài khoản weibo đăng kí trước đó, sau đó quỷ thần xui khiến đăng nhập vào.
Weibo của hắn chỉ có một trang duy nhất, bởi vì giao phó cho Tào Kinh Thân giúp hắn chứng thực cá nhân, cho nên tuy rằng chỉ có share bài của Lục Thừa Dư, nhưng tài khoản này đã lên cấp bậc V màu vàng. Để cho hắn bất ngờ chính là đột nhiên xuất hiện hơn trăm ngàn fan, cùng với các bình luận phía dưới kêu gọi hắn và Lục Thừa Dư ở chung với nhau.
Ngón tay trên bàn phím dừng lại thật lâu, cuối cùng hắn vẫn không có post gì cả, mà là cầm con chuột click vào tài khoản của Lục Thừa Dư, sau đó liền thấy bài post mới nhất của Lục Thừa Dư vào xế chiều hôm nay, kèm theo một bức ảnh trong vườn hoa.
“Niên Hữu Dư Dư: Gần đây muốn trồng hoa, có loại hoa gì thích hợp không? (ảnh chụp)
Trong khu bình luận có đủ loại kiến nghị, thế nhưng đề nghị nhiều nhất chính là hoa cúc (sao thấy thâm sâu quá ta:))), Nghiêm Mục nhíu nhíu mày, cuối cùng nghiêm túc nhắn lại: Không bằng trồng hoa hồng đi, bốn mùa luôn nở.”
Lục Thừa Dư bắt đầu suy nghĩ trồng hoa gì ở trong vườn, chứng minh y là thật tâm muốn ở cùng mình đúng không? Nghĩ như vậy, lòng của Nghiêm Mục nhất thời lại tốt thêm vài điểm.
Bài post được đăng không lâu sau, thì có người liền cắt ra đăng lên diễn đàn. Lầu chủ biểu thị, đường đường tổng tài Hoa Đỉnh sau khi mở weibo, tổng cộng đã đăng bài 2 lần, hơn nữa hai bài này đều liên quan đến Lục Thừa Dư, điều này nói rõ tổng tài Hoa Đỉnh thích Lục Thừa Dư.
Trong diễn đàn, có không ít người não bổ yêu hận tình thù giữa Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục, bài post vừa ra, rất nhanh liền náo nhiệt. Thậm chí có người nói, bài post này nên đổi tên là 《Tổng tài bá đạo yêu em》, 《lấy cái gì để thích em, cậu trợ lý đẹp trai của anh》 hoặc gọi là 《Tổng tài lãnh khốc trợ lý xinh đẹp》, nhưng bởi vì những cái tên này quá mức cẩu huyết nên đã bị rất nhiều người cười nhạo, cuối cùng đưa tới một cuộc chiến mắng chửi trên mạng.
Sau khi Nghiêm đại tổng đăng xong liền thoát ra, bắt đầu xử lý một ít chuyện công tác, mấy ngày gần đây hắn một mực tra rõ sự kiện tập kích, có thời gian rảnh cũng bồi Lục Thừa Dư, nên có rất nhiều công tác chất đống chưa có xử lý.
Chờ hắn đem một ít văn kiện khẩn cấp xử lý tốt, đã qua hừng đông, hắn khép laptop lại, đứng dậy đến phòng tắm rửa mặt đi ngủ.
Trong lúc ngủ, hắn mơ thấy Lục Thừa Dư ở trong hơi nước cười đến mị hoặc câu nhân, hắn tiến lên ôm đối phương, đối phương cũng không có cự tuyệt, trái lại ôm lấy hắn…..
Giấc xuân không buồn thức, chỉ ngại tỉnh mộng quá sớm. Lúc Nghiêm Mục tỉnh lại, mặt gỗ thay cho mình một cái quần sịp mới.
Sáng sớm hai người cùng nhau ăn điểm tâm, Nghiêm Mục không cho Lục Thừa Dư đi làm, đồng thời để lại cho Lục Thừa Dư một tài xế, để y mấy ngày nay muốn ra ngoài có thể dùng.
Lục Thừa Dư nhìn khí thế vóc người rất giống vệ sĩ của vị này, khiêu mi nói: “Tài xế sao?” Hù người chắc, rõ ràng là vệ sĩ bưu hãn khoác áo tài xế.
Nghiêm Mục nói: “Coi hắn là tài xế là được.”
Lúc này mỗ tài xế vì chứng minh thực lực của mình lên tiếng: “Lục tiên sinh, bằng lái của tôi liên tục ba năm chưa có bị giam, mong ngài tin tưởng kỹ thuật lái xe của tôi.”
“Vậy trong khoảng thời gian này làm phiền anh,” Lục Thừa Dư cười một tiếng với tài xế, “Không biết quý tính sư phụ là gì?”
“Tôi là Hà Long, Lục tiên sinh kêu tôi Đại Hà là được,” Hà Long cười đến vẻ mặt thuần phác.
Lục Thừa Dư gật đầu, lập tức lại nói: “Anh quen Tiểu Hà lái xe cho Nghiêm tổng sao?” Hay là, Nghiêm Mục thích tài xế có họ Hà?
“Là em trai tôi, nó gọi là Hà Hổ,” Hà Long cười đến có chút ngượng ngùng, “Em tôi có nói, Lục tiên sinh bình thường đối với nó rất chiếu cố, cám ơn ngài, ngài là người tốt.”
“Ha ha, không cần khách khí.” Lục Thừa Dư được gắn thẻ người tốt nhìn vóc người khôi ngô của Hà Long, nếu như Hà Long cùng Tiểu Hà nhỏ gầy đứng chung một chỗ, nhất định không có mấy người tin tưởng họ là anh em.
Thấy Lục Thừa Dư không có bài xích người tài xế kiêm vệ sĩ mà hắn tìm cho y, Nghiêm Mục liền vững bụng, sau khi liên tục dặn dò, mới lái xe đi công ty.
Nghiêm Mục đi không lâu sau, Lục Thừa Dư mới nhớ tới một việc, đó chính là kịch tổ 《 Gió Thu 》 ngày hôm nay khởi động máy, bởi vì hai ngày trước diễn viên chính đã định xong, cho nên liền trực tiếp khai mạc.
Làm người đầu tư, Lục Thừa Dư cảm giác mình cần phải lộ mặt, cho nên để Hà Long lái xe chạy tới nơi kịch tổ quay phim.
Bởi vì 《Gió Thu》là bộ phim có đề tài tươi sáng, cho nên nghi thức khởi động máy liền chọn vùng nông thôn có phong cảnh rất tươi đẹp, lúc Lục Thừa Dư chạy đến, nghi thức khởi động máy đã kết thúc, Chương Thạc đang quay cảnh đầu tiên, xung quanh còn tụ tập không ít truyền thông và fan của Chung Tranh Hàm.
Lục Thừa Dư vừa xuất hiện, lập tức khiến cho truyền thông chú ý, thậm chí có không ít người bắt đầu vây quanh y phỏng vấn, có người hỏi hắn là tới tham ban Chương đạo hay tham ban Chung Tranh Hàm, hoặc là có vai diễn gì trong bộ phim này.
Hà Long cẩn thận che chở cánh tay bị thương của Lục Thừa Dư, thấy những ký giả này tuy rằng vây quanh ở bên người Lục Thừa Dư, thế nhưng đều cẩn thận tránh vết thương của y, nhất thời thở dài một hơi.
“Lục tiên sinh, xin hỏi ngài diễn bộ phim này sao?”
“Nếu như trong phim có vai người qua đường mà nhân số không đủ, nói không chừng sẽ có tôi,” Lục Thừa Dư hướng về phía nữ ký giả đặt câu hỏi cười một tiếng, “Bất quá diễn viên chính khẳng định không có tôi đâu.”
Nữ ký giả bị nụ cười sáng chói của Lục Thừa Dư làm hoa mắt, thế nhưng nghe được Lục Thừa Dư không đóng phim, nhất thời thất vọng nói: “Thật đáng tiếc, có rất nhiều khán giả đều thích xem ngài diễn.”
“Tôi tưởng là mọi người thích siêu xe kia hơn chứ,” Nụ cười Lục Thừa Dư bất biến, “Đùa chút thôi, tôi rất cảm ơn mọi người đã yêu thích, về sau có cơ hội, tôi có thể thử đóng vai phụ.”
Các phóng viên bị Lục Thừa Dư chọc cười, vừa lúc đó, đột nhiên có một ký giả cao giọng nói: “Lục tiên sinh, vết thương trên cánh tay của ngài là như thế nào? Có người nói, lúc phát sinh án tập kích, ngài có mặt ở hiện trường, xin hỏi là thật sao?”
Vấn đề này vừa đưa ra, bầu không khí nhất thời trở nên quái dị, bởi vì ở đây không ít người đã lăn lộn lâu năm, bọn họ cũng mơ hồ suy đoán thân phận Lục Thừa Dư không đơn giản. Cho nên không có ai nhắc tới án tập kích, gần đây kinh thành bởi vì chuyện này mà huyên náo oanh oanh liệt liệt, một ký giả giải trí cũng không muốn quan tâm những thứ này, đây không phải tìm phiền toái cho mình sao?
“Anh là nói cái này?” Lục Thừa Dư giơ cánh tay quấn băng gạc của mình lên, hơi quẫn bách nói, “Loại chuyện cầm chén bị rớt sau đó cắt vào cánh tay của mình, nói ra có phải rất mất mặt không nhỉ?”
Câu trả lời này của Lục Thừa Dư, trong nháy mắt làm cho bầu không khí hòa hoãn lại, có ký giả cười nói: “Lục tiên sinh, ngài nhất định là không biết làm cơm.”
“Các vị ký giả, việc này mọi người nghìn vạn lần đừng viết vào,” Lục Thừa Dư phối hợp làm ra vẻ mặt khẩn trương, “Nghe nói bây giờ nam nhân không biết làm cơm sẽ bị fan từ bỏ.”
Lời này vừa ra, nhất thời dẫn tới một trận cười vang của các phóng viên, sau đó các phóng viên lại hỏi thêm mấy vấn đề, Lục Thừa Dư đều rất phối hợp trả lời, làm cho ký giả hiện trường đối với y có ấn tượng rất tốt.
Hà Long yên lặng ở một bên nghĩ, nếu cái này không được gọi là diễn xuất thì cái gì mới được?
Chung Tranh Hàm quay xong, thấy Lục Thừa Dư bị một đám ký giả vây quanh, còn mang theo bầu không khí mọi người đều là bạn tốt, lập tức nhịn không được nói với người đại diện bên người: “Nhìn thấy không, diễn xuất của vị kia có thể dễ dàng lấy được vai nam chính, những ký giả kia đối với y còn thân thiết hơn so với tôi.”
Hai mắt Vương Tùng tỏa ánh sáng, tràn đầy sùng bái nhìn về phía Lục Thừa Dư: “Đúng là một cái đùi vàng đẹp trai a.”
Chung Tranh Hàm ghét bỏ nhìn hắn một cái: “Đùi vàng đẹp trai như vậy, có bản lĩnh thì anh ôm đi.”
Vương Tùng sờ sờ mặt mình, lắc đầu thở dài nói: “Cơ sở thiết bị không tốt, vẫn là quên đi.” Nếu hắn có một gương mặt đẹp trai, đã sớm đi ôm bắp đùi tám trăm năm trước rồi, hà tất còn lao tâm lao lực làm người đại diện, còn mang một nghệ sĩ không bớt lo như thế.
Chung Tranh Hàm: “….”
Ngay khi Lục Thừa Dư trả lời xong vấn đề của các ký giả, các phóng viên chuẩn bị tản ra, ký giả nhắc tới sự kiện tập kích kia mở miệng lần nữa: “Lục tiên sinh, trước đó ngài nói không có mặt tại hiện trường, thế nhưng vì sao lại xuất hiện ở yến hội Tề Gia?”
Tề gia là danh môn vọng tộc, tổ chức yến hội người bình thường không thể vào được. Tỷ như những ký giả bọn họ ngay cả chụp hình ở cửa chính cũng không được, vậy mà Lục Thừa Dư lại được mời tham gia yến hội?!
Vấn đề này vừa đưa ra, các ký giả chuẩn bị rời đi đều dừng bước, có biến a!
Chung Tranh Hàm bên cạnh nghe được vấn đề này, nhất thời nhíu mày, hắn lăn lộn trong vòng giải trí cũng lâu, ở đâu cũng sẽ có ký giả có vấn đề. Thế nhưng dính dáng đến sự kiện tập kích kia thì không phải là chuyện gì tốt, ký giả này lấy đâu ra lá gan lớn như vậy?
Chương Thạc và Khúc Lĩnh Bắc phát hiện sự tình khác thường, lập tức đình chỉ quay phim, vội vàng đi đến chỗ Lục Thừa Dư.