Đọc truyện Phục Sinh Ký Lục – Chương 49
Mất vài giây Hình Bác Ân mới loáng thoáng hiểu được Khâu Sam đang nói cái gì.
Lại qua hơn mười giây, Hình Bác Ân bình tĩnh khởi động thiết bị cách âm, sau đó tay chân cùng bên cùng nhấc lên đi vài bước, dừng lại điều chỉnh dáng đi, bước đến nằm xuống bàn mổ.
Ngón tay nàng siết chặt mép chăn, kéo chăn cao hơn một chút, phủ lên cằm của mình, ánh mắt mờ mịt nhìn xa xăm lên trần nhà.
Lời nói của Khâu Sam vạch trần lớp nguỵ trang bình tĩnh lạnh lùng của nàng hai ngày nay.
Hiện tại nàng càng thêm hoảng hốt.
Nàng thậm chí còn không thể nghĩ xem nguyên nhân và mục đích của Khâu Sam khi hỏi nàng như vậy là gì, chỉ việc giữ vững vẻ bình tĩnh dửng dưng thôi cũng đã hao hết sức lực của nàng.
Trừ việc đó ra, nàng không biết còn có thể làm gì khác.
Rạng sáng hôm qua lúc rời khỏi phòng Khâu Sam thì lửa giận của nàng cũng gần như đã nguội, bao nỗi lo lắng sợ hãi đau xót cũng đã phát tiết hết lên người Khâu Sam, chỉ còn chừa lại sự thất vọng trùng điệp kéo tới. Khi cảm xúc ổn định lại, cảm giác thất vọng không rõ nguyên do kia mãi lâu sau vẫn không biến mất khiến nàng chú ý tới.
Nàng nằm trên bàn mổ cứng ngắc, bị cảm giác thất vọng não nề bao phủ toàn thân, nàng không thể nào ngủ được.
Sau đó nàng nghĩ, vì sao nàng lại thấy thất vọng?
Nàng lấy lập trường gì mà thất vọng về Khâu Sam? Nàng ấp ủ hy vọng gì với Khâu Sam chứ?
…
Những vấn đề này như chiếc hộp Pandora, một khi mở ra, hậu quả khó lường.
2 giờ sáng ngày hôm đó, nàng hoàn toàn không ngủ.
Cuối cùng nàng phát hiện ra, cảm giấc thất vọng tột độ kia không phải là vì hy vọng sống lại của Khâu Sam chôn vùi trong tay nàng, cũng không liên quan đến việc mất ngủ liên tục nhiều đêm liền, thậm chí không phải vì nàng hy vọng Khâu Sam cho nàng câu trả lời, trả lời vì sao Khâu Sam lại đến trễ như thế, mà là vì Khâu Sam lựa chọn im lặng.
Là vì Khâu Sam thích nàng quá ít.
Là buồn cười cỡ nào khi nàng vừa phát hiện chính mình thích Khâu Sam thì nàng đã hoàn toàn đắm mình không cách nào thoát ra được. Nàng còn không kịp bối rối luống cuống, không kịp vui vẻ vì cái chạm môi kia, sự bình tĩnh của Khâu Sam đã như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt làm cho nàng tỉnh táo lại.
Nàng đã hoàn toàn lạc lối, còn đối phương thì sao?
Nàng thất vọng là vì không cảm nhận được tình cảm bỏ ra là ngang nhau.
Phát hiện này so với việc nhận ra chính mình thích một cô gái càng khiến nàng hốt hoảng.
Nàng không thể đối mặt Khâu Sam, vâng theo tiềm thức mà tránh né cô, nhưng lại không ngờ rằng hôm nay Khâu Sam lại lôi vấn đề này ra trước mặt hai người, buộc nàng phải nhìn thẳng vào.
Trần nhà dần trở nên rõ ràng, ánh mắt Hình Bác Ân của cũng trở nên trong suốt.
Trốn tránh cũng vô ích, hôm nay không giải quyết vấn đề này, nàng sẽ lại mất ngủ cả đêm. Huyết thanh kháng bệnh đã được chứng minh là không có hiệu quả, tất cả phải bắt đầu lại từ đầu, mỗi chút sức lực đều cực kì quý giá, nàng muốn giữ sức khoẻ luôn ở trạng thái tốt nhất để có thể tập trung vào nghiên cứu.
Nghĩ đến đây, Hình Bác Ân xốc chăn lên, đi vào phòng cách ly.
Nàng tắt thiết bị cách âm, hít sâu một hơi, tiến vào trong.
Khâu Sam đã ngồi sẵn ở đầu giường chờ nàng.
“Đúng vậy, tôi đã nhận ra.” Hình Bác Ân hơi nheo mắt lại suy nghĩ, rồi chủ động mở miệng, “Khâu Sam, tôi thích em. Cho nên hơn ai hết tôi càng hy vọng em có thể sống lại, nhưng tình cảm này lại làm ảnh hưởng đến công việc của tôi, tôi mong em vờ như không hay biết gì, tụi mình vẫn là bạn.”
Đợi thật lâu vẫn chưa thấy Khâu Sam đáp trả. Hình Bác Ân đành phải ngẩng đầu lên nhìn.
Khâu Sam hơi nhếch khoé miệng, ngón tay gõ lên quyển sổ ghi chép đầu giường rồi hỏi: “Chị có học phiên dịch à?”
“…Hả?” Hình Bác Ân cau mày, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Cuộc trò chuyện, giữa hai người bạn.” Khâu Sam giải thích, ánh mắt thân thiện trong suốt như đối đãi với bạn bè bình thường. Tuy rằng khả năng ngôn ngữ của cô tiến bộ rất nhiều, nhưng vẫn không cách nào diễn đạt cảm xúc được rõ ràng, khiến người nghe không nhận ra được đây là câu trần thuật hay là câu nghi vấn, là vui vẻ hay đang giận dỗi.
Hình Bác Ân nghe không ra manh mối, nhìn vào mắt Khâu Sam cũng không thấy gì khác thường, nàng chỉ có thể tin tưởng đây thật sự là cuộc trò chuyện giữa hai người bạn.
“Không có học. Nhưng trình độ tiếng Anh của tôi cũng không quá tệ, những bài báo cáo yêu cầu viết bằng tiếng Anh đều do tôi tự viết.”
Khâu Sam không nói gì, cầm lấy sổ ghi chép.
Hình Bác Ân nghĩ Khâu Sam muốn đưa sổ cho mình bèn đưa tay cầm lấy, trong đầu nhớ lại hình ảnh mình ném quyển sổ đi trong khi mất kiểm soát bản thân, mặt nàng ửng đỏ, môi hơi mím lại.
Vì đang phân tâm nên nàng không chú ý Khâu Sam đã chuyển hướng quyển sổ, tay nàng cứ theo hướng cũ mà vươn tới, đầu ngón tay quẹt qua lưng bàn tay lành lạnh của Khâu Sam, rồi cứ thế lướt qua.
Cái lạnh khẽ chích ở đầu ngón tay một cái, như bị côn trùng cắn vậy, Hình Bác Ân lập tức rút tay về cũng đã không còn kịp nữa, cảm giác tê dại như chui vào đầu ngón tay, nhanh chóng chạy dọc theo cánh tay, lướt qua xương quai xanh, lồng ngực, rồi chui thẳng vào trong tim. Cả người nàng đột nhiên cứng đờ, trái tim hẫng một nhịp, tiếp theo trái tim lại nhảy lên một cách dồn dập mạnh mẽ, cả lồng ngực ầm ầm chấn động, chấn động truyền khắp toàn thân, ấm áp cũng theo đó khuếch tán, cả người thoát lực.
Cả người mềm đi dưới loại cảm giác ấm áp đến tan chảy này, Hình Bác Ân lập tức hoảng hốt.
Nàng không tự chủ xoa đầu ngón tay, nhấm nháp lại cảm giác vừa rồi.
Đây chính là động lòng ư?
Sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, Hình Bác Ân vừa nhấm nháp cảm giác vừa rồi vừa chột dạ ngó qua, muốn nhìn thử xem Khâu Sam có phát hiện sự thất thường của mình không.
Ánh mắt hai người chạm nhau, trái tim Hình Bác Ân lại rung động.
Khâu Sam vẫn luôn nhìn nàng.
Lần va chạm này không sinh ra cảm giác ấm áp nóng bỏng như ban nãy, chỉ biến thành một cái gì đó theo trái tim lủi thẳng xuống phía dưới, lướt qua bụng… Hình Bác Ân không dấu vết mà khép chặt hai chân, cảm giác lần này so với lần trước càng khó nhịn.
Mặt Hình Bác Ân đã ửng đỏ đến mức không thể che giấu được nữa, nàng có chút thẹn quá hoá giận, nhăn mặt nhìn quyển sổ trên đùi Khâu Sam.
Thì ra vừa rồi Khâu Sam không định trả sổ cho nàng, nên khi nàng đưa tay ra lấy mới xảy ra sự cố vừa rồi.
“Em có gì thắc mắc về nội dung bên trong à?” Hình Bác Ân tỏ ra nghiêm túc.
Khâu Sam mở sổ, lật một phát ra đúng ngay ngày bọn họ xa nhau, trang này Hình Bác Ân chưa kịp viết gì nhiều. Sổ này mới chỉ dùng hơn phân nửa, mỗi tờ phía trước đều đặc kín chữ, Hình Bác Ân là một người chăm chỉ.
Khâu Sam cứ lật từng tờ một ra phía sau.
“Ở sau hết rồi, tôi luôn viết theo thứ tự, không có nhảy trang.” Hình Bác Ân nói.
“Phải không?” Khâu Sam hỏi, tay không dừng.
Hình Bác Ân cảm thấy khó hiểu, nhưng nàng lại nghĩ, có lẽ Khâu Sam có nhiều nỗi niềm thương nhớ trong những ngày xa cách nên đã viết gì đó vào đây, nàng không ngăn cản nữa, cúi đầu nhìn từng tờ từng tờ giấy trắng lật qua.
Lật thật lâu, Khâu Sam dừng lại.
Hình Bác Ân cũng thấy được ký hiệu trên giấy.
… Chẳng lẽ Khâu Sam cứng tay viết chữ không được nên vẽ bùa thay thế? Nhưng đống ký hiệu này cũng quá đa dạng phức tạp rồi, còn không bằng mỗi ngày vẽ một trái tim, nàng nhìn còn hiểu một chút, rốt cuộc trong đây vẽ cái gì vậy? Có mấy chữ đọc còn không ra, còn viết phân số, 1/3 thích? Vậy 2/3 còn lại dành cho ai?
Hình Bác Ân xem mà không vui tí nào.
Miễn cưỡng liếc mắt vài lần, trong lòng nàng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác quen thuộc, nàng nhíu mày khom người sát lại gần, cẩn thận nhận diện từng ký trên tay Khâu Sam.
Không phải ảo giác.
Hình Bác Ân càng xem càng kinh ngạc.
Người có thể lấy được quyển sổ này, người biết hàm nghĩa những ký hiệu này, người viết gì đó vào sổ xong rồi bỏ lại chỗ cũ mà nàng vẫn không hề hay biết…
“Không phải chị viết?” Khâu Sam phát hiện sự khác thường của nàng bèn hỏi.
“Không phải tôi.” Hình Bác Ân thì thào, “Là ba tôi.”
Hình Bác Ân cầm lấy sổ ghi chép để có thể xem kỹ hơn, lúc ngẩng đầu lại cảm thấy tóc như đang bị mắc vào cái gì, nàng quay đầu nhìn thì thấy tóc của mình đang trượt khỏi tay Khâu Sam.
“…”
Giỡn lưu manh gì vậy!
Giờ không phải lúc để quan tâm những thứ này, Hình Bác Ân lướt sơ qua nội dung trang đầu, lật qua trang kế, quả nhiên trang tiếp theo vẫn còn. Tổng cộng một trang rưỡi, nhìn đâu cũng là ký hiệu, rất ít chữ có thể nhận ra. Chữ viết của Hình Dũ nhấn rất nhẹ, trang giấy lại sạch sẽ, bên cạnh cũng không có vết hằn ngón tay, bởi vậy rất khó lật xem đến chỗ này. Mà Hình Bác Ân đó giờ vẫn luôn cẩn thận nghiêm túc viết từng trang một, bởi vậy nàng chưa từng phát hiện ra điều này.
Nếu người ngoài nhìn thấy những thứ này, căn bản là xem không hiểu gì hết.
Chỉ có Hình Bác Ân biết, đây là bản ghi chép hoàn chỉnh về một quy trình điều chế nào đấy.
“Những ký hiệu này là do ba tôi nghĩ ra, hồi tôi còn chưa đi học, chưa được tiếp xúc với hoá chất và thí nghiệm, ba đã dùng những ký hiệu đơn giản này tượng trưng cho dụng cụ thí nghiệm và hoá chất để dạy tôi làm thí nghiệm.” Hình Bác Ân nhẹ giọng nói, như lầm bầm lầu bầu.
Khi khả năng ghi nhớ và hiểu biết của nàng được nâng lên theo thời gian, Hình Dũ cũng không cho nàng xem những ký hiệu này nữa mà dạy nàng học tên đồ vật. Hai mươi năm qua đi, Hình Bác Ân lại nhìn thấy ký hiệu thời thơ ấu xuất hiện, ký ức ngủ say dần tỉnh lại, cảm giác quen thuộc trong nàng càng ngày càng mạnh mẽ, cảm giác bất an cũng ngày càng tăng.
Hình Dũ ghi lại cách thức điều chế gì đó sau sổ của nàng là muốn nói cho nàng điều gì?
Hình Bác Ân càng xem càng say mê, cố lục tìm trong trí nhớ ý nghĩa của những ký hiệu. Đối với nàng mà nói, Khâu Sam là một sự tồn tại quen thuộc và an toàn, bởi vậy nàng gần như quên mất Khâu Sam vẫn còn ở bên cạnh, thả hồn chìm vào trong hồi ức.
Khâu Sam nhích vào một chút, lại gần thêm chút nữa, bàn tay lặng lẽ dời ra sau vuốt lên tóc nàng, ngắm nhìn hàng mi chăm chú suy tư của nàng.
Từ phản ứng và câu nói kia của Hình Bác Ân, Khâu Sam cũng đoán được đại khái chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng ba Hình Bác Ân đã qua đời, lý do ông ấy làm vậy, có nỗi khổ gì hay không, chỉ có thể do người còn sống phỏng đoán và đi tìm câu trả lời.
Hình Bác Ân đột nhiên đứng lên, Khâu Sam bị giật mình, động tác cũng chậm nửa nhịp.
Một mảnh da đầu bị kéo căng, Hình Bác Ân dùng tay che chỗ đau, cúi đầu nhìn Khâu Sam không biết khi nào đã nhích đến sát bên cạnh. Khâu Sam ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt cực kì vô tội, một bàn tay bình tĩnh trượt từ sau lưng nàng xuống, đặt trở lại đầu gối.
Khâu Sam mặt dầy hỏi: “Đi đâu?”
Hình Bác Ân không muốn có thêm bất kì đụng chạm nào với Khâu Sam nữa, thế là đành phải cùng Khâu Sam vờ như chưa có chuyện gì xảy ra mà trả lời: “Tìm giấy bút, viết lại kết quả giải mã, phát hiện chỗ nào sai thì tiện thể sửa lại luôn.”
Khâu Sam nói: “Chị nên đi ngủ.”
Hình Bác Ân quơ quơ quyển sổ trong tay: “Hiện giờ tôi đang rất hưng phấn, không giải mã hết phần ghi chép này tôi sẽ không ngủ được.”
Khâu Sam nhìn đồng hồ rồi nói: “Đến 3h. Chị phải đi ngủ.”
Hình Bác Ân mím môi, lời muốn nói nghẹn trong cổ họng một hồi lâu, cuối cùng vẫn vọt ra: “Xin em đừng can thiệp vào chuyện của tôi. Tựa như tôi không cách nào tác động đến em vậy.”
Vừa nói xong, trên mặt Hình Bác Ân liền lộ ra vẻ chán nản, nàng cắn răng cầm sổ ghi chép đi ra ngoài, bước chân lộ ra vẻ hốt hoảng.
Cửa phòng cách ly nhánh chóng đóng kín, Khâu Sam nhìn theo bóng lưng nàng, trong mắt lộ ra suy nghĩ sâu xa.