Đọc truyện Phúc Tấn Thuần Phu Ký – Chương 147: Dận Trinh Sinh Khí
Trúc Tương nhất thời hét lên, chạy nhanh vê khởi tay áo muốn giúp Trang Uyển lau nước trên mặt, rồi lại sợ đụng tới chỗ bị ửng đỏ kia.
“Chủ tử!……!Người đâu mau mời đại phu tới!”
Trên mặt nóng rát, đầu gối cũng biết giác thong thả, Trung Quốc chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, xa xa nghe được thanh âm Hoàn Nhan thị truyền đến cùng tiếng quát hỗn tạp của nam nhân
“
……!Nữu Cỗ Lộc thị chính mắt nhìn thấy, nhìn thấy hai người các ngươi ở Trữ Tú cung tằng tịu với nhau……!Cái gì mà tứ tẩu tốt, chỗ ta tân hôn mấy tháng, đây đúng là đại lễ……”
“Đem Thập tứ phúc tấn đi ra ngoài!”
“Uyển uyển……!Uyển uyển……!Tô Bồi Thịnh mau đi lấy ta thẻ bài mời thái y!”
Thanh âm nam nhân một mảnh trong hỗn tạp dần dần rõ ràng, mí mắt Trang Uyển giật giật, có chút tan rã tầm mắt chậm rãi ngắm nhìn, dừng trên hình ảnh Dận Chân ẩn nhẫn lo lắng cùng phẫn nộ hiện rõ trên mặt.
“……!Tứ Gia đã trở lại?”
Dận Chân nhìn nửa gương mặt của tiểu phúc tấn đỏ lên, đau lòng mà cầm tay nàng.
“Ta để lại Tô Bồi Thịnh ở Vĩnh Hòa cung, nghe nói nàng ở chỗ ngạch nương quỳ nửa canh giờ.”
Trang Uyển cười cười, tác động nặng đến chỗ đau làm nàng nháy mắt vặn vẹo biểu tình.
“Dùng băng đắp sẽ không sao, cần chi mời thái y.
Làm người canh chừng cẩn thận, chuyện hôm nay vạn lần không thể lọt ra ngoài “
Dận Chân thở dài.
” Nàng yên tâm.”
Dận Chân bế Trang Uyển lên, nhìn cũng chưa từng nhìn Dận Trinh liếc mắt một cái, mang theo người liền đi vào nội thất.
Trúc Tương đã dùng băng đắp lên mặt Trang Uyển, lại phái người đi mời thái y thường đến Tứ phủ xem bệnh.
Dận Trinh cười tủm tỉm mà nhìn mọi người đều tan đi, bắt được Trương Khởi Lân, ném cái túi tiền qua đi.
“Nói với Tứ ca ta có việc dẫn phúc tấn về trước.”
Thập tứ a ca ở trước mặt Khang rất được ưu ái, nhưng tính tình lại không tính là tốt.
Trương Khởi Lân trong lòng kinh ngạc, ngoài miệng vẫn là tục đồng ý.
*
****
Chờ đi vào trên xe ngựa, ý cười trên mặt Dận Trinh một chút cũng không thấy.
H
ắn nâng lên mí mắt nhìn Hoàn Nhan thị ngồi đối diện vẻ mặt còn quật cường, cười nhạo.
“Mã Giai thị kia bất quá là cách cách, chỉ cần không hoài thai hài tử, tùy ý nàng giáo huấn.”
Hoàn Nhan thị cho rằng Dận Trinh đây là biến lỗi nhận sai, ngữ khí tức khắc thư hoãn xuống..
“Thập tứ gia thật sự bỏ được hạ tâm.”
D
ận Trinh nghe vậy nhướng mày, mặt mày tràn đầy kiệt ngạo.
“Vốn dĩ chính là sợ tứ tẩu bị phiền nhiễu, mới tùy tiện mang về, chẳng có có gì luyến tiếc.”
H
oàn Nhan thị sắc mặt lại lần nữa đông lại.
” thập tứ gia ngươi thế nhưng, thế nhưng…!”
Dận Trinh đánh giá sắc mặt Thập tứ phúc tấn, lười biếng mà dựa vào bên cạnh.
“Như thế nào, mới vừa rồi nàng không phải là chém đinh chặt sắt, hiện tại lại không tin sao?”
Ngón tay Hoàn Nhan thị trảo lôi kéo góc áo, âm thanh lạnh lùng nói.
“Chuyện này, Thập tứ gia đây là thừa nhận sao!”
Dận Trinh bỗng nhiên mở to mắt, đột nhiên duỗi tay bóp chặt cổ Hoàn Nhan thị, hờ hững nhìn thần sắc chợt hoảng sợ của ả.
” nếu nàng đem mấy lời này đi nói đến tai Hoàng a mã hay Ngạch nương ta chỉ sợ nàng sống không quá ngày mai; nhưng nếu nàng giống như như vậy đem thể diện ta giẫm trên mặt đất, ta khiến cho nàng sống không qua đêm nay.
Hoàng tử Ái Tân Giác La gia chưa bao giờ thiếu phúc tấn.”
Dứt lời, hung hăng mà bỏ qua Hoàn Nhan thị cơ hồ thở dốc không được, xoa xoa tay mình.
“Đừng khiêu chiến điểm mấu chốt của ta, lo mà giữ tôn nghiêm của mình đi”.