Phục Thiên Thị

Chương 19: Dư âm


Đọc truyện Phục Thiên Thị – Chương 19: Dư âm

Trận phong ba trong kỳ thi Hương đã kết thúc, mọi người dần dần tản đi, trả lại cho diễn võ trường sự yên tĩnh thường ngày.

Tuy nhiên nội tâm của nhiều người không hồi phục nhanh như vậy, thi Hương lần này Diệp Phục Thiên quá sáng chói, một bước chuyển mình từ phế vật huyền thoại thành thiên tài võ pháp kiêm tu, hơn nữa thiên phú võ pháp đều là thiên phẩm. Điều càng khiến người khác đố kỵ là hắn và Hoa Giải Ngữ dường như có một mối quan hệ mơ hồ không rõ, và có thể nói là nếu Diệp Phục Thiên không gây mâu thuẫn với sư trưởng vì Dư Sinh thì thi Hương lần này coi như quá mỹ mãn với hắn.

Đương nhiên ngoài Diệp Phục Thiên, Dư Sinh cũng khiến mọi người nhận thức được hắn yêu nghiệt mức nào, nếu Mộ Dung Thu đứng trước mặt hắn thì cũng chả là cái gì cả.

Không khí cuối thu hơi se lạnh như sẵn sàng đón chờ mùa đông sắp đến.

Vài ngày sau đó, nhiều tin tức của học cung Thanh Châu nhanh chóng truyền ra, Mộ Dung Thu và Hoa Giải Ngữ đều trở thành đệ tử chính thức, hơn nữa còn được các cung chủ nhìn trúng. Dư Sinh cũng thế, nghe nói vài vị tiền bối của Võ Đạo cung và cung chủ Kim Hành cung thậm chí đã cãi nhau một trận, họ đều muốn chiêu mộ nhân vật yêu nghiệt ấy về phía mình để đích thân dạy dỗ.

Đãi ngộ đó khiến vô số đệ tử ngoại môn ngưỡng mộ, quả nhiên người có biểu hiện sáng chói nhất kỳ thi Hương sẽ được các nhân vật lớn của học cung chào đón.

Ngoài ra, các học viên lọt vào danh sách giáp bảng bắt đầu tiến vào tầng hai tàng thư các để khám phá sự lợi hại của pháp thuật và công pháp võ đạo.

Tuy nhiên Diệp Phục Thiên – nhân vật truyền kỳ vì hành động theo cảm tính nên bị đá khỏi giáp bảng lại không hề may mắn, nghe nói các nhân vật lớn của học cung cực kỳ không hài lòng vì hành động không phép tắc của hắn, chuẩn bị trừng phạt hắn.

Sự thật thì lúc đó Dư Sinh cũng đứng ra nhưng nhiều tiền bối muốn giành người, ai dám phạt Dư Sinh? Lỗi sai của Dư Sinh đều đổ hết lên người Diệp Phục Thiên, chỉ có thể nói rằng hắn quá xui xẻo.

Mầy ngày nay Diệp Phục Thiên và Dư Sinh đều đang tu hành, không hề để ý đến tin tức bên ngoài.

Hôm nay có tiết dạy của Tần Y sư tỷ, Diệp Phục Thiên chuẩn bị tinh thần làm một học viên chăm chỉ, cuối cùng đã có cơ hội đến giảng đường của Tần Y.

Nhưng khi Diệp Phục Thiên đến giảng đường, hắn phát hiện ánh mắt mọi người nhìn hắn có chút cổ quái, tên này đến thật đúng lúc, kết quả trừng phạt vừa ban xuống thì hắn đã có mặt rồi.

Tần Y thấy Diệp Phục Thiên xuất hiện, đôi mắt đẹp cũng ngưng đọng nhìn hắn ẩn chứa sự tức giận.


“Ta biết ta rất đẹp trai, cho nên mọi người không cần nhìn ta như thế.” Diệp Phục Thiên nói, mọi người đều trợn mắt, quả nhiên tên này vẫn trung thành với con đường vô sỉ.

Tần Y bước đến trước mặt Diệp Phục Thiên, đôi mắt đẹp của nàng có chút thất vọng, nói: “Diệp Phục Thiên, học cung đã tuyên bố cấm ngươi ra vào giảng đường, nhưng ngươi đừng lo, ta sẽ phản ánh lại với học cung, ta tin rằng quyết định này sẽ sớm bị bỏ đi thôi.”

Khi Tần Y biết được tin này, nàng cực kỳ không vui, thiên phú của Diệp Phục Thiên ai ai cũng thấy, cho dù hắn có chút lỗ mãng với sư trưởng nhưng lẽ nào thi Hương tuyệt đối công bằng sao? Tại sao lại đưa ra quyết định trừng phạt như thế với Phục Thiên.

Nàng còn có vài lời chưa nói, học cung không những cấm Diệp Phục Thiên ra vào giảng đường, hơn nữa còn quyết định quan sát hắn, có nghĩa là Diệp Phục Thiên vẫn có khả năng bị đuổi khỏi học cung vì chuyện xảy ra trong kỳ thi Hương.

Đó chính là nguyên nhân ai ai cũng nhìn Diệp Phục Thiên bằng ánh mắt cổ quái, một người vừa chứng minh bản thân không phải phế vật mà còn là thiên tài võ pháp kiêm tu nhưng vẫn không thoát khỏi số phận có khả năng bị đuổi khỏi học cung, còn có thể nói gì được đây… chỉ có thể nói đó là cái giá của tuổi trẻ bồng bột.

Có điều bọn họ cũng thấy kỳ lạ, theo lẽ thường tình thì không nên như vậy, dù gì thì thiên phú Diệp Phục Thiên thể hiện ở kỳ thi Hương vô cùng xuất sắc.

Sắc mặt Diệp Phục Thiên biến đổi, dường như hắn đang cảm thấy rất uất ức.

“Ừm.” Diệp Phục Thiên gật đầu, bước lên ôm nhẹ Tần Y.

“Hắn đang làm gì vậy?” Mọi người ngây ra, tên khốn đó đang làm cái quái gì vậy? Hắn dám ôm…

Tần Y trợn mắt, không phải chứ?

Nàng chỉ nói Diệp Phục Thiên bị cấm lên lớp thôi mà? Chẳng qua là nghỉ vài buổi thôi, có cần phản ứng mạnh như vậy không?

Cơ thể nhanh lùi về sau vài bước, gương mặt Tần Y chợt đỏ lên, biểu cảm của nàng từ đồng tình chuyển thành phẫn nộ như đã nghĩ thông điều gì đó, dữ dằn trợn mắt nhìn Diệp Phục Thiên, gằn lên từng chữ: “Diệp! Phục! Thiên”


“Sư tỷ à, ta chợt nhớ mình còn có việc. Ta đi trước nhé.” Diệp Phục Thiên xoay người rời đi, tốc độ và lời nói đều cực kỳ nhanh, không hề có sự nản chí như lúc nãy.

“Đừng để ta nhìn thấy ngươi thêm lần nữa!” Tần Y nhìn bóng lưng ấy hét lên.

Nhiều nam sinh trên giảng đường cũng đứng lên, đến bây giờ vẫn đang ngơ ra.

“Hắn dám, hắn dám… khốn kiếp!” Có người phẫn nộ hét.

Nữ thần trong lòng của họ mà Diệp Phục Thiên cũng dám ôm ư?

“Học cung trừng phạt hắn quá nhẹ, đáng lẽ nên trực tiếp đuổi hắn luôn.”

“Đúng, đáng lẽ nên đuổi luôn, vĩnh viễn không được vào học cung nửa bước.” Mọi người căm phẫn sôi sục, nữ thần Tần sư tỷ của bọn họ lại bị đùa bỡn rồi!

Dư Sinh và Diệp Phục Thiên đi trên hành lang học cung. Dư Sinh nói: “Cậu cảm thấy thế nào?”

“Cảm thấy gì chứ, mình chỉ không kiềm chế được cảm xúc, sư tỷ đối với mình quá tốt.” Diệp Phục Thiên liếc Dư Sinh, đầu cậu ấy chứa cái gì vậy nhỉ, sao lại có ý nghĩ đó, hắn là người như vậy sao?

“Ừm.” Dư Sinh gật đầu, lộ ra biểu cảm thấu hiểu, Diệp Phục Thiên thầm than, haizz, Dư Sinh cũng thay đổi rồi.

“Sao học cung lại trừng phạt mình?” Diệp Phục Thiên đột nhiên nói, chuyện ở kỳ thi Hương không có kết quả, vị trí đầu bảng của Dư Sinh cũng bị người khác đoạt mất, bây giờ lại trừng phạt hắn, thật sự hắn cảm thấy rất khó chịu.

Dư Sinh chớp mắt nói: “Lẽ nào là do các chủ Kiếm các hay cung chủ Thổ Hành cung bị cậu làm mất mặt nên mới làm như vậy?”


“Thôi bỏ đi, chẳng lẽ lại đuổi mình đi thật.” Diệp Phục Thiên nói.

“Ai nói không thể đuổi ngươi khỏi học cung?” Phía sau có một giọng nói vang lên. Diệp Phục Thiên dừng bước, quay lại nhìn người đang nói chuyện, chớp chớp mắt.

Người vừa nói chính là Mộ Dung Thu, ánh mắt hắn lộ ra vẻ khinh thường, nói: “Ngươi thực sự ngây thơ cho rằng thiên phú có thể quyết định được tất cả sao? Vậy thì tại sao vị trí đầu bảng của Dư Sinh lại bị đoạt mất?”

Nghe được lời này, ánh mắt Diệp Phục Thiên trở nên vô cùng sắc bén, Dư Sinh không đứng đầu thi Hương lẽ nào không phải là do sở thích của hai vị cung chủ hay do phán nhầm mà là một nguyên nhân không ai biết.

“Những gì ngươi đang nghĩ trong lòng không hề sai, không chỉ như thế, lần này học cung trừng phạt ngươi cũng liên quan đến ta.” Mộ Dung Thu bước từng bước về phía Diệp Phục Thiên, nói với một âm thanh cực kỳ thấp: “Ngạc nhiên không?”

“Rắc rắc.” Hai tay Dư Sinh nắm chặt, cơ thể run bần bật.

“Muốn động thủ hả? Đồ ngu, ngươi dám không?” Mộ Dung Thu liếc nhìn Dư Sinh, vẫn cái ánh mắt khinh bỉ ấy, đôi mắt Diệp Phục Thiên híp lại, Dư Sinh bước lên trước một bước.

“Dư Sinh!” Diệp Phục Thiên kêu lên, sự lạnh lùng trong mắt biến mất, thay vào đó là một nụ cười.

Từng lời nói của Mộ Dung Thu càng ngày càng chói tai chỉ với một mục đích duy nhất, kích động hắn.

Nếu hắn và Dư Sinh động thủ, hắn nghi Mộ Dung Thu sẽ không đánh trả, vậy thì việc hắn bị trừng phạt càng có cớ chính đáng hơn.

“Mộ Dung Thu, ta đã ghi nhớ ngươi.” Diệp Phục Thiên cười rồi quay người nói với Dư Sinh: “Chúng ta đi.”

Dư Sinh lạnh lùng liếc Mộ Dung Thu, sau đó cùng Diệp Phục Thiên rời khỏi đó. Mộ Dung Thu ngây người, lúc luận chiến không phải rất ngông cuồng sao, giờ đây sao lại nhát gan như thế?

“Tại sao cậu không để mình ra tay?” Lúc này Dư Sinh cực kỳ phẫn nộ.

“Rồi sau đó để mình đổ vỏ à?” Diệp Phục Thiên khó chịu nói. Việc xảy ra ở kỳ thi Hương đã khiến Mộ Dung Thu nhắm vào hắn.

“Cậu về trước đi, mình có chuyện phải đi một chuyến.” Diệp Phục Thiên đột nhiên nói.


“Đi đâu?” Dư Sinh hỏi.

“Đến nhà yêu tinh.” Diệp Phục Thiên xoay người rời đi, Dư Sinh ngây người nhìn bóng lưng của hắn, thì thầm nói: “Muốn đến gặp trưởng bối rồi hả ta?”

Hình như bọn họ quen nhau chưa tới một tháng, cũng hơi nhanh, Dư Sinh có vẻ không hiểu lắm bèn lắc đầu rời đi.

Nhà Hoa Giải Ngữ cách học cung khá xa, còn là một biệt viện độc lập rất rộng. Điểm này Diệp Phục Thiên thấy bình thường, hôm đó khi vị trung niên ấy xuất hiện ở Thiên Yêu sơn, các trưởng bối học cung đều cúi đầu hành lễ, có thể thấy địa vị của ông ấy ở học cung Thanh Châu rất cao còn thân phận của Hoa Giải Ngữ cũng rất thần bí.

Ngoài biệt viện, Diệp Phục Thiên thấy có một thanh niên đang đứng, nhìn thấy Diệp Phục Thiên đến cũng có chút bất ngờ, nói: “Diệp Phục Thiên?”

“Sư huynh?” Diệp Phục Thiên nhìn thanh niên ấy hơi có ấn tượng, hình như đã ngồi cùng các trưởng bối học cung hôm thi Hương, có thể là đệ tử chính thức.

“Ngươi đến đây làm gì?” Thanh niên ấy thần sắc cổ quái, hơn nữa sao hắn lại tìm được đến đây?

“Ta đến tìm lão sư của ta.” Diệp Phục Thiên nói.

“Lão sư của ngươi?” Thanh niên nhìn Diệp Phục Thiên hỏi: “Là ai?”

“Ta không rõ lắm, nhưng ông ấy ở đây.” Diệp Phục Thiên chỉ về phía biệt viện.

“Hoa tiền bối?” Thanh niên nhè nhẹ hỏi.

“Hả?” Diệp Phục Thiên thấy hơi xấu hổ, họ của lão sư là gì cũng không biết, nhưng nghĩ đến quan hệ của lão sư và Hoa Giải Ngữ thì chắc là không sai, bèn gật gật đầu.

Thanh niên nhớ lại lúc thi Hương Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ liếc mắt qua lại liền hiểu rõ, hắn ôm ngực… cảm thấy đau lòng quá rồi hiu hắt rời đi.

Nghĩ đến việc học cung đang trừng phạt Diệp Phục Thiên, thậm chí còn muốn đuổi cậu ấy ra khỏi học cung, hắn thấy thế giới này thật hỗn loạn, sao lại sống thiếu kiên nhẫn như thế… Dám đuổi đệ tử của ông ấy ra khỏi học cung Thanh Châu? Cung chủ Thổ Hành cung? Thích ngược quá à!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.