Phục Thiên Thị

Chương 22: Thiếu niên kiêu ngạo


Đọc truyện Phục Thiên Thị – Chương 22: Thiếu niên kiêu ngạo

Khu vực giảng đường ở học cung Thanh Châu có một đám người mặc trường bào đen, phía trên có khắc ba đóa hỏa diệm tạo thành chữ Diễm.

Khi Diệp Phục Thiên và Phong Tình Tuyết đến nơi, bên này đã sớm có rất nhiều người vây quanh. Rất nhiều giảng viên và đệ tử học cung Thanh Châu đến xem, thậm chí còn kinh động cả các nhân vật lớn, các cung chủ cũng lần lượt đến bên này.

“Dám ngang nhiên chặn ngay bên ngoài khu vực giảng đường.” Diệp Phục Thiên thấy cảnh đó thầm nghĩ trong lòng, người của học cung Hắc Diễm thật đúng là không có chút khách khí nào.

Diệp Phục Thiên và Phong Tình Tuyết đến khiến không ít người kinh ngạc, hai tháng trước học cung nghe đồn Diệp Phục Thiên ôm nữ thần Tần Y, bây giờ lại ở cùng Phong Tình Tuyết. Đệ tử vô sỉ như thế sao học cung vẫn không trục xuất nhỉ, có điều bây giờ bọn họ không để ý nhiều đến Diệp Phục Thiên, dù gì bên ngoài cũng đang có kẻ địch.

Bọn họ đều đã biết học cung Hắc Diễm rõ ràng mượn cớ gây chuyện mà đến, lai giả bất thiện.

“Các vị cung chủ đến rồi.” Lúc này, đoàn người nhường ra một con đường cho họ đi vào, đó chính là các nhân vật lớn của Võ Đạo cung và Thuật Pháp cung, thần sắc bọn họ sắc bén, ngưng mắt nhìn một nhóm người. Mấy ngày trước khi nhóm người kia bước vào thành Thanh Châu họ đã biết được tin tức, bây giờ cuối cùng đã chạy tới học cung Thanh Châu.

Hoa tuyết bay bay, nhiều người cảm thấy lành lạnh, không chỉ bởi vì tuyết rơi mà còn do đám khách không mời mà đến kia.

“Nơi đây chính là giảng đường của học cung Thanh Châu ta, chư vị đường xa đến, chi bằng chuyển sang nơi khác nói chuyện được không?” Lúc này, một vị cung chủ đi ra nói với cường giả thành Hắc Diễm.

“Không cần, không tốn nhiều thời gian đâu, nói ở đây là được rồi.” Vị trung niên dẫn đầu cường giả thành Hắc Diễm có làn da ngăm đen, mặt như chim ưng, đôi mắt cực kỳ sắc bén.

Giọng nói lạnh lùng không hề cho học cung Thanh Châu một chút thể diện, đương nhiên cũng không cần giả vờ khách sáo, bọn họ chính là muốn tới gây sự.

“Xin chỉ giáo.” Các chủ Kiếm các của học cung Thanh Châu Lãnh Thanh Phong lạnh như băng nói thẳng vào chủ đề.

“Lần trước tới học cung Thanh Châu đã là mấy năm trước, mấy năm này, học cung Hắc Diễm ta lại xuất hiện một lớp thiếu niên anh tài, chúng luôn muốn giao lưu với bên ngoài. Vì thế hôm nay ta đặc biệt dẫn chúng tới để mở mang thêm kiến thức, gặp mặt thiên tài thánh địa thành Thanh Châu.” Vị trung niên nhàn nhạt mở miệng, sau đó ánh mắt lướt qua một vài thiếu niên đứng sau lưng, nói: “Trước đây ai cũng muốn đến mở mang kiến thức, bây giờ ta đã đưa các ngươi tới, ai có ý kiến gì thì tự đứng ra.”


Những thiếu niên đó đều dưới mười tám tuổi, thậm chí có vài người chỉ mười ba mười bốn tuổi nhưng ánh mắt vô cùng lợi hại, cách bọn chúng nhìn học viên của học cung Thanh Châu lộ ra vẻ khinh thường.

“Thật kiêu ngạo.” Sắc mặt của học viên học cung Thanh Châu lạnh băng, họ xoa xoa cú đấm, mong giáo huấn một phen những tên nhóc lai giả bất thiện này.

Một thiếu niên khoảng mười sáu tuổi bước ra khỏi đội hình của học cung Hắc Diễm, thân hình hắn cao gầy, khuôn mặt tuấn lãng như thư sinh bình thường.

“Học cung Hắc Diễm, Mục Giang, tầng chín Quy Nhất cảnh xin được chỉ giáo.” Thiếu niên chắp tay nói, có vẻ nho nhã lễ độ nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sự kiêu ngạo của hắn. Ánh mắt bình tĩnh ấy như không hề xem trọng học cung Thanh Châu.

Một hình bóng đi ra trong nhóm người của học cung Thanh Châu.

“Thu Nham, tầng chín Quy Nhất cảnh.” Thiếu niên nói khá trầm ổn. Thi Hội năm nay, Thu Nham biểu hiện rất xuất sắc nên đã trở thành đệ tử chính thức của học cung Thanh Châu, năm ngoái, hắn vẫn là đệ tử nổi tiếng trong số những đệ tử ngoại môn nên không ít người đều chờ mong.

“Mời.” Mục Giang khẽ gật đầu, thân hình Thu Nham vụt qua, tốc độ của hắn rất nhanh, võ ý cường đại xoay quanh cơ thể, đồng thời có vòng sáng Hỏa Diệm mơ hồ bay lượn xung quanh, hiển nhiên hắn là một cường giả võ pháp kiêm tu. Đương nhiên, pháp sư là chính, võ đạo là phụ.

Mục Giang trầm ổn như núi, an tĩnh đứng thẳng, bình tĩnh nhìn đối phương tới gần.

Một vài cường giả của học cung Thanh Châu lộ vẻ ngưng trọng, hắn trầm ổn như thế e là ẩn chứa sức mạnh cuồn cuộn.

Khi Thu Nham thấy sắp tiếp cận được đối thủ, linh khí Hỏa Diệm điên cuồng vọt lên, hung mãnh hội tụ hóa thành một đóa hoa sen nhỏ nhưng đóa sen này ẩn chứa linh khí Hỏa Diệm đốt cháy xèo xèo không khí xung quanh.

Hoa tuyết đang bay múa đột nhiên quấn quanh cơ thể Mục Giang, cơ thể hắn chớp mắt được bao trùm bởi một lớp tuyết trắng như ngập tràn sương khí.

Thu Nham tấn công ập tới, linh khí Hỏa Diệm thiên địa tựa như cộng hưởng, đóa sen kia đột nhiên bùng cháy hóa thành Thôn Phệ Chi Hỏa, chớp mắt mai táng cơ thể Mục Giang trong đóa sen lửa. Cảnh này khiến đệ tử học cung Thanh Châu lấy làm hưng phấn, mặc dù là pháp sư cảnh giới Thức Tỉnh nhưng đã phóng ra pháp thuật cường đại như vậy mà tên Mục Giang đó lại cuồng vọng đến mức trực tiếp đón nhận đòn tấn công, chẳng khác nào muốn tìm cái chết.


Nhưng bọn hắn còn chưa kịp đắc ý liền thấy một sự lạnh lẽo đáng sợ tỏa ra trên người Mục Giang, sự lạnh lẽo ngăn chặn Hỏa Diệm, sau đó đoàn người thấy cánh tay Thu Nham đóng băng cứng ngắc ở đó.

“Đây là…”

“Pháp thuật Hàn Băng.” Sắc mặt của mọi người trong học cung Thanh Châu rất khó coi, đối phương là pháp sư Thủy hệ, Thủy khắc Hỏa.

Thu Nham lạnh đến mức toàn thân run run, hàn băng không ngừng tập kích hắn, rất nhanh đóng băng nửa người, gió tuyết liên tiếp thổi lạnh buốt đến xương cốt, thêm một chốc nữa thôi hắn sẽ hoàn toàn hóa thành người băng.

“Dừng tay!” Trưởng bối học cung Thanh Châu hét lên, Mục Giang vươn tay ra vỗ nhẹ đầu Thu Nham như đập một con kiến, cơ thể Thu Nham rơi thẳng xuống đất.

Lập tức có người của học cung Thanh Châu tiến lên đưa Thu Nham đi, nếu như vẫn bỏ mặc không quan tâm, hắn sẽ bị đóng băng đến chết.

“Không hiểu rõ đối phương đã tấn công lỗ mãng như thế, đây là cách học cung Thanh Châu dạy đệ tử sao? Quá kém cỏi.” Thần sắc và giọng nói của Mục Giang vẫn hết sức bình thản, nói xong liền lui về. Người của học cung Thanh Châu đều cảm nhận được hàn ý sâu xa, chỉ mới đạt cảnh giới Thức Tỉnh thôi đã có thể đóng băng người khác, người này thật sự rất mạnh.

Mục Giang lui về, sau đó lại có một hình bóng đi ra, người này tuy là thiếu niên lại có vầng trán như kiếm, toàn thân tỏa ra nhuệ khí của một thiếu niên, phía sau hắn mang một thanh kiếm, hiển nhiên hắn là một kiếm tu.

“Thức Tỉnh tầng tám.” Thiếu niên nhàn nhạt mở miệng, lúc này đây, thậm chí ngay cả tên cũng lười nói, lộ vẻ thờ ơ lãnh đạm hơn cả Mục Giang.

“Ta lên.” Phía học cung Thanh Châu có người đi ra.

“Là Thanh Sơn sư huynh.” Mọi người thấy thiếu niên đi ra đều có không ít kỳ vọng. Lý Thanh Sơn là hạng ba giáp bảng thi Hội năm nay, vào Kiếm các tu hành.


“Ba kiếm là đủ.” Thiếu niên học cung Hắc Diễm cười khẩy.

“Cuồng vọng.” Đệ tử học cung Thanh Châu lộ ra vẻ giận dữ, quá càn rỡ.

“Mời.” Lý Thanh Sơn lạnh lùng rút kiếm, kiếm ý lượn lờ quanh thân, phát ra âm thanh gào thét.

Kiếm ý cũng là một loại võ ý, hơn nữa là võ ý vô cùng mạnh tựa như cảm nhận linh khí thiên địa bằng kiếm ngưng tụ thành thuộc tính của kiếm, tương đương thuộc tính pháp sư. Sự tấn công của kiếm tu vô cùng đáng sợ.

Lần này Lý Thanh Sơn cẩn thận hơn Thu Nham, hắn như núi bất động nhưng thiếu niên đối diện lại châm chọc cười nói: “Thật đúng là biết nghe lời.”

Giọng nói vang lên, thân hình của hắn lao về phía Lý Thanh Sơn như gió, hoa tuyết xung quanh cuồng loạn bay lượn, thân thể hắn như gió chớp.

“Pháp sư thuộc tính Phong, cẩn thận!” Rất nhiều người trong học cung Thanh Châu biến sắc, một pháp sư thuộc tính Phong chủ tu kiếm thuật sẽ rất đáng sợ.

Vẻ mặt Lý Thanh Sơn nghiêm túc, thấy đối phương lao đến, hắn xuất kiếm như du long nhưng chỉ thấy hàn quang lóe lên, kiếm của đối phương trên không trung xẹt qua một đường, phong chi kiếm ý nhanh như chớp.

Kiếm trong tay Lý Thanh Sơn run rẩy, kiếm ý cường đại điểm vào không khí nhưng đối phương chỉ lưu lại một kiếm rồi biến mất, hắn nghiêng người…

“Sư huynh!” Rất nhiều người đều nhìn chằm chằm chiến trường, kiếm tu chiến cực kỳ mạo hiểm.

Tay trái Lý Thanh Sơn đánh ra, vận khí hóa thành kiếm, ngăn trở đòn tấn công nghiêng người nhưng đối phương lại biến mất rồi xuất hiện ở phía sau hắn, một tia hàn quang lóe lên, tiếp theo đó là một tiếng kêu thảm thiết.

Lưng Lý Thanh Sơn bị xẹt qua một đường, máu không ngừng tuôn.

“Kiếm thứ ba.” Đối phương thu kiếm, trực tiếp đạp tuyết trở về chỗ cũ. Học cung Thanh Châu lại cảm giác lạnh hơn một chút, lần này người học cung Hắc Diễm đưa đến rất mạnh.

“Nếu đệ tử học cung Thanh Châu chỉ có thực lực như thế này thì không cần phải lãng phí thời gian.” Lúc này, học cung Hắc Diễm lại có một vị thiếu niên đi ra, thiếu niên này da rất trắng, gương mặt sạch sẽ nhưng ánh mắt của hắn lại vô cùng kiêu ngạo, bất cứ ai chỉ cần liếc nhìn hắn là có thể cảm giác được sự kiêu ngạo của hắn.


“Sư đệ, những phế vật này còn cần đệ tự mình ra tay sao?” Phía sau có người nói, thiếu niên lắc đầu:

“Nếu đều đã tới, đương nhiên phải để cho chúng biết bản thân đang ở mức nào, ta là tầng bảy Huyền Diệu cảnh, mọi người bất luận là cảnh giới nào đều có thể lên nghênh chiến.”

Đệ tử học cung Thanh Châu xôn xao, tầng bảy lại cuồng ngôn khiêu chiến không màng cảnh giới, bất kỳ đệ tử học cung Thanh Châu cảnh giới nào cũng có thể xuất chiến.

“Ta muốn lĩnh giáo ngươi.” Dương Tu đi ra. Lần trước chịu nhục ở thi Hương, lần này hắn hy vọng có thể chứng minh năng lực bản thân.

“Ta nữa.” Tiếp đó có mấy người đi ra, thiếu niên lướt nhìn bọn hắn nói: “Các ngươi cùng lên đi.”

Âm thanh vừa rơi xuống, hắn bước một bước trên mặt đất, hoa tuyết bị đánh văng ra, trên mặt đất xuất hiện một đồ án, các đệ tử học cung Thanh Châu đi ra nhao nhao thi triển sức mạnh của bản thân. Thiếu niên tựa như không nhìn thấy bọn họ, không ngừng giậm chân tại chỗ, dần dần đồ án trên mặt đất càng ngày càng phức tạp, phía trên mơ hồ còn có ký tự cổ xưa.

“Pháp trận!” Sắc mặt của các nhân vật lớn trong học cung Thanh Châu trở nên nặng nề trong chớp mắt, thiếu niên kiêu ngạo với dung nhan có chút non nớt ấy chưa tới mười lăm tuổi lại có thể bố trí pháp trận? Hơn nữa, tốc độ còn nhanh như vậy!

Linh khí thiên địa điên cuồng hội tụ về phía pháp trận, thiếu niên đứng chính giữa ngạo nghễ không gì sánh được. Thần sắc các đệ tử học cung Thanh Châu đi ra cũng thay đổi nhưng lúc này cung đã lên dây không thể không bắn, họ liếc nhau rồi đồng thời tấn công về phía đối phương.

Thấy sự tấn công dồn dập, trong mắt các thiếu niên học cung Hắc Diễm hiện lên một nụ cươi khinh miệt. Tâm niệm vừa động, trong chớp mắt quanh thân hắn tỏa ra hào quang óng ánh, phía sau xuất hiện một bức trận đồ hỗ trợ pháp trận trên mặt đất.

“Đi đi.” Thiếu niên thờ ơ nói, trong thoáng chốc trận pháp xuất hiện rất nhiều con mãng xà lửa khổng lồ tấn công về phía mọi người, pháp thuật mãng xà lửa Dương Tu hội tụ so với những con mãng xà này chỉ như một con rắn nhỏ trực tiếp bị nuốt gọn.

Cung chủ Thủy Hành cung của học cung Thanh Châu bước lên trước một bước, trong phút chốc nhiệt độ tựa như giảm xuống rất nhiều, hàn khí lạnh lẽo giáng xuống đóng băng hết tất cả hóa thành Băng Tuyết Phong Bạo, tất cả mãng xà lửa vụt tắt.

Các đệ tử như Dương Tu ngã lăn trên đất vô cùng chật vật, nếu không có cung chủ Thủy Hành cung ra tay, bọn họ đã bị ngọn lửa nuốt gọn.

“Pháp sư thiên mệnh!” Cung chủ Thủy Hành cung ngưng mắt nhìn thiếu niên phía trước, đôi mắt hiện lên sự chấn động.

Thiếu niên chưa tới mười lăm tuổi trước mắt này lại là pháp sư thiên mệnh!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.